Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 56 PN3

Tại vị trí cách bọn họ không đến mười thước, Lãnh Liệt đang mỉm cười nhìn hắn, bên cạnh còn có hai người đàn ông lạ mặt đang ngồi.

"Là bạn của anh?" Lưu Văn Hân cũng chú ý tới.

Bạn? Người kia! Diệp Thứ Hành quay đầu lại, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.

Trùng hợp và vân vân, hắn đã không muốn suy nghĩ nữa. Nói trắng ra đây là "phản bội"! Bản lĩnh tận dụng tất cả mọi dịp của Lãnh Liệt hắn xem như cũng hiểu biết qua. Bây giờ việc cấp bách là nghĩ biện pháp làm thế nào để che dấu, ánh mắt vừa rồi của Lãnh Liệt, hắn chỉ biết đó là tức giận.

Theo như tính cách của Lãnh Liệt, thừa dịp hắn không ở nhà mà cùng phụ nữ đi ra ngoài "Lêu lổng ", mặc kệ có lý do gì, thì đều là tử tội!

Không! Tội chết có thể miễn, tội sống khó có thể thoát!

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua bình rượu kia, Diệp Thứ Hành trong nháy mắt nghĩ, nếu có trái bom ở đây nói không chừng còn có thể xong hết mọi chuyện.

"Diệp tiên sinh? Diệp tiên sinh?" Kêu đến hai lần, Diệp Thứ Hành mới có phản ứng.

"Thật có lỗi! Tôi đi toilet." Đứng lên hướng Lưu Văn Hân gật đầu một cái, Diệp Thứ Hành một bên xoay người đi về phía WC, một bên hướng Lãnh Liệt bên kia nháy mắt ra dấu.

Vài cái ánh mắt bay qua, giống như ám hiệu. Lãnh Liệt thế nhưng cười mà không đáp lại, cũng không biết là có hiểu được ý tứ của hắn hay không.

Diệp Thứ Hành đợi trong WC ước chừng hơn năm phút đồng hồ, không thấy Lãnh Liệt.

Thao! Hắn đều đã biểu đạt "trắng ra" như vậy, chẳng lẽ lại phải đi lên lôi kéo Lãnh Liệt, nói với hắn: ngươi theo ta cùng vào WC đi!

Đang muốn lấy điện thoại cầm tay ra gọi Lãnh Liệt, cửa WC chợt mở. Lãnh Liệt cuối cùng cũng tới, không có mặc áo khoác, chỉ đơn giản quần đen áo trắng nhưng vẫn toát ra mị lực bất phàm.

Diệp Thứ Hành trừng hắn, liếc mắt một cái, nắm tay nhanh chóng rút trở về. Vừa định rống một tiếng "Anh tại sao bây giờ mới vào " lại đột nhiên nhớ tới mục đích của chính mình.

"Sao anh lại ở đây?" Hắn hỏi trước.

Lãnh Liệt cười nhàn nhạt, đi đến trước mặt Diệp Thứ Hành, vươn tay đem hắn vây ở giữa chính mình và vách tường phía trước.

"Cậu không cảm thấy vấn đề này hẳn nên là tôi hỏi sao?"

Hắn đã biết! Ở trong lòng thầm kêu một tiếng, Diệp Thứ Hành đảo mắt nhìn lướt xung quanh, sau đó hạ giọng nói: "Tôi đang chấp hành nhiệm vụ!"

Lãnh Liệt chau mày, "Nhiệm vụ?"

"Ừm! Đừng chỉ nhìn thấy hiện tại tôi đang ở cùng người phụ nữ kia, những người khác đều ở bên ngoài chờ tiếp ứng! Tôi phát ra tín hiệu thì bọn họ sẽ vọt vào ngay. Đợi lát nữa anh đứng xa một chút, nếu tổn thương đến anh sẽ thì sẽ không tốt lắm đâu."

"Không phải hôm trước vừa mới chấp hành xong một nhiệm vụ sao?" Lãnh Liệt nghi hoặc hỏi.

"Ách!" Diệp Thứ Hành trừng mắt nhìn hắn, "Không thể lại chấp hành sao? Trọng án tổ của các anh chẳng lẽ một năm mới làm nhiệm vụ một lần sao?"

Lãnh Liệt không nói gì, lẳng lặng đánh giá hắn.

Diệp Thứ Hành còn nói: "Đừng nhìn ả kia ăn mặc như người gương mẫu, trên thực tế cô ta là một trong những nhân vật trọng yếu của tổ chức bán ***, anh xem quần áo trang sức trên người cô ta, tất cả đều là nhờ bán mình mà có! Chậc chậc! Hiện tại thanh niên như thế nào lại không chịu khó học hành như vậy!" Lắc lắc đầu, Diệp Thứ Hành đưa tay bóp bóp cái trán, tỏ vẻ thương tiếc.

Lãnh Liệt vẫn không nói chuyện, chỉ là trong ánh mắt có ý cười, lúc Diệp Thứ Hành ngẩng đầu lên lại biến mất.

"Anh không tin a?"

"Không có." Cười cười, Lãnh Liệt sờ sờ đầu Diệp Thứ Hành, "Cậu nói chuyện tôi sao có thể không tin."

Diệp Thứ Hành vừa mới thoáng thả lỏng, Lãnh Liệt đột nhiên lại sáp đến.

"Chẳng qua, nếu đã đến đây rồi thì đừng lãng phí."

Lãng phí? "Lãng phí cái gì?" Vừa mới hỏi, ánh mắt "tà khí" của Lãnh Liệt đã khiến cho tóc trên người Diệp Thứ Hành dựng đứng hết cả lên.

"Làm cái gì? Đừng –ưm!" Miệng bị ngăn chặn, Diệp Thứ Hành kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác được bàn tay Lãnh Liệt đang tiến vào trong quần áo của mình, vừa muốn giãy dụa, thắt lưng đã bị nhéo một cái.

Chân mềm nhũn, Diệp Thứ Hành bị Lãnh Liệt dây dưa ôm vào buồng gần đó, diễn một hồi "Yêu đương vụng trộm" nóng bỏng trong WC.

"Kháo! Anh bảo tôi đi ra ngoài nói như thế nào a!" Diệp Thứ Hành chân nhuyễn ngồi ở trên bồn cầu thở hồng hộc, hai đùi run lên, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tên kia đang ở trạng thái "Ăn uống no đủ".

Ai mà lại đi WC lâu như vậy, là bị táo bón a?

Lãnh Liệt khom người xuống giúp hắn xách quần lên, cười cười hôn hai má của hắn.

"Không có việc gì. Cậu hãy nói chính mình bị tiêu chảy."

Như thế còn không xấu mặt a!

"Được rôi, anh mau đi ra!" Diệp Thứ Hành đẩy Lãnh Liệt một phen.

Trước khi ra khỏi WC, Lãnh Liệt lại hung hăng hôn hắn một chút.

Trong nhà hàng, Lưu Văn Hân vẻ mặt lo lắng nhìn về phía WC, thấy Lãnh Liệt xuất hiện, lộ ra biểu tình rõ ràng muốn biết Diệp Thứ Hành chạy đi đâu.

Lãnh Liệt nhìn nhìn Lưu Văn Hân, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đi về phía đó–

Chẳng bao lâu sau, Diệp Thứ Hành cũng đi ra, xác định chính mình không có gì bất thường, trở lại chỗ ngồi, nhìn Lưu Văn Hân cười.

"Thật có lỗi, tôi có chút– "

"Chát!" Một cái tát đánh vào bên má trái, Diệp Thứ Hành ngây ngẩn cả người. Tuy rằng không đau, nhưng cũng là đem hắn đánh cho sửng sốt.

"Anh, cái đồ lưu manh!" Chỉ vào Diệp Thứ Hành, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Văn Hân đã tức giận đến vặn vẹo. Cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, cầm lấy ví nức nở chạy ra khỏi nhà hàng.

Diệp Thứ Hành vẫn còn sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không phản ứng lại, một câu "Lưu manh" này đến cùng là từ đâu mà ra. Mãi cho đến khi trên mặt càng ngày càng đau mới lấy lại tinh thần, sờ sờ chỗ bị đánh, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lãnh Liệt. Cũng đã không thấy bóng dáng Lãnh Liệt đâu nữa.

Kéo thân thể mỏi mệt cùng tình trạng thương tâm về đến nhà, Lãnh Liệt đang ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách, thấy hắn đã trở lại, buông sách xuống hỏi: "Nhiệm vụ chấp hành tốt chứ?"

Chấp hành cái quỷ!

"Ừ — "

"Mặt làm sao vậy?"

Diệp Thứ Hành suy sụp tinh thần đặt mông ngồi vào sô pha, "Không cẩn thận va vào –" bị đánh còn phải chịu uất ức a!

Lãnh Liệt hai tay khoanh ở trước ngực nhìn hắn, một lát sau cười hỏi: "Bị Lưu tiểu thư đánh phải không?"

"Ừ –" ơ? Diệp Thứ Hành hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Lãnh Liệt.

"Anh, anh làm sao lại biết?"

Lãnh Liệt cười đến mức xấu xa, "Lưu Văn Hân, cháu gái Lưu tướng quân. Trước kia cô ấy là đối tượng xem mặt của tôi." Chính là hắn không đi mà thôi.

Diệp Thứ Hành mặt đỏ bừng, duỗi cái tay còn đang rảnh rỗi chỉa chỉa Lãnh Liệt, cuối cùng nghẹn ra hai chữ: "Ta thao!"

Nguyên lai Lãnh Liệt ngay từ đầu đã biết, người này là cố ý! Còn ở một bên nhìn hắn chê cười!

"Cô ta đánh ta như vậy là do anh giở trò quỷ phải không?" Từ WC trở về, đầu tiên liền chịu một cái tát, hắn cũng quá oan uổng.

"Anh đã nói gì với người ta?"

Lãnh Liệt cười mà không nói. Hắn chẳng qua chỉ hỏi đối phương bao nhiêu tiền một đêm mà thôi —

"Cậu phải diễn trò, tôi đây liền phối hợp với cậu cùng nhau diễn tiếp nữa a!"

Diệp Thứ Hành tức giận đến mức vò rối cả mái tóc, đứng lên ngã nhào về phía Lãnh Liệt ở phía trước. Phải diễn trò sao? Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com

"Ông đây hôm nay phải cùng mi diễn một màn "hoạt động"!"

Lãnh Liệt cười tủm tỉm đích thân giang hai tay hoan nghênh, đầu tiên cùng Diệp Thứ Hành tại sô pha trình diễn một màn "hoạt động" yêu cầu kỹ thuật cao độ, sau đó chuyển hoán cảnh tượng, đến trên giường tiếp tục diễn.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Diệp Thứ Hành từ ổ chăn đứng lên, phát hiện trên ngón áp út tay trái xuất hiện một chiếc nhẫn.

Kiểu đơn giản của nam giới, tản ra thâm trầm sáng bóng màu bạch kim. Mang ở trên tay dị thường bắt mắt.

Lăng lăng nhìn chiếc nhẫn một hồi lâu, Diệp Thứ Hành thật cẩn thận cởi nhẫn, muốn nhìn một chút bên trong có phải hay không có "I love you" cái gì linh tinh —

Có chút mong chờ, nhưng — hí mắt gắng sức nhìn vào bên trong liền thấy hai chữ: đã kết hôn (đã có chồng). (XD)

———-oOo———-

Hoàn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro