CHƯƠNG 14 QUYỂN 3:
Khi Diệp Thứ Hành một cước đá bay cửa, chiếc chìa khóa cắm trên cửa vì trấn động mạnh mà rớt xuống, trượt dài trên nền đá cẩm thạch dưới sàn, cuối cùng đụng vào tường mới ngừng lại, tạm không nhắc đến chuyện rốt cục nó có hoàn thành nhiệm vụ duy nhất của đời mình hay không, Diệp Thứ Hành thở hổn hển, nhìn căn phòng trống rỗng, nhất thời không biết nói gì. Cho tới khi hắn thực xác định không có ai ở nhà, cho đến khi thần kinh và bả vai thả lỏng xuống, cảm giác khẩn trương trong lòng mới dịu đi đôi chút, Diệp Thứ Hành mới phát hiện ra hắn đã thực khẩn trương.
.
Trên người đẫm mồ hôi, trong lòng bàn tay truyền đến từng cơn đau, hắn mở tay ra kiểm tra, là vừa rồi mạnh tay nên bị thương. Diệp Thứ Hành vô lực mà cười, bị mồ hôi thấm ướt, coi như đã khử trùng.
.
Hắn đi đến phòng khách, ngã xuống ghế sofa. Giống như bình thường, sau khi tan ca, mệt muốn chết, về đến nhà liền nằm vật ra sofa như vậy, sau đó Lãnh Liệt nhìn thấy sẽ lại gần nâng đầu hắn lên ngồi xuống, sau đó đem đầu hắn đặt lên đùi mình, hỏi: 'Hôm nay lại tới tận đâu bắt mấy tên khách làng chơi —'
.
Mà hôm nay, Diệp Thứ Hành có bắt chước con ếch nằm úp đến cả ngày, không có đến một bóng người đi qua. Như vậy, hắn lại xác định, Lãnh Liệt không có ở đây, ngoại trừ hắn ra, căn nhà này không còn ai khác, lúc hắn đi là thế, mà khi trở về, vẫn là như vậy. Diệp Thứ Hành nhớ tới một câu: Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.
.
'Ngươi là ai?'
.
'Ta không biết ngươi—'
.
'Ngươi muốn dùng loại phương pháp để khiến cho ta chú ý sao— thực có lỗi—'
.
"Fuck!" Đồ lật mặt, lại còn ngay trước mặt hắn, Diệp Thứ Hành hít sâu một hơi, giống như con cá mắc cạn, từng ngụm từng ngụm hô hấp nặng nề, hắn sợ ngay giây tiếp theo sẽ phẫn hận mà hét lớn lên.
.
Cái gì vậy? Chơi cái đo gì vậy? Cái ... là có ý gì! Đáng chết đáng chết! Mau trở lại! Lãnh Liệt ngươi con mẹ nó mau lăn về đây cho ta! Có chuyện gì thì giáp mặt nói cho rõ, không cho phép đem cái trò "mất trí nhớ" này ra dọa ta! Ngươi là Lãnh Liệt, thiên hạ đệ nhất phúc hắc, lưu manh đến mức lũ lưu manh còn phải sợ hãi, là Lãnh Liệt y!
.
Ngươi— ngươi tại sao lại dùng biểu tình cùng ánh mắt đó nói chuyện với ta— ngươi nếu thực đến nhà còn không nhớ rõ, ta nên làm sao với ngươi đây?
.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn reo lên. Diệp Thứ Hành rùng mình, sau đó như tên lửa vọt tới nhấc điện thoại—
.
"Lãnh—" Tên còn chưa nói hết, Diệp Thứ Hành ngừng lại, cầm điện thoại vẫn không nhúc nhích.
.
"Sao không nói tiếp?" Đầu kia phát ra giọng nói, ngữ khí mang theo chút cười cợt.
.
Là cười nhạo!
.
"Ông không phải Lãnh Liệt, ta sao phải tiếp tục?" Cầm điện thoại, hắn chậm rãi trượt xuống mặt đất, Diệp Thứ Hành nói bằng giọng điệu bình thản.
.
"Ồ? Ta không nói gì mà cũng nhận ra sao?"
.
Diệp Thứ Hành lạnh lùng cười, "Đứa con cưng của ông khi nghe thấy giọng ta liền hô hấp nặng nề, tim đập gia tốc, ông thì — còn thiếu chút nữa!" Đấu võ mồm, Diệp Thứ Hành hắn tuyệt đối có đủ tự tin, dù sao có cái miệng thậm trí còn kinh khủng hơn ở bên cạnh thì chỉ có "mưa dầm thấm lâu".
.
Đầu kia điện thoại giống như đang chết lặng, Diệp Thứ Hành nghe điện thoại, không tiếng động mà cười lạnh.
.
"Có điều, con ta cũng đâu quen biết ngươi—"
.
Két! Một cái dùng sức, Diệp Thứ Hành thiếu chút nữa đem điện thoại bẻ làm đôi, nếu không kịp giảm lực đạo, điện thoại có lẽ đã trở thành loại siêu nhỏ nhất thế giới.
.
"Ông đã làm gì hắn?" Cố gắng kìm nén cảm giác kích động, hắn tự nhủ bản thân phải bình tĩnh!
.
"Liệu ta có thể làm gì con trai mình?"
.
"Thối tha!" Quả nhiên là ngược đãi!
.
"Tiểu tử, cái mồm ngươi là một trong những thứ ta không thể chịu được—"
.
"Cút con mẹ cái mặt xã hội thượng lưu nhà ngươi đi!" Ngươi không thích, lão tử còn chưa nói là ghét cái mặt nhà ngươi! Dùng sức đập một quyền, bàn trà thủy tinh vang lên một tiếng rung động, cơ hồ muốn lay đổ, "Ta có thô lỗ đến đâu cũng không đem con mình ra đối xử này nọ, bây giờ nhìn hắn ngu ngu đần đần như vậy chắc các ngươi vui lắm phải không? Cách thức hạ lưu như vậy có phải mới là phong thái của quý tộc? Ông rốt cuộc đã làm gì hắn? Hạ dược hay thôi miên? Nói a!"
.
Diệp Thứ Hành cắn răng chờ cho Lãnh Tuấn ở đầu dây bên kia đáp lại, hận không thể túm hắn từ đầu bên kia lại đây nói chuyện cho rõ, cho dù là cha của Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành vẫn có ý tặng cho ông vài quyền ở, hơn nữa ý định này càng ngày càng mãnh liệt.
.
So sánh với lửa giận bây giờ của hắn, Lãnh Tuấn bình tĩnh hơn rất nhiều, trong giọng nói tỏa ra cảm giác như ông mới là người chiếm thế thượng phong, bên kia đợi vài giây, có lẽ là đang muốn Diệp Thứ Hành bình tĩnh lại.
.
"Cho dù hiện tại hắn ra sao, hắn vẫn là Lãnh Liệt, rời bỏ ngươi, hắn mới thật sự là Lãnh Liệt. Tin tưởng ta, hắn sẽ chậm rãi biến mất khỏi cuộc sống của ngươi, mà ngươi cũng vậy. Nếu ngươi không muốn làm cho hắn quên càng nhiều thứ, thì đừng tiếp cận hắn nữa, hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời này, đối với cả hai người các ngươi— đều là tốt nhất."
.
Đầu này đột nhiên yên lặng, đối phương cũng không vội vã nghe câu trả lời của hắn, thật lâu sau, Diệp Thứ Hành đột nhiên hỏi: "Ngươi không cảm thấy chúng ta nói thiếu một đoạn sao?"
.
"Cái gì?"
.
Diệp Thứ Hành cười khẽ một tiếng, "Bình thường mà nói, những lúc như thế này không phải sẽ cho ta một tấm ngân phiếu — gọi là gì nhỉ? Phí chia tay phải không? Là có thể giải quyết, không phải sao?"
.
Vài giây sau, đầu điện thoại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Lãnh Tuấn, "Ngươi muốn bao nhiêu?"
.
Diệp Thứ Hành cười hai tiếng, "Ngươi nghĩ ta đang nói thật sao?" trong lời nói mang theo ý cười lạnh lùng.
.
Đầu kia điện thoại không nói gì.
.
Diệp Thứ Hành nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, điên cuồng hét lên một tiếng: "Đem cái mông của nhi tử bảo bối nhà ngươi rửa sạch rồi đem cho lão tử thượng trước một ngàn tám trăm lần rồi lão tử sẽ cùng hắn chia tay !"
.
Dùng sức dập điện thoại, trái tim Diệp Thứ Hành vẫn còn đập kinh hoàng, bàn tay nắm điện thoại vẫn còn phát run, ngực cao thấp phập phồng, răng nanh nghiến đến phát ra tiếng "chi chi", mọi việc này, đều đang cố gắng thể hiện chủ nhân của chúng không ổn! Thật không tốt! Phi thường không được! Là cảnh sát lâu như vậy, hắn lần đầu tiên có loại cảm giác kích động đến muốn giết người, mà người này lại có cái tên Lãnh Liệt! Một người, hắn chưa bao giờ muốn làm tổn thương, hiện tại lại bị hắn lăng trì xử tử!
.
"Lãnh Liệt, đáng tội ngàn đao— lão tử đời này xem như ở trong tay ngươi! Ngươi chờ, nợ lần này ta với ngươi chậm rãi tính tiếp!" cười vài tiếng khục khục như truyền tới từ địa ngục, Diệp Thứ Hành đứng dậy đi về phía cầu thang —
.
Mất trí nhớ nhỉ? Dám lôi trò đó ra dọa ta sao — trên có chính sách dưới có đối sách, ngươi muốn giả ngu chứ gì, được rồi. Nói cho ngươi hay, cho dù y có biến được thành Hằng Nga Diệp Thứ Hành hắn đây cũng có cách leo lên lôi cổ về bằng được! Hừ hừ! Hừ hừ hừ! Hừ hừ hừ hừ!
.
.
'Sáng nay vào lúc tám giờ ba mươi phút, khách sạn năm sao lớn nhất trong thành phố tổ chức lễ khai trương. Buổi tiệc cắt băng khánh thành diễn ra trên tầng cao nhất của tòa nhà, có rất nhiều ngôi sao tới dự buổi tiệc lần này, quy mô thực lớn—'
.
"Tiên sinh, bánh bao của ngài." Ở một quán nhỏ ven đường, đại thúc bán bánh bao đem hai chiếc bánh bao trắng mềm còn nóng hôi hổi đặt trước mặt chàng thanh niên.
.
"Ân!" Dời tầm mắt khỏi màn hình TV ở trên lầu, nam nhân xoay người rút từ trong túi ra tờ mười tệ đặt trên bàn.
.
"A thật tốt nhỉ! Khách sạn lộng lẫy như vậy, nhất định có thể trở thành một trong ba kiến trúc của thành phố phải không?" Đại thúc một bên mở hộp sắt tìm tiền lẻ, một bên nhìn TV vẫn đang chiếu lễ khai trương khách sạn nọ, từ đáy lòng tán thưởng, "Chẳng qua chúng ta cả đời này cũng không có cơ hội đặt chân vào, cao cấp như vậy, tiền ở đó một đêm có khi đủ cho lão tử ta sống một năm đó — ai!"
.
Nam nhân vẫn trầm mặc, một tay cầm bánh bao cắn một miếng, tiếp nhận mấy đồng tiền lẻ nhét vào túi quần, kéo lại áo khoách xoay người rời đi. Phía sau, trên TV vẫn chiếu tấm thảm đỏ trải trong sảnh khách sạn, các loại tiếng cười cùng tiếng ly rượu thủy tinh cao cấp chạm vào nhau không ngừng, trên màn ảnh, nụ cười của Lãnh Liệt có vẻ phi thường hờ hững—
.
"Thiếu gia! Thiếu gia!" Một trung niên nam nhân ăn mặc lễ phục đúng quy cách một đường chạy chậm, đuổi theo Lãnh Liệt đang bước nhanh về phía cửa khách sạn.
.
Lãnh Liệt không có quay đầu lại, cước bộ cũng không dừng lại, nhưng cũng có chút chậm lại, để cho người phía sau có thể đuổi kịp mình.
.
"Thiếu gia, buổi tiệc còn chưa kết thúc, ngài không thể cứ như vậy đi về a!" Nnam nhân chạy đến bên cạnh Lãnh Liệt, lo lắng khuyên nhủ.
.
"Hà thúc, thực nhàm chán." Lãnh Liệt nghiêng đầu liếc mắt nhìn ông. Buổi tiệc nhàm chán, con người nhàm chán, nhàm chán, y muốn bỏ về, đây là cách Lãnh Liệt y làm việc.
.
"Thiếu gia" Hà thúc không thể kìm được thở dài, "cứ để người đi như vậy, lão gia cùng tiên sinh sẽ sinh khí!"
.
Lãnh Liệt cười cười, "Ông cứ nói không nhìn thấy ta bỏ đi là được rồi mà!"
.
"Nhưng là—" Thấy rất rõ ràng a!
.
"Này!" Lãnh Liệt dừng lại, hai tay đặt lên vai Hà thúc, để ông quay về đằng sau, "Ông ý, Hà thúc, hiện tại đi thẳng về phía trước, đi đến cuối đường rẽ trái, sau đó đến cánh cửa thứ năm, đẩy cửa đi vào—"
.
"Đấy là đâu—"
.
"Ông đi sẽ biết!" Lãnh Liệt đẩy ông một cái, "Nhanh đi!"
.
Nhìn thấy có người ngu ngu ngốc ngốc đi về phía y chỉ, Lãnh Liệt ác liệt cười, xoay người nhanh nhanh bước ra khỏi cửa khách sạn.
.
Thái dương bên ngoài đang ở trên đỉnh, Lãnh Liệt theo bản năng lấy tay che trước mắt, cảm giác choáng váng ngắn ngủi lắm hắn dừng lại, khôi phục lại, mở mắt, dưới bậc thềm không biết đã có người đứng từ lúc lào, Lãnh Liệt nhíu nhíu mày, đối phương cũng ngẩng đầu, hai cái ánh mắt cứ như vậy gặp nhau, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động — (Diệp Thứ Hành: Ta nôn! Hân: Ta muốn cho Lãnh Liệt cả đời không khôi phục trí nhớ!==+)
.
"Sao ngươi lại tới đây?" Lãnh Liệt chậm rãi đi xuống, đây là lần thứ ba nam nhân này xuất hiện trước mặt y, mỗi lần đều một bộ dáng muốn bóp chết y, đơn giản là chỉ là y không nhận ra hắn là ai? Nhưng y thực sự không nhận ra a! Một chút ấn tượng cũng không có, mặc dù khuôn mặt kia luôn có chút quen thuộc —
.
"Ta— đến gặp ngươi." Diệp Thứ Hành thoáng liếc mắt nhìn Lãnh Liệt, sau đó lại cúi gầm đầu xuống, hai tay dấu phía sau, nhìn thực thẹn thùng.
.
Lãnh Liệt cảm thấy có chút hơi nổi da gà, y quên, nam nhân này là bệnh nhân của Tần Lãng, có thể đầu óc có điểm không được bình thường, tốt nhất không nên nhận biết hắn, có chút tiếc nuối cho khuôn mặt kia—
.
"Gặp ta làm gì? Ta nói rồi, ta không biết ngươi, hơn nữa ta—"
.
"Ta là Diệp Thứ Hành, là Diệp trong lá, Thứ trong tha thứ, Hành trong hành tẩu! Không nhớ rõ sao" Một bộ dạng kì vọng rồi lại thất vọng, ánh mắt hơi có chút lệ quang vương, giống như sủng vật nhà ai bị bỏ rơi, Diệp Thứ Hành "bi thống" mà nhìn Lãnh Liệt.
.
Lãnh Liệt cảm thấy da gà nổi lên càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức rớt đầy đất luôn rồi. Mặc dù nam nhân trước mắt y không nhận ra là thật, nhưng trực giác của y cho thấy, biểu tình hiện tại không phải là bộ mặt thật của nam nhân kia, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu!
.
"Tên thực hay, nhưng ta không có hứng thú muốn biết." Bình thường chỉ cần một lời nói trong lúc y khó chịu nói ra là không có ai dám phản bác, huống chi là mỹ nhân này, chẳng qua "keo chó không dời" là loại y thực không thích, hơn nữa, y có cảm giác không muốn cùng nam nhân này tiếp xúc thêm chút nào nữa! Càng nghĩ càng thấy — nếu mà nói bài xích, không bằng nói rất khó hình dung.
.
"Vậy sao—" Diệp Thứ Hành chậm rãi cúi đầu, ngữ khí ỉu xỉu, giống như một đứa trẻ chờ đợi cả ngày vẫn không có được món đồ chơi mình thích, cảm giác mất mát đến tận cùng, Lãnh Liệt thấy đôi môi mỏng trắng bệch của hắn, cánh tay phía sau lưng nhẹ vặn vẹo hai cái, y thực hoài nghi liệu có khóc luôn rồi không! Không thể nào? Y làm cho hắn khóc rồi?
.
"Ngươi—" Có lẽ đã tìm được lương tâm, có lẽ cũng là tâm lý chiếc cố "bệnh nhân", có lẽ là— tóm lại cái gì cũng tốt, Lãnh Liệt thở dài, đi đến trước mặt Diệp Thứ Hành, hỏi: "Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?"
.
Diệp Thứ Hành ngẩng đầu "ngượng ngùng" nhìn y, lại cắn cắn đôi môi bị cắn đến sắp chảy máu, "Ta chỉ muốn ngươi nhớ lại ta thôi, chỉ cần cho ta một chút thời gian, nhất định có thể—"
.
Lời nói này của hắn tựa như nữ diễn viên đối với nam nhân của mình mà nói: Ta chỉ cần ngươi yêu ta, cho ta một chút thời gian, ngươi nhất định sẽ nhận ra người ngươi yêu là ta —
.
Lãnh Liệt thở dài, nghĩ thấy thực nhàm chán, cứ nghĩ bản thân phải phát hỏa rồi mà không biết vì lý do gì mà phát không nổi hỏa.
.
"Ngươi có phải nhận nhầm người không? Ngươi có mục đích gì thì nói thẳng đi, đừng có dùng trò này diễn trước mặt ta, thực chán ghét!" Lời này đã dùng hết sức kiên nhẫn cả đời Lãnh Liệt để nói ra, có trời mới biết tại sao y lại phải chịu khổ ải này!
.
"Thực mà, ngươi ghét ta sao?" Hắn nói như lời chỉ trích một kẻ "vong ân phụ nghĩa", Diệp Thứ Hành cắn răng, giống như đang cố nén nước mắt, một đôi mắt to đột nhiên bịt kín một tầng nhàn nhạt hơi nước, những giọt lệ nóng trong veo, không giống nữ nhân "lê hoa mang vũ"(1), lại có một phen phong tình khác.
.
Chung quanh bắt đầu có người qua đường nhìn bọn hỏ chỉ trỏ, nhỏ giọng nghị luận cái gì, hôm nay lại là ngày khai trương khác sạn, người lại đặc biệt nhiều.
.
Lãnh Liệt sửng sốt, có loại cảm giác y đang khi dễ tiểu hài tử.
.
"Ta chỉ cần vài phút là được— vài phút, không được sao?" Mắt to ngập nước a tràn nước a! Chớp a chớp chớp a!
.
Lãnh Liệt lắc đầu, không thể tránh được mà sờ sờ đầu, "Được rồi! Cho ngươi mười phút, có gì mau nói—"
.
"Không không không không!" Khuôn mặt vừa rồi vẫn còn đáng thương hề hề đột ngột thay đổi, có môt chút "quỷ kế thành công" giảo hoạt đến mức làm Lãnh Liệt sửng sốt một chút, "Ta chỉ cần nửa phút là đủ rồi!"
.
Bên tai vang lên một tiếng cười âm hiểm, Lãnh Liệt ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Thứ Hành từ sau lưng lấy ra một cây gậy bóng chày cỡ lớn—
.
"Banh !"
.
Diệp Thứ Hành sử dụng tuyệt kĩ đã luyện đi luyện lại cả ngày hôm qua, một cú lớn bổ xuống, Lãnh Liệt cũng theo đà mà ngã xuống! Lực đạo, phương hướng, góc độ đều chuẩn xác tuyệt đối! Mất trí nhớ chứ gì? Vậy giờ hắn đây dùng phương thức đối phó với mất trí nhớ mà làm cho Lãnh Liệt khôi phục trí nhớ! Ăn sáng xong, hắn ra chỗ đội tuyển bóng chày mượn a! Đến giáo viên phụ trách cũng không là vấn đề!
.
"Thiếu gia!" Truyền tới là tiếng la hét từ bốn phía, Hà thúc đứng ở cửa khách sạn, không dám tin cảnh mình vừa nhìn thấy! Ông mới từ WC đi ra liền thấy thiếu gia nhà mình bị người ta cho gậy lớn đánh ngã xuống đất không dậy nổi! Thượng đế! Này không phải thực!
.
Hắc hắc! Diệp Thứ Hành đem gậy bóng chày đặt lên vai, nhìn Lãnh Liệt nửa quỳ trên mặt đất ôm đầu không dậy nổi. Đúng vậy a! Dựa theo tính toán của hắn lẽ ra phải ngất xỉu hơn mười giây cơ, không hổ là khách làng chơi chết tiệt a!
.
"Bắt lấy hắn!" Một đám hắc y nhân vọt đi lên, ba chân bốn cẳng đem Diệp Thứ Hành khóa lại. Diệp Thứ Hành cũng không phản kháng, nhìn chằm chằm Lãnh Liệt đang từ tốn đứng lên.
.
"Thiếu gia, người không sao chứ? Thiên na!"
.
Một giọt máu chảy xuống mặt y, tiếp theo càng nhiều máu chảy xuống, Lãnh Liệt ngẩng đầu, cả nửa khuôn mặt đều bị máu che lại, hai con mắt nhỏ dài bên trong dòng máu phá lệ kinh diễm(2), hắn chậm rãi quay đầu, đón nhận ánh mắt vội vàng mong đợi của Diệp Thứ Hành.
.
"Diệp, Thứ, Hành!"
.
Nghe được y gọi tên mình, Diệp Thứ Hành trước mắt sáng ngời, so với trúng Lục hợp thải (3) còn hưng phấn kích động hơn, dùng sức chuẩn bị tránh thoát mấy người đang giữ mình, "Ngươi nhớ lại rồi?" rốt cục cũng không uổng công hắn luyện tập cả một buổi tối!
.
"Ta phải giết ngươi!"
.
Hả?
.
.
.
(1) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (Theo http://chikarin11906.wordpress.com/chu-thich/)
(2) Kinh diễm[惊艳]: Tươi đẹp + kinh ngạc. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
(3) Lục hợp thải[六合彩]: Trúng sổ số
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro