Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 9 QUYỂN 3:

Trên mặt bàn ăn hình chữ nhật lớn được trải khăn trắng phía trên bày một bình sứ cắm đầy hoa sơn trà (1), tản ra mùi hương thơm ngát, phiêu đãng khắp cả căn phòng.

.

Mọi người ngồi ở bốn phía, năm cái ghế dựa, trống một chỗ. Cung Hạo Lôi về phòng thay đồ, Diệp Thứ Hành cũng đi, trong năm người, hai người bọn họ là hai kẻ duy nhất 'y quan bất chỉnh', nhưng Diệp Thứ Hành vừa trở về đã quay lại, còn Cung Hạo Lôi giờ vẫn chưa thèm đến. Sắc mặt Lữ Tích Minh có chút thối, giống như có kẻ thiếu hắn mấy ngàn vạn, Tần Lãng ngồi ở ở vị trí cách xa Lữ Tích Minh nhất, tiếp theo là Lãnh Liệt, mặt không chút thay đổi. Lãnh Liệt cầm dao ăn cơm Tây lên nghịch, con dao bạc sắc bén xoay vòng, động tác nguy hiểm trên tay y lại trở thành tao nhã, hai mắt Diệp Thứ Hành không chớp mà nhìn y nghịch qua nghịch lại, nghĩ đợi lát nữa Lãnh Liệt nếu không cẩn thận lỡ tay một cái, hoa huyết bắn ra khẳng định sẽ mãn nhãn. Hắn không phải muốn nhìn thấy máu của Lãnh Liệt, nhưng lại muốn thấy Lãnh Liệt lỡ tay, bởi vì từ xưa đến nay hắn chưa từng thấy Lãnh Liệt thất bại bao giờ.

.

Sự thật là, khi Lãnh Liệt theo đuổi Diệp Thứ Hành đã nếm mùi thất bại đến cả tỉ lần. (Diệp Thứ Hành: Này! Hắn theo đuổi ta lúc nào a? Đều là áp bức ta mà? Lãnh Liệt: Ta một mực dùng phương thức im lặng nhất để tiếp cận ngươi mà! Bảo bối!)

.

Bốn người, không ai nói chuyện, mà cũng chẳng ai có tâm trạng muốn nói gì. Cho đến khi Lãnh Liệt đột nhiên ngừng lại, buông dao trong tay xuống, sau đó mười ngón tay im lặng đặt trên ghế, bốn phía liền không có một tiếng hít thở. Không khí bắt đầu trở nên quỷ dị, Lữ Tích Minh nhìn mặt bàn, giống như muốn ở trên khăn trải bàn màu trắng tìm ra dấu vết gì đó, Tần Lãng đã nhắm lại mắt, Diệp Thứ Hành nhìn nhìn, đối với cái kiểu 'nhắm mắt dưỡng thần' này cảm thấy thực lạ mắt. Hắn đẩy đẩy cánh tay Lãnh Liệt một chút, muốn y nói gì đó thay đổi không khí, kể cả giờ tiếp tục nghịch dao cung được, dù sao y mới là người quen của hai tên kia, hiện tại không khí như vậy mà ăn cơm khẳng định sẽ loét dạ dày, nhưng mà chưa kịp mở miệng đã bị đối phương bắt được bàn tay, sau đó liền mang theo ý cười nhìn hắn.

.

Kia, đó là ánh mắt gì a? Diệp Thứ Hành co giật khóe miệng, Lãnh Liệt dùng ánh mắt đầy lửa nhìn qua làm cho hắn rất nhanh chống đỡ không được, muốn rút tay lại, ân! Rút không được? Ta lại rút! Dùng sức đem cánh tay mình rụt lại, Diệp Thứ Hành vừa định mở miệng mắng Lãnh Liệt, tiếng Cung Hạo Lôi đã vang lên phía sau, mang theo một luồng không khí tự đắc.

.

"Thật có lỗi, thật có lỗi! Đã tới chậm một chút, để các vị đợi lâu rồi!" Cung Hạo Lôi thực có ý xin lỗi, vừa đi vừa giơ một tay thể hiện thiện ý. Tây trang đơn giản, trên túi áo ngực còn cài một bông hoa tươi tinh xảo, Diệp Thứ Hành nghĩ thấy hắn giống như gã 'thiếu gia' đã từng nhìn thấy ở mấy quán rượu trước đây!

.

Lữ Tích Minh hừ một tiếng: "Ngươi đến chậm thêm chút nữa là vừa kịp cho chúng ta ăn cơm chiều." Sau đó nhìn thoáng qua đóa hoa trước ngực Cung Hạo Lôi, hừ cười một tiếng: "Lại là nữ nhân nào đưa cho ngươi đây?"

.

"Có chút việc trì hoãn thôi!" Không trả lời vấn đề này, Cung Hạo Lôi cười ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất, gần sát Lữ Tích Minh, hơn nữa vị trí đó lại vừa vặn đối diện Diệp Thứ Hành, gã hơi gật đầu: "Thật có lỗi!"

.

Diệp Thứ Hành nhún vai, không nói chuyện, hắn không để ý mấy cái này. Nhưng khi Cung Hạo Lôi ngồi xuống, hắn ngửi được một loại mùi, mùi kia giống hệt mùi vị trên người Lãnh Liệt, dù rất dễ chịu, lại làm Diệp Thứ Hành không hiểu sao cảm thấy không thoải mái. Mùi kia đã thay đổi hương khí của cả căn phòng, Diệp Thứ Hành nhìn thoáng qua Lãnh Liệt, nạn nhân không có biểu tình gì, tựa hồ cũng không chú ý tới gã.

.

"Chúng ta có thể gọi đồ ăn được chưa? Ai muốn gọi?" Cung Hạo Lôi hỏi.

.

Không ai hé môi.

.

"Vậy hôm nay ta chủ trì gọi món Ý, lấy hải sản là chính, thế nào? Các vị nghĩ sao? Hay là các vị đều đã bàn kỹ rồi?" Cung Hạo Lôi mỉm cười đem tầm mắt đảo qua từng người trên bàn ăn.

.

Vẫn không ai khác thường, Cung Hạo Lôi gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó dùng mắt ra hiệu với nhân viên đang đứng đợi, nhân viên phục vụ liền gật đầu đi ra ngoài.

.

Cung Hạo Lôi tao nhã đem khăn ăn mở ra, đặt lên đùi, không khí vốn quỷ dị hiện giờ lại trở nên — càng quỷ dị. Diệp Thứ Hành nhìn thoáng qua Cung Hạo Lôi, sau đó lập tức đem tầm mắt rời đi, kết quả lại đánh trúng Tần Lãng, đối phương trong mắt phảng phất một loại u oán, vừa nhìn đã nổi da gà một loạt.

.

"Thật sự là không thể tin được có ngày tất cả cùng nhau ăn cơm, mọi người không cảm thấy thực thú vị sao?" Cung Hạo Lôi cười mị mị, hai tay đan vào nhau để dưới cằm, động tác này làm hắn quả thực rất đáng yêu.

.

"Quả nhiên làm người ta không thể ngờ đến được —". Tần Lãng nói một câu, cầm lấy nước trên bàn uống một ngụm.

.

Cung Hạo Lôi cười, đem tầm mắt dừng lại trên người Diệp Thứ Hành cùng Lãnh Liệt, chuẩn xác mà nói, là ở dừng trên người Lãnh Liệt lâu hơn một chút. Diệp Thứ Hành cảm thấy có chút kỳ quái, thực không thoải mái.

.

"Này" Lúc này Lữ Tích Minh đột nhiên nói chuyện, hắn bĩu môi, nhướn mày nhìn Cung Hạo Lôi: "Mùi nước hoa của ngươi thực nồng!"

.

Nói đến mùi, Diệp Thứ Hành theo bản năng nghiêng đầu nhìn Lãnh Liệt, nạn nhân vẫn lặng lẽ nhìn bàn ăn, không hề động đậy, giống như không hề phát hiện ra ánh mắt hắn, tựa hồ là đang xuất thần, Diệp Thứ Hành nhíu nhíu mày, từ nãy đến giờ, Lãnh Liệt hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

.

Cho đến khi Tần Lãng nãy giờ vẫn trầm mặc nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu đánh giá mùi vị, rồi giống như thì thầm với ai mà nói: "Mùi này—"

.

"Ha ha! Đây là do một người bạn tặng, không nhiều lắm, chẳng qua—" Cung Hạo Lôi dừng một chút, hạ mắt xuống kết hợp với động tác hơi nghiêng đầu khoe ra sườn mặt hoàn mỹ của mình: "Đối với ta mà nói, như vậy là đủ rồi."

.

Diệp Thứ Hành cảm thấy tên biến thái Cung Hạo Lôi này không những không nên cho tự do ngoài viện thần kinh, lại còn mắc thêm bệnh 'tự luyến cuồng'. Trước mặt một đám nam nhân còn khoe mẽ cái gì chứ? Liệu ai sẽ bị gã câu dẫn đây? Nhìn thoáng qua Lữ Tích Minh cùng Tần Lãng, cả hai đều mang vẻ mặt khinh bỉ, đem ánh mắt đắc ý nhìn Lãnh Liệt, ai ngờ nạn nhân lại dùng ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm Cung Hạo Lôi! Làm Diệp Thứ Hành tức giận đến thiếu chút nữa cắn nát môi mình!

.

Làm cái gì? Hiện tại là ai lẳng lơ a! Diệp Thứ Hành chân vừa nhấc, hung hăng dẫm lên bàn chân Lãnh Liệt.

.

"Ngô!" Lãnh Liệt chớp mắt, lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Diệp Thứ Hành, giống như phải điều chỉnh tiêu cự một lúc lâu mới nhìn thấy hắn.

.

Diệp Thứ Hành thấy vẻ mặt hoảng sợ của y, hỏi: "Làm sao vậy?" Hắn đạp đâu có mạnh như vậy?

.

Những người khác cũng phát hiện phản ứng của Lãnh Liệt, "Làm sao vậy?" Lữ Tích Minh hỏi.

.

Lãnh Liệt lắc đầu, cười một chút: "Không có gì, có lẽ là say nắng—" Nói xong đã khôi phục bộ dáng bình thường mọi khi.

.

Lữ Tích Minh cùng Tần Lãng tựa hồ đều không hiểu, nhưng Cung Hạo Lôi lại trưng ra cái mặt 'Ta hiểu mà' nói: "Phải a phải a! Ánh nắng gay gắt giữa biển luôn không tốt cho sức khỏe! Ta từng bị say nắng suýt chết luôn đó!"

.

"Ngươi không phải luôn thích phơi nắng sao—" Diệp Thứ Hành vừa hỏi vừa vươn tay chạm lên trán Lãnh Liệt, cảm thụ độ ấm ở dưới lòng bàn tay: "Lẽ ra không nên bị say nắng chứ?"

.

Lãnh Liệt đột nhiên lấy tay hắn kéo xuống nhẹ nhàng hôn lên, trên mặt là ý cười ôn nhu. Diệp Thứ Hành lúc này mới nghĩ ra động tác của mình lúc này thực lớn mật, vì thế vội rụt tay lại, gãi gãi mặt.

.

Lá gan của khách làng chơi chết tiệt này cũng thực lớn! Mà bản thân mình hình như cũng bị y dạy hư luôn rồi!

.

"Hai người các ngươi có thể làm ơn khiêm tốn một chút không? Trước mặt bàn dân thiên hạ—" Lữ Tích Minh thực không thích mà hừ một tiếng.

.

Diệp Thứ Hành dùng ánh mắt đáng ghét nhìn hắn: "Kệ ngươi—"

.

"Có sao đâu a? Người ta âu yếm liền ghen a?" Cung Hạo Lôi đã vội vàng thanh minh cho bọn hắn, cười đẩy vai Lữ Tích Minh, đùa thật đúng lúc. Diệp Thứ Hành sửng sốt một chút, Lãnh Liệt yên lặng nhăn mày siết chặt nắm tay dưới gầm bàn.

.

"Hừ! Kẻ ghen nhất chắc là ngươi đi?" Lữ Tích Minh đảo mắt liếc Cung Hạo Lôi, Cung Hạo Lôi chỉ cười, cũng không có phản bác gì, không khí lại bắt đầu trở nên căng thẳng, Diệp Thứ Hành vừa định mở mồm, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, người phục vụ vừa rồi đi vào hơi cúi người một chút, hỏi: "Xin hỏi hiện tại có thể mang đồ ăn vào được chưa ạ?"

.

Cung Hạo Lôi gật gật đầu.

.

Tiếp theo các nhân viên đã qua huấn luyện kỹ càng đi vào mang theo đồ ăn, mĩ thực tinh xảo từng món được đặt lên, Cung Hạo Lôi vẫy tay: "Đem mấy món ngọt ta gọi lên một thể đi!" Sau đó quay đầu cười đối những người khác nói: "Ta là một kẻ hảo ngọt a! Các ngươi có muốn ăn không?"

.

Diệp Thứ Hành nhìn nhìn mấy món trên đĩa trước mặt đều là làm từ mấy cọng 'Cỏ hoang', ngoài ra còn có hai con tôm lớn nhạt nhẽo đang cùng mình liếc mắt đưa tình, lại nhìn món thịt bò 'Huyết lâm lâm' (2) cùng loại sò có vỏ trong suốt, nuốt nước bọt, giơ tay: "Này— mang cho ta đồ ngọt đi!"

.

"Ha ha! Thứ Hành ngươi cũng thích đồ ngọt a?" Cung Hạo Lôi vỗ tay như đang thực cao hứng.

.

Ách? Thứ Hành? Gọi ai vậy? Diệp Thứ Hành biểu tình méo mó, không rõ khi nào thì quan hệ giữa hắn cùng Cung Hạo Lôi đã đến mức này rồi? Vậy cũng có nghĩa là hắn có thể gọi tên 'Đại phì dương(3)'?

.

"Ngươi không thích 'Hương thảo hải tiên diện' sao?" Lãnh Liệt dựa sang nhẹ giọng hỏi: "Muốn đổi cho ta không?"

.

"Hả—" Diệp Thứ Hành nhìn thoáng qua món trước mặt Lãnh Liệt, lắc lắc đầu, "Không cần!" Ăn đồ của ngươi còn không bằng ăn mấy thứ kinh dị này!

.

Bữa cơm này, ai ăn cũng thuận lợi, ít nhất là trước mặt. Người nhiều lời nhất là Cung Hạo Lôi, mà bốp chát nhiều nhất chính là Lữ Tích Minh. Diệp Thứ Hành thuộc phe 'trung gian', không động đến hắn thì hắn sẽ không nói, im lặng ăn, đồng thời nghe, mà trầm mặc nhất là Lãnh Liệt cùng Tần Lãng, hai người một tiếng cũng không phát ra, Tần Lãng chậm rãi ăn mọi thứ trước mặt, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cũng không biết là đang nhìn ai.

.

Diệp Thứ Hành một mực chăm chú, cũng có lúc ánh mắt dừng lại trên người Lãnh Liệt, mà Lãnh Liệt đại bộ phận đều quay đầu hướng hắn cười, bằng ánh mắt. Diệp Thứ Hành quay đầu, phát hiện bản thân đang dùng dĩa ghim hoa lan đưa lên miệng—

.

"Phốc" Đối diện có người cười ra tiếng, Diệp Thứ Hành không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.

.

"Ăn ngon không?" Cung Hạo Lôi buông dao dĩa hỏi. Không biết là đang hỏi đồ gã gọi ăn được không hay hoa lan Diệp Thứ Hành gắp ăn được không.

.

Diệp Thứ Hành liếc mắt nhìn hắn, bất động thanh sắc mà tước cánh hoa, nuốt xuống.

.

"Tạm được!" Mặt không chút thay đổi mà nói: "Thiên chân thuần khiết."

.

Cung Hạo Lôi cười càng lợi hại. Làm Diệp Thứ Hành cảm thấy mỗi lần Cung Hạo Lôi nói chuyện với mình là y như rằng gã cười giống hệt bị rút ruột, còn mình là thứ gã dùng để làm trò cười. Mà lúc này Cung Hạo Lôi lại hỏi: "Thứ Hành đang đi làm?"

.

Hắn làm gì? Diệp Thứ Hành vốn tưởng rằng Lữ Tích Minh sẽ xì ra chuyện hắn là cảnh sát, nhưng thật ra Lữ Tích Minh cái gì cũng chưa nói, giống như không nghe thấy chuyện này, coi như không phải chuyện liên quan đến mình, nhấp một ngụm champagne (4).

.

Lãnh Liệt nhìn thoáng qua Diệp Thứ Hành lại nhìn Cung Hạo Lôi, mở miệng định nói gì đó, Diệp Thứ Hành lại cướp lời.

.

"Chống tệ nạn xã hội." Hắn không cần Lãnh Liệt nói đỡ với Cung Hạo Lôi!

.

Lời này vừa nói, Cung Hạo Lôi, Lữ Tích Minh, Tần Lãng còn có Lãnh Liệt đều nhìn hắn chằm chằm, Diệp Thứ Hành trừng mắt lườm một lượt: "Nhìn gì? Các ngươi không phải đều biết rồi sao?" Chống tệ nạn xã hội thì làm sao? Chẳng lẽ muốn hắn nói FBI mới có thể làm cho người ta cảm thấy tuấn tú hả?

.

"Ha ha! Rất có cá tính a! Ân— cảnh sát tổ Chống tệ nạn xã hội —" Cung Hạo Lôi nhìn Diệp Thứ Hành, sau đó lại nhìn thoáng qua Lãnh Liệt: "Một vị cảnh sát tổ Tệ nạn xã hội, một vị cảnh sát tổ Trọng án, đều là cảnh sát tinh anh, thần bảo hộ của nhân dân! Trời đất tạo nên một đôi a!"

.

Lời này, nghe thế nào cũng ra ý xỏ lá.

.

Diệp Thứ Hành vừa định phản kích, bàn tay dưới bàn đột nhiên bị nắm lấy, sửng sốt một chút quay sang nhìn lại, Lãnh Liệt không nói lời nào bắt lấy tay hắn, đối Cung Hạo Lôi nói: "Ngươi biết là tốt rồi. Ta vẫn luôn cho rằng người là loại hết thuốc chữa, hôm nay xem lại, hình như chưa đến nỗi."

.

WebTru yenOn line . com

Cung Hạo Lôi nhếch mép, "Thật sao? Vậy thực vinh hạnh, nổi danh trong giới tâm lý học như Lãnh cảnh quan nói ta còn có thể cứu, tức là ta đây chưa phải là người hoàn toàn biến thái rồi?"

.

"Rất khó nói—" Tần Lãng mở miệng, "Gần đây hắn cũng không có mặt —"

.

"Cho nên ngươi nên hỏi bác sỹ tâm lý chính cống đi! Không nên hỏi người không có bằng cấp, bệnh của ngươi không phải là bệnh mà bác sỹ thường có thể trị." Lữ Tích Minh cũng buông ly rượu gia nhập.

.

Kháo! Diệp Thứ Hành nhìn nhìn ba nam nhân xung quanh, ba đánh một, khi nào thì mấy gia khỏa này 'đoàn kết' vậy? Thật sự là không ngờ a! Cả ba đều 'rút súng ra trận' a! Nếu không phải tên gia hỏa Lữ Tích Minh này đã từng có ý đồ quay GV có mặt hắn, vừa rồi hắn cũng muốn đứng lên tế bái một phen!

.

'Không khí chiến tranh' liền như vậy tại bàn ăn tràn ra bốn phía, Diệp Thứ Hành nhìn nhìn bốn nam nhân còn đang ngồi, đã nghĩ đến chuyện 'tin nhắn' hôm nay nên viết như thế nào.

.

Nhóm dê béo nội chiến.

.

Rút gọn càng làm cho người ta 'nhiệt huyết sôi trào'!

.

Khi 'hồng môn yến' chấm dứt, Diệp Thứ Hành cùng Lãnh Liệt ra khỏi phòng ăn, Cung Hạo Lôi theo sát sau đó, gã vỗ vỗ vai Diệp Thứ Hành.

.

"Lần sau có cơ hội ta muốn một mình mời ngươi ăn đồ ngọt!" Nói xong còn phao cái mị nhãn, chưa kịp rơi đến người Diệp Thứ Hành đã bị Lãnh Liệt nửa đường 'đồ sát'.

.

"Ngươi không có cơ hội đâu, mau mời thầy thuốc khám bệnh đi!" Lạnh lùng nói xong, Lãnh Liệt kéo Diệp Thứ Hành rời đi.

.

Nhìn bóng bọn họ đi xa, Diệp Thứ Hành hưng trí bừng bừng nói chuyện với Lãnh Liệt, mà Lãnh Liệt chỉ một mực mỉm cười, Cung Hạo Lôi cảm thấy thú vị mỉm cười, ngón trỏ gãi cằm: "Quả là trời sinh một đôi—"

.

Làm cho người ta cảm thấy phi thường không thích!

.

"Bệnh của ngươi nặng lắm, mau tìm bác sỹ khám đi!" Lữ Tích Minh không biết khi nào thì đứng ở phía sau, nhìn khuôn mặt Cung Hạo Lôi liền biết tên này đang nghĩ chuyện xấu nào đó.

.

Cung Hạo Lôi buông tay, xoay người cười mị mị: "Sao nào? Ta nhìn tình nhân trong mộng của ngươi làm ngươi mất hứng?"

.

"Ngậm miệng lại!"

.

"Ta thực nên tìm bác sỹ sao?"

.

"Một còn sợ không đủ!"

.

"Vậy ta vào trong tìm a! Bác sỹ Tần hình như cũng rất nổi tiếng nhỉ!"

.

Lữ Tích Minh nhướn mày, xoay người túm lấy cánh cửa đóng lại, "Bang!" một tiếng, cửa kính chấn động run lên nhè nhẹ.

.

Cung Hạo Lôi nhắm đôi mắt đào hoa, gãi đầu, cười cười: "Bác sỹ Tần còn ở bên trong mà—"

.

.

Ngọn đèn trong phòng mờ ảo, không khí bị ô nhiễm, một làn khói mang theo mùi hương độc dược bồng bềnh trôi, làm cho người ta ngạt thở.

.

Người ngồi trên chiếc ghế đơn trong phòng như bị rút đi toàn bộ sức sống, không thể động đậy nhìn trần nhà, đôi mắt không có tiêu cự như người vô hồn, cho đến khi người ấy nhắm mắt cắn chặt môi, trên khuôn mặt tái nhợt mới xuất hiện chút huyết sắc, đó là do đau đớn gây cho hắn.

.

Đau đớn! Đau đớn! Hắn hiện tại cần đau đớn—

.

Hơi nhỏm dậy, lảo đảo nhìn bốn phía, cuối cùng dừng mắt trên cái dọc giấy bằng đồng đặt trên bàn, tụ tập khí lực toàn thân đứng lên, rút lưỡi thép, lưỡi thép dưới ánh đèn vàng mập mờ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, cắn chặt răng, một tay cầm thân dao, sau đó dùng sức kéo, máu theo vết rạch chảy xuống, nhỏ xuống mặt đất tạo ra tiếng vang quỷ dị trong phòng—

"Diệp Tử— Diệp Tử—" Không ngừng lặp lại, cùng với đau đớn, cố gắng khắc sâu cái tên này vào đầu.

.

.

Diệp Thứ Hành nằm ở trên giường, nhìn đồng hồ trên tường, đã muộn vậy, Lãnh Liệt sao còn chưa đến? Rõ ràng vừa rồi còn ghé tai vừa cắn vừa nói với hắn tối nay sẽ đến! Tưởng tượng đến biểu tình gợi cảm kia của Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành liền cảm thấy một trận hưng phấn!

.

Câu dẫn người a! Thật sự là câu dẫn! Mặc dù túng dục là không tốt, chẳng qua, có thể cùng một chỗ với người như vậy cũng đáng lắm! Hắn cùng Lãnh Liệt bề bộn nhiều việc— được rồi! Là Lãnh Liệt bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải sau tám giờ mới về đến nhà, tuy mỗi ngày sau khi tan ca có thể gặp nhau, nhưng hai người chưa bao giờ có thể cùng ra ngoài, ngẫu nhiên đi siêu thị không tính! Lần này, tuy là có nhiệm vụ, nhưng nói thế nào cũng coi như là cùng Lãnh Liệt ra ngoài đi? Mặc dù còn mang theo một đống 'người phiền toái'!

.

Nằm ở trên giường gác hai chân lên nhau, Diệp Thứ Hành đem di động nghịch trong tay, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian, trong đầu ảo tưởng gia gia với cha Lãnh Liệt đồng ý chuyện hắn và Lãnh Liệt, hai người nhận cái khấu đầu của họ, còn nói: "Các ngươi nhất định phải hạnh phúc a"

.

A— có phải sau đó là trao nhẫn kim cương không? Thiết! Không cần! Đó là thứ nữ nhân mới muốn, hắn không cần! Cho chiếc xe hơi là được rồi!

.

Càng tưởng tượng càng đẹp, đẹp đến mức có người gõ mỏi tay ngoài cửa hắn mới nhận ra! Diệp Thứ Hành "Úc" một tiếng, nhanh chân chạy ra mở cửa, vừa mở vừa mắng: "Còn khách khí gõ cửa cái gì a! Tự mở được—" Hả? Nửa câu còn lại sau khi nhìn người ở trước cửa liền chui tọt vào trong.

.

Này— Lãnh Liệt không đến, cũng đâu cần gọi ba ba y đến thay thế a!

.

.

.

(1) Hoa sơn trà:

(2) Huyết lâm lâm: Máu chảy đầm đìa (QT)

(3) Đại phì dương: Dê lớn béo

(4) Champagne: Tiếng Việt là sâm-panh đấy ạ :"3 Champagne là một dạng vang nổ, thuộc loại rượu nhẹ, mùi dịu và vị ngọt, được sản xuất bằng cách tạo ra sự lên men thứ cấp trong chai chứa rượu vang để thực hiện sự cacbonat hóa, có xuất xứ từ vùng Champagne của Pháp. Champagne thường dùng để khai vị hoặc uống trước khi đi ngủ tạo sự hưng phấn.

Chất lượng của Champagne tùy thuộc vào giống nho, thời tiết lẫn cách thu hoạch và cất ủ, ngoài ra một yếu tố quan trọng tạo nên vị ngon của Champagne đó là lượng đường được thêm vào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro