Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 54 PN1

Tiểu Diệp tử bị nữ nhân theo đuổi, Liệt ca phải làm như thế nào đây?

"Lăng lăng nhìn chiếc nhẫn một hồi lâu, Diệp Thứ Hành thật cẩn thận cởi nhẫn, muốn nhìn một chút bên trong có phải hay không có "I love you" cái gì linh tinh —

Có chút mong chờ, nhưng — ...."

——–

"Chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Đêm khuya, trong một ngõ nhỏ cạnh quảng trường náo nhiệt, trên xe, người đàn ông hạ giọng, quét tầm mắt sắc bén qua mọi người, trong xe kể cả hắn thì có tổng cộng cả thảy bốn nam một nữ, biểu tình không giống nhau. Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, trịnh trọng gật đầu, kỳ thật trong đó một người dường như có chút bất đắc dĩ.

Có được sự tán thành của mọi người, anh ta khẽ gật đầu, vung tay lên một chút, kiên định ra lệnh.

"Bắt đầu hành động!"

Cửa xe bị mở ra một cách mạnh bạo, một người khác động tác lưu loát nhảy xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua người trên xe, sau đó xoay người đi về phía quảng trường tăm tối với những ngọn đèn đường mờ mịt.

Đây là lần thứ ba trong tháng tảo hoàng tổ (tổ tệ nạn xã hội) của Diệp Thứ Hành triển khai hành động đi bắt người, họ vẫn dùng thủ pháp cũ – "Mồi câu", một người đi trước đến quảng trường tập trung tìm kiếm mục tiêu, những người khác ở phía sau tiếp ứng, đợi mục tiêu mắc câu thì cùng xông lên vây bắt. Chiêu này mặc dù đã quen thuộc lại lần nào cũng thành công, nhưng cũng không thể thường xuyên dùng.

Chẳng qua đối với Diệp Thứ Hành mà nói, những điều này đều không trọng yếu, dù sao hôm nay hắn cũng không phải "Nhân vật chính".

Nhìn cảnh vật dần dần trôi xa, ở trong xe cùng những người khác chờ hành động, Diệp Thứ Hành nâng chân lên gác ở trên lưng ghế dựa phía trước, một bên nhìn hình ảnh truyền đến từ thiết bị theo dõi, một bên nhai kẹo cao su, ngẫu nhiên còn thổi ra một cái bong bong nho nhỏ.

Bắt đầu từ mấy tháng trước, Diệp Thứ Hành- người luôn vẫn làm "Mồi" liền rút lui khỏi vị trí. Lý do rất đơn giản, bởi vì Lãnh Liệt không cho phép hắn lại đi dở cái thủ đoạn "Câu dẫn người" này.

Ngay lúc đó Diệp Thứ Hành vẫn cố gắng nói lí.

"Cái gì kêu 'thủ đoạn' ? Tôi đây là chấp hành nhiệm vụ! Anh mẹ nó hiểu 'Nhiệm vụ' của tảo hoàng tổ bọn tôi là cái gì hay không?"

Lãnh Liệt ngồi ở trên sô pha, bày ra ván bài quái lạ trên bàn trà, ngẩng đầu, nhìn Diệp Thứ Hành, cười thực quỷ dị.

"Tôi đương nhiên hiểu rõ nhiệm vụ của tảo hoàng tổ các cậu, lại còn tự mình thể nghiệm qua. Phi thường — kích thích."

Anh ta vừa nói như vậy, tất cả lửa giận của Diệp Thứ Hành trong nháy mắt bị dập tắt.

Lãnh Liệt, anh chính là nguyên nhân phát sinh "nhiệm vụ" thất bại nhất của chúng tôi!

Nhìn biểu tình không cam lòng giống như ăn nghẹn của cậu, Lãnh Liệt buông bài trong tay ra, đứng lên đi về phía Diệp Thứ Hành.

"Tôi cũng không phải không cho cậu đi chấp hành nhiệm vụ." dù sao Diệp Thứ Hành vẫn là tổ trưởng, cũng là cảnh sát, "Chính là, cái loại chuyện làm mồi câu dẫn người này, cậu tuyệt đối không thể lại làm."

"Cái gì là làm mồi? Câu dẫn người?" Diệp Thứ Hành nhướn mi, rất không tán thành với hình dung của Lãnh Liệt.

Lãnh Liệt mi nhướng lên, tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) hỏi: "Chẳng lẽ không đúng?"

Nhưng lại có vẻ như là giống, giả làm khách làng chơi, kĩ nữ hoặc MB là công việc tổ bọn hắn thường xuyên làm, nhưng Diệp Thứ Hành vẫn không thể đồng ý với cách nói của Lãnh Liệt.

"Anh biết cái gì! Này cũng là một loại nhiệm vụ quang vinh, không thua gì việc nắm vùng của tổ trọng án các anh!"

Khẽ hừ một tiếng, Lãnh Liệt vươn tay chậm rãi xoa mặt Diệp Thứ Hành, ngón tay gian tà vuốt ve trên môi người trước mặt, động tác vô cùng thân thiết, rõ ràng là cười lạicheap Windows 10 Professional Key làm cho người ta có cảm giác vô cùng âm trầm, nói: "Nằm vùng, cậu dù nghĩ cũng đừng có nghĩ tới. Cho dù là nhiệm vụ, nếu lại để tôi biết cậu tiếp tục ăn mặc hở hang, phóng đãng đi quán bar dụ đàn ông câu đàn bà, tin hay không tôi làm cho cậu không xuống giường nổi!"

Diệp Thứ Hành méo miệng. Tin! Có thể không tin sao, hắn dù không đi quán bar "Dụ đàn ông câu đàn bà", còn không phải vẫn bị —

"Sếp, Giang Dương đã tiến vào địa bàn của mục tiêu."

Tối nay, người đảm nhận nhiệm vụ chính là Giang Dương. Từ khi Diệp Thứ Hành lui xuống tuyến sau, "Nhiệm vụ chính" của tảo hoàng tổ gần như đều do Giang Dương đảm đương.

Giang Dương là phó tổ trưởng, tư duy linh hoạt, xử sự bình tĩnh, chính là cho dù trời sập xuống cũng có bản lĩnh "Lâm nguy không sợ" . Huống chi hắn còn "Tự do" (ý là chưa có nửa kia =)) nhưng mà anh nhầm rồi Hành Hành ah =)))! Tuy rằng trước kia mọi người ngại Giang Dương hình tượng không tốt, nhưng hiện tại xem ra mặc vào âu phục, mang theo kính mắt, thần sắc hờ hững, Giang Dương xem ra lại mang đến cho người ta cảm giác có vài phần giống viên chức bị áp lực công việc quá độ.

Cho dù khó giả làm MB được, hiệu quả cũng thần kỳ tốt. Tuy rằng bộ dạng không tính xuất chúng, nhưng hơi thở cấm dục mang theo một chút biến thái làm cho người ta vừa thấy liền nghĩ "Phải chơi", roi da, ngọn nến nhất định là dùng rất tốt.(làm cho người ta có khuynh hướng sm =)))

"OK! Quan sát kĩ, nhìn đến khi mục tiêu tới gần thì báo cho anh ta biết một tiếng – bụp!" Bong bong vỡ, quay đầu lại, Diệp Thứ Hành lại chán đến chết nhìn thoáng qua đồng hồ. Lúc này, tên kia hẳn là đang ngủ đi?

Hôm nay Giang Dương giả làm khách làng chơi, vốn hắn như vậy tuyệt đối là loại hình được hoan nghênh, nhưng gần đây tin tức khá chặt, Giang Dương cùng một phị nữ trang điểm lòe loẹt liếc mắt đưa tình, nói chuyện phiếm đến vài phút đối phương mới tin tưởng hắn không phải cớm, cuối cùng đáp ứng làm "Chính sự".

Một đám người trên xe giống như xem phim, lòng như lửa đốt, rốt cục đợi cho đến khi Giang Dương đi theo người phụ nữ kia vào khách sạn nhỏ ven đường.

"Chính là khách sạn kia!"

Diệp Thứ Hành nhìn thoáng qua đồng hồ, mọi người cùng nhau yên lặng đếm ngược từng giây, thẳng đến khi kim giây cùng kim phút trùng hợp.

"Xuất phát!"

Bốn người mở cửa xe bay nhanh xuống, tới cửa khách sạn, Đại Đảm cùng lão Hồ vọt lên trước, Diệp Thứ Hành cùng nữ đội viên duy nhất của tổ A Thanh ở lại cửa chuẩn bị ngăn đón người.

Không đầy ba phút, từ khách sạn truyền đến một trận thét chói tai, kinh động bầu trời đêm. Sau đó từ cửa sổ, một chiếc ghế dựa bị ném ra, rơi xuống chỗ cách Diệp Thứ Hành không đến hai bước.

"Mẹ nó!" Ghế dựa bằng nhựa rơi xuống dập nát, mảnh nhỏ văng khắp nơi, Diệp Thứ Hành vội vàng hướng bên cạnh né một chút, sau đó tức tối mà chuẩn bị vọt vào bắt người.

"Đứng lại! Không được nhúc nhích!" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Nghe được thanh âm, nhìn thấy bọn Diệp Thứ Hành, tên đàn ông hoảng sợ, xoay người muốn chạy sang bên cạnh, chạy không quá vài bước liền bắt được một cô gái, không để ý đến cô ta thét chói tai giãy dụa, gã ghìm chặt, xoay người hướng phía sau hét lên: "Đừng tới đây! Tiếp tục đến tao liền a !!!"

Lời uy hiếp còn chưa nói xong, gã đã bị Diệp Thứ Hành một cước đá bay trên mặt đất, nháy mắt lỗ mũi chảy máu ròng ròng.

"Tao lại đây mày có thể làm gì?" Chậm rãi buông chân, Diệp Thứ Hành khinh bỉ nhìn thoáng qua người ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, "Coi mày cũng thật sự có tiền đồ! Chúng tao đến chỉ để tảo hoàng, mày lại phải bắt cả con tin!"

"Sếp " những người khác cũng đuổi theo lại đây, Giang Dương một tay cầm quần áo, trên mặt có dấu vết của son môi đã được lau qua.

Diệp Thứ Hành dương dương tự đắc, hất cằm chỉ chỉ nam nhân trên mặt đất, "Nhìn xem đã chết chưa? Không chết liền giải về cục, trước cứ nhốt cả đêm rồi nói sau."

"Oa! Như thế này khẳng định là mất máu quá nhiều!" Trên mặt đất đã nhanh chóng "Máu chảy thành sông".

Đợi an bài thỏa đáng, Diệp Thứ Hành lúc này mới nhớ tới còn có "Con tin"! Quay người lại, cô gái vừa rồi bị bắt vẫn còn đang ngồi dưới đất, nhưng dường như đã không còn sợ hãi, chẳng qua biểu tình vẫn đang có chút ngây ngốc.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Diệp Thứ Hành đi tới vươn tay muốn kéo đối phương đứng lên. Cô gái tuổi còn rất trẻ, dung mạo cũng coi như tốt, ăn mặc phi thường hợp thời, vả lại xem quần áo trên người hẳn là thuộc loại tiểu thư khuê các hạng nhất.

Không đưa tay ra, đối phương nhìn chằm chằm Diệp Thứ Hành, lẳng lặng mà nhìn hắn.

"Tiểu thư?" Diệp Thứ Hành nhíu nhíu mày, thu hồi tay, quay đầu gọi A Thanh, "A Thanh, đến xem vị tiểu thư này có bị thương nặng lắm không? Nếu không tốt thì giúp cô ất kêu xe cứu thương."

Sáng sớm hai ngày sau, Diệp Thứ Hành tại cửa cảnh cục ném xuống tàn thuốc, lảo đảo đi vào tảo hoàng tổ, sau đó đập vào mắt là một mảnh đỏ rực, hắn chớp mắt vài cái.

"Ai ya! Là của ai mà lớn như vậy?"

Tảo hoàng tổ diện tích không phải là lớn, một bó hoa hồng rực rỡ đặt ở giữa bàn họp. Dùng mấy tầng giấy gói màu trắng pha hồng nhạt bao lại những đóa hoa hồng mới cắt còn đẫm sương, nụ hoa đang chớm nở, ít nhất có một trăm đóa, trong lúc nhất thời tảo hoàng tổ tràn ngập hương hoa.

Diệp Thứ Hành tặc lưỡi.

Mọi người nhìn thoáng qua nhau, cùng nói: "Đó là đưa cho sếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro