Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

"Kháo! Ai muốn cười thì cười! Lão tử không có ở đây chơi với khách làng chơi chết tiệt nhà ngươi, lão tử muốn đi làm!" Diệp Thứ Hành kêu, vừa mới tỏ tình xong, chẳng lẽ thổ lộ chính là vì muốn làm cái này sao?

"Như vậy sao được? Bảo bối ngươi buổi tối ngày hôm qua mới phát tiết một lần, khẳng định là không đủ—" Lãnh Liệt một tay đè vai Diệp Thứ Hành xuống, từ bên cạnh tiếp tục khơi mào dục vọng của cậu.

"A~ ngô— tối hôm qua—" đúng rồi! Diệp Thứ Hành quay đầu hỏi: "Ta tối hôm qua có phải là thượng bằng hữu của ngươi?" hắn nhớ rõ chính mình từng đạt cao trào, hơn nữa trên đùi còn có dấu vết—

"Hừ!" Lãnh Liệt cười lạnh một tiếng, dùng sức bóp một chút phân thân trong tay, làm Diệp Thứ Hành kêu lên, "Em tưởng anh sẽ làm em cùng nam nhân khác có phát sinh chuyện gì sao chứ?"Không có làm? Diệp Thứ Hành nhíu mày, sau đó giống như nghĩ thông suốt, dùng ánh mắt thực "dâm đãng" nhìn Lãnh Liệt cười lộ ra hai hàm răng trắng noãn: "Ta thượng ngươi?" Nếu đúng thế thì thật không còn gì có thể tốt hơn!

"Tưởng bở!" hung hăng ấn vào lỗ nhỏ trên đỉnh phân thân, làm Diệp Thứ Hành thiếu chút nữa bắn ra.

"Kia— a~~ nhẹ chút! Ta đây như thế nào—"

"Là anh lấy tay giúp em làm? Như thế nào? Kỹ thuật thật tốt ba?"

"Tốt cái đầu ngươi!" tuy không muốn thừa nhận, nhưng tên gia hỏa này kỹ thuật quả thực là tốt đến mức mỗi lần đều có thể dùng tay khiến hắn đạt cao trào.

Biết chính mình tránh không khỏi, hơn nữa dục vọng cũng bị khơi mào, Diệp Thứ Hành chấp nhận số phận không hề giãy dụa, chuyên tâm hưởng thụ Lãnh Liệt ở trên người hắn phục vụ.

"A~~ ân! A— đừng— ta, ta sắp không được—" cắn răng, Diệp Thứ Hành cảm giác nửa thân dưới của mình nóng đến dọa người, còn có ở mặt sau của mình có cái thứ siêu lớn siêu sứng siêu nóng kia cứ cố ý ma sát, làm hắn vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương.

"Ngoan, thả lỏng liền tốt, muốn xuất thì cứ xuất đi ra a!" Lãnh Liệt dụ dỗ Diệp Thứ Hành phát ra âm thanh gợi tình, buông phân thân của hắn ra, đem Diệp Thứ Hành thân thể lật lại đối diện với mình.

"Ân?" không biết hắn muốn làm gì, Diệp Thứ Hành hai con mắt mê mang mở ra, phát hiện Lãnh Liệt quỳ gối giữa hai chân hắn lại nhìn nhìn phân thân của hắn, động tác này — hắn sẽ không phải muốn— Diệp Thứ Hành không kịp nghĩ tiếp, bởi vì Lãnh Liệt đã há mồm nuốt lấy phân thân của hắn, một trận cảm giác tê dại trực chỉ đại não xông tới!

Hắn đã lâu không có hưởng thụ qua loại đãi ngộ này!

"A~! Ngô—" cắn cánh tay, Diệp Thứ Hành ngăn cản mình lớn tiếng kêu, thật sự quá kích thích! Tên gia hỏa này kỹ thuật thật tốt quá!

Lãnh Liệt đầu tiên là ngậm, tiếp đến là nuốt lấy, sau đó bắt đầu cao thấp phun ra nuốt vào rồi mút, đem phân thân Diệp Thứ biến thành sắp nổ tung.

Tiếng mút mát dâm loạn làm Diệp Thứ Hành đỏ hồng mặt, hắn mở mắt thấy phân thân của mình đang ở trong miệng Lãnh Liệt ra vào, hình ảnh này so với cái đĩa "AV" Triệu Tam Bàn cho hắn kích thích gấp cả trăm lần! Bởi vì diễn viên là hắn cùng Lãnh Liệt!

Thẳng đến Lãnh Liệt thật mạnh mút lấy đỉnh phân thân Diệp Thứ Hành, rốt cục làm hắn bắn ra, một giây trước khi hắn bắn ra Lãnh Liệt nhả phân thân ra, chất lỏng màu trắng bắn một mảng lên ngực hắn, có một ít còn dính lên mặt, Lãnh Liệt tà khí liếm liếm khóe miệng, nhìn Diệp Thứ Hành rồi đem nó nuốt xuống.

"Ngươi— ngươi thế nhưng cũng sẽ làm cái chuyện— chuyện này—" Diệp Thứ Hành hô hấp không nổi tiếp tục cố gắng hít hà, hắn nghĩ mình có phải là già rồi không, chịu kích thích như vậy làm hắn thiếu chút nữa ngất xỉu khứ, đáng giận! Hắn rõ ràng so với Lãnh Liệt nhỏ hơn hai tuổi!

"Lần trước nói qua sẽ giúp ngươi khẩu giao, thế nào? Thoải mái chứ? Lần sau ta sẽ nuốt toàn bộ vào." Lãnh Liệt mỉm cười trở mình đặt ở trên người Diệp Thứ Hành, hai người ôn nhu tiếp hôn. Thẳng đến khi Diệp Thứ Hành cảm giác được Lãnh Liệt tách hai chân hắn ra, một tay ở chung quanh hậu đình hắn ấn nhẹ.Nam nhân tâm lí muốn hưởng hư vinh luôn lớn, khi Diệp Thứ Hành phát hiện ở trên giường chính mình chỉ có thể làm cho Lãnh Liệt muốn làm gì thì làm dắt mũi hắn, thì một loại cảm giác bất bình dần dần dấy lên trong lòng, hắn đầu óc vừa chuyển, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đương lúc Lãnh Liệt nghĩ mở miệng hỏi hắn muốn làm gì thì hắn liền ấn Lãnh Liệt xuống, y như trong băng ở trên đỉnh phân thân Lãnh Liệt liếm một chút.

"Ngô!" Lãnh Liệt nhíu nhíu mày, vì khoái cảm đột nhiên xông lên não này mà cảm thấy hưng phấn không thôi, "Bảo bối—"

Diệp Thứ Hành hai tay nắm lấy phân thân Lãnh Liệt, nhìn thấy cái thứ vốn dĩ đã thước tấc kinh người bị hắn liếm một chút thế nhưng lại tiếp tục to lên, theo bản năng lại liếm một chút. Hắn từng nói qua, chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ sờ vào lão nhị của nam nhân khác, nhưng hiện tại, hắn thế nhưng lại chủ động ngậm lấy thứ ấy của nam nhân—

Cười khẽ, Diệp Thứ Hành ngậm lấy phần đỉnh phân thân, dùng sức mút, cảm giác được Lãnh Liệt một trận run rẩy.

Như vậy mới đúng, như vậy mới công bình, như vậy mới—

Phun ra nuốt vào phân thân đồng thời, Diệp Thứ Hành nâng lên đầu hỏi một câu: "Thoải mái chứ?"

Lãnh Liệt nhíu mày, một tay bắt lấy tóc Diệp Thứ Hành, thanh âm khàn khàn nói: "Đừng học mấy trò xấu, bảo bối! Nhanh lên!"

Hừ hừ hừ hừ~~~ đương nhiên đương nhiên! Ta tuyệt đối không hư hỏng! Diệp Thứ Hành "dâm đãng cười" vươn đầu lưỡi một bên nhìn Lãnh Liệt một bên liếm phân thân của hắn, hình ảnh khiêu gợi đến cực điểm làm Lãnh Liệt mồ hôi đều nhanh chảy xuống, hắn cho tới bây giờ không biết một nam nhân thế nhưng có thể gợi cảm đến trình độ này, bảo bối chủ động chính là không giống với a!

Xong rồi! Hắn mau chịu không nổi!

"Bảo bối, trước dừng lại! Đầu tiên là cho ta đi vào—" Lãnh Liệt nghĩ đem Diệp Thứ Hành đè xuống.

"Những lời ngươi nói ra đều tính chứ?" Diệp Thứ Hành đột nhiên hỏi một câu.

"Cái gì?" Lãnh Liệt tự hỏi những lời này có ý tứ gì.

"Những lời ngươi nói ra đều tính chứ?" lại hỏi một lần, Diệp Thứ Hành một ngụm nuốt kấy phân thân Lãnh Liệt, "Ngô—" kích thước quá lớn, đem cái miệng của hắn đều bị nhét đầy.

Lãnh Liệt bởi vì khoái cảm quá lớn mà nhăn tít hai hàng lông mày, Diệp Thứ Hành nhìn thấy mặt hắn, biểu tình này của Lãnh Liệt hắn là lần đầu tiên nhìn thấy! Quá sức gợi cảm! Gợi cảm đến mức làm cho hắn muốn—

"Tính!" Lãnh Liệt nói một câu, hiện tại chỉ cần làm hắn tiến vào thân thể tuyệt vời của Diệp Thứ Hành thì hắn nói qua cái gì đều tính hết!

Tính liền tốt! Diệp Thứ Hành một nên phun ra nuốt vào phân thân trong lòng cười lạnh một tiếng, ý cười trong mắt làm Lãnh Liệt cảnh giác.

"Bảo bối ngươi—" vì cái gì cười không hoài hảo ý như vậy? Những lời này Lãnh Liệt còn không có kịp nói ra, Diệp Thứ Hành đã đem phân thân của hắn từ trong miệng lấy ra."Giữ lời liền được! Ta nghĩ Lãnh đại cảnh quan của chúng ta cũng sẽ không nói lời mà không giữ lấy lời—" Diệp Thứ Hành thẳng đứng dậy dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng thẳng hướng nhìn chằm chằm Lãnh Liệt.

Là người liền biết này ánh mắt đại biểu cái gì, huống chi là Lãnh Liệt. Hắn nhìn thấy Diệp Thứ Hành bộ dáng hận không thể ngay lập tức ăn hắn, khóe miệng giơ lên cười, thì ra Tiểu Thứ muốn phản công a?

"Ta đã nói cái gì?" Lãnh Liệt cố ý hỏi.

"Ngươi vừa rồi nói cho ta thượng ngươi!" đừng hòng nghĩ lại! Diệp Thứ Hành nghĩ thầm ngươi hiện tại nếu không nhận lão tử lại cho ngươi một quyền!

Lãnh Liệt cười càng ngày càng sáng lạn, Diệp Thứ Hành xem qua vô số lần nụ cười kiểu này, mỗi lần Lãnh Liệt cười như vậy lúc sau hắn liền không hay ho.

"Được a! Cho ngươi ở trên một lần! Không vấn đề!" ngoài dự kiến, thế nhưng đáp ứng rất là sảng khoái.

"Thực sự?" có điểm không tin.

"Đương nhiên, ta nói lời sẽ giữ lời a!" Lãnh Liệt cười đối với Diệp Thứ Hành ngoắc ngón tay, còn tách ra đôi chân thon dài của mình, "Đến đây đi! Bảo bối!"

Ngao~~~~~! Sói đói rời hang! Không hay ho cũng không quản! Mĩ nam là trọng yếu!

Diệp Thứ Hành dùng tốc độ so với so với trốn đạn lạc còn nhanh hơn hướng phiá Lãnh Liệt vọt tới——

***

Hôm nay thời tiết rất tốt, thái dương rực rỡ chói lọi, ngàn dặm không mây.

Thời tiết tốt có thể khiến cho tâm tình hảo lên rất nhiều, nhưng lúc này có một người tâm tình cùng thời tiết hoàn toàn tương phản!

Diệp Thứ Hành ở trên đường tuần tra, lúc này bầu trời có bao nhiêu sáng lạng thì tâm trạng hắn có bấy nhiêu âm u! Nga không! Phải là đã thành phong ba bão táp rồi chứ.

Không hay ho! Rất không hay ho!

Lái xe đi làm vì vội vàng mà bị đâm, cái xe yêu quý đành cứ như vậy một lần nữa bị đem đi đại tu.

Vì phải sửa cái xe yêu quý mà tiền lương tháng này thành ra bội chi, từ nay đến cuối tháng cho dù chỉ ăn cơm hộp cũng không đủ tiêu!

Trở lại sở, sở trưởng hói lại kêu hắn đến văn phòng, nói hắn đi làm muộn đã thế hôm qua còn vô cớ nghỉ không phép, muốn khấu trừ tiền thưởng cuối năm của hắn!

Con xe tiểu cừu (nickname con YAMAHA) của Giang Dương còn chưa có bồi thường cho hắn, hắn nói nếu thế phải tính lãi, hiện tại có khi thành ra phải bồi thường cho hắn một đại con cừu chứ không phải tiểu cừu.

Sờ sờ mông, tê~~ đau a! Vì cái gì đau thì hắn không muốn nói.

Nhưng, mấy cái này còn không phải là chuyện không hay ho nhất! Diệp Thứ Hành cắn răng, nghĩ lại ngày đó hắn liền—

"Yêu! Này không phải sếp Diệp sao? Thật khó mà có thể thấy người đi tuần tra giờ này a?"

Diệp Thứ Hành ngẩng đầu, Triệu Tam Bàn một bên vẫy một bên hướng hắn đi tới."Sếp Diệp ngài thật sự là làm việc có trách nhiệm a!"

"Biết lão tử ta làm việc có trách nhiệm liền tự giác đi, muốn tự thú thì tự mình đến tổ tệ nạn xã hội chịu án, ta không có công phu nói chuyện tào lao với ngươi!" Diệp Thứ Hành tâm tình cực kỳ khó chịu, lúc này tốt nhất là đừng có chọc đến hắn.

Triệu Tam Bàn nhìn nhìn sắc mặt Diệp Thứ Hành, nghĩ nghĩ, đột nhiên ha hả cười, vẻ mặt hớn hở nói: "Ta không phải quan tâm lão nhân gia ngài hay sao! Đúng rồi! Chuyện lần trước thế nào?"

"Cái gì thế nào?" Diệp Thứ Hành nhíu mày.

"Ai! Cái kia a! Chuyện ta giúp ngươi cho chủ ý đấy!" Triệu Tam Bàn nóng nảy, khoa chân múa tay nói.

Chủ ý? Diệp Thứ Hành trừng mắt nhìn, lời nói khi đấy của Triệu Tam Bàn dần dần trồi lên khỏi mặt nước—

"Ngươi là nói—"

"Đúng vậy đúng vậy!" Triệu Tam Bàn gật đầu lia lịa, "Chính là chuyện ý! Thế nào? Thượng rồi chứ? Có hay không làm tiểu tử kia đau đến chết đi sống lại?"

Diệp Thứ Hành nhếch môi cười, cái răng trắng bóc mang theo một rừng âm u nhìn qua trông như quỷ hút máu, chỉ còn thiếu mỗi hai cái răng nanh.

"Thượng, ha hả!" Diệp Thứ Hành nheo mắt cười, thượng! Đương nhiên thượng!

"Vậy được! Ta nói rồi mà, chiêu này nhất định dùng được! Thế nào?"

Hừ hừ hừ hừ~~

"Tốt lắm— ta thượng, ta thượng cái đầu mẹ ngươi ý!" Diệp Thứ Hành đột nhiên nắm chặt tay rống to một tiếng: "Ta đánh chết ngươi con rùa chết tiệt kia! Ngươi con mẹ nó dám cấp cho lão tử cái chủ ý thối thây kia! Hôm nay không đánh cho ngươi đầu đầy sao ngươi sẽ không biết mã Vương gia có mấy con mắt~~~~!" (cái này bạn không hiểu, chắc là điển tích hay truyện gì đó, tra ko ra)

Rống xong liền đối với thân hình gầy yếu của Triệu Tam Bàn một trận quyền cước đấm đá!

"Oa~~~! Sếp Diệp ngài hạ thủ lưu tình a! Ta làm cái gì vậy a? Ai~! Diệp cảnh quan! Diệp thần thám! Đợi một chút đợi một chút!" Triệu Tam Bàn trên mặt đã trúng ba quyền, bụng đã trúng một quyền, mông đã trúng một cước mới thành công khiến Diệp Thứ Hành dừng lại vụ "bạo hành"!

"Ngài muốn giết ta cũng phải cho ta cái lý do để ta chết cho minh bạch chứ!" Triệu Tam Bàn ôm cái mắt gấu trúc ngồi ở ven đường y như tiểu nương tử đáng thương hề hề nhìn Diệp Thứ Hành đang phùng mang trợn má đứng một bên, y như tiểu bạch thỏ nhìn thấy đại dã lang. Người đi đường nhìn vào còn tưởng là cảnh sát đang hành hung công dân vô tội.

"Ngươi mẹ nó còn có mặt mũi để nói!" đại dã lang mở miệng, "Cái gì mà một thuần công chỉ biết thượng người khác tuyệt đối chịu không nổi bị người khác thượng, sau khi bị thượng sẽ thống khổ không chịu nổi, toàn mấy lời rắm thối!"

"Kia ngài có thượng hắn không a?" Triệu Tam Bàn muốn biết tình huống thực tế.

"Ta!" Diệp Thứ Hành dời tầm mắt nhìn cái cột điện ven đường, chi nói mỗi một từ: "Thượng!"Thượng rồi mà không xi nhê? "Kia hắn không thống khổ?"

"Thống khổ cái mông! Hắn còn sung sướng muốn chết đi ấy chứ!" nhớ tới Lãnh Liệt trưng ra khuôn mặt đắc ý cùng nụ cười dâm đãng hớn hở làm Diệp Thứ Hành tức đến muốn đập đầu vào tường chết đi cho xong. (anh Hành a, anh thiệt ngây thơ, thượng ở đây nó có nhiều ý nghĩa nha, anh gà mờ quá đi, bị lừa mà còn không biết, thảo nào bị Liệt ka khi dễ là phải)

Lại còn sung sướng muốn chết? Triệu Tam Bàn sờ sờ cằm, không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, đau đến chảy cả nước mắt nước mũi.

"Ngài xác định người nọ là thuần công sao?"

"Đương nhiên xác định!" Diệp Thứ Hành bĩu môi, điểm ấy hắn đã xác định rồi, bằng không thì mình như thế nào có thể bị hắn—

"Kia— A! Có!" Triệu Tam Bàn nhớ tới cái gì đấy, biểu tình là vẻ hoàn toàn hiểu được, "Là ngài kỹ thuật quá tốt!"

Ân? Diệp Thứ Hành nhíu nhíu mày, "Có ý tứ gì?"

"Ngài nghĩ a! Nếu ngươi kỹ thuật không tốt sẽ đem hắn làm cho thành chết đi sống lại hắn có thể vui sao chứ? Khẳng định là ngài không đủ tàn nhẫn với hắn a!"

Không đủ tàn nhẫn? Diệp Thứ Hành sửng sốt, hắn dám tàn nhẫn với Lãnh Liệt sao? Đến lúc đó ai tàn nhẫn còn không biết a! Chẳng qua— tựa hồ giống như có chút đạo lý.

"Kia— nếu ta không tàn nhẫn bằng hắn thì sao ni?" Diệp Thứ Hành ho nhẹ một chút che dấu nội tâm xấu hổ.

"Vậy thì cần phải có kỹ xảo!" Triệu Tam Bàn khẳng định nói, sau đó nhìn trái nhìn phải, xác định không có kẻ nào "khả nghi", đến gần Diệp Thứ Hành nhỏ giọng nói: "Ta mới nhập "hàng" mới, nếu không ngài thử cầm về nghiên cứu học tập xem sao?"

Lại nữa? "Mấy tên chỉ biết đảo qua đảo lại kia ta xem hết cả rồi!"

"Đây là loại mới, có đĩa là chuyên môn dạy người là như thế nào dùng sức mạnh a!" Triệu Tam Bàn tay tiến vào trong áo khoác sờ loạn một trận, lấy ra một cái đĩa phim GV.

"Cái này a! Bên trong là giảng một người thuộc dạng bị cường làm thế nào để có thể cường bạo một kẻ to con hơn mình a! Còn đem cái kẻ to lớn hơn hắn kia biến thành chết đi sống lại, thống khổ không chịu nổi nhưng sau lại không rời khỏi hắn, cuối cùng là muốn hắn thế nào hắn liền làm thế đó! So với nuôi một con chó con còn dễ bảo hơn! Hắc hắc hắc hắc~!" Triệu Tam Bàn nói đến nước miếng đều phun tứ tung. (Bác này thích khai sáng văn hóa XXX cho bé Hành nhà ta quá, hết NP lại đến SM :">)

Diệp Thứ Hành nhìn cái đĩa phim— phản công đem kẻ to con hơn cường bạo? Làm cho hắn chết đi sống lại, thống khổ không chịu nổi lại còn không thể rời khỏi hắn? Muốn hắn thế nào liền thế đấy? Này nghe— thật quá đã nghiền a! Quan trọng nhất chính là, hiện tại đây là thứ hắn cần! Chẳng qua—

"Triệu Tam Bàn, ta có thể lại tin ngươi sao?"

"Ta Triệu Tam Bàn đối với trời thề, nếu đối với sếp Diệp có nửa điểm dị tâm sẽ bị sét đánh tan xác! Con sinh ra không có mắt!""Ngươi sinh nổi con sao?" Diệp Thứ Hành đá hắn một câu, vẫn có chút động tâm, đang do dự không quyết, chợt nghe "Kít~" một tiếng phanh xe vang lên phía sau, hai người ngẩng đầu vừa nhìn, Diệp Thứ Hành khoảnh khắc sắc mặt tái nhợt!

Chiếc xe màu bạc đỗ ở ven đường, từ trong xe đi ra là một nam nhân cao nhã giống như một quý công tử, nhìn thấy Diệp Thứ Hành cùng với Triệu Tam Bàn đang đứng bên cạnh nhíu nhíu mày, mở miệng phát ra âm thanh trầm thấp mà gợi cảm—

"Ngươi đang làm gì thế?"

Diệp Thứ Hành trong lòng "thiết" một cái! Ngẩng đầu bộ dáng cà phất cà phơ nói: "Ai nha ai nha! Này không phải Lãnh cảnh quan Lãnh đại tổ trưởng tổ trọng án Tây bộ sao! Kính đã lâu kính đã lâu! Ngài không ở Tây bộ lại chạy đến vùng hoang dã chúng ta có việc gì a?"

Lãnh Liệt nhíu nhíu mi, xem ra Tiểu Thứ vẫn còn tứ giận a!

"Vẫn còn tức giận?"

"Tức giận? Ai tức giận? Tức giận ai a? Ta nào dám tức giận gì a? Lãnh cảnh quan ngài thì ai dám tức chứ?" biết lão tử tức giận còn không cùng lão tử giải thích! Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com

"Chả phải rõ ràng cho ngươi ở mặt trên rồi sao?" nói đến là vô tội nhún nhún vai.

"Phi! Kia không phải giống nhau đều bị ngươi—" câu kế tiếp thiếu chút nữa nói ra, cũng may Diệp Thứ Hành phản ứng mau lẹ nuốt trở vào, bằng không thì không biết sẽ dọa người đến mức nào!

Một bên Triệu Tam Bàn nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, nhưng hắn nhìn nhìn Lãnh Liệt, nghĩ thầm: 'Tên gia hỏa này vừa thấy cũng biết là không thể chọc vào! Là tổ trọng án Tây bộ a, đại nhân vật a!'

Lãnh Liệt đi đến bên người Diệp Thứ Hành, nheo mắt liếc Triệu Tam Bàn, làm y vội vàng gật đầu cúi người.

Mẹ nó! Triệu Tam Bàn ngươi đúng là không có nghĩa khí! Gặp tên họ Lãnh kia so với gặp lão tử còn khách khí hơn! Diệp Thứ Hành trong lòng mắng tên Triệu Tam Bàn chỉ giỏi nịnh bợ!

"Ngươi ở trong này làm gì vậy?" Lãnh Liệt hỏi, trên mặt mang theo nụ cười sủng nịch.

Quản ngươi thí sự! Trong lòng còn tức giận, Diệp Thứ Hành chính là không có mở miệng.

Một bên Triệu Tam Bàn thấy thế, vội vàng hảo tâm giúp Diệp Thứ Hành trả lời: "Ha hả! Sếp Diệp cùng ta thương lượng chút chuyện a!"

Lãnh Liệt nhìn nhìn Triệu Tam Bàn, hỏi: "Chuyện gì?"

"Triệu Tam Bàn ngươi bán đĩa cấm của ngươi đi!" Diệp Thứ Hành hét, lão mà nói nữa thì không xong!

"Úc?" Lãnh Liệt cười cười nhìn khuôn mặt Diệp Thứ Hành nói: "Chẳng lẽ ngươi đang mua đĩa cấm? Thì ra ngươi cũng có sở thích này a?" hắn không ngại trở về cùng tiểu bảo bối xem GV! Ân— ý tưởng này không tồi a!

"Ngươi con mẹ nó mới có sở thích này!" Diệp Thứ Hành mặt càng đỏ hơn.

"Đúng a đúng a!" Triệu Tam Bàn "nhiệt tâm" giải thích nói: "Sếp Diệp chính là theo ta trong này lấy mấy đĩa phim 'SM' để tham khảo thôi!"'SM', tham khảo? Mấy từ này khiến cho Lãnh Liệt cảm thấy có hứng thú, hắn cười cười, lấy tay gẩy gẩy phù hiệu cảnh sát trước ngực, hỏi: "Là dạng phim gì?"

Không được! Diệp Thứ Hành trong lòng linh cảm cảnh sát lại bắt đầu báo động! Tên Triệu Tam Bàn miệng rộng kia khẳng định sẽ gây ra chuyện!

"Chính là giảng một người thuộc dạng bị cường làm thế nào để có thể cường bạo một kẻ to con hơn mình a! Còn đem cái kẻ to lớn hơn hắn kia làm cho biến thành chết đi sống lại, thống khổ không chịu nổi nhưng sau lại không rời khỏi hắn, cuối cùng là muốn hắn thế nào hắn liền làm thế đó! So với nuôi một con chó con còn dễ bảo hơn! Ngài nói thế nào? Thực quá hấp dẫn a?" Triệu Tam Bàn ngu ngốc cười.

Lãnh Liệt không lên tiếng, Diệp Thứ Hành mồ hôi cũng đã chảy ra cả một chậu lớn, hắn trộm ngắm Lãnh Liệt—

Ực~~ không hay rồi! Cười đến vô cùng sáng lạn! Chỉ số phẫn nộ lên mức tám!

"Đúng vậy! Thực quá hấp dẫn!" Lãnh Liệt thần tình cười, "Có thể đem mấy đĩa phim đấy cho ta nhìn qua chứ?"

"Đương nhiên đương nhiên!" Triệu Tam Bàn vội đem cái đĩa trong tay hai tay đưa cho Lãnh Liệt.

Triệu Tam Bàn ngươi cái con rùa chết bầm! Như thế nào lại đem cái kia đưa cho hắn?

Lãnh Liệt nhìn nhìn hình bìa đĩa, một mạt cười lạnh chậm rãi nổi lên nơi khóe miệng—

Tình huống khẩn cấp! Tình huống khẩn cấp! Để bảo toàn tính mạng tính mạng đề nghị nhanh chóng chạy trốn! Thỉnh nhanh chóng chạy trốn!

"Đĩa này ta muốn." Lãnh Liệt từ trong túi lấy ra một tờ một trăm NDT đặt lên tay Triệu Tam Bàn, còn không đợi Triệu Tam Bàn nói gì, đem cái đĩa nhét vào trong túi áo khoác xoay người vài bước liền đem Diệp Thứ Hành đang tính trốn kia ôm lấy.

"Aaaaa~~! Buông tay! Buông ra! Họ Lãnh kia trên đường ngươi muốn làm gì?"

"Xem ra ngươi đối với mấy đĩa phim này có hứng thú, yên tâm! Sau khi trở về chúng ta cùng nhau hảo hảo nghiên cứu!" (chết chưa anh, lần nào tính trả thù cũng bị ăn khô mạt tịnh) thẳng đến khi ngươi không muốn nghiên cứu nữa mới thôi! Lãnh Liệt không để ý tới Diệp Thứ Hành giãy dụa, lập tức đem hắn thành bao tải giống nhau vác lên trên vai trực chỉ hướng cái xe đi đến.

"Cút! Đi chết đi! Quỷ mới muốn cùng với ngươi nghiên cứu! Ngươi mau buông ta! Người ta nhìn kia kìa! Ta là cảnh sát!" (anh không còn câu nào mới hơn để nói sao, câu này cũ lắm rồi a, xì; Hành Hành: TMD, cho lão tử im mồm, Bắp: áh áh, bạo hành lương dân..)

"Ta cũng thế!"

"Ta con mẹ nó biết ngươi cũng thế! Ngươi mau buông ra! Ta đang tuần tra a! Con mẹ nó buông ra cho ta!" Diệp Thứ Hành y như tiểu dã miêu bị kẻ khác nắm đuôi, đánh a đánh cào a cào, bất đắc dĩ mà nói thì đối với Lãnh Liệt đều hoàn toàn vô dụng. Mắt thấy sắp bị tống lên xe, Diệp Thứ Hành nhìn Triệu Tam Bàn đã sớm bị dọa thành "người thực vật" đang ngày càng cách xa mình!

"Triệu Tam Bàn mau tới cứu ta! Tên gia hỏa này ở giữa đường giữa chợ bắt cóc cảnh sát a! Nhanh đi gọi người đến!" lúc này đối với Diệp Thứ Hành mà nói thì hắn giờ chả khác nào người bị rơi xuống sông, vội vội vàng vàng ôm lấy cái cọc Triệu Tam Bàn, chỉ cần Triệu Tam Bàn cứu hắn thì ôm chân lão cũng không vấn đề—

Triệu Tam Bàn khép lại cái miệng vì quá kinh hãi mà mở lớn, nhìn Diệp Thứ Hành bị vác lên vai ôm đi, tư tiền tưởng hậu, nhíu mi! Cắn răng! Tâm tàn nhẫn! Nói một câu: "Sếp Diệp, bị tổ tệ nạn xã hội chộp nhiều nhất là giam ta dăm bữa nửa tháng, bị tổ trọng án chộp thì ít nhất là giam ta mười năm không thì cũng nửa đời! Ngài lão nhân gia xin thương cho cái thân già này a!" ý tứ là ta không đắc tội nổi người ta a!

"Tùm!" Diệp Thứ Hành bị một cước đá lại xuống sông.

"Ta phi! ngươi mẹ nó Triệu Tam Bàn! Ngươi là đồ vong ơn bội nghĩa! Vừa rồi còn thề, hiện tại thế nhưng thấy chết mà không cứu! Ngươi bán nhiều đĩa cấm như vậy lão tử đều không có bắt ngươi hôm nay thế nhưng thấy chết mà không cứu! Ngươi chờ, đừng cho ta tìm được ngươi! Bằng không— a~~ nhẹ chút! Tử khách làng chơi!"

Nhìn chiếc xe phóng đi cùng tiếng chửi bới càng ngày càng nhỏ của Diệp Thứ Hành, Triệu Tam Bàn lắc lắc đầu, ta nếu không cứu ngươi ngươi cũng không có chết, ta nếu cứu ngươi ta sẽ chết! Nếu người sếp Diệp muốn thượng chính là người này thì— có xem đĩa gì cũng là uổng phí thôi!

" Sếp Diệp, ta sớm cùng ngài nói qua, làm người— phải tích cực một chút a! Bằng không rất khó thích ứng được với cái xã hội này!" chúc ngài may mắn!

Triệu Tam Bàn còn đang nhìn xa xăm cảm khái như một thi nhân, đột nhiên mấy cô gái đi tới, hỏi: "Triệu Tam Bàn, đĩa mới có rồi chứ?"

"A~ có có! Vừa xong! Vừa rồi có hai vị sếp mua về cùng xem a!" thi nhân khoảnh khắc biến tiểu nhân!

"Thật vậy chăng? Đẹp trai không?"

"Đẹp đến mức muốn hộc máu luôn ấy chứ ~~!"

"Oa~ dễ nhìn a, ta cũng muốn xem~"

Trong xã hội này, làm người vẫn phải tích cực một chút! Bằng không— phản công không thành, còn có thể bị hung hăng "trừng phạt" nga!

—Đệ nhất bộ hoàn— 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro