CHƯƠNG 2 QUYỂN 3:
Trên con đường vào sáng sớm, dưới tán lá rậm rạp của hai hàng cây bên đường, một chiếc xe màu bạc gào rú lướt qua, những chiếc lá bị cuốn theo tạo thành một cơn gió màu vàng tuyệt đẹp, cái loại hình ảnh chỉ xuất hiện trên TV này, hiện tại lại hoàn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người.
Xe thể thao giảm tốc tấp vào lề đường, Lãnh Liệt tay trái đặt trên vô lăng, tay phải từ trong ngực lấy ra chiếc điện thoại màu đen, lựa chọn một cái tên ấn xuống, đợi mấy chục giây, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nghe máy.
"Dậy chưa?" Từ đầu dây bên kia truyền đến một tiếng rên rỉ mơ mơ màng màng, Lãnh Liệt cười nhẹ, y đã có thể tưởng tượng người ở đầu dây bên kia bây giờ đang có bộ dáng đáng yêu ngần nào.
"Ai thế a ngô—"
"A! Không ngoan nha! Tại sao lại không nhận ra tiếng của chồng mình chứ?" Khóe miệng Lãnh Liệt mở càng lớn, "Để xem lúc ta trở về sẽ trừng trị ngươi như thế nào!"
"Thiết đi chết đi! Sáng sớm tinh mơ đã chạy ra ngoài, muốn đi ngoại tình sao?"
Ngoại tình? Làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện đó nữa!
"Ân— ta cũng muốn—" Lãnh Liệt cố ý đình một chút, lại tiếp tục nói: "nhưng trên thế giới này ngoài trừ một người tên Diệp Thứ Hành ra thì không có ai có thể khơi dậy 'tính thú' của ta hết! Hắn vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp, dáng người cực chuẩn, cái mông nhỏ lại vừa vểnh vừa co dãn, nhất là một đôi chân thon dài lúc nào cũng siết chặt lấy eo ta—"
"Ngươi câm miệng cho ta! Khách làng chơi chết tiệt nhà ngươi mới sáng sớm đã nghĩ bậy rồi! Biến thái không thay đổi được a!?" Người ở đầu dây kia bắt đầu bùng nổ! Hắn suýt nữa nhổ luôn cả dây điện thoại! Tròng ghẹo! Đây là một hành động tròng ghẹo hết sức trắng trợn!
Cảm thấy đùa đã đủ vui, Lãnh Liệt cười nói, "Được rồi! Ngươi tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa đi! Ta có chút chuyện phải làm, buổi tối nói chuyện sau! OK?"
"Ngủ cái mông ý! Bị ngươi đánh thức thì làm quái nào mà ngủ tiếp được? Cút!" Nghiến răng nghiến lợi dập máy, Diệp Thứ Hành nằm ở trên giường lăn một vòng, cắn cắn môi, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở đầu giường. 05:38! Cách giờ đi làm còn một lúc nữa, ngủ? Nhưng quả thực là ngủ không nổi, chịu bất hạnh mà cào đầu, Diệp Thứ Hành lại lăn thêm một vòng ở trên giường, nằm không đến năm phút, liền xoay người nhảy xuống giường.
A— thực nhàm chán quá đi! Ta chà chà chà, trong miệng đầy bọt trắng, Diệp Thứ Hành nhìn bản thân trong gương, tóc tai lộn xộn, ánh mắt vẫn còn mơ hồ, trên cổ đỏ rừng rực— ĐỎ RỪNG RỰC?
Thiếu chút nữa phun cả mồm kem đánh răng ra ngoài, Diệp Thứ Hành dán sát mình vào gương để nhìn cho kỹ những vết đỏ loang lổ trên ngực, từng dấu từng dấu chậm dãi lan lên tận cổ, chỉ có thể dùng từ hoành tráng để hình dung, tình thú bị phát huy đến trình độ này, có thể thấy được hoạt động ân ái cũng không thường a!
"Ông nội nó! Khách làng chơi chết tiệt!" Căm hận nhìn khuôn mặt nhăn nhó của bản thân trong gương, Diệp Thứ Hành lại một lần nữa cảm thấy hối hận, hối hận cái gì? Hối hận tối qua không hạ trên mặt Lãnh Liệt mấy quả ô mai (aka dấu hôn)! Nhờ ơn Lãnh Liệt ban tặng, mấy cuối tuần gần đây hắn không thể xỏ vào áo T-shirt, chỉ có thể thường xuyên mặc áo sơ mi cùng áo có cổ để che dấu, nhưng thế này, áo có cổ sợ cũng không che nổi.
Lúc mặc quần áo, Diệp Thứ Hành vẫn còn đứng trước gương "uốn éo" mất nửa ngày, âm thầm hạ quyết tâm lần sau phải để lại trên mặt Lãnh Liệt tầm hai mươi quả ô mai, để cho y đeo mặt nạ ra ngoài! Cuối cùng, phát hiện ra phải cài kín toàn bộ khuy mới có thể che dấu được, nhưng — thời buổi nào rồi còn mặc áo sơ mi cài kín cúc a? Đây không phải những năm tám mươi! Trừ phi—
Diệp Thứ Hành nhíu nhíu mày, đi tới trước tủ quần áo. Mở ra, quần áo bên trong đã được Lãnh Liệt sửa sang lại thực chỉnh tề, Diệp Thứ Hành có điểm hổ thẹn, bởi vì hắn luôn nhận nhầm quần áo của mình với Lãnh Liệt, từng có rất nhiều lần hắn mặc đồ của Lãnh Liệt đi làm, đến cảnh cục, một đống người vây lấy hắn nhìn ngó, nói Diệp Thứ Hành nhà ngươi phát tài a? Bộ quần áo này ít nhất cũng phải ngốn hết hai tháng lương của chúng ta a! Làm hắn sợ đến mức cả ngày phải đề phòng, tuy quần áo của Lãnh Liệt hư không cần bồi thường, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện mình đang khoác hai tháng lương trên người, vẫn sợ không cẩn thận làm bẩn, quần áo này, đi giặt ngoài tiệm cũng phải mất một trăm tám mươi đồng đi?
Áo khoác nhung màu cà phê sẫm, áo sơ mi vàng nhạt cùng ca vát lụa xanh lục, quần bò giản dị, một khuôn mặt anh tuấn, một nam nhân cao lớn đi ở trên đường đã làm biết bao cô gái ngây ngất, nhưng tất cả mọi người đều không nhận ra, chính là sắc mặt nam nhân có chút cứng ngắc nhìn về phía trước, đang lúc mọi người trộm ngắm nhìn biểu cảm "u buồn" trên mặt hắn thì —
"Chậc! Đáng chết! Mẹ nó, sao nhanh vậy!"
Lần thứ sáu chửi rủa, Diệp Thứ Hành nới lỏng chiếc ca vát xanh ở trên cổ, có vẻ như đã quên lý do tại sao lại đeo nó, dĩ nhiên là để che dấu những vết đỏ trên cổ nên hắn chọn đeo ca vát, đương nhiên, là từ tủ Lãnh Liệt lấy ra.
Đã khó chịu lại thêm khó chịu, nhưng quả thực là không thể chịu nổi! Diệp Thứ Hành tháo ca vát, cầm trên tay vung vẩy. Đúng lúc đi đến một con phố nhỏ, giác quan mang tên 'Còi báo động' của Diệp Thứ Hành vang lên, trực giác nói cho hắn biết trong khu vực này đang có 'hoạt động phi pháp', kẻ phạm tội này, nơi và thời gian hoạt động này, không cần nghĩ, cũng biết là ai.
Cách Diệp Thứ Hành không đến mười bước, một nam nhân mặc chiếc áo sơ mi chim cò đáng khinh đang cầm trên tay mấy chiếc đĩa phim hướng người trước mặt cố gắng mời chào, bên cạnh chân gã còn có một cái thùng giấy, mà nam nhân đối diện, là hai nam nhân, chuẩn xác mà nói là hai nam nhân một già một trẻ.
"Đại thúc cứ tin ta đi! Đĩa 'Trương Siêu' này thực đáng giá a!" Nam nhân đáng khinh kia càng cười càng đánh khinh.
"Nga a a! Vị tiểu ca này có thực nhiều hàng! Đĩa này ở Nhật Bản cũng chỉ mới phát hành không lâu a!" Người đang nói là một nam nhân khoảng sáu mươi tuổi, tóc có chút bạc, xem ra người này không phải cố ý dính vào chuyện này, dáng người cao ngất, đây là kết quả của việc rèn luyện cơ thể thường xuyên, bởi vậy nếu đem so sáng với những người cùng tuổi cũng là một bộ dáng được coi trọng, khuôn mặt cũng có khí khái anh hùng, khi còn trẻ có thể khẳng định là một nam nhân dễ nhìn.
"Đại thúc ngươi cũng thật tinh a! Ngươi có thể đi hỏi mà xem, trong phạm vi ba trăm mét ta đảm bảo không ai không biết đến hàng của Triệu Tam Bàn ta, lúc nào cũng nhanh nhất!" Triệu Tam Bàn vỗ vỗ ***g ngực gầy gò của mình nói.
"Thật vậy sao? Nga a a! Uy! Ngươi xem cái này thế nào?" Lão nam nhân cười nheo mắt, lấy tay huých vào người bên cạnh.
Đó là một nam nhân tầm ba mươi tuổi, cao lớn trầm ổn, ngũ quan sắc sảo làm cho người ta có ấn tượng mạnh, toàn thân lại tản mát ra một hơi thở tri thức. Nam nhân mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn chiếc đĩa trên tay lão nam nhân, có chút khó xử cùng thiếu kiên nhẫn.
"Ngài—"
"A nha! Đừng cứng ngắc vậy, ta đâu phải là đi mua thuốc phiện, thỉnh thoảng xem mấy phim này mới khỏe người a!" Lão nam nhân trừng mắt nhìn, lại quay đầu cười hỏi Triệu Tam Bàn: "Tiểu ca, đĩa này bán bao nhiêu?"
Triệu Tam Bàn ánh mắt sáng ngời, có khách lớn rồi, "Ánh mắt của đại thúc thật tốt! Đĩa này quả thực là hàng đã qua tuyển chọn! Không phải là người biết thì ta cũng chả bán! Khách hàng của ta cũng rất đặc biệt, có một số vị sếp còn mua về để tăng một chút tình thú đó!" hai chữ 'tình thú' này từ mồm Triệu Tam Bàn nói ra, rất khó để hiểu sai nghĩa.
"Nga? Sếp ?" có điểm giật mình a!
"Đúng rồi! Chính là sếp—"
"Ngươi có thể nói cho ta tên sếp đó được không?"
"Ha ha ha! Chính tổ chưởng Tổ Chống mại *** Diệp Thứ Hành, sếp Diệp— hả?" Triệu Tam Bàn ngây ngẩn cả người, cái mồm cười đáng khinh cũng hóa đá quay người lại, thanh âm này — quay đầu về phía sau liền thấy, không phải Diệp Thứ Hành thì là ai?
"Được lắm!" Diệp Thứ Hành cười vui vẻ, giữa hai phiến môi còn có thể thấy mấy chiếc răng sáng trắng nghiến vào nhau như muốn cắn cổ kẻ nào đó trước mặt, "Triệu Tam Bàn, hiện tại còn cùng các sếp làm ăn sao?"
"Diệp, Sếp Diệp! Ngài, lão ngài, sao sớm vậy đã dậy a?" bình thường chả phải giờ này còn đang say giấc sao?
Diệp— Thứ Hành? Trung niên nam nhân khẽ nhíu nhíu mày, đem tầm mắt dừng lại trên Diệp Thứ Hành, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
"Hừ hừ! Ngươi vẫn luôn lẩn nhanh như vậy, ta không dậy sớm vậy sao nhìn thấy nhà ngươi a!" Diệp Thứ Hành vẫn đang âm u cười, dùng chân đá thùng giấy dưới chân, ân? Chỗ này, ít nhất là hai trăm đĩa a!
"Không không không không ta nào dám trốn ngài! Ta mỗi ngày đều đứng ở đây chờ ngài qua đó!"
"Ta phi! Ngươi mỗi ngày đều ở chỗ này bán đĩa đen ta còn tin!" Không nói hai lời liền một cước đạp lên mông Triệu Tam Bàn, "Tự đi đi, không cần ta động thủ nhỉ?"
Triệu Tam Bàn nhận mệnh gật đầu, nhận mệnh mà tự ôm thùng— ai! Vừa mới nhập hàng, vốn ta còn chưa thu đủ nữa!
Theo dõi Triệu Tam Bàn chính xác là đi về hướng cảnh cục, Diệp Thứ mới quay đầu nhìn một già một trẻ trước mắt, trên tay lão nhân vẫn còn cầm đĩa đen của Triệu Tam Bàn, dùng ánh mắt nhìn một món đồ thú vị nhìn hắn, mà vị còn lại, sắc mặt tựa hồ âm trầm hơn một chút.
"Các ngươi—"
"Ngươi là Diệp Thứ Hành?" Trung niên nam nhân đột nhiên hỏi.
Diệp Thứ Hành sửng sốt một chút, hả? Thanh danh hắn cũng chưa lớn đến vậy đi? Chả nhẽ Triệu Tam Bàn kia đã nói bậy gì nữa rồi?
"Ta—"
"Sếp, chúng ta không có tội a!" Không chờ hắn trả lời, lão nam nhân bên cạnh liền kêu lên, "Chúng ta chỉ muốn hỏi đường thôi a! Chúng ta vừa từ nước ngoài trở về, không biết đường a!"
Hỏi đường? Diệp Thứ Hành nhướn mày, lại là hỏi đường! Cái cớ này tồn tại đã bao năm rồi cơ chứ!
"Hỏi đường mà vẫn tiện thể hỏi luôn đĩa đen bao nhiêu tiền?"
"A? Xong rồi! Bị thấy được!" Trên mặt lão nam nhân tràn ngập biểu tình gặp sai, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng nhìn trung niên nam nhân, ý bảo gã nói chuyện.
Diệp Thứ Hành cũng theo bản năng nhìn sang bên cạnh, phát hiện đối phương cũng đang nhìn hắn. Sự thật là, ánh mắt trung niên nam nhân chưa từng rời khỏi người hắn.
"Ngươi muốn thế nào?" Một khi mở miệng, khẩu khí lạnh lùng giống như băng ngàn năm.
Được a! Diệp Thứ Hành đã đã lâu không có nhìn thấy tên nào được như vậy! Bị cảnh sát bắt tại hiện trường còn dám hất cằm hỏi lại, trong mắt hắn, như vậy chính là thiếu giáo dục! Mà thân là một gã cảnh sát nhân dân, giáo dục người như vậy cũng là một phần của công tác!
"Theo ta đến cảnh cục một chuyến, cho các ngươi tham dự một khóa giáo dục miễn phí, cho mấy người ngoại quốc các ngươi nhớ lại pháp luật Trung Quốc!" Diệp Thứ Hành cằm vừa nhấc, chỉ chỉ Triệu Tam Bàn, "Đi theo hắn, mau lên!"
"A? Không phải chứ?" Lão nam nhân xụ mặt, "Vừa mới xuống máy bay đã phải đến cảnh cục a? Ta chỉ muốn nghỉ một chút a!"
Nghỉ ngơi? Diệp Thứ Hành mỉm cười, "Được a! Tạm giữ mười lăm ngày, đủ cho ngươi nghỉ ngơi! Uy! Cầm lấy cái đĩa, đừng nghĩ đến chuyện hủy chứng cớ!"
Trung niên nam nhân một mực dò xét Diệp Thứ Hành, giống như muốn trên mặt hắn tìm hoa, cho dù Diệp Thứ Hành có đầu gỗ đến đâu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt kia, quay đầu nheo mắt, dùng ánh mắt được cho là nguy hiểm nhìn nam nhân kia, Diệp Thứ Hành khẩu khí không quá thân thiện mà nói: "Này! Nhìn cái gì? Chưa thấy qua nam nhân sao?"
Đối phương không có trả lời, nhưng từ trong ánh mắt phát ra một tia khinh thường, làm Diệp Thứ Hành càng thêm khó chịu!
Tên kia bị sao vậy? Mình đâu có đắc tội gì tên này? Cho dù bị bắt đến cục cảnh sát, cũng không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn chứ? Giống như hắn chọc lão bà gã a!
"Này!" lúc này, lão nam nhân vỗ vai nam nhan, cười một chút, "Đừng vội vàng quá!"
Đoàn người chậm rãi đi vào Đông cục, lên Tổ chống mại ***. Thường ngày Diệp Thứ Hành toàn là kẻ đến muộn nhất nhì, người muộn nhất bao giờ cũng là Đại Đảm, hôm nay vừa mở cửa, phát hiện ra Đại Đảm đã ở đây, Giang Dương cùng lão Hồ đều đã đến, người luôn đến sớm nhất là nữ cảnh sát viên A Thanh lại chưa thấy đến.
"Sếp, hôm nay sớm như vậy a!" Đại Đảm ngồi ở chỗ mình uống sữa đậu nành, trên tay còn cầm nửa cái bánh quẩy.
Giang Dương đang ngồi trên sô pha đọc sách cũng ngẩng đầu, dùng tay đẩy kính mắt, lóe ra một đạo bạch quang, "Sớm!"
"Sớm a!" Lão Hồ vẫn như vậy, hai chân để lên bàn xem báo, trên mặt vẫn là cái mặt hồ ly ngàn năm không đổi.
"Các huynh đệ sớm!" Diệp Thứ Hành cười cười.
"Oa kháo! Lão Đại, trên cổ ngươi có cái gì kìa?" Nhìn thấy chiếc ca vát đáng thương trên cổ Diệp Thứ Hành, Đại Đảm sợ tới mức ngụm sữa đậu nành suýt nữa được giải thoát bằng hai lỗ mũi.
Diệp Thứ Hành khóe miệng run rẩy một chút, "Ca vát! Chưa thấy qua sao?"
"Không phải đó là thứ dùng để treo cổ tự tử sao?"
"Vô văn hóa!" mắng một câu.
"Ai? Đó là ngươi nói a"
Diệp Thứ Hành hướng mặt ra ngoài cửa nói: "Mau vào! Một tháng cũng phải đến đây tầm chục lần mới chịu được à!"
Những người khác vừa nghe, biết lại là Triệu Tam Bàn đến. Chỉ khác là, hôm nay, từ ngoài truyền vào còn có thêm một thanh âm "Ta chính là lần đầu tiên đến a!"
Ai? Mọi người kinh ngạc, tạp chí, báo cùng đậu nành đều được đặt xuống bàn để chủ nhân ngẩng đầu lên, quay ngoắt ra nhìn cửa. Diệp Thứ Hành đi vào, tiếp theo— Triệu Tam Bàn cũng đi vào.
"Các sếp sớm a! Đang ăn sao?"
"Cút!" Một tiếng này vừa ra, Triệu Tam Bàn ngoan ngoãn mà đứng sang một bên. Tiếp theo, một lão nam nhân đi vào, hướng về phía mọi người cười.
"Các vị cảnh sát tiêu biểu của Trung Quốc sớm a! Nga a a!"
Đã là cảnh sát nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp loại tội phạm lễ phép đến như vậy. Tiếp theo trung niên nam tử cũng tiến vào, mọi người nhíu mày, mặc dù không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng tên tội phạm này ngược lại lại có khí chất của cảnh sát đầy người a !
Giang Dương quay đầu nhìn Diệp Thứ Hành đang pha trà, hỏi: "Sao mang họ về đây?"
"Bắt cùng Triệu Tam Bàn thì còn có tội gì chứ!"
Giang Dương lại quay lại nhìn hai người, thấp giọng nói câu: "Không giống."
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
"Ngươi biết cái gì?" Diệp Thứ Hành bưng chén trà đi tới, "Hiện tại mọi tội phạm đều là lòng người dạ thú! Nhìn thoáng qua làm sao mà biết được!" Nói xong, tầm mắt lại một lần nữa cùng trung niên nam nhân giao đấu.
Kháo! Còn nhìn? "Bang" một cái đập chén trà lên bàn, Diệp Thứ Hành ngồi vào ghế nhìn ba người, "Ta nói, đều đã già đầu cả rồi! Ngươi! Triệu Tam Bàn, quen ngươi đã nhiều năm như vậy, cái gì ta cũng đã nói hết với ngươi! Nói nữa cũng vô dụng, ta cũng không lãng phí nước miếng—"
"Sếp Diệp anh minh!"
"Cút! Đĩa toàn bộ tịch thu cộng nộp phạt!" Một tiếng thở dài, Triệu Tam Bàn "bỏ mình". Diệp Thứ Hành quay nòng pháo về phía hai nam nhân, nhưng còn chưa kịp mở miệng, trung niên nam nhân đột nhiên hỏi một câu.
"Ta có thể gọi điện thoại không?"
"Gọi điện thoại? Làm gì?"
"Gọi luật sư! Khẳng định là gọi luật sư đó!" Đại Đảm ở một bên 'nói leo', "Kẻ có tiền gặp chuyện gì cũng hỏi luật sư!"
Diệp Thứ Hành nhìn nhìn nam nhân, hừ! Trúng quả rắm cũng gọi luật sư? Nhưng vẫn gật đầu.
Nam nhân cũng không khách khí, đi đến bên bàn cầm điện thoại ấn xuống một dãy số, chỉ thấp giọng nói hai câu liền dập máy, sau đó trở về chỗ ngồi. Diệp Thứ Hành vì thế tiếp tục chuyện vừa rồi, chỉ vào lão nam nhân tiến hành "giáo dục".
"Ngươi! Lớn đầu, làm cái gì không làm lại chạy đi mua đĩa đen bên đường, cũng không sợ người ta nhìn vào sao!"
"Đây là ngươi nhìn vào a?" Lão nam nhân lại là a a cười.
"Đừng có cười nữa!" Diệp Thứ Hành quát khẽ một tiếng, "Nghiêm túc chút đi! Không còn giáo dục gì được nữa!" nói xong nhìn trung niên nam nhân từ đầu đến giờ chưa nói một lời, "Còn ngươi! Hai người các ngươi là quan hệ gì? Nhìn tuổi hắn ít nhiều cũng là trưởng bối a? Làm tiểu bối không những không khuyên nhủ lại còn để hắn tùy ý làm bậy, còn ra thể thống gì nữa? Hay kỳ thật căn bản là ngươi muốn xem? A? Có phải là?"
Nam nhân một tiếng cũng không nói, khẽ cúi đầu, nghe được Diệp Thứ Hành nói như vậy, cũng chỉ là thoáng ngẩng đầu nhìn hắn.
Sách! "Ngươi là người gỗ sao—" Diệp Thứ Hành bĩu môi, uống một ngụm trà. Ba người bên kia cũng đồng dạng kinh ngạc
"Hôm nay lão đại thực nóng tính a?"
"Khẳng định là có chuyện không vui!"
"A? Lấy công trả thù tư?"
Uống hết trà, nhuận nhuận giọng, Diệp Thứ Hành tiếp tục nói, chỉ vào lão nam nhân, "Ngươi a! Tuy tuổi không phải rất lớn nhưng ít ra cũng so với hắn lớn hơn đi?"
"Phải, phải! Khẳng định so với hắn lớn hơn! So với hắn lớn hơn không bao nhiêu! Nga a a!" Lão nam nam nhân cười thật sự đắc ý.
"Thế thì nên làm tấm gương cho con cháu noi theo, như vậy sau này làm sao dạy trẻ nhỏ a?"
"Đúng đúng! Sếp nói thực đúng, ta có dạy được hay không hắn biết càng rõ!"
"Ngươi!" đầu ngón tay vừa chuyển, chỉ vào trung niên nam nhân, "Ngươi nhìn chưa đủ a? Từ nãy đã nhìn ta chằm chằm như vậy, ta bắt ngươi là làm sai sao? Có cái gì bất mãn nói ra đi? Đừng tưởng không nói gì ta liền cho qua, cái chiêu im lặng này ta đã không còn dùng từ năm tám tuổi rồi!"
Cũng không biết qua bao lâu, tóm lại khẳng định không phải thật lâu, Diệp Thứ Hành nghĩ mình còn chưa nói đủ, cửa đột nhiên bị đẩy ra, ngẩng đầu liền thấy, thiếu chút nữa bật ra tiếng.
Lãnh Liệt! Sao y lại đến đây?
Lãnh Liệt thở hổn hển, đảo mắt nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thứ Hành một giây, sau đó chuyển tới hai nam nhân một già một trẻ kia, sau đó cũng dừng lại.
Hai nam nhân cũng không có chút gì thay đổi, chẳng qua khuôn mặt vốn đang cười liền càng thêm sáng lạn, vốn đang âm trầm thì lại càng âm trầm.
Diệp Thứ Hành nghĩ thấy có chút kỳ quái, đứng lên hỏi: "Lãnh— Lãnh cảnh quan có chuyện gì sao?"
Lãnh Liệt thở dài, chậm rãi đi đến, gọi một tiếng: "Ba ba."
Cha, ba ba?
Không chỉ Diệp Thứ Hành, tất cả người ở đây đều hóa đá tại chỗ. Ba ba, hai chữ này càng như là một tiếng sét đánh cho Diệp Thứ Hành nổ tung!
Ba ba? Thế nhưng lại là— ba ba? Ba ba Lãnh Liệt, vậy không phải là— tuy đầu óc có chút đặc quánh lại, nhưng thân thể cứng còng của Diệp Thứ Hành vẫn xoay về phía lão nam nhân, đối phương vẫn đang đang cười, nhìn thấy Diệp Thứ Hành nhìn lão, gật gật đầu.
"Nga a a!"
"A! A a!" Diệp Thứ Hành cố gắng cười cười vươn tay, hiện tại cố cứu còn kịp không?
"Ba ba hảo!" Toàn tâm toàn ý mà gọi lão nam nhân. Lãnh Liệt đứng một bên đập mạnh cái trán mình một cái.
"Nga a a a a!" nắm tay Diệp Thứ Hành cười càng thêm lợi hại!
Đột nhiên trung niên nam nhân bên cạnh lạnh lùng mà nói một câu: "Ta mới là cha hắn."
Câu này vừa nói ra, những người khác liền hít sâu một hơi, Diệp Thứ Hành thì ngừng thở.
"Ta là gia gia hắn nga!" Lão nam nhân cười hì hì nói với Diệp Thứ Hành: "Mặc dù ta rất cao hứng ngươi gọi ta bằng ba, nhưng như vậy sẽ thực rắc rối! Điều đó cũng có nghĩa ngươi là thúc thúc của Tiểu Liệt!"
Lại một lần nữa quay đầu nhìn người mà hắn cho ca ca của Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành mở ra miệng nói từng chữ, "Ba, ba?"
Nam nhân giơ lên khóe miệng, lần đầu tiên cười, nụ cười kia quả nhiên là cùng một khuôn mẫu với Lãnh Liệt, ở trong mắt lại là kiểu cười Diệp Thứ Hành hắn hận nhất!
"Ta không có nhiều con như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro