CHƯƠNG 13 QUYỂN 3:
"Ân— Ân!" Một khối chăn lớn ở trên giường rung động, từ dưới chăn truyền ra từng tiếng rên rỉ, "Ưm" mặc dù là nam tử hán đại trượng phu lại còn là một cảnh sát, bị thương cũng chưa từng mở miệng kêu đau, nhưng cho dù có bị thương cũng đâu có ai bị thương ở 'chỗ đó' a! Còn khó hơn là đi làm hồng tâm cho đội bắn!
.
Chăn bị kéo sang một bên, Diệp Thứ Hành ló cái đầu nhỏ ra, ngũ quan trên mặt nhíu thành một nhúm, có chút không thích ứng được với ánh sáng trong phòng. Sờ sờ phần hông, vẫn còn chịu được! Dù sao cũng đã quen, chỉ là đầu gối hơi đau một chút.
.
Mấy giờ rồi?
.
Vừa định hỏi Lãnh Liệt bên cạnh nhưng vừa quay đầu liền thấy trống rỗng, không còn chút bóng dáng người kia đâu. Diệp Thứ Hành đưa tay sờ qua, trên đệm lạnh ngắt, có lẽ y đã đi được một lúc rồi.
.
"Làm cái khỉ gì thế?" Ăn no rồi vỗ mông bỏ chạy a! Diệp Thứ Hành cực kỳ khó chịu, nhíu mày ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, mười một giờ. Vuốt loạn đống tóc xù, Diệp Thứ Hành cúi đầu, nhìn chăn đệm trắng trắng dưới thân mình, kéo chăn lên mũi một chút, liền ngửi thấy một mùi gai mũi nhàn nhạt, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao, hắn đối đối với mùi này đặc biệt mẫn cảm, từ lần đầu tiên ngửi thấy nó trên người Lãnh Liệt trên liền bắt đầu—
.
Không được! Hắn phải đi tìm Lãnh Liệt!
.
Đi ra ngoài, dọc theo đường đi đều gặp các nhân viên lễ phép cúi người chào hỏi Diệp Thứ Hành, ngôn ngữ cơ thể ý là 'Cảm ơn ngài đã tới, hoan nghênh lại đến', vừa mở mồm hỏi, chính xác là như thế.
.
"Thuyền của chúng tôi đang trên đường trở về điểm xuất phát, khoảng một giờ nữa sẽ đến cảng, hành trình trên biển năm ngày đã chấm dứt, thực có lỗi vì sự bất tiện này." Vị tổng quản lý kia trên mặt thực sự bày ra bộ dạng rất lấy làm tiếc. Diệp Thứ Hành trong lòng lại phi thường hưng phấn, Lãnh Liệt nói quả nhiên đúng a! Rốt cuộc cũng được rời khỏi cái nơi quỷ quái này! Hắn chỉ mong hai ba phút nữa là thuyền cập bờ luôn.
.
"Xin hỏi có ai biết phòng của vị tiên sinh tên Lãnh Liệt không?" Diệp Thứ Hành lại hỏi.
.
Quản lý không hề nghĩ nhiều, liền hỏi: "Có phải là bằng hữu của ngài Lữ, Lãnh Liệt – Lãnh tiên sinh phải không?"
.
Diệp Thứ Hành nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Tạm thời, bọn họ vẫn là bằng hữu mà!
.
"Lãnh tiên sinh ở khu khách quý, phòng 2016. Qua bậc thang phía trước rẽ trái, nhưng nơi đó chỉ có các vị khách quý mới có thể đi vào."
.
"Ta hiểu!" Diệp Thứ Hành gật đầu, không đợi câu kế tiếp liền bỏ đi. Khách quý mới có thể vào? Khách quý đi chết cả đi! Diệp Thứ Hành ta đến nhà tù còn vào rồi chứ đừng nói đến khu V.I.P nhá! Măc dù là đến dạy học.
.
Cái gọi là khu khách quý kia có chút thiên vị, đi hết mấy cái hành lang mới thấy lèo tèo một hai căn phòng, một vài phục vụ ăn mặc thực đặc biệt chậm rãi đi qua đi lại, dưới sàn trải một miếng thảm đỏ sẫm, mềm mại đến mức làm người ta bước cũng không phát ra tiếng động. Nói bọn họ thực đặc biệt, bởi vì mỗi người trong số họ đều cao từ một mét tám đến hai mét, một bộ tây trang đen tuyền bao chặt lấy thân hình tráng kiện của mấy người da đen, mấy loại người này có thể thấy trong một số bộ phim điện ảnh của Mỹ, trên mặt không thể thiếu cái đầu trọc, kính đen cũng là một trong những món trang sức không thể không có.
.
Diệp Thứ Hành hoài nghi có phải mình đã quay về trại hay không, sao lại nhiều— 'hắc nhân huynh đệ' như vậy! Ngẩng đầu nhìn lên, cùng bốn người đàn ông da đen mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi, cả người đối phương tỏa ra sát khí khiến Diệp Thứ Hành nuốt nuốt nước miếng, bày ra bộ dạng 'chột dạ'—— không! Là nụ cười 'hữu hảo'.
.
"Who are you?" Một anh chàng da đen mở miệng, chính tông là người Mỹ, hảo hán nhà chúng ta đã rụng ngay từ câu đầu tiên.
.
"Ta—" Diệp Thứ Hành liếc trộm nắm đấm của đối phương, ôi trời! Nắm tay kia phải to bằng bao cát a!
.
"Ách— sorry! I... I can't speak English!"
("Ấy – Xin lỗi! Tôi, Tôi không biết nói tiếng Anh!")
.
Bốn tên mặt đen không bắn ra một tia cảm xúc dõi theo hắn. Con mắt đằng sau kính râm giống như đang lóe sáng, dùng ánh mắt 'giết người' nhìn hắn một lượt! Mà Diệp Thứ Hành lại chính là con dê sắp bị làm lông dưới ánh mắt kia.
.
"Hey! I'm not a bad man! Kỉ lí oa lạp! Ô lí oa lạp! A lỗ a lỗ!" (Này! Tôi không phải người xấu! Bla bla...)Nhắc lại cái thứ tiếng Anh mà người Mỹ còn không hiểu, thấy sắc mặt mấy tên mặt đen kia càng ngày càng xấu, mồ hôi trên lưng Diệp Thứ Hành càng ngày càng nhiều, lắp bắp lắp ghép lại mấy từ tiếng Anh ngàn năm rồi chưa sờ đến. Chẳng qua thực hiển nhiên, bốn vị 'bằng hữu quốc tế' này vẫn là bộ mặt đen xì 'ta không hiểu ngươi đang nói gì'. Xin ngươi! Hắn không dùng tiếng Anh cả chục năm nay rồi đó!
.
"A nhạ— tư thước sao chứ tắc! I... I have no money!" Đã hoàn toàn không biết bản thân đang nói cái gì!
.
Bốn người đàn ông kia càng ngày càng lộ ra bộ mặt thiếu kiên nhẫn, Diệp Thứ Hành biết lần này thảm rồi! Người ta sinh khí! Thực thảm! Cùng với nói thảm, còn không bằng nói là cực thảm đi! Ai?
.
"What do you want to do?" Hắc nhân lại mở miệng, ngữ khí cứng rắn như các tảng đá bang bang chạm vào nhau.
.
Hắc hắc! Câu này hắn nghe hiểu! Diệp Thứ Hành vui vẻ hẳn, quả nhiên là hắn vừa rồi do quá khẩn trương, cho nên mới líu lưỡi đến như vậy.
.
"Lãnh Liệt! Ta muốn tìm Lãnh Liệt!" Diệp Thứ Hành thực kiên định mà nói một lần, sau đó nghĩ phải nói câu này thành tiếng Anh thế nào, đối phương lại hỏi một câu.
.
"Lãnh Liệt tiên sinh phòng 2016?"
.
"Đúng! Chính là— hả?" Diệp Thứ Hành ngây ngẩn cả người, sau đó mới phản ứng kịp mà giận đỏ bừng cả mặt, "Ngươi biết nói tiếng Trung? Sao không nói sớm!" Mụ nội nhà nó! Vậy hắn vừa rồi đứng trước mặt hắn ta làm trò như khỉ diễn xiếc sao?
.
Bốn người da đen kia mặt vẫn không cử động đến một cơ, đối với cơn giận của Diệp Thứ Hành coi như không nhìn thấy, tên cầm đầu lại nói: "Thực có lỗi, Lãnh tiên sinh hiện tại không tiếp khách."
.
"Cái gì?" Không tiếp khách? Diệp Thứ Hành cắn răng nghiến lợi, hắn thực muốn hỏi Lãnh Liệt đại gia ở nơi này cũng có khách sao? Thật sự là 'Ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói'! (1)
.
"Ta không phải là khách! Cứ nói với hắn, Diệp Thứ Hành tìm hắn! Kêu hắn rửa sạch cổ mang ra đây bái kiến, chỉ cần chậm một phút thôi tự hắn nhận lấy hậu quả!"
.
Hắc nhân nhíu nhíu mày, cao thấp dò xét Diệp Thứ Hành, suy nghĩ một chút, nghiêng người nói gì đó với người đứng đằng sau.
.
"Này!" Diệp Thứ Hành không kiên nhẫn kêu lên một tiếng, mà lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao, hắn ngẩng đầu nhìn, có một nhóm người đang đi tới bên này, mà người đi đầu tiên ở giữa, không phải Lãnh Liệt thì còn là ai?
.
Thực đúng lúc a! Diệp Thứ Hành trong lòng cười một tiếng, vội vẫy tay với y, "Này! Lãnh Liệt! Lại đây!" Lãnh Liệt hình như không nghe thấy có người gọi hắn, cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh, Diệp Thứ Hành nhìn thoáng qua, là Lãnh Tuấn cùng Lãnh Nghị. Tam đại đồng đường a! Nhưng, Lãnh Liệt hình như có chút là lạ.
.
Áo khoác dài đen mặc bên ngoài để mở, Lãnh Liệt một tay đút trong túi quần, từng bước chân sinh phong (2), tóc mái mọi khi được tự do bay nhảy trước trán cũng bị vuốt ngược ra đằng sau, lưu lại vài sợi lạc lõng, lộ ra cái trán đầy đặn, hình ảnh Lãnh Liệt thành thục trước mắt làm người ta cảm thấy lạ lẫm, thậm chí có chút không dám tin người này chính là Lãnh Liệt.
.
Diệp Thứ Hành sững sờ ở tại chỗ, nhìn thấy Lãnh Liệt cùng đoàn người dừng lại trước mặt hắn, mà người đầu tiên nhận ra sự tồn tại của hắn, lại là Lãnh Tuấn.
.
"Ngươi—"
.
Lãnh Liệt ngẩng đầu, nhìn Diệp Thứ Hành, không có một biểu tình gì trên mặt, giống như chưa từng gặp bao giờ.
.
"Người đang chơi Cosplay a? Vuốt tóc thành như vậy—" Diệp Thứ Hành mỉm cười, đưa tay muốn vuốt tóc Lãnh Liệt. Nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm đến sợi tóc, Lãnh Liệt đã nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay hắn.
.
Từ cổ tay truyền đến một cơn đau nhức.
.
"Ngươi là ai?"
.
Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, một câu này của Lãnh Liệt đã làm đầu óc Diệp Thứ Hành dừng lại cả giây, đừng nói đau đớn, hiện tại cảm giác nào cũng không có.
.
"Ngươi nói gì?" Diệp Thứ Hành trợn mắt, trừng lớn nhìn Lãnh Liệt, muốn từ trên mặt y nhìn ra chút dấu hiệu đùa giỡn, nhưng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng này của y.
.
"Ngươi là ai?" Lãnh Liệt buông tay Diệp Thứ Hành, trên mặt hiện lên một tia chán ghét, hờ hững hỏi lại lần nữa.
.
Diệp Thứ Hành đừng tại chỗ chỉ có thể dùng cụm từ 'trợn trắng mắt' đến hình dung, "Ngươi nói đùa gì vậy?" Hôm nay cũng đâu phải là Cá tháng tư, muốn nói đùa đừng dùng lời này a?
.
Lãnh Liệt nhíu nhíu mày, "Thật có lỗi, ta bận việc, ta không thời gian nói giỡn. Ta không biết ngươi."
.
Một câu 'Ta không biết ngươi' cuối cùng kia, giống như châm ngòi nổ trong lòng Diệp Thứ Hành, bên tai 'ông ông' vang lên tiếng nổ ầm ĩ, năm đó sau khi tốt nghiệp hắn được điều đến Tổ tệ nạn xã hội, cũng là cái biểu tình này.
.
Không biết qua bao lâu, bên người đã không còn ai, trừ bốn vị hắc nhân cúc cung tận tụy đứng đó. Lãnh Liệt không ở đây, đến bóng dáng Lãnh Liệt rời đi hắn cũng không nhìn thấy.
.
"Are you ok?" (Ngài có ổn không?) Thật lâu sau, hắc nhân hỏi hắn một câu.
.
Pho tượng Diệp Thứ Hành lúc này mới nhúc nhích một chút, rốt cục cắn chặt răng, từ giữa kẽ hở phát ra một tiếng: "Fuck!"
.
Đùa cũng vui đấy! Cũng lớn đấy! Nhưng tối đáng sợ là Lãnh Liệt cho tới bây giờ chưa bao giờ là người có thể đem những chuyện như thế ra để đùa!
.
Diệp Thứ Hành liều mạng chạy, chiếc xe đẩy của nhân viên đặt một bên cũng bị hắn đá ra để chạy, khay trên tay phục vụ vì cú va chạm mà rơi xuống, phát ra tiếng vang thật lớn, rước lấy chung quanh một loạt tiếng thét ầm lên.
.
"Thực xin lỗi—" Diệp Thứ Hành giơ tay giải thích, vừa định tiếp tục chạy, tiếng gọi của Lữ Tích Minh đã làm hắn dừng lại.
.
"Lúc nào ngươi đến cũng phải mang rắc rối đến cho ta sao?"
.
Diệp Thứ Hành quay lại, Lữ Tích Minh vừa lúc hướng chỗ hắn đi tới, phía sau còn có Tần Lãng đi theo, điều này làm cho Diệp Thứ Hành có chút thả lỏng.
.
"Hai người các ngươi còn ở bên nhau, thực tốt quá!" Những lời này nghe ra thì không có gì là không ổn, nhưng lại có chút không thoải mái. Lữ Tích Minh cùng Tần Lãng đồng thời nhíu mày, cũng có chút lúng túng.
.
Diệp Thứ Hành không quản mấy cái này, ba bước thành hai chạy vội tới trước mặt hai người, cả hai tay bắt lấy hai vai Tần Lãng mà lay, vừa lay vừa hỏi: "Ta là ai? Ngươi nói xem ta là ai?" Biểu tình kia so với mấy tên lưu manh trong phim gào lên 'Mau trả tiền' còn hợp hơn.
.
Tần Lãng cùng Lữ Tích Minh không hiểu gì mà nhíu mày, đặc biệt là Tần Lãng bị hắn lắc qua lắc lại chóng cả mặt, thoáng dùng sức đẩy Diệp Thứ Hành ra một chút, hỏi: "Ngươi đang làm cái gì a?"
.
"Ngươi nói ta là ai a?" Diệp Thứ Hành chỉ lặp lại câu này.
.
Lữ Tích Minh đứng bên cạnh khoanh hai tay trước ngực, châm chọc một câu: "Mất trí rồi à?"
.
Mất trí? Diệp Thứ Hành quay đầu nhìn Lữ Tích Minh, chuẩn xác nói là trừng mắt! Lữ Tích Minh bị ánh mắt muốn ăn sống nuốt tươi này của hắn làm cho sợ tới mức lặng đi một chút.
.
"Làm sao?"
.
"Không thể—" Diệp Thứ Hành cắn môi lắc đầu, mất trí nhớ, đâu phải đang đóng phim chứ! Sao dễ dàng để mất trí nhớ đến như vậy. Hơn nữa tối hôm qua hai người vẫn còn ở chung một chỗ, hôm nay liền mất trí nhớ? Chẳng lẽ làm tình cũng có thể làm cho người ta mất trí nhớ? Không có khả năng, tuyệt đối không thể có khả năng!
.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện sao?" Tần Lãng vỗ vỗ vai Diệp Thứ Hành, đối phương vẫn không hề có chút phản ứng, giống như vẫn đang tự thầm thì với bản thân.
.
"Đúng! Không có khả năng, tên hâm kia chắc chắn lại đang đùa giỡn gì rồi! A! Đúng rồi!" Nghĩ tới việc nào đó, Diệp Thứ Hành lộ ra biểu tình mọi chuyện đúng là như thế, vừa rồi cha với ông nội Lãnh Liệt đều ở đó, hắn nhất định là ở diễn trò cho hai người kia xem! Đúng! Diễn trò! Khẳng định là như thế, Lãnh Liệt, cái đồ khách làng chơi chết tiệt nhà ngươi! Diễn kỹ (3) thực con mẹ nó hảo, đến ta cũng bị ngươi lừa! Hắc hắc hắc!
.
Thấy hắn vừa giống như bệnh nhân thần kinh vừa mới chịu đả kích lớn, hiện tại lại như tên ngốc ngây ngô cười một mình, Tần Lãng cùng Lữ Tích Minh liếc nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc.
.
"Điên rồi?" Lữ Tích Minh hất cằm về phía Diệp Thứ Hành.
.
Tần Lãng không nói gì, chỉ có chút đăm chiêu nhìn người trước mặt. Diệp Thứ Hành đột nhiên ngẩng đầu hỏi Lữ Tích Minh: "Này, khi nào thì cập bến?"
.
Lữ Tích Minh liếc mắt nhìn hắn, "Đã đến."
.
Dưới chân truyền đến một trận rung động, tuyên bố chuyến 'lữ hành' của Diệp Thứ Hành hoàn toàn chấm dứt.
.
.
"Các ngươi về trước đi! Ta tự mình lái xe về là được." Lãnh Liệt cầm chía khóa nghịch trong lòng bàn tay, nói với người phía sau.
.
"Nhưng, lão gia đã có lệnh chúng ta phải hộ tống thiếu gia trở về."
.
"Ta đã nói không cần, ta tự mình lái xe nhanh hơn." Hơi nghiêng đầu dùng khóe mắt nhìn về phía sau, đám người phía sau liền cúi người, không dám nói một chữ không.
.
Nhìn thấy những người khác đều đi rồi, Lãnh Liệt mở cửa xe, chuẩn bị đi vào, phía sau lại truyền đến một trận tiếng gọi ầm ĩ.
.
"Này Này! Lãnh Liệt!"
.
Lãnh Liệt nhíu mày quay đầu, nhìn thấy một bóng người từ phía bến cảng chạy lại, chạy thẳng về phía hắn, một bên chạy một bên vẫy tay.
.
"Lãnh Liệt!" Người kia tới trước mặt y liền cúi gập người thở gấp, quần áo trên người bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, vài sợi tóc dán trên trán, một bên vuốt mồ hôi một bên oán trách: "Ngươi con mẹ nó chạy nhanh như vậy làm gì? Mẹ nó— hô"
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
.
Lãnh Liệt nhận ra hắn, là nam nhân vừa rồi ở trên thuyền gọi tên y, nhưng Lãnh Liệt thực sự không biết hắn. Không có một chút trí nhớ.
.
"Ngươi muốn gì chứ?" Y hỏi.
.
"Gì chứ? Còn có thể gì chứ? Cùng về nhà a! Hừ! Đừng có diễn nữa, ta âm thầm quan sát rồi, cha với lão gia gia nhà ngươi đã về, nhanh khôi phục bình thường đi! Trước hết mang cái đầu kia chỉnh lại đi, trông cứ như lão đại xã hội đen vậy —"
.
Thần kinh! Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Lãnh Liệt, lại một lần nữa đẩy bàn tay đang chuẩn bị động vào đầu y, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Ta đã nói không biết ngươi."
.
Diệp Thứ Hành ngây ngẩn cả người, nhìn bàn tay của mình bị gạt ra không chút lưu tình, biểu tình cười cợt trên mặt cũng biến mất dạng, hắn nhìn Lãnh Liệt, thực lạ lẫm, mà đối phương cũng dùng đồng dạng dùng ánh mắt ấy nhìn hắn.
.
"Lãnh Liệt, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Nói đùa cũng phải có chừng mực —"
.
"Câu này phải là ta hỏi mới đúng, ta không biết ngươi làm thế nào biết tên ta, có lẽ trước đây từng gặp qua, nhưng ta lại không hề nhận ra ngươi, mà ta không có hứng thú cùng người không quen nói chuyện, cho nên, hy vọng ngươi đừng đến quấy rầy ta nữa! Ta bề bộn nhiều việc!"
.
"Ngươi nói cái gì?" Diệp Thứ Hành nghiến răn ken két.
.
"Ta không nghĩ lại phải lặp lại lần nữa, hay—" Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Lãnh Liệt lộ ra một bộ mặt 'hiểu được', nhếch khóe miệng dùng ánh mắt dò xét từ đầu đến chân Diệp Thứ Hành, sau đó ái muội cười cười, "Ngươi muốn dùng cách này thu hút sự chú ý của ta? Ân! Ngươi nhìn cũng không tệ lắm, đáng tiếc ta dạo này rất bận, nếu chỉ là tình một đêm thì có thể —"
.
"Ngươi – nói – cái – gì?" Hắn cắn chặt răng, gân xanh bạo khởi, nắm tay nắm chặt.
.
"Ha ha!" Lãnh Liệt cười nhẹ, "Nhìn ngươi sinh khí cũng đáng yêu đấy, chẳng qua—" nhún vai, "không phải loại ta thích."
.
"Lãnh Liệt ngươi con mẹ nó chính là thiên hạ đệ nhất đại hỗn đản!" Diệp Thứ Hành rống lên một tiếng, nắm tay hướng về phía mặt Lãnh Liệt mà đánh, nhưng chân vừa bước lên một bước, phía sau đã có bốn bàn tay kéo hắn lại, "Làm gì? Buông ta ra! Ta hôm nay không đánh hắn thì không còn mặt mũi của người cảnh sát nhân dân! Ngươi cái tên hoa tâm *** tặc! Quỷ phong lưu là ngươi!"
.
Tần Lãng cùng Lữ Tích Minh, người kéo hắn lùi lại khoảng cách an toàn, "Ngươi bình tĩnh một chút!"
.
Dưới kia còn có quỷ!
.
"Ngươi phát điên cái gì vậy?" Lữ Tích Minh dùng sức đem nắm đấm của Diệp Thứ Hành kéo xuống.
.
Ta đúng là điên rồi!
.
"Các ngươi nhận thức hắn?" Lãnh Liệt hỏi một câu, y nhận ra Lữ Tích Minh, nhưng còn một người nữa thì chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.
.
Tần Lãng cùng Lữ Tích Minh đều sửng sốt một chút, Diệp Thứ Hành cũng đang tận lực kiềm chế, tức giận trừng trừng nhìn Lãnh Liệt.
.
"Kẻ điên phải là hắn!"
.
Tần Lãng liếc mắt nhìn Diệp Thứ Hành, sau đó tầm mắt chuyển về hướng Lãnh Liệt, hỏi: "Các ngươi làm sao vậy?"
.
Lãnh Liệt nhìn Tần Lãng, vài giây sau, hơi hồ nghi mở miệng: "Thư ký Tần?"
.
Tần Lãng mặt mũi trắng bệch.
.
"Ngươi gọi— Tần Lãng là gì?"
.
Tần Lãng mặt càng ngày càng trắng.
.
"Thật lâu không thấy, hôm nay có chút việc, không có biện pháp tán gẫu, hẹn hôm khác!" Nói xong, Lãnh Liệt liền ngồi vào xe, mặc kệ ba người ở ngoài chằm chằm nhìn theo, mà Lãnh Liệt lại hạ cửa kính xe ló đầu ra nói chuyện với Tần Lãng: "Nghe nói ngươi hiện tại là bác sĩ tâm lý, vậy người kia chắc là bệnh nhân của ngươi đi?" nhìn thoáng qua Diệp Thứ Hành, "Phải khám lại cho hắn, có vẻ vẫn còn di chứng."
.
"Tao thao con mẹ mày!" Diệp Thứ Hành tức giận gào lên, nhấc chân muốn đá xe Lãnh Liệt, nhưng người kia đã mở động cơ đi mất.
.
Lãnh Liệt cứ vậy mà đi, còn lại ba người ngắm nhìn cái mông xe, mỗi người đều cảm thấy phức tạp, nhưng đồng dạng có cảm giác không thể tin được.
.
"Hai người các ngươi lại đang làm cái gì a?" Lữ Tích Minh mở miệng đầu tiên, hắn thực không rõ một màn vừa rồi là có ý gì.
.
"Ngươi hỏi ta—" Diệp Thứ Hành cười lạnh một tiếng, "Ta biết hỏi ai?"
.
Tần Lãng nhìn theo bóng chiếc xe đang xa dần, "Hắn không nhận ra ta—"
.
"Cái mông ý! Hắn còn biết ngươi tên Tần Lãng! Hắn chỉ vào mũi ta mà hỏi 'Ngươi là ai' Diệp Thứ Hành hung hăng đá một cước vào phiến đá ven đường, có chút tự giễu mà lẩm bẩm một mình: "Hắn không biết ta là ai? Giống như đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ mà cho rằng ta đang bắt chuyện! Bắt chuyện cơ đấy! Ngươi con mẹ nó Lãnh Liệt, ngươi con mẹ nó chính là nam nhân thẳng thừng như vậy!"
.
"Hắn gọi ta là thư ký Tần —" Tần Lãng mang vẻ mặt không dám tin tưởng, "Trong bốn năm đại học hắn chỉ gọi ta là thư ký Tần duy nhất một lần, bởi vì khi đó hắn không biết ta—" Hồi đại học, Lãnh Liệt là chủ tịch học hội sinh, mà Tần Lãng lại là thư ký của hội.
.
"Ít nhất hắn còn biết ngươi là thư ký 'Tần'! Hắn nếu gọi ta một tiếng 'Diệp cảnh quan' thì ta đây còn phải cười phá lên nữa!" Diệp Thứ Hành đỡ trán, vừa rồi la hét đến lợi hại, hiện tại liền thấy chóng mặt, tim đập mạnh như muốn phá vỡ ***g ngực. Hắn đến bây giờ cũng chưa thể kết luận bất cứ chuyện gì! Chỉ sau một buổi tối, tại sao lại trở thành như vậy!
.
"Hắn mất trí nhớ?" Lữ Tích Minh có chút kinh ngạc.
.
Đúng rồi đó! Cám ơn ngươi đã nói cho ta! Diệp Thứ Hành đảo mắt nhìn, ngồi xổm trên mặt đất.
.
"Không giống như đang diễn trò." Tần Lãng nghiên cứu một lúc, đưa ra kết luận.
.
"Nếu hắn đang diễn trò thì có thể trực tiếp đi làm ảnh đế!" (4) Lữ Tích Minh bĩu môi.
.
"Chẳng nhẽ hắn thực sự mất trí nhớ? Một buổi tồi, liền... liền đến ta cũng không nhận ra?" Chuyện này sao có thể xảy ra! "Hắn mắc bệnh mất trí nhớ sao? A?"
.
Tần Lãng xoa cằm, suy nghĩ vài giây, "Đối với Lãnh Liệt, nếu nói mất trí nhớ có khi không hẳn đúng —"
.
"Có ý gì?" Diệp Thứ Hành ngẩng đầu, nhìn Tần Lãng từ trên xuống dưới.
.
Không tiếp tục nói, Tần Lãng nghĩ nghĩ, bảo: "Ngươi về nhà trước đi! Ta phải về tìm vài thứ mới có thể chứng minh phán đoán của mình, đến lúc đó ta sẽ gọi cho ngươi."
.
A? Liền như vậy là xong?
.
"Ngươi tiễn ta về!" Tần Lãng xoay người, đối Lữ Tích Minh ngoắc ngoắc ngón tay.
.
"Cái gì? Tại sao chứ — oa!" Lữ Tích Minh vẻ mặt chán ghét mà nhíu mày, Tần Lãng cũng chẳng thèm để ý đến, đi qua chỗ gã liền túm chặt lấy phần áo sau gáy, cứ thế lôi con nhà người ta đi.
.
"Ngươi làm gì? Buông ra ta! Ta không thời gian tiễn ngươi! Buông ra! Nghe được không ngươi con mẹ nó từ khi nào lại khỏe như vậy!"
.
Diệp Thứ Hành vẫn ngồi trên trên mặt đất, nhìn bọn họ ta kéo ngươi lôi nhau đi mất, sửng sốt cả nửa ngày xong, nghiến răng nghiến lợi dậm chân thùm thụp.
.
Cứ như vậy mà đi? Loạn thất bát tao một hồi a! Về nhà, ta về cái — ai? Về nhà? Đúng a! Ông nội nó, sao lại có thể quên chuyện này chứ! Hắn cũng không tin Lãnh Liệt có thể quên cả nhà của mình!
.
Trong nhà, nơi nơi đều là dấu vết sinh hoạt của hai người bọn họ!
.
.
.
(1) Ba ngày không đánh, phòng tốt cũng tốc mái (tam thiên bất đả thượng phòng yết ngõa 三天不打上房揭瓦): ý là trẻ nhỏ phải dạy nghiêm khắc, không sau này sẽ hư thân.
(2) Sinh phong: Tạo gió. Ở đây là chỉ những bước chân mạnh mẽ và dứt khoát của Lãnh Liệt.
(3) Diễn kỹ: Kỹ thuật diễn xuất.
(4) Ảnh đế: Siêu sao hàng đầu trong lĩnh vực điện ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro