CHƯƠNG 11 QUYỂN 3
Trong phòng tối đen, đèn tường tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, những hình vẽ kỳ lạ màu vàng mơ hồ ẩn hiện như ấn ký trên tường. Trên chiếc giường lớn trong phòng, một người nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường lặng lẽ nhìn nam nhân gối trên đùi mình, một tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má tái nhợt của nam nhân kia, giống như đang vuốt ve món đồ chơi cực kỳ tinh xảo của mình.
.
"Thật đẹp — đáng tiếc —"
.
Tay kia nâng một cánh tay của nam nhân lên, kéo dải băng trên cổ tay xuống. Hắn đưa cánh tay lên môi hôn nhẹ —
.
"Sao lại làm mình bị thương như vậy? Ngươi không phải sợ đau nhất trên đời sao —"
.
Giống như muốn đùa dai, hắn dùng sức nhéo lên vết thương, dải băng màu trắng bắt đầu thấm vài giọt máu hồng, ngón tay thon dài của nam nhân khẽ động một chút, không phát ra tiếng, hai mắt vẫn đóng chặt, nhưng đôi lông mày ngay cả trong giấc mơ vẫn hơi nhăn lại —
.
"Thực ngoan a! Bình thường cũng chưa từng thấy ngươi ngoan ngoãn như vậy. Nếu ngươi mãi mãi ngoan như vậy— ân— không được! Như vậy thì đâu còn là ngươi nữa!"
.
Buông tay nam nhân, hắn ngẩng đầu, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, căn phòng u ám, mùi hương lạ lẫm đặc quánh lượn lờ.
.
"Hắn đang tìm ngươi, thực sốt ruột nhỉ? Ha ha! Cả hai người đều đáng yêu, sao hai kẻ như các người có thể gặp nhau được nhỉ? Ha ha ha!"
.
"Hắn cho ta leo cây, quả là nghịch quỷ? Nhưng ngay từ đầu ta đã biết hắn sẽ không đến, cho nên, bởi vì không có được hắn, cho nên ta mới lấy ngươi thay thế! Không cam tâm sao? Ta lại thấy rất được —"
.
Mang theo ý cười lại lộ ra một cảm giác quạnh quẽ đến từ sâu trong nội tâm, quanh quẩn khắp phòng và để rồi chỉ có sự im lặng đáp lại.
.
"Ngươi thực tốt, thực sự tốt lắm. Nhưng là, ngươi rất sắc bén, vĩnh viễn sẽ không vì người khác mà thay đổi. Mà ta cần, là một thứ có thể tùy tâm nhào nặn, dựa theo ý ta mà tồn tại —"
.
"Ngươi rất thông minh, đến chính bản thân ngươi cũng không nhận ra, cái ngươi có không chỉ là trí tuệ của một người. Thực thống khổ phải không? Cho nên, phải lựa chọn cách này để quên đi." Lại cầm lấy cánh tay bị thương của nam nhân, hắn chậm rãi cởi bỏ lớp băng trên vết thương, từng lớp băng mỏng dính máu rơi xuống, thứ bị che dấu dần hiện ra, cho đến khi toàn bộ băng đều rơi xuống giường, trên lòng bàn tay nam nhân tồn tại một vết thương thực dài, còn mới, sẫm tơ máu.
.
"Ha ha! Xuống tay thực tàn nhẫn, đối với bản thân như vậy. Nhưng mà, nó giống như một tác phẩm nghệ thuật—" Đầu lưỡi hắn vươn ra chậm rãi liếm đi vết máu, rồi theo miệng vết thương chậm rãi kéo lên —
.
"Yên tâm! Rất nhanh sẽ không đau nữa. Sẽ khá hơn, rất nhanh sẽ chấm dứt, yên tâm—"
.
Diệp Tử —
Đột nhiên mở mắt, Diệp Thứ Hành thở gấp nhìn mọi thứ mờ mịt trước mắt, trong đầu cũng trống rỗng, vài giây sau mới nhận ra mình ngủ quên trên sofa trong phòng khách, trên người quần áo còn xộc xệch.
Vừa rồi chính là— ác mộng?
.
Hắn nhắm mắt cố sức nhíu mày, gạt đi mồ hôi nhễ nhại trên trán, sau đó chậm rãi ngồi xuống cử động tứ chi, cả người đau nhức cứng ngắc. Hắn rốt cuộc đã ngủ bao lâu? Diệp Thứ Hành nhu nhu bả vai, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
.
Sáu giờ! Hắn ở trên sofa ngủ nguyên một tối! Tối qua hắn đi tìm Lãnh Liệt, kết quả bắt gặp cảnh nóng của Tần Lãng cùng Lữ Tích Minh, một cú này, liền cảm thấy đặt biệt mệt a!
.
Bình tĩnh, Diệp Thứ Hành cẩn thận nghĩ nghĩ, mới cảm thấy sao mình lại tin lời Lãnh Tuấn mà không tin Lãnh Liệt. Nghĩ vậy, hắn trở lại phòng mình, ngồi trên sofa, căn phòng trống rỗng đáng sợ, đến tiếng sóng ngoài cửa sổ cũng nghe rõ mồn một. Giống như, chưa từng cô đơn một mình lâu như vậy, hắn nghĩ, loại cảm giác trống rỗng này là từ trong lòng mà ra. Một buổi tối, cũng cho hắn thời gian tự hỏi, nếu là Diệp Thứ Hành trước đây, khẳng định sẽ không có thời gian một mình tự hỏi như bây giờ. Sự xuất hiện của Lãnh Liệt, làm cuộc sống của hắn hoàn toàn thay đổi, hắn không còn là một kẻ tùy tâm sở dục nữa, mà hiện tại, chuyện hắn cần đối mặt bây giờ trước đây hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
.
Mệt chết đi, thực mờ mịt. Còn có, cuối cùng Lãnh Liệt vẫn không xuất hiện.
.
Diệp Thứ Hành thở dài, nhẹ nhàng nhu nhu thái dương, loáng thoáng nghĩ thấy đau đầu. Hắn không phải đang hoài nghi tình cảm giữa hắn cùng Lãnh Liệt, mặc dù lúc hai người ở bên nhau vẫn một ngày quát nhỏ hai ngày đánh lớn, đánh đánh quát quát cuối cùng vẫn là lên giường 'một sống hai chết', chuyện gì cũng hết! Ngược lại tình cảm giữa hai người lại thêm dính như bẫy chuột, 'đánh là thương mắng là yêu' được thể hiện rõ ràng qua hành động của hai người.
.
Diệp Thứ Hành biết tính mình, nếu sẽ chia tay thì đã sớm tách ra rồi. Đã đến được ngày này, còn lại, mọi chuyện không chỉ còn xoay quanh hắn.
.
Vọt vào nhà tắm thay đổi quần áo, Diệp Thứ Hành đứng trước gương chăm chú nửa ngày, thử pose vô số dáng, cười lộ ra răng nanh nhỏ, cuối cùng xác định: Mình vẫn còn đẹp trai chán!
.
"Diệp Thứ Hành, ngươi cũng đâu phải là 'Mẹ chồng ác', ngươi kẻ không sợ trời sập! Huống chi, trời có sập vẫn còn ngươi cùng Lãnh Liệt gánh!" Ân! Đúng vậy! Hiện tại, lập tức truy lùng kẻ xấu dám bắt cóc tên khách làng chơi chết tiệt để 'Đưa ra công lý'— Không! Là 'Ngay tại chỗ tử hình'!
.
Này! Ngươi hôm qua cũng phóng nhân cáp tử (1) còn gì!
.
Ra khỏi phòng, Diệp Thứ Hành từng bước vững vàng đi về phía phòng Lãnh Liệt tìm người, nhưng mới đi được vài bước hắn liền nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: Hắn không biết Lãnh Liệt ở phòng nào! Hoặc là nói hắn thẳng ra hắn không có hỏi Lãnh Liệt đang ở phòng nào.
.
Thảm bại! Thực thảm bại!
.
Tự mắng mình một câu, Diệp Thứ Hành đông xem tây xem, muốn tìm người để hỏi nhưng cũng chả biết phải hỏi ai. Kỳ thực nhân viên trên thuyền cũng đông vô số, ít người biết được chính xác khách nhân của mình, ngày hôm qua Diệp Thứ Hành đụng tới nữ nhân mặc sườn xám kia chính là quản lý về mảng này. Lúc Diệp Thứ Hành đem Tần Lãng về phòng lần đầu, cũng là hỏi một nữ nhân viên mặc sườn xám, chỉ có điều lần đó là trùng hợp, với cả hắn cũng không chú ý tới chuyện đấy. Hơn nữa đừng nhắc đến việc Diệp Thứ Hành có hay không chú ý tới, hắn trước sau xem nửa ngày, một bóng người cũng không có!
.
A? Không thể không có đến một bóng người nào chứ —
.
"Ngươi chạy cái gì?"
.
Diệp Thứ Hành xoay người một chân giơ lên, còn chưa kịp thu về.
.
Đáng giận! Chậm một bước! Hắn chậm rãi xoay người, cố gắng không để cho mình bị người ta nhận ra là mình đang lo lắng, nở một nụ cười.
.
"Sớm— ha ha!" Dùng hai tiếng cười ngây ngô thay thế cho câu hỏi sắp sửa vọt khỏi mồm 'Tần Lãng đâu?'. Đây là lần đầu tiên hắn khách khí với kẻ này, bởi vì 'chột dạ'.
.
Lữ Tích Minh chậm rãi đi tới chỗ hắn, Diệp Thứ Hành không thể không nhìn xuống phần dưới của gã, quan sát dáng đi của gã. Ủa? Có vẻ bình thường a? Cường tráng vậy a?
.
Lữ Tích Minh bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, nhíu nhíu mày, Diệp Thứ Hành trong mắt gã cũng vì chuyện nào đó mà 'tâm tình không được tốt'! Kỳ thực Lữ Tích Minh mỗi lần nhìn thấy hắn tâm tình đều không được tốt.
.
"Ngươi nhìn cái gì?" Đối phương khẩu khí có điểm cáu giận.
.
"Ách— không có gì, quần ngươi mặc đẹp đấy!" Thực khách khí, bởi vì 'chột dạ'.
.
Lữ Tích Minh càng sinh khí, hắn chính là chán ghét Diệp Thứ Hành giả bộ ta-không-biết-gì-hết! Mà hiện tại lại dùng ánh mắt thương hại cùng giọng nói cảm thông nói chuyện với gã, hơn nữa rõ ràng là đang cố ý lờ gã, có ý gì chứ?
.
"Sao thấy ta lại chạy?"
.
"Chạy? Ta có chạy sao? Ta đi ăn điểm tâm cũng không cho hả?" Diệp Thứ Hành tiếp tục giả ngu. Ngày hôm qua không cẩn thận nhìn thấy Lữ Tích Minh cùng Tần Lãng một trận — gian tình 'kinh thế hãi tục'? Được rồi! Dù sao không biết bọn họ rốt cuộc có thể phát triển thành quan hệ gì, liền tạm thời dùng từ 'gian tình' này đi! Diệp Thứ Hành vừa rồi nhìn thấy Lữ Tích Minh, hành động theo bản năng đầu tiên là chạy! Bởi vì thấy được chuyện không nên thấy, nếu làm cho hai người họ biết hôm qua hắn nhìn lén, mặc dù không phải cố ý nhưng hậu quả vẫn sẽ rất nghiêm trọng. Bởi vì, gian tình đều là sợ bị phát hiện! Chẳng qua, rốt cuộc có nhận được chăn không nhỉ?
.
Lữ Tích Minh nhìn hắn một lúc, dùng ngón cái chỉ đằng sau mình, "Nhà ăn ở bên kia."
.
"Ta—" Diệp Thứ Hành nhìn thấy Lữ Tích Minh trầm mặt, sách! "Ta giờ không ăn nữa! Ta bây giờ phải đi ngắm biển, ngươi có ý kiến?"
.
"Bệnh hoạn, buổi sáng bảy giờ đi ngắm biển?"
.
"Ta thích! Ta hiện tại ở trên thuyền của ngươi, ta chính là khách nhân của ngươi, đầu óc có bị làm sao cũng vẫn là khách! Có câu 'Khách hàng là thượng đế', ngươi hiểu không?" Mấy câu sau, lai bắt đầu châm chọc. Ai bảo thù, lúc ban đầu đã thù nhau đến vậy! Mà Diệp Thứ Hành nhường nhịn nãy giờ là năm phút đồng hồ, quá lắm rồi.
.
"Thượng đế?" Lữ Tích Minh châm chọc cười cười, "Ngươi ngay cả một cỗ xe cà tàng cũng không mua nổi mà đòi làm thượng đế của ta? Ta cũng khá hoài nghi ngươi làm cách nào mà lên đây?" Cùng Tần Lãng đến ư? Quỷ mới tin!
.
"Ngươi cái đồ —" Diệp Thứ Hành giận sôi gan, một câu 'Ngươi cái đồ tiểu thụ bị đè!' sắp lao ra, cuối cùng vẫn ực một cái nuốt về. Bởi vì, hắn cũng là thụ a! Không nên chó chê mèo lắm lông.
.
Ta nhẫn! Dùng phương pháp bình thường đối phó ngươi!
.
"Thư mời chẳng phải do ngươi chính tay viết sao? Lão tử không muốn ngồi xe ngươi quản được chắc? Ngồi xe nhiều cũng dễ bị trĩ, ngươi không phải thấu hiểu lắm sao? Đau sao? Đổ máu sao? Có phải bệnh béo phì cũng từ đây mà ra phải không a?" Diệp Thứ Hành một bộ 'quan tâm', giống như đã biết Lữ Tích Minh bị trĩ rất nặng. Làm cho Lữ Tích Minh tức giận đến mặt cũng trắng bệch.
.
"Ở cùng Lãnh Liệt lâu, cái miệng cũng càng ngày càng dẻo nhỉ!" Gã cắn răng, lạnh lùng nhếch môi.
.
Diệp Thứ Hành tàn bạo hất tóc, thắng lợi cười. "Hừ! Mặc kệ ngươi! Ta đi!" Ta tìm Lãnh Liệt của ta về! Nói rồi xoay người bước đi.
.
"Lúc nổi điên lúc giả ngu, thật đúng là một đôi—"
.
Diệp Thứ Hành dừng lại xoay người, "Ngươi nói cái gì?"
.
Lữ Tích Minh sửng sốt một chút, nghĩ thầm tiểu tử này lỗ tai đâu cần thính đến vậy?
.
"Ta bảo các ngươi lúc phát điên lúc giả ngu —"
.
Các ngươi? Diệp Thứ Hành nghe thấy hai chữ này, hỏi: "Ngươi nhìn thấy Lãnh Liệt?"
.
Tuy nghĩ có điểm không đúng, nhưng Lữ Tích Minh vẫn theo bản năng gật đầu.
.
"Hắn ở đâu?"
.
"Ở nhà ăn Trung Quốc ăn điểm tâm." Ăn cháo thì đùng hơn.
.
"Cái gì!?"
.
.
Nhà ăn theo phong cách Trung Quốc, đã bảy giờ nhưng bên trong vẫn khá ít người, mà nam nhân ngồi gần cửa sổ nghiễm nhiên trở thành tâm điểm. Mặc dù nam nhân chỉ gọi một chén cháo gà xong liền ngồi thừ ra ở đó không hề cử động, hiện tại cháo cũng đã nguội, nam nhân vẫn ngẩn ngơ nhìn bát cháo, cả người như 'hồn lìa khỏi xác'.
.
Lãnh Liệt nhìn bát cháo loãng trước mặt, vẻ mặt mờ mịt cùng với khó hiểu. Thật lâu sau, y nâng tay trái lên, tay trái của y quấn băng chằng chịt, mặc dù được quấn rất mỏng, nhưng Lãnh Liệt vẫn mờ mịt nhìn thứ màu trắng trên tay, biểu tình nhìn qua— phi thường quái dị.
.
"Lãnh Liệt!" Người chưa tới đã nghe thấy tiếng.
Số người vốn ít ỏi trong nhà ăn đều bị một tiếng rống giận này làm hoảng sợ, một vị khách nhân ngoại quốc đang uống sữa đậu nành liền 'Phốc' một tiếng phun ra đầy bàn. Lãnh Liệt cũng bị hoảng sợ, mà sau đó một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười hoan hỉ.
"Diệp Tử —" Khẽ gọi một tiếng, người đã vọt tới trước mặt y.
"Lãnh Liệt ngươi là cái đồ vô tâm vô phế!" Chỉ vào — bát cháo trước mặt Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành cắn răng nghiến răng mắng: "Ngươi con mẹ nó thế nhưng còn có tâm tư ở trong này ăn cháo. Ngươi —" Đột nhiên dừng lại, hắn thấy cánh tay vẫn còn giơ lên của Lãnh Liệt, quần đầy băng trắng.
"Sao lại tìm được ta?" Lãnh Liệt cười hỏi, hướng Diệp Thứ Hành giang rộng hai tay. Nạn nhân lại nhanh chóng bắt lấy tay y soi xét.
"Ngô!" Lãnh Liệt kêu lên một tiếng đau đớn, có điểm đau.
"Tay ngươi làm sao đây?" Diệp Thứ Hành hỏi, lo lắng cùng tâm tình đều thể hiện trên mặt.
Lãnh Liệt cao hứng cười cười, tiếp tục tiến lên ôm lấy vai Diệp Thứ Hành, "Không sao đâu, không cẩn thận đánh vỡ thủy tinh, bị cắt!"
Diệp Thứ Hành ngẩng đầu nhìn y, hoài nghi hỏi: "Thật sao?" Chỉ như vậy thôi?
Lãnh Liệt lộ ra nụ cười an ủi, gật đầu, "Thật đấy."
Ngô — Diệp Thứ Hành nheo mắt nhìn y, xác định y không nói dối, mới đem tầm mắt rời đến cánh tay Lãnh Liệt, nghiên cứu nửa ngày, vừa xem vừa hỏi: "Thực không sao? Miệng vết thương không sâu chứ? Theo lý thuyết da ngươi dày như vậy làm sao mà bị thương được chứ —"
Lãnh Liệt bật cười, phương thức đạt quan tâm Diệp Tử của y biểu luôn luôn hàm súc như vậy —
Tùy ý để Diệp Thứ Hành nghịch tay mình, Lãnh Liệt làm cho khoảng cách giữa hai người không thể gần hơn được nữa để tận hưởng cảm giác kề cận, "Không sao thật mà, tối qua ngủ không ngon, quá mệt mỏi cho nên—"
Đúng rồi! Bị nhắc mới nhớ, Diệp Thứ Hành lúc này mới nhớ mục đích đến đây của bản thân, vội vã ném cánh tay Lãnh Liệt xuống để phá vỡ không khí ái muội, hung hăng hỏi: "Tối qua ngươi đi đâu? Sao bảo sẽ tới tìm ta, kết quả hại ta đợi nguyên một đêm!"
Lãnh Liệt trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn Diệp Thứ Hành.
"Ngươi— làm sao vậy?" Diệp Thứ Hành cảm thấy y có gì đó không đúng, Lãnh Liệt như vậy, thật giống như y đang phải đối mặt với một bí mật lớn nhất lịch sử.
"Ta, ta hôm qua có nói sẽ tới tìm ngươi?" Lãnh Liệt nhắm chặt mắt, nhíu mày hỏi.
"Phải—" Diệp Thứ Hành gật gật đầu, "Làm sao vậy? Ngươi hình như hơi lạ, ngươi đừng—" đừng dọa ta!
Nhìn thấy Diệp Thứ Hành lo lắng cùng sợ hãi, Lãnh Liệt cảm thấy tim thật đau đớn, y nhanh chóng ôm lấy Diệp Thứ Hành, không thèm để ý tiếng kinh hô từ bốn phía vang lên.
"Ngô!" Diệp Thứ Hành bị ôm đến ngạt thở, cảm thấy xương cốt mình đang long ra từng mẩu, hắn dùng sức vỗ vai Lãnh Liệt, ý bảo y buông ra.
"Ngươi làm gì đấy? Nghệ thuật quần chúng à — buông ra!" Không nên không nên! Hông của hắn a! "Có phải hôm qua cắt nhầm vào tay cũng tiện đường cắt luôn dây thần kinh nào rồi?" Cả buổi đều là lạ.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi Diệp Tử! Thực xin lỗi—" Không ngừng lặp lại ba chữ 'Thực xin lỗi', Lãnh Liệt gắt gao ôm người trong lòng, giống như muốn hắn hòa chung cốt nhục với mình, không còn tách rời.
Diệp Thứ Hành ban đầu vẫn còn giãy giụa một lúc rồi dần thả lỏng, hắn tựa cằm lên vai Lãnh Liệt, vẫn không nhúc nhích mà nghe thanh âm truyền đến từ người kia, tê tâm liệt phế —
"Ta yêu ngươi, Diệp Tử! Thực xin lỗi—"
Không giống như những lời thổ lộ trước đây y từng nói, trước ngực cảm giác được tiếng tim đập mãnh liệt của Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành động động môi, ôm lấy eo y.
"Lãnh Liệt—"
Ngươi con mẹ nó, nếu không làm gì sai sao lại xin lỗi ta?
(1) Phóng nhân cáp tử : Thật ra thì mình không hiểu cái này lắm. Dịch sơ qua thì là tặng người khác một con bồ câu... có thể là cho người ta một con đường sống chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro