Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 15 QUYỂN 3:

"Ta phải giết ngươi!"

.

Một tiếng gào rú này, tất cả mọi người ở đây đều lãnh đủ, người trong đại sảnh tưởng là có động đất, kẻ còn đang chiễm chệ trên bồn cầu WC vô lực nhìn cuộn giấy rơi xuống đất rồi lăn theo chiều gió sang buồng bên cạnh, dân chúng văn phòng trên tầng có thể thấy rõ nước trong ly cà phê của mình lắc ra từng đợt nước gợn, bức ảnh "Đầy tớ nhân dân" trên tường cũng không thể chịu nổi trấn động mà đáp đất an toàn.

.

Một phút bình ổn, cả Đông cục im lặng đến kỳ cục, không biết kẻ nào là người đầu tiên mở lời, tán thưởng: "Công phu sư tử hống quả là danh bất hư truyền!"

.

.

Trong văn phòng cục trưởng, trên đầu Sở trưởng còn không được vài trục sợi tóc lần đầu tiên vì tức giận mà dựng thẳng cả lên, cả người lão run rẩy, chỉ vào người trước mặt, răng nghiến vào nhau ken két như muốn ăn thịt người, mặc dù lão thực sự muốn gặm sống cái người trước mắt này!

.

"Ngươi! Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc lại làm gì? Diệp Thứ Hành, ngươi quả thực muốn tức chết ta phải không! A? Đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi? Ngươi lợi hại rồi phải không? Sở trưởng ta cũng không còn quản được ngươi nữa phải không?"

.

"Ta—"

.

"Ngươi con mẹ nó câm miệng cho ta!"

.

Diệp Thứ Hành ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, quần áo trên người hắn chỗ chỗ dính bụi bẩn, trên mặt đầy vết xanh tím cùng vết xước da, còn nổi hai ba cục u to tướng, vết thương trên miệng còn có thể thấy còn đang rỉ máu, cả người phi thường chật vật. Đây đều là do đám người bảo tiêu trung thành mà Lãnh Liệt thuê "báo thù" cho thiếu gia mà lưu lại.

.

Thực con mẹ nó trung tâm a! Hỗn đản!

.

"Ngươi thử nói ta nghe xem mấy năm nay ngươi làm được gì? Hả? Từ lúc ngươi được điều vào dưới trướng ta, đại sự không làm được bao nhiêu việc, cả ngày chỉ biết mang tin xấu đến dọa ta!" Trọc Sở trưởng đi qua đi lại trong phòng, ở bên trái phải Diệp Thứ Hành hoảng loạn, Diệp Thứ Hành cảm giác thấy mình đang bị một con ruồi trâu siêu bự quấy nhiễu, chẳng qua hiện tại hắn không dám lên tiếng, chỉ sợ con ruồi trâu này hóa thành "quái thú".

.

"Ngươi có biết hành vi lần này của ngươi gọi là gì không? Tập cảnh(1)! Ngay dưới ánh dương của Chủ Nghĩa Xã Hội mà tập cảnh! Hơn nữa ngươi lại là kẻ biết luật còn phạm luật, ngươi nói ngươi có phải là ăn no dửng mỡ muốn đầu thai sớm một chút? Có phải không? Không đúng! Phải là ngươi tưởng ta ăn no dửng mỡ nên muốn ta đầu thai sớm? Ta chết ngươi liền vui vẻ! Có phải sắp đốt pháo ăn mừng luôn rồi không? Ta kiếp trước đã làm gì nên nghiệt này để bây giờ ngươi đến trả đây?"

.

"Ta—"

.

"Câm miệng!"

.

Ngoan ngoãn ngậm miệng, Diệp Thứ Hành cũng nghĩ thông suốt, Sở trưởng hẳn trong lòng đang có việc không được thoải mái, để cho lão phát tiết một chút đi!

.

"Ngươi nói! Lãnh cảnh quan rốt cuộc đã làm gì ngươi? Ngươi gây ra nhiều phiền toái cho người ta đến như vậy người ta còn chưa nói, ngươi thì sao, đang yên đang lành lại nỡ lòng xuống tay muốn giết hắn? Hả? Ngươi sao lại muốn ám sát hắn?" Ngón trỏ chỉ một điểm, chọt lủng một lỗ còn lành lặn trên trán Diệp Thứ Hành.

.

Cắn răng nghiến răng! Ta nhẫn!

.

"Ngươi còn dám lấy một cây gậy lớn như vậy dánh hắn, ngươi nghĩ mình đang đóng phim 'Anh hùng bóng chày' hay 'Bá vương đường phố' hả?"

.

Hai cái này có liên quan đến nhau à?

.

"Lại còn đánh thẳng vào đầu? Ngươi có phải muốn dồn hắn vào chỗ chết luôn phải không? Ngươi đánh cũng thực đã, còn để cho phóng viên chụp được! Ngươi là không muốn sống nữa? Tiểu tử nhà ngươi cũng thực hung hăng càn quấy đi! Sợ toàn thế giới không biết ngươi anh dũng vô địch phải không? A? Ngươi hiện tại lên TV rồi, nổi danh rồi phỏng?"

.

"Ta—" Cái này oan!

.

"Câm miệng! Nếu Lãnh cảnh quan xảy ra chuyện gì không hay vậy ngươi phải làm sao? Ngươi sẽ nói gì với người nhà người ta? Ngươi làm thế nào bù đáp lại công lao của Đảng và Nhà nước đã nuôi dưỡng ngươi lên người? Bù đắp cho ta ngần ấy năm cam chịu chùi mông cho ngươi? Ngươi nói!"

.

Một hơi nói xong, Trọc Sở trường thờ phì phì, bỏ áo khoác ngoài cảnh phục kèm theo hai nút áo sơ mi, cái đầu trụi lủi nhờ mồ hôi mà có thể thấy được "hào quang".

.

Diệp Thứ Hành cúi đầu, không nói được một lời. Nếu phải so sánh, tâm trạng của hắn chẳng thua kém gì Trọc trưởng bây giờ, một gậy đó, trí nhớ Lãnh Liệt không bay về, lại đánh đến rớt thù hận. Hiện giờ nhớ lại bộ dạng Lãnh Liệt trên mặt đày là máu, ánh mắt tràn đầy "sát khí" kia— không cần nói nhiều, đấy là ánh mắt Lãnh Liệt thông báo vào một đêm không trăng lộng gió nào đấy y sẽ cho bảo tiêu trói chặt hắn vào một hòn đá rồi quăng xuống biển đen! Nếu vận khí tốt, Lãnh Liệt niệm "gian tình" trước đó mà đem hắn bán sang Philippines làm cu li! Sớm biết thế— lúc đấy đánh mạnh tay lên một chút! Nói không chừng là lực đạo chưa đủ a!

.

"Hảo—" Hít sâu một hơi, Trọc Sở xoay người ngồi phịch xuống chiếc ghế da to lớn, ghế phát ra một tiếng "phốc", hạ xuống năm thước, "Ngươi nói xem, ngươi định chuẩn bị kết thúc như nào?"

.

Diệp Thứ Hành ngẩng đầu nhìn lão, còn có thể dọn dẹp thế nào nữa? Cứ cách cũ mà làm! Tước thẻ ngành, bắt đối tượng bỏ súng lên bàn.

.

"Ngươi thật đúng là—" Trọc Sở nhắm mắt cay mày, có điểm kiệt sức mà day ấn huyệt Thái Dương, "Ta quả thực cũng không muốn làm như vậy, nhưng lần này Diệp Thứ Hành ngươi làm chuyện lớn rồi! Bên phía Lãnh Liệt kia không kiện ngươi cũng coi như có chút may mắn, bằng không ngươi sẽ không phải chỉ có một cái tội đả thương người đâu."

.

"Ta biết." Hắn thân là cảnh sát, luật pháp là môn học thuộc lòng của hắn.

.

"Ta sẽ giúp ngươi nói tốt với cấp trên, nhưng ngươi cũng phải có gì đấy— ngươi rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với tên đó vậy? Có nhất định phải nháo đến mức này không?"

.

Rốt cuộc là làm sao ư? Diệp Thứ Hành nhếch nhếch khóe miệng, hắn cũng rất muốn biết. Hắn trầm mặc làm cho không khí trở nên ngưng trọng, không đợi hắn trả lời, Sở trưởng lại thở dài.

.

"Ngươi trước hết nên đình chỉ công tác một tháng! Còn có kiểm điểm, nhanh chóng viết cho ta, sau đó về nhà chui vào xó úp mặt vào tường hảo hảo ngẫm lại xem!"

.

"Được." Diệp Thứ Hành khó có dịp thuận theo, lại làm cho người ta cao hứng không nổi. Lúc hắn xoay người rời đi, Sở trưởng lại gọi hắn lại.

.

"Ngươi còn trẻ, rồi cũng có lúc nông nổi! Có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải hảo hảo nói chuyện, không có chuyện gì là không thể!"

.

Diệp Thứ Hành ngẩn người, sau gật gật đầu, "Thật có lỗi! Làm ngài hao tâm tổn sức!" lần này, hắn thực có lý do nào bào chữa cho mình.

.

Sở trưởng dùng sức nện xuống mặt bàn làm việc, "Ta con mẹ nó kiếp trước thiếu oan nợ ngươi mà!"

.

.

"Này! Thấy chưa?"

.

"Thấy rồi thấy rồi! Vừa mới to tiếng một câu! Hẳn là vẫn đang giải trình đi!"

.

"Thực sao! Là Tổ Tệ nạn xã hội, lão đại Diệp Thứ Hành sao? Hắn thực sự làm chuyện đó?"

.

"Thật mà! Hắn dùng gậy đánh Lãnh cảnh quan của Tây cục!"

.

"Ta cũng đã thấy a! Gia hỏa này cũng thực giỏi! Một gậy lớn nện xuống, liền làm đối phương 'máu chảy thành sông' a!"

.

"Uầy thực nhẫn tâm oh! Nỡ hạ tay với một người dễ nhìn như vậy?"

.

"Bộ dáng hắn vác gậy thực đẹp trai nha! Giống như Cloud trong Final Fantasy(2) ý a!"

.

"Đúng a đúng a! Ta cũng thấy—"

.

Diệp Thứ Hành một đường đi tới, các tạp âm nghị luận thi nhau vang lên, ào ào như sóng xô vào tai hắn, làm hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lời, gân xanh bạo khởi!

.

Đám bà tám thối nát này! Một đám đàn bà ba hoa bốc phét với nhau, đáng đời ế chồng!

.

"Ơ này! Đây không phải Diệp Thứ Hành sao?" Âm thanh mang theo ý cười nhạo từ phía sau truyền đến, hiện tại chỉ cần có người thốt ra ba chữ "Diệp Thứ Hành" này, thì kiểu gì cũng là có giọng cười cợt.

.

Diệp Thứ Hành nghiêm mặt quay đầu lại, vài nam đồng nghiệp tổ khác đang đi tới, vỗ vỗ vai hắn, trong đó có một tên mang vẻ mặt "thấu hiểu" hướng hắn gật gật đầu, nếu không phải khóe mắt tên đó vẫn còn cong lên thích ý, một khuôn mặt bởi vì nghẹn cười mà đỏ bừng, thật đúng là vẻ mặt của kẻ đến an ủi.

.

"Ngươi, quả là đấng nam nhi!"

.

Cái con mẹ nó! Lão tử không phải nam nhi chẳng lẽ là nữ nhi?

.

Đè nặng tức giận, về tới Tổ phòng chống tệ nạn, vừa vào cửa, ba tổ viên xếp thẳng hàng, giống như đang đưa "liệt sĩ" về nơi an nghỉ cuối cùng, hai mắt rưng rưng, thống khổ vạn phần mà nhìn Diệp Thứ Hành.

.

Khóe miệng không nhịn được run rẩy một trận, "Các ngươi đang làm gì?"

.

"Lão Đại, đừng để ý! Hiện tại rất ít người còn giữ được phẩm chất này, ngày qua ngày hảo, gió thổi lộng cỏ còn mang theo mùi máu cá mập ngoài đại dương!" Đại Đảm lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.

.

Ngươi dám ngươi nói ngươi không phải?

.

"Lão Đại, tập cảnh nói lớn không lớn nói nhỏ tuyệt không nhỏ! Có gì ngươi cứ khăng khăng lúc đó thần kinh có vấn đề, căn bản không biết mình đang làm gì, dù sao bọn họ luôn luôn nhận thức Tổ chống tệ nạn chúng ta vốn dĩ có đầu óc không bình thường! Nếu không ngươi cứ nói ngươi bị tâm thân phân liệt đi!"

.

"Cám ơn sự quan tâm của các ngươi! Trong hoàn cảnh này còn nhớ đến an ủi ta, chẳng qua—" Diệp Thứ Hành nhắm mắt, thật sâu hít vào một hơi, nhẫn nhịn! Ta nhẫn! Ta nhẫn— nhẫn cái đầu ngươi!

.

"Hai vương bát đản các ngươi lúc an ủi người khác cũng không cần phải cười đến bả vai run rẩy kèm theo khóe miệng kéo đến tận mang tai vậy đâu!"

.

"Lão Đại, ngươi—" nữ tổ viên duy nhất, A Thanh là người duy nhất không có vẻ mặt "vui trên nỗi đau của người khác", quan tâm nhìn Diệp Thứ Hành một vòng, hỏi: "Tay của ngươi có sao không? Ta đi mua cao hổ tiêu sưng giảm đau cho ngươi nhé."

.

Bả vai nháy mắt suy sụp xuống, Diệp thứ vô lực nói một tiếng: "Cám ơn!" Hắn hiện tại cần là một vốc thuốc ngủ.

.

"Lão Đại—" Đại Đảm gạt ngước mắt , "Một năm trước ngươi đánh Lãnh cảnh quan coi như cho qua, nhưng hiện tại hai người đều — đều đã là lão phu lão thê, ngươi lại cho hắn một gậy liệu có quá đáng quá không?"

.

Kháo! Diệp Thứ Hành hiện tại hận không cái tên kia một gậy thật lớn, hắn có thể nói như nào? Nói cái "lão phu lão thê" ngươi vừa nói hiện tại con mẹ nó là Trần Thế Mỹ, đem "vợ đây" nói quên liền quên? Ta kháo! Ngươi khóc cái gì? Hắn còn chưa có chết mà! Mấy giọt nước mắt kia của Đại Đảm 100% là do cười mà ra.

.

"Ngươi còn dám nói, từ cái ngày ngươi 'một đòn chết bảy' kia, hôm nay mỗi một bản tin tức đều phải nhắc đến cái tên 'Tổ chống tệ nạn xã hội' chúng ta!" Lão Hồ vuốt râu, "Ta thậm trí còn không dám cạo râu, để cho đám phóng viên kia nhìn thấy tránh phỏng vấn linh tinh—"

.

Ngươi rõ ràng đang mặc nguyên một bộ vest đẹp nhất của mình! Tóc lại còn chải vuốt gọn gàng!

.

"Lão Đại, bọn họ muốn xử lý ngươi thế nào?" A Thanh hỏi. Hai tên vô lương tâm kia cũng bắt được sóng hóng hớt, vểnh cao lỗ tai nghe.

.

Diệp Thứ Hành thở dài, hắn hiện tại không lo cấp trên xử lý hắn thế nào, hắn muốn biết Lãnh Liệt sẽ đối với hắn ra sao!

.

"Còn có thể thế nào? Về nhà ngủ một giấc rồi tỉnh lại, sau đó nghe xử lý!" Không có gì mới, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.

.

"A? Lại như vậy a? Thực không tâm ý!" Đại Đảm kêu to một tiếng, Diệp Thứ Hành lạnh mắt nhìn qua, có kẻ ngoan ngoãn ngậm miệng.

.

"Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta trực tiếp bị tha ra ngoài xử bắn?"

.

"không không không! Sao có thể a! Ngươi cùng Lãnh cảnh quan là loại quan hệ nào a! Hắn chẳng lẽ nỡ lòng nào làm như vật!" Đại Đảm bối rối lắc đầu.

.

Diệp Thứ Hành trầm mặt.

.

"Lão Đại, ngươi rốt cuộc—" Đại Đảm còn chưa nói hết, di động kêu lên, liền xoay người tiếp điện thoại.

.

Mà Diệp Thứ Hành đột nhiên cảm thấy thiêu thiếu gì đó, ngẩng đầu nhìn bốn phía, hỏi: "Giang Dương đâu?" Thiếu chút nữa quên tên này!

.

"Giang Dương bị tổ khác mượn đi làm bảo tiêu." Lão Hồ nhún vai, vuốt cằm, đám râu lún phún bị gãi phát ra âm thanh 'rào rào'.

.

"Cái gì? Dựa vào đâu mà dám tự động điều động thành viên tổ ta?" Diệp Thứ Hành rống lên một tiếng, làm cho mọi người trong tổ rơi nước mắt cảm động!

.

"Bọn họ nói bên đó không đủ nhân lực, chúng ta bên này lại đang nhàn rỗi, liền đem Giang Dương mang đi—" A Thanh cúi đầu ngập ngừng nói: "Là đích thân Sở trưởng xuống điều đi."

.

Cảm giác giống như trong nhà bị người ta lừa mất đứa nhỏ, lửa giận trong lòng Diệp Thứ Hành giống như bị người dội cho cả can xăng vào, "Thật sự là con mẹ nó, tường đảo mọi người thôi, phá cổ vạn nhân chủy(3)!" Diệp Thứ Hành hắn không có mặt, các huynh đệ hắn sẽ phải chịu thêm oan khuất gì đây!

.

"Lão Đại!" Đại Đảm đi tới, đem di động đưa cho Diệp Thứ Hành, "Giang Dương biết ngươi đã trở lại, muốn nói với ngươi vài lời!"

.

Diệp Thứ Hành nước mắt đã ầng ậng! Giang Dương, quả là hảo huynh đệ! Ta biết ngươi "thân tại trại địch lòng hướng quê nhà" a! Tiếp nhận di động, chưa kịp há mồm, đầu bên kia đã phát ra một câu lạnh lùng của Giang Dương, đơn giản mà nói, gồm hai chữ.

.

"Bảo, trọng!"

.

Thiên ngôn vạn ngữ, đúc kết một câu. Diệp Thứ Hành nghe tiếng "tút tút" trong điện thoại, trong lúc nhất thời không kịp hoàn hồn.

.

Không? Chỉ có hai chữ này? Hai chữ cũng không tính, vì cái gì— vì cái gì hắn cảm thấy trong hai chữ này đều mang theo ý cười a?

.

"Fck!" Giang Dương, xú tiểu tử này cũng cười hắn! Diệp Thứ Hành tức giận đùng đùng giơ di động lên cao, bị Đại Đảm nhanh tay cướp về.

.

"Ai! Hạ thủ lưu tình! Đừng nóng! Đây là mới mua xong đó!"

.

Thế giới này hoang đường! Hoang đường hết cả rồi! Diệp Thứ Hành hoài nghi có phải tất cả mọi người đều bình thường, mà kẻ duy nhất bất bình thường lại chính là hắn! Có lẽ Lãnh Liệt không mất trí nhớ, kẻ mất trí nhớ là hắn mới phải!

.

"Ta đi đây! Có chuyện gì thì liên lạc vào điện thoại, nếu ta tắt máy cũng đừng tìm ta! Đại Đảm giúp ta việc điều tra!" An bài công tác của tổ, Diệp Thứ Hành đứng lên hướng cửa đi đến, vừa bước chân ra cửa, không biết khi nào mới có thể trở về— cũng không biết có còn mạng mà về không!

.

"Lão Đại!" Một tiếng kêu tê tâm liệt phế làm Diệp Thứ Hành dừng lại cước bộ.

.

"Gọi gì mà gọi? Ta có phải đi hẳn luôn đâu! Tháng sau lại đâu vào đó thôi!"

.

Đại Đảm nhút nhát đi tới, hỏi: "Ngươi vẫn chưa nói cho chúng ta biết tại sao lại muốn đánh Lãnh cảnh quan a? Cãi nhau?" Có đánh yêu cũng đâu cần xài đến "hung khí" như vậy a?

.

Dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, Diệp Thứ Hành xoay người, nói một câu thực triết lí.

.

"Ngươi không hiểu được đâu."

.

Đến bây giờ, còn có ai có thể hiểu được hắn đây?

.

.

"Ngươi làm thật?" Nghi hoặc, khiếp sợ, cân nhắc, Diệp Thứ Hành nhìn người duy nhất còn được cho là có thể hiểu hắn hiện tại, lửa giận trong lòng đang được nén tới công suất tối đa.

.

Ngón tay chỉ, "TV của ngươi còn đang chiếu kìa, ngươi còn giả bộ hỏi ta làm gì?"

.

Tần Lãng ngắm liếc mắt nhìn màn hình LCD TV cực lớn trong phòng làm việc của mình, mặt trên đang chiếu mục Thời sự bản tin Xã hội, Diệp Thứ Hành vẫn còn đang ngang nhiên vác gậy trên vai "nhe răng" cười với Lãnh Liệt đang quỳ dưới đất.

.

"Khụ!" một tiếng, hắn đem tầm mắt quay lại trên người Diệp Thứ Hành, cười cười, "Ngươi thực giỏi."

.

Cút xuống địa ngục đi! Diệp Thứ Hành nhìn trái nhìn phải tìm trong phòng làm việc của Tần Lãng ... có nên cho tên này một gậy luôn không!

.

"Nói đi phải nói lại, là ai nói cho ngươi phương pháp này?"

.

"Trên TV không phải đều diễn như vậy sao, đúng không? Cách lấy lại trí nhớ nhanh nhất!"

.

Tần Lãng sờ sờ cái trán, "Mất trí nhớ cũng có rất nhiều loại, đầu bị một vật nặng đánh mạnh gây mất trí nhớ cũng đúng là một loại nguyên nhân, muốn chữa khỏi loại này đánh vào đầu cũng là một biện pháp, không nói đến xác xuất thành công cực thấp— ngươi làm sao khẳng định Lãnh Liệt là bởi vì đầu bị đánh mà mất trí nhớ?"

.

"Cái này cũng có thể xảy ra a!" Phải chuẩn bị mọi khả năng có thể xảy ra a!

.

"Ngươi cảm thấy tên đó là loại người có thể để cho người khác đánh vào đầu mình dễ dàng như vậy?"

.

"Cũng— không bài trừ khả năng này a!"

.

Tần Lãng không nói gì nữa, chằm chằm nhìn hắn.

.

"Được rồi! Vậy hiện tại phải làm sao? Đánh cũng đã đánh rồi!" Diệp Thứ Hành sờ sờ cái mũi.

.

Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!

Thở dài, Tần Lãng đảo mắt nhìn hắn, "Ngươi ngay từ đầu chưa tìm hiểu kĩ sự việc đã kích động ra tay."

.

Diệp Thứ Hành không nói gì, dù sao cho dù thế nào hắn cũng đã sai rồi! Hắn chỉ muốn Lãnh Liệt khôi phục lại a!

.

"Ta có tìm hiểu lại một số tư liệu trước đây, bên trong có mối quan hệ với Lãnh Liệt và một số thứ khác, cái này có thể giải thích phần nào nguyên nhân mất trí nhớ của Lãnh Liệt." Nói xong, Tần Lãng mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ vứt lên mặt bàn.

.

Diệp Thứ Hành cúi đầu nhìn lên, "Sặc! Ngươi là người thời kì đồ đá à? Hay đây là di vật gia gia(4) ngươi năm đó cách mạng văn hóa thành công lưu lại?"

.

Một quyển sổ bọc da cứng rắn đen sì sì, các góc cạnh cũng bị mài mòn không ra hình dáng, gáy sổ rách rưới lộ ra cả sợi chỉ, mặt trên là một hình mây trôi nổi màu vàng, mẹ nó chứ, mặt trên còn dùng bút đen bay bổng viết: Tần Lãng nhật kí.

.

Này— sao nhìn giống tên tiểu thuyết thế?

.

Tần Lãng đảo mắt nhìn hắn, "Đó là để che mắt người khác, ngươi chẳng lẽ không biết Lãnh Liệt có bao nhiêu thông minh? Nếu cho hắn biết ta trộm nghiên cứu hắn lại còn viết tư liệu để lại—"

.

"Uhm—" Diệp Thứ Hành nhíu nhíu mày, cầm cuốn nhật kí lên, giấy bên trong liền "rào rào" bay ra.

.

"Để ý một chút! Đừng làm loạn thứ tự!" Tần Lãng nói một câu.

.

"Ngươi cũng không sớm nói!" Diệp Thứ Hành luống cuống tay chân địa cầm lấy, "Bị hư đến như vậy, đã bao nhiêu năm rồi?"

.

"Vừa vào đại học liền viết, cũng được khoảng mười năm rồi còn gì!" Tần Lãng một tay xoa cằm, nhớ lại, "Lúc nào cũng để dưới gối đầu, lúc không có việc gì liền lấy ra xem."

.

"Sặc! Trong này tất cả đều là Lãnh Liệt, ngươi biến thái không thay đổi a?" Diệp Thứ Hành mắng, sắp xếp xong một đống giấy tờ lộn xộn.

.

"Đây là bệnh của bác sĩ tâm lý!" Tần Lãng mỉm cười.

.

Hứ! Diệp Thứ Hành trừng mắt nhìn hắn.

.

Sau đó, Tần Lãng thu hồi nụ cười, nghiêm trang nghiêm túc nói: "Trong nều đều là nghiên cứu nhiều năm của ta về Lãnh Liệt, có thể nói, xem qua cái này, ngươi liền biết Lãnh Liệt chân chính là người như thế nào, ngươi phải làm chuẩn bị tâm lý thật tốt, đây chính là một Lãnh Liệt ngươi chưa từng gặp qua—"

.

Chân chính— Lãnh Liệt? Diệp Thứ Hành nhìn Tần Lãng, lại cúi đầu nhìn quyển sổ trong tay, cuối cùng, kiên định mà mở trang đầu tiên—

.

x năm x tháng x ngày, thứ hai, thời tiết: Trong xanh

.

Hôm nay nhìn thấy một cô gái, siêu cấp gọn gàng, ngực với mông siêu lớn! Váy ngắn đến nỗi có thể thấy quần lót——

.

Ách? A?

.

"Cái gì đây a!" Diệp Thứ Hành tức giận đến nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ném sổ xuống đấy, "Ngươi quả thực là bác sĩ biến thái!"

.

"Đó là đánh lừa người khác! Tư liệu ở phía sau!" Tần Lãng biện bạch, làm yên lòng kẻ đã sắp phát điên kia.

.

Một trận huyên náo, rốt cục im lặng trở lại. Đây là thời điểm làm chuyện đứng đắn! Diệp Thứ Hành ngồi ngay ngắn, thở dài, lật trang kế tiếp.

.

"Ta thật không biết nên nói ngươi may mắn vì đã yêu Lãnh Liệt, hay may mắn vì đã làm Lãnh Liệt yêu ngươi—" Tần Lãng nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.

.

Diệp Thứ Hành vẫn không nhúc nhích mà nhìn quyển sổ trước mặt, bên trên viết một số tên giải thưởng cùng thứ tự, chặt chẽ, có chút làm cho một kẻ "ngoài nghề" như hắn cũng có thể hiểu được phần nào.

.

"Lãnh Liệt chính là vài chục năm mới phát bệnh một lần, có được loại thiên tài đa nhân cách, chỉ số thong minh của hắn— số lẻ còn có thể nhiều hơn ngươi! Cho nên, có phải nên chúc mừng ngươi?"

.

.

.

(1) Tập cảnh[袭警]: Tập kích cảnh sát

(3) Tường thật mọi người thôi, phá trống vạn người chủy[墙倒众人推, 破鼓万人捶]: Tường nghiêng mọi người đẩy, trống hỏng vạn người nện. Việc đổ vỡ còn có người nhúng tay phá thêm.

(4) Gia gia[爷爷]: Ông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro