CHƯƠNG 10 QUYỂN 3:
Diệp Thứ Hành có chút không dám tin mà nhìn người đứng trước cửa.
.
Xuyên qua phải không? Đây là Lãnh Liệt mười năm sau—-
.
Lãnh Tuấn mặt không biến sắc nhìn Diệp Thứ Hành, tựa hồ đối với việc đối phương bất ngờ vì sự xuất hiện của mình là hiển nhiên, hai người liền đứng ở cửa ta trừng ngươi ngươi nhìn ta cả buổi, cho đến khi ánh mắt Lãnh Tuấn quét một vòng trên người Diệp Thứ Hành, đối phương mới nhận ra mình con đang mặc áo ngủ, hơn nữa vừa rồi trải qua một phen 'vận động' đã xộc xộc xệch xệch.
.
"Ngại quá!" Luống cuống tay chân sửa sang lại hình tượng, Diệp Thứ Hành vẫn còn đang nghĩ Lãnh Tuấn tìm đến hắn làm gì. Nếu muốn 'bắt gian', Lãnh Liệt đâu có đến mà bắt a!
.
"Ngươi đang đợi Lãnh Liệt?" Lãnh Tuấn vẫn không thèm cử động đến một sợi cơ mặt.
.
Diệp Thứ Hành chớp mắt hai cái, gật gật đầu.
.
"Phải."
.
Đối với sự thừa nhận sảng khoái của hắn, Lãnh Tuấn quả thực cảm thấy ngoài ý muốn. Chẳng qua trên mặt cũng không có chút biến hóa nào, thật ra từ trước tới giờ, Diệp Thứ Hành vẫn nghĩ Lãnh Tuấn thực là khắc tinh đời này của hắn — Lạnh!
.
"Ngươi cũng tìm hắn? Nhưng hắn chưa có tới đây, hay cùng nhau đợi đi?" Diệp Thứ Hành thực 'nhiệt tình' mà đưa ra lời mời, cười hì hì nhìn Lãnh Tuấn, đã lường trước đối phương sẽ không thèm để ý đến hắn, chắc chắn sẽ xoay người bỏ đi.
.
Quả nhiên, Lãnh Tuấn không để ý, nhưng mặt thì càng ngày càng lạnh.
.
Diệp Thứ Hành một mực trước mặt Lãnh Tuấn biểu hiện mình thật sự 'ngu', bởi vì hắn biết đối phó với loại người như Lãnh Tuấn, cách duy nhất là giả ngu. So sánh sự thông minh lanh lợi, ngươi liệu thắng được cha Lãnh Liệt sao? Nhìn Lãnh Liệt lớn lênh thành cái dạng gì là đủ hiểu rồi. Luận võ lực, đối phương là cha Lãnh Liệt, nói thế nào cũng không thể 'đánh người nhà' đi? Hơn nữa— ngươi nhìn Lãnh Liệt mà xem! So về sự thâm trầm, không phải xem khinh chính mình, Diệp Thứ Hành hắn từ khi sinh ra đến giờ cũng không thể biết hai chữ 'thâm trầm' này viết ra làm sao! So— cái gì cũng đừng so, trực tiếp giả ngu. Tuy khó nghe chút, nhưng vị cảnh sát anh dũng thế nào cũng không thể đối phó với một ngốc tử!
.
Mỉm cười, Diệp Thứ Hành quả thực đắc ý, hơn nữa tính toán tiếp theo nên làm thế nào để vị lão đại này có thể vung tay chạy mất. Kết quả cũng đích xác như thế, Lãnh Tuấn mặt không chút thay đổi xoay người, nhưng trước khi đi vẫn còn kịp bỏ lại cho Diệp Thứ Hành một câu.
.
"Lãnh Liệt sẽ không đến đây."
.
Cái gì? Diệp Thứ Hành bước một bước ra ngoài: "Ngài nói gì?"
.
Lãnh Tuấn dừng lại, không có xoay người: "Ta không biết có nhất thiết phải lặp lại không."
.
"Ngài làm gì hắn?"
.
"Chú ý lời nói của ngươi, ta là cha hắn, ta muốn làm gì con ta thì liên quan đến ngươi sao?" Khẩu khí bắt đầu trở nên lạnh nhạt, Lãnh Tuấn xoay người, thấy Diệp Thứ Hành đã thay đổi sắc mặt, khuôn mặt vốn dĩ mang theo chiếc mặt nạ tươi cười đã biến mất không dấu vết.
.
"Làm cha thì làm sao? Cái loại cha ngược đãi chính con của mình ta cũng gặp không ít!" Diệp Thứ Hành đi lên phía trước hai bước, mặc dù sinh khí, nhưng hắn vẫn để ý đến thái độ với Lãnh Tuấn, hiện tại, hắn thầm nghĩ tìm hiểu Lãnh Liệt ở nơi nào.
.
Lãnh Tuấn hơi hạ mắt. Diệp Thứ Hành cắn chặt răng, từ góc độ này của hắn, động tác này cùng với tên Lãnh Liệt đáng chết thực giống nhau như đúc!
.
"Ngươi cho rằng ta sẽ làm gì hắn? Đem hắn trói lại không cho hai người gặp nhau? Lấy gậy đánh uyên ương, chia rẽ hai đứa?" Câu nào câu nấy đều nghe rõ mùi châm chọc, huống chi Diệp Thứ Hành cũng không phải thật sự là ngốc tử.
.
"Đừng có đem mấy tình tiết của tiểu thuyết ngôn tình ra! Muốn gì thì nói thẳng đi!"
.
"Ngươi thử nghĩ xem liệu một người cha biết tin con trai mình ở một chỗ với một người đàn ông sẽ làm ra chuyện gì?"
.
"Làm gì? Ta không cần các ngươi cầm hoa chúc mừng! Nhưng ít ra ngươi cũng—"
.
"Các ngươi thực sự biết mình đang làm gì sao?"
.
"Lãnh Liệt không phải hài tử ba tuổi, hắn biết mình làm gì! Ta cũng không còn là tiểu hài tử ba tuổi nữa, không thể không biết bản thân đang làm gì!"
.
"Các ngươi đều là nam nhân!"
.
"Là nam nhân thì làm sao? Lại không phải Gay! Cũng không là yêu quái! Người với yêu còn có thể ở chung mà!"
.
"Chẳng lẽ chỉ cần là người liền được?" Bởi vì tức giận, Lãnh Tuấn cơ hồ là gầm ra tiếng.
.
"Thật tâm yêu nhau cũng không thể ở bên nhau sao?" Ngươi thét, ta cũng gào! Tha thứ cho hắn a! Dám nói ra loại đối thoại chỉ có trong phim truyền hình tâm lý buồn nôn này!!
.
"Thật tâm yêu nhau?" Lãnh Tuấn chậm rãi lặp lại lời nói của Diệp Thứ Hành một lần nữa, giống như nghe thấy một câu nói đùa lớn nhất lịch sử, lạnh lùng hừ hai tiếng, "Nhóc con, ngươi căn bản không hiểu hắn, còn nói cái gì thực lòng yêu nhau! Hiện tại học sinh cấp hai cũng không mở mồm nói mấy câu ngây thơ như vậy!"
.
Diệp Thứ Hành nheo mắt, từng chữ đều phát ra từ giữa hai hàm răng cắn chặt, "Ngài, nói, cái, gì?"
.
Không hiểu? Không hiểu Lãnh Liệt! Cái gì mà không hiểu nổi y, từ lúc hắn cùng Lãnh Liệt ở cùng một chỗ, sao tất cả mọi người đều bảo hắn không hiểu Lãnh Liệt? Hắn làm sao mà không hiểu nổi Lãnh Liệt? Hắn có thể không hiểu Lãnh Liệt sao? Ngay cả chiếc xương sường thứ tư bên phải là điểm tối mẫn cảm của Lãnh Liệt hắn cũng biết!
.
Lãnh Tuấn nhìn lướt qua Diệp Thứ Hành, xoay người hít một hơi, "Buông tha cho Lãnh Liệt đi! Không chỉ vì các ngươi đều là nam nhân—"
.
"Mấy lời này sao không đi mà nói với Lãnh Liệt?" Lời này của Diệp Thứ Hành làm cho Lãnh Tuấn dừng cước bộ, "Ta không xứng với Lãnh Liệt, ta không hiểu Lãnh Liệt, ta cùng Lãnh Liệt không có khả năng cùng một chỗ — mấy lời như vậy, vì cái gì không đi mà nói với Lãnh Liệt?"
.
Lãnh Tuấn không nói gì, nhưng lại đứng trước cửa.
.
Diệp Thứ Hành tiếp theo nói: "Chỉ cần hắn nói một câu, ta tuyệt đối sẽ liều chết mà đi, thích một người quả thực là không màng đến tôn nghiêm bản thân, thật sự là học sinh cấp hai cũng không nói ra những lời này, mà ta cũng không phải là học sinh, lại càng không phải loại vì tình mà trở thành 'si nam oán nữ', nhưng chỉ cần một ngày Lãnh Liệt còn thích ta, thì ngày đó ta vẫn còn yêu hắn, nếu không phải là đơn phương, chúng ta sẽ không thể dễ dàng tách ra!"
.
Lãnh Tuấn vẫn đang đối lưng với Diệp Thứ Hành, bởi vậy cũng không có nhìn thấy đối phương sau khi nói những lời này mặt cũng đã đỏ bừng. Trái tim Diệp Thứ Hành 'bùm bùm' đập nát khoang ngực, giống như một con cá sống bị nhét thẳng vào, quẫy lên quẫy xuống, tựa như năm đó bị thầy cô bắt lên bảng trả bài.
.
Lãnh Liệt, lão tử hôm nay vì người mà nói hết mấy lời buồn nôn này, đến cái tuổi này mà còn nói nhăng cuội như vậy, mặt dày cũng không thể không đỏ lên! May mắn không có ai nghe được!
.
Không khí nhất thời có chút lạnh, nhưng 'chiến tranh' tựa hồ cũng tạm thời đình chỉ.
.
"Nếu mọi chuyện chỉ như vậy, cũng đâu thể phức tạp đến mức này—" Lãnh Tuấn rốt cuộc nói một câu làm cho người ta khó mà hiểu được.
.
"Cái gì?" Lần này, Diệp Thứ Hành quả thực là nghe không rõ, hỏi lại.
.
Lãnh Tuấn không nhắc lại, cũng không quay đầu mà đi mất. Diệp Thứ Hành nhìn bóng dáng hắn biến mất cuối hành lang, hai tay bất tri bất giác nắm chặt nắm lại, cuối cùng đấm mạnh lên tường! Đáng giận!
.
"Có đau không?"
.
"Không đau mới —" Hả? Diệp Thứ Hành sửng sốt một chút, theo bản năng quay người, ngô oa Cung Hạo Lôi đang đứng ngay trước cửa phòng hắn, một tay dựa cửa một tay chống hông, quả thực là hình dạng 'kiếm khách'.
.
"Ha ha!" Cung Hạo Lôi thấy hắn sợ đến ngây người, mỉm cười, "Tay không sao chứ?"
.
"Ngươi đứng đây bao lâu rồi?" Diệp Thứ Hành trực tiếp hỏi.
.
"Ân — không hơn ba phút là mấy!"
.
Vậy chẳng khác gì bảo là nghe được toàn bộ? Diệp Thứ Hành thầm nhủ, cắn chặt răng, quả nhiên muốn đánh bay quái nhân hại người này! Hiện tại ném xuống biển, rất khó tìm phải không?
.
"Đứng đủ chưa?"
.
Cung Hạo Lôi gật gật đầu, Diệp Thứ Hành đi qua người gã, bước vào phòng muốn đóng cửa, "Vậy không tiễn!" sau đó dùng ánh mắt ý bảo Cung Hạo Lôi buông tay ra khỏi tay nắm cửa.
.
"Ta đến tìm ngươi."
.
Diệp Thứ Hành không nói. Mùi hương trên người Cung Hạo Lôi, làm hắn không muốn mở miệng.
.
"Lần trước có nhắc đến việc mời ngươi đi ăn đồ ngọt, hiện tại có thể chứ?" Cung Hạo Lôi đứng thẳng người, ra dáng thân sĩ đưa tay mời Diệp Thứ Hành.
.
Diệp Thứ Hành chớp mắt, hỏi: "Ngươi thấy bộ dáng ta hiện giờ có thể đi sao?" Trên người hắn đang mặc áo tắm, ra ngoài cửa còn không đủ tư cách.
.
"Vậy ta ở nhà ăn đợi người, ngươi đổi quần áo xong hẵng tới, được không?"
.
Diệp Thứ Hành hạ mắt nghĩ, giương lên khóe miệng ngẩng đầu hướng Cung Hạo Lôi cười, "Được a!"
.
"Thực?" Cung Hạo Lôi coi bộ thực hưng phấn.
.
"Ân!" Gật đầu, "Ngươi đi trước đi, ta đến đó liền!"
.
"Được! Ta chờ ngươi! Không thấy không về!" Cung Hạo Lôi gật đầu một cái, xoay người rời đi.
.
Diệp Thứ Hành gắng nhịn cười, thấy gã chậm rãi đi xa, nụ cười dần dần trở nên chân thật hơn, đột nhiên Cung Hạo Lôi bất ngờ quay lại nhìn, Diệp Thứ Hành nhanh chóng đem đầu lưỡi rụt trở lại.
.
"Ngươi thích chocolate hay nhiều dâu tây hơn?" Cung Hạo Lôi ám muội cười với hắn, giống như vấn đề đang hỏi đã ra ngoài tầm bánh ngọt.
.
Lúc này Diệp Thứ Hành là trong cười ngoài không cười, "Đều thích. Ngươi cứ tự chọn đi!"
.
"Ok! Không gặp không về!"
.
Cung Hạo Lôi lúc này mới đi thực sự, Diệp Thứ Hành đem cửa đóng lại thật mạnh, chân chính lè lưỡi làm mặt quỷ. Không gặp không về? Ngươi tự đi mà chơi nhé! Đại gia ta hiện tại không không cùng ngươi chơi, tên khách làng chơi chết tiệt kia không biết đã chạy đi đâu rồi, Dê béo nhà người hiện giờ tạm thời xuống thứ hai đi nhá! Ta phải đi bắt tên khách làng chơi chết tiệt kia về 'quy án' đã rồi mới đi ăn đồ ngọt với nhà ngươi!
.
Đổi xong quần áo, Diệp Thứ Hành khởi động toàn bộ trực giác cảnh sát của mình, mặc dù lúc ở trong tổ tệ nạn xã hội toàn bộ trực giác của hắn đều dùng để bắt mấy tên lăng nhăng cùng 'tín hiệu vàng', nhưng hôm nay hắn muốn tìm một tên khách làng chơi chết tiệt, cho nên, vận động não chút nào.
.
Người đầu tiên nghĩ đến, là Tần Lãng.
.
Diệp Thứ Hành dựa theo trí nhớ tìm đến phòng của Tần Lãng, nhưng các cửa phòng ở trên thuyền đều không khác nhau là bao, cuối cùng hắn vẫn phải hỏi nhân viên phục vụ mới biết chính xác Tần Lãng đang ở đâu. Diệp Thứ Hành biết Lãnh Liệt hiện tại không ở phòng mình, cũng không ở chỗ Tần Lãng, nhưng cho dù Tần Lãng không biết Lãnh Liệt ở đâu, tốt xấu cũng có thêm một người hỗ trợ, cũng giảm cơ hội chạm mặt Lãnh Tuấn ở nơi nguy hiểm này.
.
Đến trước cửa phòng Tần Lãng, Diệp Thứ Hành gõ cửa hai tiếng. Đợi hơn mười giây, không có động tĩnh. Lại gõ, vẫn không có âm thanh gì.
.
Chẳng lẽ ngủ? Không phải đâu? Mặt trời chỉ vừa mới đi ngủ a! Cuộc sống ban đêm bây giờ mới chính thức bắt đầu mà!
.
"Tiên sinh, ngài cần gì?"
.
Diệp Thứ Hành xoay người, một nữ nhân viên tươi cười nhìn hắn, trên người mặc một bộ sườn xám màu hồng, khoe ra đường cong của cơ thể.
.
"Ta tìm người ở —" Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
.
"Bác sĩ Tần phải không ạ?"
.
Diệp Thứ Hành gật đầu, "Đúng! Hắn —"
.
"Hắn vừa mới ra ngoài." Nữ nhân viên mỉm cười nói: "Cũng tầm năm phút trước, tôi mới thấy bác sĩ đi khỏi."
.
A? Thực vậy sao? Diệp Thứ Hành tiếp tục hỏi: "Cô biết hắn đi đâu không?"
.
Nữ nhân viên chỉ chiếc cầu thang cách đó không xa, "Bác sĩ từ đây đi ra ngoài, dọc theo cầu thang này là lên tới tầng ba, nơi đó ít người, ngài ấy có thể là muốn yên tĩnh."
.
"Cám ơn!" Diệp Thứ Hành gật đầu cảm tạ, đi được vài bước lại quay đầu mỉm cười nói: "Bộ đồ này rất hợp với cô, rất đẹp!" Hắn cũng là đàn ông a! Thỉnh thoảng cũng phải thể hiện phong độ một chút chứ?
.
Khuôn mặt nữ nhân viên kia thoáng chốc đỏ bừng.
.
.
.
Đi hết cầu thang, quả nhiên là lên tầng ba, Diệp Thứ Hành chưa đẩy cánh cửa sắt đã bị gió biển mang theo hơi mặn thổi cho nhắm tịt mắt lại, quần áo bị thổi dán lên thân thể, tóc bị thổi làm rát cả da đầu, cả người nhịn không được run một cái. Thích ứng với khí hậu bên ngoài, đi tới gần lan can, dọc theo đường đi chỉ cố gắng nhìn những chiếc ghế nằm, không thấy người nào, cũng may gió bắt đầu lặng dần, ít nhất không muốn thổi bay người nữa, cũng có thể mở to mắt, xem ra vừa rồi là mình vừa đứng ở 'đầu sóng ngọn gió'.
.
Diệp Thứ Hành tìm Tần Lãng ở khắp nơi, đang nghĩ tới Tần thiếu gia có phải là đang trốn trong ngóc ngách nào đó trộm uống thuốc kiểm soát thần kinh không thì cách đó không xa truyền đến thanh âm, là tiếng người nói chuyện, nhưng toàn bộ lời nói đều bị tiếng gió đánh tan trước khi vào tai Diệp Thứ Hành, chẳng qua trực giác vẫn làm hắn khẳng định Tần Lãng ở đây, nhưng ở một mình thì nói chuyện với ai chứ?
.
Tuy luôn nghĩ nghe lén người khác là thất đức, nhưng Diệp Thứ Hành vẫn nhẹ chân hơn, chậm rãi đến gần chỗ phát ra thanh âm. Hắn chỉ là muốn tìm Tần Lãng thôi!
.
"Ta đã nói ta không liên quan đến chuyện này —"
.
"Ai mà tin được ngươi?"
.
"Ngươi có tin hay không —"
.
"Ta nhất định phải ném ngươi xuống biển—" Những lời này mang theo giọng điệu như thế nào Diệp Thứ Hành đều nghe đến rõ ràng, hiện giờ gió không thể thổi đi được.
.
"Hừ hừ —" Càng đến gần, nghe cũng càng rõ ràng, đây rõ ràng là tiếng cười nhạo.
.
"Có giỏi thì tới đây!"
.
"Vậy trước đó ta cũng nên dán miệng ngươi lại!"
.
"Nói được mà không làm được, đường đường là lão Đại mà chỉ biết như vậy thì cũng thối lắm!"
.
"Ngươi! Đáng chết! Vậy ta —"
.
Diệp Thứ Hành nhíu mày, mấy lời này sao nghe quen tai, mỗi lần bị Lãnh Liệt 'khi dễ', hắn luôn nói vậy —
.
"Ngươi có biết bộ dạng bất lực hiện giờ của mình cực giống tiểu hài tử không! Có cần đến phòng khám của ta xem lại không?"
.
"Không cần ngươi con mẹ nó giả bộ hảo tâm!"
.
Diệp Thứ Hành nghe rõ ràng, một người quả thật là Tần Lãng, mà người kia — là Lữ Tích Minh. Nghĩ vì sao hai người kia lại có thể 'nói chuyện phiếm' với nhau, Diệp Thứ Hành chậm rãi ló đầu ra, nhìn thấy hai người ở không xa kia đang đứng rất gần nhau, sau đó — sau đó cái cằm Diệp Thứ Hành chính thức rơi xuống đất.
.
"Ta quả thực là người hảo tâm! Để ta dạy ngươi một cách, miệng liền có thể bị bịt chặt!"
.
"Ngươi! Ngô! Ngô ân!"
.
Nhìn thấy thân ảnh hai người kia dây dưa cùng một chỗ — từ bên trái chạy sang bên phải, từ đứng đến nằm, vô luận vị trí thân thể có biến hóa thế nào, đều đảm bảo gắn liền không rời.
.
Không biết áo khoác của ai đã theo gió bay lên, nếu còn tiếp tục nhìn chỉ sợ sẽ tiếp tục là thứ gì khác nữa bay lên —
.
Diệp Thứ Hành mười giây sau mới nhận ra mình đã ngã ngồi xuống đất.
.
Trời sập rồi! Đại hoa miêu cùng Chuột lông xám hôn nhau rồi Lãnh Liệt, mau ra đây xem đi!
.
Tuy thực mất mặt, nhưng Diệp Thứ Hành hình như là đang chạy bằng cả bốn chân. Thật sự là rất kích thích! So với việc Tổ tệ nạn xã hội bắt gặp cảnh bán hoa còn kích thích hơn!
.
Tần Lãng ca ca, ta thực phải gọi ngươi một tiếng ca ca! Ngươi thực tàn nhẫn! Đánh dã chiến! Còn lại là thời điểm trăng cao gió mát như vậy! Sẽ cảm mạo a!
.
Khi vào tới boong tàu rồi, Diệp Thứ Hành vuốt vuốt trái tim vẫn còn đang bang bang nhảy loạn của mình, nhớ lại một màn 'kinh khủng' vừa thấy. Tối nay, bị gây sự đến nỗi sắp bị suy tim luôn rồi, đừng có chịu đả kích nào nữa! Từ khi cùng Lãnh Liệt ở cùng một chỗ, trái tim hắn hình như cũng không còn như bình thường nữa!
.
"Tiên sinh, ngài không sao chứ?"
.
Diệp Thứ Hành sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ, sau đó chỉ chỉ phía trên, mặt không chút thay đổi mà nói: "Nửa tiếng — không! Một tiếng sau liệu liệu mà mang chăn bông lên cho lão đại nhà ngươi."
.
"Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro