Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3 QUYỂN 3:

"Lãnh Liệt, ngươi nói thật đi, ba ba ngươi có phải sinh ra ngươi năm mười tuổi không?" Diệp Thứ Hành lần thứ ba hỏi người trước mặt cùng một vấn đề, đồng thời dùng khóe mắt trộm nhìn về phía hai người đang ngồi trong phòng khách — ông nội cùng với ba ba Lãnh Liệt !

Hôm nay, lại có thể gặp được người nhà Lãnh Liệt, hơn nữa lại coi họ như phạm nhân mà tóm đến cảnh cục, Diệp Thứ Hành có đôi khi thực hoài nghi bản thân mình liệu có phải là 'Suy thần' chuyển thế ! (Suy: suy đoán thần: thần linh)

Lúc tan tầm nhận được điện thoại của Lãnh Liệt, gọi hắn về nhà. Chữ 'nhà' này, là biệt thự ở lưng núi của Lãnh Liệt chứ không phải nhà trọ nhỏ đến mức có thể đem so với mai rùa của Diệp Thứ Hành. Diệp Thứ Hành đáp ứng, đầu tiên cũng phải công nhận chỗ của mình thực sự không đáng để ra mắt, hơn nữa trong nhà, ngoại trừ tủ bếp ra thì mọi địa phương đều lưu lại dấu tích hắn cùng Lãnh Liệt làm 'chuyện xấu'! Nơi nơi trong phòng đều tràn ngập 'hơi thở *** loạn' kia, thực sự không thể ở chỗ đó đối diện với khuôn mặt lạnh như người máy của Lãnh ba ba, còn có nụ cười giống lão Kentucky Fried Chicken (KFC) của Lãnh gia gia! Cho nên, hiện tại bọn họ đang ở trong biệt thự của Lãnh Liệt, mặc dù đã hai tuần qua không ai ở, nhưng người giúp việc vẫn đúng giờ đến đây dọn dẹp quét tước, nên cũng có thể được cho là sạch sẽ, ba ba cùng gia gia ngồi ở phòng khách uống trà, mà Lãnh Liệt cùng Diệp Thứ Hành đang ở trong bếp làm một việc vô cùng quan trọng: Nấu cơm.

Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Diệp Thứ Hành ở trước mắt, Lãnh Liệt bất đắc dĩ mà thở dài, đưa tay sờ đầu hắn, "Ta lại một lần nữa nói cho ngươi rõ, ba ba ta có lợi hại thế nào cũng không thể mười tuổi đã có con, tuy nhiên quả thực ba ba tuổi còn rất trẻ—"

"Bao nhiêu?"

"—46."

"Kháo! Chưa vị qua tuổi vị thành niên đã sinh ra ngươi, thực không hổ là phụ tử!" Diệp Thứ Hành nghiến răng nghiến lợi nói, cũng nói không rõ là ở bội phục hay sinh khí.

Lãnh Liệt cười cười, theo thói quen mà kéo hắn ôm vào lòng, "Ngươi nên cảm tạ ba ba sớm vậy đã vất vả cần cù 'cày cấy', nếu không ngươi không thể nhìn thấy ta a!"

"Hừ!" Diệp Thứ Hành hừ mũi, "Miệng lưỡi ngươi từ lúc nào đã nghèo nàn đến như vậy? Ngươi gặp được ta mới đúng là may mắn a! Ngươi phải cảm tạ lão cha ta mới phải!"

"Phải phải! Cám ơn bá phụ! Hôm nào ta sẽ tự mình mang đại lễ tới cửa tạ lễ, được không?" Tiện thể đưa sính lễ!

"Sớm lên thiên đường mà tạ cái rắm a!" không đợi Lãnh Liệt nói thêm cái gì Diệp Thứ Hành đã vùng ra khỏi ngực y, hỏi: "Ba ba với ông nội ngươi tới đây làm gì? Bắt gian?"

"Bắt gian cái gì?" Nhẹ nhàng gõ lên trán hắn, Lãnh Liệt vừa tức giận vừa buồn cười mà nói: "Ta đã sớm nói cho họ biết chuyện của ngươi rồi."

A? Nói thật, Diệp Thứ Hành thực là bị dọa sợ rồi, "Ngươi... ngươi nói cho bọn họ?" Khó trách lão già kia trừng mắt nhìn hắn. 'Lão già' đương nhiên là chỉ ba ba Lãnh Liệt.

Lãnh Liệt gật đầu, "Ân!" cười cười mang theo chiều chuộng.

Diệp Thứ Hành không thể tin mà nhìn y, một đôi mắt to lóe lên ánh sáng khác thường, giống như có muốn nói gì nhưng lại không thể mở miệng, môi có chút run nhè nhẹ—

Lãnh Liệt thật cao hứng, cảm động, Diệp Tử của y là đang cảm động đến nói không nên lời lời, chẳng qua hôn một cái là được rồi, cho nên, cứ nhào qua đi!

"Đầu ngươi hỏng rồi à?"

Hả? Hoài nghi mình nghe nhầm, Lãnh Liệt chớp mắt mấy cái, nhìn Diệp Thứ Hành.

"Đầu ngươi có phải bị nước vào rồi không? Sao lại nói cho họ biết sớm như vậy a? Hả?" Diệp Thứ Hành rất muốn đem cái đầu dưa hấu Lãnh Liệt này đánh cho mấy cái, nhưng khi nhìn thấy quả 'dưa hấu' xinh đẹp kia, vẫn là không nỡ xuống tay, nhưng không thể đánh cũng không phải là không thể mắng.

"Loại chuyện này làm sao mà dám nói cho người thân hả?"

"Sao lại không thể nói?" Lãnh Liệt đối với phản ứng của hắn cảm thấy kỳ quái.

"Tình huống của chúng ta không phải như những đứa con ngoan bình thường, cha mẹ không phải là luôn phản đối sao?"

"Vậy ngươi muốn thế nào? Lừa dối cả đời?"

Diệp Thứ Hành nhíu nhíu mày, "Không phải! Nhưng mà—"

"Ân?" Âm cuối của Lãnh Liệt kéo dài hơn một chút, mang theo hấp dẫn cùng tức giận, nếu nói thật chính là hấp dẫn, nếu không nói thật, vậy kết cục của sự tức giận, Diệp Thứ Hành không thể không biết.

Bất cứ giá nào !

"Do cha mẹ phản đối mà đem hai người tách ra, cuối cùng hai người không thể không bỏ trốn, mà trên đường bỏ trốn kiểu gì cũng xảy ra tại nạn, dẫn đến một người không chết còn thì mất trí nhớ, còn không bằng cả hai cùng chết! Nếu không thì cũng thực sự chia tay, mười hai mươi năm sau gặp lại, kết quả một người nhìn thấy người mình yêu có con học trung học, nhìn thấy đối phương có vợ có con sống an nhàn, lại không cam lòng lưu lại tình cảm này cả đời, cuối cùng không phải bị xe đâm chết thì cũng tự sát!" Một hơi nói hết, tất cả cũng đều là những ý nghĩ thực tâm của Diệp Thứ Hành.

Lúc này đến lượt Lãnh Liệt bị dọa. "Ngươi sao lại nghĩ như vậy?" Lấy tính cách của Diệp Thứ Hành, rất ít khi nghĩ đến những thứ tiêu cực như vậy.

Diệp Thứ Hành liếc mắt nhìn y, trả lời một câu: "Trong tiểu thuyết đều nói như vậy."

Lãnh Liệt hết chỗ nói rồi, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Thứ Hành.

"Ánh mắt của ngươi là sao a?" Diệp Thứ Hành giận! Đây đều là tình tiết trong mấy cuống ngược văn tiêu biểu a! Hắn đọc đến mức tim mình cũng muốn đau theo, luôn đem bản thân mình như tiểu thụ trong tiểu thuyết, ông nội nó! Hắn không thảm hại đến mức đấy đi!

"Đã bảo ngươi xem ít mấy cái tiểu thuyết nhăng cuội kia thôi!" Bị ánh mắt như dao kia liếc qua, Lãnh Liệt thu hồi nụ cười bất đắc dĩ trên mặt, hỏi: "Vậy ngươi định bao giờ mới nói cho họ biết?"

"Thế mới nói, ta nghĩ nên chậm rãi tiến thôi, trước hết là nói cho bạn bè ngươi biết trước, sau đó để cho bọn họ chấp nhận ta, nếu có thể—" Câu nói kế tiếp, Diệp Thứ Hành nói không nên lời, da hắn mỏng (o.o), muốn hắn ngượng ngùng nói ra chuyện tình cảm với người nhà Lãnh Liệt để xin sự đồng ý, này còn không bằng cho hắn một dao chết thống khoái đi.

Hoàn toàn hiểu được tâm tình của hắn, Lãnh Liệt trong lòng phi thường cao hứng, Diệp Thứ Hành có thể nghĩ như vậy cũng có nghĩa hắn cũng vì tình yêu của cả hai mà cố gắng, chỉ cần như vậy, sẽ không có gì có thể đem bọn họ tách ra.

"Ngươi không cần khẩn trương như vậy, người nhà đều đã biết tính hướng của ta, hiện tại có người quản ta không cho ta ra ngoài nhăng nhít họ lại chả mừng không kịp đấy, làm sao lại bức chúng ta chứ?" Lãnh Liệt một tay đặt trên vai Diệp Thứ Hành an ủi.

Diệp Thứ Hành nhướn mày, nhăng nhít? "Ta thấy họ là sợ ngươi ở ngoài mắc bệnh truyền nhiễm nào đó đi?" Sắc dục cuồng!

"Ta xin thề với thượng đế!" Những lúc thế này phải thể hiện sự quyết tâm hết mình, "Mặc dù trước đây ta có lăng nhăng, nhưng từ khi gặp được ngươi ta không hề qua lại với bất kỳ ai, thậm chí cũng chưa từng dùng tay giải quyết!"

"Thí! Ngươi mỗi ngày đều chà đạp ta như vậy làm gì có thời gian dùng tay tự giải quyết?" Diệp Thứ Hành nghiến răng nghiến lợi, loại phẫn nộ này không chỉ đơn giản là phẫn nộ, bên trong còn chính là nỗi ai oán mang tên 'Chỉ có thể bị ăn mà ăn không nổi'.

Lãnh Liệt làm sao mà không hiểu ý. Y cười, không phải không muốn để cho Diệp Thứ Hành làm, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện này, cái biểu tình không màng đến hậu quả mà dùng mọi biện pháp của Diệp Thứ Hành làm cho y mặc dù đã muốn đồng ý nhưng cuối cùng lại mê đắm! Được rồi! Y thừa nhân y có chút 'biến thái', nhưng đây cũng là do yêu mà 'biến thái', thời gian gần đây, y biết Diệp Thứ Hành luôn nghĩ đến y, nói cách khác là yêu. Bởi vì y hiểu Diệp Thứ Hành, với người không có hứng thú, chỉ cần nhắm mắt lại ngủ một giấc liền có thể quên, y không muốn Diệp Thứ Hành quên y, muốn hắn vĩnh viễn phải nhớ y!

"Vậy, tối nay cho ngươi giúp ta phát tiết một lần, thế nào?" Xấu xa thì thầm vào tai Diệp Thứ Hành một câu: "Từ đầu đến cuối đều để ngươi làm!" làm cho cánh tai phủ lên một màu hồng nhạt, một đôi mắt lấp lánh như sao trời.

"Thực sự?" Từ đầu đến cuối? Không phải chỉ có thể nằm bị áp, ngồi bị đâm? "Ngươi cho ta làm? Không phải lại gạt ta cưỡi ngựa chứ?" Thực, thực sao?

Hai con mắt chớp chớp, giống như một con thỏ nhỏ, làm đại dã lang Lãnh Liệt không có biện pháp nói ra lời cự tuyệt, nhận mệnh mà cười cười nhìn y, "Ngươi nhớ phải làm tiền hí a?" Đây tuyệt đối là ý nghĩ đầu tiên trong đầu y, không muốn chảy máu a!

"Đương nhiên! Điểm ấy ngươi yên tâm! Ta sẽ đem toàn bộ gel trong nhà cho ngươi dùng hết, cam đoan ngươi thích! Ngươi cứ yên tâm vào kỹ thuật của ta!" Cùng với vài tiếng '*** tiếu', tâm nguyện vạn năm cuối cùng cũng thành hiện thực, Diệp Thứ Hành liền đem chuyện Lãnh Liệt ba ba cùng gia gia vì sao đến đây quăng đến tận Bắc Cực! Đắc ý chán, sắc lang nâng cằm Lãnh Liệt lên, "Nào! Để thể hiện thành ý, trước kêu một tiếng 'chồng' nghe xem!"

Chồng? Lãnh Liệt híp híp mắt, còn chưa làm được đã muốn 'tạo phản'?

"Vậy để thể hiện thành ý, có phải là nên thân thân (hôn) một chút?" Mang theo ý cười nhẹ nhàng mà bắt đầu phóng điện.

Diệp Thứ Hành nghe xong, trong đầu gào lên: "Chết mất!" Nhưng vẫn ngẩng đầu, mặt hai người cách nhau ngày càng gần, so với nụ hôn đã làm cả tỉ lần trước đây, nhưng lần này tự mình hôn, Diệp Thứ Hành lại có chút khẩn trương, cảm giác đến ngực cũng đang rung lên từng hồi —

"Quấy rầy một chút! Nhưng nếu không có cơm ăn, gia gia liền xỉu tại chỗ, sức ăn của ông nội khá lớn!" Ở cửa bếp, không biết khi nào thì ba ba Lãnh Liệt — Lãnh Tuấn, mặt vô biểu tình nhìn hai người.

Trong phòng bếp liền xuất hiện hai pho tượng, Diệp Thứ Hành còn đang kiễng chân vểnh môi còn không kịp thu lại. Này— thiên hạ biết... sát phong cảnh là thế nào !

"Thật có lỗi ba ba! Xin đợi một chút, chúng ta lập tức bắt đầu nấu cơm!" Lãnh Liệt buông Diệp Thứ Hành ra quay đầu nói.

"Không cần!" Lãnh Tuấn nhìn thoáng qua Lãnh Liệt, sau đó đem tầm mắt chuyển tới trên người Diệp Thứ Hành đứng phía sau, "Ngươi ra ngoài cùng ta và gia gia nói chuyện, cơm để hắn làm là được rồi!"

"Hả?" Diệp Thứ Hành sửng sốt.

Lãnh Liệt cũng sửng sốt một chút, "Nhưng —"

"Không có nhưng nhị gì cả, chỉ cần một bữa cơm đơn giản là được, ta nghĩ có chút chuyện như vậy sao lại không làm được!" Lãnh Tuấn khi nói vẫn nhìn Diệp Thứ Hành, kia biểu tình giống như đang bảo: Có bữa cơm cũng không làm được, làm sao có thể làm dâu của Lãnh gia?

Làm dâu? Diệp Thứ Hành nổi một trận da gà. Hắn không thèm làm vợ LãnhLiệt!

Lãnh Liệt không có biện pháp nói thêm gì, chỉ có thể quay đầu nói với Diệp Thứ Hành, "Ngươi cố làm một chút đi! Trong tủ lạnh cũng không còn đồ ăn sẵn, ngươi thử một chút đi! Chỉ cần làm ngươi am hiểu một chút thôi thì sẽ làm được! Ân! Ta tin tưởng ngươi!"

"Chính là... là—" Diệp Thứ Hành vẫn có điểm do dự.

"Không sao! Không cần khẩn trương, chỉ là một bữa cơm, tựa như ngươi trước kia sống một mình mà làm! Ba ba cùng gia gia sẽ không xoi xét đâu!" Nói xong, Lãnh Liệt hôn lên trán hắn một cái, trước khi đi còn quay đầu nói với hắn một câu: "Chỉ cần vài món đơn giản thôi! Không cần miễn cưỡng!"

Khi cả gian bếp chỉ còn lại Diệp Thứ Hành, hắn nhíu nhíu mày xoay người mở tủ lạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn khốc, Lãnh Liệt quả nhiên sẽ không lừa hắn a!

Trong tủ lạnh, đích thực, không có cái mẹ gì cả!

Trong phòng khách, ba thế hệ Lãnh gia ngồi trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ. Lãnh Liệt trừng mắt, Lãnh Tuấn từ từ khép mi, còn lại gia gia Lãnh Nghị cười đến nheo cả mắt lại, thật đúng là hình ảnh quỷ dị khó tưởng tượng.

Rốt cục, Lãnh Liệt đầu hàng trước, ở đây còn lo cho Diệp Thứ Hành trong bếp, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị một thanh âm lạnh lùng cướp lời.

"Hắn không hợp với ngươi."

Lãnh Liệt nhìn Lãnh Tuấn, đối phương mở mắt nhìn y còn nói lại một lần: "Hắn không hợp với ngươi." Lãnh Nghị ở một bên hơi mở mắt, ý cười ở khóe miệng biến mất không ít.

"Làm sao ba biết người ta không hợp với con?" Mỗi lần cãi nhau trong nhà, Lãnh Liệt đều dùng giọng này.

"Chỉ cần một chút liền dễ dàng nhìn ta, hắn ngoại trừ khuôn mặt ra thì chả có gì được hết!" Lần này, khẩu khí Lãnh Tuấn cũng không còn tốt nữa.

"Hắn có xứng hay không cũng chỉ có con biết! Không cần người ngoài nhận xét!"

"Ta không phải người ngoài, ta là ba con!" Lãnh Tuấn cơ hồ là gầm nhẹ ra tiếng.

"Trước kia không thèm quản con, hiện tại sao lại đứng trước mặt con nói người ta không phù hợp?" Thanh âm Lãnh Liệt là từ yết hầu mà ra, y đang sinh khí.

"Con không cần đánh giá quá cao hắn như thế!"

"Là ba từ đầu đã xem thường hắn!" Xem nhẹ địa vị của hắn trong lòng y!

"Con!"

"Con trai," Lãnh Nghị đột nhiên nói một câu, đem không khí giương cung bạt kiếm đánh vỡ, ông nhìn Lãnh Tuấn, cười cười nói: "Đừng quá gấp." Lại nhìn Lãnh Liệt, cười đến sáng ngời, "Cháu nội, ngươi cũng đừng quá nóng vội, mọi việc đều phải có thời gian để thử thách—"

Sau đó, là trầm mặc vô tận. Ba người đều có tâm sự, không ai nói gì, không khí gia đình đoàn tụ liền biến mất, Lãnh Liệt muốn vì Diệp Thứ Hành mà nói gì đó, lại đột nhiên không còn một chút dũng khí,đối mặt với Lãnh Tuấn.

Cơm tối đã làm xong, Diệp Thứ Hành làm cũng thực nhanh, không đến mười phút đã xong.

Sự thật chứng minh, Lãnh Liệt đích thực là đánh giá cao Diệp Thứ Hành, y nghĩ Diệp Thứ Hành trước kia sống một mình, kiểu gì cũng đã từng làm mấy món bình thường, nhưng — nói Diệp Thứ Hành không làm được gì cũng bất công, bởi vì hắn ít nhất còn có thể làm một số thứ —

"Hắc hắc! Đây là tự tay cháu làm, mời! Đừng khách khí!" Diệp Thứ Hành 'ngượng ngùng' sờ gáy, tay bầy ra bộ dáng mời.

Nhìn bát mì trước mắt, Lãnh Liệt khóe miệng giật giật, trong bát y còn có quả trứng trần nước sôi! Là Diệp Thứ Hành đặc biệt 'ưu đãi' cho y, y quả thực rất cảm động a! Nhưng, ở một phương diện nào đó vẫn không thể cảm động.

Sắc mặt Lãnh Tuấn so với cải trắng nát vụn trong bát còn giống cải trắng hơn.

"Sao vậy? Không hợp khẩu vị ạ? Trong tủ lạnh ngoại trừ trứng cũng không còn gì, tìm nửa ngày mới có ít mì gói! Còn sợ không hợp khẩu vị, cho nên cháu nấu xương sườn thêm thịt bò thêm cà chua và cải trắng, hương vị khá ngon, không phải sao? Ha ha!" nói xong, Diệp Thứ Hành bắt đầu ăn một gắp mì, còn phát ra thanh âm, "Xì xụp" một tiếng vang dội!

Lãnh Tuấn nhanh chóng đứng dậy, cũng không quay đầu lại bước lên lầu.

Trên bàn cơm, Diệp Thứ Hành nhai được một lúc liền dừng lại, hắn nhìn mặt bàn, một mảnh trắng sạch.

Lãnh Liệt nhìn Lãnh Tuấn biến mất ở cầu thang, khẽ thở dài. Đúng lúc này, một tiếng húp mì làm cả hai chú ý, quay đầu vừa thấy, Lãnh Nghị đang hào hứng ăn bát mì tỏa ra mùi vị gay mũi, còn nói ra một câu:

"Hương vị không tệ ! Ah a a!"

Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

Buổi tối, Diệp Thứ Hành nằm vật ở trên giường không nhúc nhích, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, hắn nhắm mắt cuộn người thành một đống. Một cơn gió mang theo hương bạc mà thơm mát khẽ thổi qua, sau đó là một thân thể lành lạnh áp lên người hắn. Mặt bị lôi ra khỏi chăn, Diệp Thứ Hành không thèm kêu một tiếng.

"Sao vậy?"

"Ngươi cố ý!" Thanh âm khẳng định vang lên bên tai. Diệp Thứ Hành nhắm chặt mắt hơn. Đúng vậy, bát mì đó, quả thực là hắn cố ý. Vậy thì sao?

"Đúng là tiểu nghịch tử!"

Ngoài dự kiến, người kia không mắng hắn cũng không đánh mông hắn, ngược lại lại còn dùng thanh âm ẩn ẩn vui sướng, đây là đang tâng bốc hắn sao? Diệp Thứ Hành có chút nghi ngờ mở mắt ra, nhìn mặt Lãnh Liệt , y đang cười nhìn hắn, không hề có vẻ như đang sinh khí.

"Làm tốt lắm!" Lần này, Lãnh Liệt trực tiếp hôn lên mặt hắn một cái, "Ta sớm đã muốn chỉnh người kia, vẫn là ngươi lợi hại!"

Cái này, đúng là đang tâng bốc hắn đi? Diệp Thứ Hành khóe miệng nhịn không được kéo lên, tâm tình vốn buồn bực liền tốt lên không ít. Lãnh Liệt ôm hắn, từ phía sau, Diệp Thứ Hành thực thích tư thế như vậy, làm hắn có cảm giác an tâm.

Trong bóng đêm, không biết đã qua bao lâu. Diệp Thứ Hành từ những ảo tưởng của bản thân tỉnh lại.

"Ta nghe thấy, lời của ba ngươi." Vì sao đột nhiên nói chuyện này, hắn không biết, cho đến khi nhận ra, lời đã ra khỏi miệng.

Cánh tay đang ôm hắn khẩn trương siết lại, Lãnh Liệt không nói chuyện.

Diệp Thứ Hành cũng không muốn nói, sợ phá hư không khí. Cho đến khi người phía sau khẽ thì thầm vào tai hắn: "Ta thích ngươi."

Không có tiếng trả lời, Lãnh Liệt còn nói: "Ta yêu ngươi."

Diệp Thứ Hành vẫn không trả lời, cảm giác được lực đạo ôm hắn từ phía sau. Thật lâu sau, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.

"Ta mệt—"

"Vậy ngủ đi!" Lãnh Liệt hôn nhẹ lên má hắn, rồi lại như không an tâm chuyện gì đó mà nói tiếp: "Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."

"Ân—" Cứ như vậy mà ngủ, bởi vì đầu óc mờ mịt, mùi hương và độ ấm trên người Lãnh Liệt giống như mê dược, rất nhanh, hắn không còn biết chuyện gì, nhưng cho đến Diệp Thứ Hành chìm sâu vào giấc ngủ vẫn có cảm giác đã quên làm việc gì đó—

Sáng sớm ngày hôm sau, một tiếng rống giận phá tan sương sớm từ phòng vang ra!

"Lãnh Liệt !!! Tối qua chính ngươi nói cho ta thượng a!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro