Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 17 QUYỂN 3:

Diệp Thứ Hành cảm thấy mình bây giờ giống hệt như một đại thúc háo sắc, trong đầu toàn ý đồ đen tối. Lãnh Liệt im lặng nằm trên giường làm cho hắn có cảm giác gặp được công chúa ngủ trong rừng. Khuôn mặt góc cạch vào lúc này mới có cả giác hòa nhã hơn một chút, hơn nữa trên đầu vẫn còn quấn băng trắng, cả người đều tỏa ra hơi thở cấm dục.

Mỹ nhân a, họa thủy a! Thật sự là một tai họa a!

Liếm liếm đôi môi khô ráo từ bao giờ, Diệp Thứ Hành thả lỏng cước bộ, chậm rãi đi về phía chiếc giường, hắn nghĩ, nếu hiện tại Lãnh Liệt mà ăn phải cái loại thuốc an thần gì gì đó, có phải cho dù hắn có làm "động tác" gì, mãnh liệt cỡ nào y cũng không dậy phải không? Cùng lắm thì hắn sẽ dịu dàng một chút. Mặc dù lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy không ra dáng công chút nào hết a? Hơn nữa hắn còn có "vết xe đổ" rõ to đấy, lần trước hắn cũng thừa dịp Lãnh Liệt bị mê hôn mà cướp được lần đầu tiên phía sau của y, kết quả là thiếu chút nữa bị dọa đến liệt luôn, cuối cùng còn bị Lãnh Liệt ném lên giường báo thù cả tháng trời!

Bị điều giáo thê thảm luôn!

Nhưng cơ hội không phải lúc nào cũng có!

Nhưng mà hậu quả cũng thực nghiêm trọng đi!

Thiên thần trắng đen trong đầu vẫn còn đôi co qua lại, chân đã tự động đi đến cạnh giường. Lãnh Liệt vẫn đang hôn mê không hề nhúc nhích, hô hấp đều đều mà bình tĩnh, ngẫu nhiên lông mi hơi rung động một chút, hình như là do miệng vết thương vẫn còn đau. Diệp Thứ Hành biết, Lãnh Liệt luôn luôn chán ghét tất cả các loại thuốc giảm đau. Nhìn thấy băng gạc trắng băng kín đầu Lãnh Liệt, trong tim Diệp Thứ Hành cũng mọc gai nhưng nhức, hắn thực sự— đánh rất mạnh phải không?

Nhăn mày, Diệp Thứ Hành mở to mắt không chớp ngắm nhìn khuôn mặt Lãnh Liệt, thì ra, chỉ không nhìn thấy nhau một thời gian, lại cảm thấy như đã trải qua cả một thế kỉ. Ánh mắt nhìn y gần như rơi vào trạng thái bi thương, không tiếng động tố cáo cảm thụ thực sự trong đầu hắn—

Thực xin lỗi— thực xin lỗi— đã nổi giận với ngươi, ngươi nỡ nói không biết ta là ai, thực làm ta tức giận, có đánh ngươi thêm một trăm gậy nữa cũng đừng mong ta hết giận! Nhưng là— ta thực làm ngươi bị thương, thực xin lỗi— làm thế nào mới bù đắp được cho ngươi bây giờ— làm sao, mới có thể giảm bớt đau đớn cho ngươi đây— nếu không, trước cứ 'ấy' một cái?

A! Diệp Thứ Hành ngươi lại suy nghĩ bậy bạ cái quỷ gì a? Khó khăn lắm mới tạo ra chút không khí bi thương lại bị phá hỏng rồi, hơn nữa lại chạy về quỹ đạo bậy bạ luôn rồi! Dùng sức nắm lấy tóc mình không tiếng động hét lên, Diệp Thứ Hành bi thống muốn chết mà cào tường, dưới đáy lòng hắn vẫn không thể thoát khỏi ảo tưởng khát vọng với Lãnh Liệt, hơn nữa là hiện tại bộ dạng "con chiêm nhu nhược", tức Lãnh Liệt, kia càng thêm gợi lên trong lòng hắn không ít "thú tính" đâu! Không có biện pháp a! Đây là hình tượng người nông dân quanh năm bị hà hiếp đột nhiên có một ngày được xoay người làm chủ nhân, đối mặt với tên địa chủ ngày trước vùi dập hắn, sẽ có một loại dục vọng giống như trả thù!

Diệp Thứ Hành nghĩ thấy hắn là lão nhân "cơ khát" đã lâu, mà hiện tại thứ duy nhất có khả năm "giải khát" cho hắn, chính là người tên Lãnh Liệt trước mắt hắn đay! Bảo trì tư thế đứng yên, Diệp Thứ Hành đem tầm di chuyển lên mặt Lãnh Liệt, đôi môi người đang im lặng đột nhiên tách ra lộ một khe hở nhỏ, không tiếng động hấp dẫn hắn, Diệp Thứ Hành nghe thấy tiếng thiên thần trong đầu mình oanh liệt ngã xuống, "oanh" một tiếng.

Nếu không, hôn cái đã? Ân! Nhẹ nhàng một chút thôi, cũng không có gì đâu, trước môi hắn mới chỉ động vào bờ môi Lãnh Liệt liền bị tên kia giống như lang đem hắn gặm cắn không còn mẩu da, hiện tại, hắn chỉ là nhẹ nhàng chạm nhẹ một cái chắc không quá phận đi?

Càng nghĩ, càng giống như tự thôn miên bản thân, Diệp Thứ Hành chậm rãi cúi ngừi hạ hông, liếm liếm đôi môi khô khốc, vươn "ma trảo" hướng Lãnh Liệt đang say ngủ— ân? Sao cúi người xuống không được? Sửng sốt một chút, mới phát hiện trước bụng còn đang buộc chuối tiêu a!

Cởi bỏ chuối tiếu, lại bắt đầu lại nào, từng chút từng chút mà gần xuống Lãnh Liệt, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kia cách mình càng ngày càng gần, bốn phía yên tĩnh đến tiếng hít thở đều đặn nghe càng rõ ràng, Diệp Thứ Hành không còn phân biệt nổi tiếng nào của hắn, tiếng nào là của Lãnh Liệt nữa rồi—

"Ngươi muốn gì?"

Thanh âm gần trong gang tấc, trầm thấp gợi cảm hơn cả bình thường.

"Ta muốn hun—?!"

Há! Diệp Thứ Hành sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh, cả người giống như bị sét đánh trúng, đông cứng tại chỗ không dám cử động. Lãnh Liệt khi mở mắt ra, ở cự ly gần như vậy hắn có thể thấy sự lạnh lùng phát ra trong đôi mắt ấy, Diệp Thứ Hành bị y nhìn đến đóng băng luôn, hiện tại, hắn tin tưởng, Lãnh Liệt thực sự là bị đa nhân cách. Ít nhất, ánh mắt này, hắn bây giờ mới được nhìn thấy! Thậm chí trước giờ không dám nghĩ tới.

"Hử?" Một tiếng cao giọng nghi vấn gọi Diệp Thứ Hành tỉnh lại, chỉ thấy Lãnh Liệt nhếch khóe miệng nhìn Diệp Thứ Hành đầy diễu cợt, chậm rãi chớt mắt một cái.

Diệp Thứ Hành phát hiện ra hắn có thể nhìn rất rõ đến từng sợi lông mi của Lãnh Liệt, sau đó mới ý thức được mình với Lãnh Liệt đã gần đến như vậy rồi! Hai người cách nhau chưa đến mười cm, hắn chỉ cúi đầu thấp một chút, liền có thể cùng Lãnh Liệt tạo thành một nụ hôn cực kì thuần khiết – má! Động tác của hắn sao lại nhanh hơn não đến như vậy? Lãnh Liệt hỏi hắn cái gì cơ? Nga! Đúng, hỏi hắn muốn gì? Hắn phải nói thế nào? Nói ta muốn XXOO ngươi nhưng lại không dám, cho nên mới muốn hun một cái cho đỡ thèm? Nói xem hắn còn mạng ra khỏi đây không?

Da đầu run lên một cái, Diệp Thứ Hành mặt không chút thay đổi mà cúi đầu, dùng trán mình chạm vào trán Lãnh Liệt, hai giây sau liền đứng dậy, giọng như đang nói chuyện lạ: "Tôi tới xem cậu có phát sốt hay không."

Bài đầu tiên của khóa huấn luyện cảnh sát: Thấy chết không sờn!

Lãnh Liệt nhướn mày một cái, khóe miệng vẫn đang giơ lên, nhưng không ai có thể nhìn ra tâm tình hiện tại của y. Diệp Thứ Hành có điểm ăn không chắc, trong lòng vẫn hơi đề phòng, bởi vì hắn không biết hiện tại Lãnh Liệt bây giờ là kẻ như thế nào, liền nhớ lại cuộc nói chuyện hôm trước. Hắn đánh ra thêm một Lãnh Liệt, chẳng may là sát thủ biến thái, lãnh huyết ác ma, cường gian phạm—

Vào lúc Diệp Thứ Hành vẫn còn đang miên mang suy nghĩ, Lãnh Liệt mở lời, mang theo ý cười mà hỏi: "Vậy, ta có phát sốt không?"

Không rõ y vì sao lại hỏi như vậy, chẳng qua Diệp Thứ Hành vẫn theo bản năng mà lắc đầu, "Không có, nhiệt độ cơ thể— thực bình thường." Chẳng lẽ lại làm y mất thêm trí nhớ rồi? Y không nhớ mình là kẻ đem y đánh vào đây?

"Nhưng mà—" Lãnh Liệt ý cười trên khóe miệng cùng khóe mắt càng thêm đậm, có chút đẩy đẩy đầu một chút, theo dõi Diệp Thứ Hành, một tay thoáng lướt qua cổ áo bệnh nhân đang mở ra của mình, lộ ra hai cái xương đòn gợi cảm, dùng một loại thanh âm gần như mị hoặc mà nói: "Ta lại cảm thấy thân thể thực nóng muốn chết, bác sĩ nói xem có nên kiểm tra lại một chút?"

Diệp Thứ Hành máu mũi thiếu chút nữa phun ra thành vòi!

Này, đây là chẳng lẽ chính là trò chơi trong truyền thuyết: "Bác sĩ VS Bệnh nhân" sao? Hắn có phải là đem Lãnh Liệt đánh thành ngưu lang rồi không ? Lãnh Liệt trước kia có bao giờ dùng loại hình rẻ tiền này hấp dẫn hắn đâu a! Cố gắng kìm nén tâm trạng muốn hóa thành lang, Diệp Thứ Hành thầm nhủ cắn chặt răng, hít một hơi dài, có chút hung ác mà trừng người nam nhân đắc ý trước mắt.

"Ngươi, đùa, ta?"

Hừ lạnh một tiếng, Lãnh Liệt buông tay, biểu tình cực kỳ hấp dẫn vừa rồi cùng ánh mắt tất cả đều biến mất không dấu vết, hắn ngồi dậy dựa vào giường, đầu dựa vào đầu giường. Trong giây lát Diệp Thứ Hành theo bản năng muốn đỡ y dậy, bàn tay vừa đưa lên lại nhanh chóng hạ xuống, bỏ đi.

"Không phải vừa rồi ngươi đến gần ta là muốn làm chuyện này?" Lãnh Liệt nhìn Diệp Thứ Hành tràn ngập trào phúng mà hỏi.

Đúng vậy! Hắn đích thật là muốn làm chuyện đó với Lãnh Liệt, bởi vì y là Lãnh Liệt! Mà hiện tại, Diệp Thứ Hành biết bản thân sẽ không còn loại xúc động đó nữa, bởi vì, người trước mặt hắn bây giờ không còn là Lãnh Liệt 'kia' nữa. Hắn, thiếu chút nữa làm chuyện ngu xuẩn!

"Đáng tiếc—" Diệp Thứ Hành cũng cười cười, "Ta hiện tại không có dục vọng kia nữa."

Lãnh Liệt thu hồi nụ cười, hỏi: "Vậy ngươi muốn làm gì? Đến ăn năn chuyện mình đã làm sao?"

"Ngại quá, ta không theo giáo phái nào hết! Hơn nữa không có cái gì cần phải sám hối hay ăn năn cả. Ta chỉ muốn đến xem ngươi còn sống ra sao thôi, dù sao— ngươi chết thì ta cũng phiền rồi!" Hiện tại ta chịu không nổi nữa rồi, quá phiền toái! Diệp Thứ Hành cầm lấy chuối tiêu đặt trên bàn đến trước mặt Lãnh Liệt, nhếch miệng cười, "Đây là cho ngươi tẩm bổ đó."

Nhìn thấy cái gọi là "bổ vật" kia, sắc mặt Lãnh Liệt tựa hồ cũng không tốt hơn, nhưng cũng không xấu hơn, "Ngươi có phải muốn nói với ta, chúng ta biết nhau, mà ta không nhớ rõ ngươi là bởi vì ta mất trí nhớ?"

Diệp Thứ Hành thả chuối tiêu xuống người y, "Ngươi không ngốc chút nào!" bản thân lại bẻ lấy một trái nghịch trên tay.

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?"

"Ngươi mà tin ta thì ngươi ngu hơn heo."

Lãnh Liệt lộ ra biểu tình thú vị, "Vậy ngươi muốn nói gì?"

Diệp Thứ Hành cầm chuối tiêu trong tay xoay như bút máy, "Biết sao được! Một bên là một người ngươi căn bản không quen không biết, một bên là lão cha già của mình, không có lý nào ngươi lại đi tin một người ngoài như ta cả."

"Vậy ngươi tới đây chỉ vì vậy?" Lãnh Liệt vẫn chưa nghe được đáp án mình muốn.

"Không có biện pháp a!" Diệp Thứ Hành lại là mở đầu bằng một câu vô nghĩa, sau đó đột nhiên dừng động tác trên tay, đặt mông ngồi lên giường, tựa tiếu phi tiếu theo dõi người trước mặt, "Không thể để cho kẻ chiếm tiện nghi được yên ổn a!" Nói xong cười haha hai tiếng, cũng không biết là đang cười ai.

Lãnh Liệt nhìn hắn, sau đó cao thấp nhìn hắn từ đầu xuống chân. Diệp Thứ Hành cười cười, hỏi: "Ngươi đang muốn hỏi ta có chứng cơ gì không?"

Trầm mặc vài giây, Lãnh Liệt hỏi: "Ngươi có không?"

"Đáng tiếc ta không phải nữ nhân a" Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hắn vô lực phán một câu khó hiểu.

Lãnh Liệt mặt không chút thay đổi mà hỏi: "Vì cái gì?" Cơ hồ là theo bản năng đi.

Diệp Thứ Hành nhếch khóe miệng, nhắm mắt, sau đó cúi đầu nhìn y, dùng một ánh mắt kì quái, mang theo ý cười đầy ám chỉ mà nói, "Thì ta sẽ chạy đến đây nói ta đã mang thai rồi! Ta hiện tại liền có thể mang bụng bầu đến gặp ngươi a!"

Gần như là một loại ám chỉ đầy sự quấy rồi ***, so với mấy thứ ngôn ngữ phiếm tình còn rõ ràng hơn, Lãnh Liệt dường như là lập tức nghĩ tới những gì hắn ám chỉ, ám chỉ rằng y với nam nhân này đã từng làm chuyện gì! Chính là, vẫn còn đang tưởng tượng, vẫn chưa đủ xa đâu nha!

Diệp Thứ Hành cũng đang tưởng tượng y như vậy! Cũng là tưởng tượng, xa xa vẫn chưa đủ! Cho nên, hắn cong miệng giống như đang tự nói với mình, "Đáng tiếc ta không thể mang thai, bằng không có thể đợi ta sinh ra đứa nhỏ liền có thể xét nghiệm ADN, đến lúc đó ngươi không muốn nhận cũng không được! Cho nên—" câu nói kế tiếp không có tiếp tục, hình như là cố ý câu dẫn người nghe.

"Cho nên?" Đợi mãi không nghe thấy đáp án, Lãnh Liệt tựa hồ có chút lo lắng.

Diệp Thứ Hành mỉm cười, dùng ánh mắt có thể nói là ướt sũng nhìn Lãnh Liệt, khẽ cởi bỏ hai trên cổ, hỏi: "Ngươi có muốn nhìn lại một chút dấu vết trên người ta, xem xem có quen thuộc chút nào không? Hử?"

Đến mức này, Diệp Thứ Hành bị chính thanh âm của bản thân mình đánh cho chết! Lần đầu tiên làm cái loại chuyện câu dẫn này, con mẹ nó hắn thực muốn ói ra cả rồi! Nếu sắc lang Lãnh Liệt này thực sự nhào lên, hắn thực sự sẽ cho tên này ăn một gậy chết ngắc! Đối với gì nam nhân nào cũng động dục được, hắn cũng không thèm nam nhân như vậy!

Thực may mắn, phải nói là may mắn, Lãnh Liệt thực không có nhào vào, tuy Diệp Thứ Hành vẫn cảm giác được y nhìn mình với ánh mắt đã thay đổi ít nhiều, tốt lắm! Ít nhất biết hiện tại đích Lãnh Liệt đối mình cũng không phải là không có cảm giác. Nhưng Lãnh Liệt vẫn thực bình tĩnh mà hành động, không có bị "sắc đẹp" hấp dẫn.

"Ngươi là đến hấp dẫn ta sao?" Thanh âm thực bình tĩnh.

Diệp Thứ Hành lắc đầu, "Ta là đến dẫn đường ngươi."

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

"Dẫn đường ta như thế nào làm tình?"

"Tin tưởng ta cũng tin tưởng ngươi chính mình, ngươi tuyệt đối cần người dẫn đường." Nhẫn nhịn cảm giác muốn chửi ầm lên, Diệp Thứ Hành khóe miệng run rẩy một chút, cười nói. Ít nhất Lãnh Liệt hiện tại vẫn là muốn tạo không khí để nói chuyện, không thể đem mùi thuốc súng vào đây!

"Hừ hừ!" Lãnh Liệt cười hai tiếng, "Ngươi thật sự rất thú vị, nhưng mấy cái này không đủ."

Diệp Thứ Hành gật gật đầu, "Ta biết." mấy cái này, xa xa không đủ.

Nhìn thấy hắn quay đầu dấu đi sự mất mát trong mắt, Lãnh Liệt không biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, nam nhân này năm lần bảy lượt đến quấy rầy thậm chí còn tập kích mình, lúc này lại ngồi trên giường y lộ ra biểu tình bị "bỏ rơi" như vậy, còn mua chuối tiêu để cho y bồi bổ. Nếu là người bình thường, sẽ làm như vậy sao? Hắn thực không có ý đồ gì khác?

Y thực sự muốn biết ý đồ của người này.

"Miệng vết thương còn đau không?" Diệp Thứ Hành đột nhiên hỏi một câu.

Lãnh Liệt sửng sốt một chút, nhếch mép hỏi ngược lại: "Ngươi thấy sao?"

"Ta không nói đầu ngươi," Diệp Thứ Hành dùng ngón tay chỉ nhẹ vào vai Lãnh Liệt, "ta là hỏi vết thương ở đây." Nơi đây, bị hắn cắn mất một miếng!

Trên mặt Lãnh Liệt lúc này liền mang theo giật mình cùng nghi hoặc, lúc này Diệp Thứ Hành hối hận trước kia khi cùng Lãnh Liệt làm qua làm lại không để lại thật nhiều dấu vết, sớm biết vậy liền cắn y thêm hai mươi cái, không chỉ trên vai, còn phải cắn luôn chỗ đó! Xem y còn dám không tin hắn!

"Ngươi là ai?"

Diệp Thứ Hành có loại rốt cục cũng có cảm giác "cá cắn câu".

"Ta là Diệp Thứ Hành. Diệp trong lá(叶), Thứ trong tha thứ(恕), Hành trong hành tẩu (行)."

"Còn ta?"

"Ngươi—" Diệp Thứ Hành biết không nên đích xúc động, tay túm lấy cằm Lãnh Liệt, hai người nhìn vào mắt đối phương, trừ bỏ chăm chú nhìn, phần nhiều là muốn thử, hai người vốn thân thuộc đến như vậy giờ phải bắt đầu lại từ đầu, phải dùng chính bản thân mình mà tìm đối phương.

"Lãnh Liệt, người yêu của – ta."

Lãnh Liệt nhíu nhíu mày, Diệp Thứ Hành nói tiếp: "Ta sẽ làm ngươi nhớ ra ta!" Nhớ tới mối quan hệ với ta, đến cả hương vị của ta cũng phải nhớ ra bằng được!

"Vì sao?" Tựa hồ cảm thấy việc Diệp Thứ Hành kiên cường muốn y nhớ lại mà hứng thú, Lãnh Liệt mỉm cười hỏi. Y không biết nam nhân trước mặt, nhưng sự việc đã tới nước này, một kẻ luôn mồm nói hắn là người yêu y, chẳng lẽ y cũng đã từng yêu hắn? Lãnh Liệt đột nhiên cảm thấy, rất muốn nghe xem ba chữ "ta yêu ngươi" từ miệng Diệp Thứ Hành nói ra, y cũng không sợ hắn có yêu mình thực hay không, đến cùng có là thực là Mình không.

Diệp Thứ Hành nhìn thấy ánh mắt tình toán trong lòng Lãnh Liệt, trong lòng cười lạnh một tiếng, cầm trái chuối tiêu giơ lên trước mặt hai người, "Bởi vì ta đã từng nói qua, nếu ngươi dám ăn no bỏ chạy, ta liền đem cái thứ hại người của ngươi—"

"Bép" Một tiếng làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, toàn bộ quả chuối tiêu đã bị bóp nát, xứng với vẻ mặt hận đến thấu xương của Diệp Thứ Hành, Lãnh Liệt đột nhiên thực cả loại bản năng muốn dùng tay bảo vệ chỗ nào đó của mình.

Trong không khí có mùi chuối tiêu thoang thoảng, Diệp Thứ Hành trên tay vẫn còn dinh dính, chẳng qua hắn không có tâm tư khứ quản mấy cái này, hiện tại hắn cùng Lãnh Liệt hai người đều dùng ánh mắt "thâm tình đối diện" với nhau, không có ai muốn phá vỡ không khí này. Trong đầu Diệp Thứ Hành loạn thành một cục, không biết vì sao, chỉ có thể đăm đăm nhìn Lãnh Liệt, mà lúc này Lãnh Liệt mở môi, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Diệp—"

"Nha" cánh cửa đột nhiên bị mở ra, đúng vào lúc cả hai người trong phòng đều không để ý đến, trước cửa là một nữ hộ sĩ tay cầm khay đồ ăn, Diệp Thứ Hành nhận ra, chính là cô nàng vừa rồi không được vào nhìn lén bệnh nhân, hiện tại rốt cục "được đền bù sở nguyện", hơn nữa vừa vào liền thấy hai tay hắn, một tay nắm cằm bệnh nhân như lưu manh, tay còn lại là trái chuối tiêu nát nhoét—

"Làm sao vậy?" Hai vị bảo tiêu bên ngoài cũng vọt vào, nhìn thấy thiếu gia nhà mình đang nằm trên giường bị vị bác sĩ kia lưu manh trêu chọc, người kia đột nhiên cúi đầu dùng cái trán chạm nhẹ lên trán thiếu gia, hai giây mặt sau vô biểu tình đứng lên, dùng giọng điệu như đang kể chuyện lạ với mọi người trong phòng.

"Hắn không phát sốt."

Sau đó trong tiếng cười của thiếu gia nhà mình, vị thầy thuốc kia đeo kính lảo đảo ra khỏi phòng.

.

.

Sau bữa tối, Lãnh Liệt nằm ở trên giường, khóe miệng vẫn có chút vô ý mà cong lên, ngẫu nhiên lại kéo rộng ra một chút, sau đó lại khôi phục như cũ, y đưa tay chạm nhẹ vào băng gạc trên đầu, có chút bất đắc dĩ mà nhắm lại mắt—

"Tâm tình có vẻ tốt vậy?"

Đột nhiên từ cửa truyền đến thanh âm của một người, Lãnh Liệt mở mắt, nhìn một người mặc đồ trắng đi về phía y. Lãnh Liệt muốn ngồi dậy tiếp vị khách lạ này, đối phương đã nhanh chóng đến gần đỡ y dậy, đem gối đầu đệm đằng sau lưng, động tác thuần thục mà rõ ràng.

"Cám ơn, tôi tự làm được." Lãnh Liệt gật đầu, nhìn nam nhân mang theo nụ cười ấm áp trước mặt, khuôn mặt góc cạnh phối với thân hình cao lớn, nhưng mặc áo bác sỹ lại thích hợp ngoài ý muốn.

"Vết thương trên đầu bắt đầu kết vảy rồi, nhưng vẫn phải chú ý một chút." Nam nhân kia vẫn tươi cười như cũ, đi đến bên cửa sổ, những kiến trúc cao tầng vào ban đêm luôn có gió lớn, mảnh rèm trước cửa sổ khẽ lay, "Buổi tối gió to như vậy, phải để ý không cảm lạnh, cảm lạnh bây giờ là cực phiền toái đấy!" Hắn vừa đóng cửa sổ vừa nói.

"Anh là bác sỹ mới của tôi?" Lãnh Liệt nhìn bóng lưng của nam nhân kia, hỏi.

"Phải." Nam nhân vén rèm lên, xoay người nhìn Lãnh Liệt, cười nói: "Tôi cũng là bác sỹ phụ trách chính của cậu, tôi tên Cung Hạo Lôi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro