Quyển 3: Sleepless in blues Chương 53
"A hừ hừ hừ... A hừ hừ hừ ..."
Cha Diệp cởi trần nửa người trên nằm úp sấp ở trên giường, miệng không ngừng phát ra từng tiếng rên rỉ "mỏng manh". Mẹ Diệp thì linh hoạt dùng hai tay xoa bóp qua lại trên lưng ông, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa hồng.
Còn Diệp Thứ Hành và Lãnh Liệt thì đã phải đứng ở một bên nghe cha Diệp hừ hừ như vậy suốt một lúc lâu.
"Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, bớt lăn qua lăn lại vài lần đi, vậy mà ông vẫn không chịu nghe! Giờ thì hay rồi nhỉ? Thế nào cũng phải để ông chịu chút đau khổ mới được!" Mẹ Diệp nói xong liền nhéo mạnh thắt lưng cha Diệp một cái, làm cho ông đau đến mức hít khí.
"Được rồi! Tôi đâu biết... đâu biết..." Cha Diệp không nói tiếp mà căm giận nhìn thoáng qua Lãnh Liệt đang đứng bên cạnh, bày ra khuôn mặt tươi cười vô tội.
Mẹ nó tên nhóc này quá xấu xa rồi!
"Thật may là có Tiểu Liệt cứu ông, nếu không thì cái thân xương cốt già cỗi này của ông không bị phế đi mới lạ đó! Còn không nhanh nhanh cám ơn người ta!"
"Cái gì?" Tôi lại còn phải cám ơn nó? Cha Diệp tức giận đến mức kích động kêu lên một tiếng, còn Diệp Thứ Hành thì vì một tiếng "Tiểu Liệt" của mẹ hắn mà run rẩy đến mức rớt hết cả da gà.
Lúc này vị "ân nhân cứu mạng" kia chỉ cười cười, lộ ra vẻ mặt "đây là việc ta phải làm, không cần để trong lòng," nói: "Nếu không ngại thì xin cứ để cháu tới giúp bác trai xem sao?"
Lời vừa dứt, cha Diệp đã vội vàng ngẩng lên trực tiếp lắc đầu xua tay: "Không... không cần! Không cần!"
"Chuyện này nói như thế nào thì cháu cũng có một phần trách nhiệm, cho nên..." Lãnh Liệt không để cho ông có cơ hội từ chối đã nhanh chóng bắt tay hành động, đi từng bước về phía ông, trên mặt là nụ cười quỷ dị trước nay chưa từng có.
"Cha à, để anh ấy xem giúp cha chút đi! Đối với mấy chuyện huyệt vị mát xa này anh ấy thật sự có tay nghề đó!" Diệp Thứ Hành khoanh hai tay để trước ngực, đối với cái thái độ "đánh chết cũng không chịu nhờ người giúp" của cha mình đã sớm tập mãi thành thói quen.
Cha Diệp còn chưa kịp lên tiếng cự tuyệt đã cảm thấy có một đôi tay lạnh lẽo đặt trên lưng, làm ông sợ tới mức quên luôn cách phát âm.
Lãnh Liệt mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Nếu đau thì bác cứ kêu lên nhé!" Ngay sau đó hai tay hắn liền dùng sức...
Cha Diệp cũng không khách khí, hít ngược một hơi khí lạnh rồi...
"A~~~~~~~~!!!!!"
Có đôi khi Diệp Thứ Hành không chịu thừa nhận cũng không được, Lãnh Liệt thật sự là có hai cây "bàn chải" đó nha!
(Có hai cây "bàn chải" = có tay nghề, kỹ năng)
Cha Diệp rống lên một tiếng xong, năm phút sau thắt lưng đã không còn đau, thậm chí còn có thể ngồi được.
Mẹ Diệp vỗ nhẹ lưng giúp cha Diệp dễ thở, nhân tiện lau đi mồ hôi lạnh trên đầu cho ông. Diệp Thứ Hành thì trừng mắt liếc Lãnh Liệt.
Lần này anh có chút quá trớn rồi đó!
Lãnh Liệt bất đắc dĩ nhún vai, dùng ánh mắt trả lời: anh cũng không nghĩ tới con heo kia lại cố chấp với bác trai như vậy mà!
Lãnh Liệt vốn chỉ muốn trốn chuyện giết heo này nên nghĩ cách thả nó đi, nào ngờ con heo kia lại muốn tìm cha Diệp báo thù, cho nên hắn liền theo đó mà diễn một vở "anh hùng cứu mỹ nhân" luôn. Còn có thể giành được hảo cảm nha! Tuy nói vậy nhưng thực tế thì ngược lại, làm cho cha Diệp đối với hắn tăng thêm mấy phần "hận ý".
Có đồ ngu mới tin anh! Diệp Thứ Hành nguýt đối phương một cái.
"Con trai à!" Mẹ Diệp gọi một tiếng, động tác trong tay cũng không vì lời nói mà dừng lại: "Lúc nói chuyện điện thoại với mẹ, con bảo là hai đứa ở bên nhau cũng đã hơn một năm rồi nhỉ?"
"A... vâng!" Diệp Thứ Hành gật gật đầu.
"Một năm..." Mẹ Diệp thì thào tự lặp lại một lần rồi mỉm cười: "Con từ nhỏ chính là một đứa không chịu ở yên một chỗ, cảm thấy hứng thú với cái gì cũng không quá ba tháng, không nghĩ tới lần này lại ở bên một người lâu như vậy."
"Cái gì chứ? Con có trăng hoa như vậy sao?" Diệp Thứ Hành than thở một câu, trong lòng lại nghĩ nếu hắn dám bỏ Lãnh Liệt, không bị Lãnh Liệt lột một tầng da rồi quăng lên trên giường làm đến chết mới là lạ đó!
"Đó là đương nhiên! Lúc mày năm tuổi có hôm đã nói lớn lên muốn kết hôn với tiểu Hoa nhà bên cạnh, một tuần sau thì nói muốn kết hôn với Ny Ny học cùng lớp ở nhà trẻ, một tuần nữa lại nói muốn kết hôn với tiểu Lục đã cho mày ăn kẹo!" Cha Diệp quở trách con mình không hề qua loa.
Diệp Thứ Hành đen mặt. Hồi bé mình lăng nhăng như vậy sao?
"Thì ra, khi còn bé em đã là kẻ "bụng đói ăn quàng" như vậy à?"
Ai? Là ai đem sự thật nói ra? Diệp Thứ Hành vừa quay đầu đã thấy Lãnh Liệt đang nhìn hắn chăm chú, ánh mắt mang theo chút hàm ý khác, còn cười đến vô cùng xán lạn.
Please! "Chuyện lúc năm tuổi mà anh cũng tin là thật hả?" Diệp Thứ Hành âm thầm cào tường trong lòng một phen, lại trừng mắt liếc nhìn Lãnh Liệt, ý nói cho tới bây giờ em vẫn chưa hề nhắc lại mấy "tình yêu" không lâu trước kia của anh đâu đó!
Lãnh Liệt sờ sờ mũi, tự biết mình đuối lý bèn cười cười lấy lòng.
Lúc này mẹ Diệp lại nở nụ cười: "Được rồi được rồi! Đều là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, còn không phải là di truyền gien trăng hoa của lão quỷ chết tiệt ông sao!" Nói xong còn lấy ngón trỏ chọc ót cha Diệp một cái.
Chỉ với một câu, mọi sai lầm đều bị đổ hết lên người cha Diệp. Cha Diệp liền 囧!
"Ôi... con nha... khi còn bé đã sôi nổi hoạt bát, không chịu ngoan ngoãn ngồi yên một chút nào, ai cũng không chịu nổi con. Hôm nay trộm hoa nhà này, ngày mai vẽ bậy lên tường nhà kia, không có việc gì liền đánh nhau với chó nhà người khác, đến người ở trấn trên nhìn thấy con cũng như là nhìn thấy ma vương vậy! Vốn cho rằng với cái tính cách này con sẽ có thể kế thừa nghề giết heo của cha, vậy mà heo vừa thấy con liền cả người phát run, chân không còn sức, ngay cả kêu cũng không kêu được đã chết nghoẻo rồi..." Mẹ Diệp ngồi ở bên giường nhớ lại chuyện cũ.
Đây... đây thật là đang nói về hắn sao? Diệp Thứ Hành nghe xong liền sửng sốt sửng sốt, miệng há thật to. Mình khi còn bé thật sự "đại gian đại ác" như vậy sao? Đã đến độ heo gặp heo sợ?
Diệp Thứ Hành mới vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy một bàn tay sờ sờ đầu mình, ngẩng lên thì thấy Lãnh Liệt đang dịu dàng nhìn hắn mỉm cười.
"Em khi còn bé thật đáng yêu!" Trong mắt Lãnh Liệt là một mảnh nóng rực mà chỉ có hắn mới có thể cảm thụ được.
Đây là đang khen hắn sao? Diệp Thứ Hành cúi đầu. Tùy tiện nói đáng yêu cái rắm! Bên tai thì lại bắt đầu chậm rãi nóng lên. Hắn cảm thấy giống như đang để cho Lãnh Liệt nhìn đến bộ dáng cởi truồng của mình khi còn bé vậy.
Mẹ Diệp lúc này lại bắt đầu hồi tưởng: "Không nghĩ tới cuối cùng con lại thi vào trường cảnh sát, vậy mà mấy người quản lý cơ quan địa phương lúc đó lại còn có thể cho con lăn lộn sau khi tốt nghiệp."
"Đồ ranh con! Vừa nói tới chuyện này ông đây liền một bụng lửa giận!" Cha Diệp không để ý đau đớn mà ngồi dậy từ trên giường: "Tự mình quyết định chạy đi làm cái gì cảnh sát, cảnh sát coi như xong đi, lại còn chuyên đi 'bắt gà'! Ở nhà có heo ngon lành lại không muốn giết, nhất định phải đi ra ngoài 'bắt gà', mày nói xem cmn có tính là đi tìm đánh hay không?"
["Bắt gà" là chỉ việc bắt những người làm nghề mại d.âm]
Chuyện Diệp Thứ Hành chạy đi làm cảnh sát vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cha Diệp. Mặc dù ông không xem thường cảnh sát, nhưng mắt thấy việc buôn bán cùng với kỹ thuật giết heo tổ truyền của nhà bọn họ sẽ ngay lập tức không có người nối nghiệp, bảo người làm cha như ông sao có thể không ôm hận đây! Hơn nữa lại còn là một cái "hạt giống tốt" như vậy!
Nghe cha mình hở tí là "bắt gà", Diệp Thứ Hành có loại cảm giác dở khóc dở cười, mới nói: "Cái đó gọi là phòng chống tội phạm có tổ chức. Được rồi được rồi! Chuyện mấy trăm năm trước rồi mà cứ nói mãi!" Mặt khác lại liếc Lãnh Liệt một cái. Người nọ cũng đang cười đến mặt đầy ái muội, chắc là lại nghĩ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, thật là囧 vô địch vũ trụ mà!
"Ban đầu còn nghĩ hạt mầm như mày đã "hỏng", chờ sau này mày có con rồi nhất định sẽ để nó trở về kế thừa gia nghiệp, vậy mà mày..." Nói tới đây, cha Diệp run rẩy vươn tay chỉ vào Lãnh Liệt, ánh mắt "lên án," hoàn toàn là máu chảy đầm đìa.
"Vậy mà mày lại nói mày thích đàn ông! Yêu người ta đến mức không thể tự kiềm chế, không có người ta thì không sống nổi, ngay cả nằm mơ cũng không thể không mơ thấy! Còn dám dẫn về nhà! Mày cố ý muốn chọc tao tức chết phải không? Còn nói về sau có thể mang mười đứa tám đứa nhỏ trở về cho chúng ta, mày sinh hay cậu ta sinh đây hả? Sinh ở đâu hả?
Lãnh Liệt sửng sốt một chút. Đoạn sau cha Diệp nói gì đó hắn cơ bản là không nghe rõ, nhưng nửa phần trước lại nghe được rất rõ ràng. Dường như là muốn chứng thực điều gì, hắn quay đầu nhìn Diệp Thứ Hành; người kia cúi đầu thấp đến mức sắp chôn luôn xuống đất, từ đầu đến cuối không dám ngẩng lên nhìn hắn.
Diệp Thứ Hành bày ra gương mặt so với gan heo còn đỏ hơn. Những lời kia đều là hắn dồn hết tâm trí xây dựng hiệu quả để cha mẹ có thể chấp nhận Lãnh Liệt, nào ngờ trí nhớ của cha hắn vẫn tốt như vậy, còn đem ra nói trước mặt hắn. Từ giờ bảo hắn làm sao dám nhìn mặt Lãnh Liệt đây, mấy lời nói vừa buồn nôn vừa ghê tởm này, hắn tuyệt đối không nói nên lời trước mặt Lãnh Liệt!
"Diệp Tử... "
Đừng gọi em! Đừng nhìn em! Nếu không em sẽ cắn anh!
Lãnh Liệt nhếch miệng cười, đi đến bên cạnh cầm tay Diệp Thứ Hành, dùng sức nắm một chút, sau đó quay đầu nói với mẹ Diệp và cha Diệp đang thở phì phì: "Bác trai, bác gái, xin hai người giao Diệp Tử cho cháu, cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt. Tuy rằng cả hai đều là đàn ông, nhưng xin hai bác tin tưởng rằng chúng cháu đều yêu thương đối phương thật lòng, không hề thua kém bất cứ một đôi tình nhân thông thường nào. Chúng cháu đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Dù không biết tương lai phía trước sẽ còn có những khó khăn gì đang chờ đợi, nhưng cháu biết rằng cháu sẽ càng ngày càng yêu em ấy! Cháu sẽ giống như một người đàn ông mà yêu thương em ấy, chăm sóc em ấy. Em ấy cũng sẽ giúp đỡ cháu rất nhiều trong cuộc sống. Chúng cháu tôn trọng tôn nghiêm đàn ông của nhau. Chúng cháu là bình đẳng, là đơn thuần yêu đối phương. Em ấy làm cảnh sát cháu cùng em ấy làm cảnh sát; em ấy đi giết heo cháu cũng sẽ cùng em ấy đi giết heo. Chỉ cần em ấy muốn, cháu sẽ mãi mãi ủng hộ em ấy!"
Diệp Thứ Hành cảm thấy tim mình ngừng đập khoảng ba giây, sau đó mới bắt đầu nhảy bang bang không theo quy luật nào. Hắn không phải chưa từng nghe Lãnh Liệt thổ lộ, chỉ là lần này rõ ràng cùng những lần trước kia không giống nhau chút nào.
Bốn phía là một mảnh im ắng... Diệp Thứ Hành cũng không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của cha mẹ mình. mãi một lúc sau, hắn mới đem cái tay bị Lãnh Liệt nắm chặt nắm ngược trở lại, ngẩng đầu nhìn về hướng khác rồi hắng giọng một chút...
"Giết heo thì giết heo, chỉ cần ở bên nhau ... là được rồi..."
Hai bàn tay nắm thật chặt, cho dù là tầm mắt sắc như dao của cha Diệp cũng không thể tách ra.
Mặt trời đã sắp lặn xuống núi, vừa vặn ngoài cửa sổ là một mảnh nắng chiều. Diệp Thứ Hành cảm thấy mặt trời hôm nay thật sự là đáng yêu vô cùng!
Lãnh Liệt đẩy cửa phòng ngủ. Trong phòng bày một cái gường lớn cho hai người nằm cùng với bộ chăn ga đỏ rực nhuộm đỏ cả căn phòng, càng chói mắt hơn chính là một chữ "hỷ" cực bự được dán trên đầu giường, đúng chuẩn một phòng tân hôn nha! Trong không khí còn tràn ngập mùi hoa thoang thoảng, dụ người động dụ.c... Không! Là cảm động lòng người!
Nhìn căn phòng được trang trí tỉ mỉ, Lãnh Liệt cười ha hả, tầm mắt dừng tại một khối "vật thể không rõ" trên giường, nói một câu: "Bác gái thật là có lòng nha! A... bây giờ hẳn có thể gọi là mẹ nhỉ?"
"Vật thể không rõ" kia run rẩy một chút, rồi giọng nói của Diệp Thứ Hành từ dưới chăn vang lên, rầu rĩ: "Bà ấy chính là như vậy, thích nhất là xem náo nhiệt, heo mẹ trong nhà sinh heo con thôi mà bà ấy cũng có thể tổ chức tiệc rượu chúc mừng một lần."
"A... Ý của em là chuyện của chúng ta cùng với chuyện heo mẹ sinh heo con không có gì khác nhau sao?" Lãnh Liệt đi đến bên giường rồi ngồi xuống, kéo chăn ra, để lộ cái đầu của Diệp Thứ Hành.
"Này... đương nhiên không phải! Đương nhiên là không cùng một level rồi!" Diệp Thứ Hành nở nụ cười có phần "yếu ớt".
"Vì sao em lại không nhìn anh nha?" Lãnh Liệt hạ giọng, chậm rãi cúi đầu, một tay nâng cằm Diệp Thứ Hành, tay kia thì bắt đầu cách chăn chậm rãi xoa xoa lưng hắn.
Diệp Thứ Hành liếc mắt nhìn lung tung chung quanh nhưng không dám nhìn mặt Lãnh Liệt: "Không cần nhìn, hình bóng anh đã khắc sâu trong trái tim em từ lâu rồi." Má ơi! Ai tới giết hắn đi! Mấy lời ghê tởm như vậy mà cũng nói ra được nữa!
Lãnh Liệt cười nhẹ một trận, âm thanh dễ nghe đến mức người thần cùng phẫn nộ. Tiếp đó lại kéo Diệp Thứ Hành dậy ôm vào trong lòng.
"Nhưng mà anh muốn nhìn em thật rõ nha..." Giống như làm nũng.
"Em... em thì có cái gì nhìn được đâu chứ?" Lạnh cả sống lưng.
"Bởi vì hôm nay em thật đẹp trai nha..."
"A! Thật không? Anh cũng thật đẹp trai..." Diệp Thứ Hành bày ra nét cười "nịnh nọt", mà tay Lãnh Liệt đang đặt trên lưng hắn đã bắt đầu giở trò.
"Có biết vừa rồi bác trai bác gái nói gì với anh không?" Lãnh Liệt cúi đầu cắn nhẹ một cái lên tai Diệp Thứ Hành, khiến người sau run rẩy một trận: "Thật sự là chuyện thú vị, làm cho anh 'cực kỳ vui mừng'..."
Diệp Thứ Hành vẻ mặt cầu xin, cúi đầu: "Em nói thật, em thẳng thắn thú nhận, có được không?"
Lãnh Liệt buông tha thắt lưng hắn, khẽ nhíu lông mày: "Hửm?"
Diệp Thứ Hành chà xát tay dưới chăn, hắng giọng một cái, cúi đầu hít sâu vài hơi, sau một hồi nín thở mới nói: "Em nói với cha mẹ anh là con dâu của họ!" Che mặt!
Con dâu ~ con dâu ~ con dâu ~
Bốn phía không ngừng vang vọng hai chữ kia, nửa ngày sau mới từ từ lắng xuống, Diệp Thứ Hành đợi trong chốc lát mà vẫn không nghe thấy Lãnh Liệt nói chuyện. Hắn lén lút ngẩng đầu liếc Lãnh Liệt một cái, vẻ mặt kia tuy tươi cười nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng vẫn có chút cứng ngắc.
"Đứa trẻ phạm lỗi" lại nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn thẳng "vợ" mình.
Chân tướng chỉ có một, hơn nữa bây giờ đã bị công bố.
"Thảo nào... Bác gái cứ bảo anh đừng để mình bị thiệt thòi, còn bác trai thì..." Vài giây đồng hồ sau Lãnh Liệt mới miễn cưỡng lên tiếng, trong giọng nói lại không nghe ra tâm tình gì, này chính là phần đáng sợ nhất!
Không hề nghĩ tới, hay nói đúng hơn là không dám nghĩ xem cha mẹ mình nói gì với Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành ngẩng đầu cười xấu hổ, lại có chút lấy lòng: "Còn không phải là tại em sợ họ không chấp nhận anh sao... tim của người già không được tốt lắm..." Có trời mới biết tim của cha hắn cường tráng như trâu luôn đó!
"Lại đây!" Ngón tay ngoắc Diệp Thứ Hành một cái, Lãnh Liệt dùng một tay tháo ra cà vạt của mình, dựa vào đầu giường, cười thật gợi cảm.
"Ai!" Diệp Thứ Hành đờ ra một chút rồi sung sướng bổ nhào sang. Thật tốt quá! Anh ấy không tức giận!
"Hôm nay để người làm vợ này hầu hạ "chồng" mình thật tốt đi!"
Diệp Thứ Hành lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là nằm luôn lên giường. Xong rồi! Vẫn tức giận!
Thôi xong! Cmn! Duỗi đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao! Hôm nay lão tử nhất định phải chết!
Cắn chặt răng, Diệp Thứ Hành khoác chăn bò lên trên người Lãnh Liệt, sau đó giống như con ma háo sắc giữa đêm khuya, dùng hai tay vén chăn ra hai bên, bên trong... đương nhiên là không mặc gì hết.
"Kích thích" bất thình lình ập tới ngược lại làm cho Lãnh Liệt sợ tới mức sửng sốt một chút.
"Anh tới luôn đi! Cmn dù sao cũng không phải là lần đầu tiên! Hôm nay lão tử xả thân nuôi sói đói!" Diệp Thứ Hành nói xong còn trừng mắt liếc con "sói háo sắc" trước mặt mình một cái, sau đó liền nhắm nghiền hai mắt, tuy rằng động tác của hắn lúc này khá là giống một tên biến thái.
Đối với Diệp Thứ Hành "chủ động hiến thân", Lãnh Liệt đầu tiên là khóe miệng giật giật, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là nhịn không được, "phốc" một tiếng bật cười. Hắn vươn một bàn tay sờ sờ hai má Diệp Thứ Hành, sau đó mới ôm cả người vào lòng.
Diệp Thứ Hành đột nhiên mở mắt ra, đáng thương hề hề nhìn người sắp cùng mình chóp mũi chạm chóp mũi, nói: "Anh dịu dàng một chút! Tay em còn chưa khỏi hẳn đâu!" Ngày hôm qua tay của hắn còn sưng to như chân heo vậy, mặc dù đã đỡ hơn nhiều nhờ hai tầng hiệu quả trị liệu của thuốc mỡ và Lãnh Liệt mát xa, nhưng mà vẫn phải nhắc nhở một chút.
Than nhẹ một tiếng, Lãnh Liệt lấy ngón trỏ chọt chọt mặt người yêu, vừa bực mình lại vừa buồn cười hỏi: "Chẳng lẽ em còn sợ anh ăn em sao?"
"Sợ!" Diệp Thứ Hành thốt ra, sợ bị anh ăn đến mức không đứng lên được!
"Cũng không phải là chưa từng ăn qua. Đã ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn rồi chứ?" Lãnh Liệt cười tà cúi đầu gặm cắn lung tung tại cần cổ Diệp Thứ Hành. Nơi đó của Diệp Thứ Hành đặc biệt sợ nhột, hắn một bên cười một bên trốn, lôi kéo quần áo Lãnh Liệt hòng tìm đường thoát ra. Hai người lăn qua lăn lại trên giường lớn, chơi đến quên cả trời đất.
"Cha em giữ anh lại rồi nói gì thế?" Bị Lãnh Liệt đặt ở phía dưới, Diệp Thứ Hành bỗng nhiên hỏi một câu.
"Hỏi mười tám đời tổ tông nhà anh." Ngay cả ngày sinh tháng đẻ cũng không buông tha!
"Đệt!"
"Căn phòng này là do bác gái trang trí sao?"
"Ừm! Mẹ nói này xem như "phòng tân hôn" của chúng ta khi ở nhà!"
"Phòng tân hôn?" Lãnh Liệt cười một tiếng, cảm thấy người một nhà này thật thú vị.
"Anh cười cái gì? Em đã nói mẹ... ưm!" Bộ vị quan trọng đột nhiên bị nắm chặt, hại hắn thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Lãnh Liệt cười xấu xa: "Chúng ta vẫn là đừng lãng phí thời gian, mau đi động phòng thôi!"
"Đi chết đi... "
Trong nháy mắt bốn cánh môi chạm vào nhau, giống như rốt cuộc giải phóng khát vọng của người nào đó, sau một tiếng thở dài thật mạnh, hai người dính sát vào nhau, từ đầu đến chân không có một khe hở.
Trong khi hôn môi, Lãnh Liệt duỗi một tay khi nhẹ khi mạnh an ủi tiểu Diệp Thứ Hành, người sau thực tự nhiên mà đem hai chân quấn quanh thắt lưng hắn.
Thật thoải mái... Diệp Thứ Hành bị hôn đến không còn cảm giác, tuy đang hưởng thụ nhưng đồng thời trong lòng cũng có một giọng nói rất nhỏ vang lên: hôm nay Lãnh Liệt là vợ của hắn... dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp công một hồi chứ?
Công một hồi đi! Để cho hắn công một hồi đi! Nguyện vọng này cũng không quá mức phải không? Chỉ cần không phải là "một phần ba" thì tốt rồi ... Ông trời ơi, nhân "ngày vui" hôm nay hãy để cho hắn được công một lần đi!
Đang mông lung suy nghĩ thì đột nhiên nghe được một tiếng cười. Diệp Thứ Hành không rõ đã xảy ra chuyện gì, mơ mơ màng màng mở mắt ra mới phát hiện mình không biết đã trần truồng từ khi nào, hai chân lại còn mở rộng, mà Lãnh Liệt thì đang nửa quỳ giữa hai chân mình, tiếp tục nhìn... nhìn không được, bị cây gậy của mình chặn lại rồi...
Miệng khô lưỡi khô.
"Anh... "
"Con trai! Mau mở cửa! Cha mẹ mang đồ tới cho các con đây!"
Diệp Thứ Hành thiếu chút nữa là lăn xuống gầm giường. Giớ là lúc nào rồi mà mẹ còn vô góp vui? Mặc dù tên đã lên dây nhưng Diệp Thứ Hành vẫn nhịn xuống dụ.c vọng, từ trên giường ngồi dậy, cơ mà Lãnh Liệt lại không buông hắn ra.
"Mau buông ra!" Diệp Thứ Hành ngẩng đầu trừng hắn, lại phát hiện trên mặt Lãnh Liệt treo một nụ cười quỷ dị.
"Anh làm gì vậy? Mau thả em ra đi!"
Lãnh Liệt vuốt ve phần đùi trong mềm mại trong tay, thưởng thức cảnh đẹp Diệp Thứ Hành hai chân rộng mở.
"Không sao đâu, nếu không mở cửa thì bọn họ sẽ rời đi rất nhanh thôi!"
"Cái rắm! Anh đánh giá bọn họ quá cao rồi, bọn họ tuyệt đối là loại người không chờ được cửa mở sẽ phá cửa mà vào đó!" Diệp Thứ Hành dùng sức muốn rút chân mình về. Bên ngoài mẹ Diệp vẫn liên tục gọi cửa, hơn nữa đùi lại còn đang bị sờ, hắn đã sắp chịu không nổi!
"Bây giờ em có ra ngoài được không?" Lãnh Liệt cười xấu xa, chạm jj Diệp Thứ Hành một chút, vừa lòng nghe được tiếng rên rỉ cùng với ánh mắt căm giận, sau mới hỏi: "Không phải em muốn công anh sao? Bây giờ mà đi thì sẽ không có cơ hội đâu đó!"
Ý ~~~~~~~~~? Này là đang cho hắn cơ hội sao? Chẳng lẽ vừa rồi không cẩn thận đem suy nghĩ trong lòng nói ra sao? Nhưng mà hiện giờ không có lòng dạ đi quan tâm nhiều thứ như vậy, Diệp Thứ Hành nhìn nhìn bộ vị đã cứng rắn của mình, lại quay đầu nhìn ra phía cửa.
"Lãnh Liệt anh không phải người! Này không công bằng!" Nghiến răng.
"Cơ hội cũng không phải là dựa vào công bằng mà có thể tới!" Lãnh Liệt lộ ra nụ cười ác ma, hạ thân lại ái muội mà giật giật: "Đã nghĩ kỹ chưa? Vẫn muốn đi mở cửa, hay là muốn ... "
Diệp Thứ Hành đong đầy nước mắt, trong lòng xoắn xuýt, cào loạn mái tóc, rối rắm... rối rắm quá đi!
Ngoài cửa...
"Sao mà còn chưa mở cửa? Không phải là ngủ rồi chứ?"
"Ngủ? Giọng bà lớn như vậy người chết cũng bị bà kêu cho đội mồ sống dậy."
"Quỷ sứ! Vậy làm sao bây giờ?"
"Làm sao? Nhìn tôi đây!" Cha Diệp "hây" một tiếng rồi làm thế trung bình tấn, dồn khí xuống đan điền, hít vài hơi thật sâu, đột nhiên tung chưởng...
"Hắt xì ~" Cửa mở. Một cỗ "chân khí" của cha Diệp nhất thời phóng ra ngoài.
Diệp Thứ Hành ló đầu ra dò xét. Hắn vốn không mặc quần áo, chỉ có một mảnh quần lót.
"Cha mẹ, có chuyện gì vậy?" Biểu tình trên mặt hắn có chút cứng ngắc, may mà sắc trời đã tối nên không thấy rõ gân xanh trên trán.
Mẹ Diệp che miệng cười ha hả: "Nhóc con chết tiệt! Lâu như vậy mới ra mở cửa, đêm động phòng hoa chúc nên luyến tiếc xuống giường sao?"
"Phi!" Cha Diệp nhổ một hơi: "Hai thằng đàn ông động phòng cái rắm!"
Gân xanh lại nhiều thêm vài đường.
"Rốt cuộc hai người muốn làm gì?" Nghiến răng.
Mẹ Diệp từ phía sau lấy ra một món đồ. Diệp Thứ Hành vừa cúi đầu liền nhìn thấy... một mảnh vải trắng hình vuông.
Đây là gì?
"Đêm tân hôn mà, lần đầu tiên nên để lại một cái kỷ niệm... "
Diệp Thứ Hành sau khi biết nó là cái gì liền muốn hộc máu.
"Đã nói bà đừng làm mấy chuyện thừa thãi này! Bọn nó đâu thể nào là lần đầu tiên, bà tưởng bọn nó đều là hòa thượng sao? Hơn nữa đàn ông với đàn ông làm gì cần cái này?"
"Ông thì biết cái gì! Đàn ông với đàn ông cũng sẽ đổ máu mà!"
"Tôi không biết? Tôi cũng là đàn ông mà lại không biết hả?"
Diệp Thứ Hành dùng sức mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, dựa lưng vào ván cửa thở hổn hển.
Mẹ à, mẹ đã dùng một mảnh vải trắng đem cơ hội "cưới vợ" duy nhất cả đời này của con mẹ tiến vào hồi kết đó!
Hắn ngẩng đầu, trên giường còn có một mỹ nam đang bày ra tư thế gợi cảm dụ người chờ hắn đến.
Cắn răng một cái, Diệp Thứ Hành ngẩng đầu ưỡn ngực chậm rãi đi về phía giường bên kia. Dê vào miệng hổ cũng phải có tôn nghiêm!
Kết cục như thời niên thiếu của hai người, dê nhỏ nằm úp sấp ở trên giường, yếu ớt vứt bỏ tôn nghiêm mà cầu xin tha thứ.
Lúc Lãnh Liệt và Diệp Thứ Hành rời đi chỉ có một mình mẹ Diệp ra tiễn. Diệp Thứ Hành nhìn thoáng qua cửa lớn, không nói gì.
"Mẹ, mẹ phải chú ý thân thể."
"Được rồi được rồi! Mẹ biết! Mẹ mỗi buổi sáng đều sẽ cùng với cha con luyện đánh bao cát!"
Là xem cha hắn như cái bao cát mà đánh đi? Diệp Thứ Hành co rút khóe miệng: "Vậy chúng con đi đây!" Nói xong liền xoay người lên xe trước.
"Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt." Không đợi mẹ Diệp nói chuyện, Lãnh Liệt đã mở miệng trước.
Mẹ Diệp mỉm cười gật gật đầu: "Chuyện của các con thì để các con tự mình vượt qua vậy!" Nói xong thở dài một hơi thật mạnh: "Nuôi nó lớn đến như vậy, nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như là hoàn thành rồi."
Lãnh Liệt đột nhiên cảm thấy có chút chua xót trong lòng, vỗ vỗ vai mẹ Diệp an ủi: "Con và em ấy sẽ thường xuyên trở về thăm mọi người. "
"Ừ!"
Trên xe, Diệp Thứ Hành khoát tay với mẹ Diệp bên ngoài cửa sổ, ý bảo bà có thể vào nhà rồi. Chờ khi bóng dáng mẹ Diệp biến mất trong kính chiếu hậu, hắn mới nhích về phía sau, nhẹ nhàng thở ra.
"Còn đau không?" Lãnh Liệt đột nhiên hỏi một câu.
Diệp Thứ Hành nghiến răng: "Không cần phải vuốt mông ngựa!" Đã biết anh thương em, sẽ nhẹ nhàng với em!
Lãnh Liệt cười cười, tiếp tục lái xe, một lát sau lại hỏi: "Bác trai không ra tiễn em, em... "
"Hừ!" Diệp Thứ Hành cười lạnh một tiếng: "Anh có tin không? Lúc này ông ấy hẳn là đang cùng bạn bè chơi mạt chược ở công viên trấn trên đó!"
WebTru yenOn line . com
"Hầy!"
Cha Diệp và Diệp Thứ Hành, hai cha con nhà này hoàn toàn là cùng một dạng... thần kinh thô!
"Đó là cái gì?" Nhìn thấy một cái gói to đặt ở bên tay Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành tò mò cầm lấy mở ra.
"Bác gái cho anh bánh, chính là loại mà anh ăn ngày hôm qua."
Diệp Thứ Hành chậc một tiếng, duỗi tay lấy ra một cái, bánh màu xanh lá cây, màu sắc thật... đặc biệt.
"Mẹ đối với anh thật đúng là tốt nha! Em cái đứa con trai này cũng chưa từng được ăn qua!"
Lãnh Liệt mỉm cười, trong nụ cười lại mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Vậy mới chứng minh bà thật sự yêu thương đứa con trai là em đó!"
"Hả?" Không nghe hiểu được hắn có ý gì, Diệp Thứ Hành cắn một miếng hết một phần ba cái bánh, mới vừa nhai vài cái, sau đó cả khuôn mặt cũng thay đổi giống như màu của cái bánh.
Hắn bắt đầu bội phục mẹ của hắn, vậy mà lại có thể làm ra loại thức ăn có hương vị này! Hơn nữa còn là muốn ngửi cũng ngửi không được, cùng với món chao bị thiu giống y như nhau! (Đương nhiên đây chỉ là từ mà Diệp Thứ Hành dùng để hình dung thôi, chứ hắn cũng không biết chao bị thiu thì có cái... mùi vị gì, nhưng mà hắn lại càng bội phục một người khác...)
"Lãnh Liệt, anh thật không phải là người bình thường!" Em lần thứ hai xác định!
Đối với lời khích lệ này, Lãnh Liệt chỉ mỉm cười, vươn một bàn tay vói vào trong gói to lấy ra một cái bánh, cắn một cái.
"Cả đời này em cũng chỉ có thể cùng một 'người không bình thường' ở bên nhau thôi!"
Thực ra hương vị của cái bánh này thật sự rất đặc biệt! Đối với một "người không bình thường" như hắn mà nói.
Lúc này, một người nào đó, ở một xó xỉnh nào đó...
"Phỗng! Lão tử lại ù rồi! Phỗng đôi đôi đồng dạng! Oa ha ha ha ~~ Tôi đã nói con trai tôi dẫn con dâu về, nhất định sẽ mang đến vận khí tốt! Hôm nay thế nào cũng phải làm cho các người đến mức phải cởi quần! Oa ha ha ha ~! Trả tiền trả tiền!"
(HOÀN CHÍNH VĂN)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro