Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

"Ngươi lần đầu mộng tinh là lúc nào?"

"Mười sáu tuổi—"

"Đối tượng là ai?"

"Giáo viên dạy Mỹ thuật, bộ dạng xinh đẹp, quan trọng nhất là dáng người siêu chuẩn, ngực cỡ D, lại đặc biệt thích mặc áo khoét sâu cổ cùng mini juyp...."

"Lần đầu tiên cùng nữ nhân trên giường là khi nào? Có cảm giác gì?"

"Hình như là sau sinh nhật mười bảy tuổi một chút, lúc ấy có điểm khẩn trương, nữ nhân kia so với ta lớn tuổi hơn, quần áo cũng là nàng giúp ta cởi, chuẩn bị cũng——" Diệp Thứ Hành bỗng nhiên ngừng lại, nghĩ thấy có điểm không thích hợp.

Mình đang làm gì vậy nhỉ? nhìn nhìn bốn phía, một căn phòng ánh sáng yếu ớt, trên tủ có một chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng vàng dịu nhẹ, hắn thì đang nằm trên cái sopha kiểu nằm ở giữa phòng, Lãnh Liệt ngồi ở chiếc ghế bên cạnh hắn, trong tay cầm một quyển sổ ghi chép cùng một cái bút không biết là đang viết cái gì, còn đeo một cặp kính mắt gọng vuông, nhìn qua tựa như một bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp, mà hắn tựa như người bệnh.

Bác sĩ tâm lí? Người bệnh?

"Con mẹ nó!" Diệp Thứ Hành đang nằm trên sopha nhảy dựng lên: "Ngươi định theo ta chơi trò bác sĩ bệnh nhân àh? Ai nói với ngươi là ta nói về cái này ~~~~~!" chính mình thế nhưng còn bị hắn dắt mũi!

"Hở?" Lãnh Liệt vẻ mặt như thể nói "không phải muốn nói chuyện này sao", tiêu sái bỏ kính mắt ra hỏi: "Tôi nghĩ cậu đến đây là muốn tôi giúp cậu làm một buổi trị liệu tâm lí, chẳng lẽ không đúng?"

Ta đi trị liệu tâm lí cái đầu ngươi ý!

"Ta không có tâm lí biến thái!" Diệp Thứ Hành cắn răng cắn lợi nói, hơn nữa kẻ cần trị liệu tâm lí nhất chính là ngươi thì có!

Lãnh Liệt lắc lắc ngón trỏ, "Cũng không phải là người bị bệnh về tâm thần mới cần điều trị tâm lí, xã hội hiện tại với áp lực từ mọi nơi tác động lên tinh thần mỗi người chúng ta, nên đều cần một ít thủ pháp chuyên nghiệp nhằm giải tỏa bớt những áp lực đó, như vậy thì bản thân mới khỏe mạnh được. Tôi rất ít khi trị liệu cho người khác, cậu nên cảm thấy may mắn mới đúng!" nói xong đối Diệp Thứ Hành giương mắt nhìn. (đoạn này anh Lãnh đang trong lúc làm bác sĩ tâm lí nên bắp cho xưng hô là cậu tôi)

Ta con mẹ nó còn phải cám ơn ngươi nga! Diệp Thứ Hành trong lòng chửi, "Ta tốt lắm không cần trị liệu gì cả, ngươi dành thời gian cùng tinh lực đi mà điều trị cho chính mình đi!" nói xong chuẩn bị rời khỏi sopha thì bị Lãnh Liệt một tay ấn xuống.

"Ngươi xác định ngươi không có bệnh?"

"Có ý tứ gì?" Diệp Thứ Hành nhìn nhìn bàn tay đang ấn mình xuống, nhăn mày hỏi.

Lãnh Liệt khóe miệng giương lên, đem nốt tay còn lại ấn tay Diệp Thứ Hành xuống, đây là cho chắc ăn.

"Ngươi không phải là 'ngóc đầu không nổi' sao?" lần này hắn không dám nói cợt nhả như lần trước.

Quả nhiên, Diệp Thứ Hành bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nghĩ muốn cho Lãnh Liệt một cú đấm nữa, nhưng hai tay đã sớm bị ấn trụ, so về thể lực hắn không phải là đối thủ của Lãnh Liệt.

"Ngươi con mẹ nó còn dám nói! Ta chính là đến tìm ngươi hỏi chuyện này! Nói! Có phải là ngươi con mẹ nó hạ cái chó má tâm lí ám thị gì đối với ta hại ta— hại ta 'không được' đúng không!" Diệp Thứ Hành hận đến nâng chân lên tính đá Lãnh Liệt, kết quả bị hắn dùng hai chân ép chặt đến không thể nâng chân lên được, giãy dụa một hồi Diệp Thứ Hành bị áp chế nằm trên ghế, cả người bị Lãnh Liệt chế trụ.

"Gì chứ? Bỏ ra!" khách làng chơi chết tiệt nhà ngươi còn tính cường gian không thành?

"Ngươi khẳng định là ta khiến ngươi 'không được' sao? Mà không phải ngươi lực bất tòng tâm?" Lãnh Liệt cúi đầu ở phía trên thủ phục nhìn Diệp Thứ Hành, áo tắm bởi vì vừa rồi cử động kịch liệt mà bị banh ra hơn phân nửa, lộ ra bộ ngực Diệp Thứ Hành cùng—một nửa cái eo thon nhỏ.

"Ngươi mới lực bất tòng tâm ý! Ta thân thể rất khỏe mạnh!" thế nhưng cũng có hoài nghi 'biểu tượng nam nhân' của mình một chút!

"Vậy— là đối phương không dậy nổi hứng thú của ngươi?" Lãnh Liệt lại cho một giả thuyết.

"Phí lời! Nữ nhân kia từ đầu đến chân đều là cực phẩm, nam nhân nào nhìn thấy loại nữ nhân này trần truồng mà không dậy nổi hứng thú a?"

"Nói như vậy—" Lãnh Liệt chậm rãi cúi đầu đến sát Diệp Thứ Hành, làm Diệp Thứ Hành theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, muốn gì chứ?

"Có lẽ thân thể ngươi cần thay đổi chăng?" Lãnh Liệt dùng cái mũi ma xát chóp mũi Diệp Thứ Hành, cảm giác được người phía dưới một trận run rẩy.

"Ngươi, ý tứ của ngươi sẽ không phải là nói—" Diệp Thứ Hành lắp bắp, hắn sẽ không nói thân thể mình là cần nam nhân đi?

Lãnh Liệt không lập tức trả lời, mà là buông Diệp Thứ Hành ra, tìm được tự do Diệp Thứ Hành thoải mái không ít, vừa định đứng lên thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho hắn hoàn toàn quên mất chính mình đang định làm gì.

Chỉ thấy Lãnh Liệt hai ba phát cởi luôn cái áo sơ mi của hắn ra, lại còn nhanh chóng cởi bỏ quần, hôm nay hắn mặc một cái quần lót hình chữ T bó sát người (áh sẹc xy *máu mũi cuống phun*) — a! Không đúng! Hiện tại không phải là lúc nói cái này!

"Ngươi muốn gì chứ? Ngươi cởi quần áo làm gì?" Diệp Thứ Hành run rẩy chỉ vào Lãnh Liệt giờ đã cởi bỏ hết vật phẩm văn minh, thiếu quần áo làm Diệp Thứ Hành nghĩ Lãnh Liệt giờ lại càng nguy hiểm!

"Ta nhìn ngươi giống như không tin lời ta, cho nên chúng ta thử nghiệm một chút, sau đó ngươi sẽ biết là ta nói đúng hay không!" nói xong Lãnh Liệt một tay bắt lấy Diệp Thứ Hành đang tính quay đầu muốn chạy, đem cậu lôi lên trên sopha hỏi: "Dáng người của ta thế nào?"

"Ngươi đi chết đi! Ta quản ngươi dáng người thế nào! Lão tử mới không cần cùng ngươi làm cái loại thử nghiệm biến thái này! Buông tay! Hôm nay coi như ta không đến, ngươi chính mình chậm rãi thử nghiệm được rồi! Mau buông tay! Ngươi con mẹ nó mau bỏ lão tử ra!" Diệp Thứ Hành tay chân náo loạn một bên mắng một bên tính đem Lãnh Liệt đá xuống, cái con rùa này quả thực quá nặng!

"Ngươi còn nói thô tục, xem ra cảnh cáo của ta vô dụng a!" Lãnh Liệt nhíu mày, động tác trên tay còn nhanh hơn, một phát đã cởi bỏ áo tắm trên người Diệp Thứ Hành, ngô? Còn mặc quần lót, màu trắng a.

"Ta không nói là được chứ gì? Ngươi mau buông tay, không cho người cởi quần lót của ta! A! Ngươi muốn cường bạo a?" Diệp Thứ Hành mắt trợn to đau khổ nhìn cái quần lót của mình bị ném ra xa.

"Ngươi nếu nghe lời ta ta sẽ không dùng sức mạnh." chẳng qua tựa hồ không có chuyện ngon ăn thế.

"Ta là cảnh sát!" người nào đó muốn lợi dụng chức quyền.

"Ta cũng vậy."

Xong rồi! Thân phận tương đương.

"Ngươi đi chết đi! Lão tử không thích cùng nam nhân làm, ngươi muốn làm thì đi mà tìm nam kĩ trên đường ý! Mau cút!" Diệp Thứ Hành hiện tại còn muốn giãy dụa phát cuối.

"Đợi làm xong rồi hẵng nói cho ta biết người thích hay không thích cùng nam nhân làm, hơn nữa ngươi hiện tại không phải là không thể cùng nữ nhân làm sao?" Lãnh Liệt ở trên cổ Diệp Thứ Hành cắn một ngụm, ân! Hương vị thật tuyệt!

"Làm xong rồi nói cái rắm ý! Khách làng chơi chết tiệt mau buông tay!"

"Khách làng chơi chết tiệt ta hiện tại muốn chơi ngươi!" lời nói hạ lưu làm Diệp Thứ Hành xấu hổ, thì ra kẻ văn minh đến khi hạ lưu thì còn hạ lưu hơn cả kẻ hạ lưu.

"Ngô! Đừng— bỏ, bỏ ra!" Diệp Thứ Hành đầu choáng váng, bởi vì Lãnh Liệt giờ đang mút lấy hai điểm trước ngực hắn, miệng còn phát ra âm thanh mút mát đầy dâm mỹ, không được! Tuyệt đối không được! Cắn chặt răng, Diệp Thứ Hành dùng hết khí lực muốn cầm tóc Lãnh Liệt tóc nghĩ đem đầu hắn tránh ra. Kết quả lại bị Lãnh Liệt sớm một bước nhìn thấu, hắn ngẩng đầu nhanh chóng đem Diệp Thứ Hành lật lại, Diệp Thứ Hành còn chưa kịp phản ứng với tình huống hiện tại liền cảm giác cả cánh tay giống như bị chế trụ, bị hắn giữ lấy,tê dại!

"A~~~!" lại nữa! "Ngươi lại làm cái gì?" đồ chết giẫm!

"Ngươi không thành thật ta chỉ có thể nghĩ biện pháp làm cho ngươi thành thật, yên tâm! Trong chốc lát liền không sao, tay không thể động dễ dàng cho ta làm việc hơn!" Lãnh Liệt một bên giải thích một bên đi từ cánh tay Diệp Thứ Hành bắt đầu từng chút từng chút đi xuống người, thi thoảng hôn lên một chút. Làn da thật tuyệt, mềm mại co giãn, còn có một mùi hương nhàn nhạt.

Cường gian còn có lí do? Diệp Thứ Hành khóc không ra nước mắt, càng làm cho hắn thấy đáng sợ hơn chính là: Hắn giống như có cảm giác! Lãnh Liệt nửa hôn nửa liếm ở trên lưng hắn động tới động lui, lưng mình thực mẫn cảm a~~~

"Ngô! A—" a! Không thể kêu! Đánh chết cũng không thể nói! Diệp Thứ Hành cắn chặt môi, quyết định nghĩ mình như hồng quân đang bị bọn quỷ Nhật nghiêm hình bức cung, chết cũng không nói, tử thủ bí mật của Đảng!

"Ngươi cũng lâu rồi chư có làm qua ba?" Lãnh Liệt gian ác cười, biết rõ còn hỏi.

Rắm thối! Đều không đứng dậy nổi còn bảo ta làm như thế nào? Diệp Thứ Hành tức giận đến mặt đỏ bừng, cố ý nói: "Ngươi như thế nào biết! Lão tử mỗi ngày đều chính mình xxoo!" nói xong mặt đều đỏ! như thế nào lại nói ra cái câu không biết xấu hổ như vậy!

Lãnh Liệt cười, thật sự là rất thú vị! Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng bạo phát, Lãnh Liệt tâm tình hưng phấn sắp bay bổng đến nơi! Quả nhiên vẫn phải như vậy mới có thú a!

Vốn định tử thủ đợi cánh tay cử động được sẽ cùng Lãnh Liệt "võ sĩ giác đấu", đến khi ngón tay thon dài của Lãnh Liệt sờ vào tiểu đệ đệ nghỉ ngơi đã lâu của hắn, kế hoạch vốn dĩ đều bị vứt ra khỏi đầu, bởi vì, hắn kinh ngạc phát hiện: Tiểu đệ đệ của hắn đã hoạt động trở lại! Hơn nữa, còn là hưng phấn bừng bừng chưa từng có!

***

"Xem ra thân thể của ngươi không có gì vấn đề, còn rất có tinh thần a!" Lãnh Liệt tiếng nói chứa một tia khàn khàn, một tay kĩ xảo nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống phân thân của Diệp Thứ Hành.

Diệp Thứ Hành không biết nên cười hay nên khóc. Cười là bởi vì hắn quả thật không có vấn đề gì, không cần đến bệnh viện xem kiểm tra xem sức khỏe bộ phận sinh lí có bình thường hay không. Khóc là bởi vì hắn thế nhưng lại ở trên tay một nam nhân mà "đứng lên", đã thế hắn lại còn hưng phấn không chịu được!

Xong rồi! Mình hết thuốc chữa rồi!

"Ngô! Ân— a~~ không được—" Diệp Thứ Hành vừa đau lại vừa thích mà kêu ra tiếng.

Lãnh Liệt nhìn thấy Diệp Thứ Hành mắt khép hờ, hai con ngươi ướt át, đôi môi bị mút đến sưng đỏ khi mở khi đóng, tiếng rên rỉ gợi cảm từ đấy mà thoát ra, nghĩ thấy một trận nhiệt khí dồn vào nửa dưới của mình, hắn cũng ngạnh! Tiểu tử này thật quá sức gợi cảm!

Cao thủ chính là cao thủ, không quá vài phút, Diệp Thứ Hành ở trên tay Lãnh Liệt— phát tiết!

Cánh tay đã sớm không bị tê liệt, nhưng Diệp Thứ Hành hiện tại toàn thân đều dại cả ra! Trước mắt một mảnh mơ hồ, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển hưởng thụ khoái cảm do cao trào đi qua để lại, thẳng đến khi cảm giác bản thân bị lật lại biến thành nằm ngửa, tiêu cự trong mắt còn không có khôi phục, Diệp Thứ Hành cảm thấy Lãnh Liệt hôn lên môi mình, cao trào vừa mới đi qua thân thể đặc biệt mẫn cảm, cũng không muốn phản kháng, tùy ý để Lãnh Liệt hôn. Làm đều đã làm rồi, lúc này mà lại trái nhăn phải nhó thì cũng không phải là nam nhân! (cái định nghĩa 'làm' của anh Liệt nó khác cái định nghĩa 'làm' của anh lắm Hành ca ạh)

Hôn liền hôn a! Hôn đủ rồi thì thả hắn ra! Dù sao— dù sao cũng thực thoải mái! (thôi chết em sụt bẫy rùi, sao em nai thế em. Nó mới cho tí mồi mà đã cắn câu òi)

Diệp Thứ Hành thuận theo làm Lãnh Liệt thực vừa lòng, hai người càng hôn càng kịch liệt, không ngừng biến hóa các loại góc độ, Diệp Thứ Hành tay không biết từ lúc nào đã bắt lấy bả vai Lãnh Liệt, đến tận lúc hắn cảm giác có cái gì đấy ngạnh ngạnh một mực ma sát cọ cọ vào đệ đệ vừa mới nhuyễn xuống do phát tiết của hắn, trực giác nói cho hắn biết nếu không ngừng lại thì không xong!

"Ân! Ngô— dừng! Dừng lại— dừng lại cho ta!" cố gắng mãi mới đem môi rời đi được, Diệp Thứ Hành hai tay đặt ở trước ngực Lãnh Liệt nghĩ muốn đẩy hắn ra, "Làm đủ rồi thì cút đi cho ta!"

"Bảo bối, vừa rồi là ngươi một người làm, ta cái gì cũng chưa làm na?" Lãnh Liệt cười thực "hạ lưu" nói, còn chỉ chỉ vào hạ thân của mình.

Diệp Thứ Hành theo tay hắn chỉ nhìn xuống, vừa nhìn thấy liền thiếu chút nữa sợ tới mức nói không nên lời! Đó là cái gì a? Lớn như vậy, hơn nữa còn giống như là không phải hình dáng khi lớn nhất— thiên a! Tên gia hỏa này ăn cái gì lớn lên thế không biết! Đột nhiên nhớ tới cái DVD s*x Triệu Tam Bàn cho hắn, đại thúc trong ý— hình như còn không có lớn như thế này a!

Ân? Từ từ! Hắn đang làm cái gì chứ? Diệp Thứ Hành nhíu mày vừa lúc nhìn thấy Lãnh Liệt tách hai chân hắn ra sau đó chen vào giữa hai chân của hắn—

"Ngươi! Ngươi muốn gì chứ?" Diệp Thứ Hành đột nhiên nghĩ đến cảnh cái ấy ấy của đại thúc kia nhét vào chỗ ấy ấy của thiếu niên, sợ đến hít một ngụm lãnh khí!

"Họ Lãnh kia ngươi mau cút ngay cho ta! Tránh ra! Ngươi muốn gì chứ?" Diệp Thứ Hành bên la hét bên đá loạn xạ, "cố ý" trong lúc vô tình đụng tới phân thân của Lãnh Liệt, làm Lãnh Liệt càng thêm hưng phấn.

"Đừng lộn xộn, ngươi không phải vừa rồi vô cùng hưởng thụ sao, một khi đã làm thì phải làm đến hết, bằng không thì làm sao mà sung sướng được?" Lãnh Liệt chút không thèm để ý phản kháng của Diệp Thứ Hành, một phát nắm lấy phân thân giờ đã nhuyễn xuống của Diệp Thứ Hành, mỉm cười nói: "Hắn xem ra cũng chưa có thỏa mãn a, yên tâm! Ta nhất định sẽ chiêu đãi hắn đến khi thỏa mãn thì thôi!"

"Lãnh Liệt ngươi đúng là cái đồ hạ lưu! Ta không cần! Mau buông tay!" Diệp Thứ Hành nghĩ cũng không dám nghĩ đến việc cái thứ thô to lớn đến kinh khủng kia sẽ tiến vào thân thể hắn, hắn không bị làm cho chết mới là lạ!

Lãnh Liệt cúi xuống vươn đầu lưỡi nhẹ liếm đỉnh phân thân của Diệp Thứ Hành, làm Diệp Thứ Hành thân thể mềm nhũn lại ngã xuống sopha. Lãnh Liệt lại lấy tay dính đầy chất lỏng trăng trắng của Diệp Thứ Hành di chuyển xuống dưới, Diệp Thứ Hành vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy động tác này của hắn, xấu hổ đến mức hắn hận không thể đâm đầu vào tường mà chết luôn đi cho xong!

"Hôm nay không kịp rồi, lần sau sẽ giúp ngươi khẩu giao—" Lãnh Liệt khóe miệng giương lên, khuôn mặt đầy vẻ tình dục gợi cảm đến cực điểm, làm Diệp Thứ Hành nhất thời quên cả phản kháng, nhìn ngón tay thon dài của hắn ở trên người cậu hết nhấn lại miết, tiếng rên rỉ dần dần khó có thể khống chế.

Xong rồi! Hắn lại có cảm giác!

Đương lúc Lãnh Liệt dùng chất lỏng của cậu đem hai ngón tay đưa đến hậu đình, Diệp Thứ Hành lại thanh tỉnh! Hắn thế nhưng tính đem cái thứ kia của hắn cho vào thân thể mình sao?

Không dám tin tưởng chuyện ý là thật Diệp Thứ Hành trợn to mắt nhìn Lãnh Liệt, chỉ thấy hắn nâng đầu lên lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, ôn nhu cúi người hôn Diệp Thứ Hành, giữa lúc Diệp Thứ Hành bị nụ hôn kia làm cho mê đảo, chợt nghe Lãnh Liệt nói: "Lần đầu tiên có điểm đau, nhưng với thể lực của ngươi liền không vấn đề, đợi lát nữa nhịn không được thì cứ khóc—"

Cái gì? Đau? Thể lực? Khóc? Uy? "Ngươi muốn gì chứ? Ngươi sẽ không phải là muốn đem cái kia cho vào chứ? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám cho cái kia vào hai ta liền kết thù kết oán từ đây! Ta nói ngươi nghe thấy không? Không chuẩn cho ngươi vào! Ngươi—"

Không phải là không còn gì để nói, mà là Diệp Thứ Hành nói không nên lời, hắn cảm giác được, một thứ nóng như hỏa thiêu lại lớn dọa người, đang từ chỗ kia của hắn đi vào! Không có một câu nhắc nhở hay báo trước cho hắn, không thèm nói gì với hắn mà cứ như thế— liền đi vào!

Lãnh Liệt nói đúng, Diệp Thứ Hành thể lực sung mãn, cho nên hắn không phải là không chịu được! Nhưng là, thể lực tốt cũng không có nghĩa— không đau! Vài giây sau, một tiếng la sợ hãi rung trời lở đất từ biệt thự của Lãnh Liệt truyền ra—

"Aaaaaa~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!"

Lãnh Liệt lại một lần nữa may mắn mình là mua nhà ở trên đồi, bằng không người khác khẳng định sẽ cho rằng có 1 vụ giết người diệt khẩu!

Kỳ thật Diệp Thứ Hành la một nửa là bởi vì đau, nhưng hơn nửa là bởi vì sợ quá mức! Thực đúng là đi vào! Đi vào rồi! Hắn bị nam nhân thượng! Hắn bị khai bao! Hắn— thất thân!

"Không có việc gì chứ? Bảo bối?" liếm liếm đôi môi cắn chặt của Diệp Thứ Hành , Lãnh Liệt tâm thần thích đến muốn thăng thiên, quá tuyệt vời! Thân thể trải qua huấn luyện đúng là vô cùng khác biệt, cảm giác ở trong cơ thể Diệp Thứ Hành quả thực làm hắn suýt nữa thì phát tiết!

Nóng quá! Chỗ ấy nóng quá, a? Còn có cái gì chảy ra vậy? Huyết ư? Đổ máu ư? Cái thứ lớn như vậy đi vào như thế nào có thể không đổ máu chứ! Đổ máu hắn không sợ, là cảnh sát người nào không từng bị thương qua? Nhưng mà ở cái chỗ ấy đổ máu thì hắn không có khả năng có thể thích ứng được!

"Vương! Bát! Đản! Ta nhất định phải giết ngươi!" Diệp Thứ Hành trợn mắt hung ác gườm Lãnh Liệt đang ở trên người hắn mà nói.

"Ngươi thực mau giết chết ta rồi," Lãnh Liệt nhẹ nhàng động một chút, làm Diệp Thứ Hành méo mó khuôn mặt, "Dùng phía dưới xiết chết ta!"

"Mau cút ra ngoài!" đau! Khó chịu! Giống như có cái gì đó chặn ở trong họng hắn, cảm giác muốn nôn mửa càng ngày càng mãnh liệt, không được! Ai? Có cái gì theo khóe mắt chảy ra vậy? Đúng như Lãnh Liệt phán, Diệp Thứ Hành khóc—

"Nam nhân làm đến bước này là không có khả năng có thể dừng lại được ngươi không biết sao?" xem ra đã có thể động, bảo bối khả năng thích ứng thật sự tốt mà! Chịu không nổi nữa Lãnh Liệt bắt đầu chậm rãi trước sau trừu sáp.

"A~! Ân! Ân— ngô— không~ Đừng— Đừng có động! A~" Diệp Thứ Hành nhíu mày, hắn còn chưa có thích ứng với cái thứ kia, thế nhưng liền động! Không cần! Này, cảm giác gì thế này a? Quả thực không dám tin tưởng cái thứ kia đang ở trong chính thân thể mình làm cái loại 'vận động' này.

"Không có việc gì, đợi lát nữa liền tốt ngay! Tin tưởng ta!" Lãnh Liệt nâng đầu thưởng thức vẻ mặt nhẫn nại của Diệp Thứ Hành, thật sự đúng là mỹ cảnh! Cùng hắn tưởng tượng thật giống nhau!

"Ta tin tưởng ngươi cái ch*m ý! A~~! Nhẹ chút! Ân! Ô—" tốc độ dần dần nhanh hơn, Diệp Thứ Hành cảm thấy hai chỗ nhạy cảm kia có một loại cảm giác đặc biệt, đang chậm rãi truyền khắp toàn thân hắn.

"Ta chính là cho ngươi tin tưởng cái ch*m của ta a!" Lãnh Liệt cười gian, hiện tại Diệp Thứ Hành mắng cái gì hắn đều không quan tâm.

Hạ lưu a! Tính sai! Tên vương bát đản so với hắn còn hạ lưu hơn cả tỉ lần! Diệp Thứ Hành trong lòng than thân trách phận. Thẳng đến khi hắn bắt đầu thích ứng với sự xâm nhập của Lãnh Liệt, theo bản năng đích bắt đầu tìm tư thế làm cho chính mình cảm thấy thoải mái, nghĩ động một chút, kết quả liền động chỗ kia một chút, liền một cái co rút làm cho Lãnh Liệt gầm nhẹ một tiếng.

Ai? Như vậy thì hắn liền có cảm giác sao? Diệp Thứ Hành đột nhiên nghĩ có thể chơi trò này, lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Liệt kẻ luôn bình tĩnh lại lộ ra biểu tình như vậy, bởi vì hắn sao? Cảm giác giống như chiếm được thế thượng phong, Diệp Thứ Hành ý nghĩ ham chơi đại phát, lại dùng lực co rút một chút, dù sao hắn cũng không quá khó khăn tiếp thu thứ kia.

Việc này làm Lãnh Liệt thiếu chút nữa bắn ra, hắn nâng đầu nhìn thấy Diệp Thứ Hành vẻ mặt "cười gian", trong lòng cười lạnh một tiếng, tiểu tử này không biết hiện đang chơi với lửa sao? Xem ra hắn lo lắng là dư thừa rồi—

"Bảo bối, ngươi cắn chặt như vậy là nghĩ đem cái này của ta cắm luôn ở trong đây sao?" Quý công tử anh tuấn tiêu sái nói lời hạ lưu mà mặt một chút cũng không đỏ.

Kẻ nghe được thì lại mặt đỏ bừng bừng, Diệp Thứ Hành thật sự không dám tưởng tượng nếu những người khác biết bộ mặt thật của Lãnh Liệt sẽ cảm thấy như thế nào! Không suy nghĩ nổi cái gì đúng không a?

"Đi chết đi!" chẳng qua cắn đứt của hắn càng tốt! Bớt đi một cái tai họa!

Lãnh Liệt bật cười, bắt đầu chuyên tâm tiến hành động tác!

"A~! A— ân! A~ không được~~ a~~~" âm thanh rên rỉ tràn ngập cả phòng, chỉ có một ánh sáng vàng nhạt từ cái đèn chiếu lên lại càng khiến căn phòng thêm ám muội.

Nằm ở trên Lãnh Liệt dùng sức tiến vào thân thể gợi cảm mềm dẻo bên dưới, mồ hôi thấm ướt cả một mảng sopha.

"Bảo bối giọng thật êm tai! Tiếp tục kêu mấy tiếng đi a!" Lãnh Liệt áp chế cái hông đã ở trên không của Diệp Thứ Hành, dùng sức trừu sáp vài cái.

________________________

"A~~~! Ân! Đừng, đừng dùng sức nữa! Không—" Diệp Thứ Hành cả phần eo bị đặt ở không trung, hai chân quấn lấy vòng eo chắc nịch của Lãnh Liệt, đầu còn ở trên sopha, nửa người trên giống như con thoi, bởi vì va chạm thân thể ở nửa dưới một chút lại một chút khiến hắn di động về phía trước.

Đã bao lâu? Hắn không nhớ rõ! Mông đã tê dại, thân thể đã không nghe theo lệnh hắn, cả tinh thần cũng đã bị khoái cảm chi phối, loại cảm xúc này giống như cảm giác giây tiếp theo sẽ chết khiến hắn vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi. Cùng với loại nữ nhân nào trên giường cũng đều không có có trải qua loại cảm giác này, trời ạ! Hắn thế nhưng cùng một nam nhân làm tình lại thích đến chảy nước mắt!

Diệp Thứ Hành một tay che đi hai mắt, một tay nắm chặt tấm đệm phía dưới, cơ hồ muốn cào rách lớp bọc sopha.

"Ngươi— ngươi còn muốn bao lâu? Mau xuất đi ba! A~ đừng— không được~~ ô—" Diệp Thứ Hành đứt quãng nói, thân thể không ngừng lay động đã làm thần trí hắn không rõ ràng, hắn đã mệt đến không nói nổi một câu đầy đủ. Hạ thể một mảnh niêm nị, bởi vì va chạm phát ra thanh âm phiến tình, càng thêm kích thích hắn, Lãnh Liệt làn da nóng dọa người, như thể muốn đem hắn hòa tan!

"Ân! Ngươi hiện tại cầu xin tha thứ sao? Bảo bối!" Lãnh Liệt khóe miệng giương lên hỏi, hắn cũng không sai biệt lắm, nhưng nghe được Diệp Thứ Hành cầu xin tha thứ khiến hắn vui vẻ đắc ý. Thân thể này thật sự quá tuyệt vời! Hắn quả thực sướng muốn chết!

"Ô— ngươi không phải người a! A~ a~ mau bắn đi— mau—" Diệp Thứ Hành bỏ tay ra, đôi mắt mê mang mông lung nhìn Lãnh Liệt, khóe miệng chảy xuống thóa dịch phản chiếu ánh sáng lấp loáng, Lãnh Liệt cảm giác hạ thân một trận căng thẳng, động thân một cái, đem phân thân từ bên trong thân thể Diệp Thứ Hành rút ra, tinh dịch nóng bỏng toàn bộ bắn lên cái bụng rắn chắc thon gọn của Diệp Thứ Hành, có một ít còn bắn lên trên mặt cậu—

Phát tiết xong Lãnh Liệt nằm ở trên người Diệp Thứ Hành, Diệp Thứ Hành hai mắt chớp chớp nhìn trần nhà, chậm rãi bình ổn hơi thở, hắn cho tới bây giờ chưa từng có lần nào làm kịch liệt như vậy. Lãnh Liệt đầu tựa vào trên vai hắn, Diệp Thứ Hành có thể nghe thấy được tiếng hít thở trầm thấp của hắn.

"Ngươi vì cái gì không bắn ở bên trong?" (tò mò hại chết chín cái mạng mèo chính là đây, số em còn khổ vì dại dài dài em ạh o_O) hắn nhớ rõ đại thúc kia là bắn ra ở trong thân thể thiếu niên. Vừa nói xong, Lãnh Liệt lập tức nhổm dậy đem Diệp Thứ Hành lật lại.

"Ngươi muốn làm gì?" không phải chứ? Còn muốn làm? Diệp Thứ Hành sợ tới mức hét lên, hắn cảm giác được cái thứ kia của Lãnh Liệt ở trên mông hắn cố ý ma sát phiến tình, giống như lại bắt đầu chậm rãi to lên, "Ngươi không phải người a?"

"Bảo bối là muốn ta bắn ở bên trong sao không nói sớm a! Ta hiện tại liền thỏa mãn ngươi!" Lãnh Liệt cười đắc ý như mèo ăn trộm được thịt, thế nhưng thích bắn ở bên trong, hắn thật sự là lo lắng vô ích!

"Thỏa cái đầu mẹ ngươi! Ta chính là hỏi thế thôi! Nhất thời nói ra! Ngươi mau tránh ra!" Diệp Thứ Hành giãy dụa kịch liệt sợ chính mình nếu tiếp tục thì quả thực sẽ chịu không nổi nữa, hơn nữa cả hậu đình giờ đau ê ẩm, khẳng định là rách rồi!

"Yên tâm! Lần thứ hai sẽ không đau! Lần này chúng ta dùng kiểu từ phía sau a, sẽ thực thích nga!" Lãnh Liệt giống như dỗ hống tiểu hài tử, nhẹ nhàng tách hai cánh mông yêu kiều vểnh vểnh của Diệp Thứ Hành ra, lỗ nhỏ thật sự là đáng yêu quá mức!

Lần thứ hai sẽ không đau? Diệp Thứ Hành sửng sốt, đột nhiên lại nghĩ đến thiêu niên trong đĩa, vẻ mặt biểu tình thoải mái đến không chịu được, thực sự thoải mái như vậy sao chứ? Hắn nhíu mi, dù sao đã làm một lần— nếu không đau như hắn nói thì— (bó tay toàn tập ||||||)

Đang nghi đến đấy thì Lãnh Liệt đã động thân một cái lại tiến vào thân thể tuyệt mỹ của Diệp Thứ Hành, bởi vì do lần đầu khuếch trương cùng với đi vào từ phía sau, lần này một cái liền thẳng tiến vào luôn!

"Aaaa~~~~~!" lại là một tiếng hét thảm!

Diệp Thứ Hành cắn răng cắn lợi nói: "Đồ lừa đảo!" đồ lừa đảo! Đều là đồ lừa đảo! thích cái gì? Cùng lần đầu tiên giống nhau đau chết mất!

Triệu Tam Bàn trở về ta đừng có để ta tóm được! Dám bán cái loại đĩa "XXX giả hiệu" cho hắn!

***

Trời vẫn tối đen, nhưng ánh trăng đã lên quá đỉnh, báo hiệu không lâu nữa trời sẽ bắt đầu sáng.

Có đôi khi một người đối với một thứ gì đó hay một sự kiện gì đó không thể quá kiên trì chấp nhất. Ngươi càng chấp nhất lại càng khẳng định, đợi cho đến lúc có một ngày phát hiện sự tình so với tưởng tượng của ngươi hoàn toàn khắc biệt thì, đả kích sẽ làm cho tinh thần của ngươi hỏng luôn!

Diệp Thứ Hành hiện tại có thể lĩnh hội thật sâu câu nói này, hắn từ trước tới nay chưa bao giờ từng quá tín nhiệm vào bản thân mình. Vài năm làm cảnh sát cũng chỉ là nghĩa vụ của hắn mà thôi. Cái gì mà vì quốc gia vì nhân dân, hắn cho tới bây giờ chưa từng có nghĩ qua, cảnh sát cũng là người, cũng cần làm việc, cũng cần nuôi sống chính mình!

Thẳng cho đến khi hắn gặp Lãnh Liệt! Kẻ này khiến hắn phủi mông sạch sẽ ý niệm kiên định nhất của hắn: Hắn thì ra có thể cùng nam nhân làm tình! Cũng làm cho hắn khắc sâu ý niệm: Hắn rốt cuộc là đã gặp phải khắc tinh!

Đứng ở giữa sườn núi, Diệp Thứ Hành lẳng lặng nhìn phương xa, thẳng đến khi chân trời dần dần mọc lên một đạo bạch quang, hắn nheo mắt, nhìn thấy trên bầu trời một đàn chim bay qua— a— thật tốt! Có thể tại không trung tự do bay lượn! Có thể đi đến bất cứ đâu —

"Quạ~ quạ~" thì ra là quạ đen—

Đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, gió buổi sớm luôn mang theo hương bị của sương mai, thanh thuần tinh khiết. Diệp Thứ Hành xoa xoa cánh tay, nhìn thoáng qua con thỏ tuzki trước ngực—

Hiện tại, chỉ có ngươi cùng ta.

Xoay người, Diệp Thứ Hành chống hông, chân mang một cái dép lê từng bước từng bước đi xuống chân núi!

Đúng là họa thì đến liên tiếp. Vừa lúc Diệp Thứ Hành nằm ở trên giường tưởng niệm lần đầu tiên thất thân của "mặt sau", hơn nữa chịu đựng đau đớn ở mông nghĩ muốn hay không đi mua thuốc trĩ về bôi, (*OMG* thuốc trĩ ||||), ở sở liền gọi điện đến, sở trưởng trụi đầu khẩu khí một bộ "cảm tạ ta đi" kêu Diệp Thứ Hành hôm nay trở lại sở.

Diệp Thứ Hành nghĩ thầm: lão hói ta cám ơn ngươi nếu ngươi tiếp tục cho ta bị đình chỉ thêm vài ngày nữa a! Muốn nghĩ tìm cách không đi nhưng lại tìm không được lí do, tổng không thể nói chỗ kia của mình bị rách a? Ô mô? Sẽ không thực là bị rách ra chứ? Có hay không lấy cái gương nhìn thử xem?

Ngàn vạn lần không muốn, Diệp Thứ Hành vẫn mặc quần áo, thu thập một chút chuẩn bị đến sở, mông ngồi xuống liền đau đớn, cũng không có biện pháp lái xe, chỉ có thể lại đi bộ tới chỗ làm. Mỗi bước mỗi bước liền động đến mặt sau mông, tuy đau đớn vẫn là nằm trong phạm vi Diệp Thứ Hành có thể chịu đựng được, nhưng vì muốn giảm bớt đau đớn hắn vẫn tận lực cả người cứng như khúc gỗ gian nan bước tới phía, khi ở trên xe bus thì chỉ dám đứng không dám ngồi, mọi người trên xe lại khen hắn có lòng thương người, đem chỗ ngồi tặng cho người khác. Diệp Thứ Hành cười khổ nói: "Làm sao làm sao! Cảnh sát vì nhân dân! Nên làm nên làm a!" nói xong một trận tâm hư.

Đầu tiên là đến văn phòng Sở trưởng nhận lại súng và phù hiệu, gõ gõ cửa cho phép Diệp Thứ Hành chậm rãi tiến vào trong phòng.

Sở trưởng hói đang xem văn kiện gì đấy, nhìn thấy Diệp Thứ Hành liền lộ ra vẻ mặt "tiểu tử ngươi đã về rồi", nói một câu: "Ngồi."

"Không cần không cần! Ta đứng là được rồi!" Diệp Thứ Hành lập tức thẳng tắp đứng nghiêm trang như quân nhân nhìn thấy thượng cấp đến kiểm duyệt.

Sở trưởng có điểm cao hứng, không thể tưởng được tiểu tử này mới đình chỉ vài ngày đã trở nên có lễ phép! Xem ra là là nghĩ thông rồi."Khụ~ mấy ngày nay ở nhà đã hiểu rõ chưa?" sở trưởng mở ngăn kéo lấy súng cùng phù hiệu của Diệp Thứ Hành ra.

"Rồi! Hiểu rõ rồi!" hiểu rõ là tên họ Lãnh kia chính là một gã vô địch đại biến thái!

"Về sau làm việc không cần lại xúc động như vậy! Cảnh sát chính là một tổ chức có kỷ luật, mỗi cá nhân nên chịu trách nhiệm về hành động của mình!" sở trưởng nói ra những lời "tâm huyết".

"Dạ! Ta về sau tuyệt đối sẽ không tái xúc động như vậy!" về sau muốn đánh nhất định phải đánh vào chỗ hiểm, làm hắn một kích mất mạng luôn!

"Được, ở nhà mấy ngày nay có hay không đi thăm cảnh sát Lãnh a?"

"Sách!" Diệp Thứ Hành cắn răng một cái, bị nói đến chỗ đau, "Thăm, thăm qua!" chạy hơn mười cây để đến!

"Nga? Đúng vậy! Có hay không tỏ vẻ an ủi cùng xin lỗi a?"

"Có!" lấy thân an ủi, đem hắn "uy" đến toàn thân rã rời, đủ rồi chứ? Diệp Thứ Hành hai hàm răng đã bắt đầu nghiến chặt.

"Vậy được! Người ta khẳng định sẽ không cùng ngươi so đo, ngươi cũng phải tự giác một chút, dù sao hắn đều không có báo—" sở trưởng hói lại bắt đầu bài ca đi cùng năm tháng của mình.

Nhẫn! Lão hói giờ không thể đánh! Nhẫn nhịn! Diệp Thứ Hành, xem số sao trên vai hắn, hắn so với ngươi chức cao hơn, ngươi phải nhẫn nhịn! Hắn lớn tuổi, sẽ chịu không nổi một quyền của ngươi, hắn trong nhà còn có lão bà thậm chí béo so với hắn còn lớn hơn cộng thêm một cô con gái hơn mười tuổi, ngươi nếu đem hắn đánh chết thì phải thú lão bà hắn hay thú con gái hắn đây a! nhẫn a~~~~!

"Được rồi! Cũng sắp qua giờ làm, lần sau đừng xúc động như vậy! Đem mấy thứ kia lấy trở về, đi làm ba!" sở trưởng hói rốt cục "khai ân"!

Diệp Thứ Hành giống như được đại xá, cầm lấy súng cùng phù hiệu phi ngay ra ngoài. Hắn sợ nếu đứng thêm vài phút hắn sẽ đem sở trưởng hói đánh cho nôn hết đồ ăn trong bụng ra thì thôi.

Trở lại tổ tệ nạn xã hội, vài ngày không đến thật là có điểm nhớ. Đẩy của ra mới vừa bước một chân vào, liền nhìn thấy một đoàn thật lớn bóng đen trực chỉ phía hắn mà lao đến—

Cái gì vậy? Ám khí? Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com

"Sếp~~ ta nghĩ ngươi muốn chết!" Diêu Đại Đảm tiếng khóc làm thủng màng nhĩ Diệp Thứ Hành vang lên.

"Gì chứ? Chỉ ngươi nghĩ Đầu nhi (nick của ảnh) còn chúng ta thì không chắc?" lão Hồ cùng Giang Dương còn có A Thanh đứng ở sau lưng Diêu Đại Đảm, mỗi người trên mặt đều lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, loại vui sướng này khó có thể nói thành lời. Giang Dương đẩy kính mắt, thế nhưng không có phản chiếu một đạo bạch quang, mà là lộ ra một đôi mắt tràn ngập ý cười.

"Sếp, ngươi không ở đây mấy ngày nay chúng ta là ăn không ngon ngủ không yên, đi làm cũng không có tâm tư, vào WC đều vào sai cửa! Ngươi mà không trở lại chúng ta đều phải từ chức mất! Trước khi đi phải cho lão hói một trận trả thù cho ngươi! Sếp, ngươi có nhớ chúng ta? Đầu nhi?" Diêu Đại Đảm còn ở trên người Diệp Thứ Hành ôm cổ hắn lắc lắc, vấn vài tiếng gặp Diệp Thứ Hành không phản ứng, buông tay ra vừa thấy—

Diệp Thứ Hành môi trắng bệch mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi con mẹ nó nếu không từ trên người ta đi xuống ngay thì từ nay về sau đừng có hòng ta nhìn mặt ngươi!" vừa rồi Diêu Đại Đảm, đem vết thương sau mông hắn một trận đau đớn nghiêm trọng!

Thiên a, có khi nào đây là Đầu nhi a~~~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro