CHƯƠNG 5 QUYỂN 3:
Thời khắc lịch sử cuối cùng cũng đã tới! Ngày Tổ chống mại *** chúng ta xuất kích đã điểm! Lão Đại ta vì tổ thoát khỏi thời đại làm việc bên cạnh WC cả ngày, đã chuẩn bị hy sinh — thời gian và tinh lực thân mình, hoàn thành một nhiệm vụ tuyệt mật! Chỉ cần lần này thành công, như vậy các huynh đệ về sau có thể ở bên cạnh ta ăn ngon mặc đẹp, cũng không cần phải cho bọn Tổ trọng án kia cái nhìn kính trọng nữa! Cả chiếc xe của Giang Dương ta cũng có thể trả lại! (Nhắc nhở: Chiếc xe của Giang Dương đã hoàn toàn bị Diệp Thứ Hành đâm hủy, tình hình cụ thể xin mọi người nhớ lại đi! Nhưng chẳng phải chính mồm Diệp Tử nói sẽ không thèm trả sao?)
.
Nhiệm vụ lần này thuộc loại tối mật, ta không thể nói cho các ngươi biết, các ngươi chỉ cần ở sau lưng nhớ tới ta, chờ ta quang vinh trở về là được rồi! Nhưng! Nếu— ta có gặp bất trắc gì không thể trở về, các ngươi cũng đừng quá đau lòng, mỗi ngày phải vượt qua, Tổ chống mại *** vẫn phải đi bắt mấy tên ô hợp. Chỉ cần mỗi người mỗi đêm trước khi đi ngủ nhớ tới ta, cũng không uổng chúng ta quen biết nhau một thời!
.
Được rồi! Ngàn lời nói không hết! Ta đi!
.
Lão Đại của các ngươi.
.
Ngày X tháng X năm 08.
.
PS: Không cần liên lạc với ta! Có việc ta sẽ liên lạc sau!
.
Tái PS: Con gà nướng trong tủ lạnh chung là của ta, không được ai động vào!
.
Tái tái PS: Đã lâu không viết thư, viết một hồi không kìm lòng được mà viết PS a!
.
.
"Các ngươi thấy sao?"
.
Tổ chống mại ***, mọi người đứng ở trước bàn làm việc của ai đó, lão Hồ sờ sờ cái cằm đầy râu, nghiên cứu mấy dòng PS cuối cùng.
.
Giang Dương mặt không chút thay đổi mà dùng ngón trỏ cùng ngón giữa đẩy kính mắt, một đạo bạch quang chợt lóe lên, "Đúng vậy, nét chữ này không hề sai vào đâu được. Nhưng mà... hơi xấu—"
.
"Rốt cuộc là nhiệm vụ gì a? Sao lại thần bí như vậy—" Đại Đảm gặm chân gà vừa mới xé ra khỏi thân, miệng lẩm bẩm: "Khi đi còn không thèm nói một lời với chúng ta—" A hả? Còn gà này hình như hơi thiu rồi.
.
"Đã nói là cơ mật rồi thì làm sao mà nói với ngươi được chứ?" Lão Hồ hừ một tiếng.
.
"Cắt! Chuyện cơ mật gì mà lại cần đến sếp? Không phải là vào trại cải tạo dạy bọn tù học nên ngượng không nói cho chúng ta biết chứ?"
.
"Hẳn là không phải." Giang Dương hai tay khoanh trước ngực, "Mỗi lần trước khi đến đấy đều bảo ta chuẩn bị bài cho mà."
.
Chuyện này, Diệp Thứ Hành cũng đã từng phải đi chấp hành rất nhiều nhiệm vụ lông gà vỏ tỏi. Ai mà biết hắn sẽ không phải đang tham gia cái vụ khỉ gió nào đó cơ chứ. Nếu kể cả đúng đi chăng nữa thì —
.
"Vậy bao giờ mới về a?" Chỉ có duy nhất nữ đồng nghiệp A Thanh nhăn mày, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy lo lắng, ai cũng biết điều cô lo lắng là an nguy của Diệp Thứ Hành.
.
"Yên tâm! Lão Đại chúng ta mang mạng con gián, cho dù rơi xuống biển cá mập cũng không thèm đớp!"
.
Mọi người dành năm phút nghiên cứu lại bức thư Diệp Thứ Hành để lại, sau đó mỗi người đều trở lại vị trí công tác thường ngày. Chỉ có Giang Dương vẫn đứng trước bàn làm việc, có chút đăm chiêu đẩy kính mắt, giống như biết việc gì đó.
.
Khi mặt trời cuối cùng cũng lặn xuống, màn đêm bao phủ, cuộc sống về đêm giờ mới chính thức bắt đầu.
.
.
Ở một cảng biển tư nhân, thảm đỏ trài dài thật là dài, các quý cô mặc những bộ quần áo sang trọng chậm rãi bước, hai bên dùng hoa tươi cùng nến tỏa ra ánh sáng mềm mại, ở trong đêm đen có vẻ phá lệ ôn hòa, mà ở cuối thảm đỏ là một chiếc du thuyền xa hoa lộng lẫy, mặt trên sáng đèn. Hai bên là nữ phục vụ mặc quần áo đen mỉm cười cúi người chào mỗi khi có khách đi qua, hôm nay, ở trong này, mỗi một người đều là khách quý. Cách đó không xa trong bóng đêm, một thân lễ phục đen chính là đội bảo vệ chỉ dùng ánh mắt sau cặp kính đen để ý từng vị khách nhân một, tùy thời đều đề phòng có chuyện xảy ra.
.
Trong đám người, một nam nhân dáng người cao gầy đang chậm rãi tới gần du thuyền, mặc lễ phục màu đen kết hợp với sơ mi trắng, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh, cả thân nhìn qua suất khí lại nhẹ nhàng khoan khoái. Cái nhìn lơ đãng đánh giá bốn phía, tầm mắt lại ở trên mặt từng người quét qua một lần, a! Còn có phần ngực của các nữ nhân.
.
Kháo! Sao lại giống nhau như vậy, là thật hay giả a?
.
Khi bước lên cầu thang dài của du thuyền, nữ phục vụ xinh đẹp cười đem hoa hồng trắng tặng cho mỗi vị khách nhân, nam nhân ở trước ngực, còn nữ nhân là được dùng một sợi dây tơ lụa buộc ở cổ tay.
.
"Chào mừng ngài tới chơi! Hy vọng ngài có thể thư giãn vui vẻ! Trải qua khoảng thời gian khó quên ở đây!"
.
"Cám ơn!" Tiếp nhận hoa, Diệp Thứ Hành đáp lại đối phương bằng một nụ cười. Rốt cục cũng lên thuyền, nhìn thoáng qua nước biển dập dềnh dưới chân, Diệp Thứ Hành cũng không biết nên nhẹ nhõm thở một hơi hay nên lo lắng đây. Bước một bước đầu tiên, như vậy còn lại, chính là càng thêm gian nan!
.
Đầu tiên, hắn cần giải quyết vấn đề thứ nhất: Làm thế nào để tên biến thái Lữ Tích Minh kia không nhận ra mình. Nhưng sau khi trải qua một buổi tối vắt óc suy nghĩ, Diệp Thứ Hành cuối cùng xác định trừ khi là chỉnh dung mới qua được. Đừng nhắc đến chuyện hắn không thích, chỉ cần bảo hắn đem cái mặt giống như cả tháng không rửa và cạo râu, còn không bằng trực tiếp quấn băng khắp người cho hắn! Cho nên vấn đề này tự hỏi tự trả lời, vì vậy mà bỏ qua. Vấn đề thứ hai: Trước hết phải tìm được Lãnh Liệt.
.
Dựa theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Diệp Thứ Hành chậm rãi hướng phía boong tàu đi đến, ở giữa đám người tìm kiếm, đồng thời đem hoa cài lên ngực, lại bởi vì không yên lòng mà bị gai đâm một nhát.
.
"Ngô!" Nhăn mày, hắn đem ngón cái để vào miệng liếm qua, miệng vết thương nho nhỏ lại có thể chảy máu. Hết biết! Tâm tình không hiểu vì sao đột nhiên giảm sút, không chỉ có như thế, hắn đến bây giờ còn chưa có tìm thấy cái bóng của Lãnh Liệt nữa.
.
Nếu làm ta nhìn thấy ngươi nằm trong ngực nữ nhân nào đó ta thề sẽ thiến ngươi! A! Nam nhân cũng không chuẩn!
.
Trong lòng hung hăng thề, Diệp Thứ Hành, đợi lát nữa sau khi ra khơi ở đây sẽ tổ chức vũ hội, đến lúc đó mọi khách nhân đều tham dự, dĩ nhiên kể cả Lãnh Liệt! Đương nhiên còn có mục tiêu lần này.
.
Mục tiêu lần này, cũng không phải là Lữ Tích Minh. Lữ Tích Minh dù gì cũng là chủ thuyền, mà cảnh sát lại mượn thuyền gã, nhưng quả thật không ai ngờ Diệp Thứ Hành đã sớm cùng Lữ Tích Minh gặp mặt, bởi vì ai cũng không nghĩ Lữ Tích Minh sẽ cùng một người ở Tổ chống mại *** 'Giao tiếp' qua! Diệp Thứ Hành nghĩ nếu có thể tránh cùng Lữ Tích Minh chạm mặt, thì trốn được liền trốn.
.
Trên boong tàu bày một cái bàn hẹp dài, mặt trên tất cả đều là đồ ăn, đồ uống cùng các loại hoa quả, còn có một suối phun chocolate, rất nhiều nữ hài tử vây quanh. Chính giữa là một cái sân khấu cỡ trung, bốn phía đều trang trí bằng hoa hồng trắng, bên cạnh còn có một cái bể bơi rất lớn, nam nhân cùng một số vị mỹ nữ mặc đồ bơi cười đùa, không khí tràn ngập hương hoa hương rượu, làm cho người ta dần dần trầm túy.
.
Đứng ở góc chính là Diệp Thứ Hành, lạnh lùng nhìn chăm chú hết thảy, hoàn toàn không đếm xỉa đến cảm giác. Bởi vì hắn tin tưởng trong số những người ở đây chỉ có hắn là bị ép đến. Nếu Lãnh Liệt cũng là không tự nguyện — đáng chết! Vì cái sao lại không gọi cho hắn! Dù gì bây giờ cũng là đồng lõa a!
.
"Tiên sinh dùng rượu không?" Một nhân viên phục vụ đặt khay rượu trước ngực, mặt trên bày đủ các loại rượu đầy màu sắc. Diệp Thứ Hành tùy tiện lấy một ly, nói cám ơn. Uống một ngụm xong liền cầm ở tay, không uống đến ngụm thứ hai.
.
Không có! Không có không có! Ở trong góc nhìn cả nửa tiếng đồng hồ, hai mắt sắp sửa lọt tròng ra ngoài, vẫn không hề thấy bóng dáng Lãnh Liệt. Diệp Thứ Hành bắt đầu hoài nghi có phải là hắn lên sai thuyền rồi không, hay Lãnh Liệt đi nhầm địa chỉ! Nhắc tới khách nhân khác trên thuyền cũng không nhiều, trừ nhân viên phục vụ cũng chỉ có hơn trăm người, theo lý thuyết tìm một người cũng không hề khó, huống chi là tìm Lãnh Liệt.
.
Nhưng là Diệp Thứ Hành kỳ thực cũng không thể tìm được gì, trừng mắt nhìn nửa ngày, Lãnh Liệt vẫn là không thấy, những nữ nhân lại thấy rất nhiều. Ai nấy đều độn trước cong sau, cố gắng tôn dáng người hồ lô của mình, đối Diệp Thứ Hành phao mị nhãn vô số, nhưng người nhận lại không hề có phản ứng. Với hắn mà nói, những ngày tháng cùng nữ nhân thác loạn đều đã ngỏm từ khi gặp Lãnh Liệt, hơn nữa hiện tại nữ nhân trong mắt hắn còn không bằng cái móng tay Lãnh Liệt.
.
Mỹ nhân, nhà hắn còn một thằng. Hừ! Nghĩ vậy xong, Diệp Thứ Hành lại muốn ăn thịt Lãnh Liệt! Y mà không chịu thì đem trói gô trên giường!
.
"Ngươi đứng ở đây đã lâu, một mình sao?" Một thanh âm hòa nhã vang lên phía sau Diệp Thứ Hành, đánh gãy ảo tưởng 'ăn' Lãnh Liệt của hắn.
.
Sửng sốt một chút, bởi vì Diệp Thứ Hành nghĩ thấy như có cơn gió thổi qua thì phải, thổi trúng sau lưng hắn vù vù a. Ai a? Sao lại có tiếng nói ở đây? Quay đầu lại, một người thân hình cao lớn, quần áo cũng gần tương tự hắn, tựa vào tường, trong tay cầm một ly rượu, duy nhất bất đồng chính là Diệp Thứ Hành chỉ mới uống một ngụm, mà của tên kia thì đã thấy đáy. Thấy Diệp Thứ Hành nhìn mình, đối phương nháy mắt, vừa lúc vài sợi tóc từ trên trán rũ xuống, tà khí mười phần.
.
Diệp Thứ Hành cũng chớp mắt một cái.
.
'Dê béo' xuất hiện!
.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, trong không khí không hề có loại sóng điện xẹt qua xẹt lại như lời đồn. Diệp Thứ Hành có chút hưng phấn, không nghĩ tới nhanh như vậy có thể nhìn thấy mục tiêu, 'Dê béo' a 'Dê béo', ngươi thật đúng là một con 'Dê béo' thật to, cả người cao thấp đều tản mát ra một loại hơi thở 'Ta không phải người bình thường', hơn nữa— người thật so với ảnh lại càng lại càng kiêu ngạo hơn!
.
Người như vậy, chính là kẻ buôn lậu vũ khí?
.
"Ngươi đang đợi bạn?" Nam nhân lại hỏi một câu, khóe miệng khóe mắt đều là ý cười, một cái răng nanh lòe lòe tỏa sáng trong đêm.
.
Bạn? Diệp Thứ Hành thu hồi suy nghĩ, chuyên tâm đối phó tên 'Dê béo' trước mắt này.
.
"Ngươi đứng sau ta bao lâu rồi?"
.
Nam nhân nghĩ nghĩ, "Khi ngươi lấy rượu ta cũng lấy, sau đó liền đứng ở trong này."
. Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
Oa kháo! Hơn nửa canh giờ, sao giống oan hồn vậy, bị bệnh a!
.
"Vậy chứng tỏ ngươi đứng đây thật lâu, cũng đang đợi người?" Diệp Thứ Hành đem nguyên vấn đề ném lại cho hắn. Mà đối phương cười khẽ vài tiếng, đi đến trước mặt hắn dùng chính ly của mình chạm nhẹ vào ly trên tay Diệp Thứ Hành, "đinh" một tiếng.
.
"Chờ xem mất bao lâu ngươi mới quay đầu nhìn ta." Nam nhân một tay chống vách tường, bởi vì thân so với Diệp Thứ Hành cao hơn một chút, chỉ cần cúi xuống liền nhìn thấy Diệp Thứ Hành, cả động tác, từ sau lưng nhìn chính là giữa một nam một nữ, nhưng hiện giờ đối tượng bị hại lại là Diệp Thứ Hành.
.
Diệp Thứ Hành muốn cắn chặt răng, nhẫn nại cảm giác muốn công kích nửa người dưới của đối phương, hơi nhếch miệng cười cười. Nhẫn nại a! Nếu gia hỏa này đã gợi chuyện thì có lẽ sẽ dễ dàng kết thúc nhiệm vụ, chẳng qua hắn hiện tại nên làm cái gì? Chả nhẽ nhe răng cười nói 'Chết tướng rồi'? Xác định người trước mắt sẽ không bị dọa chạy mất?
.
"Ta hiện tại đang quay đầu nhìn ngươi rồi, có chuyện gì không?" Vẫn là trầm tĩnh một chút đi! An toàn là bạn!
.
Nam nhân đứng thẳng người, tiện tay kéo tay Diệp Thứ Hành, "Ta là Cung Hạo Lôi, nếu có thể ngươi cho ta biết tên đi."
.
Ta đương nhiên biết ngươi tên Cung Hạo Lôi! Diệp Thứ Hành cả người nổi da gà, giật tay trở về, nếu không da gà chạy lên tận mặt mất, "Mới gặp đã hỏi tên người khác, không hợp lý đi?"
.
"Chúng ta gặp nhau đã là chuyện không hề hợp lý rồi, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy ta đã bị ngươi hấp dẫn thật sâu, ngươi đứng trong bóng đêm giống như thiên sứ từ trên trời giáng xuống, làm cho một kẻ như ta lạc mất phương hướng, chỉ biết đến sự tồn tại của ngươi!"
.
Nôn! Diệp Thứ Hành may mắn mình chỉ nhấp một ngụm rượu. Lãnh Liệt, ta vẫn nghĩ những gì ngươi nói trên giường quả thực là ghê tởm, nhưng hiện tại ta mới hiểu ra, còn có người ghê tởm hơn ngươi! Ngươi cần cố lên!
.
"Nếu ngươi quả thực là đi một mình, thấy không phiền nếu cùng 'đồng hành' với ta đi! Chúng ta cùng nhau vượt qua thời gian nhàm chán này. Ân?" Cung Hạo Lôi nhín sâu vào đôi mắt đang mở to của Diệp Thứ Hành, lông mi thật dài cũng có thể nhìn rõ từng sợi. Diệp Thứ Hành thực tức giận, bởi vì sở trưởng hói đâu có nhắc tới Cung Hạo Lôi là cái loại biến thái đến như vậy.
.
"Ta nghĩ ngươi lầm, ta—"
.
"Ngươi ở trong này làm gì?" Thanh âm thứ ba đột nhiên vang tới, làm toàn bộ không khí màu hồng phấn xung quanh hai người rơi rụng lả tả, cũng làm Diệp Thứ Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại cảm thấy giọng nói người này —
.
"Không thấy sao? Ta đang cùng một người bạn mới quen nói chuyện phiếm a!" Cung Hạo Lôi đứng thẳng người quay lại nói.
.
"Ngươi đang trêu đùa khách nhân của ta? Vũ hội sẽ lập tức bắt đầu, lát nữa còn phải đọc diễn văn!"
.
Diệp Thứ Hành càng nghe càng thấy thanh âm này nhất định đã nghe qua ở đâu đó, thoáng ngẩng đầu nhìn một chút, thiếu chút nữa liền bỏ chạy. Người đến không ai khác, đúng là chủ thuyền biến thái cần tránh xa mười mét: Lữ Tích Minh!
.
"Ta xin! Ta không thích lảm nhảm trước mặt mọi người, ngươi tìm người khác được không?"
.
"Ngươi không nói? Ngươi hiện tại không phải cùng người khác tán đến vui vẻ sao?" Châm chọc cười một tiếng, Lữ Tích Minh mặc một chiếc sơ mi đen nhìn Cung Hạo Lôi, sau đó nhìn người đứng phía sau, có lẽ là cừu nhân gặp lại liền đỏ mắt, chỉ cần liếc cái bóng Lữ Tích Minh liền nhận ra Diệp Thứ Hành, sau khi dừng lại kinh ngạc, liền hỏi: "Sao lại là ngươi?" Thân là chủ nhân nơi đây, lại ở trong địa bàn của mình hỏi những lời này, thực rõ ràng là không hề hy vọng nhìn thấy đối phương.
.
Diệp Thứ Hành có điểm méo mó, chẳng lẽ muốn hắn nói với Lữ Tích Minh: Hôm nay đến không phải tìm ngươi mà là tìm ngươi bên cạnh ngươi! Chậm rãi xoay người, hắn tận lực duy trì sắc mặt, dùng một loại biểu tình 'cà lơ cà phất' nhìn Lữ Tích Minh.
.
"Làm sao vậy?" Cung Hạo Lôi nhìn nhìn hai người trên mặt tuyệt đối là không tốt.
.
Lữ Tích Minh nhíu mày, "Ta không nhớ là đã ký giấy mời có tên ngươi —"
.
Đương nhiên không có cấp Diệp Thứ Hành giấy mời rồi, nếu là bình thường dưới tình huống Diệp Thứ Hành chỉ cần nói một câu 'Ta là cùng Lãnh Liệt đến đấy!' Lữ Tích Minh cho dù ngàn vạn lần không muốn cũng không có biện pháp, nhưng hôm nay có Cung Hạo Lôi ở đây, Lãnh Liệt là cái tên không thể nói ra, không chỉ có như thế, còn không bằng làm Lữ Tích Minh.
.
"Ta—"
.
Phiền a! Loạn a! Diệp Thứ Hành cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ khẩn trương như vậy, vừa ra quân đã bị lộ, đồ hói kia liệu có giết hắn không đây? Nhưng mà trước hết không phải sẽ bị ném xuống biển sao?
.
"Hắn là đến cùng với ta."
.
Ân? Diệp Thứ Hành sửng sốt một chút, không chỉ hắn, Lữ Tích Minh cùng Cung Hạo Lôi cũng cùng nhau ngây ngẩn cả người. Diệp Thứ Hành quay đầu, phảng phất thấy được thiên sứ—
.
"Hắn đi với ta, có chuyện gì sao." Chủ nhân của thanh âm cách bọn họ một đoạn đi tới.
.
Diệp Thứ Hành cảm kích đích đến nước mắt nước mũi đều muốn trào ra. Thiên sứ a! 'Tình lang' ca ca a!
.
.
.
Có rất nhiều nhân vật mới xuất hiện và hiện tại mình không biết nên để xưng hô thế nào đây nè khóc
Ai đó giúp mình đê
Không là mình thề mình hứa mình đảm bảo mình sẽ kéo hố đến bao h tìm ra câu trả lời thì thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro