Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người Tự Do

Vào một đêm trăng tĩnh lặng, trong một căn nhà cấp bốn nhỏ đã không còn ánh sáng của đèn điện, nhưng vẫn còn tiếng thủ thỉ của hai mẹ con sống trong căn nhà đó. Họ ngủ cùng nhau, trò chuyện với nhau. Người mẹ kể cho con gái nghe những công việc bà đã và đang phải làm, về sự mệt mỏi và khó khăn của từng công việc. Tiếng nói trong veo của cô gái nhỏ cất lên: "làm người lớn sao lại khó khăn như vậy thế mẹ?". Người mẹ cũng không giải thích nhiều, chỉ đơn giản nói rằng sau này con sẽ biết và khuyên người con gái đi ngủ sớm, vì vài tiếng nữa trời tờ mờ sáng, mẹ phải ra chợ chuẩn bị bán bánh rồi. Đó là một phần kí ức đẹp của Mai, một cô gái 26 tuổi thành công trong sự nghiệp điển hình. Sau khi bị sếp gọi mắng cho một trận để hối thúc cô gửi những file ảnh độc đáo hơn về công ty, cô lại cảm thấy nhớ mẹ của mình. Đã lâu rồi, chỉ vì phải liên tục chuyển công tác cộng với sự hối thúc liên tục của cấp trên khiến cho cô cảm thấy cơ thể như không còn là của bản thân mình nữa, còn rất áp lực. Nhấc máy lên định gọi điện hỏi thăm mẹ thì thấy màn hình điện thoại đã hiển thị 6 cuộc gọi nhỡ của mẹ, Mai mới chợt nhớ ra mình đã bật chế độ im lặng để trốn tránh sếp, không thấy cô nghe máy có lẽ mẹ lo lắm. Điện thoại nhận tới cuộc gọi, vẫn là của mẹ nên Mai lấy lại tâm trạng để nghe máy. Giọng nói lạ lẫm trên điện thoại cất tiếng hỏi: "cô có phải là con gái của chủ nhân số điện này không, rất tiếc phải thông báo với cô, mẹ cô bị tai nạn vì mất máu quá nhiều mà ra đi, xin nén đau thương". Suốt một lúc giữ im lặng, cô mới nhẹ giọng đáp lại hai câu "cảm ơn, tôi sẽ tới đó nhanh nhất có thể". Tắt máy sau câu trả lời bình tĩnh ấy, Mai không kìm được nước mắt liên tiếp rơi, tầm nhìn của cô nhòe đi, trái tim đau đớn nghẹn thở như bị thắt lại. Cô vội vàng đi lục tìm loại thuốc phù hợp ở một đống những loại thuốc khác nhau trong ngăn kéo tủ đầu giường. Tâm trí không khỏi ngừng lướt tới những kí ức ngày tháng cùng mẹ bán bánh, trò truyện, cùng nói về ước mơ muốn trở thành một thợ ảnh chuyên nghiệp, không những kiếm được tiền mà còn lưu lại được những khung cảnh đẹp nhất trên đời. Lại nghĩ đến việc mẹ đã không còn tồn tại, nắm thuốc đổ đầy trong tay bị cô mơ hồ nuốt xuống hết. Mai run chân ngã khụy xuống đất, không biết qua bao lâu, cô tỉnh lại trên chiếc giường trong căn nhà được công ty mình thuê, trên mặt cô vẫn còn nước mắt, Mai vẫn chưa hết bàng hoàng. Vội với lấy điện thoại, lần này vẫn có 6 cuộc gọi nhỡ của mẹ, cô chủ động gọi lại cho bà, nghe được mẹ oán trách "con lại thức đêm phải không? dậy sớm ăn sáng đúng giờ đi rồi tối nay ngủ sớm bù nha". Những lời dặn quen thuộc của mẹ xoa dịu trái tim đang rối như tơ vò của Mai nhẹ nhõm hẳn, lấy lại sự bình tĩnh nói chuyện cùng mẹ thêm vài câu, cô lại nhận được cuộc gọi của cấp trên, cau có vì còn chưa thể bình tĩnh hẳn sau cơn ác mộng, cô liền bắt máy quát lớn "hối cái gì?! tôi là thợ ảnh giỏi đấy, mấy người muốn kiếm tiền còn liên tục bức ép tôi như thế, tôi chính thức nghỉ việc, tiền căn nhà đang ở tôi sẽ tự trả, còn lại mấy người tự lo đi". Sau khi nói một tràng thoải mái, Mai chưa bao giờ cảm thấy mình có tâm trạng tốt thế này từ khi nhận được công việc mà cô luôn muốn có này. Tiền Mai cũng đã kiếm được rất nhiều, nuôi cả mẹ vẫn sẽ còn thừa ra. Cô quyết định về thăm mẹ một chuyến, sau đó liền được bà khuyên đi chơi cho khuây khỏa sau khi bà biết cô đã nghỉ việc. Nghe lời mẹ, Mai liền chọn địa điểm bản thân sẽ tới là biển. Đứng trước đại dương bao la, lúc này Mai thực sự muốn khóc, những cơn sóng cùng gió nhẹ thoải mái thế  này mà trước nay cô luôn vì công ty mà tới những nơi đồi núi hẻo lánh để có những bức ảnh phong cách hoang dã.  Đang chìm đắm trong tâm trạng động lòng với biển cả, bỗng bên cạnh cô xuất hiện một người thanh niên trẻ, cậu ta cầm điện thoại đứng ở đó, hướng đi hướng lại để tìm góc chụp đẹp khiến mai không thể không để ý. Cuối cùng cậu ta chụp được một tấm rồi tấm tắc tự khen hai tiếng "hoàn mỹ". Mai nghe vậy cũng bật cười, bất giác theo cảm tính nghề nghiệp mà đánh giá "cậu chụp sai bố cục cảnh đó rồi". Cậu chàng vui vẻ đáp lại: "không sao đâu chị đẹp, em chụp chơi thôi, chủ yếu cảnh đẹp ở đây được lưu hết trong đầu em rồi hihi". Đúng thế, Mai đã quên rằng cô cũng từng như cậu thanh niên này, rất thích ngắm cảnh đẹp. Làm thợ chụp ảnh bao lâu rồi đến bây giờ cô mới nhận ra, cảnh đẹp mà cứ chăm chăm chụp thì bản thân mình cũng không thể thưởng thức trọn vẹn nó. Cậu thanh niên vẫn đứng đó, cậu ấy nói cậu ấy rất rảnh, ngỏ ý muốn được cùng làm bạn đồng hành với Mai, thấy thú vị nên cô cũng không từ chối, có vẻ cậu chàng là tiểu thiếu gia. Hai người cùng nhau đi xem phim, ngắm cực quang ở Thụy điển, trải nghiệm độ dài của Vạn Lý Trường Thành, khám phá kim tự tháp Giza,.. Sóng đôi cùng nhau không bao giờ có một chút cãi vã, còn đùa nghịch nhún nhường nhau một cái đùi gà dù có thể mua thêm. Năm tháng sau đó, Mai biết được cậu ấy là họa sĩ. Một ngày nọ, cậu thanh niên ấy tỏ tình Mai, nói rằng muốn cưới cô, cùng nhau đi đến kết thúc đẹp, đây chính là định mệnh mà ông trời sắp đặt, là duyên phận mười ngàn năm mới có được. Hai gia đình cũng đều ưng thuận, mẹ của cô còn rất vui vì cuối cùng con gái cũng đã có được một tình yêu viên mãn đúng nghĩa, tặng hai người họ một chú mèo nhỏ cùng của hồi môn mà bà đã tích góp rất lâu. Tiếng gọi vang lên, Mai mặc váy cưới trắng tiến vào lễ đường, vừa đi cô vừa không kìm được nước mắt nhìn mẹ, rồi nhìn người mình yêu. Bao năm tháng vất vả chỉ vì đồng tiền, danh tiếng, bao sự uất ức khi còn trên giảng đường, hay trong công ty của cô dường như tan biến. Mẹ không cần bán bánh nữa, cô cũng có được hạnh phúc mà bản thân mình vốn nên có. Âm nhạc du dương vang lên, lời cầu nguyện cho người đã khuất vang vảng bên tai, Cô Ấy một thân váy trắng, chân không mang giày, tóc cài hoa cúc xinh đẹp nằm trong hòm gỗ chưa được đậy nắp, bên cạnh cũng có một chiếc như vậy. Đồng nghiệp, bạn bè và họ hàng đều không nén được những tiếng khóc đắng lòng, tiếc thương cho một thợ ảnh chuyên nghiệp tài hoa, thành đạt cùng một người mẹ đã được trọn vẹn một đời người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hạnhphúc