Động quan tài treo
Con quỷ lao đến với tốc độ rất nhanh, tứ chi nó bám vào thân cây, nhảy từ cành này sang cành khác hết sức linh hoạt, di chuyển không có động tác thừa, cây này là nhà của nó nên điều đó không có gì khó hiểu. Ba Túc bị đám rễ cây quấn vào chân, nhất thời không thoát ra được trong khi con quỷ đang tiến đến sát bên. Ba Túc chậc lưỡi, muốn tìm chỗ yên ổn tìm Còng Chỉ cũng không được, biết rằng Thất Sơn u linh có biết bao nhiêu loài quỷ quái, đâu ngờ hôm nay lại rơi vào hang ổ của một con như vậy, đúng là xui xẻo mà. Con quỷ chỉ còn cách Ba Túc chừng năm thước, ông mặc dù chửi thầm trong bụng nhưng không phải là không có cách ứng phó, ông móc ra một rê thuốc, trút hết lá thuốc bên trong rồi châm lửa, con quỷ vừa lao đến thì động tác xoay người hết sức uyển chuyển, ấn mảnh giấy đang cháy phừng phực vào trán nó.
Mộc Quỷ không phải là quỷ sống, nó được sinh ra nhờ hấp thụ âm khí của động vật chết trong vòng nhiều năm rồi sau đó gặp biến cố. Xác động vật thường chứa rất nhiều dưỡng chất cho cây, thế nhưng không phải cái gì nhiều cũng là tốt, trải qua hàng chục năm, hàng trăm năm nếu cây không bị đốn thì nhựa cây dần dần sẽ biến thành Mộc Huyết. Mộc Huyết hai mươi năm có màu xanh lục, năm mươi năm chuyển thành đỏ, bảy mươi năm thành xanh dương, hơn một trăm năm thì có màu đen. Mộc huyết lưu thông trong thân cây, càng hấp thụ nhiều âm khí từ xác động vật thì càng hôi tanh, biến cố kể trên xảy ra khi mộc huyết hấp thụ được âm khí từ xác người, từ đó sẽ sinh ra Mộc Quỷ. Mộc Quỷ cũng là cây cho nên gặp lửa thì kỵ, Ba Túc vừa ra đòn làm con quỷ kêu lên re ré, nhảy sang thân cây đối diện cách ông khoảng mười thước, từ hai bàn tay bắt đầu mọc ra móng vuốt rất nhọn.
"Nghĩa phụ!" Là giọng của Trần Lục, hắn ta thấy nghĩa phụ của mình gặp nguy thì tức tốc leo xuống bên dưới để lấy rìu rồi leo ngược lên trên tiếp cứu. Trần Lục đu người rất nhanh, tiếp cận Ba Túc, vung rìu cắt những nhánh cây đang quấn quanh chân ông, bên trong mộc huyết màu đen chảy ra rất nhiều, bốc mùi tanh hôi kinh tởm.
"Nhanh lên!" Ba Túc giục Trần Lục khi thấy con Mộc Quỷ đã thủ thế, chuẩn bị lao đến đâm chết hai người.
Trần Lục hì hục chặt, rất nhiều rễ cây bám lấy chân Ba Túc, nhất thời không thể nói nhanh là nhanh được. Ở đằng sau chợt vang lên tiếng động sột soạt, là con Mộc Quỷ, nó thấy Lục ta thì có chút dè chừng cây búa Lục đang cầm, nhưng chỉ trong phút chốc, nó đã bắt trớn. Trần Lục quay lại nhìn rồi ngước mặt lên nói với Ba Túc: "Nghĩa phụ đừng lo, sư muội lên đến rồi!"
Quả vậy, Trần Lục vừa dứt lời thì một cơ thể phóng vụt lên, thân thủ nhẹ nhàng uyển chuyển, là Ngọc Mỹ. Tay cô kẹp theo ba mảnh giấy, cô đứng chắn trước Trần Lục và Ba Túc, Lục vẫn đang cặm cụi chặt đám rễ cây, cô nhìn Ba Túc rồi nói: "Nội ơi, cho con mượn Tùy Vũ."
Tùy Vũ là cây bút vẽ bùa được truyền lại từ trưởng tộc đời trước, chủ nhân hiện tại của nó chính là Ba Túc, đuôi bút chính là lông đuôi của một loài cò trong truyền thuyết mang tên Cò Trắng. Tương truyền ngày xưa Tổ phụ của Thiết Công gặp được kỳ ngộ, đang đi trên cánh đồng bỗng nhiên gặp một chú cò con bị rơi xuống ruộng, ướt hết cả lông cánh đang nằm thoi thớp. Tổ phụ đem nó về nhà, sưởi ấm cho nó rồi con cho nó ăn, tối hôm đó ông nhường chiếc chăn duy nhất trong nhà cho nó. Sáng hôm sau, ông thức dậy thì thấy nó đã tung chăn bay đi mất, ông cũng chẳng để ý, tiếp tục công việc thường nhật. Đến chiều, khi đang cuốc đất ngoài đồng thì ông nghe tiếng kêu trên cành cây, ngước lên nhìn, ông thấy con cò mình cứu đang đậu trên đó, miệng nó ngậm theo một sợi lông vũ. Nó bay xuống đậu trên vai ông, nhả sợi lông cho ông, nó cúi đầu như nói lời cảm tạ rồi bay đi. Thiết Quan Tổ phụ thấy làm lạ, sờ vào lông thấy nó rất cứng cáp, chấm thử vào mực viết thì đuôi lông phát sáng, từ đó làm vật gia truyền, đặt tên là Tùy Vũ, "Tùy" mang ý nghĩa "đồ tặng cho người sống, viết chữ cho người chết".
Tùy Vũ là bút dùng để viết khẩu quyết của Thiết Công, có tổng cộng chín mươi sáu khẩu quyết, tùy trường hợp, Thiết Công viết chữ lên giấy đã yểm bùa rồi dán lên những chỗ khác nhau thì sẽ có công dụng khác nhau. Ba Túc lấy Tùy Vũ trong túi áo bà ba rồi ném cho Ngọc Mỹ, Mỹ nhận bút, ba tờ giấy đã kẹp sẵn liền viết lên ba chữ "Nhược". Con Mộc Quỷ hết sức hung hãn, thấy nữ nhi không một tất sắc đứng trước mình thì nộ khí xung thiên, dùng tứ chi bám vào nhánh cây rồi lao đến, thoáng cái đã tiếp cận được Ngọc Mỹ, định một đòn tất sát. Thế nhưng, nó đã quá xem thường đối thủ của mình, Ngọc Mỹ lách sang bên trái, né cú vồ hết sức gọn gàng, cánh tay nhanh như chớp dán ba lá bùa chữ "Nhược" và trán, cổ và bụng của con Mộc Quỷ.
Con quỷ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì chưởng của Ngọc Mỹ đã đến ngay sát bên, một chưởng vào cổ làm nó ngắc ngư, một chưởng vào trán làm nó choáng váng, một chưởng vào bụng khiến nó bị đánh bay về sau năm thước, tưởng chừng như sẽ rơi xuống dưới. Ai ngờ, con quỷ này cũng khá lợi hại, hai cánh tay dài ra bám được vào một cành cây rồi đu lên trên, bị Ngọc Mỹ đánh như vậy cũng bắt đầu đề phòng, bò xung quanh chực chờ cơ hội. Lúc này, Trần Lục đã chặt xong cái rễ cây cuối cùng, vì chúng bám quanh chân Ba Túc, phải cẩn thận nên chặt khá lâu. Ba Túc nhìn xuống con quỷ, nói: "Trên đây là địa bàn của nó, ở lại không ổn. Mỹ, đưa cho nội Tùy Vũ, hai đứa chuẩn bị, có tính hiệu thì leo xuống ngay tức khắc nghe."
Cả hai nghe vậy thì "Dạ!" một tiếng, Ngọc Mỹ đưa cho Ba Túc Tùy Vũ, ông lấy ra bốn miếng vải liệm, lần lượt viết lên mỗi mảnh một chữ: Thủy - Hỏa - Thiết - Trùng, đoạn lấy ra búa và đục, thân thủ rất nhanh trèo xung quanh thân cây, đục bốn lỗ ở bốn hướng rồi nhét bùa vào trong. Con Mộc Quỷ lúc này tưởng ba người mất cảnh giác, nó ré lên một tràng nghe sởn cả gai ốc rồi lao lên tấn công. Ba Túc nói: "Tránh ra!", lúc ấy con Mộc Quỷ đâm xuyên ngang đội hình ba người, ba Túc thấy cơ hội thì hô lên "Kết!" một tiếng, nhất loạt bốn mảnh vải liệm lúc nãy phát ra ánh sáng màu xanh lục, những đường sáng liên kết với nhau tạo thành một vòng tròn bao quanh thân cây. Ba Túc giục hai đứa con mình leo xuống, con Mộc Quỷ tấn công trượt thì nổi máu, rượt theo. Tuy nhiên khi vừa chạm vào vòng tròn màu xanh, tay nó như bị lửa thiêu đốt, nó kêu lên đầy tuyệt vọng, không vượt qua được!
Trần Lục hỏi: "Nghĩa phụ vừa làm gì vậy?"
Ba Túc nói: "Thủy làm gỗ mục, Hỏa làm gỗ cháy, Thiết làm gỗ đứt, Trùng làm gỗ rã. Bốn thứ đó như một nhà tù nhốt con Mộc Quỷ, cứ để nó ở trên cây như vậy âu cũng là điều tốt. Thiết Quan chúng ta không phải là thầy pháp, không diệt được nhưng trừ được cũng là tích đức cho đời sau. Các con phải ghi nhớ."
Ngọc Mỹ nói: "Mà nội ơi, nãy giờ con để ý, không thấy dấu hiệu của Còng Chỉ. Có khi nào đã có người đến trước ta?"
Ba Túc bảo không thể có chuyện đó được, ông cũng có để ý rằng Còng Chỉ chưa thấy xuất hiện, nhưng theo tính toán thì đêm nó xuất hiện chính là hôm nay, nếu chưa thấy có nghĩa là chưa đến giờ mà thôi. Trần Lục nghe xong thì bảo: "Chẳng lẽ lại leo lên cao sao nghĩa phụ? Con thấy Thất Sơn ma quỷ như thiên la địa võng, con Mộc Quỷ phía trên không hẳn là do xui xẻo mà ra, có khi cây nào cũng có Mộc Quỷ cũng không chừng!"
Ba Túc nghe thấy Trần Lục nói cũng có lý, ông trầm ngâm một hồi cũng không tìm được cách khác, thời gian lúc này còn quý hơn vàng, lỡ như Còng Chỉ phát sáng mà không thấy được là từ đâu thì phải mang nỗi ô nhục về cho Tổ phụ. Ông lia mắt một vòng, dừng lại chỗ tảng đá lúc chiều mình đứng hút thuốc, ông nhớ lại tầm nhìn không được rộng khi ở trên hai mươi thước cây dầu nhưng cũng khá bao quát, hiện giờ chỉ còn cách đó là khả thi nhất. Vừa định mở miệng sai hai đứa cháu chuẩn bị đồ, bỗng đâu vang lên rất nhiều tiếng kêu re ré. Rừng khuya tịch mịch, dưới chân chỉ có đống lửa trại nhỏ xíu vừa đủ soi sáng vài ba thước xung quanh, tứ bề đều là bóng đêm bao phủ, trong bóng đêm lại thấy hàng chục cặp mắt đỏ đang nhìn chòng chọc về hướng của ba người Ba Túc, Trần Lục và Ngọc Mỹ. Trần Lục than trời: "Mẹ nó! Làm sao mà lại dính vào ổ phục kích thế này?!"
Ngọc Mỹ quát: "Không được nao núng. Nội thế nào cũng có cách!"
Ba Túc chậc lưỡi, cách tất nhiên là có, nhưng bị phục kích thế này đánh tới chừng nào mới xong, có khi đến sáng, đánh xong khăn gối đi về khỏi tìm cây gì cả. Còn chưa kịp nghĩ nhiều, từ trong những bụi cây, một bóng đen xoẹt ngang, đứng trước mặt ba người lúc này là một hình hài cao kều, kích thước so với con Mộc Quỷ trên cây dầu chắc phải to hơn bốn năm lần, và con này còn nói được tiếng người, mặc dù đơn đớt, giọng lúc trầm, lúc bổng, lúc nặng, lúc nhẹ, rất khó nghe: "Lũ con người bẩn thỉu. Hôm nay lạ cả gan vào đây ăn hiếp con ta...!"
Trần Lục nhổ nước bọt, nói: "Giống yêu ma quỷ quái chúng mày sinh ra chỉ để hại người. Còn giở giọng điệu cuồng ngôn. Xem búa!"
Trần Lục vừa nói xong, một tay cầm rìu, một tay cầm hòn đá ném về phía con Mộc Quỷ chúa. Nó bị đá ném trúng mặt thì ré lên rất kinh khủng, định vồ Trần Lục, nhưng khi vừa vung tay thì không thấy hắn đâu. Từ bên trên bỗng nghe tiếng hét: "Nhìn đi đâu vậy?" Là Trần Lục, hắn đã bật lên tự lúc nào, búa trong tay, sức lực bình sinh đều dồn hết vào chiêu này, nhấm thẳng đầu con Mộc Quỷ mà bổ xuống. Cứ tưởng sẽ lấy đầu được con quái, chiêu thức vừa tung ra lại bị nó bắt rất gọn, cánh tay gầy guộc toàn rễ cây ôm lấy cán búa, Trần Lục bị tóm treo lơ lửng trong không trung, khua chân tung cước nhưng vô ích.
Ngọc Mỹ đứng dưới quát: "Buông búa ra!"
Trần Lục nghe theo, trong lúc rơi xuống thì bị con Mộc Quỷ vung tay ra đánh, Lục cũng giơ tay lên đỡ, bị lực tác động đánh văng về chỗ Ba Túc và Ngọc Mỹ đang đứng, ho lên sặc sụa. Ba Túc mắng: "Không được làm càn!"
Ba Túc mặt dù quát nhưng thấy Trần Lục như vậy cũng xót, vả lại bị bao vây như thế này đúng là tiến thoái lưỡng nan mà. Chưa kịp nghĩ thêm gì khác đã nghe tiếng con Mộc Quỷ: "Giết hết!"
Những cặp mặt trốn trong các bụi cây xung quanh bỗng lắc lư, lũ quỷ đã bắt đầu di chuyển. Ba Túc thấy vậy thì hét: "Đứng đâu lưng vào nhau, không được vỡ đội hình, lên bao nhiêu đánh bấy nhiêu." Nói đoạn, ông lấy ra rất nhiều vải liệm, giấy vẽ bùa, tay cầm Tùy Vũ liên tục vẽ chữ. Ngọc Mỹ suy nghĩ trong bụng đúng là lên thì đánh nhưng chẳng thể nào giết hết được chúng, chuyến đi lần này coi như đi tong rồi.
Đúng lúc đó, từ phía sau có tiếng hét.
Thằng nhóc không biết từ đâu xuất hiện, khi lướt ngang hai con Mộc Quỷ ở phía ngoài vòng vây, hai cánh tay phát ra ánh sáng màu xanh lơ rất đẹp mắt, mỗi tay ra một đòn, hai con quỷ như bị lửa thiêu đốt, tan ra thành tro, vẫn còn nghe tiếng chúng ré lên hết sức chối tai. Con Mộc Quỷ chúa thấy đám con của mình bị giết hết sức gọn gàng thì càng điên tiết, nhắm thẳng hướng thằng nhóc mà ra đòn, cánh tay nó mọc ra rất nhiều gai nhọn, bắn liên hồi, thế nhưng, thằng nhóc né tránh như không. Con Mộc Quỷ không dừng lại, nó há cái miệng ra to như cái giếng, nhoài người về trước đớp vào vị trí thằng nhóc đứng, thằng nhóc nhảy lên, chân đạp lên đầu còn quỷ. Ánh mắt của thằng nhóc không hề biểu hiện cảm xúc, lạnh lùng đến đáng sợ, tựa như chuyện này nó đã làm quá nhiều lần. Thằng nhóc vung tay, miệng đọc lầm rầm những câu bằng thứ ngôn ngữ gì rất khó nghe, lúc ấy lòng bàn tay nó xuất hiện những đường chỉ đen. Thằng nhóc nhấn bàn tay vào đầu con quỷ, những đường chỉ đen này bắt đầu cuồn cuộn, chốc sau bao quanh con Mộc Quỷ là hình hài của một con quỷ khác, màu đen, tai nhọn, lưỡi dài, trông như...Dạ Xoa.
Dạ Xoa quấn lấy Mộc Quỷ làm nó rên lên thảm thiết rồi bị nuốt chửng. Lũ tiểu quỷ xung quanh thấy chúa tể của mình bị diệt thì quay lưng bỏ chạy. Thằng nhóc bật nhẹ một cái đã ở trên không trung ba bốn thước, nó nói, nghe giống như đang thều thào: "Chạy mà thoát à!" Đoạn, thằng nhóc bắt chéo hai tay trước ngực, từ trong cùm tay bỗng phát ra ánh sáng rất mạnh, như có mặt trời trên núi. Ba người Ba Túc, Trần Lục và Ngọc Mỹ lấy tay che mắt, nghe hàng loạt tiếng hét của quỷ, cảm giác như họ đang ở dưới chín tầng âm phủ chứ không phải dương gian nữa. Được vài giây thì tiếng hét nín bắt, thằng nhóc ánh mắt sắc lẻm nhìn vào ba người kia, hỏi: "Các người là ai vậy? Điệu bộ không sợ sệt, đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở đây, mang theo mấy dụng cụ kỳ lạ, chắc không phải là người bình thường?!"
Trần Lục nói: "Còn mày là thằng nào? Là người hay là ma?"
Thằng nhóc nói: "Người hay ma? Sao anh hai không tới đây mà xem thử?"
Thằng nhóc chấp một tay sau lưng, tay còn lại ngoắc ngoắc, khiêu khích Trần Lục khiến Lục ta như nổi máu điên. Ba Túc thấy vậy thì giơ tay ra can, ông tiến đến bên thằng nhóc, khuỵu gối, để cho ánh mắt ông bằng với ánh mắt nó, ông thả lỏng khuôn mặt, không giữ cái chất dữ dằn hàng ngày nữa, ân cần hỏi: "Cháu bé, võ công đúng là cái thế, xứng đáng làm bậc hảo hán. Ông tên Lương Minh Túc, ở nhà thứ ba nên người ta kêu là Ba Túc. Cháu bé tên gì?"
Thằng nhóc nghe lời khen thì hỏng cả mũi, thấy Ba Túc khuôn mặt hiền từ, không phải kẻ gian thì rút tay lại, lễ phép thưa: "Dạ, con họ Võ, tên là Tiếu Thiên."
Phía sau nghe tiếng Ngọc Mỹ: "Nhìn chắc chỉ khoảng mười hai, mười ba. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Bé con, sư phụ của em là ai? Em làm gì ở đây?"
Tiếu Thiên nghe hỏi đến sư phụ của mình thì ánh mắt lộ rõ vè dè chừng, nó ấp úng nói: "Em... Sư phụ của em... em không nói tên được. Em lên đây là để..."
Tiếu Thiên chưa kịp nói hết câu, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, hai ba giây sau thì nó sụp xuống, bốn người ở bên trên cũng không tránh được mà rơi xuống theo. Chỗ rơi xuống là một cái hố to hình tròn, đường kính khoảng mười thước, không hiểu vì sao mà lại có điểm trũng như vậy nhưng theo kinh nghiệm của Ba Túc thì đây là một căn phòng mái vòm, trải qua biến thiên của địa hình mà bị đất đá che lấp. Việc nóc phòng bị sụp có thể giải thích là do lúc nãy bên trên có quá nhiều người (và quỷ nữa) xuất hiện cùng một lúc, lại đánh nhau ì đùng nên lớp đá cũ kỹ bị nứt ra, một viên bị rơi xuống, rồi hai viên, ba biên, và cả trần nhà. Việc này giống như chuyện vỡ đập nước vậy. Trần Lục than đau, ngồi dậy nhìn lên phía trên, độ cao của phòng chắc chỉ khoảng bảy tám thước, có thể leo lên được.
Xoẹt. Là tiếng đánh lửa, căn phòng bừng sáng. Thì ra là Ba Túc, nãy giờ ông đã loay hoay chuẩn bị đuốc, nhìn quanh rồi nói: "Lục, đi kiếm cái giỏ đồ đi con, rồi mình leo lên."
Tiếu Thiên lắc đầu nói: "E rằng không được đâu bác Ba ơi. Bác nhìn xung quanh mà xem."
Ba Túc từ nãy đến giờ chỉ lo chuyện giỏ đồ nghề của mình mà chưa bao quát được gì cả, nghe Tiếu Thiên nói thì lia đuốc soi xung quanh, cả bọn được một phen kinh hãi. Căn phòng hình tròn, chính giữa là một bệ đá, trên bệ đá có một cái đầu lâu, bốn bề treo dày đặc quan tài. Các quan tài này cũng được đóng theo kiểu tròn, suông như thân cây chuối, không biết đã qua bao nhiêu năm nhưng chất liệu còn rất mới, chúng được cố định lên tường bằng những sợi dây xích rỉ sét. Ba Túc nói: "Táng treo của người Cáp Lị à...?"
Tiếu Thiên tròn mắt hỏi: "Bác Ba cũng biết táng treo hả?"
Trần Lục hỏi táng treo là thứ gì, Ba Túc gõ đầu thằng con không bao giờ chịu đọc sách để mở mang kiến thức rồi mới giải thích. Không giống như thời hiện tại, người chết thì đem chôn xuống đất hoặc đem đi hỏa thiêu, người xưa có rất nhiều cách mai táng khác nhau, tùy theo đức tin của họ mà hình thành muôn hình vạn trạng kiểu "chôn" người sau khi chết. Trong quyển Thập Đại Táng của Quan Thiết có ghi đến mười cách táng xác, thu thập từ nhiều nền văn minh khác nhau, trong đó gồm có táng chôn, táng thiêu, táng ngâm, táng ướp, táng tháp, táng đứng, táng phơi, táng xẻo, táng trôi và táng treo. Táng chôn và táng thiêu khá phổ biến, không cần nói nhiều; táng ngâm là ngâm xác người chết trong dung dịch đặc chế; táng ướp là quấn xác người chết bằng vải đã ủ nước bảo quản; táng tháp là đặt quan tài người chết trong tháp cao; táng đứng là đặt xác người chết trong quan tài dựng đứng, nghĩa địa cũng chỉ toàn quan tài đứng; táng phơi là phơi xác người chết trong nhà, số ngày phơi bằng số tuổi; táng xẻo là xẻo thịt người chết rồi rải khắp nơi cho động vật ăn thịt; táng trôi là đặt xác người chết lên bè, đến giữa sông thì dùng tên tẩm nhựa thông, châm lửa rồi bắn; táng treo chính là căn phòng hiện tại.
Vương quốc Phù Nam ngày xưa có rất nhiều thành nhỏ, mỗi thành lại có vua riêng, họ cai trị thần dân của mình theo cách của họ, khác biệt về văn hóa cũng không phải là nhỏ. Cáp Lị Thành là một trong số rất nhiều thành nhỏ ấy. Vị vua đầu tiên của Cáp Lị Thành tên là Kha Bà Đang có quan niệm khá mới lạ về cái chết, ông cho rằng người chết về với đất nghĩa là đang giam cầm linh hồn của họ, không cho họ về với đức Phật. Ông chủ trương treo quan tài lên giống như một cách tiễn đưa người chết một đoạn, người có tước vị càng lớn thì được treo càng cao. Căn phòng này chính xác là nghĩa địa của người Cáp Lị, tầng trên cùng là vua chúa, danh gia vọng tộc, những người có chức tước cao hoặc công đức lớn cho vương quốc, càng xuống dưới thì lần lượt là vương hầu, tướng lĩnh, quan lại rồi mới đến dân đen.
Trần Lục nghe giải thích thì tỏ vẻ không để tâm cho lắm, hắn đã lấy dây thừng, chuẩn bị ném lên trên. Tiếu Thiên thấy vậy thì lập tức lao đến, giơ tay định giật sợi dây từ tay Trần Lục, ai ngờ Lục xoay người rất gọn, Tiếu Thiên mất đà suýt ngã. Trần Lục chỉ vào thằng nhóc nói: "Nhóc con, lúc nãy đánh ghê đấy, nhưng võ nghệ thì gọi anh một tiếng sư tổ, anh dạy lại cho mày!"
Tiếu Thiên nói: "Anh định làm cái gì vậy? Anh ném dây lên đánh động "chúng" rồi sao?"
Ngọc Mỹ chen vào: "Đánh động? Chẳng lẽ ở đây có...?"
Ba Túc thở dài, nói: "Đúng là phước bất trùng lai, họa vô đơn chí. Còng Chỉ vẫn chưa biết tung tích mà lại leo lên không được, không phải vì sợ thứ mà cháu bé này nói, mà là Thiết Công chúng ta hành sự phải có phép tắc. Nếu muốn leo lên thì phải đạp lên quan tài mà leo, như thế lại đi ngược lại với tôn chỉ bao đời của Tổ phụ đã đặt ra."
Trần Lục nói: "Vậy còn Còng Chỉ, chẳng lẽ bỏ về sao nghĩa phụ?"
"Mày đừng có lo, vẫn còn Sửu Anh trên kia. Mình tìm đường lên trên trước rồi bắn pháo hiệu gọi nó."
Tiếu Thiên lúc này liên đi đến chỗ bệ đá ở giữa căn phòng xem xét gì đó, lát sau thì kêu lên, bảo mọi người đến mà coi. Ba Túc vừa bước tới thì thấy có một cầu thang dẫn xuống, bên dưới tối om, sâu hun hút. Tiếu Thiên nhìn Ba Túc rồi nói: "Dạ ông ơi, gia tộc con có câu "gặp hiểm nguy, đi xuống là đi lên". Nếu chúng ta xuống dưới con nghĩ sẽ có di chỉ của Cáp Lị thành, lần mò đường sẽ có lối dẫn ra ngoài."
Trần Lục liền nói: "Có ai mà lại đi nói điều xằng bậy vậy không? Mà mày nói mày có gia tộc, chắc thân phận không phải tầm thường. Sao không nói thẳng ra luôn cho rồi mà cứ úp úp mở mở chi vậy?"
Ngọc Mỹ bảo: "Huynh đừng có chọc em nó nữa." Đoạn quay sang nói với Tiếu Thiên: "Em có chắc không, chị thấy lối đi sâu hun hút, không biết có thứ yêu ma quỷ quái gì chờ đợi bên dưới nữa. Hay mình tìm xung quanh, lỡ đâu có lối đi khác thì sao?"
Tiếu Thiên cười nắc nẻ, bảo: "Chị gái xinh đẹp này nói chuyện dễ thương quá, không như cái anh cục đất bên kia. Em cũng từng gặp trường hợp này rồi, mọi người cứ tin em. Võ gia sống một đời minh bạch, không bao giờ lừa gạt ai bao giờ, xuống dưới có ma diệt ma, có quỷ đánh quỷ, mọi người đừng lo, có Tiếu Thiên này ở đây, không con ma con quỷ nào dám đụng tới mọi người đâu."
Trần Lục cười châm chọc, Ba Túc suy ngẫm rất lâu, ánh mắt nhìn vào Tiếu Thiên rất kỳ lạ, ông cảm thấy cậu bé này thật thú vị. Được một lúc thì ông nói: "Khẩu khí hay lắm. Bác Ba đi với con xuống dưới!"
Tiền Thiên cười hê hê, nhìn vừa ngây thơ lại pha lẫn chút ngạo nghễ. Cầu thang dẫn xuống dưới rộng khoảng hai người đi, Ba Túc cầm đuốc dẫn đầu, Trần Lục tuy khó chịu ra mặt nhưng vẫn cầm đuốc đi sau cùng, trông chừng cho mọi người. Đi khoảng hai ba phút lại đến một gian điện rất lớn, Ba Túc nói cả ba đứng đợi trong khi mình thì cầm đuốc đi đầu. Vừa đi được năm sáu bước thì ông phải hốt hoảng nhảy lùi về sau, tưởng rằng đã thoát khỏi "nghĩa địa" của người Cáp Lị trên kia, ai ngờ xuống đây lại thấy rất nhiều quan tài nữa. Quan tài được chôn phân nửa dưới đất, phân nửa thì lộ ra ngoài, nghiêng khoảng hai ba mươi độ. Chưa biết phải phản ứng như thế nào thì tiếng động lách cách vang vọng khắp gian điện, cửa cỗ quan tài gần chỗ Ba Túc đứng từ từ hé mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro