Chương 5
"Tiểu đệ đệ của ngươi không ngóc đầu dậy nổi đúng không?"
"Ngươi không thể cùng nữ nhân trên giường đúng không?"
"Ngươi—bất—lực—nga!""A~~~~~!" hét thảm một tiếng, Diệp Thứ Hành trợn tròn mắt nhìn trần nhà màu trắng, đây là hắn mấy ngày nay lần thứ n gặp 'ác mộng' tỉnh dậy, lấy tay xoa xoa cái trán, mới phát hiện ngay cả tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.
Từ lúc bị tạm cách chức đến nay tối nào Diệp Thứ Hành đều mơ thấy có người ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu nói đó, cứ nói mãi, nói không ngừng! Người kia là ai Diệp Thứ Hành không cần nhìn cũng biết là tên họ Lãnh vương bát đản kia!
Thuận tiện nói một chút, Diệp Thứ Hành bị đình chỉ tạm thời. Thật ngoài dự kiến của hắn! Diệp Thứ Hành lúc đầu nghĩ hắn khẳng định sẽ bị lão hói sở trưởng quẳng đi làm cảnh sát giao thông hay cảnh sát hộ tịch, nhưng rốt cuộc lúc đến văn phòng sở trưởng để nghe lão hói mắng thì chỉ thấy lão nói một câu: "Giao súng cùng phù hiệu ra đây, về nhà chịu án đình chỉ, tự kiểm điểm đi".
Nói thật ra thì kết quả này không hề xấu chút nào! Ít nhất có bốn kẻ trong tổ tệ nạn xã hội vui đến không thể vui hơn! Như Diêu Đại Đảm nói thì hắn đã chuẩn bị tinh thần để đến tổ phản gián báo danh rồi! Tạm thời cách chức so với bị "xung quân" hảo hơn...ít nhất còn có ngày trở về! Lão Hồ khuyên hắn ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi lão trọc hết giận sẽ gọi hắn trở lại, coi như tự thưởng cho mình một kì nghỉ phép dài hạn đi!
Diệp Thứ Hành ngẫm lại cũng thấy đúng, dù sao thực bị đuổi thì cũng luyến tiếc! Nhưng làm hắn khó chịu chính là: cách chức tạm thời lí do là vì hắn đấm Lãnh một quyền! Mẹ nó! Sớm biết như vậy lúc ấy đá thêm mấy cú cho đã! Cho hắn "tuyệt tử tuyệt tôn"! (các nàng biết ảnh định đá vô đâu chưa ^^)
Lúc sở trưởng hói nói một quyền kia của hắn thiếu chút nữa đem răng của Lãnh Liệt 'lăn đầy đất', Diệp Thứ Hành hận a! Theo bản năng hỏi: "hắn không việc gì?"
Sở trưởng còn tưởng rằng hắn hối hận quan tâm người ta, liền gật gật đầu, "Ân! Không bị thương nặng, chẳng qua cũng—"
"Thực con mẹ nó phí của!"
Cả phòng lặng ngắt vài giây, xong Diệp Thứ Hành bị đá một phát tống ra ngoài cửa!
Chậm chạp khôi phục tinh thần, Diệp Thứ Hành nhìn đồng hồ, đã bốn giờ hơn rồi! Đếm qua thức suốt đêm xem phim, thế là ngủ một mạch đến tận bây giờ. Bụng trống trơn, mở tủ lạnh trừ bia cùng trứng gà chả còn cái gì khác, quả nhiên là cuộc sống của kẻ độc thân.
Tùy tiện mặc một cái áo phông, mặt trên còn có hình thỏ Tuzki, mặc vào cái quần lửng hoa hòe hoa sói, chân xỏ đôi tông màu xanh, Diệp Thứ Hành nhìn qua giống như vừa đi du lịch Hawaii về xong. Theo lấy ra mấy tờ 100 NDT, hắn tính ra của hàng tiện lợi mua mấy thứ nhét đầy bụng. Không đi làm thì chỉ có thể ra đấy ăn qua bữa, Diệp Thứ Hành không dám tưởng tượng nếu không có mấy của hàng tiện lợi thì hắn sống kiểu gì.
Ngậm điếu thuốc, Diệp Thứ Hành trong lòng càng nghĩ càng không hiểu. Chính mình cùng Lãnh Liệt rốt cuộc là bị làm sao, vì cái gì đụng tới hắn liền không gặp được chuyện tốt? Mà hắn vì cái gì cứ suốt ngày tìm cách 'quấy rối' mình? Nhớ tới Lãnh Liệt "quấy rối" mình, Diệp Thứ Hành một trận run run! Tên họ Lãnh này là đồng tính? Cũng không phải là không có khả năng, nhưng cậu không phải đồng tính a! Làm sao bây giờ? Ngẫm lại chính mình là bởi vì hắn bị cách chức tạm thời cũng không đáng sợ bằng!
Ghê tởm! Phải như thế nào đối phó với loại lưu manh cao cấp vô lại đây? Một người năng lực dù sao có hạn, nếu có thêm một người liền ok! Nhưng là bên cạnh mình có kẻ nào có khả năng đối phó với loại người này a? Không phải cảnh sát, cũng không biết Lãnh Liệt, lại biết về đồng tính luyến ái, lại— Diệp Thứ Hành nheo mắt, nhìn thấy phía trước có một thân ảnh quen thuộc—
***
"Tiểu ca mua cái này khẳng định không sai đâu a! Đây là bộ mới nhất nha, không có mã, đảm bảo ngươi xem thích muốn chết luôn!" nam nhân vẻ mặt khả ố cười quảng bá 'sản phẩm' cho một gã thanh niên bốn mắt , bên chân còn bày một rương toàn băng đĩa.
"Có loại trên truyền hình đưa tin không?" gã thanh niên bốn mắt nhìn chằm chằm cái đĩa in hình một phụ nữ lõa thể mằn trên giường, chỉ nghe hắn nói cũng biết là dân sành sỏi.
"Chỉ cần xuất bản rồi thì đảm bảo tôi có hàng ngay lập tức!"
"Mười đồng chẳng phải là quá đắt sao!"
"Tiểu ca ngươi thật sự là, được rồi được rồi! Ta coi như bán mở hàng cho ngươi, mua hai đĩa 15 đồng, lần sau phải mang bằng hữu đến mua hàng cho ta a!"
Gã bốn mắt liền nhanh chóng trả tiền rồi cầm hai cái đãi đi mất.
Diệp Thứ Hành gọi to: "Triệu Tam Bàn."
"Ai~! Muốn mua phim AV hử? Vừa xong—" Triệu Tam Bàn quay đầu cười tươi như hoa, vừa nhìn thấy Diệp Thứ Hành, hoa lập tức héo, khiêng thùng bỏ chạy, toàn bộ động tác chỉ trong vòng có ba giây, vừa thấy đã biết hắn đã trải qua trưởng kì huấn luyện.
"Ta đếm đến ba còn chạy ta nổ súng! Một!" lời vừa nói ra, Triệu Tam Bàn chạy bán sống bán chết như bị ngựa đuổi đã quay ngoắt 180 độ chạy lại phía Diệp Thứ Hành.
"Diệp cảnh quan lão nhân gia ngài đi tản bộ a? Ai yêu! Thật đúng là ăn mặc thời thượng a!" Triệu Tam Bàn lộ ra hàm răng vừa vàng vừa sỉn cười với Diệp Thứ Hành.
"Vỗ mông ngựa ít thôi lão béo! Lại bán hàng cấm hả, có phải muốn chờ ta tới bắt đúng không?" Diệp Thứ Hành đem cái thùng của Triệu Tam Bàn đá đến ven đường, vứt điếu thuốc xuống vỉa hè rồi đặt mông ngồi lên bậc thang bằng đá cement xanh ngay đấy.
"Đại nhân ngài sao lại nói thế! Ta lại chả nhẽ không biết hôm nay ngài ở nhà chắc?" Triệu Tam Bàn cũng đi theo ngồi xuống, bị Diệp Thứ Hành trừng mắt nhìn, lập tức đứng lên ngồi xổm xuống đất, "Hơn nữa ta cũng không phải là buôn bán gì cả nha, cái này chỉ là đi ngang qua thấy có thể kiếm chút lời nên mới rao bán thôi! Tiền đến tận miệng ai lại bỏ đi cơ chứ! Ha hả!"
Diệp Thứ Hành liếc mắt nhìn Triệu Tam Bàn đang siểm nịnh cười, nghĩ thầm cái thể loại này thì được cái tích sự gì! Thôi thì không thể yêu cầu cao, đành chịu khó một chút vậy! Nghĩ vậy, Diệp Thứ Hành lại rút ra một điếu thuốc, Triệu Tam Bàn lập tức rút ra bật lửa châm cho hắn.
"Triệu Tam Bàn, sếp ta hôm nay không đi làm, coi như không thấy! Ngươi hôm nay số đỏ!"
"A! Được được! Cám ơn Diệp cảnh quan! Không! Cảnh sát trưởng Diệp !"
"Ta con mẹ nó thèm vào cái chức mèo ấy!" Diệp Thứ Hành tức giận nhưng miệng thì lại hơi cười, rút điếu thuốc suy nghĩ trong chốc lát, nhìn về phía xa xa đăm chiêu hỏi: "Triệu Tam Bàn ta hỏi ngươi, ngươi phải nói thật cho ta."
"A? Úc! Ngươi hỏi, ta khẳng định nói thật a!" Triệu Tam Bàn nghĩ thấy hôm nay sếp Diệp có điểm không đúng, như thế nào— như thế nào thâm trầm như vậy a?
"Ngươi hiểu rõ về đồng tính sao?"
"A?" Triệu Tam Bàn sửng sốt, "Chẳng nhẽ ngài là?"
"Ngươi con mẹ nó mới là như thế! Ta hỏi ngươi biết hay không biết!"
Triệu Tam Bàn cúi đầu trong chốc lát, nói: "Không tính là hiểu rõ. Nhưng cũng biết chút, ngài biết chúng ta làm nghề này—"
Biết chút là được rồi. Diệp Thứ Hành trong lòng thảo luận, lại hỏi: "Ngươi nghĩ thấy đồng tính tối không thể chịu đựng được là cái gì?"
"Này a— đại khái là bị người ta khinh bỉ ba? Chẳng qua cũng có ngoại lệ, dù sao hiện tại có quốc gia đã cho phép đồng tính kết hôn, nếu còn như trước kia khinh bỉ ngược lại sẽ bị người khác xem thường nói ngươi không tôn trọng nhân quyền!"
Diệp Thứ Hành không nghĩ tới Triệu Tam Bàn thế nhưng lại nói ra được những lời như vậy, xem ra hắn không có tìm lầm người! Đúng a! Thời đại gì rồi, họ đồng tính thì kệ họ chứ liên quan quái gì đến mình! Hơn nữa miệt thị họ thì quả thật là có điểm không nhân đạo! Tên họ Lãnh kia có thối tha thì mình cũng không thể thối tha như hắn a!
Xem ra cách này không được! "Thế thì không nói đến phương diện tinh thần?"
"Kia ngài là nói phương diện thân thể hả?" Triệu Tam Bàn hỏi lại.
"Ách— xem như là thế! Ngươi trước tiên nói xem."
"Cái này còn phải phân ra—" Triệu Tam Bàn sờ sờ cằm làm ra vẻ nghiêm túc.
Lại còn phân ra ? "Phân ra cái gì?" Diệp Thứ Hành trưng ra vẻ mặt "ham học hỏi".
"Ngươi nói người kia là công hay là thụ?" Triệu Tam Bàn ra vẻ chuyên gia.
"Cái gì là công thụ?" hắn thật đúng là không biết cái này.
"Không phải chứ?" Triệu Tam Bàn biểu tình không tin được, "Ngài bắt mại dâm thế nhưng không biết cái này?"
"Rắm thối gì mà lắm thế! Nói mau!"
"Ai ai! Chính là khi làm 'cái chuyện kia' hắn là ở mặt trên hay ở dưới?"
Úc! Diệp Thứ Hành hiểu được, chính là hỏi Lãnh Liệt là bị 'cái kia' của người khác thượng hay là dùng 'cái kia' thượng người khác! Này còn cần hỏi sao? Hắn hình dáng thế ai dám thượng hắn! Khẳng định là— "Là công!" Diệp Thứ Hành khẳng định nói, "Hắn là công!"
"Công thì dễ nha!" Triệu Tam Bàn bật cười, mặt như khỉ nói: "Công sợ nhất chính là bị người khác thượng! Đặc biệt là là loại thuần 1, a! 1 chính là công! Bọn họ chỉ dùng 'cái kia' thượng người khác, vĩnh viễn không muốn bị người khác thượng, như vậy nếu ngày nào đó bị thượng khẳng định vô cùng thống khổ!"
Như vậy a— Diệp Thứ Hành nghe được kinh ngạc! Thì ra tên họ Lãnh sợ cái này a! Nhưng là— hắn không thể đi thượng tên Lãnh kia a? Lãnh Liệt cổ tay hắn chính là kiến thức qua, đừng nói có thể bị đánh thành liệt nửa người, kể cả tên họ Lãnh kia có tụt quần xuống kêu hắn thượng hắn cũng không dám a!
Hơn nữa— hắn gần đây không có 'ngóc đầu' dậy được! Nghĩ vậy Diệp Thứ Hành lại một trận buồn bực.
"Diệp cảnh quan, ngài xem biện pháp này thế nào?" Triệu Tam Bàn nhìn thấy Diệp Thứ Hành biểu tình hết kinh ngạc rồi lại thống khổ hỏi: "Nói xong ngài thả cho ta đi nha! Còn phải kiếm chút tiền đã chứ!"
"Kiếm cái mông! Ngươi còn đi bán cái loại băng đĩa này a?" Diệp Thứ Hành chửi.
Đột nhiên có hai cô gái đi đến, xem hình dáng cũng chỉ hơn hai mươi là cùng, ăn mặc gọn gàng xinh xắn, Triệu Tam Bàn nhìn mỹ nữ nước miếng đều nhanh chảy ra, vội vàng đứng lên nói: "Hai mỹ nữ khỏe a! Có cái gì cần ta hỗ trợ?"
Hai cô nhìn thoáng qua Diệp Thứ Hành đang ngồi dưới đất, ghé tai xì xầm với nhau gì đấy, sau đó nói với Triệu Tam Bàn: "Bọn tôi muốn 'cái kia' phiến tử (băng đĩa có cảnh nóng*AV, GV ý*), có đĩa mới không?"
Triệu Tam Bàn suy nghĩ vài giây, lập tức phản ứng! Vội vàng nói có có, liền bắt đầu ở cái thùng kiếm kiếm tìm tìm, sau đó lấy ra một đĩa DVD đưa cho hai cô gái.
"Đây là hàng mới nhất, của Nhật Bản nhập khẩu, đảm bảo vừa lòng quý cô!"
Diệp Thứ Hành nhíu mày, không hiểu tại sao hiện tại con gái cũng muốn xem AV, liếc mắt nhìn nhãn cái đĩa DVD kia, lúc nhìn thấy thì sợ đến rớt cả điếu thuốc trên mồm! Kia rõ ràng là— hai nam nhân đang ở trần!
Hai nam nhân ở trần thì hắn không ngạc nhiên, nhưng hai nam nhân ở trần làm tình thì—
Diệp Thứ Hành miệng cũng quên đóng lại, lại nghe một cô hỏi: "Có loại SM không?"
"Có! Có! Mấy đĩa này đều là loại đó!" Triệu Tam Bàn nhiệt tình giới thiệu.
Bỗng một cô liền quay qua nhìn nhìn Diệp Thứ Hành, chỉ vào hắn cười hỏi: "Có hắn diễn không?"
Triệu Tam Bàn sửng sốt! Còn Diệp Thứ Hành ngu người!
***
Rốt cuộc hai cô gái kia cũng mua hết số "AV" mà Triệu Tam Bàn giới thiệu rồi rời đi, Triệu Tam Bàn cầm tiền đếm mặt thì tươi hơn hớn, cuối cùng đối với Diệp Thứ Hành một bên vẫn đang hóa thạch nói: "Sếp Diệp à, ngài về sau thất nghiệp cũng không cần buồn, qua Nhật Bản khẳng định thế mạnh của khuôn mặt đẹp trai kia đi!" sau này nhất định phải mời sếp Diệp đứng bên quầy thì tha hồ mà kiếm tiền!
Diệp Thứ Hành nghĩ thấy mình như là vừa mới tiến hóa không bao lâu vẫn còn ở trong động, thế giới bên ngoài đối với hắn như tựa như người nguyên thủy lần đầu tiên biết dùng lửa để nấu chín thức ăn_ mới mẻ vô cùng.
"Triệu Tam Bàn, ngươi nói thật cho ta biết ngươi bán loại 'AV' này được nhiều hay ít—"
"Này, ta cũng không rõ lắm! Dù sao thể loại này bán rất được nha, rất nhiều cô trong khu này là khách quen của ta đấy." Triệu Tam Bàn không sao cả nói.
"Thế giới này tiến hóa quá nhanh—" Diệp Thứ Hành bất đắc dĩ lắc đầu, hắn già rồi sao?
Triệu Tam Bàn hít một hơi, vỗ vỗ bả vai Diệp Thứ Hành, làm ra vẻ hiểu biết thông cảm nói: "Sếp a! Không phải Triệu Tam Bàn ta đả kích ngươi, có đôi khi làm người phải tích cực một chút, bằng không là rất khó thích ứng với xã hội này! Cái đĩa này cho ngươi, hy vọng giúp ngươi mở mang đầu óc!" (có kẻ dụ dỗ 'trẻ nhỏ' xem phim đồi trụy kìa)
Diệp Thứ Hành run rẩy cầm trong tay cái đĩa Triệu Tam Bàn đưa cho, ngẩng đầu nhìn Triệu Tam Bàn, thấy gã đối với hắn ra sức gật gật đầu!
Mặt trời chiều ngả dần về tây, tại một góc tràn ngập ánh chiều tà soi rọi, hai cái bóng nam nhân kia đổ xuống mặt đường càng ngày càng dài—
***
Về đến nhà, Diệp Thứ Hành đem cửa khóa trái lại, kéo rèm xuống, ngẫm lại vẫn thấy không yên tâm, bèn đem cả cửa sổ đóng kín mít lại luôn. Mở cái máy tính dùng hơn 3 năm, đem đĩa nhét vào ổ, Diệp Thứ Hành tắt đèn, nhìn chằm chằm cái máy tính đang khởi động—
"Ực~" nuốt nước miếng. Hắn thấy mình giống như lại diễn lại cái thời mười bảy tuổi ở nhà xem lén phim con heo.
Màn hình hiện ra một loạt các kí tự, hắn xem không hiểu. Cũng không hơi đâu mà chú ý. Sau đó, màn hình liền hiện ra——
Một nam nhân cỡ đại thúc đang liếm phân thân của một thiếu niên.
Thiếu niên biểu tình vừa giống như thống khổ lại vừa thoải mái rên rỉ.
Đại thúc cầm lấy đầu phân thân của mình đưa đến bên miệng thiếu niên muốn hắn liếm, cuối cùng đem cả phân thân cho vào miệng thiếu niên, thiếu niên kia thì một bên liếm láp một bên không ngừng kêu hừ hừ.
Sau đó đại thúc tách hai chân của thiếu niên ra, đem phân thân đang ngẩng đầu vừa hồng vừa trướng lại to của mình đi đến giữa hai chân người kia, sau đó chậm rãi cắm vào— cái lỗ trên mông của thiếu niên! (Diệp Thứ Hành chỉ tìm được từ này để hình dung) [khổ, đoạn này là do anh Hành anh ý tự miêu tả, ko phải do ta dịch ngu đâu đấy. Mà ta dịch ngu kệ ta, cấm ý kiến *cầm chảo*]
Thiếu niên thống khổ hét lên, đem cái thứ thô to đến dọa người kia cho vào thân thể mình.
Đại thúc bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Thiếu niên nhẹ giọng khóc lóc rên rỉ.
Đại thúc rất nhanh bắt đầu di chuyển mạnh bạo, khiến cho ngay cả chiếc giường cũng kẽo kẹt chuyển động theo.
Thiếu niên bắt đầu kêu rên dâm đãng, hai chân gắt gao cuốn lấy hông đại thúc kia, vẻ mặt dâm đãng phiến tình, trong loa chỉ truyền ra những âm thanh phát ra do phân thân ra vào thân thể tạo thành cùng tiếng rên rỉ không dứt vô cùng dâm loạn—
Diệp Thứ Hành vẫn không nhúc nhích nhìn hai nam nhân dây dưa không dứt trên màn hình, cuối cùng thiếu niên thét lên một tiếng rồi bắn ra, đại thúc bèn rời khỏi thân thể thiếu niên, cùng lúc đại thúc rút phân thân chôn trong cơ thể thiếu niên ra chỉ thấy một dòng tinh dịch trắng đục theo cái lỗ nhỏ kia chảy ra, thấm đẫm một mảng ga giường, mà thiếu niên trên mặt là biểu tình thỏa mãn cực điểm, ở trên giường thở dốc không ngừng—
Diệp Thứ Hành mặt không chút thay đổi, trong lòng nghĩ: Ta có hay không nên cám ơn Triệu Tam Bàn tặng cho ta phim con heo vừa rõ ràng lại kích thích còn con mẹ nó không có mã—
Vài phút sau, Diệp Thứ Hành đành dùng "Ưng Trảo công" ở trên bàn — "tự an ủi"!
***
Mơ mơ màng màng đi trên đường, Diệp Thứ Hành đầu óc mông lung, vừa rồi vội chạy về nhà xem "AV" quên cả mua đồ ăn, hiện tại đã đói bụng đến rã rời chân tay. Hơn nữa sau khi xem xong cái 'màn kia' Diệp Thứ Hành lại lưỡi khô miệng nóng, đem bia trong tủ lạnh uống hết mà vẫn không ăn thua! (đi tìm Liệt ka ảnh chữa cho XD)
Tại cửa hàng tiện lợi mua năm chai bia cùng mấy hộp cơm, Diệp Thứ Hành trả tiền chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên bị một quyển sách trên giá sách hấp dẫn, là một quyển tạp chí y học. Vốn hắn đối loại với loại tạp chí này luôn không bao giờ có hứng thú, nhưng hôm nay nhìn thấy cái titre (cái này tiếng pháp nghĩa là [tiêu đề], ở đây là mấy cái dòng chữ giới thiệu bên trong tạp chí có những gì ý *vì tiếng việt nó không có từ dùng (hoặc bạn mù dở không biết nó là từ gì) nên bạn chém tiếng pháp*, bợn không biết tiếng anh viết ntn, chắc cũng giống thế thôi nhỉ) cộng thêm 'người mẫu' trên bìa tạp chí thì hắn không thể không đứng lại!
Lãnh Liệt!
Không hề nghĩ ngợi Diệp Thứ Hành một phát vồ lấy cuốn tạp chí, Lãnh Liệt cùng với chiêu bài khuôn mặt tươi cười được phóng to nhất, một bộ đồ mặc ở nhà bình thường bị hắn mặc vào cũng thành ra mang theo hương vị quý tộc! Diệp Thứ Hành không chú ý tới mình đã đem cuốn tạp chí bóp nhàu nhĩ hết cả—
"Này cậu đừng có phá hư đồ của tôi chứ." Chủ tiệm không vui địa nói. Nhưng Diệp Thứ Hành căn bản không có nghe thấy.
Cái quái gì? Làm cảnh sát rồi lại còn 'khiến cho giới y học phát triển' là sao? Cho hắn làm đối tượng thí nghiệm chứng tâm lí biến thái trên giường nghiêm trọng sao? Diệp Thứ Hành cười lạnh một tiếng đem tạp chí mở ra—
Mở đầu là tiểu sử của Lãnh Liệt, 29 tuổi, cao 1m87, nhóm AB, chòm sao song tử— chòm song tử? Tên gia hỏa này chẳng phải là ở chòm biến thái sao? Chẳng qua hắn đúng là cái tên âm hiểm hai mặt!
Diệp Thứ Hành không chú ý hắn đã lâu không có nghiêm túc đọc báo như vậy, hắn từ đầu tới đuôi một chữ không bỏ sót nhìn phía dưới về nói về thành tựu Lãnh Liệt đạt được trong y học, thẳng đến cuối cùng có một đoạn phỏng vấn khiến Diệp Thứ Hành chú ý—
Phóng viên: Nghe nói Lãnh cảnh quan rất có hứng thú nghiên cứu về lĩnh vực ám thị, tựa hồ về phương diện này thực am hiểu, có hay không có thể nói cụ thể một chút?
Lãnh Liệt: Tâm lí học ám thị kỳ thật là một bộ môn rất thú vị, Mỗi người đều có một thời điểm mà tại đó tiềm thức của họ vô cùng yếu ớt , người am hiểu về mặt này tiềm thức tương đối cảnh giác , trải qua hướng dẫn và học tập , họ có thể ra mệnh lệnh đối với người khác trong thời điểm tiềm thức của họ yếu ớt nhất...Loại ám thị này đại đa số được thực hiện khi người bị ám thị đang trong trạng thái mê man hay nửa mê nửa tỉnh , cho nên lúc họ bị ám thị cũng không biết, chỉ không hiểu chính mình bị làm sao chứ không hề nghi ngờ gì cả.
Phóng viên: Nói cách khác ngài sẽ ám thị một số người rồi làm cho bọn họ nghe theo mệnh lệnh của ngài?
Lãnh Liệt: Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, loại ám thị đấy rất khó thực hiện, bình thường không có khả năng làm được. Nhưng làm cho bọn họ đối với một loại sự tình nào đó phản cảm hoặc là lực bất tòng tâm vẫn có thể làm được——
Đối với một loại sự tình nào đó phản cảm— hoặc là— lực bất tòng tâm—
Diệp Thứ Hành trong đầu lặp đi lặp lại hai câu này, sự tình nào đó — phản cảm— lực bất tòng tâm—
'ngươi phải nhớ kĩ lời của ta, lời nói của ta đối với ngươi rất trọng yếu— từ nay về sau chỉ có ta mới có thể khiến cho ngươi 'lên được'— chỉ có ta—'
"Khách! Làng! Chơi! Thối! Thây!" Diệp Thứ Hành nghiến răng nghiến lợi hét lên 5 từ này, cái trán cùng cánh tay nổi gân xanh chi chít.
"Quý, quý khách?" chủ tiệm sợ hãi kêu, "Ngài—"
"Ta giết ngươi~~~~~!" Diệp Thứ Hành vừa rống vừa chạy ra khỏi cửa hàng, tạp chí vẫn cầm trên tay, cả ngừơi chạy như điên trong phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu cả! Mà chủ tiệm thì vẫn ngơ ngác đứng như trời chồng mãi sau mới kêu "bắt kẻ trộm"!
***
Lãnh Liệt ngồi trên sô pha, ngôi biệt thự của hắn nằm trên sườn đồi không nằm trên đường lớn nên không phải nghe tiếng huyên náo của phố xá, không gian yên tĩnh có lẽ chính là thứ hắn cần. Lắc lắc ly whisky trên tay, Lãnh Liệt uống một ngụm, hắn đã ở nhà nghỉ dưỡng bốn ngày!
Nói cách khác, hắn đã bốn ngày không có tin tức của Diệp Thứ Hành!
Sờ sờ mặt, đã hết sưng, nhưng dùng sức nhấn vẫn có chút đau, tiểu tử này khí lực thật lớn nha! Xem ra một quyền kia hẳn là dùng toàn bộ công lực! Nghĩ vậy Lãnh Liệt lại cười! Thực đúng là biến thái, bị người đánh còn cười vui vẻ như vậy!
Hắn lần đầu tiên tính toán sai lầm, hơn nữa sai lầm này phải trả giá thực nghiêm trọng! Có lẽ gặp Diệp Thứ Hành có thể chính là sai lầm lớn nhất của hắn! Lúc nhìn thấy cậu đứng dưới dèn đường hút thuốc lá khi ấy, tựa như một tiểu dã miêu xinh đẹp hoang dại đang kiếm ăn đêm, kiêu ngạo nhìn lơ đãng bốn phía, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn không tương xứng với sự ô uế bẩn thỉu bốn phía cậu, hắn khi vừa nhìn thấy cậu liền nghĩ nam nhân này không thuộc về nơi đây!
Không thể không thừa nhận, ngày đó hắn có chút lấy việc công làm việc tư! Dựa trên danh nghĩa là làm nhiệm vụ mà tiếp cận cậu, trong lòng vừa mâu thuẫn lại hưng phấn, cho đến khi biết được cậu là cảnh sát, hắn nghĩ thấy nam nhân này càng ngày càng hảo ngoạn! Thực đúng khẩu vị của hắn! Hắn đã thật lâu không có gặp được người thú vị như vậy có thể khơi mào được dục vọng (dục vọng khi dễ người khác!) của hắn! Làm cảnh sát lâu như vậy hắn mới tìm được một người như cậu, làm sao có thể thả đi được!
Không thể thả đi— thì phải đem hắn cột vào bên người! Đây là một trong những nguyên tắc của Lãnh Liệt!
A~! Bốn ngày không gặp thật là có chút nhớ hắn! Đây là một ngày không gặp dài tựa ba thu sao? Lần sau gặp mặt phải khi dễ hắn như thế nào nhỉ? Nghĩ vậy Lãnh Liệt lại cười khẽ một cái, cũng may người giúp việc cùng đầu bếp đã về nhà, bằng không nhìn thấy Lãnh Liệt cười "dâm đãng" như vậy thì thể nào cũng nhất nhất xin nghỉ việc!
"Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong~~" Tiếng chuông cửa dồn dập đánh gãy ảo tưởng của Lãnh Liệt, hắn nhíu mày, nghĩ không biết tối như vậy còn ai đến a, có thể là người giúp việc quên cái gì đấy nên trở lại lấy.
Hắn chậm rãi đi tới cửa, mở cửa, nhất thời ngây ngẩn cả người!
"Ngươi— ngươi làm sao vậy?"
Ngoài cửa, Diệp Thứ Hành cúi gập cả người thở hồng hộc trước mặt Lãnh Liệt, trên tay còn cầm một túi to đồ mua từ cửa hàng tiện lợi, nách kẹp một quyển tạp chí, trên áo phông toàn là mồ hôi, con thỏ Tuzki trên đấy cũng bẩn hết cả, xem ra là Diệp Thứ Hành lấy áo sát mồ hôi, cái quần 'bãi biển cát trắng cộng thêm cây dừa' thì ống cao ống thấp, dưới chân một đôi tông đã— văng đâu mất một chiếc!
Cậu trông như là mới chạy giặc về! Khó trách Lãnh Liệt vừa mới nhìn thấy hắn câu đầu tiên hỏi không phải là "ngươi như thế nào đến đây" mà là "ngươi làm sao vậy?"
Từng ngụm từng ngụm thở hồng hộc, Diệp Thứ Hành miệng khô khốc đến nước miếng cũng không có! Mẹ kiếp! Lúc đầu hắn vọt tới Tây bộ tìm Lãnh Liệt, ai biết được người trong tổ trọng án nói hắn đã ở nhà nghỉ dưỡng được vài ngày! Hắn liền hỏi địa chỉ nhà Lãnh Liệt, nhưng tên vương bát đản này thế nhưng lại ở giữa sườn núi! Mẹ nó! Kẻ có tiền đúng là thối mà! Hắn một đường chạy thẳng lên núi, mọi người nhìn thấy hắn như vậy đều khen khuya rồi mà vẫn còn đi rèn luyện thân thể!
Cái này so với hồi 'được' huấn luyện ở học viện cảnh sát thì có là gì!
Vốn nghĩ nhìn thấy Lãnh Liệt câu đầu tiên sẽ là: "Ta thao ngươi cái tên khách làng chơi chết tiệt, cho ngươi nằm dưới chết đi sống lại!" (!!!!Anh gan đây) nhưng rốt cuộc Diệp Thứ Hành thật sự là lực bất tòng tâm, hắn mệt đến đầu lưỡi cùng cổ họng khô khốc, không thể phun ra câu phủ đầu quan trọng kia! Chỉ có thể giương mắt nhìn Lãnh Liệt, dùng ánh mắt giết chết hắn!
Nhìn thấy Diệp Thứ Hành dùng ánh mắt "phóng điện" nhìn mình, Lãnh Liệt rất là vui vẻ! Rốt cục lại gặp mặt nhau rồi! Nhớ ta a?
Chẳng qua lời này hắn không có nói ra, bằng không hắn không dám chắc Diệp Thứ Hành có hay không lại một quyền xuất ra, tuy hắn cũng có thể đánh, nhưng hắn nào có nỡ đánh khuôn mặt xinh xắn đáng yêu kia! Chỉ cần người ở đây, chuyện gì cũng cứ từ từ...kiểu gì mà chẳng 'có chuyện'...^^!
"Đầu tiên vào nhà đã! Nhìn ngươi chắc mệt chết rồi." Lãnh Liệt xoay người tránh qua một bên nhường đường cho Diệp Thứ Hành.
Diệp Thứ Hành nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn đi vào. Dù sao đều đã chạy đến đây, không nói rõ trắng đen ra thì chạy bạt mạng như vậy vô ích sao? (anh chính thức chui vô 'hang cọp' rồi Hành ca ơi)
*****
Tiến vào trong phòng Diệp Thứ Hành đầu tiên là bị căn phòng trang trí hoa lệ này làm cho hoảng hồn. Biệt thự độc lập ba tầng đã đủ làm hắn choáng, Cái đèn chùm nhìn thôi cũng biết hàng cao cấp nhập khẩu từ Châu Âu, cái thảm ở phòng khách thì vừa nhìn thấy đã biết là lông thú thật nghìn phần trăm! Những chai rượu được bầy đều là rượu ngoại đắt tiền lại còn là chai lớn, lan can cầu thang là kiểu lan can cổ điển phong cách Châu Âu bằng đồng hoa văn hoa lệ, sô pha cao cấp vừa nhìn cũng biết là hàng nhập khẩu! Kỳ thật đó là sô pha nhập khẩu từ Ý nguyên chiếc, chính là Diệp Thứ Hành nhìn không ra thôi. (sặc. Sao nhà anh giầu thế Liệt ka)
Đại thiếu gia có tiền quả thật đúng là con mẹ nó xa xỉ mà! Diệp Thứ Hành trong lòng chửi thầm một câu. Không đợi Lãnh Liệt mở miệng liền đặt mông ngồi bẹp xuống sô pha, lấy từ túi ra một lon bia rồi cứ thế... tu ừng ực! Thật sự là khát chết mất! Vừa rồi như thế nào lại quên mất là có mang bia a!
Mang bình nước đi ra Lãnh Liệt vừa tiến đến liền nhìn thấy Diệp Thứ Hành ngồi chỗm chuệ ở sô pha "nhậu nhẹt", khẽ cười, đi qua đem bình nước để lên bàn trà thủy tinh nói: "Ngươi đến nhà người khác đều tự mang theo đồ uống àh?"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý! Diệp Thứ Hành nhận định Lãnh Liệt đang cười nhạo hắn! Lão tử chính là nghèo như thế đấy?
"Không được sao! Cho ngươi khỏi phải tiếp còn không được àh? Lão tử còn chưa có ăn cơm ni! Ta tự mang! Ngươi khỏi phải tiếp!" nói xong Diệp Thứ Hành từ túi lôi ra một hộp cơm đóng hộp, một tay bưng hộp cơm một bên dùng răng cắn giấy đựng đũa, sau đó liền bắt đầu như sói nuốt hổ vồ mà ăn!
Lãnh Liệt bởi vì động tác đáng yêu này của hắn mà khóe miệng giương lên, lại bởi vì nhìn thấy thứ Diệp Thứ Hành ăn mà nhíu mày, "Ngươi cho đến giờ đều là ăn thứ này sao?" cơm hộp không có dinh dưỡng?
"Ực ực~! Ngô! Như thế nào? Không được à?" Diệp Thứ Hành đem miếng gà rang cho vào miệng, một bên tính áp đảo Lãnh Liệt, "Ngươi ý kiến gì?" còn không có ăn no a! Không ăn no như thế nào có khí lực trị tên này a!
"Không chuẩn ăn cái này! Theo ta!" Lãnh Liệt chộp lấy hộp cơm trong tay Diệp Thứ Hành, đem hắn đến phòng bếp.
Cái phòng bếp này so với nhà hắn còn lớn hơn!
Diệp Thứ Hành quệt quệt miệng ngồi lên ghế, chỉ chốc lát một loạt các món ăn được bày ra bàn. Có vài món Lãnh Liệt trực tiếp lấy ra từ tủ lạnh rồi hâm nóng, còn lại là hắn chính mình làm, điểm ấy làm Diệp Thứ Hành giật mình, không nghĩ tới tên này còn có thể nấu ăn?
Nói đến đồ ăn, hắn còn không có ăn no— mà đống đồ ăn trên bàn rất thơm a! (dễ dụ quá anh Hành ơi)
Diệp Thứ Hành bất động thanh sắc nuốt nước miếng, mãnh liệt nhìn các món ăn như hổ đói nhìn mồi, hoàn toàn quên việc "bất lực" kia, thẳng cho đến khi Lãnh Liệt đem món cuối cùng đặt lên bàn, kháo! Tôm hùm a!
"Làm sao vậy? Ăn a! Không phải còn chưa có ăn cơm sao?" Lãnh Liệt gắp một con tôm hùm đại bự bỏ vô chén cơm trước mặt Diệp Thứ Hành.
Diệp Thứ Hành nhìn nhìn tôm, sau đó ngẩng đầu nhìn Lãnh Liệt trợn mắt nói: "Lão tử không phải đến tìm ngươi để ăn đêm!" lão tử là đến tìm ngươi đánh nhau a! (thế thì nhào vô đi anh, sao còn ở đấy mà nhìn tôm XD)
"Có việc gì ăn xong nói sau." Lãnh Liệt vẫn muốn hắn ăn cơm trước.
"Ăn! Ta ăn ngươi cái—" đoạn thô tục phía sau bị nuốt vào trong bụng, bởi vì Diệp Thứ Hành nhìn thấy trong mắt Lãnh Liệt loang loáng một chút. Hắn còn nhớ rõ uy hiếp của Lãnh Liệt. Tư lự một phen cuối cùng vẫn cầm lấy đũa ăn một miếng rồi dường như dừng không được mà gắp liên tục—
Ngô! Thật sự là— thật sự là con mẹ nó ăn ngon quá a! Hắn cảm động đến mau khóc ra! Tên này trước giờ toàn là hàng ngày ăn mấy thứ này sao a?
Rượu đã uống cơm đã ăn! Tiếp đến nên vào việc chính! Diệp Thứ Hành xoa xoa miệng, chuẩn bị "khai chiến"!
"Ngươi— oa!" cái gì vậy? Diệp Thứ Hành lấy thứ vừa bị ném vào mặt mình, một bộ đồ tắm.
"Gì chứ?"
"Tắm rửa đã!" Lãnh Liệt nói rất "có lý": "Người ngươi toàn mồ hôi hôi chết được!"
Kháo! Dám bảo lão tử bẩn! Lão tử còn chưa có chê ngươi bẩn áh!
"Không tắm! Ta bẩn mặc kệ ta việc gì phải nghe lời ngươi!" nói xong đem cái áo tắm ném qua một bên.
"Ngươi hiện tại ở trong nhà ta liền phải nghe lời ta, ngươi không phải có việc muốn nói sao, ta không nghĩ muốn cùng một người toàn thân bẩn thỉu còn thiếu cả dép nói chuyện!"
Diệp Thứ Hành cúi đầu nhìn, trên quả thật một chân xỏ cái dép tông màu xanh, còn một chân trần toàn đất là đất. Hắn không có khiết phích, nhưng cũng biết cái gì là sạch sẽ, một thân mồ hôi đích xác khó chịu! Lưỡng lự một phen, vẫn đem bộ đồ tắm cầm lên.
"Cái này ngươi mặc qua hay chưa?" nếu mặc qua rồi đánh chết hắn cũng không mặc!
"Không có, là đồ mới." liếc mắt liền nhìn ra ý nghĩ của Diệp Thứ Hành, Lãnh Liệt mỉm cười nói, chẳng qua bộ đồ kia đúng thật là mới.
"Phòng tắm ở đâu?"
Lãnh Liệt chỉ chỉ trên lầu, "ngươi dùng cái ở lầu hai đi."
Lầu hai? Ngươi trong này còn có mấy phòng tắm? Diệp Thứ Hành chậm bước lên lầu hai, tìm được cái phòng tắm so với nhà bếp lúc nãy còn muốn to hơn. Thật cẩn thận đi vào cái bồn tắm siêu cấp lớn. Hắn nghĩ nếu giờ mà có mấy mỹ nữ bên cạnh hầu hạ thì thật không khác gì quốc vương, không biết tên họ Lãnh bình thường có hay không làm vậy—
Tắm rửa xong, Diệp Thứ Hành mặc áo tắm vào, quần áo bị hắn ném vào máy giặt, đến ngay cả ba mươi cái áo phông của hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy. Máy gặt trên ghi toàn tiếng anh hắn không hiểu, chẳng qua cuối cùng Diệp Thứ Hành vẫn bắt nó chạy được, thế nhưng không hiểu sao hắn trước khi đóng cửa máy giặt vào lại nghĩ nghĩ một lúc rốt cuộc vẫn đem cái quần lót của mình lôi ra.
Mặc quần lót vào, Diệp Thứ Hành tóc còn mang theo ẩm ướt đi xuống lầu, Lãnh Liệt đang xem báo, nhìn thấy hắn đi xuống, đem báo buông xuống mỉm cười một chút. (nghe sao lãng mạn quá àh)
Diệp Thứ Hành bỗng thấy một trận gió lạnh thổi qua, theo bản năng sát sát cánh tay. Tiểu tử này sẽ không là bởi vì ta đánh hắn mà hôm nay thiết kế bẫy gì chứ?
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
"Lạnh sao? Như thế nào không đem tóc sấy khô đi?" Lãnh Liệt ngồi trên sô pha hai chân bắt chéo, mười ngón đặt trên đùi, trông như một quý công tử.
Diệp Thứ Hành liếc mắt nhìn hắn, ngồi đối diện Lãnh Liệt, "Ta thích để khô tự nhiên!"
Lãnh Liệt bất động thanh sắc nhìn đôi chân Diệp Thứ Hành khi ngồi xuống theo áo tắm mà lộ ra, bắp chân cùng với đường cong thật sự là tuyệt đẹp.
"Ngươi muốn nói với ta cái gì?" Lãnh Liệt tìm đề tài để dời tầm mắt đi.
Đúng a! Thiếu chút nữa đem chính sự quên mất ! Báo! Báo a! Diệp Thứ Hành ở trên sô pha tìm kiếm cuốn tạp chí kia, a! Ở đây! Hắn đi qua cầm lấy cuốn tạp chí trên bàn lập tức ném về phía Lãnh Liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói về cái này!"
Lãnh Liệt nhìn thoáng qua cuốn tạp chí cũng hàng tít, lại nhìn thoáng qua Diệp Thứ Hành, đứng lên nói một câu: "Ta biết."
Biết? Biết cái gì? Biết phải cúi đầu nhận sai ư?
"Đi theo ta." Lãnh Liệt nói một câu, sau đó liền đi lên lầu.
Diệp Thứ Hành nhìn lưng Lãnh Liệt, nhíu mày, hắn rốt cuộc muốn gì chứ! Vì thế cũng cùng đi lên——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro