Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1 QUYỂN 3

Quyển 3: Lam điều vị miên dạSleepless in Blues

Đó tuy chỉ là một lời nói sáo rỗng, Lãnh Liệt cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với Diệp Thứ Hành, tuy vậy Diệp Thứ Hành vẫn tự nhủ bản thân không cần phải để ý, nhưng hắn vẫn cảm giác được điều này quả thực rất khó nói, đơn giản hắn là nam nhân. Khi Lãnh Liệt muốn nói cho toàn thế giới biết nam nhân y yêu cả đời này tên Diệp Thứ Hành, Diệp Thứ Hành lại phát hiện, nam nhân tên Lãnh Liệt trước mắt, lạ lẫm đến đáng sợ —— "Lam điều" hệ liệt, bộ thứ ba, hiện tại bắt đầu—

Đêm đã khuya, thành phố phù hoa được cho là thiên đường với vô số người. Mà thiên đường, đối với nam nhân mà nói, ngọn đèn ái muội không thể nào che dấu nổi dục vọng bùng lên trong cơ thể, không có thời gian hay hạn chế, không có sự phân biệt về địa vị, không có khoảng cách tuổi tác, chỉ cần ngươi nguyện ý đều có thể tìm được mọi thứ, điều kiện duy nhất là ngươi có thể đưa ra một cái giá tương xứng.

Nam nhân kia, đã đứng ở dưới ánh đèn thật lâu. Từ phía sau có thể thấy dáng người hắn tuyệt đẹp, đặc biệt là chiếc áo phông đen ôm sát cơ thể cùng với chiếc quần jean ôm gọn lấy phần hông mảnh dẻ, làm cho người ta cảm nhận được dục vọng muốn vuốt ve, nam nhân khẽ nghiêng mặt, góc độ hoàn mỹ đến cực điểm, ngũ quan sáng sủa, đôi môi hồng nhuận được một chiếc lưỡi đỏ rực khẽ lướt qua, ánh mắt hơi trùng xuống, cả người tản ra một loại dụ dỗ vô thanh, rồi lại lộ ra cự tuyệt, giống như bốn phía cái gì cũng không có, đã cự tuyệt vô số lời mời mọi của nam nhân xung quanh, một mình đứng đợi ở đây, lo lắng mà lại mang theo... tức giận?

Rốt cục, lại có người không chịu được sự hấp dẫn, tiếp cận nam nhân kia.

"Một mình?" Là một lão già với bộ đồ trắng đầy khoa trương.

Nam nhân khẽ ngẩng đầu dùng khóe mắt đánh giá trung niên nam nhân trước mặt, áo sơ mi trắng tinh, không đeo caravat, so với tây trang chỉnh tề, nhìn qua liền hiểu là một kẻ có quyền thế sau khi tan giờ làm liền đến nơi này tìm lạc thú.

Trong mắt lộ ra một tia đắc ý, nam nhân hơi nhếch mép, hướng vị trung niên kia mỉm cười, "Hiện tại hình như không phải—" quả nhiên là một lời nói tràn đầy sự quyến rũ, hơn nữa không có ý đồ cự tuyệt rõ ràng.

Trung niên nam nhân thực hưng phấn, chậm rãi áp sát thanh niên trước mặt, thấy ly rượu trên tay hắn đã cạn, hỏi: "Ta mời ngươi một ly được không?"

"Nga? Tửu lượng của ta không được tốt a, uống rượu làm sao được?" Thanh niên khẽ nhíu mày, hai phiến môi mỏng hơi tách ra dường như đang cố nghiên cứu một vấn đề khó.

Trời ạ! Rất đáng yêu! Nhìn thấy động tác cùng biểu tình trên mặt thanh niên, trung niên nam nhân liền cảm thấy một luồng điện phóng mạnh tới địa phương nào đó trên cơ thể, lập tức nơi đó đã thức dậy!

"Để ta đưa ngươi về nhà!" Thanh niên như vậy, khi đặt ở dưới thân không biết còn có thể phát ra loại phong tình như thế nào nữa!

Lông mi có chút rung động, "Thực sao? Nhưng, nhà của ta ở rất xa—"

"Ta có xe—" Nói xong, trung niên nam nhân đã khẩn cấp dướn người về phía trước, không thể nhẫn lại cảm giác muốn nếm thử hương vị của thanh niên trước mặt.

"Vội cái thí a! Chưa thấy qua nam nhân à!" Thanh niên đột nhiên dùng một bàn tay đem đầu gã đẩy ra, trung niên nam nhân còn chưa kịp phản ứng đã thấy chàng thanh niên đã đứng trước một cánh cửa, "Muốn cũng phải bắt được ta đã!"

A? Trung niên nam nhân sửng sốt một chút, vừa rồi sao lại có cảm giác— có điểm là lạ, mà cũng chẳng kịp nghĩ ngợi thêm, vội vàng lật đật chạy theo thanh niên đã mất dấu sau cánh cửa.

Luồn lách qua vài con ngõ nhỏ, trên một cái sô pha, một nam tử đứng nhìn hai thân ảnh biến mất trong con ngõ nhỏ, cắn chặt răng.

"Sách!"

"Hắc! Một mình? Có hứng thú cùng nhau ngoạn không? Ngươi thực cường a!" Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một nam nhân ăn mặc trưng diện, trên cánh mũi và hai tai đều là trang sực bạc thượng phẩm, dưới ánh đèn hôn ám của đường phố có chút khủng bố.

"Cút!"

Dưới ánh đèn mông lung, ngõ nhỏ ẩm ướt sâu hun hút như không có điểm dừng, tiếng bước chân hỗn loạn chậm rãi tới gần, rốt cục ở một cái ngách nhỏ, thanh niên bị một sinh vật hùng tráng kéo lại, vừa mới xoay người liền bị một đống áp lên.

"Tiểu yêu tinh, xem ngươi còn chạy đi đâu?" Giống như một con sói nhịn đói đã lâu, hai tay khẩn cấp sờ loạn trên người thiến niên, cúi đầu muốn thưởng thức đôi môi mê hoặc kia.

"A a ngươi không biết như vậy rất có tình thú sao?" Thanh niên ngây ngô trả lời, cố gắng cản lại cái miệng đang không ngừng hoạt động trên cổ mình.

Nghe được hai chữ tình thú, trung niên nam nhân đột nhiên *** đãng cười một tiếng, một tay chậm rãi sờ soạng cái mông vểnh của thanh niên, vừa ở bên tai đối phương thấp giọng nói: "Lên giường rồi ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới thực sự là tình thú?"

"Nga?" Thanh niên mở lớn mắt, một bộ hứng thú hỏi: "Cái gì mới là tình thú thực sự?"

Trung niên nam nhân cười cười, từ trong túi lấy ra cái ví da, lấy ra từ trong đó một túi plastic trong suốt chứa đầy những viên thuốc xanh xanh, hình dạng rất là đáng yêu, có điểm giống như những viên kẹo đường ngọt ngào. Nhìn thấy cái túi kia, ánh mắt thanh niên liền thay đổi, nheo mắt dõi theo những viên thuốc.

"Đây chính là đồ tốt, nó có thể cho cưng biết đến thiên đường trông như thế nào—" Trung niên nam nhân dùng một ngón tay nâng cằm thanh niên lên, ngón cái đặt trên môi cậu chà sát đầy phiến tình, "Chỉ cần một viên, liền có thể khiến cưng dục tiên dục tử—"

Dục tiên dục tử? Dường như những từ ngữ này vào tai có lực hấp dẫn rất lớn, thanh niên cắn môi, nhìn trung niên nam tử lấy ra một viên đặt bên môi mình, có thể ngửi thấy mùi thuốc nhè nhẹ.

"Không gây nghiện chứ?"

"Không, đây không phải thuốc phiện, không có gì tác dụng phụ đâu!" Trung niên nam nhân mang nụ cười đầy mặt mà cam đoan, đem viên thuốc đặt ở trên môi đối phương, "Nào! Há mồm, ăn đi rồi cảm nhận—"

"Cảm nhận?" Thanh niên đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Sao ta nghe nói sau khi ăn sẽ bị tổn thương thần kinh, gây ra ảo giác sai loạn?"

Trung niên nam nhân ngây ngẩn cả người, cánh tay cầm viên thuốc run lên.

"Thuốc này có tên 'Đọa thiên đường', là loại mới nhất xuất hiện trên thị trường hiện nay, mấy câu lạc bộ đèn đỏ cùng đám MB tiêu thụ là chủ yếu, nhưng lại khác với các loại thuốc phiện hiện nay, 'Đọa thiên đường' chỉ cần hút sẽ có khoái cảm, hơn nữa loại khoái cảm này không thể giải nếu chỉ dùng phía trước, cho nên có người lợi dụng loại dược này khống chế người bán ***, một phát trúng hai chim! Quả thực hảo a!" Thanh niên nói xong, ý cười trên mặt chậm rãi biến mất, cuối cùng lạnh lùng nhìn thẳng khuôn mặt đã có chút co quắp của trung niên nam nhân.

"Ngươi là ai?" Trung niên nam nhân lùi về phía sau, lại bị thanh niên bắt lấy cánh tay.

"Sao lại bỏ đi như vậy? Không phải muốn cho ta lên thiên đường sao?" Thanh niên châm chọc cười, lực đạo trên tay tăng lên khiến trung niên nam nhân trước mặt phải nhíu mày, tiếp theo lại nói: "Như vậy cũng thực mất hứng a! Một khi đã như vậy, ta đây liền đưa ngươi lên thiên đường đi!" Nói vừa xong đầu gối cũng vừa kịp nhấc, khi trung niên nam nhân còn chưa kịp phản ứng liền giáng xuống nơi yếu hại nhất.

"A—— " Trung niên nam nhân gập người, gắt gao ôm lấy phần bụng dưới, đau đến muốn mở mồm mà không nổi, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống.

"Mẹ nó! Tổ sư cái đồ hám sắc! Dám ăn đậu hủ của lão tử, cũng không hỏi thăm xem lão tử ta làm nghề gì! Còn muốn hôn lão tử!" Nam nhân giơ lên nắm tay liền hạ xuống, một bên đánh một bên mắng: "Không soi gương thử xem mình thế nào, còn dám sờ mông lão tử! Xem ta đá có đứt cái đó của ngươi không!"

Sự thật chứng minh, đá thì không thể đoạn, phải không?

"Lão Đại! Lão Đại" Từ đầu ngõ truyền đến tiếng kêu, một bóng người chạy như điên tới, đúng là nam nhân ngồi trên sô pha lúc nãy. "Lão Đại đừng đánh! Hắn đã sắp tắt thở rồi!"

"Ân?" Dừng tay mới nhận ra, trung niên nam nhân đã quỳ rạp trên mặt đất không còn nhúc nhích. "Thiết! Thực con mẹ nó đánh không đã!" Quay đầu lại đối bóng người rống lên một tiếng: "Diêu Đại Đảm ngươi con mẹ nó nhanh lên! Như thế nào hiện tại mới đến, xíu chút nữa lão đại nhà ngươi bị cưỡng gian đấy có biết không!"

Ai yêu Đại Đảm bước hụt một bước, thiếu chút nữa ngã úp mặt xuống đất. Bị cưỡng gian? Diệp Thứ Hành bị cưỡng gian? Hắn không cưỡng gian người khác thì thôi chứ!

"Hô lão, lão Đại! Ngài sao lại mang tên này đến địa phương quỷ quái này a? Giang Dương, bọn họ tìm khắp nơi không thấy—" Hụt hơi chạy đến trước mặt Diệp Thứ Hành, Đại Đảm nhìn thoáng qua người còn đang quỳ rạp trên mặt đất, dùng chân đá đá, ai? Hoàn toàn không còn phản ứng a?

Diệp Thứ Hành dùng cái mũi hừ một tiếng, "Tên sắc lang chết tiệt này tưởng chiếm được đại tiện nghi, không giáo huấn hắn một chút liền không được!" Nói xong liền kéo áo phông dính sát trên cơ thể lau mồ hôi trên mặt, bình thản để lộ ra phần bụng và hông tinh tế.

Đại Đảm trộm cao thấp dò xét một chút, trong lòng nghĩ: lão Đại càng ngày càng có mị lực hấp dẫn nam nhân! Là cùng do cùng Lãnh lão đại ở chung sao? Ân! Nhất định đúng!

Tổ trưởng thần thánh của Tổ chống mại *** – Diệp Thứ Hành cùng Tổ trưởng Tây cục của đội trọng án – Lãnh Liệt, một người mồm miệng độc ác chỉ biết chửi rủa, một công tử phúc hắc nhưng ưu nhã, một kẻ tồi tệ thích xem tạp trí lố lăng, một kẻ có cuộc sống cùng phẩm vị bất phàm, hai cảnh sát như vậy ở ngoài, có thể nói là đụng không đến nhau, kết quả là do vận mệnh an bài, bởi vì một lần ngẫu nhiên gặp nhau trong một nhiệm vụ — lần gặp nhau này liền gây ra "Kinh thiên địa khấp quỷ thần", rất nhiều năm sau vẫn còn "truyền tụng" trong giới cảnh sát, cũng bởi vì lần gặp nhau này, làm hai người mãi mãi ở cùng một chỗ.

Đơn giản mà nói, hai người này bỗng nhiên bị cột vào cùng một chỗ! Đứng ở địa vị Diệp Thứ Hành mà nói, chính là hắn bị Lãnh Liệt, cái tên khách làng chơi chết tiệt kia bắt được! Đứng ở địa vị Lãnh Liệt mà nói, chính là tiểu Diệp Tử ở trên giường là vật nhỏ ưu tú! A Liệt? Cái này cùng chủ đề ta đang nói đến có liên quan sao?

Tóm lại, hai kẻ khắc khẩu ở chung, không những vậy còn là nguyên một năm! Một năm thời gian, cảm tình có thể trở nên phai nhạt, cũng có thể sâu sắc hơn—

"Gọi điện cho Giang Dương bảo hắn mau tới, kêu anh em mau rước gia hỏa này về." Diệp Thứ Hành chán ghét tiếp tục nện một cú lên người đang nằm dưới đất, nhìn thoáng qua túi thuốc rơi dưới đất, quân giết người—

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vui vẻ vang lên, từ trong ngõ nhỏ vắng vẻ phát ra làm người ta giật mình. Diệp Thứ Hành sửng sốt một chút, sờ sờ túi tiền lấy ra di động, nhìn thoáng qua, nha!

"Uy!"

"Khi nào thì trở về?" Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm ấm áp ôn nhu như nước chảy.

Diệp Thứ Hành run run, "Nhanh, nhanh thôi!"

"Hử?"

Diệp Thứ Hành khóe miệng run rẩy hai cái, mỗi lần nam nhân kia phát ra âm thanh như vậy có nghĩa là y đang nghi ngờ điều gì đó. Tinh như khỉ ấy!

"Đại Đảm cùng lão Hồ còn đang uống, ta phải qua nói bọn họ một tiếng, cũng nên về trước rồi!"

"Nếu không có xe—"

"Không! Thực bất tiện! Thôi đừng nói nữa, ta lập tức trở về!" Nói xong liền nhanh chóng dập máy.

Đại Đảm đi tới bên cạnh hắn, dùng ánh mắt thấu tình mà hỏi: "Lão Đại, ngươi sao không nói cho Lãnh lão Đại nhà ngươi là đang đi làm nhiệm vụ a?" tại Tổ mại ***, quan hệ giữa Diệp Thứ Hành cùng Lãnh Liệt đã không còn là bí mật, tuy nhiên Diệp Thứ Hành cho tới bây giờ cũng không dám mở mồm nói cho họ biết điều gì, nhưng mọi người càng nguyện ý dùng hai từ 'ái muội' đến hình dung hai người này, chẳng qua hiện tại đã thăng cấp thành "lão phu lão thê".

Diệp Thứ Hành trừng mắt nhìn, lúng túng nói: "Còn dám nói cho y biết?"

"Vì sao a?"

"Y— không cho phép ta giả trang thành trai bao." Đây là sự thực, nhưng hắn cũng là nhờ giả trang mà gặp Lãnh Liệt nha! Chẳng lẽ y sợ kéo đâu ra được Lãnh Liệt đệ nhị? Kháo! Có mà điên!

Úc Đại Đảm gật gật đầu, hiểu được! Lãnh lão Đại có cách dạy vợ a! Chẳng qua—

"Lão Đại, chúng ta cũng biết Lãnh lão Đại sợ ngươi xảy ra chuyện, yêu thương ngươi như vậy! Chẳng qua ngươi sống như vậy có mệt không? Cũng lâu rồi không cùng chúng ta đến nightclub a?" Trước kia gì chứ uống rượu với cưa gái chưa bao giờ vắng mặt. Người có "gia đình" quả nhiên thay đổi a!

"Thí! Đó là ta không muốn thôi, muốn tích kiệm tiền cho lúc về hưu thì phải biết tích kiệm từ bây giờ, hiểu không a? Cái tên họ Lãnh kia mà muốn quản ta sao, ta không đánh cho là may!"

Đại Đảm nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt như muốn hỏi: Phải không?

Diệp Thứ Hành sờ sờ cái mũi, cuối cùng cũng buông ra một câu: "Cũng không phải là không cho, chỉ là—" Chỉ là— bỏ đi! Căn bản nói không rõ được! Dù sao, ngửa mặt lên trời thở dài, hắn quen rồi!

"Được rồi, được rồi! Thu quân! Mau gọi điện cho Giang Dương!" Diệp Thứ Hành nhíu mày, "Ta đi trước, ngươi nói với hắn một tiếng, giúp ta viết một bản báo cáo! Đi đây!"

"Ai? Lão—" không thèm để ý Đại Đảm nói cái gì, Diệp Thứ Hành như một con gió đã biến mất, để lại con ngõ nhỏ vắng vẻ. Đại Đảm coi như đã biết thân thủ của Diệp Thứ Hành, hiện tại, còn biết thêm bộ môn khinh công tuyệt đỉnh của Diệp Thứ Hành.

Về đến nhà, hắn nhận ra, cái ổ chó của Diệp Thứ Hành hắn đã không còn là của riêng nữa, đã không còn là cái loại vừa bẩn vừa xập xệ, tủ lạnh ngoại trừ rượu chính là bia, trên sô pha không phải quần áo bẩn cũng chính là đồ lót của một gã đàn ông độc thân. Trong tích tắc đẩy mở cánh cửa ra, trong phòng khách sáng trưng. Diệp Thứ Hành đột nhiên cảm giác được: Cảm giác có người đợi ở nhà khi tan tầm quả nhiên là hạnh phúc!

Huống chi, chờ ngươi còn là một mỹ nhân nhân a!

Trên sô pha, một nam nhân cao lớn tao nhã dùng một tay chống cằm, hai chân thon dài đặt gác lên nhau, đang chăm chú xem tạp trí ở trên bàn, nhìn thấy Diệp Thứ Hành tiến đến, liền mỉm cười.

"Nhanh vậy?"

Hừ! Diệp Thứ Hành xụ mặt đóng cửa, "Nhanh thì sao? Ta mới uống được có nửa chai!" Không cho ngươi đắc ý đâu!

Lãnh Liệt mỉm cười, đã sớm quen cái tính này của hắn, hướng Diệp Thứ Hành vẫy tay, "Lại đây."

Nếu là một năm trước, Diệp Thứ Hành khẳng định sẽ phỉ nhổ một câu: Ngươi gọi cẩu sao! Chẳng qua, cho tới bây giờ, quan hệ giữa hai người— cũng đã thăng hoa đến một cảnh giới mới!

Diệp Thứ Hành chép miệng, đi đến bên cạnh Lãnh Liệt, triệt để bỏ qua đôi tay của đối phương, chẳng qua Lãnh Liệt đã nhanh chóng nắm tay Diệp Thứ Hành kéo đến bên cạnh mình. Hành động thân mật giữa tình nhân như vậy, đã trở thành tự nhiên. Diệp Thứ Hành điều chỉnh cơ thể thành một tư thế thoải mái nhất, đầu gối trên đùi Lãnh Liệt, người kia cũng cúi xuống dùng mũi dụi dụi lên mũi hắn.

"Ngươi là cẩu a?" Diệp Thứ Hành bắt lấy đầu y nhẹ nhàng kéo lùi lại một chút, "Đã trễ như vậy sao còn chưa ngủ?"

"Không có mùi của ngươi ta ngủ không được a!"

Kháo! Diệp Thứ Hành ngạc nhiên, sau đó may mắn vì vừa rồi cũng vừa uống rượu, nếu không trên người bây giờ cũng chẳng có nổi một mùi gì—

"Cả người đầy mùi rượu có gì đáng để ngửi chứ!" Có điểm chột dạ— "Ngươi đang làm gì?" Phải nhanh đánh trống lảng.

Lãnh Liệt cười cười, "Chờ ngươi, tiện thể nghiên cứu một số thứ." Nói xong còn nhìn thoáng qua đồ vật đặt trên bàn, vẫn còn mở nha.

Nghiên cứu? Diệp Thứ Hành ánh mắt sáng ngời, "Có phải là cách điểm huyệt không?" Bộ công phu này Lãnh Liệt hắn đã sớm cảm thấy hứng thú, bản thân là người bị điểm huyệt, cuối cùng cũng có ngày trả thù a! Tuy nhiên Lãnh Liệt mỗi lần đều vác hắn lên giường mà "chỉ dạy"!

"Ân!" Lãnh Liệt gật đầu, "Chẳng qua ngươi về rồi thì thôi, chúng ta ngủ, nha!"

"Đừng a! Ta cũng chưa buồn ngủ, ngươi tiếp tục nghiên cứu, thuận tiện ta cũng muốn nghiên cứu một chút! Mau mau!" Diệp Thứ Hành như cá chép vượt long ngôn mà bật dậy, cầm lấy tờ giấy trên bàn, "Đây là huyệt vị đồ đi!" phía trên toàn bộ là huyệt vị trên cơ thể người!

"Phải—" Lãnh Liệt sâu xa cười, hai tay ôm lấy hông Diệp Thứ Hành.

"Ta muốn xem! Ta—" Diệp Thứ Hành cầm lấy kia bản vẽ, tập trung nhìn vào, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, là huyệt vị đồ, đúng vậy, nhưng tấm đồ này—

"Này, đây là—" Thấy bộ dáng ngơ ngác của hắn, Lãnh Liệt cũng đứng dậy, cằm gác lên vai Diệp Thứ Hành, cười hỏi: "Thế nào? Đúng vậy? Ta tự mình vẽ đấy!" Thực đáng yêu phải không?

"Cái tính biến thái của Lãnh Liệt ngươi sao không thay đổi a!?" Bản vẽ huyệt vị, lẽ ra là một người bình thường ở trên mới đúng — thế nhưng đây là Diệp Thứ Hành! Không nói đến chuyện không có quần áo, nhưng từng cọng lông sợi tóc cũng vẽ rõ ràng như vậy, hơn nữa hình dạng 'cái gì đó' cũng rất chuẩn — a phi!

"Đây là cái gì? Vì sao lại vẽ ta thành *** đãng như vậy? Khách làng chơi chết tiệt nhà ngươi cảm thấy như vậy vui lắm phải không? Chơi vui không? Sao không đi mà vẽ chính mình ý?"

"Bảo bối không biết tự vẽ bản thân rất biến thái sao?" Lãnh Liệt đúng lý đúng tình mà nói: "Hơn nữa ta nghĩ biểu tình này khá đúng a! Ta là tham khảo biểu tình khi đạt cao trào của ngươi mà vẽ lại a "

Lửa giận của Diệp Thứ Hành lại một lần nữa bốc cháy, ở cùng Lãnh Liệt một năm, lửa giận của hắn cũng ngần ấy thời gian rực cháy! Câu đầu tiên Diệp Thứ Hành muốn nói đầu tiên là, hắn cùng Lãnh Liệt cùng một chỗ thật sự là tác nghiệt a!

"Đi chết đi! Ngươi thật sự là biến thái đến cực điểm! Tại sao trước đây ta lại nhìn trúng tên biến thái này cơ chứ?" Ném món đồ trong tay xuống đất, Diệp Thứ Hành xoay người bắt lấy cổ Lãnh Liệt mạnh mẽ lắc, nếu có thể cứ như vậy chết đi thì cũng là hắn vì dân trừ hại! Lại hoàn toàn không có ý thức được câu nói cuối cùng của mình giống nhe một lời tỏ tình.

Lãnh Liệt nghe được liền thấy trong lòng nở hoa. Hắn biết Diệp Thứ Hành không bao giờ muốn bộc lộ tình cảm, lại luôn trong lúc vô ý nói ra tình cảm đối với y, đây chính là điểm đơn thuần của Diệp Tử nhà y, cũng đúng là điểm khiến y yêu đối phương. Cũng bởi vì điều này mà y luôn không nhịn được mà luôn muốn ăn Diệp Thứ Hành, có đôi khi Lãnh Liệt cũng nghĩ thấy mình thực giảo hoạt, nhưng là, chỉ muốn độc chiếm Diệp Thứ Hành, giảo hoạt một chút thì có sao đâu?

Tùy ý để Diệp Thứ Hành bóp cổ mình, Lãnh Liệt ôm gọn cả người hắn vào trong ngực.

"Ách—" Diệp Thứ Hành nhíu nhíu mày, "Uy! Đừng ôm chặt vậy!" Tự dưng ôm gấp vậy làm gì?

"Ta thích ngươi, Diệp Tử!" Thanh âm Lãnh Liệt gợi cảm trầm thấp đã được phát huy đến cực hạn. Diệp Thứ Hành trừng mắt nhìn, nghiến răng.

"Làm cái gì? Không thấy ghê tởm a— đột nhiên nói lời này—"

"Ngươi thật đáng yêu, Diệp Tử, ta yêu ngươi!"

Giờ đến lượt cái cổ cùng tai của Diệp Thứ Hành nhiễm một tầng hồng sắc, này, điều này là sao? Khách làng chơi chết tiệt tự dưng dở chứng a? Mặc dù y luôn như vậy, nhưng là hôm nay— kháo! Chẳng lẽ y biết chuyện ta giả trang thanh trai bao? Muốn đánh phủ đầu a?

"Ngươi— a!"

Tay Lãnh Liệt không biết từ lúc nào đã nhẹ nhàng luồn vào trong chiếc quần Diệp Thứ Hành đang mặc, ở trên cái mông mịn màng khẽ nhéo một cái, Diệp Thứ Hành hít sau một hơi, vừa cúi đầu liền nhìn thấy biểu tình Lãnh Liệt tràn ngập dục vọng cùng "*** đãng", nhưng cũng thực gợi cảm—

Đừng nói là tiền *** hậu sát nha?

"Để ta dạy ngươi công phu điểm huyệt, ân?" Lãnh Liệt cười mị mị, ngẩng đầu ngắm nhìn hắn.

Diệp Thứ Hành ánh mắt sáng ngời, "Thực sao?"

"Đương nhiên—"

"Nhưng —" Có điểm kì lạ, "ngươi sờ mông ta làm gì?" Còn có xem ánh mắt kia, đừng nói là dạy cái gì, rõ ràng là muốn hành hạ hắn một phen.

Không nhẹ không nặng mà vuốt ve phần thịt phấn phấn nộn nộn trong tay, Lãnh Liệt càng tăng thêm sát thương cho tuyệt chiêu "Người thần đều ghen", Diệp Thứ Hành lại một lần nữa hận bản thân chưa bao giờ thắng nổi "mỹ nhân kế", tuy mỹ nhân này hắn cho đến bây giờ ăn cũng chưa nổi!

"Trước phải dạy ngươi nhận biết huyệt vị a!" Vẻ mặt Lãnh Liệt lộ ra sắc thái như là đương nhiên, nhanh tay cởi luôn quần Diệp Thứ Hành xuống.

"Thúi lắm! Trên mông thì làm gì có huyệt nào a? Ngươi lừa ta sao?"

"Đương nhiên có, chẳng phải ở đây sao!" Nói xong, ở trên người Diệp Thứ Hành dùng sức ấn một cái.

"A" Diệp Thứ Hành lập tức cắn môi, âm thanh *** đãng vừa rồi là do hắn phát ra sao? Lãnh Liệt đang dạy ngươi điểm nguyệt hay rên rỉ a!

"Thế nào? Không lừa ngươi đi?" Người nào đó cười như cáo trộm được gà.

"Con mẹ nhà ngươi dùng ta để thử sao? Buông ra! Buông tay! Ta không học! Ngươi chậm rãi tự điểm đi! Điểm cái phía dưới đằng trước cùng đằng sau nhà ngươi ý, lão tử không cùng ngươi chơi nữa!" Nói xong Diệp Thứ Hành bắt đầu giãy giụa muốn thoát ra khỏi người Lãnh Liệt.

Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com

Nhưng sao mà dễ vậy được, Lãnh Liệt dùng sức một chút liền đem hắn quăng lên sô pha. Diệp Thứ Hành chỉ cảm thấy choáng váng một chút, mở được mắt ra vừa vặn thấy toàn bộ quần áo đã bị cởi bỏ, một bàn tay ở trước ngực hắn vuốt ve.

"Bây giờ ta sẽ dạy ngươi vị trí các huyệt khác, phải nhớ kĩ nga!" Lãnh Liệt thực "ác liệt" mà cười, ở trên người Diệp Thứ Hành sờ soạng, "Huyệt này, có thể khiến ngươi càng trở nên mẫn cảm—"

"A!"

"Huyệt này, có thể làm cho người ta hoàn toàn thả lỏng —"

"Úc"

"Còn đây —" dừng một chút, Lãnh Liệt đem tay đặt trên bộ vị làm ngươi ta khó nói, ở bên tai Diệp Thứ Hành khẽ cười, khiêu khích mà nói: "Là làm cho mặt sau trở nên thực cơ khát —"

Ta thao! "Khách làng chơi chết tiệt, ngươi con mẹ nó từ khi nào học được mấy cái thối tha này a! Mà tại sao chỉ có mình ta phải hứng chịu mấy chuyện này a!"

Suốt một buổi tối, Lãnh Liệt lão sư thực "tận tụy" mà dạy cho Diệp Thứ Hành đồng học kiến thức về kĩ năng điểm huyệt, hơn nữa còn trên người hắn tận tình chỉ dạy "thực tiễn chứng minh" một phen.

.

.

Bạn đang rảnh =)) nên công lực thâm hậu bất ngờ nha

Mà ngọt quá ... Liệu đây có phải là cân đường trước tâm bão không ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro