CHƯƠNG 6 QUYỂN 3:
Diệp Thứ Hành tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ người nam nhân trước mắt này lại có thể cao to dũng mãnh như vậy, nhìn thấy Tần Lãng chậm rãi đi về phía này, hắn liền nghĩ sẽ không bao giờ coi người này là... bác sĩ tâm lý biến thái nữa!
.
Thiên sứ! Hiện tại Tần Lãng chính là thiên sứ a! Một thiên sứ có thể cứu rỗi hắn khỏi tay lũ biến thái trước mắt này!
.
Ánh mắt cả ba đều dán lên người Tần Lãng, nam nhân vẫn nhã nhặn như trước, bộ lễ phục vừa vặn làm anh so với bình thường càng thêm hoa lệ, khuôn mặt thanh tú mang theo một chút mờ mịt, nhìn qua liền nhận thấy anh vừa uống hơi nhiều. Tần Lãng nhìn thoáng qua Diệp Thứ Hành, Diệp Thứ Hành cũng nhìn thấy anh, trao đổi thật nhanh một ánh mắt, hai người liền rõ ràng tình huống cơ bản của đối phương. Có chút ăn ý như vậy cũng là do thời gian trui rèn mà ra, Diệp Thứ Hành lúc này thực cảm thấy may mắn vì mình cùng Tần Lãng cũng đã từng có nhiều lần 'trao đổi'.
.
"Hắn là bằng hữu ta mang đến, sao vậy? Không được sao?" Tần Lãng đem tầm mắt chuyển hướng Lữ Tích Minh, khẩu khí tựa hồ so với bình thường lạnh hơn rất nhiều.
.
Diệp Thứ Hành thấy anh có vẻ đã uống nhiều, nói chuyện giọng cũng trầm hơn.
.
Sắc mặt Lữ Tích Minh liền chuyển. Nhưng Cung Hạo Lôi lại cười lớn, nói: "A ha! Thì ra là bằng hữu của bác sĩ Tần? Thật sự là trùng hợp a!"
.
Bọn họ biết nhau? Diệp Thứ Hành liếc mắt nhìn Tần Lãng, nhưng tên kia lại không có biểu tình gì thay đổi.
.
"Nếu không còn chuyện gì, chúng ta đi đây." Không đợi Lữ Tích Minh mở miệng, Tần Lãng kéo cánh tay Diệp Thứ Hành liền đem hắn tha đi mất, không chút để ý đến Lữ Tích Minh mang sắc mặt dọa người phía sau.
.
"A!" Diệp Thứ Hành kinh ngạc kêu một tiếng, đuổi kịp bước chân Tần Lãng, nghĩ nghĩ lại quay đầu nhìn hai người, Cung Hạo Lôi vừa lúc tặng hắn một nụ hôn gió, hắn lập tức quay đầu đi thẳng. Phía trước, Tần Lãng không hề nói một lời, cho tới khi hai người đến một chỗ vắng vẻ anh mới buông cánh tay Diệp Thứ Hành ra.
.
"Ngươi có gì để nói?" Vấn đề đầu tiên, Tần Lãng hỏi. Hắn giống như có chút phiền táo mà cào cào mái tóc, sau đó đem nơ trên cổ cũng tháo xuống.
.
"Nhất thời có quá nhiều chuyện, khó có thể dùng vài câu để nói hết." Đây tuyệt đối là sự thật, Diệp Thứ Hành nhìn nhất cử nhất động của anh.
.
Tần Lãng lườm hắn một cái, "Không có việc gì thì đừng đến gần Cung Hạo Lôi, kiểu gì cũng sẽ bị hắn gặm đến xương cũng chẳng còn, hắn không phải là con dê nhỏ đâu."
.
Diệp Thứ Hành rất muốn nói cho người kia, hiện tại Cung Hạo Lôi trong mắt hắn chính là là một con 'Dê béo'! Mà hắn cũng đúng là vì tiếp cận con dê kia mà đến.
.
"Cám ơn ngươi!" Cố ý nói sang chuyện khác, Diệp Thứ Hành cười nói: "Không nghĩ gặp được ngươi ở đây, thực bất ngờ a! Ngươi hình như uống hơi nhiều rồi!"
.
Tần Lãng thấp giọng nguyền rủa vài câu, một tay quen thuộc cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, lộ ra cả nửa vòng ngực.
.
A? Diệp Thứ Hành trừng mắt nhìn, dò xét một chút, hỏi: "Không phải là uống nhầm xuân dược rồi chứ?" Ở Tổ chống mại *** hắn cũng từng thấy chuyện này, nữ nhân sau khi ăn xuân dược sẽ đem quần áo cởi đầy đất, đương nhiên, cũng có trường hợp là nam nhân.
.
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Tần Lãng có chút không tình nguyện mà nói: "Uống hơi nhiều mà thôi — đáng chết!"
.
"Vậy ngươi mau về ngủ một giấc đi! Ta sợ ngươi lát sẽ cởi sạch quần áo, vậy là ta được tiện nghi mất? Ha ha!" Diệp Thứ Hành nói đùa, muốn làm cho không khí giữa hai người thoải mái một chút, chẳng qua người cười cũng chỉ có mình hắn. Tần Lãng dùng đôi mắt phượng nhỏ dài liếc một cái, hắn chỉ đành ngoan ngoãn câm miệng, ai bảo đối phương là ân nhân của mình chứ!
.
"Ngươi tới nơi này một mình làm gì?" Tần Lãng đột nhiên hỏi một câu.
.
"A? Ngươi sao biết ta đến một mình?"
.
"Nếu Lãnh Liệt tới thì đâu có thể để ngươi 'câu dẫn' nam nhân khác?" Tần Lãng trưng ra vẻ mặt 'cái gì ta đây cũng biết'.
.
Có lầm không? "Ai con mẹ nó câu dẫn nam nhân khác, rõ ràng chính là tên biến thái kia nói mấy câu buồn nôn làm ta đỡ không nổi!" Diệp Thứ Hành phải giải oan cho bản thân a.
.
"Hừ! Vừa rồi nhìn biểu tình của Cung Hạo Lôi liền thấy được hắn đối với ngươi có chút hứng thú."
.
Bác sĩ tâm lý, thật sự là một nghề đáng ghét a! Diệp Thứ Hành cắn chặt răng, hắn chỉ có thể tự nhủ Tần Lãng quả thực đã uống quá nhiều, nhưng cũng không thể nói rằng hắn tiếp cận Cung Hạo Lôi là do nhiệm vụ, hiện tại hắn xem như đã biết 'có mồm không thể nói' là cảm giác như thế nào! Đặc biệt là bị người khác nghĩ oan uổng!
.
"Mặc kệ ngươi nói thế nào, thích thì ngươi cứ việc chạy khắp nơi rêu rao ta lẳng lơ! Hừ!" Xem ai tin ngươi!
.
"Ngươi—" Tần Lãng muốn nói gì đó xong lại bị hơi rượu bốc lên làm choáng váng, anh lắc lắc đầu muốn thanh tỉnh một chút, nhưng lại không hề có tác dụng, thân thể đột nhiên ngả về phía trước, ngã xuống.
.
"Này!" Diệp Thứ Hành nhanh nhẹn đỡ lấy, để anh dựa vào người mình, đồng thời cũng ngửi thấy mùi rượu trên người anh, kháo! Mao Đài a!
.
"Muốn chết! Ngươi bị ai chuốc say sao? Lấy rượu trắng thay nước lọc mà uống a!" Thực là! "Này! Có thể đi được không? Đứng dậy có sao không?"
.
"Thật ồn!" Tần Lãng nhăn mày chậm rãi đứng thẳng dậy, từ người Diệp Thứ Hành chuyển sang hơi dựa vào tường.
.
"Chê ta ồn, vậy ngươi tự về phòng ngủ đi!" Mới nói xong mấy lời này, đám người cách đó không xa phát ra một trận xao động, Diệp Thứ Hành liền chạy ra ngó nghiêng, này vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.
.
Trong đám người, Lãnh Tuấn cùng Lãnh Nghị không biết từ nơi nào đã đứng ở giữa, đang cùng Lữ Tích Minh nói cái gì đó, trên mặt cả ba đều là vẻ tươi cười cứng ngắc, Diệp Thứ Hành vẫn nghĩ thấy Lãnh Tuấn không giống như nam nhân đã có con, đương nhiên Lãnh Nghị cũng không giống như một lão ông tí nào. Bên cạnh bọn họ là một số người đang nói, hình thành một cái vòng luẩn quẩn, Cung Hạo Lôi cũng ở trong đó. Vừa nhìn, theo sau Lãnh Tuấn lại có một người nữa, đúng là Lãnh Liệt.
.
Trước mắt sáng ngời, Diệp Thứ Hành theo bản năng mà cười một chút, đang nghĩ cách để cùng Lãnh Liệt gặp mặt.
.
"Ngươi cười cái gì?"
.
Nụ cười liền cứng ngắc, hắn quên trong này còn có một Tần Lãng. Tần Lãng một bên hỏi, một bên híp mắt quay đầu nhìn, Diệp Thứ Hành liền vội vàng kéo anh lui ra sau.
.
"Ngươi say! Đừng ngó loạn, mau về nhà ngủ! Ta đưa ngươi đi nghỉ! Đi thôi!"
.
"Ngô—" Tần Lãng bị hắn đẩy đẩy kéo kéo chóng hết cả mặt, thuận thế gục lên người Diệp Thứ Hành, bị hắn gác cánh tay lên vai. "Ngươi làm gì? Ta chưa có say—"
.
"Say! Ngươi xem ngươi đi đường còn không nổi kìa!" Diệp Thứ Hành sống chết kéo anh đi, căn bản không cho Tần Lãng cơ hội ổn định.
.
"Ngươi sắp cào rách quần áo ta rồi!"
.
"Đến lúc ngủ thì cũng cởi sạch mà! Mau đi!"
.
Hai người lảo đảo li khai, Diệp Thứ Hành mạnh mẽ kéo Tần Lãng, còn thiếu nỗi đem anh thành bao tải mà quất lên vai.
.
Mà lúc này, bên kia trong đám người, Lãnh Liệt mặt không chút thay đổi nhìn theo Diệp Thứ Hành cùng Tần Lãng biến mất trong khoang thuyền, dọc theo đường đi Tần Lãng còn giống như đang dựa vào người Diệp Thứ Hành, Diệp Thứ Hành đem cánh tay anh khoác lên vai, một tay còn lại ôm chặt lấy eo Tần Lãng.
.
"Ly của ngươi sắp bị siết vỡ rồi."
.
Không dấu vết thu hồi tầm mắt, Lãnh Liệt nghiêng đầu nhìn Lữ Tích Minh trước mặt, không nói chuyện.
.
Lữ Tích Minh cũng không để ý, ngược lại tươi cười đầy mặt mà hỏi y: "Tiểu tử kia không cùng ngươi đến sao?"
.
"Ngươi muốn nói gì?" Lãnh Liệt lạnh lùng hỏi.
.
"Ta chỉ là tò mò, tình nhân của mình lại cùng nam nhân khác đi du lịch, chẳng lẽ ngươi không biết?"
.
Lãnh Liệt liếc mắt nhìn gã, sau đó đem tầm mắt rời đi, "Không phải chuyện của ngươi."
.
"Sao?" Lữ Tích Minh nhún vai, "Ta nghĩ ngươi chấp nhận đến chính là đã tha thứ cho ta."
.
"Ta là theo ba và gia gia đến đây, mệnh lệnh của họ ta không thể không nghe."
.
"Từ khi nào thì Lãnh Liệt cũng sẽ nghe lời người khác?"
.
"Các ngươi đang nói chuyện gì?"
.
Hai người ngẩng đầu, thấy Cung Hạo Lôi ôm hông một nữ nhân cười mị mị hướng bọn họ đi tới, một tay cầm rượu, thân thể cùng nữ nhân cùng nữ nhân kia căn bản là dính chặt vào nhau, đây chính là hình ảnh điển hình của một công tử ăn chơi trác táng.
.
Lãnh Liệt vẫn đang trầm mặc, Lữ Tích Minh nhìn người mới đến nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi uống ít một chút, không lát nữa phát biểu lại lè nhè!"
.
"Ha ha ha!" Cung Hạo Lôi cười to, "Lưỡi ta linh hoạt hay không thì cô ấy biết a!" Nói xong cúi đầu cùng nữ nhân bên người diễn một màn hôn hít mãnh liệt.
.
Cảnh diễn kích tình là thế, chẳng qua 'khán giả' tựa hồ không có hứng thú lắm. Lãnh Liệt nói một tiếng liền ly khai, Lữ Tích Minh nhìn theo bóng y, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
.
"Làm sao vậy? Còn xuất thần sao, chưa đối với hắn chết tâm ư?" Không biết từ lúc nào Cung Hạo Lôi đã rời khỏi nử tử kia, hắn đi đến cạnh vỗ vai Lữ Tích Minh.
.
Lữ Tích Minh lườm hắn, "Không cần ngươi nhiều chuyện. Cút về bên mỹ nhân của ngươi đi!"
.
Cung Hạo Lôi cười vỗ tay hai tiếng, "Không không! Hiện tại tìm nữ nhân đã không còn mới lạ nữa, có thứ tốt hơn nữ nhân đang chờ ta kìa!"
.
Lời của hắn làm Lữ Tích Minh nhíu mày một chút, nghĩ nghĩ một lúc rồi cười nói: "Đáng tiếc! Thứ kia có chủ nhân rồi."
.
Cung Hạo Lôi nheo mắt nhìn gã, sau đó lại nhìn nhìn phương hướng Lãnh Liệt rời đi, không tiếng động mà cười cười.
.
.
"Oa kháo! Không biết, gia hỏa nhà ngươi cũng thực nặng!" Diệp Thứ Hành đem Tần Lãng ném lên giường, hoạt động cánh tay, lúc đầu Tần Lãng còn có thể tự mình đi theo hắn, nhưng sau đó lại giống như bị hơi rượu sộc lên não khiến chân tay tê liệt, sức nặng toàn thân liền đổ cả vào người hắn.
.
Nam nhân nằm trên giường cười cười, tiếng cười kia — Diệp Thứ Hành nheo mắt nhìn anh.
.
"Ngươi còn tỉnh?"
.
"Không phải chính ngươi nói ta say?" Tần Lãng mở mắt, ý cười trên mặt không chút che dấu.
.
"Thiết! Hiện tại ngươi lại nhận ngươi say!" Diệp Thứ Hành sửa sang lại quần áo một chút, "Vậy là tỉnh hẳn rồi! Ta ra ngoài trước."
.
Hắn vừa mới quay người, nam nhân nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng mà kéo tay hắn mạnh một cái, sau đó cả người hắn cùng Tần Lãng đều ngã xuống.
.
"Ngươi! Làm gì?" Bị Tần Lãng ôm chặt ở trên giường, hai chân cũng bị hắn đè lại, cảm thấy toàn thân bây giờ giống như bị tượng đá đè nặng đến bất động, không thể nào nhúc nhích được. "Ngươi rốt cuộc muốn gì chứ? Mau đứng lên!" Oa! Hơi thở của Tần Lãng phả lên mặt hắn, đều là mùi rượu. Diệp Thứ Hành cứng còng người như robot bị rỉ.
.
"Ta say rồi." Tần Lãng hai tay ôm lấy hắn, đầu chôn ở cổ hắn lầm bầm nói một câu.
.
"Gì?"
.
"Ta say."
.
"Ngươi làm cái gì a Đại ca! Tự dưng nói mình say, kẻ uống rượu chẳng phải luôn khẳng định mình không say sao!"
.
"Là ngươi nói ta say, ta hiện tại chính là làm theo những gì ngươi nói." Tần Lãng nói thực hợp lý hợp tình, người uống rượu, nói cái gì cũng đều đúng hết a.
.
"Cái rắm! Ngươi hiện giờ tự nhận mình say thì có nghĩa gì a?" Diệp Thứ Hành nghiến răng nghiến lợi, hắn hiện tại hồ đồ luôn rồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Ngươi không phải là đang mượn rượu giả điên đi?"
.
Tần Lãng cười cười, Diệp Thứ Hành cảm giác được ***g ngực anh phập phồng, ngay cả tiếng trái tim đập dồn dập của anh cũng nghe rõ mồn một.
.
Mẹ nó! Hắn đang là kẻ phách lối?
.
"Ngươi mau đứng lên! Tiếng tim đập thực mau, muốn nôn à?" Nếu là người thường, Diệp Thứ Hành đã sớm một quyền đánh bay, nhưng là Tần Lãng, nói như thế nào— cũng có thể xem như bằng hữu đi?
.
"Trước kia, ngươi cũng từng nôn lên người ta— hiện giờ cũng như vậy—" Tần Lãng cười khẽ nói.
.
Diệp Thứ Hành xấu hổ một chút, "Chuyện qua rồi đừng nhắc lại, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Hôm nay ngươi muốn trả thù cũng được, nhưng để ta cởi chiếc áo vest này ra, cái này đắt tiền lắm đó."
.
"Ha ha ha" Tần Lãng chính là đang cười, sau đó hô hấp dần dần trở nên vững vàng, đôi tay ôm Diệp Thứ Hành lại càng thêm chặt.
.
"Này—" Diệp Thứ Hành nhướn mày, Tần Lãng không phản ứng, trả lời hắn chỉ có hô hấp vững màng mang theo mùi rượu thoang thoảng.
.
"Thực say rồi—"
.
Say, thật sự là một cớ tốt.
.
.
Trong phòng, Diệp Thứ Hành mặc dục bào (1) từ trong phòng tắm đi ra, một bên lau tóc một bên nhìn không khí ngoài cửa sổ, bên ngoài đèn vẫn sáng, thuyền ra khơi được hơn hai giờ, vũ hội đã chấm dứt, Diệp Thứ Hành vẫn chưa gặp được Lãnh Liệt.
.
Nhìn thấy Cung Hạo Lôi, coi như là bước đầu hoàn thành nhiệm vụ. Chính là, Diệp Thứ Hành nghĩ tình huống hiện tại cũng không ổn, chủ yếu vẫn là Lữ Tích Minh kia ở đây, làm hắn có loại cảm giác 'đưa dê vào miệng cọp', may mắn lần này gặp Tần Lãng, bằng không thật đúng là đã lộ rồi, hắn đúng là có ý muốn lợi dụng Tần Lãng một chút, nhưng tên Lữ Tích Minh kia có lẽ sẽ nói cho Lãnh Liệt— Không! Là nhất định sẽ nói cho Lãnh Liệt chuyện hắn cùng Tần Lãng!
.
Gia hỏa ti tiện kia giỏi nhất chính là châm ngòi ly gián, Diệp Thứ Hành đã được thưởng thức qua!
.
Cầm lấy di động, Diệp Thứ Hành tựa vào thành giường, di động mới, bên trong chỉ có một dãy số, hắn không biết gì hơn, nhiệm vụ của hắn chính là đem những gì nhìn thấy và nghe thấy nói cho chủ nhân dãy số kia biết. Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
.
'Đã lên thuyền, gặp qua dê béo. Hết."
.
Ấn gửi, trên màn hình vừa mới hiện dòng chữ 'Gửi tin thành công', ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Diệp Thứ Hành sửng sốt một chút, không nghĩ ra bây giờ còn có ai đến tìm hắn.
.
"Ai vậy?"
.
"Rooms service!" (Phục vụ phòng)
.
A? Diệp Thứ Hành không nhớ mình đã gọi cái gì có tên là — phục vụ phòng, lại còn nói tiếng Anh, có lẽ là do tiêu chuẩn cấp quốc tế, hoặc không là nhân viên phục vụ người nước ngoài đi!
.
"A! Đến đây!" Chắc là đến tặng đồ ăn miễn phí đi. Diệp Thứ Hành xuống giường, chân trần chạy ra mở cửa.
.
Cửa vừa mới hé một khe hở nhỏ, Diệp Thứ Hành chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, người ở ngoài giống như gió lốc thổi vào, giây tiếp theo cửa đã bị đóng, một cánh tay từ phía sau ôm sát lấy hắn, một tay khác khóa trái cửa.
.
"Cạch cạch!" Một tiếng, trong phòng đã nhiều hơn một người.
.
"Hình tượng thực tốt, là cố ý đợi ta sao?" Lãnh Liệt cắn lỗ tai Diệp Thứ Hành, lời nói mang theo hơi thở nóng hổi làm thân thể Diệp Thứ Hành run rẩy một chút.
.
"Ngươi chết ở nơi nào?" Hiện tại mới xuất hiện!
.
"Ân? Sao thế? Nhớ ta?" Tiếng cười đặc biệt dễ nghe của Lãnh Liệt khẽ vang lên. Diệp Thứ Hành thực không rõ bản thân đang cao hứng hay sinh khí, bởi vì có một bàn tay láo toét dọc theo áo tắm hắn đang mặc vuốt ve một cách đầy tình sắc, làm 'tiểu huynh đệ' dần dần từ trong trạng thái mơ ngủ tỉnh dậy, thanh âm quen thuộc, vuốt ve quen thuộc, mùi hương quen thuộc, giống như thôi miên, đầu óc bắt đầu rơi vào tay giặc.
.
Muốn chết!
.
"Nhớ cái rắm! Mỹ nữ nơi đây nhiều như vậy, ta làm gì có thời gian nhớ đến nhà ngươi!" Đánh chết hắn cũng không nói!
.
"Phải không? Nhưng nơi này hình như rất nhớ ta a!" Ác ý cầm lấy bộ vị mẫn cảm của kẻ nào đó, Lãnh Liệt dùng thủ pháp đầy am hiểu vuốt ve, "Xem! Rất có tinh thần đấy thôi— ha ha!"
.
Diệp Thứ Hành trên mặt dần dần che phủ một lớp phấn đỏ ửng, hơi thở cũng bắt đầu không xong, "Ngươi, ngươi con mẹ nó nói nhảm! Bị ngươi lộng như vậy không phản ứng mới là lạ, người chứ có phải sắt đâu! Ngô!"
.
Nhìn thấy Diệp Thứ Hành bởi vì *** mà trở nên gợi cảm vô cùng, Lãnh Liệt nhẹ nhàng cười hai tiếng, nói: "Được! Ngươi không nhớ ta, ta đây lại nhớ ngươi, thế nào?"
.
"A! Ân— cái gì, thế nào?" Diệp Thứ Hành cảm thấy tim mình đập càng nhanh, giống như ăn phải thuốc kích thích. Không phải chứ? Hắn chẳng lẽ cơ khát đến mức này?
.
Hai tay chống lên cửa, chân có chút phát run, dây lưng áo tắm đã hoàn toàn buông lỏng, giống như đang mở đường hoan nghênh Lãnh Liệt, tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.
.
"Ta muốn ngươi, Diệp Tử—"
.
Diệp Thứ Hành dùng khóe mắt nhìn người đằng sau, "Ngươi uống say?" Lãnh Liệt hình như đang rất hưng phấn.
.
Một tay đùa bỡn quả nhỏ trước ngực hắn, một tay còn lại ở hạ thân hắn làm chuyện xấu, Lãnh Liệt hạ đầu hôn nhẹ lên mặt Diệp Thứ Hành, "Phải a! Ta uống rượu! Cho nên muốn bắt nạt ngươi!"
.
Kháo! Sao hôm nay ai cũng dùng rượu lấy cớ a! Còn có—
.
"Có khi nào ngươi không khi dễ ta không a!" Diệp Thứ Hành kêu một tiếng, "A! Bên kia—" Tha thứ cho hắn đi! Dục vọng của nam nhân là mãnh thú, vẫn luôn muốn được thỏa mãn.
.
Kệ đi, dù vậy hắn vẫn thấy Lãnh Liệt đêm nay, thực có gì đó không đúng —
.
Hai người giống như dây leo cuốn chặt lấy nhau trên giường, trao đổi những nụ hôn mãnh liệt như gió lốc, như muốn đem đối phương ăn sạch, xa cách hơn hai ngày, đối với tình nhân thì như hai thế kỷ, cảm giác giống như một bộ phận trên cơ thể bị người ta lấy đi.
.
"Ngươi nhớ ta không?"
.
"A nhẹ chút! Thao! Ta không có sữa ngươi hút mạnh vậy làm gì?" Giật tóc ngươi này!
.
"Có nhớ ta hay không? Ân?"
.
"Nội ngươi! Không được vừa ngậm ta vừa hỏi a!" Y lại còn dám hỏi, của mình thực sự nhỏ như vậy sao? Diệp Thứ Hành cắn chặt răng, làm ở bên ngoài nhà khiến hắn có cảm giác là lạ, thân thể bị mồ hôi làm cho ướt đẫm tỏa ra nhiệt độ mê người.
.
"A! Ân a!"
.
Lãnh Liệt ngẩng đầu, chậm rãi trườn lên người Diệp Thứ Hành, hơi hơi nhếch mép vươn lưỡi liếm đi chất lỏng nào đó, làm cho mặt Diệp Thứ Hành chỉ trong một giây hồng rực, đó là —
.
"Diệp Tử thực ngoan, không được ăn vụng sau lưng ta nha!" Lãnh Liệt cười nheo hai con mắt, nâng người cởi chiếc áo sơ mi ban nãy chưa kịp cởi, sau đó áp lên người Diệp Thứ Hành, vươn tay lau đi nước miếng lưu trên khóe môi hắn, động tác rất nhẹ nhàng.
.
"Ngươi con mẹ nó còn dám biến mất vài ngày lần nữa, ta khẳng định sẽ thiến ngươi!"
.
"A!" Ánh mắt Lãnh Liệt trở nên ôn nhu, một tay vuốt cằm Diệp Thứ Hành, giống như đang nhìn ngắm món bảo vật trong tay mình, ở trên ngũ quan (2) hắn vuốt ve qua lại.
.
"Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy bao giờ a!" Bị ánh mắt trắng trợn như vậy đánh giá làm hắn thực cảm thấy ngượng ngùng, Diệp Thứ Hành thề vẻ mặt Lãnh Liệt hiện giờ, bất kỳ kẻ nào nhìn thấy đều sẽ phải quỳ dưới chân y!
.
"Diệp Tử của ta sẽ không thiến ta, bởi vì— hắn chỉ yêu một mình ta!" Giây cuối cùng, liền cúi xuống chiếm đoạt lấy môi hắn.
.
Vĩnh viễn chỉ yêu một mình y.
.
Trong giây lát ấy, không biết có phải là ảo giác của bản thân, Diệp Thứ Hành ngửi được một mùi hương thơm ngát —
.
A! Nhiệm vụ! Còn chưa nói chuyện nhiệm vụ a! Sao lại dùng cách này gặp nhau vậy?
.
.
.
.
(1) Dục bào: Áo choàng tắm làm bằng vải bông, thường là màu trắng và có đai buộc quanh eo.
(2) Ngũ quan: Ngũ quan là 5 bộ phận trọng yếu trên khuôn mặt :
– Hai lông mà gọi là Bảo thọ quan
– Cặp mắt gọi là Giám sát quan
– Hai tai gọi là Thám thính quan
– Mũi là Thảm biện quan
– Miệng là Xuất nạp quan .
Cổ tướng kinh bàn về Ngũ quan có câu "Trời lấy ngủ tinh để biểu lộ hình thể Đất lấy 5 núi để định khu vực người thì dựa vào Ngũ quan để định quý, tiện, bần, phú". Sách Nhân Luân Đại Thống Phú bàn về Ngũ quan có câu "Nhất quan thánh, thập niên quý hiển". như vậy, đủ rõ trong tướng học, ngũ quan đóng một vai trò hết sức quan trọng. Cũng bởi lý do trên mà sách này dành 5 chương đề để chuyên khảo chi tiết từng Quan một QU
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro