Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 126: Cố lão gia nổi giận

Hướng Thiến nghe Cố Lệnh Thâm nói lạnh băng, lại lần nữa nhịn không được phát run, thì ra hắn cư nhiên muốn thận,  của cô, hắn vì nữ nhân kia muốn đem nàng thận từ trong thân thể cô đào ra.
Sao lại có thể.
Sao lại có thể!
Người chỉ có hai cái thận, một cái hỏng chỉ còn có một cái, nhưng vạn nhất cô còn lại quả thận hỏng thì sao? Lệnh Thâm hắn...... Hắn sao lại có thể tàn nhẫn như vậy! Là vì một câu của nữ nhân kia sao,  hắn cư nhiên muốn thận của cô!

Nhưng Hướng Thiến cũng không nghĩ, lúc trước Thi Mị cũng thân thể không tốt lắm, cô lại không màng tình thủ túc muốn lấy đi ở cô ấy quả thận khỏe mạnh, thay cô trải thảm đỏ bước chân vào hào môn.
Mà hiện tại, nói cái gì cũng đều đã muộn.
Đương khi Hướng Thiến tỉnh lại lần nữa. Cuộc giải phẫu đã kết thúc, trên người đánh hoàn toàn trống trơn, giống như cái gì cũng không có, trong thân thể, tựa như có một loại cảm giác trống rỗng, nằm trên giường bệnh.

Hướng Thiến biết, thận mình đã bị lấy đi rồi, cái hiện thực ghê tởm này nặng nề, cô nhịn xuống loại cảm giác không khoẻ, quyết định đi tìm Cố lão gia.
Hướng Thiến từ trên giường bệnh đứng lên, nhắc chân đi ra ngoài, hoàn hảo đụng phải một đám người, dẫn đầu đúng là Cố lão gia.

"Ông nội"

Sau khi nhìn thấy Cố lão gia, ánh mắt Hướng Thiến sáng lên, vừa định đi lên kể lể ủy khuất:
"Ông nội, Lệnh Thâm anh ta vừa mới......"

"Câm miệng!"

Lời nói còn chưa nói xong, Hướng Thiến bỗng nhiên bị thứ gì nặng nề đánh một cái vào mặt, nháy mắt nóng rát đau, tức khắc mất thanh.
"A......"
"Cô tự mình xem, đây là cái gì"

Hướng Thiến tập trung nhìn vào, trên mặt đất cư nhiên là bản báo cáo xét nghiệm máu, nhớ đến lời vị bác sĩ nói hôm phẫu thuật, Hướng Thiến phảng phất cả người đều như rơi vào hầm băng, ẩn ẩn run rẩy.

"Cô..... Cô còn dám nói?"
Giọng Cố Lão gia già nua mang theo ẩn ẩn run rẩy, cơ hồ giận không thể kiềm chế để xong câu đó.
"Cô tự mình nhìn xem, rốt cuộc cô đã làm ra chuyện tốt gì? Uổn công Cố gia chúng tôi luôn hậu đãi cô, vậy mà cô lại làm ra chuyện không bằng cầm thú"

Cố Lão gia tử đã nổi trận lôi đình, càng không phải nói ông có bao nhiêu đau lòng cho đứa trẻ Thi Mị, chỉ là ở trong cuộc đời trải qua quá quá nhiều khổ cực, sống tới tuổi này vốn dĩ cho rằng nhìn thấu rất nhiều người, lại ngay lúc này trở nên hồ đồ, bị một cô gái hai mấy tuổi xoay như chong chóng, cảm giác nhục nhã khiến ông tự mình thấy thẹn.

Loại cảm giác này đối với người cả đời hiếu thắng như Cố lão gia mà nói, quả thực là một loại đả kích rất ớn, tất cả mọi người nhìn thấy khi kết quả xét nghiệm  bị công khai khi, chỉ trong một đêm ông đã già hơn rất nhiều, tay cầm báo cáo đều run rẩy. Hóa ra người mà ông luôn xem là có lòng nhân hậu, biết hy sinh vì cứu Âm Âm không tiếc hiến một quả thận lại là kẻ lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn. Ông cả đời đánh ưng, cũng có một ngày bị ưng làm mờ đôi mắt.
Về sau ở trước mặt con cháu, ông làm sao còn tôn nghiêm  còn có thể ngẩn đầu?

"Ông nội, con xin lỗi."

Hướng Thiến khóc lóc che lại gương mặt còn đau rát, té ngã lộn nhào mà bò đây, cả người đều chật vật tới cực điểm, phủ phục ôm lấy ống quần Cố lão gia, nhịn không được khóc lớn lên, vì mình cầu xin tha thứ.

"Con chỉ là trong lúc nhất thời bị ma xui quỷ khiến, ông nôi. Con chỉ vì quá yêu Lệnh Thâm, lòng con chỉ có một mình anh ấy, nếu con không làm vậy sẽ không được Lệnh Thâm chú ý. Ông nội, có thể tha thứ cho con không, con sai một lần lần sau sẽ không hành động ngu xuẩn vậy nửa"

Thời gian ở Cố gia, Cố lão gia vẫn luôn ưu ái Hướng Thiến, mặc kệ là áo cơm hay là ngủ nghỉ, đều an bài thỏa đáng, cho dù là Cố Lệnh Thâm cùng Thi Mị có gian tình, khăng khăng dính lấy nhau, ông cũng đứng về phía cô không điều kiện, đối cô tựa như thân sinh máu mủ. Cho nên chỉ cần xin lỗi, Hướng Thiến cảm thấy ông sẽ giống như trước đây đối với mình bảo vệ.

"Cút ngay."

Cố lão gia trực giác ghê tởm cực kỳ, hắn sai vệ sĩ đem nữ nhân này từ dưới chán  mang đi, giơ quải trượng chỉ vào mặt Hướng Thiến mắng.
"Từ nay về sau, tôi không muốn lại nhìn thấy cô"

Hướng Thiến trăm vạn lần không nghĩ tới chính là Cố lão gia tỏ thái độ này, không hề lưu tình đuổi cô đi, một chút tình cảm cũng không lưu tình dùng quải trượng đánh vào chân cô, đau đến Hướng Thiến chảy mồ hôi lạnh.

"Ông nội......"

"Câm miệng."

Cố lão gia nhìn thấy Hướng Thiến như cũ nhu nhược đáng thương, rốt cuộc kích không dậy nổi chút động tâm của ông, có hay chăng chỉ là tức giận.

"Tôi không phải ông của cô. Cô lập tức cút khỏi Cố gia đi!"

Khí huyết dâng lên trong nháy mắt, lão gia tử giác được đầu óc tựa như có một cổ bén nhọn đau đớn ẩn ẩn phát tác, hổn hển vài cái, cả người đều ngã xuống.

"Lão gia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro