CHƯƠNG 8 QUYỂN 3
Bầu trời phía trên mặt biển quang đãng, các loại chim biển bay quanh, ngay cả màu mây cũng trắng xốp làm người ta cảm thấy hâm mộ. Nhìn mặt biển bát ngát lúc này thực làm lòng người bình tĩnh, một mảnh trời xanh trong, thẳng tắp đến chân trời.
.
Trên du thuyền có bố trí một bể bơi cực lớn, nam thanh nữ tú phơi nắng, trò chuyện vui vẻ, bơi lội qua lại, mặc dù nhìn thoáng qua khá giống như đang 'Hí thủy(1)'. Nhóm nữ nhân mặc những bộ bikini gợi cảm một bên uống đồ uống một bên cùng nam nhân của mình cười đùa, các nhân viên phục vụ tấp nập qua lại giữa một biển người. Ở một góc bể bơi, có một nam nhân đã thu hút không ít sự chú ý, các nàng như có như không đánh giá hắn, ánh mắt không ngừng trên từng tấc da thịt rắn rỏi cứng cáp kia ve vuốt, cùng với khuôn mặt so với thân thể càng đáng xem hơn nữa.
.
Diệp Thứ Hành mặc một chiếc quần đùi bơi, đang ở một góc làm động tác khởi động. Buổi sáng ngủ thẳng đến mười giờ, sau khi ăn một bữa no căng, cơm no rượu say cũng là lúc nên làm chính sự. Đi nằm vùng cũng nên ra dáng nằm vùng một chút, một khi đã đến đây nếu không làm đúng nghĩa vụ là một 'du khách' chẳng phải thành ra là có lỗi với bản thân sao? Hơn nữa, địa phương như vậy, hẳn là dễ gặp người quen!
.
Nghĩ đến tên 'Dê béo' kia, Diệp Thứ Hành trong lòng cười lạnh hai tiếng, quản ngươi là dê hay sói, đã nhiều năm làm cảnh sát, lang sói nào chả thấy qua. Mặc dù đa số là 'sắc lang'.
.
Lại nghĩ tới Lãnh Liệt, cả buổi sáng cũng chưa thấy y, lại chạy đi đâu rồi? 'Ăn no' rồi bỏ chạy a! Khi về nhà xem ta xử lý ngươi thế nào!
.
Làm nóng người xong, Diệp Thứ Hành hơi gập người cong mông làm chính xác động tác xuống nước, hai chân thẳng tắp duỗi thẳng, quần bơi mặc dù không phải loại bó sát người nhưng vì động tác này mà dán sát vào cơ thể, làm tôn lên cặp mông vểnh. Trong đầu hắn nhẩm số—
.
Ba! Hai! Một! Go!
.
"A ha! Mông ngươi thực vểnh!"
.
Phía sau đột nhiên có một tiếng cười khoa trương vang lên, còn cả một tiếng huýt sáo lớn, làm Diệp Thứ Hành giật mình, thoáng cái phân tâm, tư thế xuống nước vốn hoàn mỹ liền hoàn toàn thành trò cười. Vốn là giống như cá heo nhảy xuống nước, hiện tại biến thành con ếch rơi xuống nước, còn ngã thành hình chữ đại, bọt nước văng tung tóe khắp nơi!
.
"Oa kháo!"
.
Vừa ngoi lên mặt nước hắn liền kêu một tiếng, bên tai truyền đến các loại tiếng cười, mặc dù không ai khẳng định tất cả là đang cười hắn, nhưng chắc chắn có người cười hắn. Bám lên thành bể vuốt mặt, Diệp Thứ Hành ho hai tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn xung quanh.
.
Ai? Ai dám giở trò sau lưng lão tử?
.
"Hả? Ngươi có sao không?" Từ đỉnh đầu vang lên thanh âm, thực gần.
.
Ân? Diệp Thứ Hành tức giận trừng trừng ngước lên, đâu tiên mới chỉ thấy rất nhiều bàn chân, trong đó có rất nhiều ngón chân được sơn sửa đầy màu sắc, mà chình ình ở giữa là một đôi bàn chân nam nhân, từ bàn chân đó nhìn lên, là một đôi chân thon dài nhưng vẫn rắn chắc, tiếp tục nhìn lên, là một gò núi nhỏ — a! Xin tha thứ cho sự hiểu nhầm này, kỳ thực đó là một chiếc quần bơi tam giác màu đen bó sát, thực chặt, chặt đến nỗi cái chỗ hùng tráng kia cũng có thể cảm thấy được, đồng thời cũng lộ ra một nửa khối cơ bụng rắn chắc của chủ nhân.
.
Diệp Thứ Hành trong lòng mắng một câu: Bảnh gớm!
.
"Có bị thương không?" Một bàn tay vươn tới trước mặt, Diệp Thứ Hành tiếp tục nhìn lên mới thấy mặt nam nhân kia.
.
Sách! Còn tưởng là ai.
.
Cung Hạo Lôi mỉm cười, hơi cúi người đưa tay muốn đỡ, bên cạnh là năm sáu mỹ nữ đứng, số vải trên người bọn họ thật sự thì cũng không nhiều hơn cái quần của Cung Hạo Lôi là mấy, mà Cung Hạo Lôi một tay vươn về phía hắn, tay còn lại vẫn đang vịn vai vị mỹ nhân kia, bộ ngực đồ sộ của nàng dán chặt vào người Cung Hạo Lôi, không cần nhìn cũng biết bàn tay đang muốn đỡ Diệp Thứ Hành kia chắc chắn là vừa ôm mỹ nhân. Hiện tại, tầm mắt những nữ nhân này cũng giống Cung Hạo Lôi đều tập trung trên người Diệp Thứ Hành.
.
"Ha ha ha" Lại là nữ nhân chán sống nào cười trộm?
.
Diệp Thứ Hành nhẫn nhịn cảm giác muốn kéo luôn Cung Hạo Lôi xuống nước, hai tay chống lên thành bể đứng dậy. Quần bơi ướt đẫm dính chặt lên mông và đùi.
.
Cung Hạo Lôi nhíu nhíu mày, lộ ra biểu tình thưởng thức.
.
"Thật có lỗi! Vừa rồi dọa đến ngươi?" Nhìn có vẻ thực như đang xin lỗi. Diệp Thứ Hành sắc mặt cũng không phải tốt lắm, câu này vào trong tai hắn lại là nghĩa khác.
.
"Phải, của ta cũng không nhỏ." Nữ nhân xung quanh lại rúc rích cười một trận. Diệp Thứ Hành càng hận đến nghiến răng nghiến lợi!
.
"Một mình sao?" Cung Hạo Lôi lại hỏi.
.
Sao không tự nhìn a! Ngươi mù a! Giả ngu cái khỉ gì, muốn gì thì nói thẳng ra đi!
.
"Ân!" Hơi gật đầu một chút.
.
"Vậy—" Cung Hạo Lôi tựa hồ thật cao hứng, "Ngươi có thể để ta mời ngươi một ly không? Ta cũng một mình—"
.
Diệp Thứ Hành biết, Cung Hạo Lôi không phải người mù, mà là đang khinh hắn là người mù! Bên người nhiều nữ nhân như vậy mà dám mở mồm ra nói 'một mình'? Hắn nhìn nhìn Cung Hạo Lôi, khuôn mặt không chút thay đổi mà hướng sang chỗ các mỹ nữ.
.
Tựa hồ biết hắn suy nghĩ cái gì, Cung Hạo Lôi ghé vào tai một mỹ nữ nói mấy câu, vô cũng xin lỗi không thể đi với nhóm nàng hôm nay, rồi hẹn một ngày nào đó cùng uống cà phê, người kia cũng chỉ mỉm cười, có vẻ chỉ cần là từ miệng Cung Hạo Lôi nói ra lời nào thì nữ nhân tuyệt đối nghe theo!
.
"Đáng ghét vậy! Chán chết!" Nữ nhân cười duyên thúc vào người Cung Hạo Lôi nhẹ một cái, "Nói phải giữ lời nha!"
.
Diệp Thứ Hành nổi một thân da gà! Nữ nhân, có cần đến trong lời nói cũng cố tỏ ra *** đãng như vậy không?
.
Một đám nữ nhân đi rồi, trước khi đi mỗi người còn nhân cơ hội hôn nhẹ lên má Cung Hạo Lôi một cái, làm Diệp Thứ Hành thấy muốn phát điên. Nếu không phải tên 'Dê béo' này còn có giá trị lợi dụng hắn đã sớm quay đầu chạy lấy người chứ không đứng đây nhìn bọn họ diễn một màn 'thập bát đưa tiễn'!
.
"Ngại quá, để ngươi đợi lâu. Bên này!" Cung Hạo Lôi đưa tay làm động tác 'mời', sau đó đi trước dẫn đường. Diệp Thứ Hành gật đầu một cái, theo phía sau.
.
Hai người đến một chỗ coi như là im lặng ngồi xuống, bởi vì bên cạnh có ô che nên không lo nắng chiếu đến, Cung Hạo Lôi gọi phục vụ, hoặc là nói là phục vụ thấy Cung Hạo Lôi liền tự giác đi tới.
.
"Muốn uống gì?" Cung Hạo Lôi hỏi, "Rượu với cocktail ở đây khá ổn."
.
Diệp Thứ Hành nghĩ nghĩ: "Nước đi."
.
"Nga? Sợ uống rượu rồi bị ta chiếm tiện nghi?"
.
"Ta không thích uống rượu." Sợ có uống rượu cũng không đến lượt ngươi chiếm 'tiện nghi', Diệp Thứ Hành cười.
.
Cung Hạo Lôi cười cười, đối phục vụ sinh nói: "Hai ly nước là được rồi." Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, Cung Hạo Lôi cũng không cười lại, phao mị nhãn, làm cho cậu nhân viên phục vụ chạc tuổi hai mươi chưa trải sự đời thoáng đỏ bừng mặt.
.
Hủy hoại mầm non đất nước! Diệp Thứ Hành mặt không chút thay đổi mắng một câu.
.
Cung Hạo Lôi đem tầm mắt dừng lại trên người hắn: "Còn chưa hỏi tên ngươi nhỉ? Lần trước không có dịp tự giới thiệu, hiện tại chúng ta gặp lại, nói cũng không sao phải không?"
.
"Ân—" Diệp Thứ Hành suy nghĩ một giây, nghĩ thấy giả danh cũng khó: "Tên ta là Diệp Thứ Hành."
.
"Diệp—"
.
"Diệp trong lá, Thứ trong tha thứ, Hành trong hành tẩu."
.
"Diệp, Thứ, Hành—" Giống như đang nhấm nháp mĩ vị mà gọi một tiếng, tinh tế thưởng thức, Cung Hạo Lôi 'nhai chậm nuốt kỹ' đem ba chữ này gọi lên, mỗi một âm đều không bình thường, làm cho người nghe có cảm giác như đang cảm nhận một cơn gió thổi qua, ngưa ngứa và lành lạnh, không thể nói rõ là thoải mái hay không.
.
Diệp Thứ Hành cứng ngắc cười cười. Gia hỏa này gọi như muốn câu dẫn người khác— này! Ngươi đang câu dẫn ta sao Không phải vậy chứ!
.
"Tên rất hay a! Với ngươi thực tương xứng!" Cung Hạo Lôi cười, tặng kèm cho Diệp Thứ Hành mấy cái nháy mắt: "Mỹ nhân tên cũng mỹ!"
.
Mỹ, mỹ nhân?
.
"Ha ha! Thật không?" Diệp Thứ Hành cười càng thêm cứng. Hắn nhớ tới trước đây đã từng cùng Lãnh Liệt cùng nằm trên sofa lớn ở trong nhà xem một vở kịch trên TV, trong đấy chiếu một vị quân vương tràn đầy 'thâm tình' mà gọi một tiếng: Mỹ nhân mỗi khi đến đoạn này Diệp Thứ Hành đều ghê tởm muốn chết, chỉ vào vị quân vương kia mà mắng hắn đáng khinh, còn Lãnh Liệt luôn cười nói: 'Đây là dục vọng của nam nhân—'
.
Trò này còn có thể tiếp diễn! Duy trì vẻ mặt tỉnh bơ, Diệp Thứ Hành khách sáo nói một câu: "Tên của ngươi cũng thực dễ nghe!" mặc dù 'Dê béo' gọi càng dễ nghe hơn!
.
"Thực sao?" Cung Hạo Lôi thực hưng phấn, người hơi vươn về phía trước, "Vậy theo ngươi, ta có thể coi là mỹ nhân không?"
.
Mỹ nhân hay không phải mỹ nhân đâu phải vấn đề chúng ta cần nghiên cứu? Diệp Thứ Hành trong lòng gào thét: Ngươi có thành 'Cung mỹ nhân' ta cũng không có ý kiến! Loại đề tài này, rõ ràng chính là 'trêu chọc' mà! Tên kia còn định nói tiếp, vừa lúc nhân viên mang nước tới, còn nhân tiện mang theo một đĩa hoa quả. Những quả dâu tây đỏ rực nằm gọn trong bát thủy tinh trong suốt nhìn thực ngon mắt, nữ hài tử nhất định sẽ thích! Đáng tiếc ở đây không có nữ hài tử, Diệp Thứ Hành đánh trống lảng, cầm lấy cốc nước nhấp một ngụm, sau đó lấy một quả bỏ vào miệng, chính xác là ném vào miệng, sau đó đem phần cuống vẫn còn xanh biếc nhè ra. Nhân viên phục vụ nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người.
.
Động tác vừa rồi quả thực là rất thô tục, Cung Hạo Lôi lại thấy thật cao hứng, một loại cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể gã, đứng trước Diệp Thứ Hành gã thực muốn lúc nào cũng được nhìn thấy bộ dạng ngốc ngốc này của hắn, có đôi khi thực lạnh lùng có lúc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
.
"Ha ha! Ta phát hiện ra ngươi so với tưởng tượng của ta càng đáng yêu gấp tỷ lần! A!" Cung Hạo Lôi cười nói, sau đó có chút kinh ngạc một chút: "Thật có lỗi! Ngươi đừng để ý chuyện ta dùng từ đáng yêu để nói về ngươi nhé!"
.
Diệp Thứ Hành lườm gã một cái, không nói chuyện, tiếp tục ăn dâu tây. Hắn là không để ý người ta dùng từ 'đáng yêu' hình dung mình, nhưng đối tượng đó phải là Lãnh Liệt, giống như Lãnh Liệt không để ý hắn gọi y là 'khách làng chơi chết tiệt'.
.
Cung Hạo Lôi nhìn Diệp Thứ Hành, khóe miệng hơi nhếch lên.
.
"Ngươi có người yêu không?" Đột nhiên hỏi.
.
Hành trình của quả dâu tây trên tay hắn dừng một chút, Diệp Thứ Hành gật đầu.
.
"Nga?"
.
"Sao?" Diệp Thứ Hành mặt không chút thay đổi hỏi, nghĩ thầm tên này chẳng phải muốn hỏi sao?
.
"Ta sẽ theo đuổi ngươi nha!"
.
Ta kháo! "Ngại quá! Ta đối nam nhân không có hứng thú."
.
Cung Hạo Lôi nheo mắt: "Nhưng người yêu ngươi hình như là nam nhân a?"
.
Diệp Thứ Hành nheo lại mắt: "Vậy ngươi còn hỏi ta có người yêu hay không?"
.
"Ân— ta muốn thử xem mình có cơ hội hay không? Hắn cũng là nam nhân, ngươi vì sao lại có thể ở bên hắn?"
.
Không phải việc của ngươi! Diệp Thứ Hành trong lòng thét gào, cầm lấy cốc uống cạn, sau đó nhìn Cung Hạo Lôi: "Đó là bởi vì ta thích hắn, không phải thích giới tính của hắn."
.
Cung Hạo Lôi không có biểu tình gì, vài giây sau liền bật cười, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm, cả người dựa hẳn vào ghế nằm phía sau.
.
Nhìn thấy nam nhân vì động tác này mà khoe ra bộ vị kia, Diệp Thứ Hành cúi đầu. Khoe cái gì a?
.
"Ngươi thực sự rất thú vị, người yêu của ngươi cũng thực thú vị. Đêm qua ta cùng hắn tán gẫu thật lâu—"
.
Thật lâu? Diệp Thứ Hành khẽ nhíu mày, thật lâu là bao lâu?
.
"Hắn nói với ta rất nhiều chuyện, nhưng chuyện về ngươi lại không nhiều lắm. Các ngươi quả thực là một đôi kỳ lạ, tại sao—" Cung Hạo Lôi một tay đặt ở trên bàn, ngón trỏ thong thả mà có tiết tấu gõ lên mặt bàn, mắt nhìn Diệp Thứ Hành, đối phương cũng đang nhìn gã.
. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
"Trên thế giới này bất kỳ cái gì cũng có ngày biến mất, nhưng cái gọi là tình yêu, chỉ có hai người liền gọi đó là yêu, kỳ thực lại càng dễ lãng quên."
.
Diệp Thứ Hành biết hắn là đang nói tốt cho mình cùng Lãnh Liệt, tình huống hiện tại, ai cũng có thể thấy được cha Lãnh Liệt không công nhận bọn họ. Cho dù như vậy—
.
"Cho dù như vậy, ngươi vì sao lại nói với ta những lời này?"
.
Cung Hạo Lôi nhún vai, mỉm cười nói: "Ngươi coi như ta không có chuyện gì tùy tiện nói lung tung đi! Ha ha!"
.
Diệp Thứ Hành cũng không nói thêm gì để thay đổi không khí, hỏi: "Ngươi cùng Lữ Tích Minh là bằng hữu?"
.
"Chẳng lẽ các ngươi không phải?" Cung Hạo Lôi hỏi lại.
.
Phải liền thành quỷ! "Không hẳn là—bằng hữu thân thiết."
.
"Nga! Vậy các ngươi—"
.
"Các ngươi sao lại ở đây?"
.
Cung Hạo Lôi chưa nói hết, một thanh âm liền cắt đứt câu chuyện, Cung Hạo Lôi cùng Diệp Thứ Hành đồng thời quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Lữ Tích Minh đang đi tới. Nếu chỉ riêng Lữ Tích Minh cũng sẽ không khiến kinh ngạc như vậy, tên kia vẫn luôn là kẻ xuất quỷ nhập thần, vấn đề là hiện tại phía sau Lữ Tích Minh còn có một Tần Lãng!
.
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Lữ Tích Minh nhìn hai người hỏi.
.
Diệp Thứ Hành không trả lời mà nhíu mày: "Vấn đề này nên hỏi ngươi trước đi? Ngươi sao lại đi cùng hắn?" Vế sau, là hướng về phía Tần Lãng hỏi.
.
Tần Lãng hơi nghiêng mặt đi: "Chẳng may đụng phải."
.
Gặp nhau đã là xui xẻo lắm rồi, vậy là nói, may mắn thì không gặp nhau?
.
Lữ Tích Minh quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Lãng, Diệp Thứ Hành cảm giác hai người này có vẻ là lạ.
.
Tần Lãng không để ý đến Lữ Tích Minh, nhìn Diệp Thứ Hành hỏi: "Thế hai người các ngươi vì sao lại ở cùng nhau?"
.
Lại cái gì mà lại? Diệp Thứ Hành trong lòng gào lên, sau đó lại trả lời: Ta chính là muốn tìm Cung Hạo Lôi đấy có sao không? Thật sự là có mồm mà không thể nói!
.
"Ta mời hắn uống nước nói chuyện, chẳng lẽ không được?" Cung Hạo Lôi lại là người mở miệng trước.
.
Tần Lãng nhíu mày, nhìn qua có điểm không thoải mái. Diệp Thứ Hành biết anh ta đang mắng mình hư hỏng.
.
"Ta nhớ đã nhắc nhở ngươi rồi." Lữ Tích Minh nhìn Cung Hạo Lôi nói.
.
Cung Hạo Lôi thực vô tội mà nói: "Ta có làm gì đâu?"
.
Diệp Thứ Hành rốt cục cũng nhịn không được kêu lên: "Các ngươi rốt cuộc muốn gì chứ? Chúng ta chỉ là ngồi uống nước một lát, giữa thanh thiên bạch nhật thì có thể làm gì? Hắn sờ mông ta hay ta sờ ngực hắn a? Làm cái gì mà trưng ra bộ mặt giống như đi bắt gian vậy chứ? Có bắt gian cũng không đến lượt các ngươi phải không?"
.
Tần Lãng cùng Lữ Tích Minh đồng thời nhíu mày, tốc độ cùng biểu tình cơ hồ giống nhau như đúc. Cung Hạo Lôi lại cười phá lên.
.
Diệp Thứ Hành vừa định tiếp tục nói, sau lưng đột nhiên xuất hiện một bàn tay ôm lấy cổ hắn, sau đó thân thể liền rơi vào một cái ôm quen thuộc, ba người trước mặt đều giật mình.
.
Sao lại đến nhanh vậy? Diệp Thứ Hành thầm 'oán trách' một chút trong lòng, hắn còn chưa có cùng 'Dê béo' tán gẫu ra chuyện gì cả!
.
"Ngươi dám ăn vụng sau lưng ta? Ân?"
.
"Phải a!" Diệp Thứ Hành trợn trắng mắt, "Ăn liền ba miếng! Đều là mỹ nam tử, hâm mộ không?"
.
Lãnh Liệt cười ra tiếng, đối phương lại chỉ có mình Cung Hạo Lôi cười.
.
"Không hâm mộ, là ghen tị."
.
"À! Vậy ngươi cũng có thể bao bọn hắn a! Ta tặng cho ngươi!" Lúc này đến cả Cung Hạo Lôi cũng cười không nổi.
.
Chẳng qua Lãnh Liệt vẫn đang cười, nói thầm vào tai Diệp Thứ Hành: "Ta đang ghen tị với bọn họ cơ, ngươi cũng phải đến bao ta đi!"
.
Diệp Thứ Hành ngẩng đầu liếc y. Hắn hiểu Lãnh Liệt là đang cố ý ở trước mặt những người này diễn uyên ương, mặc dù tại sao phải làm vậy hắn cũng không rõ, nhưng chỉ cần Lãnh Liệt muốn, thì nhất định sẽ có nguyên nhân. Buồn nôn thì buồn nôn, nhưng vẫn còn hơn khối người. Nhìn nhìn sắc mặt ba người đối diện, Diệp Thứ Hành cười cười, như vậy cũng không cho sao? Nếu Lãnh Liệt đem những lời 'ngọc ngà' nói nữa thì khẳng định có người nôn tại chỗ!
.
"Ha ha!" Nhìn thấy Diệp Thứ Hành cùng Lãnh Liệt hai người đang 'liếc mắt đưa tình', vẫn là Cung Hạo Lôi phản ứng trước: "Một khi tất cả mọi người đều đã đến đây, không bằng cùng đi ăn một bữa cơm, thế nào?"
.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Diệp Thứ Hành chính là 'Hồng Môn Yến(2)'! Lãnh Liệt đứng dậy, sờ sờ đầu Diệp Thứ Hành, "Ta không có ý kiến."
.
Tần Lãng cũng cười: "Vui lòng phụng bồi."
.
Lữ Tích Minh hừ một tiếng: "Sao ta lại thấy ngươi đang tự đắc như chủ nhân nơi này vậy!"
.
Cung Hạo Lôi cười nói: "Ta chỉ là cáo mượn oai hùm thôi! Ngươi vẫn là chủ nhân!"
.
"Ít làm bộ làm tịch đi! Muốn ăn cơm thì theo ta!"
.
"Đừng quên gọi mấy mỹ nữ đến bồi nha!"
.
"Ăn tiệc đứng!"
.
Diệp Thứ Hành đứng lên cùng Lãnh Liệt nhìn nhau một chút, hắn nhún vai, Lãnh Liệt đối hắn cười không rõ ý. Diệp Thứ Hành nghĩ— y cười thực *** đãng!
.
Phía sau, Tần Lãng nghiêm túc nói một câu: "Ngươi cười thực *** đãng!" Xem đi! Cũng có người thừa nhận!
.
.
.
(1) Hí thủy: Nghịch nước.
(2) Hồng Môn Yến: Bữa tiệc cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro