chương 124: Phẫu thuật
Lão gia tử nhìn thấy Hướng Thiến rốt cuộc xuất hiện ở bệnh viện, còn tưởng rằng cô là tự nguyện đến đây, sắc mặt hòa hoãn một ít, hiện lên thái độ từ ái của bậc trưởng bối.
"Con đã đến rồi sao? Âm Âm hiện tại còn nằm ở phòng bệnh, liền chờ con truyền máu cho nó. Thiến Thiến ta biết con là đứa trẻ ngoan, mặc kệ trước kia xảy ra chuyện gì, đều sẽ trước sau như một mà không so đo. Con yên tâm, Lệnh Thâm lần này làm chuyện hồ đồ ông đã mắng nó, chờ sau khi các con kết hôn, nó sẽ sửa."
"Ông nội ......————"
Trong đầu Hướng Thiến hiện tại căn bản là một đoàn hồ nhão, mà khi nhìn thấy gương mặt Cố Lệnh Thâm tựa như hiểu rư vấn đề gì, bọn họ muốn cô ngay tại đây hiến máu cho Âm Âm. Trong lúc nhất thời, Hướng Thiến thân thể rét run.
Hồi tưởng đến mọi chuyện xảy ra trước đó, Hướng Thiến bỗng nhiên có một cái cảm giác sởn tóc gáy, Cố Lệnh Thâm rất có thể đã biết, người lúc trước quyên thận cho Âm Âm, căn bản là không phải cô. Nếu không, sao hắn lại dụng bắt cô đến bệnh viện, còn muốn cô trực tiếp truyền máu.
Nghĩ đến người đàn ông đáng sợ này, Hướng Thiến hàm răng đều run lên.
"Hướng Thiến, Âm Âm lại lần nữa phiền con rồi."
Cố Lệnh Thâm căn bản không cho Hướng Thiến bất kì cơ hội nói chuyện, một ánh mắt ý bảo vài người đưa cô đến phòng phẫu thuật, Hướng Thiến căn bản tránh không được.
"Không cần......"
Hướng Thiến biết nếu mình đi vào như vậy thì sống chết chẳng rõ?! Đối diện ánh mắt sâu không thấy đáy của Cố Lệnh Thâm, Hướng Thiến rốt cuộc cảm giác nguy hiểm gần kể.
"Ông nội, cứu cứu con, Lệnh Thâm muốn giết con, anh ta sẽ giết con......"
Hướng Thiến sợ hãi cả người phát run, đương khi nguy hiểm tiến đến lời nói đều nói không rõ, duy nhất có thể cầu cứu chính là Cố lão gia, bởi vì trước nay ông luôn đối với cô tốt nhất.
Nhưng Cố lão gia sao có thể tin cô, tay mắt của ông sớm đem cuộc trò chuyện của cô cùng Cố Lệnh Thâm ở trong văn phòng thuật lại. Ông chỉ cho đương khi Hướng Thiến phiền nhiễu vì chuyện Thi Mị, còn tình thế cấp bách bây giờ là Âm Âm đang nằm viện, mặc kệ có chuyện gì, đều phải cứu người xong rồi lại nói.
"Nói bậy gì đó, chờ con hiến máu cứu Âm Âm xong Lệnh Thâm nhất định sẽ cưới con."
"Không cần...... Ông nội, căn bản không phải như vậy, ông phải tin con......"
Tinh thần Hướng Thiến hỏng mất trước một giây, vài người đã nửa cưỡng bách mà đem cô mang vào phòng giải phẫu, cô căn bản không biết chuyện đang chờ đợi mình kế tiếp là cái gì, chỉ có lòng tràn đầy sợ hãi.
" Lệnh Thâm, Lệnh Thâm...... Em cầu xin anh....."
Hướng Thiến sợ hãi vạn phần mà ôm cánh cửa phòng giải phẫu không chịu vào nước mắt tuông chảy xuống.
"Em có lời muốn nói với anh, em thật sự có chuyện, anh cho em một cơ hội được không......"
Thân ảnh nam nhân cao lớn vừa vặn đứng ở nơi ngược sáng, Hướng Thiến căn bản thấy không rõ trên mặt hắn bất kì cảm xúc gì, chỉ có thể sợ hãi run lên.
"Muốn nói gì, chờ cô ra tới chúng ta lại nói."
Mặt Cố Lệnh Thâm không đổi sắc mà trả lời một câu, ánh mắt lại lần nữa ra hiệu cho người đem người đưa vào. Một trận đau đớn truyền đến, Hướng Thiến thế nhưng thấy cháu gái cách đó không xa ngẩn ra một chút.
Thi Mị điềm đạm an tĩnh xuất hiện ở bệnh viện, trên người mặc áo rộng liền thân màu lam nhạt, bởi vì có thai nên cô đi dép bằng, bụng còn chưa hiện rõ, sắc mặt không hề giống như trước vô hồn trắng bệch mà hồng nhuận rất nhiều, cặp mắt quang thải chiếu nhân, ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh Cố Lệnh Thâm.
"Chú Cố."
Giọng nói non mịn gọi, lộ ra ý tứ nũng nịu cùng ỷ lại.
"Ngồi xe có mệt không?"
"Không mệt."
Cố Lệnh Thâm nhéo tay nhỏ, rũ mắt, tựa như đang thấp giọng dò hỏi cái gì, Thi Mị ôm cánh tay nam nhân tùy hứng lay động hai cái, có chút ngượng ngùng trầm vào trong lòng ngực hắn, chỉ lộ ra nửa gương mặt kiều diễm, mặc kệ người chung quanh nhìn với ánh mắt gì.
"Làm...... Làm gì, nơi này là bệnh viện."
"Em cho rằng anh muốn làm gì?"
Giọng nam nhân rất thấp trầm, tiếng nói ái muội dụ hoặc cố ý dán bên tai Thi Mị, tẫn hiện hương vị thành thục cùng phong lưu.
"Còn muốn cùng anh phòng bệnh làm tình sao?"
"Chú Cố......"
Tai Thi Mị hồng hồng, hô hấp nóng bỏng bái bờ vai hắn, một trái tim đều tô hơn phân nửa, thân mật khăng khít mà dính lấy Cố Lệnh Thâm, cảm thụ nhiệt độ cơ thể thuộc về hắn.
Bọn họ thật là quá tiền khoa. Hiện tại tưởng tượng, cũng cảm thấy mắc cỡ chết người.
Tuy rằng lúc ấy cô cố ý vô tình dụ dỗ hắn, khá vậy không nghĩ tới lần đầu bọn họ lại ở bệnh viện làm càn tận tình một đêm, hơn nữa ở trước giường Hướng Thiến.
Mỗ một cái nháy mắt, Hướng Thiến mạc danh nhớ tới năm Thi Mị 14 tuổi. Thi Mị đã từng ôm một con búp bê vải đứng ở phòng cửa, nhìn con chó mà mình yêu thương nhất bị cô thiêu chết, đó là con chó lúc còn sống mẹ Thi Mị nuôi dưỡng.
Thời gian phảng phất xuyên qua đường hầm thời gian về tới năm Thi Mị 14 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro