CHƯƠNG 10 QUYỂN 2
Mưa càng lúc càng lớn, giờ cũng không phải là mùa mưa, một khi đã mưa liền phá lệ âm lãnh. Những vũng nước lớn đọng trên mặt đất, những chiếc ô di chuyển qua lại trên vỉa hè, kèm theo đó là những người chạy mưa vội vã.
"Hắn đâu?" Giọng nói trầm thấp, nhưng vào lúc mọi thứ đều yên tĩnh như bây giờ liền trở nên thực rõ ràng.
A Thanh lùi về phía sau một bước, nàng không biết mình bị làm sao, bỗng dưng cảm thấy sợ hãi. Đúng vậy, nàng cảm thấy sợ nam nhân trước mặt lúc này, Lãnh Liệt.
"Ngươi muốn tìm ai?" Tìm lại một tia khí lực liền dùng hết sức để ổn định tinh thần, A Thanh ngẩng đầu nhìn Lãnh Liệt.
Lãnh Liệt khẽ nhíu mày, "Tổ trưởng của các ngươi."
Tựa hồ là đã sớm dự đoán được đáp án, nhưng A Thanh vẫn cúi đầu, nam nhân trước mắt này ― cùng Diệp Thứ Hành là loại quan hệ gì, nàng đã có thể sớm rõ ràng nhưng cũng không nguyện ý tin tưởng. Lúc y đến trước cửa cảnh cục tìm Diệp Thứ Hành, A Thanh còn có dự cảm, trực giác của nữ nhân luôn đáng tin, khi nhìn thất ánh mắt hàm chứa lệ của Diệp Thứ Hành, liền càng khẳng định!
Thế nhưng, vì nam nhân này mà khóc!
Y có tư cách gì mà dám làm hắn khóc? Vấn đề này làm A Thanh khẽ bĩu môi, lấy một loại âm điệu gần như băng giá mà nói: "Hắn không ở đây."
"Hắn ở đâu?" Lãnh Liệt lại hỏi một lần, thanh âm lạnh lùng không có một chút cảm tình, tuyệt đối làm kẻ khác phải phục tùng.
A Thanh hơi giật mình, đem gói đồ trong tay lặng lẽ dấu về phía sau.
Lãnh Liệt nhìn A Thanh, mái tóc đen dài mặc gió làm cho toán loạn, quần dài màu trắng nhiễm bẩn dưới gấu quần, thân thể nhỏ gầy dưới làn mưa khẽ run. Đem tay vươn về phía trước, không quản sau lưng đã ướt đẫm nước, Lãnh Liệt không tiếng động mà trào phúng cười.
Nữ nhân nhát gan, nhát gan đến nói dối cũng không biết cách. Nữ nhân như vậy, vĩnh viễn không với tới hắn.
Lãnh Liệt cầm lấy tay A Thanh đem dù nhét vào tay nàng, "Nói cho hắn ta ở phía trước chờ hắn." Sau đó đội mưa mà đi.
A Thanh ngây ngẩn cả người, y vừa làm gì? Nam nhân kia vừa làm gì? Giống như cười nhạo lá gan của nàng nhỏ, chẳng lẽ nàng thực sự không thể với đến y? Hay phải nói nam nhân này quá mức tự tin, nhận định người sẽ ở bên hắn luôn là y―nam nhân này, từ đầu tới giờ đều không hề coi nàng là đối thủ!
"Ta sẽ không nói cho hắn!" A Thanh đã phẫn nộ đến không thể hình dung, nàng gào lên với bóng dáng Lãnh Liệt ở phía xa.
Lãnh Liệt chậm rãi quay đầu, chỉ mới vài giây ngắn ngủi ở dưới mưa đã làm cho y ướt đẫm, cái áo đen thấm nước mưa dính sát vào cơ thể, nước mưa như một lớp sương mờ bao bọc lấy y, chóp mũi, dưới cằm từng giọt mưa nhỏ xuống. Y liếc mắt nhìn A Thanh, cười lạnh một tiếng.
"Nữ nhân, nếu muốn dùng một cánh cửa để giữ lại hắn, không bằng quay ra mua keo dán mà dán hắn bên mình."
Mưa rơi theo hướng gió hơi nghiêng nghiêng, từng hạt nhỏ li ti nhưng lại có thể nhanh chóng thấm xuống làn da, cảm giác lạnh như băng truyền đến tận xương tủy. Cánh tay đang cầm dù của A Thanh có chút run rẩy.
'Ta tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết.'
Bởi vì ...
Nàng, chính là một nữ nhân.
Về đến nhà, Diệp Thứ Hành đang nằm trên sô pha nhắm nghiền hai mắt, hình như là đang ngủ. A Thanh không phát tiếng động, đặt bao quần áo cùng hộp đồ uống vẫn còn hơi ấm mua ở cửa hàng tiện lợi xuống, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, im lặng mà nhìn hắn, lúc này Diệp Thứ Hành hoàn toàn bất đồng với một Diệp Thứ Hành ngoài đời.
'Hai! Hoan nghênh đến Tổ chống mại ***, ta là tổ trưởng Diệp Thứ Hành, ngươi là Lâm Văn Thanh a? Về sau kêu ngươi A Thanh nhé! Số ngươi cũng thật không tốt đẹp gì―'
Nhớ tới tình huống khi nàng vừa mới bước chân vào tổ, A Thanh khẽ cười, Diệp Thứ Hành cho tới bây giờ vẫn cho rằng cái số của nàng thực chẳng hay ho gì, thành tích tốt nghiệp ưu tú là thế nhưng lại bị phân đến nơi không có tiền đồ như Tổ chống mại *** này. Nhưng trong nháy mắt gặp được Diệp Thứ Hành, nàng đã nghĩ thấy mình là phi thường may mắn mới đúng.
Nàng yếu đuối vô năng, trừ đọc sách ra thì không có khả năng nào khác, công việc giấy tờ của tổ luôn là nàng đảm nhiệm, một công tác luôn làm nàng không có nguy hiểm lại thoải mái. Trừ lão sư, người duy nhất khen ngợi nàng chính là Diệp Thứ Hành.
'A Thanh, ngươi pha trà uống ngon thật!'
'A Thanh, ngươi thật sự là chăm chỉ! Ai thú ngươi nhất định siêu hạnh phúc!'
'A? Ai con mẹ nó dám nói A Thanh vô dụng không giúp được chuyện gì? Lão tử giết hắn! Mấy đám đầu heo các ngươi ngoài uống rượu rồi nói xấu phụ nữ ra còn biết làm gì nữa không―'
Lúc này, nàng cảm thấy mình không phải là kẻ vô dụng, nàng còn có giá trị tồn tại. Mà phát hiện ra giá trị này, chỉ có Diệp Thứ Hành. Nàng tin tưởng, đây là tình yêu.
"Ngô―" Diệp Thứ Hành đột nhiên rên rỉ một tiếng, sờ sờ cái trán, giống như thực thống khổ.
A Thanh đình chỉ nhớ lại, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Sếp?"
"A ngươi đã về rồi?" Diệp Thứ Hành mở mắt liền ngồi dậy, uống rượu nhiều nên có điểm váng đầu, nằm một lúc liền ngủ.
"Ngươi không có việc gì a? Ta mua chút đồ uống cho ngươi, còn nóng." A Thanh lấy ra hộp Tử trà đưa về phía Diệp Thứ Hành.
"A! Cảm ơn! Ngượng ngùng, khuya như vậy còn phiền toái ngươi." Diệp Thứ Hành tiếp nhận, "Quần áo có giặt được không? A Thanh, A Thanh?"
"Ai?" A Thanh vẫn đang ở sững sờ giật mình, xoay người nhìn Diệp Thứ Hành, "Chuyện gì?"
Diệp Thứ Hành nhíu mày cao thấp đánh giá nàng, "Ta hỏi ngươi, quần áo có giặt được không?"
"Có! Có!"A Thanh có chút bối rối mà cầm lấy chiếc áo khoác của Diệp Thứ Hành, làm Diệp Thứ Hành càng thêm nghi ngờ có chuyện gì đó không đúng.
Hắn nhìn thoáng qua cây dù được dựng bên cửa, hỏi: "Lúc nãy ngươi ra ngoài hình như không mang theo ô mà?"
Tay run lên, quần áo cùng gói to cùng nhau rơi xuống đất, A Thanh sửng sốt một giây rồi hoảng hốt đem quần áo nhặt lên.
"Ô của ta bị hư, đó là chủ cửa hàng giặt là đưa ta!" đem quần áo đưa cho Diệp Thứ Hành, A Thanh khẽ cười cười.
Diệp Thứ Hành không nói thêm cái gì, sau khi nói 'cám ơn' liền mặc áo khoác, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Đã trễ thế này cũng không quấy rầy ngươi. Hôm nào mời ngươi đi uống trà để cảm ơn nhé!"
"Sếp!"
"Ân?"
"Không cần uống trà! Ta― với ngươi tán gẫu trong chốc lát, có thể chứ?" A Thanh hai tay nắm chặt, các khớp xương bị niết đến trắng bạch, giống như khẩn cầu một việc thực sự quan trọng.
Diệp Thứ Hành sờ sờ cái ót, cười nói: "Có thể a! Ngươi sao lại khẩn trương như vậy? Giống như có cái gì gạt ta vậy―" người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Trái tim A Thanh đập mạnh lên từng hồi, sắc mặt khẽ biến. Người thiện lương cũng là cảnh sát nói dối có chút khó khăn, so với người xấu còn phải chịu đựng sự tra tấn của đạo đức.
Hai người trở lại ngồi trên sô pha, mưa ngoài cửa sổ vẫn không có dấu hiệu dừng lại. A Thanh không nói gì, nhưng thật ra Diệp Thứ Hành mở miệng trước.
"Hình như đây là lần đầu tiên ta và ngươi ngồi nói chuyện phiếm như thế này nhỉ!"
Chính xác, trừ khi hai người biết nhau cũng chưa từng có thời gian mà ngồi một chỗ nói chuyện phiếm. Duy nhất có một lần Diệp Thứ Hành một mình hẹn A Thanh đi ra ngoài nhưng lại bị Lãnh Liệt lôi đi mất. Sau chuyện đó Diệp Thứ Hành dùng một cành hoa hồng lấy được tha thứ của A Thanh.
A Thanh gật gật đầu, "Phải a! Bình thường― đều là mọi người cùng một chỗ."
Diệp Thứ Hành uống trà cười cười.
"Cái kia― sếp―" A Thanh có điểm muốn nói lại thôi.
"Cái gì?" Diệp Thứ Hành nhếch mép hỏi. Không khí có gì đó không đúng, giác quan cảnh sát mẫn cảm của hắn đã nhận ra.
"Ngươi bình thường đều là ở nhà một mình sao?"
"A?" Diệp Thứ Hành ngây ngẩn cả người, trước kia đích thật là một mình, xem AV uống rượu tán gái, nhưng hiện tại là bất đồng. "Ách― cơ bản là phải. A a!"
A Thanh cắn cắn môi, hạ quyết tâm, hỏi: "Ngươi có người yêu sao?"
Diệp Thứ Hành nhìn A Thanh trong chốc lát, không rõ như tại sao lập tức hỏi cái này, hơn nữa biểu tình như vậy nghiêm túc.
"Vì sao lại hỏi cái này?"
"Không thể trả lời sao?" nàng muốn biết, rốt cuộc Diệp Thứ Hành trong lòng có hay không có người khác, nếu chỉ là người kia đơn phương theo đuổi, nàng sẽ không thất bại.
"Cũng không phải là không thể trả lời," Diệp Thứ Hành cười cười, "Chính là hiện giờ ta cũng không biết phải trả lời cho ngươi thế nào."
Có ý gì?
"Ta có lẽ thích một người, nhưng ta cũng không thể hiểu rốt cuộc hắn đối với ta là loại quan hệ gì. Phạm vi thích cũng thật lớn, nhưng người yêu― chỉ có thể là một người a?"
A Thanh có chút khó có thể tin mà nhìn Diệp Thứ Hành, yêu? "Ngươi yêu hắn?"
"Yêu ai?" Diệp Thứ Hành hỏi lại.
"Người kia! Ngươi yêu hắn?"
Hắn có nói qua hắn yêu người nào sao? Diệp Thứ Hành sờ sờ cằm tự hỏi, hắn yêu Lãnh Liệt? Khi nào thì đã đến mức này rồi? Hắn nói qua hắn chỉ biết yêu một người, nhưng không có nói yêu ai. Mà hiện tại đột nhiên cho rằng người đó là Lãnh Liệt― đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn, có lẽ đã có thể hiểu được đáp án của mình. Lừa được người khác chứ có ai có thể lừa cảm giác của bản thân.
"Ta không biết―" hắn nhún nhún vai, cười khổ nói: "Ta không biết mình có thể yêu hắn."
Có thể yêu? Nếu có thể, sẽ yêu, phải không?
"Nếu có thể, ngươi sẽ cùng hắn cùng một chỗ?"
"Nếu hắn cũng yêu ta như thế―" Diệp Thứ Hành nghiêm túc suy nghĩ vài giây, thực bình tĩnh mà trả lời, "Ta sẽ."
"Nhưng là nếu các ngươi căn bản không có khả năng cùng một chỗ― ta là nói ngươi ― các ngươi cũng không thích hợp với đối phương, hoặc là nói người ngươi yêu là đồng ― không! Ta ý là―" A Thanh dùng toàn lực, tưởng như bình tĩnh để biểu đạt ý tứ của nàng, nhưng càng nói càng loạn, nàng nghĩ thấy chính mình giống như phải mất đi cái gì. Hoặc là nói, nàng vẫn là một kẻ vô dụng.
"Ta biết ta biết!" Diệp Thứ Hành có chút buồn cười trấn an vỗ về A Thanh, không biết nàng vì cái gì lại như vậy khẩn trương. "A Thanh ngươi trước tiên bình tĩnh một chút!" vì cái gì phản ứng lớn như vậy?
A Thanh ngừng lại, khẽ vuốt lấy một túm tóc của mình, "Thực xin lỗi―" nàng phản ứng quá đáng rồi. Lần đầu tiên trước mặt Diệp Thứ Hành lại có thể thất thố đến như thế.
Mưa đã nhỏ dần, ý không thể kéo dài được nữa. Đêm thực sự đã khuya, cũng có nghĩa thời gian cũng sắp hết.
"A Thanh, ngươi là không phải đã biết cái gì chứ?" Diệp Thứ Hành nhìn nàng hỏi, nàng cúi đầu, có chút khó thở.
Nàng làm cái gì? Thế nhưng lại im lặng mà nhìn Diệp Thứ Hành, vì cái gì lại biến thành bộ dạng này ―
"Sếp, ngươi thích người kia thật không? Tây cục―" đây là nàng vấn đề cuối cùng. Có lẽ ngay từ đầu nàng nên hỏi như vậy.
"A Thanh―" Diệp Thứ Hành không có rất kinh ngạc, hắn cũng không thể tin được mình lại có thể bình tĩnh cho đến lúc này. Có lẽ, nói cho người khác không khó khăn, là hắn suy nghĩ quá nhiều, không giết người không phóng hỏa, có cái gì mà sợ? Hắn cười, cười chính mình, tại sao lâu như vậy mới hiểu được.
"Ta luôn nghĩ đến hắn! Sinh khí thì muốn niết mặt hắn, ăn cơm thì không nhìn thấy hắn liền ăn không ngon, ngủ mà không có hắn bên cạnh thì rất trằn trọc, quan trọng nhất chính là nếu hắn làm gì sai, ta sẽ đem hắn đánh cho miệng sùi bọt mép! Thậm chí đánh cho hắn không cử động nổi, xem hắn còn dám lăng nhăng!" Diệp Thứ Hành giơ lên nắm tay, nhếch môi cười hỏi: "Ngươi cho rằng, đây là thích sao?"
Nhìn thấy hắn giống như một tiểu hài tử, có chút đáng yêu, A Thanh cười, nhưng trong lòng cũng rất chua.
"Nếu đây là thích, thì ta chẳng phải là rất thô bạo?" Nhìn thấy A Thanh cười Diệp Thứ Hành cũng cười.
Này đã không chỉ có là thích, mà là giữ lấy. Chẳng qua, nàng sẽ không nói cho hắn! Tuyệt đối sẽ không!
Nàng ngẩng đầu, lần đầu tiên ánh mắt kiên định mà nhìn Diệp Thứ Hành, hỏi: "Nếu hắn không có xuất hiện, ta có cơ hội sao?" Giọng nói của nàng mang theo ý cười đùa, trừ cái ánh mắt, hiện tại nàng giống như một A Thanh bình thường luôn bên cạnh Diệp Thứ Hành.
Diệp Thứ Hành quay đầu nhìn ra cửa sổ, mưa không biết khi nào thì đã dừng. Hắn thế nhưng có loại cảm giác an tâm. Một lúc sau quay lại nhìn A Thanh, hắn mỉm cười nói một câu: "Sẽ không."
A Thanh cười, cười chua xót, đúng vậy! Đây là Diệp Thứ Hành, là Diệp Thứ Hành nàng nhận thức. Sẽ không lừa cảm tình người khác. Chẳng sợ một câu "Thực xin lỗi" cũng sẽ không nói, như vậy là tốt nhất! Bởi vì có khi một câu thực xin lỗi, sẽ làm người ta không đoạn được ý niệm trong đầu. Tốt nhất là hoàn toàn buông ra, ảo tưởng không thiết thực, càng sớm chấm dứt càng tốt.
"Mưa dừng rồi, ngươi nên đi." A Thanh đứng lên, Diệp Thứ Hành cũng đứng lên theo.
"Phải a! Ngày mai còn phải đi làm, đừng ngủ quá muộn." Hắn vỗ vỗ vai A Thanh, tưởng nói thêm cái gì nhưng lại thôi.
Khi đứng ở huyền quan (chỗ thay giầy), A Thanh đem dù đưa cho Diệp Thứ Hành.
"Giúp ta trả lại hắn!" cười cười nói: "Hắn là một người tốt."
Diệp Thứ Hành có chút mờ mịt mà cầm dù lên, không hiểu được. Nhưng vài giây sau hắn có chút kinh ngạc trợn to ánh mắt― không phải đâu?
A Thanh cười, "Hắn tại cửa hàng tiện lợi bên kia chờ ngươi."
Diệp Thứ Hành mở ra miệng nói không nên lời, "Ngươi―"
"Để hắn ở dưới mưa đợi một giờ, cũng tính là tiện nghi cho hắn! Ai bảo hắn làm hại ta thất tình!" A Thanh cười có chút giảo hoạt. Loại biểu tình này, cũng là Diệp Thứ Hành lần đầu tiên nhìn thấy.
"A Thanh ngươi thật sự là―" thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể biểu đạt tâm tình hiện tại của Diệp Thứ Hành. Có thể chọc đến Lãnh Liệt, bội phục!
"Đi về đi! Nếu hắn cũng yêu ngươi hiện tại nhất định còn ở đó."
Diệp Thứ Hành gật gật đầu, cầm dù mở cửa, đột nhiên lại muốn nói cái gì, thò đầu vào hướng A Thanh nói: "Ngươi vẫn nên cười như vừa rồi, rất đáng yêu! Cám ơn!"
Nhìn thấy cửa đã đóng, trong phòng chỉ còn một mình nàng, bốn phía còn lưu lại độ ấm của hắn.
"Thực giảo hoạt―" Rõ ràng đến câu xin lỗi cũng chẳng nói, lại còn lưu lại lời nói hoang đường này.
Cảm tình cần tranh thủ. Nhưng nàng ở bên cạnh người ta đã ba năm thời gian, đối với một nữ nhân mà nói ý nghĩa rất nhiều. Nàng lại không biết làm gì, chính là yên lặng nhìn hắn chăm chú cùng chăm sóc. Nàng nghĩ đến hắn một ngày nào đó sẽ hiểu được, nhưng nàng sai lầm rồi. Hắn là người cần người khác nói cho mình biết mình thích gì, nếu không ai nói cho hắn rằng yêu hắn, hắn có thể vĩnh viễn sinh hoạt tại thế giới của riêng mình.Nam nhân như vậy, một là không yêu, còn một khi yêu, có lẽ chính là cả đời.
Nàng thua. Bại bởi một nam nhân, một người mà hắn thực yêu quý.
Nàng thất vọng, bởi vì Giang Dương nói rất đúng, nàng sợ không có được tình yêu của hắn mà lại mất đi cả tình cảm hắn cho nàng bây giờ, thật sự là một nữ nhân tham lam. Hiện tại, nàng có thể yên tâm, nàng tìm giữ được tình cảm đó, chắc chắn ― so với tình yêu không có kết quả đáng giá hơn nhiều lắm.
"Như vậy― có lẽ tốt nhất― thực sự tốt lắm―"
Trên chiếc bàn thủy tinh, chiếc cốc vẫn còn tỏa ra hơi ấm ―
'Nếu hắn cũng yêu ngươi hiện tại nhất định còn ở đó ―'
Diệp Thứ Hành chạy vội xuống lầu mà trong đầu vẫn không ngừng nghĩ tới những lời này, phương diện cảm tình trì độn làm hắn đột nhiên suy nghĩ tới một chuyện cực kì khó chịu.
Nếu hiện tại Lãnh Liệt không còn ở đó ― cũng có nghĩa là y không yêu hắn?
Lại thêm một tầng đè nặng: Hắn hiện tại chẳng phải đã thừa nhận hắn yêu Lãnh Liệt? Một câu, đem hai người tóm được, hắn không thể không thừa nhận: Nữ nhân có đôi khi thực tàn nhẫn!
Chẳng qua hiện tại cũng không có nhiều chuyện để nghĩ như vậy! Vừa mới dừng lại ở dưới lầu, vài bước đã xuất hiện trước ánh sáng phát ra từ cửa hàng tiện lợi, nhưng không có nhìn thấy Lãnh Liệt. Tìm từ trong ra ngoài cái cửa hàng cũng không thể tìm thấy thân ảnh của Lãnh Liệt.
Vương bát đản! Chẳng lẽ đi rồi? Mẹ nó, đợi có một lát như vậy cũng không chịu nổi! Vội chạy đi đầu thai a?
"Uy! Vừa rồi có phải có một nam nhân vào đây?" Diệp Thứ Hành kéo nhân viên trong cửa hàng "nhe răng nhếch miệng" mà hỏi.
"Ngày hôm nay chúng ta gặp rất nhiều nam nhân―" tiểu đệ sợ tới mức hai chân run run.
"Nam nhân! Là nam nhân!" Diệp Thứ Hành cắn răng, "Một nam nhân rất cao và tuấn tú! Một nam nhân mặc đồ đen!" Hắn nhớ rõ hôm nay Lãnh Liệt mặc một bộ đồ màu đen ra khỏi nhà.
"Nếu vậy hình như―" tiểu đệ ủy khuất địa chỉ nơi tính tiền, "có một người."
Ân? Diệp Thứ Hành quay đầu nhìn lại, kháo! Đúng là mặc đồ đen, chẳng qua là một ông lão chân tay run rẩy đang đứng chờ tính tiền! Lão nam nhân quay đầu đối Diệp Thứ Hành nhếch miệng cười, má ơi! Vẫn còn vài đồng chí anh dũng ở lại a! (Ở đây là chỉ hàm răng của ông lão o.o) Lãnh Liệt cho dù là một trăm năm nữa cũng không thể biến thành như vậy!
"Ngươi mắt bị mù a! Ta đã nói là rất cao và tuấn tú!" không phải cái loại "cực phẩm" dọa chết người này!
"Vậy thì không thể có " trong lời nói giống như là khẳng định rằng có thể nhớ tất cả mọi người, tiểu đệ nước mắt uông uông giống như một con chó nhỏ, nếu là bình thường Diệp Thứ Hành khẳng định sẽ "ngả ngớn" một phen, nhưng hôm nay hắn chỉ muốn đánh người.
"Sách!" bực mình bước ra khỏi cửa hàng, Diệp Thứ Hành đứng trên đường nhìn trái nhìn phải, nhiệt khí từ miệng phả ra tạo thành một lớp sương xám, ban đêm sau cơn mưa vẫn thật là lạnh.
Diệp Thứ Hành đứng ở ven đường, phẫn nộ và đa phần là thất vọng làm hắn siết chặt cái ô trong tay, cơ hồ muốn bắt nó bẻ đôi― trở thành cái cổ của Lãnh Liệt!
"Lãnh Liệt― ngươi thế nhưng― ngô!"
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy hắn, thân thể lạnh như băng áp sát vào hắn, làm hắn không chịu được mà run rẩy một chút.
"Lãnh Liệt!" y không phải đã đi sao―
"Ngươi đã đến―" Lãnh Liệt đầu tựa lên vai Diệp Thứ Hành, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói. Diệp Thứ Hành cảm giác được hơi thở của y cũng hoàn toàn băng giá.
"Phí lời! Bằng không ngươi hiện tại đang ôm cái gì?" cảm giác vui mừng làm khóe môi Diệp Thứ Hành không nhịn được mà nhếch lên, nhưng khi hắn xoay người nhìn thấy Lãnh Liệt cả người ướt đẫm liền lập tức thay đổi mặt.
"Ngươi đây là làm sao vậy?" hắn chỉ vào Lãnh Liệt lớn tiếng hỏi. Lãnh Liệt trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, ẩm ướt làm chiếc sơ mi dính sát vào cơ thể, áo ngoài màu đen đã ướt đẫm đang được y cầm trên tay.
Lãnh Liệt cười cười, lau vài giọt nước tù trên tóc nhỏ xuống, "Đứng dưới mưa một lát thôi." nữ nhân kia cũng thực tàn nhẫn, nhất định phải hại y đứng đợi một giờ đồng hồ.
"Ngươi con mẹ nó ngu a? Sao không tìm một chỗ trú mưa a! Ngu ngốc a? Ngươi muốn tất cả mọi người phải thấy ngươi rất tuấn tú sao!" Diệp Thứ Hành khó thở vội cởi áo khoác đưa cho Lãnh Liệt, bị y ngăn lại.
"Ta sợ ngươi đến đây sẽ không tìm thấy ta."
"Ta không phải ngu ngốc, ngươi lớn như vậy ta như thế nào tìm không thấy! Ngươi tưởng giống phim điện ảnh, ở dưới mưa đợi sẽ làm ta cảm động sao, ta không phải như cái loại nữ nhân ngu xuẩn đó!"
Lãnh Liệt đem Diệp Thứ Hành ôm vào ***g ngực, "Ta quả thực là cố ý, ta không muốn lừa ngươi, nhưng ta còn phải hy vọng ngươi cảm động."
"Cảm động cái thí―" Diệp Thứ Hành ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn đích thật là thực cảm động. Được rồi! Hắn tựa như xuẩn nữ nhân thì sao?
Lãnh Liệt cười ra tiếng, sau khi cười đủ liền buông Diệp Thứ Hành, cả người y đều đã ướt, không muốn làm Diệp Thứ Hành cũng ướt theo.
"Thực xin lỗi." Y nghĩ trước hết nên xin lỗi.
Diệp Thứ Hành mím môi, hắn không có kinh nghiệm, không biết hiện tại phải nói thế là tốt hay không nữa. Tuy nhiên giải thích chính là Lãnh Liệt, nhưng hắn nghĩ thấy nếu theo công bằng mà nói, hắn cũng có thể giải thích.
Chính là―
"Ta thích ngươi, Diệp Tử, ta phi thường phi thường thích ngươi!" thanh âm trầm thấp mà gợi cảm của Lãnh Liệt khẽ nhắc lại.
Đùng một cái nhận được lời thổ lộ, làm Diệp Thứ Hành ngây ngẩn cả người, trên mặt thậm chí bắt đầu có chút nóng, thiên! Hắn vậy mà lại thẹn thùng như nữ sinh trung học nhận được lời thổ lộ! Để cho sự thật mất lòng này không lộ ra, Diệp Thứ Hành cúi đầu không dám ngẩng lên.
Lãnh Liệt nhìn thấy động tác này, nhắm lại mắt cười khổ một chút.
"Ta có thể cho tới bây giờ đã không có nghiêm túc mà nói với ngươi những lời này, thực đáng chết. Từ đầu tiên cũng là ta bức ngươi, trước là trêu cợt ngươi, sau đó hạ ám chỉ làm ngươi không thể cùng nữ nhân cùng một chỗ, ta không có hỏi qua ý kiến của ngươi đã đem ngươi giam cầm ― ta thừa nhận ngay từ đầu ta chỉ cảm thấy ngươi rất thú vị, muốn trêu đùa ngươi, nhưng sau đó lại ta phát hiện chỉ nhìn thấy ngươi từ xa không đủ để thỏa mãn ta. Ta thích ngươi, thực đích!" Lãnh Liệt hơi cúi xuống, hai tay đặt lên vai Diệp Thứ Hành, "Ta trước kia là một kẻ trăng hoa, làm cho ngươi bị thương tổn, ta thực thật có lỗi. Từ giờ trở đi sẽ không hề có chuyện như vậy nữa, ta sẽ giải quyết hết mọi chuyện, chỉ cần ngươi cho ta một cơ hội, ta tin chúng ta vẫn còn có cơ hội, phải không?"
Diệp Thứ Hành vẫn cúi đầu, mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt làm người ngoài không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt.
Lãnh Liệt nhíu nhíu mày, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai hắn, "Từ khi không gặp ngươi, ta không thể ngừng nghĩ đến ngươi. Mỗi ngày nếu không nghe thấy giọng nói của ngươi làm ta cảm thấy thiếu cái gì đó, Diệp Tử― đừng rời xa ta! Ta biết ngươi hiện tại không muốn trả lời ta, ta sẽ chờ, cho ta một cơ hội, chờ ta." Nói xong, Lãnh Liệt buông Diệp Thứ Hành ra xoay người rời đi, y leo lên chiếc xe được đỗ ở bên kia đường, cũng không quay đầu lại mà khởi động xem, chiếc xe màu bạc gào thét lướt qua mặt Diệp Thứ Hành ―
Diệp Thứ Hành ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái đuôi xe, đứng ở tại chỗ muốn động cũng không thể động―
Không phải đâu? Đi rồi― đi rồi? Y, liền như vậy đi rồi? Thân thể bắt đầu run rẩy, răng cắn vào môi, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, Diệp Thứ Hành cố nén cảm xúc đang trào dâng― ta nhẫn! Nhẫn! Ta nhẫn― nhịn không được!
Diệp Thứ Hành hướng lên trời mà hống: "Lãnh Liệt, cái tên ngu ngốc nhà người liền cứ như vậy mà đi sao!" Hống đến mức làm người đi đường tưởng hắn thất tình, "Hắn liền như vậy đi rồi? Con mẹ nó hắn liền như vậy đi rồi! Hắn như thế nào liền như vậy đi rồi!" Người qua đường sợ tới mức hơn phân nửa nghĩ đêm hôm ra đường đụng phải kẻ tâm thần phân liệt.
Diệp Thứ Hành khóc không ra nước mắt. Mẹ nó! Hắn không phải không muốn trả lời, chỉ là không biết phải trả lời như thế nào! Hắn Lãnh Liệt nói như vậy, toàn là những lời toàn tâm toàn ý, làm hắn cảm động muốn khóc, Diệp Thứ Hành hắn cả đời cũng không biết cái gì gọi là tế bào lãng mạn, hôm nay khó mà ngầm nghĩ những lời muốn nói, kết quả tên ngu kia như vậy đi rồi? Ngu sao? Y nhất định là cái tên ngu nhất thế giới a!
"Một tiếng còn đợi được chẳng lẽ có vài phút cũng không chịu nổi sao a?" Hận trên tay mình không phải là một khẩu pháo, một phát pháo tạc vào xe Lãnh Liệt.
Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành ta đời này gặp phải ngươi là khắc tinh ! Đây là lời cuối cùng.
Cảm nhận cảm giác khó nói từ ngực truyền đến, Diệp Thứ Hành hơi nhíu mi, thậm chí suy nghĩ có nên lấy giấy bút ghi lại không.
"Phi! Những lời như vậy, đời này đừng mong chờ ta nói!" Vẫn sinh khí, càng nghĩ càng khí. Nhưng lúc sau, Diệp Thứ Hành lại cười.
Lãnh Liệt cũng không phải là cái gì đều không có làm, ít nhất y đáp lại cảm tình bọn họ. Tương phản, hắn ngược lại cho tới bây giờ cũng không có nói qua về tình cảm của bọn họ. Yêu không cần mỗi ngày đều nói bên miệng, nhưng ít ra phải cho đối phương biết. Tuy nhiên đối với Lãnh Liệt, y quả thực là có cảm giác không an toàn, nhưng này không thể trách Lãnh Liệt. Nếu y ngay từ đầu liền nói cho hắn: Diệp Thứ Hành, ngươi không kém nga! Có người thích ngươi! Có lẽ thế, cũng không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Lãnh Liệt cùng Lữ Tích Minh từng có quan hệ, hắn cũng từng cùng nữ nhân khác có quan hệ, nếu phải truy cứu đến cùng, bọn họ hai người có kể tội cũng không hết! Quá khứ― liền là quá khứ― ân! Trở về tái đánh Lãnh Liệt một quyền liền huề nhau! Không! Hoặc là so với có đánh người còn có một biện pháp― biện pháp lưỡng toàn ― hắc hắc hắc
Sát nước miếng về nhà đợi Lãnh Liệt, kết quả nước miếng chảy đầy nhà mà Lãnh Liệt chưa trở về.
Lãnh Liệt cả đêm cũng không về, Diệp Thứ Hành đến trời sáng trưng, cảm thấy những lời muốn nói quên hết không còn một mảnh, rốt cục ngồi không yên. Đánh di động không ai tiếp, sau lại gọi cảnh sát cục cũng nói Lãnh Liệt còn không có đến đi làm.
Cái tên chết tiệt này rốt cuộc là muốn gì? Không phải sẽ là vì thất tình mà tự sát chứ? Ách― hay là tối qua xảy ra tai nạn?
Cuối cùng thật sự ngồi không yên, Diệp Thứ Hành kéo ngăn kéo của Lãnh Liệt gần giường. Lãnh Liệt có thói quen rất tốt, tuy phiền phức nhưng vẫn lưu danh bạ điện thoại đặt ở nhiều chỗ, muốn hỏi bạn bè của Lãnh Liệt sao? Tuy có điểm xâm phạm riêng tư, nhưng Diệp Thứ Hành tự nhẩm Lãnh Liệt cũng chính là hắn, là hắn― hay là y!
Giở sổ, một cái nhận thức cũng không có, thậm chí có suốt một tờ đều là tiếng Anh, Diệp Thứ Hành thấy mà choáng đầu hoa mắt.
Ân― liệu trong này có phải đều là tên người yêu cũ không a?
Tìm đến năm phút, rốt cục tìm được một cái tên quen thuộc!
Tần Lãng! Như thế nào quên mất gã? Gọi cho Tần Lãng, vài tiếng chuông liền có người nghe máy―
'Đây là phòng khám tâm lý của Tần y sư, hoan nghênh ngài đã gọi điện đến! Nếu ngài là tâm thần phân liệt thỉnh ấn 1. Nếu ngài có tâm lý chướng ngại thỉnh ấn 2. Nếu ngài hoài nghi chính mình là biến thái thỉnh ấn 3. Nếu ngài là chỉ gọi đến chơi thỉnh cúp máy―'
Diệp Thứ Hành đầu đầy hắc tuyến, nắm điện thoại mà run, quả nhiên muốn đánh người.
"Uy? Tần Lãng nghe, xin hỏi là vị nào?"
Hô hấp sâu một lần, Diệp Thứ Hành điều chỉnh được cảm xúc.
"Ta là Diệp Thứ Hành."
Đối phương tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó truyền đến thanh âm mang theo chút ý cười, "Không nghĩ tới ngươi sẽ đánh điện thoại cho ta―"
"Xin lỗi đã quấy rầy ngươi, ta muốn hỏi một chút, Lãnh Liệt ở nơi nào ngươi có biết không?"
Quả nhiên, là vì Lãnh Liệt. "Hắn không nói cho ngươi sao? Hắn ngày hôm qua không phải đi tìm ngươi sao?"
"Hắn đích thực là tìm ta, chẳng qua― ta hiện tại tìm không thấy hắn, ngươi có biết hắn ở nơi nào?"
Người ở đầu bên kia khẽ cười, "Không cần gấp, hắn chẳng qua chỉ dùng phương pháp ngươi hy vọng giải quyết mọi vấn đề."
Giải quyết vấn đề? Diệp Thứ Hành nhíu mày, phương pháp hắn hy vọng?
"Ta hy vọng dùng phương pháp gì?"
"Ta nói cho hắn a, nếu ngươi là khí hắn đã cùng nam nhân khác lên giường, kia ngươi hiện tại có thể trở về, nếu ngươi là sinh khí hắn cùng Lữ Tích Minh, vậy hắn chỉ cần giết Lữ Tích Minh là được rồi, rất đơn giản. Cũng thực dễ dàng. Ngươi ngày hôm qua cùng hắn trở về sao?"
"Ta―" ta không phải không muốn cùng hắn trở về, mà là hắn không đợi ta liền đi mất. Oan a!
"Không trở về? Vậy giờ có lẽ hắn đang đứng trước cửa nhà Lữ Tích Minh đi!" Tần Lãng nói giống như Lãnh Liệt đang đẩy xe hàng chờ tính tiền ở siêu thị vậy.
Diệp Thứ Hành bên này đã là đầu đầy mồ hôi lạnh, sẽ không phải là― tuyệt đối sẽ không phải―
"Tên kia không lẽ ngu đến mức này rồi sao?"
"Có đôi khi, tình yêu sẽ làm một người biến thành đứa ngốc."
Diệp Thứ Hành hung hăng vỗ cái trán, điều khó tin nhất lại bắt hắn tin sao!
"Tần Lãng, gia hỏa nhà ngươi cùng hắn nói bừa cái gì a?" Rống xong Diệp Thứ Hành hung hăng dập điện thoại!
Lãnh Liệt, ngươi cũng không thiểu năng đến mức đó đi? Ta so với ba ba ngươi còn mệt hơn a!
Tần Lãng đem điện thoại cách xa cái tai đáng thương ra khỏi "sư tử hống", khi nghe lại liền nhận ra bên kia đã dập máy. Tần Lãng ngồi trên ghế dựa, cười cười.
"Ai kêu hắn― hại ta thất tình ni?"
Cầm lấy chìa khóa xe cùng áo khoác, Tần Lãng ra khỏi phòng khám. Hộ sĩ thấy Tần Lãng ra liền, vấn: "Tần y sư ngươi phải muốn đi ra ngoài?"
"Ân!" Tần Lãng gật gật đầu, "Buổi sáng không có người bệnh nào muốn tới, buổi chiều có người bệnh đến thì hẹn bọn họ hôm khác quay lại khám. Ta sẽ mau trở lại―"
Thất tình, còn khám nổi cho ai a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro