Quyển 3: Sleepless in blues Chương 47
Có một số việc, nói là một chuyện, còn làm lại là một chuyện khác.
Bây giờ Lãnh Liệt đã thật sự sâu sắc cảm nhận được điều này.
Để tiết kiệm thời gian, bọn họ không trở về biệt thự nằm giữa sườn núi của Lãnh Liệt mà trực tiếp vọt tới khu nhà trọ nhỏ của Diệp Thứ Hành. Ngay khi xe vừa dừng lại dưới lầu, Diệp Thứ Hành gần như lao ra khỏi cửa xe, lôi kéo tay Lãnh Liệt cùng chạy vào trong nhà. Đúng là bộ dạng của một con quỷ háo sắc chân chính!
"Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh ~~~" Diệp Thứ Hành liên tục thúc giục như đòi mạng.
Người yêu chưa từng gấp gáp với chuyện làm tì.nh, điều này khiến Lãnh Liệt cảm thấy có chút bi ai. Bình thường không trúng thuốc kích dụ.c, Diệp Thứ Hành chưa từng vì làm tì.nh mà trở nên vội vã như vậy.
Nhìn người đàn ông phía trước đang hưng phấn đến mức cả người run rẩy như bị chuột rút, nếu không phải đã biết rõ chân tướng, Lãnh Liệt thậm chí sẽ hoài nghi có phải mình đã lạnh nhạt người yêu lâu lắm rồi hay không, thế nên người kia mới "đói khát" thành cái dạng này!
Vẫn là nói, bởi vì chuyện chuẩn bị phát sinh sau đó đi...
Giống như một chú dê con sắp bị lột da cho vào nồi, lần đầu tiên, Lãnh Liệt không muốn suy nghĩ nhiều hơn về số phận sau đó của mình.
Thôi thì cứ phó thác cho trời đi! Ai bảo hắn đã đồng ý với Diệp Tử cơ chứ?
Khoảng thời gian mải mê suy nghĩ trôi qua nhanh như gió, chờ hắn lấy lại tinh thần thì cũng đã đứng ở trong phòng. Căn phòng đã lâu chưa có người ở qua dâng lên một cỗ khí tức u ám khiến người ta hít thở không thông, nhưng cũng rất nhanh đã có thể thích ứng.
Chỉ nghe một tiếng "rầm", Diệp Thứ Hành đã giơ chân đạp bay cửa phòng ngủ. Với hắn mà nói, hiện tại không có thời gian để hoài niệm "nhà cũ", hưởng thụ người đẹp thèm muốn đã lâu mới chính là việc lớn cả đời.
Hắn nửa kéo nửa cởi, đẩy Lãnh Liệt ngồi xuống bên giường, ngay cả ý nghĩ bật đèn lên cũng không có.
"Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh ~~" Từ khi Lãnh Liệt đồng ý "lấy thân báo đáp", Diệp Thứ Hành về cơ bản chỉ còn biết nói một chữ này thôi.
"Diệp Tử..." Lãnh Liệt dở khóc dở cười.
"Làm sao?" Diệp Thứ Hành mắt cũng không nâng mà chỉ đáp lại một tiếng, thầm nghĩ xem kế tiếp nên làm thế nào. Lãnh Liệt, biết rõ đây là "đêm đầu tiên" của cưng, đại gia ta sẽ cho cưng lưu lại những hồi ức thật tốt đẹp... Ừ... Trước tiên phải cởi quần áo! Đúng vậy! Cởi quần áo!
Vòng vo cả nửa ngày, hắn rốt cuộc mới nhớ tới phải cởi quần áo.
"Cởi! Anh cũng phải cởi quần áo cho em!" Diệp Thứ Hành duỗi ngón trỏ, một bộ ác bá cường hào rõ rành rành.
"Diệp tử, em..." Cảm thấy có gì đó không đúng, Lãnh Liệt liền vươn tay tiến vào phía trong, kéo đèn áp trên đầu giường ra. Sau một tiếng vang nhỏ, trong phòng tràn đầy ánh sáng màu vàng nhạt lờ mờ.
"Chết tiệt! #%$! %$^%&^&@&@! ~~" Một tràng tức giận mắng thầm vang lên.
Lãnh Liệt quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thứ Hành lúc này còn đang nửa quỳ ở trên giường, trước nắm chặt cổ áo sau đó lại lôi kéo vạt áo, dường như nhất thời không kịp phản ứng áo của mình là cởi vạt hay là chui đầu. Diệp Thứ Hành nhíu nhíu mày, luống cuống xoay qua xoay lại, giống như một đứa bé đang cực kỳ giận dữ vì bị quần áo của chính mình gây khó dễ. Nếu nhìn kỹ một chút còn phát hiện vành mắt hắn thậm chí có chút hồng hồng, như thể sắp khóc đến nơi.
Dục vọng cộng thêm sự vội vàng khiến hắn bối rối, ngay cả quần cũng không cởi được.
Lãnh Liệt biết rõ, Diệp Tử nhà hắn là đang khẩn trương nha!
Thật đáng thương! Một đứa nhỏ tốt đẹp vậy mà cứ thế bị gây sức ép, thịt béo dâng lên tận miệng mà còn không biết làm sao ăn!
Nghĩ tới đây, Lãnh Liệt khẽ bật cười, nhưng lại không hề mang theo một tia chế giễu. Chẳng qua là cảm thấy... thật đáng yêu!
Nghe được tiếng cười, Diệp Thứ Hành như là kịp phản ứng gì đó, liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lãnh Liệt. Vậy mới phát hiện được tên khốn này quần áo một chút cũng không xê dịch, lại còn nhìn hắn mà vui cười.
Mẹ nó! Có gì đáng cười sao? Cười hắn thật ngốc phải không? Như thế nào lại giống như ác bá cường hào muốn chà đạp một tiểu ngốc tử vậy chứ?
"Anh cười cái rắm!" Rống lên một tiếng, đúng chuẩn tư thế hổ dữ vồ dê, "Diệp hổ đói" bổ nhào về phía "Lãnh dê nhỏ". Lãnh Liệt vươn hai tay, đem Tiểu Diệp Tử chủ động yêu thương nhung nhớ vững vàng tiếp lấy, hai người liền ngã qua bên cạnh. Giường lớn mềm mại bởi vì bọn họ lăn lộn mà nhẹ nhàng mà đàn hồi vài cái, cuối cùng cũng ổn định.
Cái này gọi là một loại tình thú!
Diệp Thứ Hành tức giận đến mức lỗ mũi cũng sắp phun khói. Tối nay hắn mới là công! Lãnh Liệt anh, một tiểu thụ chết tiệt lại dám đoạt mất chuyện mà tiểu công phải làm! Có còn để cho hắn kiến tạo bầu không khí nữa không đây!
"Con mẹ nó anh là muốn nuốt lời phải không?" Diệp Thứ Hành nói xong còn giống như uy hiếp mà lộ ra một hàm răng trắng, nhe răng trợn mắt nhìn Lãnh Liệt. Ý tứ rõ ràng chính là: anh dám nói một chữ "phải," lão tử sẽ cắn chết anh! Sau đó lão tử cũng chết theo, chết vì "dục hỏa đốt người"!
Lãnh Liệt ôm chặt lấy Diệp Thứ Hành, khóe miệng mỉm cười, cúi đầu khẽ cắn tai đối phương, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ là sợ em không biết làm như thế nào..."
"Thối lắm!" Diệp Thứ Hành mắng một tiếng: "Lão tử là đàn ông, chưa ăn qua thịt heo chẳng lẽ còn chưa từng nhìn thấy heo chạy sao? Đây là bản năng! Là đàn ông thì đều có bản năng!" Ngứa! Cảm thấy lỗ tai bị Lãnh Liệt vừa liếm vừa cắn đến run lên, Diệp Thứ Hành nhanh chóng quay đầu né tránh. Không thể bị lừa được! Lúc này tuyệt đối không được phép để Lãnh Liệt lại chiếm thế thượng phong! Cơ hội ngàn năm có một đó nha!
Lãnh Liệt hơi nhếch khóe miệng hỏi: "Vẫn cảm thấy khó chịu sao?"
Diệp Thứ Hành sửng sốt một chút, sau đó vội trả lời: "Đương nhiên! Ông đây sắp nghẹn chết rồi! Bớt nói nhảm đi! Mau nằm xuống cho tôi!" Vừa dứt lời, hắn liền vội vã đẩy Lãnh Liệt ra rồi đứng lên cởi quần áo vướng víu trên người.
Lãnh Liệt nửa nằm trên giường, hai tay hơi chống đỡ thân trên, nhìn Diệp Thứ Hành không được thành thục cho lắm mà cởi mấy cái cúc áo phía trên. Vài giây sau, Lãnh Liệt khẽ thở dài, chậm rãi nằm thẳng xuống giường, một bộ ngầm đồng ý.
"Diệp Tử, em nhẹ nhàng một chút! Không hiểu thì hỏi nha!"
Đây là thời điểm nên nói những lời như vậy sao?
Mặc dù có chút cảm động nhưng Diệp Thứ Hành lại càng thêm phẫn nộ khi bản năng đàn ông của mình bị hoài nghi. Anh thực sự cho rằng tôi bị anh ôm lâu như vậy nên đã quên tiệt phải ôm người khác như thế nào hay sao?
"Yên tâm! Bổn đại gia sẽ không để cho mông cưng nở hoa đâu!" Thành công cởi ra áo sơ-mi!
Lãnh Liệt đen mặt: "Em không thể nói mấy lời hợp với hoàn cảnh sao?" Khi làn da bại lộ trong không khí, hắn cảm thấy lỗ chân lông của mình đều đang nở ra.
"'Tiểu Liệt Liệt ~ bảo bối ~ thả lỏng! Đại gia đây sẽ giúp cưng thoải mái!' Như vậy đủ hợp với hoàn cảnh đi?"
Lần này Lãnh Liệt ngay cả da gà cũng nổi cả lên.
Quần, cởi thì cởi! Quần lót màu đen, vừa thông khí lại vừa gợi cảm!
Nhìn chằm chằm vị trí của cái kia, Diệp Thứ Hành cực bỉ ổi mà cười cười. Nhìn thấy phía trước, hắn có thể tự nhiên nghĩ đến mặt sau, cái này gọi là "ngó trước trông sau"!
Nhìn vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống mình của Diệp Thứ Hành, Lãnh Liệt liền có chút muốn cười, đồng thời lại hơi đắc ý. Người mình yêu cũng khát khao bản thân mình như vậy, đó cũng là một loại ràng buộc đi! Đột nhiên có loại cảm giác yên tâm, tuy rằng hắn hiểu rõ, Diệp Thứ Hành cho dù không bị chuốc thuốc cũng sẽ si mê hắn.
Nghĩ tới đây, Lãnh Liệt liền lộ ra bộ dáng tươi cười cực kỳ mị hoặc, ngón tay thon dài chậm rãi từ bên cạnh duỗi vào trong quần lót, nhẹ nhàng kéo xuống...
Động tác khiêu khích *** lại được hắn thực hiện giống như làm nghệ thuật.
Diệp Thứ Hành chỉ cảm thấy hoa mắt, vẫn còn chưa thấy rõ động tác của Lãnh Liệt thì quần lót màu đen đã bị treo trên ngón tay người nọ, giống như cờ hiệu thắng lợi, lấp lánh sáng chói...
Lãnh Liệt nhìn Diệp Thứ Hành, chỉ cười mà không nói, thế nhưng ý trong mắt lại cực kỳ rõ ràng. Lúc này chính là vô thanh thắng hữu thanh.
Diệp Thứ Hành dời tầm mắt thẳng xuống đôi chân nửa che nửa lộ trong bóng tối, không cần nhìn kỹ cũng đủ khiến người đầy một bụng ý dâ.m. Hắn thật chịu không nổi hình ảnh quá đỗi kích thích này, cả người nguyên bản còn đang trợn mắt há mồm chợt kêu lên một tiếng đau đớn rồi cong hạ thắt lưng ôm nửa người dưới, âm thanh cũng pha lẫn "thống khổ".
Yêu nghiệt a! Yêu nghiệt! Mẹ nó Lãnh Liệt, anh nếu bày ra cái bộ dạng này sớm hơn thì tôi có liều mạng cũng nhất định phải thượng anh!
Lại nói công hiệu của thuốc này cũng quá kinh khủng rồi...
"Muốn anh giúp em cởi quần sao?" Lúc này Lãnh Liệt cất lời, thanh âm nghe vào tai còn mang vài phần chế nhạo.
Cảm giác "người anh em" trên tay đã rục rịch ngóc đầu đậy, cả người Diệp Thứ Hành giống như bốc lửa, vạn sự sẵn sàng chỉ còn chờ cơ hội!
"Không... cần!" Cắn răng nhả ra hai chữ, Diệp Thứ Hành ngẩng đầu, cởi ra quần lót vướng víu làm cho phân thân cứng rắn trực tiếp bật ra, phía trên bị thấm ướt trước đó không lâu lại vì một cú kích thích vừa rồi mà chảy ra dịch thể trong suốt.
Lãnh Liệt dang rộng tứ chi nằm ở trên giường, cho dù toàn thân trần truồng cũng vẫn tựa như một quý công tử, chỉ có thể dùng cụm từ "phong tình vạn chủng" để hình dung. Hắn giống như thánh mẫu nhìn Diệp Thứ Hành.
Đến đây đi...
Diệp Thứ Hành bỗng nhiên cảm thấy bị "khinh nhờn", sau đó lại có một loại khoái cảm khi có thể "khinh nhờn" người khác. Đàn ông đôi khi quả thật là vô cùng biến thái! Diệp Thứ Hành xông lên tách hai chân Lãnh Liệt ra, vòng lấy thắt lưng mình, lộ ra ánh mắt đỏ thèm khát...
Loại tư thế này, Lãnh Liệt chưa từng thử qua. Cảm giác hậu huyệt lộ ra hoàn toàn khiến cho hắn kinh ngạc một chút, sau đó hắn liền vội vã nâng nửa người trên nhằm ngăn cản Diệp Thứ Hành đang có ý muốn dùng loại tư thế này mà sáp nhập. Lần đầu tiên đã khiêu chiến loại tư thế kỹ thuật cao như vậy, hay là thôi đi! Dù sao hắn cũng không được tính là tuổi còn trẻ đâu!
"Từ từ! Dừng lại một chút đã!"
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Dừng? Là đàn ông, làm đến bước này mà còn dừng lại được sao?
Diệp Thứ Hành đỡ jj của mình chọt chọt vào nơi mà hắn "mong nhớ ngày đêm" từ lâu. Lãnh Liệt tiểu cúc hoa, chúng ta lại gặp nhau rồi!
"Anh đừng có động! Em sẽ không làm anh bị thương đâu..." Nói xong, Diệp Thứ Hành liền thè lưỡi liếm liếm môi, đôi tay run rẩy, lá gan cũng run rẩy, chậm rãi tiến về phía trước. Trước đùa giỡn sau âu yếm vân vân hoàn toàn bị vứt ra sau đầu, hắn trực tiếp dùng ngón tay qua loa nới lỏng địa phương chặt chẽ kia, dù vẫn chưa đủ nhưng hắn thật sự không chịu đựng nổi nếu giữa chừng còn phát sinh tình huống gì đó. Thôi kệ, vào trước rồi nói sau!
Lãnh Liệt vốn còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn buông tha. Hắn hít một hơi thật sâu, ép buộc chính mình phải thả lỏng cơ thể, chuẩn bị nghênh đón... khụ... trải nghiệm hoàn toàn mới mà mình chưa bao giờ có!
Quả thực là một loại "tội lỗi"! Diệp Thứ Hành bôi trơn bộ vị "hành sự" của hai người, thực chất chính là dùng dịch thể mà trước đó hắn bị Lãnh Liệt đùa bỡn tới xuất ra. Tuy rằng ít đến đáng thương, nhưng mà có còn hơn không.
"Hừ..."
Cảm giác chỗ phía sau bị tiến vào, da đầu Lãnh Liệt run lên một trận. Thời điểm Diệp Thứ Hành vừa mới vào được một chút, hắn liền có loại ảo giác bị xé rách. Đau đớn không phải là không thể chịu đựng, chỉ là giống như linh hồn từ chỗ sâu nhất bị kéo ra ngoài ánh sáng. Loại ảo giác đó... thật sự không dám tưởng tượng nếu như người tiến vào hắn không phải là Diệp Thứ Hành...
"A!" JJ vừa mới tiến vào một chút đột nhiên bị kẹp chặt, Diệp Thứ Hành vừa đau lại vừa thích, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải! Nhưng mà... hắn theo bản năng giương mắt nhìn mới phát hiện: hai tay Lãnh Liệt nắm chặt chăn đơn, đôi mắt gắt gao nhắm lại, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên, mồ hôi không ngừng tuôn ra, môi mím thành một đường thẳng tắp, thấy thế nào cũng là một bộ dáng vô cùng thống khổ. Điều này khiến Diệp Thứ Hành đột nhiên dâng lên một thứ "cảm giác tội lỗi"!
"Lãnh Liệt ~~" Có phải mình đã quá nóng vội rồi không? Diệp Thứ Hành ngừng lại động tác.
Nghe thấy Diệp Thứ Hành gọi mình, Lãnh Liệt mở mắt ra, liền thấy Diệp Thứ Hành giống như một bé trai lỡ làm sai điều gì đang nhìn mình chằm chằm, ngay cả nửa người dưới cũng không động, đáy lòng dâng lên một nỗi lo lắng. Lãnh Liệt cười cười, giống như cổ vũ mà cho hắn một cái gật đầu, sau đó vươn tay ôm bả vai Diệp Thứ Hành, hôn chụt lên má đối phương: "Tiếp tục đi... của em lớn thật nha!"
Lời hắn nói không khác gì một liều "thuốc kí.ch tình". Cả người Diệp Thứ Hành liền tràn trề sinh lực, sau đó nửa người dưới hoàn toàn tiến tới. Hắn ôm thắt lưng Lãnh Liệt, nửa người trên của cả hai dán chặt đến không còn một khe hở, hạ thân lại bắt đầu chậm rãi đẩy mạnh về phía trước, từng chút tứng chút, khai phá...
Bên tai vang lên tiếng Lãnh Liệt thở dốc, Diệp Thứ Hành nhắm chặt hai mắt, bộ vị kia được nội bích ấm nóng bao vây, chặt đến mức khiến người muốn hô lên thành tiếng. Hơn nữa vừa nghĩ tới người mình đang tiến vào đúng là Lãnh Liệt, hắn liền... muốn khóc!truyendammyhay. com
"Hô~~" Toàn bộ phân thân đã tiến vào đến một phần ba. Cũng không biết qua bao lâu, Lãnh Liệt thở dốc càng lúc càng nhanh, còn xen lẫn một chút cảm giác hỗn loạn, thậm chí thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng rên rỉ, nghe vào trong tai chẳng khác gì tiếng trời. Ngay khi Diệp Thứ Hành cảm thấy hết thảy đều đang chìm vào cảnh đẹp, một trận khoái cảm "kinh thiên động địa" đột nhiên ập tới giống như núi lửa phun trào!
Tốc độ cực nhanh, xưa nay chưa từng có!
"A~~!" Lãnh Liệt nhướng mày khẽ kêu một tiếng, cảm thấy có một cỗ dịch thể nóng bỏng bắn vào trong cơ thể, thoáng chốc thắt lưng liền mềm nhũn.
Diệp Thứ Hành triệt triệt để để ngây ngẩn cả người. Trong vài giây ngắn ngủi, hắn căn bản không hề biết là xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi kịp phản ứng, hắn quả thực không thể tin được, hắn thế nhưng... thế nhưng cứ như vậy mà... bắn?
Sét giữa trời quang! Người Trái Đất tập thể di chuyển đến sao Hỏa!
JJ sau khi bắn hết liền mềm oặt, từ trong hậu huyệt Lãnh Liệt trượt ra ngoài khiến Diệp Thứ Hành bất động tại chỗ. Lãnh Liệt cảm giác trong thân thể còn lưu lại dư vị, trong lúc nhất thời cũng không xác định được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ...
Này, này, này, này này này này này ~~~ Đây là từ duy nhất Diệp Thứ Hành có thể nói và nghĩ đến trong suốt mười phút tiếp theo.
Nửa giờ sau đó nữa, mặc cho Lãnh Liệt làm ra đủ loại khiêu khích lẫn an ủi, phân thân của Diệp Thứ Hành vẫn không thể hồi sinh, giống như ăn phải thuốc ngủ vậy, một chút động tĩnh cũng không có, làm Diệp Thứ Hành hận đến mức muốn lấy bả đao băm vằm mình.
"Diệp Tử, không có việc gì, chẳng qua là sớm..."
"Không cho nói không cho nói không cho nói hai chữ kia~~~! Nếu anh dám nói, tôi với anh sẽ kết thúc luôn! Không đúng! Tôi sẽ không để yên cho anh!" Diệp Thứ Hành giống như đà điểu mà chôn đầu vào trong chăn, đưa chân đá Lãnh Liệt đang ở một bên an ủi hắn.
"Được rồi! Không nói! Sẽ không kết thúc! Hai ta cả đời này cũng không kết thúc!" Lãnh Liệt giống như dỗ trẻ nhỏ, nhẹ nhàng kéo con "đà điểu" từ trong chăn ra, ôm vào trong lòng.
Diệp Thứ Hành tựa đầu vào vai Lãnh Liệt, mắt hồng mũi cũng hồng. Vừa tức vừa hận! Tức vì người anh em của mình gây thất vọng, thời điểm mấu chốt thế nhưng lại vứt bỏ mình mà đi. Hận vì... cơ hội trăm năm có một cứ như vậy mà bị lãng phí!
Một phần ba! Lần này hắn lại chỉ tiến vào một phần ba! (Về câu chuyện "một phần ba" xin mời xem lại quyển thứ hai!). Hắn hận~~~! Hận đến mức muốn gây sự!
Cung Hạo Lôi, anh là một tên đại biến thái! Anh con mẹ nó thế này mà cũng đòi là thuốc sao? Thời điểm mấu chốt một chút tác dụng cũng không có!
"Ngoan! Việc này rất... Lần này không được còn có lần sau! Vả lại... không phải là còn có anh sao? Tiểu Diệp của em cứ giao cho anh đi! Lão công anh đây nhất định sẽ làm cho em thỏa mãn..." Cũng sẽ không để em lại có suy nghĩ phản công! Lãnh Liệt cười trộm trong lòng.
"Có quỷ mới nghe anh! Nếu đã như vậy thì sao anh lại cười? Anh đang cười đúng không? A! Khóe miệng cũng nhịn không nổi mà cong lên kìa! Anh chắc là đang cười tôi đi cái tên khốn nạn này! Tên khách làng chơi chết tiệt anh cứ chờ đó cho tôi ~~~ Tôi phi, tôi phi~~ A! Đau!"
Đêm hôm đó, Diệp Thứ Hành lại nằm mộng, tất cả đều là "một phần ba". Bắt đầu từ ngày đó, hắn đã biết, thì ra cùng một giấc mộng cũng có thể lặp đi lặp lại!
Cũng bắt đầu từ ngày đó, hắn cũng biết, có vài người trời sinh không phải số làm thụ! Bởi vì ngay cả ông trời cũng giúp hắn! Mà có vài người... trời sinh đã không có số làm công!
Lãnh Liệt anh cái tên khốn nạn này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro