Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 11 QUYỂN 2

Phương pháp mà ta hy vọng― ta hy vọng phương pháp gì cơ?

Diệp Thứ Hành chạy vội trên đường, trong đầu một mực nghĩ vấn đề này. Đáng giận, Lãnh Liệt chẳng nhẽ muốn đến tính sổ cái tên vương bát đản Lữ Tích Minh, y không biết xem xét bản thân thế nào sao? Cảnh sát cố ý giết người, tội càng thêm tội a! Hiện tại hắn chỉ có độc nhất hy vọng Lãnh Liệt sẽ không ngu như vậy.

Cản lại một chiếc taxi, vừa lên xe liền không đợi tài xế hỏi, Diệp Thứ Hành liền nóng vội hống lên.

"Mau, đi mau!"

"Tiên sinh đi nơi nào a?"

Thao! Tài xế nói một câu đã làm hắn hoàn toàn im lặng. Nhà Lữ Tích Minh ở đâu? Hắn cũng muốn biết―

"Tiên sinh ngươi không nói rõ ràng địa chỉ thì ta cũng không có biện pháp nào để lái xe nhanh được nha!"

"Ta―" di động đột nhiên réo lên cắt đứt lời nói còn dang dở, mặc dù sự thật là câu nói đó cũng chỉ có một từ như vậy. Diệp Thứ Hành lấy ra di động liền nghe, không nhìn dãy số. Nhưng hiện tại hắn thể không quản nhiều như vậy, nói thật hắn hiện tại thậm chí phi thường hy vọng cú điện thoại này là do Lữ Tích Minh gọi tới!

"Uy? Ai―"

"Tiểu bằng hữu, ngươi muốn tìm người mà không hỏi địa chỉ nhà người ta trước sao?" là Tần Lãng. Ngữ khí mang theo một tia cười nhạo, không nhiều lắm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Diệp Thứ Hành bắt đầu có chút hiểu được vì sao Tần Lãng lại cùng Lãnh Liệt là bằng hữu, hai người này đều chung một ruột cả!

Diệp Thứ Hành muốn biết vì sao người này lại nhàn nhã như vậy, úc― quên! Gã chính là người khởi xướng!

"Đừng nói nhảm nữa! Mau nói cho ta biết nhà hắn ở đâu?"

"A a! Ta có một cái tin xấu và một tin tốt rất quan trọng muốn nói, ngươi muốn nghe cái nào?"

Đến giờ nào rồi còn thích diễn trò như vậy, Diệp Thứ Hành cố nén tức giận đối với điện thoại nói: "Dừng lại được chưa? Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

"Được rồi, được rồi!" Người ở đầu dây bên kia biết Diệp Thứ Hành đã muốn phát phát hỏa, thu hồi ý cười, "Được, tin tốt chính là Lãnh Liệt không ở nhà Lữ Tích Minh."

Úc! Này thật đúng là tin tốt! Diệp Thứ Hành mừng rỡ.

"Tin xấu là hắn và Lữ Tích Minh trực tiếp nhận phòng ở bệnh viện trung tâm."

A? Này thật đúng là một ― tin xấu! Lãnh Liệt không phải là đã cùng Lữ Tích Minh "thảo luận pháp luật" a? Hiện tại thi thể đã được đưa đến bệnh viện sao?

"Mau! Đến bệnh viện trung tâm!" Diệp Thứ Hành nói với tài xế xong, liền quay lại hỏi Tần Lãng: "Hắn không có việc gì chứ? Hắn sẽ không thực xuống tay đi? Hắn còn sống a?"

"Ngươi tả một hắn hữu một hắn, rốt cuộc đang hỏi tên nào đây?"

"Phí lời! Đương nhiên là hỏi Lãnh Liệt!"

"A a! Chắc là không có việc gì đâu―"

"Sao lại chắc là?" Giận!

"Là hắn gọi điện cho ta, dù sao là không chết. Ngươi tự nhìn đi!"

Hô― hoàn hảo, hoàn hảo―

Chiếc taxi chạy như bay trên đường rốt cuộc cũng chậm dần rồi dừng hẳn, tuy chính phủ đã bỏ ra rất nhiều tiền để nâng cấp hệ thống giao thông, nhưng tình trạng kẹt xe vào giờ cao điểm trên đường cao tốc cũng chưa bao giờ có thể lạc quan hơn. Diệp Thứ Hành nhìn hàng xe không nhúc nhích xếp nối đuôi nhau dài như một con rồng uốn lượn, lại nhìn những chiếc xe máy luồn lách qua những khe hở mà ô tô để lại rất nhanh liền tiến lên phía trước, đôi mắt hắn bây giờ có thể ví như một chú tiểu bạch thỏ! Hắn hiện tại đã biết vì sao Giang Dương lại không để ý đến gì ngoài chiếc mô tô của mình, hắn thề, lần này trở về ô tô hắn cũng không muốn, liền mua một chiếc mô tô như Giang Dương!

"Ngươi mau một chút được không?" Biết rõ là không thể, nhưng Diệp Thứ Hành chính là không thể chịu được. Gọi điện cho Lãnh Liệt cũng không được, Diệp Thứ Hành cắn răng.

Đại thúc tài xế bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Diệp Thứ Hành, "Tiểu hỏa tử, ta không phải là không cố gắng a! Phía trước bất động ta cũng không có biện pháp a! Ta đây là đang lái ô tô chứ không phải lái trực thăng!"

Diệp Thứ Hành cắn răng nghiến răng muốn phá nát cái xe này. Đại thúc dò xét hắn một chút: Một khuôn mặt vừa hồng vừa bạch, gấp gáp muốn đến bệnh viện như vậy―

"Tiểu hỏa tử, sao lại gấp vậy, lão bà phải sinh sao?"

A? Diệp Thứ Hành ngây ngẩn cả người, ai? Ai phải sinh?

Đại thúc cười cười, trưng ra cái mặt 'ta đã hiểu' mà nói: "Ta có thể đoán được, lần đầu tiên ngươi làm cha nên cũng không tránh được như vậy, không có việc gì đâu! Nữ nhân sinh con ngươi cũng không thể giúp được, hiện tại thầy thuốc cùng với y thuật rất cao nên ngươi yên tâm, đảm bảo là mẹ tròn con vuông! Đợi lát nữa đến nơi có khi đã được ôm tiểu hài tử rồi cũng nên!"

"Ách― cám ơn!" Đây là lần đầu tiên Diệp Thứ Hành nhận được chúc phúc của người khác, nhưng lại cười không được, đừng nói cười không được, ngược lại có một loại xúc động muốn khóc.

Mẹ tròn con vuông? Hắn chỉ cần biết cái tên ngốc kia tử bình an hắn liền sắp cười ra tiếng! Tiểu hài tử? Lãnh Liệt có thể gọi là 'Tiểu hài tử' đi? Quả thực nói ra vẫn là muốn ôm y một chút― sau đó hung hăng véo y! Hiện tại hắn chỉ có thể cầu nguyện!

Có lẽ là do đấng bề trên nghe được lời cầu nguyện của hắn, không đến vài phút, đường liền thông, lúc sau đó là thẳng đến Bệnh viện trung tâm.

Diệp Thứ Hành chạy vội vào cửa, tả xem hữu xem tìm kiếm bóng dáng của hộ sĩ, hộ sĩ thì không thấy nhưng lại tìm thấy một bác sĩ, hơn nữa bác sĩ này có tên gọi là Tần Lãng.

"Ngươi tại sao lại ở đây? Hắn đâu?" Diệp Thứ Hành nhìn thấy Tần Lãng khẽ nhếch khóe miệng, đột nhiên nghĩ thấy giống như sự tình gì đều nằm trong bàn tay tên gia hỏa này.

Tần Lãng mỉm cười quay đầu, ý bảo Diệp Thứ Hành đi theo hắn. Hai người một trước một sau bước đi lặng lẽ trên hành lang thật dài.

"Hắn không có việc gì chứ? Có hay không bị thương? Lữ Tích Minh có chết không? Cảnh sát đến đây sao?" Dọc theo đường đi Diệp Thứ Hành luôn hỏi không ngừng, Tần Lãng chính là cắm đầu mà đi, thực không có trả lời.

"Uy! Ngươi nói gì đi chứ!" Hàng ngàn câu hỏi tắc nghẹn lại làm hắn hoàn toàn mất kiên nhẫn, Diệp Thứ Hành rốt cục không kiên nhẫn nổi nữa mà kêu lên.

Tần Lãng quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, biểu tình trên mặt trầm trọng nghiêm túc làm Diệp Thứ Hành ngậm lại miệng.

"Sẽ không― xảy ra chuyện gì phải không?"

Rốt cục, hai người dừng lại trước cửa một phòng bệnh. Diệp Thứ Hành trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo không phải trực tiếp đến phòng nhận xác. Tần Lãng xoay người nhìn hắn nói: "Hắn ở bên trong, chẳng qua― hy vọng đợi lát nữa ngươi chịu đựng được cảnh tượng sắp thấy." Nói xong còn nhắm lại mắt hít sâu một hơi.

Diệp Thứ Hành trong lòng trầm xuống, không cho phép chính mình nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào.

Tình huống trước mặt làm hắn hóa đá― Lãnh Liệt bán nằm ở trên giường bệnh, trên người mặc quần áo bệnh nhân, cả người bề ngoài nhìn qua không có nơi nào bị thương, tinh thần tựa hồ cũng rất tốt. Mấy cái này cũng chưa phải là vấn đề, vấn đề là đứng ở bên giường Lãnh Liệt chính là Lữ Tích Minh, mà lúc này gã đang kéo lấy cổ áo Lãnh Liệt, hai người liền như vậy tiếp xúc rất thân mật―

Lãnh Liệt cùng Lữ Tích Minh nghe được có người mở cửa, đồng thời quay đầu nhìn thấy Diệp Thứ Hành, đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

"Diệp Tử―" Lãnh Liệt không nghĩ tới Diệp Thứ Hành lúc này sẽ xuất hiện. Lúc nãy Lữ Tích Minh nắm lấy cổ áo y xách lên, thời gian cũng thực là chuẩn. Muốn người khác không hiểu nhầm cũng khó!

Diệp Thứ Hành nhìn hai người ở đằng kia, sắc mặt càng ngày càng âm hàn, hai hàm răng nghiến phát ra tiếng― chính là cái gọi là, giận từ trong lòng, hành động cũng không thể bình tĩnh!

"Ngươi hiểu lầm, hắn―"

"Cút con mẹ nó đi!"

Lãnh Liệt lời còn chưa nói hết, nghe thấy lời mắng quen thuộc từ Diệp Thứ Hành đã nói ra. Vốn tưởng rằng một quyền này lại là mình, Lãnh Liệt đã sẵn sàng chuẩn bị, nhưng nắm đấm của Diệp Thứ Hành lại đánh ngã một người khác ― kẻ nãy giờ đứng ở một bên – Lữ Tích Minh!

"Người của lão tử cũng dám động vào! Ta phế ngươi!"

Lữ Tích Minh cảm giác như nội tạng trong người cũng muốn bay luôn ra ngoài, đụng ngã chiếc tủ ở một bên, tiếng thủy tinh rơi xuống làm mấy hộ sĩ ở gần đó chạy vào.

Tần Lãng tại cửa ngăn hộ sĩ lại, bảo không có chuyện gì liền đem hộ sĩ đuổi đi, sau đó liền vào phòng, nhìn nhìn một lúc rồi chậm rãi ngồi xuống cạnh Lữ Tích Minh, nhíu mày lắc lắc đầu. Lượng máu kia ― đủ để vẽ một bức họa.

Lãnh Liệt cũng ngây ngẩn cả người, nhìn nửa bên mặt Lữ Tích Minh đã hoàn toàn biến dạng liền nhận ra Diệp Thứ Hành đã xuất ra bao nhiêu sức mạnh trong một cú đấm này! Y đã nghĩ cú đấm mà Diệp Thứ Hành dành tặng hắn đã là hết sức, kia hôm nay y đã nhận ra mình có bao nhiêu may mắn.

"Ngô―" Lữ Tích Minh liếm khóe miệng, lại càng làm cho máu tràn vào miệng. Ngẩng đầu nhìn Diệp Thứ Hành.

Diệp Thứ Hành lúc này mới thả nắm tay ra, từ trên cao nhìn xuống Lữ Tích Minh, "Ta mặc kệ ngươi cùng Lãnh Liệt trước kia đã phát sinh chuyện gì, hắn hiện tại đã theo ta cùng một chỗ, hắn cái là hỗn đản cũng tốt mà cầm thú cũng thế, ta thích hắn là chuyện của ta không cần ngươi quan tâm! Người khác cũng đừng nghĩ đến việc câu dẫn hắn, nếu tái làm ta thấy ngươi đến quấy nhiễu hắn thì đừng trách tại sao ta đánh gãy cổ ngươi! Cút!"

"Diệp Tử―" Lãnh Liệt ở phía sau nằm mơ cũng không thể tưởng được lại có thể nghe thấy những lời "thổ lộ" cực kì bất ngờ này của Diệp Thứ Hành, vừa định đáp lại thâm tình của người yêu, Diệp Thứ Hành đột nhiên xoay người một cái liền bắt lấy cổ áo y mà rống lên.

"Ngươi là tên ngu ngốc a? Đang yên đang lành lại tìm người ta mà liều mạng, hắn chết ngươi cũng phải ngồi tù đấy có biết không? Không biết có người sẽ vì ngươi lo lắng sao? A! Đầu óc có phải cho nước vào nhiều quá rồi không? Lại còn nằm yên ở trong này bán đậu hủ cho người ta ăn sao? Hắn muốn cởi quần áo ngươi cũng cũng phản kháng, có phải muốn đợi đến lúc đó mới phản kháng không? Ngươi này ngu ngốc! Vương bát đản! Hỗn cẩu! Khách làng chơi chết tiệt! Xú― ngô!" Một loạt những lời mắng chửi người đều đã bị một đôi môi khóa lại.

Lãnh Liệt đem Diệp Thứ Hành kéo vào trong lòng ngực mình mà hung hăng hôn trụ, Diệp Thứ Hành cũng chần chừ một lúc mới vươn tay ôm lấy y nhiệt tình đáp lại.

Không được! Nhịn không được! Thật sự rất đáng yêu, Diệp Tử của y!

Lãnh Liệt đích thật là chuẩn bị đi tìm Lữ Tích Minh, nhưng không phải để liều mạng mà là đem lời nói cho rõ ràng. Y yêu Diệp Thứ Hành, điểm này sẽ mãi không đổi, nếu Lữ Tích Minh về sau làm Diệp Thứ Hành chịu một chút thương tổn y tuyệt đối sẽ không buông tha cho gã. Chẳng qua ngày hôm qua đứng dưới mưa lạnh quá lâu, thân thể sắt đá cũng chịu không nổi, phát sốt đến ba mươi chín độ năm làm cho y đi lại cũng khó khăn, cuối cùng phải vào bệnh viện. Mà chuyện xảy ra cũng rắc rối, y chỉ đánh điện thoại nói cho Tần Lãng biết mình đang ở bệnh viện, không nghĩ một lúc sau Lữ Tích Minh cũng đến đây, cũng không hỏi tại sao gã có thể biết mình ở đây, dù sao cũng vừa lúc muốn tìm gã, sau khi hai người nói chuyện một lúc Lữ Tích Minh sinh khí liền tiến lên túm lấy cổ áo y, mà đúng lúc ấy Diệp Thứ Hành liền tiến vào. Sau đó liền xảy ra cảnh "đánh chém" đổ máu kia!

"Diệp Tử ngươi rốt cục thừa nhận ngươi yêu ta―"

"Ngô― ân! Lão tử không thừa nhận, ta chỉ ― chỉ nói thích ngươi!"

"Giống nhau―"

"Ngô ngô ngô! (Phiên dịch: Không giống nhau!)"

Hai người ở trên giường hôn qua hôn lại đến quên trời đất, hoàn toàn quên luôn chuyện trong phòng có hai cái bóng đèn. Tần Lãng nhìn một lúc cũng chán, Lữ Tích Minh ung dung đứng lên, muốn mở miệng nói gì đó mới phát giác quai hàm chỉ cử động một chút cũng đủ đau đến thấu xương.

Xú tiểu tử xuống tay thực nặng!

"Thấy chưa? Hậu quả của việc chia rẽ đôi uyên ương kia thực nghiêm trọng." Tần Lãng đem tầm mắt từ hai người trên giường chuyển đến nhìn gã.

"Ngươi―" Tê đau! Nhẫn! Lữ Tích Minh ngước nhìn Tần Lãng, "Ngươi thật sự không muốn chia rẽ bọn họ?" Ánh mắt nhìn Diệp Thứ Hành kia quả thực giống như gã nhìn Lãnh Liệt!

Tần Lãng mỉm cười, cao thấp đánh giá Lữ Tích Minh, nói: "Nhìn thấy ngươi hiện tại ta liền xác định được hậu quả nếu làm như vậy."

"Ngươi―" Lữ Tích Minh tức giận đến lời cũng nói không nổi.

"Được rồi, được rồi! Nên theo ta đi ra ngoài, bằng không liền có thể xem đông cung đồ sống động đấy!" Tần Lãng liếc mắt nhìn hai kẻ đã bắt đầu lộn xộn, đẩy Lữ Tích Minh, "Hơn nữa ngươi hiện tại không phải thời điểm có thể đấu lại, ta đề nghị ngươi nên đến ngoại khoa, hoặc là khoa xương đi, xương cốt không bị nát cái nào chứ?"

Lữ Tích Minh nhẫn trụ cảm giác muốn cắn người, nhìn thoáng qua hai kẻ ở trên giường, cuối cùng vẫn đi theo Tần Lãng ra ngoài.

"Muốn ta giúp treo cái biển 'Xin đừng quấy rầy' lên không?" Tần Lãng lúc bước ra ngoài đột nhiên lại ngó đầu vào hỏi.

Trả lời hắn chính là một cái bình hoa, đập lên cánh cửa vội đóng. Là Diệp Thứ Hành quẳng.

"A cáp cáp" Sau nụ hôn này sẽ là một loại hoạt động cực kịch liệt. Diệp Thứ Hành cùng Lãnh Liệt hôn đến khí suyễn 'hu hu' hô hấp dồn dập. Nhưng nội tâm của cả hai vẫn đang gào thét: Không đủ! Còn không đủ!

Diệp Thứ Hành đã nằm ở trên giường, Lãnh Liệt đè lên người hắn mà gắt gao ôm chặt, hai cái người này chỉ chờ thở đủ lại tiếp tục hôn.

"Diệp Tử, chúng ta đã bao nhiêu lâu không làm?" Lãnh Liệt dùng môi ở trên người Diệp Thứ Hành điểm lên một ngọn lửa, hai tay giải khai quần áo, áo khoác không biết tư bao giờ đã bị ném ở góc phòng.

"Không nhớ rõ―" Diệp Thứ Hành nhắm lại mắt hưởng thụ độ ấm của thân thể Lãnh Liệt, thực nóng! So với trước đây còn nóng hơn nhiều.

"A!" Lãnh Liệt sau khi lột quần hắn liền dùng miệng hàm trụ cái bộ phận mẫn cảm vẫn còn ẩn trong quần lót, cách một tầng vải truyền đến nhiệt độ cùng ẩm ướt làm Diệp Thứ Hành phải cắn chặt răng, không cho tiếng rên rỉ đáng thẹn kia trào ra.

"Ngươi― ngươi sao lại nóng đến vậy?" Diệp Thứ Hành theo bản năng mà vặn vẹo hông tìm kiếm một tư thế thoải mái.

Lãnh Liệt nhả thứ trong miệng ra rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, một đạo ngân ti theo từ khóe miệng y kéo dài tới đỉnh phân thân bán cương của hắn, y liếm liếm môi, làm cho nửa người dưới Diệp Thứ Hành một trận run rẩy.

"Ta hỏi ngươi đấy!" Diệp Thứ Hành bị cảnh tượng xuân diễm trước mắt kích thích không nhẹ, Lãnh Liệt chằm chằm nhìn cái quần lót trắng của hắn, ánh mắt tràn đầy dục vọng.

"Tại nhìn thấy nó a!" Lãnh Liệt tà khí cười, ngón trỏ khẽ búng lên đỉnh chóp của Diệp Thứ Hành. Diệp Thứ Hành rên rỉ một tiếng, phía dưới lập tức hoàn toàn đứng dậy!

"Ta là đang rất đứng đắn!" Diệp Thứ Hành tùy ý để Lãnh Liệt chen vào giữa hai chân hắn, hắn ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy thuốc được đặt ở đầu giường.

"Ngươi phát sốt?"

Lãnh Liệt đang ở trước ngực hắn rà môi qua lại, một tay đã nhanh chóng tiến quân đến khu vực cấm của Diệp Thứ Hành chuẩn bị bắt đầu công cuộc mở đường cho địa phương sắp phải kháng chiến, vô tình "Ân" một tiếng nói: "Đã hạ nhiệt. Thả lỏng― ta đi vào―"

Cảm giác được hậu đình đã thất thủ, một cái ý niệm trong đầu đột nhiên thẩm thấu vào trong đầu, Diệp Thứ Hành kêu to một tiếng: "Dừng lại!" hai tay còn cố ý che chắn cái mông trần một chút, ngón tay của Lãnh Liệt bị chắn đứng ngoài cổng.

"Làm sao vậy?" Y có chút ảo não mà hỏi, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận cảm giác ấm nóng cùng mềm mại bên trong a!

Diệp Thứ Hành kéo cố gắng kéo chiếc áo sơ mi duy nhất còn sót lại trên người, nhìn Lãnh Liệt mới chỉ cởi hơn nửa, lộ ra ***g ngực tinh tráng cùng với vùng bụng phẳng lì, còn có sáu khối cơ bụng rắn chắc màu đồng cổ! Sờ lên thực thoải mái a! Hắn hắc cười hai tiếng, quay đầu ho nhẹ một tiếng che dấu âm mưu trong mắt, nhìn Lãnh Liệt, nghiêm trang nói: "Người ta nói―"

Lãnh Liệt nhíu nhíu mi, "Nói cái gì?" Vừa nói vừa làm, đôi môi nhanh chóng tiến lên hàm trụ vành tai Diệp Thứ Hành, đây là một trong những điểm nhạy cảm của Diệp Thứ Hành.

Quả nhiên, Diệp Thứ Hành thân thể nhẹ nhàng run rẩy một chút, nhưng nghĩ đến kế hoạch trong đầu vẫn cố gắng đẩy Lãnh Liệt ra.

"Ngươi con mẹ nó trước hết nghe ta nói xong đã!"

"Bảo bối?" Chỉ có thời điểm muốn 'thân thiết', Lãnh Liệt mới có thể gọi Diệp Thứ Hành là bảo bối mà đối phương sẽ không mở mồm mắng to. Lãnh Liệt nhẹ nhàng nhíu mày, không rõ làm sao, hai người đều là "cung đã dương cao"―

Diệp Thứ Hành hấp cái mũi, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lãnh Liệt, liền nở ra nụ cười sáng lạn, thanh âm ngọt như mật đường gọi một tiếng, "Liệt Liệt"

Lãnh Liệt khóe miệng hơi run rẩy một chút, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì?" Cái kiểu này ― khẳng định không phải là chuyện tốt! Y rất hiểu Diệp Thứ Hành.

"Người ta nói, phát sốt làm cho cơ thể có nhiệt độ thực cao, cho nên khi 'làm' sẽ thực thoải mái―"

Ân― Lãnh Liệt nheo lại mắt nhìn Diệp Thứ Hành, đối phương đã bắt đầu cười âm hiểm như một con mèo nhỏ, hận không đem hắn thịt ngay tại chỗ. Nhếch nhếch khóe miệng, y làm ra bộ luyến tiếc nói: "Nói là nói như vậy, nhưng bảo bối có đang sốt đâu a! Hơn nữa ta không bao giờ để ngươi bị bệnh mà lại phải lao lực vất vả đâu." Xem, y là tình nhân ôn nhu như thế nào a!

Thí! Diệp Thứ Hành trong lòng mắng, ta không sốt thì ngươi sốt a!

"Đừng có giả ngu!" Diệp Thứ Hành rống lên một tiếng, xoay người làm chủ nhân, đem Lãnh Liệt áp xuống giường, chuẩn bị một màn 'phản thụ vi công'!

"Bảo bối, ngươi muốn cường gian ta sao?" Lãnh Liệt buồn cười mà nhìn Diệp Thứ Hành, không chút nào để ý đến trọng lượng của người đè ở trên. Điểm vừa lúc là cái mông mượt mà của Diệp Thứ Hành, vì cái gì hắn luôn có cái khí chất kiêu ngạo như vậy!

"Ta chính là muốn cường gian ngươi thì sao?" Diệp Thứ Hành cắn răng nghiến lợi mà cười ***. (Uy! Ngươi chính là cảnh sát tổ chống mại *** a!)

Lãnh Liệt hừ hừ cười hai tiếng, hai tay vuốt ve song mông đang đè lên người mình, "Hậu quả thực nghiêm trong đó nga―"

Cái kia "nga" cuối cùng kia là đã mang theo rất nhiều ý nghĩa, làm cho người ta tràn ngập hồi ức trước đây. Diệp Thứ Hành trên người nổi da gà thành một mảnh, quyết định không cần mạnh, phải đáng thương.

"Ta không thể chịu được!" Diệp Thứ Hành thống khổ mà nhắm lại mắt, "Ta chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ngươi bị gia hỏa Lữ Tích Minh kia thượng quá ta liền khó chịu đến ngủ cũng không nổi, mỗi ngày liền gặp ác mộng! Tưởng tượng đến địa phương ta chưa kịp cảm thụ kia bị người hưởng qua ―"

Đợi một lát? Lãnh Liệt thực sự mờ mịt, hắn bị thượng quá?

"Ta khi nào thì bị Lữ Tích Minh thượng?"

"Ngươi không phải thừa nhận ngươi cùng hắn đã làm sao?"

Lời vừa ra, hai người đều ngây dại. Diệp Thứ Hành chu miệng lên như một con chim nhỏ.

Không phải đâu? Không phải đâu? Không thể mạnh đến như vậy a?

Lúc này Lãnh Liệt liền hiểu được, y nhẫn cười, nhìn Diệp Thứ Hành đột nhiên lại có điểm ngượng ngùng, giống như hắn làm sai chuyện gì vậy.

"Không phải đâu― Lãnh Liệt, chẳng lẽ là ngươi―" Khó có thể tin! Tuyệt đối là khó có thể tin! Nữ vương thụ a!

"Ân! Là ta thượng hắn." Lãnh Liệt lời này vừa nói ra, Diệp Thứ Hành lập tức bội phục. Lập tức muốn lập đàn đại lễ cũng bái y. Bội phục bội phục! Thật sự là bội phục!

"Đến Lữ Tích Minh ngươi cũng có thể thượng, ngươi con mẹ nó thật đúng là ăn, không, tiêu!" ba chữ cuối cùng là phải thoát ra từ kẽ răng.

Lãnh Liệt cười cười, lúc trước là Lữ Tích Minh tìm đến y, lúc ấy có nói qua mình phải làm công, y nghĩ đối phương như vậy liền từ chối, ai ngờ Lữ Tích Minh thế nhưng đáp ứng, mới có lúc ấy thành một đêm tình. Y cho tới bây giờ chưa nói qua là Lữ Tích Minh thượng mình, xem ra Diệp Thứ Hành rất sớm đã hiểu lầm. Y không muốn trao thân xác mình cho người mình không yêu, để Diệp Thứ Hành làm cũng không phải là không được, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng muốn tính kế của Diệp Thứ Hành y liền không chịu nổi muốn khi dễ hắn! Thật sự là rất đáng yêu! Chẳng qua y sẽ không nói cho hắn biết điều này!

"Từ khi ta gặp người liền không qua lại với bất kì một ai hết, cho nên ngươi cũng đừng ăn dấm chua!" Lãnh Liệt nhẹ nhàng vuốt ve cái mông vểnh mượt mà của Diệp Thứ Hành như muốn ám chỉ, hiểu lầm đã được cởi bỏ thì lên làm chuyện 'đứng đắn' chút đi!

Diệp Thứ Hành nhìn y, đột nhiên cười đến âm hiểm, "Nói như vậy― tiểu cúc hoa kia vẫn là xử nữ?"

Ách― "Có thể nói như vậy." Tuy nhiên thực lúng túng, nhưng đích thật là sự thật, Lãnh Liệt gật đầu.

Hắc hắc hắc hắc! Diệp Thứ Hành cười đến bả vai run lên bần bật, sắc tình liếm môi dùng ngón trỏ khẽ nâng cằm Lãnh Liệt lên mà hạ lưu nói: "Thật đúng lúc, đại gia ta hôm nay liền khai bao cho ngươi nhé! Yên tâm! Ta sẽ thực ôn nhu, thực ôn nhu mà thương ngươi―"

Một lời vừa nói ra, liền vô pháp lấy lại, theo nụ hôn cuồng nhiệt mà bùng nổ. Diệp Thứ Hành dùng hai tay cởi quần Lãnh Liệt, hai nửa dưới cơ thể sau một thời gian dài xa cách cuối cùng cũng gặp lại nhau, nhìn cự vật hung hãn kia đã gần như phô trương mọi sức mạnh nó có, hắn nuốt nuốt nước miếng, cố gắng qua nó, nhẹ nhàng nâng hai chân Lãnh Liệt, rốt cục cũng thấy được tiểu cúc hoa, thực sự đã lâu không gặp.

Lại gặp nhau rồi! Diệp Thứ Hành kích động đến rơi lệ, phân thân lại kích động đến mức trướng đau!

Lãnh Liệt chậm rãi thở hào hển nhìn Diệp Thứ Hành, theo dõi mọi hành động cường gian của hắn, lộ ra một mạt cười cực kì nguy hiểm mà nói: "Bảo bối, trước hết nên―" thanh âm lộ ra một loại dẫn dụ đặc biệt.

Diệp Thứ Hành ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đã tràn ngập hương vị *** của Lãnh Liệt, mồ hôi chảy dọc từ ngực xuống bụng, cuối cùng chảy xuống―

Miệng khô lưỡi khô.

"Ngươi muốn gì chứ?" Hôm nay là ta thượng ngươi!

"Tới đây, ta sờ không tới ngươi, trước nên tới, đặt ở cùng nhau―" Lãnh Liệt giống như dạy trẻ nhỏ làm thủ công, nhẹ nhàng kéo tay Diệp Thứ Hành đem hai phân thân đặt cạnh nhau, nắm lấy tay hắn cùng nhau di chuyển chúng―

"Dùng sức― nhanh lên―"

Diệp Thứ Hành cảm thấy mình giống như bị ma nhập, bất luận khi nào ở trên giường liền tùy theo Lãnh Liệt bài bố. Bỏ đi! Tạm thời như vậy, dù sao cuối cùng hắn nhất định phải thượng y!

"Ân―- ngô― cáp a―"

Hơi thở *** mĩ càng ngày càng đậm trong không khí, Diệp Thứ Hành từ từ nhắm mắt cảm nhận khoái cảm làm hắn sa đọa, hai cái phân thân nóng bỏng bị vây nắm cùng một chỗ, có thể cảm nhận từng rung động của đối phương.

Lãnh Liệt nhìn Diệp Thứ Hành vẫn còn đang cưỡi ở trên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo màu sắc *** không thể che dấu, càng thêm gợi cảm. Giống như một thiên sứ bị *** dụ dỗ giam cầm dưới trần gian, mà y chính là kẻ dẫn dụ thiên sứ. Tốt lắm―

Dục vọng đã thăng cấp đến đỉnh điểm, Diệp Thứ Hành bị khoái cảm dày đặc không ngừng bao phủ, một mực trong đầu nhắc nhở chính mình, nhưng cuối cùng cũng chỉ như con cá vô lực giãy giụa―

"Bảo bối, biết không? Người bị sốt không phải chỉ có bên trong mới có nhiệt độ cao, còn có một nơi rất nóng nha―" Lãnh Liệt dùng ngón trỏ đè lên linh khẩu của Diệp Thứ Hành, thanh âm khàn khàn nói.

"Cáp a ngô― cái, cái gì?" Diệp Thứ Hành khó khăn mở to mắt, mông lung mà nhìn thấy Lãnh Liệt đang cười đến sáng lạn.

Hắn quá quen thuộc khuôn mặt này, chỉ cần Lãnh Liệt mỗi lần cười như vậy đều có người nếm mùi đau khổ, mà cái người kia trăm phần trăm là hắn―

Dây dưa thân thiết, tai nghe những lời đường mật, rốt cục người nào đó cũng chịu thua trước gió bão.

Thời tiết bắt đầu lạnh, ngàn dặm trời không có mây. Thời tiết được, nhưng người lại không ổn! Diệp Thứ Hành nhíu chặt hai hàng lông mày, hai tay đút túi quần, trên đầu là một mảnh mây đen, người thông minh vừa thấy liền biết điều mà tránh hắn ra một chút. Nhưng trên thế giới này không phải ai cũng là người thông minh.

"Ôi! Sếp Diệp, sớm như vậy đã đi tuần tra? Thật sự là chuyên nghiệp a!"

Diệp Thứ Hành vừa ngẩng đầu, không đến mười thước ở phía trước, Triệu Tam Bàn đứng pose dựa vào cột điện toe toét nhìn hắn.

Mặt trầm xuống, Diệp Thứ Hành lập tức bước nhanh qua gã, hiện tại hắn không muốn gặp ai cả, đặc biệt người này còn là Triệu Tam Bàn.

"Ai! Sếp Diệp chớ đi a!" Triệu Tam Bàn vội vàng kéo Diệp Thứ Hành, lấy lòng mà cười nói: "Lâu ngày không gặp nói chuyện chút đi a!"

Diệp Thứ Hành quay đầu nhướng mày hỏi: "Lâu ngày chưa đến cục cảnh sát bọn ta, vài ngày không bị đánh liền ngứa ngáy không chịu được có phải không?"

Triệu Tam Bàn gãi gãi đầu cười cười, đừng nói, vài ngày chưa đi đến Tổ mại *** quả thực làm gã cảm thấy sống không còn ý nghĩa, thật sự là bó tay!

"Nào có, chính là lâu không gặp nên nhớ ngài a!"

"Nể tình ngươi như vậy, ngài đây dạo này đang khó chịu, đợi tâm tình tốt liền đến đánh ngươi!"

"Làm sao vậy? Có tâm sự?" Triệu Tam Bàn hỏi: "Có phải là cùng tình nhân cãi nhau nữa a? Có phải người lần trước gọi tới cho ngươi không?"

Diệp Thứ Hành không biết như thế nào trả lời.

Triệu Tam Bàn thấy hắn có vẻ không thể giải thích, vỗ vỗ đùi nói: "Nói đi a! Ta Triệu Tam Bàn trong chuyện cảm tình có thể nói là không có đối thủ a!"

"Ân?" Diệp Thứ Hành liếc mắt, "Vậy sao ngươi hiện giờ vẫn đơn độc một mình?"

"Ngài chưa từng nghe chuyện những chuyên gia tình cảm luôn phải bó tay về chuyện bản thân sao?"

Ngụy biện!

"Triệu Tam Bàn, không phải ta nói ngươi, ngươi là một tên vô dụng!" Đây là Diệp Thứ Hành đang rất thân thiết mà góp ý.

"Này― nhiều ý kiến không phải hoàn toàn vô dụng a! Cũng sẽ có một cái có ích a!"

Diệp Thứ Hành vẫn một bộ "Ta không tin" mà nhìn.

"Cứ nghe đi, nghe đi! Không tin thì bỏ qua!" Triệu Tam Bàn khoát tay áo, "Chẳng qua ta vẫn muốn nói cho ngươi, có nghe hay không tùy ngươi! Tình nhân trong lúc đó cãi lộn vậy thôi, nhưng cứ thử nói mấy câu dễ nghe xem, cái gì 'ta yêu ngươi!' 'Ngươi là người duy nhất của ta!' 'Không có ngươi ta liền sống không nổi!' Đều thích nghe đi! Tựa như ngươi mất hứng với nữ nhân luôn mồm hướng ngươi làm nũng, nói một câu chán ghét có phải không! Nam nhân thì sẽ không thể như vậy!"

Diệp Thứ Hành nhíu mày, khinh thường mà nói một câu: "Tiếp!"

"Ai! Đúng rồi! Nũng nịu mới được dùng! Nũng nịu là truyền thống!"

"Thực vậy sao?" Diệp Thứ Hành vẫn không tin. Hai người còn mải thảo luận, một chiếc xe dừng lại ven đường, Diệp Thứ Hành nhìn qua, liền thấy người vừa mới bước xuống, cắn răng!

"Các ngươi đang làm gì?" Lãnh Liệt mặt mang mỉm cười tao nhã mà đi đến bên cạnh Diệp Thứ Hành cùng Triệu Tam Bàn.

"Sếp Lãnh hảo!" Triệu Tam Bàn gật đầu cúi người hai tay sát mép quần.

Diệp Thứ Hành trong lòng mắng: Triệu Tam Bàn ngươi con mẹ phân biệt đối sử a? Người kia cũng thực giỏi! Mắng xong lúc sau quay đầu liền thấy Lãnh Liệt khiêu khích nói: "Úc, tốt số nha! Đây không phải Lãnh đại cảnh quan bên Tây cục sao? Sáng sớm ngày ra chạy đến nơi nghèo nàn rách nát của chúng ta làm gì a?"

Muốn cho ta tha thứ ngươi, không có cửa đâu! Người xấu!

Lãnh Liệt liếc mắt, hắn nhếch mép nói: "Không phải đến tìm ngươi."

A? Diệp Thứ Hành ngu người, không phải tìm đến y thì tìm thằng nào? Vừa định nói tiếp, chỉ thấy Lãnh Liệt xoay người đối với Triệu Tam Bàn hỏi.

"Mang cái đó đến đây không?"

Hả? Cái gì vậy?

"Có mang, có mang, có mang! Sếp Lãnh quan chiếu vậy ta nào dám quên!" Triệu Tam Bàn vội vàng từ trong người lấy ra một gói đồ, cung kính đưa lên trên tay Lãnh Liệt.

"Các ngươi làm gì đó?" Diệp Thứ Hành trợn mắt há mồm nhìn hai thằng dở hơi trước mắt, không thể tin được.

"A a a a" Triệu Tam Bàn cười nói: "Sếp Lãnh mua đồ từ chỗ ta đó." Bộ dáng kiêu ngạo đến khoa trương.

"Thao! Các ngươi khi ta ngốc tử có phải không? Ngươi Triệu Tam Bàn trừ AV cùng GV liền có thứ khác để bán sao? Dám trước mặt một cảnh sát tinh anh của Tổ chống mại *** tiến hành giao dịch!?" Diệp Thứ Hành điên cuồng hét lên, khi nào thì liên Triệu Tam Bàn đã bị Lãnh Liệt thu mua? Thế giới này liệu còn việc gì vô lí hơn không!

Lãnh Liệt đem đống đĩa trên tay bỏ vào túi áo khoác, từ trong túi lấy ra hai tờ giấy bạc màu hồng () đưa Triệu Tam Bàn.

Triệu Tam Bàn thụ sủng nhược kinh, "Ai đa tạ, đa tạ!"

Lãnh Liệt mỉm cười, "Cái này là phí chân tay cho ngươi." Nói xong nhìn về phía Diệp Thứ Hành.

"Ngươi mấy ngày nay mất hứng, ta cho rằng ngươi có lẽ cảm thấy chúng ta nhàm chán, cho nên ta đặc biệt đến mua vài thứ làm tham khảo." Y là cực kì chăm sóc cho tình nhân nha.

Phi! "Ngươi đi chết đi!" đúng rồi! Bắt giam đi! Đem tên hỗn đản này đến Cục cảnh sát cho mọi người biết bộ mặt thật của y! Diệp Thứ Hành liền nhào lên người y tìm tang chứng.

"Ngươi đã không thể đợi được mà muốn cởi quần áo ta rồi sao?"

"Cởi cái đầu ngươi! Ta muốn bắt ngươi!" A! Tìm được rồi! "Đem tay để đằng oa!" lời còn chưa nói hết, Diệp Thứ Hành oai phong lẫm liệt bị người ta coi như bao gạo mà quất lên vai.

"Ngươi làm gì? Khách làng chơi chết tiệt! Thả ta xuống!"

"Nguyên lai ngươi thích ngoạn trò chơi cảnh sát, đến lời thoại cùng còng tay cũng đã chuẩn bị xong! Yên tâm! Ta cũng có, trở về chúng ta chậm rãi chơi!" Lãnh Liệt khiêng Diệp Thứ Hành hướng xe đi đến.

"Chơi cái con mẹ nó! Ngươi muốn chơi mấy trò biến thái đó thì tự đi mà chơi! Mau thả ta xuống! Ta đang tuần tra!" Diệp Thứ Hành giãy giụa, đột nhiên nhớ tới Triệu Tam Bàn, tên kia nếu không cứu hắn thì liệu hồn!

"Triệu Tam Bàn mau cứu ta! Mau―" Ai? Người đâu?

"Sếp Lãnh bên này, thỉnh lên xe!"

Triệu Tam Bàn đã nhanh chân chạy đến bên cạnh chiếc xe của Lãnh Liệt, giúp hắn mở cửa xe, so với nhân viên khách sạn còn nhanh hơn! Thao! Vong ân phụ nghĩa a!

"Triệu Tam Bàn ngươi dám vong ân phụ nghĩa ! A!" Bị quẳng thẳng vào ghế xe, Diệp Thứ Hành kêu một tiếng: "Ngươi con mẹ nó nhẹ chút coi!"

Xe nổ máy xong liền nhanh chóng vút đi, phía sau truyền đến giọng nói của Triệu Tam Bàn.

"Sếp Diệp, nhớ kỹ lời ta nói! Bảo trọng a!"

Diệp Thứ Hành nhíu mày, quay đầu nhìn Lãnh Liệt.

"Ngươi rốt cuộc muốn gì chứ?"

Lãnh Liệt nhìn thẳng về phía trước, "Những lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng!" Đã liên tục trốn y ba ngày, cái gì cũng phải có mức độ chứ!

"Sách!" Diệp Thứ Hành quay đầu sang chỗ khác, "Có chuyện gì về nhà nói sau, giờ thả ta xuống, ta phải đi làm!"

Lãnh Liệt nhếch miệng, một tay bắt lấy cằm Diệp Thứ Hành mà sờ soạng một lúc, sắc sắc mà nói: "Chúng ta hiện tại liền về nhà, nghiên cứu đống đĩa mới mua kia một chút, thuận tiện thử xem nếu đem ngươi còng ở đầu giường liệu có khoái cảm không!"

Nói đùa à? Diệp Thứ Hành hoài nghi nhìn Lãnh Liệt, phía sau lưng một trận ác hàn!

Lãnh Liệt chớp mi, ngươi nói xem?

Đáng giận! Lần này Lãnh Liệt là thật sự sinh khí, biết mình căn bản không phải đối thủ của y, trở về không biết y còn phải gây sức ép đến thế nào đây! Diệp Thứ Hành cắn môi, nghĩ tới lời Triệu Tam Bàn. Nũng nịu? Nũng nịu mới tốt! Tát lệch mồm, ai có thể làm cái trò đó chứ!

Hanh! Triệu Tam Bàn, lão tử tái tin ngươi một lần cuối cùng!

Nhắm mắt, Diệp Thứ Hành đối với cửa kính xe làm một cái mỉm cười "mê người", thừa dịp xe dừng lại chờ đèn đỏ, hắn lấy tay vỗ lên bàn tay đặt trên vô lăng của Lãnh Liệt, đợi Lãnh Liệt quay nhìn lại "xấu hổ ngượng ngùng" mà nói: "Đáng ghét! Đối xử với người ta như vậy! Không thèm! Hừ!"

Lãnh Liệt mặt không chút thay đổi mà nhìn hắn, vài giây lúc sau sắc mặt một trận xanh lét che miệng.

"Ọe"

Diệp Thứ Hành lần này thực thành công, hình tượng lạnh lùng quý công tử Lãnh Liệt cuối cùng cũng "tan rã"! Đây là lần Lãnh đại thiếu gia duy nhất thất thố.

"Thao! Ngươi có ý tứ gì? Thực ghê tởm sao? A? Ghê tởm đến như vậy sao? Ghê tởm đến cho ngươi nôn! Ta ghê tởm đến mức làm cho ngươi nôn sao chứ?"

"Không! Diệp Tử ngươi thực ôn nhu, ta chính là có điểm không quen―"

"Vậy ngươi quay ra đây! Quay ra đây nhìn ta mà nói! Mau quay ra đây cho ta!" Diệp Thứ Hành nắm cằm Lãnh Liệt ép buộc y nhìn mình.

Lãnh Liệt trán toàn mồ hôi lạnh, hoàn hảo! Rốt cục khôi phục thành Diệp Tử y biết.

"Ngươi―" nhìn thấy y như vậy, phẫn nộ cùng với thẹn thùng rốt cục làm Diệp Thứ Hành bùng nổ, hắn chỉ vào mũi Lãnh Liệt, "Lãnh đại thiếu gia cũng từng đắc ý quá! Ngươi nghĩ động nhỏ của ngươi vẫn là xử nữ sao a! Nói cho ngươi biết, ta đã sớm đi vào! Ha ha ha! Không nghĩ tới a? Lúc ngươi bất tỉnh nhân sự ta đã cường bạo tiểu cúc hoa của ngươi đó! Ân ha ha ha ha ha ha ha!"

Đêm đó, từ trong chuồng chó của Diệp Thứ Hành không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ.

"A a ân a!" Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com

"A! Nhẹ chút ngươi con mẹ nó nhẹ chút!"

"Thao! Vài kiếp chưa làm hay sao vậy? Mau cút xuống cho ta ! A tiếp tục?"

"Ân a không được không được đừng đến đây! Ta chỉ có tiến vào một chút mà thôi, ngươi không thể như vậy trả thù a a! Vương bát đản! Khách làng chơi chết tiệt! A!"

"Không được nhẹ chút nhanh như vậy sẽ hỏng mất ngươi có hay không phải người a?"

"Oa ô ô không được! Mau đi ra ngoài! Ô ô ô Lãnh Liệt! Liệt Liệt Liệt yêu ngươi! Ta yêu ngươi nhất a"

Người nào đó rốt cục đình chỉ trừu sáp, đã xong một hồi vận động kịch liệt, hôn lên tấm thân thể đã kiệt sức thở hào hển của người kia, vì ăn uống no đủ mà vừa lòng gật đầu.

"Ân! Ngoan!"

Con đường phản công của Diệp Thứ Hành, còn rất dài rất dài— có bao nhiêu chông gai? Ách— hỏi Lãnh Liệt ý!

.

—– Hoàn quyển hai —– 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro