CHƯƠNG 5
Chính văn chương thứ năm
"Tiểu đệ đệ của ngươi không ngóc đầu dậy nổi đúng không?"
"Ngươi không thể cùng nữ nhân trên giường đúng không?"
"Ngươi—bất—lực—nga!""A~~~~~!" hét thảm một tiếng, Diệp Thứ Hành trợn tròn mắt nhìn trần nhà màu trắng, đây là hắn mấy ngày nay lần thứ n gặp 'ác mộng' tỉnh dậy, lấy tay xoa xoa cái trán, mới phát hiện ngay cả tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.
Từ lúc bị tạm cách chức đến nay tối nào Diệp Thứ Hành đều mơ thấy có người ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu nói đó, cứ nói mãi, nói không ngừng! Người kia là ai Diệp Thứ Hành không cần nhìn cũng biết là tên họ Lãnh vương bát đản kia!
Thuận tiện nói một chút, Diệp Thứ Hành bị đình chỉ tạm thời. Thật ngoài dự kiến của hắn! Diệp Thứ Hành lúc đầu nghĩ hắn khẳng định sẽ bị lão hói sở trưởng quẳng đi làm cảnh sát giao thông hay cảnh sát hộ tịch, nhưng rốt cuộc lúc đến văn phòng sở trưởng để nghe lão hói mắng thì chỉ thấy lão nói một câu: "Giao súng cùng phù hiệu ra đây, về nhà chịu án đình chỉ, tự kiểm điểm đi".
Nói thật ra thì kết quả này không hề xấu chút nào! Ít nhất có bốn kẻ trong tổ tệ nạn xã hội vui đến không thể vui hơn! Như Diêu Đại Đảm nói thì hắn đã chuẩn bị tinh thần để đến tổ phản gián báo danh rồi! Tạm thời cách chức so với bị "xung quân" hảo hơn...ít nhất còn có ngày trở về! Lão Hồ khuyên hắn ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi lão trọc hết giận sẽ gọi hắn trở lại, coi như tự thưởng cho mình một kì nghỉ phép dài hạn đi!
Diệp Thứ Hành ngẫm lại cũng thấy đúng, dù sao thực bị đuổi thì cũng luyến tiếc! Nhưng làm hắn khó chịu chính là: cách chức tạm thời lí do là vì hắn đấm Lãnh một quyền! Mẹ nó! Sớm biết như vậy lúc ấy đá thêm mấy cú cho đã! Cho hắn "tuyệt tử tuyệt tôn"! (các nàng biết ảnh định đá vô đâu chưa ^^)
Lúc sở trưởng hói nói một quyền kia của hắn thiếu chút nữa đem răng của Lãnh Liệt 'lăn đầy đất', Diệp Thứ Hành hận a! Theo bản năng hỏi: "hắn không việc gì?"
Sở trưởng còn tưởng rằng hắn hối hận quan tâm người ta, liền gật gật đầu, "Ân! Không bị thương nặng, chẳng qua cũng—"
"Thực con mẹ nó phí của!"
Cả phòng lặng ngắt vài giây, xong Diệp Thứ Hành bị đá một phát tống ra ngoài cửa!
Chậm chạp khôi phục tinh thần, Diệp Thứ Hành nhìn đồng hồ, đã bốn giờ hơn rồi! Đếm qua thức suốt đêm xem phim, thế là ngủ một mạch đến tận bây giờ. Bụng trống trơn, mở tủ lạnh trừ bia cùng trứng gà chả còn cái gì khác, quả nhiên là cuộc sống của kẻ độc thân.
Tùy tiện mặc một cái áo phông, mặt trên còn có hình thỏ Tuzki, mặc vào cái quần lửng hoa hòe hoa sói, chân xỏ đôi tông màu xanh, Diệp Thứ Hành nhìn qua giống như vừa đi du lịch Hawaii về xong. Theo lấy ra mấy tờ 100 NDT, hắn tính ra của hàng tiện lợi mua mấy thứ nhét đầy bụng. Không đi làm thì chỉ có thể ra đấy ăn qua bữa, Diệp Thứ Hành không dám tưởng tượng nếu không có mấy của hàng tiện lợi thì hắn sống kiểu gì.
Ngậm điếu thuốc, Diệp Thứ Hành trong lòng càng nghĩ càng không hiểu. Chính mình cùng Lãnh Liệt rốt cuộc là bị làm sao, vì cái gì đụng tới hắn liền không gặp được chuyện tốt? Mà hắn vì cái gì cứ suốt ngày tìm cách 'quấy rối' mình? Nhớ tới Lãnh Liệt "quấy rối" mình, Diệp Thứ Hành một trận run run! Tên họ Lãnh này là đồng tính? Cũng không phải là không có khả năng, nhưng cậu không phải đồng tính a! Làm sao bây giờ? Ngẫm lại chính mình là bởi vì hắn bị cách chức tạm thời cũng không đáng sợ bằng!
Ghê tởm! Phải như thế nào đối phó với loại lưu manh cao cấp vô lại đây? Một người năng lực dù sao có hạn, nếu có thêm một người liền ok! Nhưng là bên cạnh mình có kẻ nào có khả năng đối phó với loại người này a? Không phải cảnh sát, cũng không biết Lãnh Liệt, lại biết về đồng tính luyến ái, lại— Diệp Thứ Hành nheo mắt, nhìn thấy phía trước có một thân ảnh quen thuộc—
***
"Tiểu ca mua cái này khẳng định không sai đâu a! Đây là bộ mới nhất nha, không có mã, đảm bảo ngươi xem thích muốn chết luôn!" nam nhân vẻ mặt khả ố cười quảng bá 'sản phẩm' cho một gã thanh niên bốn mắt , bên chân còn bày một rương toàn băng đĩa.
"Có loại trên truyền hình đưa tin không?" gã thanh niên bốn mắt nhìn chằm chằm cái đĩa in hình một phụ nữ lõa thể mằn trên giường, chỉ nghe hắn nói cũng biết là dân sành sỏi.
"Chỉ cần xuất bản rồi thì đảm bảo tôi có hàng ngay lập tức!"
"Mười đồng chẳng phải là quá đắt sao!"
"Tiểu ca ngươi thật sự là, được rồi được rồi! Ta coi như bán mở hàng cho ngươi, mua hai đĩa 15 đồng, lần sau phải mang bằng hữu đến mua hàng cho ta a!"
Gã bốn mắt liền nhanh chóng trả tiền rồi cầm hai cái đãi đi mất.
Diệp Thứ Hành gọi to: "Triệu Tam Bàn."
"Ai~! Muốn mua phim AV hử? Vừa xong—" Triệu Tam Bàn quay đầu cười tươi như hoa, vừa nhìn thấy Diệp Thứ Hành, hoa lập tức héo, khiêng thùng bỏ chạy, toàn bộ động tác chỉ trong vòng có ba giây, vừa thấy đã biết hắn đã trải qua trưởng kì huấn luyện.
"Ta đếm đến ba còn chạy ta nổ súng! Một!" lời vừa nói ra, Triệu Tam Bàn chạy bán sống bán chết như bị ngựa đuổi đã quay ngoắt 180 độ chạy lại phía Diệp Thứ Hành.
"Diệp cảnh quan lão nhân gia ngài đi tản bộ a? Ai yêu! Thật đúng là ăn mặc thời thượng a!" Triệu Tam Bàn lộ ra hàm răng vừa vàng vừa sỉn cười với Diệp Thứ Hành.
"Vỗ mông ngựa ít thôi lão béo! Lại bán hàng cấm hả, có phải muốn chờ ta tới bắt đúng không?" Diệp Thứ Hành đem cái thùng của Triệu Tam Bàn đá đến ven đường, vứt điếu thuốc xuống vỉa hè rồi đặt mông ngồi lên bậc thang bằng đá cement xanh ngay đấy.
"Đại nhân ngài sao lại nói thế! Ta lại chả nhẽ không biết hôm nay ngài ở nhà chắc?" Triệu Tam Bàn cũng đi theo ngồi xuống, bị Diệp Thứ Hành trừng mắt nhìn, lập tức đứng lên ngồi xổm xuống đất, "Hơn nữa ta cũng không phải là buôn bán gì cả nha, cái này chỉ là đi ngang qua thấy có thể kiếm chút lời nên mới rao bán thôi! Tiền đến tận miệng ai lại bỏ đi cơ chứ! Ha hả!"
Diệp Thứ Hành liếc mắt nhìn Triệu Tam Bàn đang siểm nịnh cười, nghĩ thầm cái thể loại này thì được cái tích sự gì! Thôi thì không thể yêu cầu cao, đành chịu khó một chút vậy! Nghĩ vậy, Diệp Thứ Hành lại rút ra một điếu thuốc, Triệu Tam Bàn lập tức rút ra bật lửa châm cho hắn.
"Triệu Tam Bàn, sếp ta hôm nay không đi làm, coi như không thấy! Ngươi hôm nay số đỏ!"
"A! Được được! Cám ơn Diệp cảnh quan! Không! Cảnh sát trưởng Diệp !"
"Ta con mẹ nó thèm vào cái chức mèo ấy!" Diệp Thứ Hành tức giận nhưng miệng thì lại hơi cười, rút điếu thuốc suy nghĩ trong chốc lát, nhìn về phía xa xa đăm chiêu hỏi: "Triệu Tam Bàn ta hỏi ngươi, ngươi phải nói thật cho ta."
"A? Úc! Ngươi hỏi, ta khẳng định nói thật a!" Triệu Tam Bàn nghĩ thấy hôm nay sếp Diệp có điểm không đúng, như thế nào— như thế nào thâm trầm như vậy a?
"Ngươi hiểu rõ về đồng tính sao?"
"A?" Triệu Tam Bàn sửng sốt, "Chẳng nhẽ ngài là?"
"Ngươi con mẹ nó mới là như thế! Ta hỏi ngươi biết hay không biết!"
Triệu Tam Bàn cúi đầu trong chốc lát, nói: "Không tính là hiểu rõ. Nhưng cũng biết chút, ngài biết chúng ta làm nghề này—"
Biết chút là được rồi. Diệp Thứ Hành trong lòng thảo luận, lại hỏi: "Ngươi nghĩ thấy đồng tính tối không thể chịu đựng được là cái gì?"
"Này a— đại khái là bị người ta khinh bỉ ba? Chẳng qua cũng có ngoại lệ, dù sao hiện tại có quốc gia đã cho phép đồng tính kết hôn, nếu còn như trước kia khinh bỉ ngược lại sẽ bị người khác xem thường nói ngươi không tôn trọng nhân quyền!"
Diệp Thứ Hành không nghĩ tới Triệu Tam Bàn thế nhưng lại nói ra được những lời như vậy, xem ra hắn không có tìm lầm người! Đúng a! Thời đại gì rồi, họ đồng tính thì kệ họ chứ liên quan quái gì đến mình! Hơn nữa miệt thị họ thì quả thật là có điểm không nhân đạo! Tên họ Lãnh kia có thối tha thì mình cũng không thể thối tha như hắn a!
Xem ra cách này không được! "Thế thì không nói đến phương diện tinh thần?"
"Kia ngài là nói phương diện thân thể hả?" Triệu Tam Bàn hỏi lại.
"Ách— xem như là thế! Ngươi trước tiên nói xem."
"Cái này còn phải phân ra—" Triệu Tam Bàn sờ sờ cằm làm ra vẻ nghiêm túc.
Lại còn phân ra ? "Phân ra cái gì?" Diệp Thứ Hành trưng ra vẻ mặt "ham học hỏi".
"Ngươi nói người kia là công hay là thụ?" Triệu Tam Bàn ra vẻ chuyên gia.
"Cái gì là công thụ?" hắn thật đúng là không biết cái này.
"Không phải chứ?" Triệu Tam Bàn biểu tình không tin được, "Ngài bắt mại dâm thế nhưng không biết cái này?"
"Rắm thối gì mà lắm thế! Nói mau!"
"Ai ai! Chính là khi làm 'cái chuyện kia' hắn là ở mặt trên hay ở dưới?"
Úc! Diệp Thứ Hành hiểu được, chính là hỏi Lãnh Liệt là bị 'cái kia' của người khác thượng hay là dùng 'cái kia' thượng người khác! Này còn cần hỏi sao? Hắn hình dáng thế ai dám thượng hắn! Khẳng định là— "Là công!" Diệp Thứ Hành khẳng định nói, "Hắn là công!"
"Công thì dễ nha!" Triệu Tam Bàn bật cười, mặt như khỉ nói: "Công sợ nhất chính là bị người khác thượng! Đặc biệt là là loại thuần 1, a! 1 chính là công! Bọn họ chỉ dùng 'cái kia' thượng người khác, vĩnh viễn không muốn bị người khác thượng, như vậy nếu ngày nào đó bị thượng khẳng định vô cùng thống khổ!"
Như vậy a— Diệp Thứ Hành nghe được kinh ngạc! Thì ra tên họ Lãnh sợ cái này a! Nhưng là— hắn không thể đi thượng tên Lãnh kia a? Lãnh Liệt cổ tay hắn chính là kiến thức qua, đừng nói có thể bị đánh thành liệt nửa người, kể cả tên họ Lãnh kia có tụt quần xuống kêu hắn thượng hắn cũng không dám a!
Hơn nữa— hắn gần đây không có 'ngóc đầu' dậy được! Nghĩ vậy Diệp Thứ Hành lại một trận buồn bực.
"Diệp cảnh quan, ngài xem biện pháp này thế nào?" Triệu Tam Bàn nhìn thấy Diệp Thứ Hành biểu tình hết kinh ngạc rồi lại thống khổ hỏi: "Nói xong ngài thả cho ta đi nha! Còn phải kiếm chút tiền đã chứ!"
"Kiếm cái mông! Ngươi còn đi bán cái loại băng đĩa này a?" Diệp Thứ Hành chửi.
Đột nhiên có hai cô gái đi đến, xem hình dáng cũng chỉ hơn hai mươi là cùng, ăn mặc gọn gàng xinh xắn, Triệu Tam Bàn nhìn mỹ nữ nước miếng đều nhanh chảy ra, vội vàng đứng lên nói: "Hai mỹ nữ khỏe a! Có cái gì cần ta hỗ trợ?"
H
ai cô nhìn thoáng qua Diệp Thứ Hành đang ngồi dưới đất, ghé tai xì xầm với nhau gì đấy, sau đó nói với Triệu Tam Bàn: "Bọn tôi muốn 'cái kia' phiến tử (băng đĩa có cảnh nóng*AV, GV ý*), có đĩa mới không?"
Triệu Tam Bàn suy nghĩ vài giây, lập tức phản ứng! Vội vàng nói có có, liền bắt đầu ở cái thùng kiếm kiếm tìm tìm, sau đó lấy ra một đĩa DVD đưa cho hai cô gái.
"Đây là hàng mới nhất, của Nhật Bản nhập khẩu, đảm bảo vừa lòng quý cô!"
Diệp Thứ Hành nhíu mày, không hiểu tại sao hiện tại con gái cũng muốn xem AV, liếc mắt nhìn nhãn cái đĩa DVD kia, lúc nhìn thấy thì sợ đến rớt cả điếu thuốc trên mồm! Kia rõ ràng là— hai nam nhân đang ở trần!
Hai nam nhân ở trần thì hắn không ngạc nhiên, nhưng hai nam nhân ở trần làm tình thì—
Diệp Thứ Hành miệng cũng quên đóng lại, lại nghe một cô hỏi: "Có loại SM không?"
"Có! Có! Mấy đĩa này đều là loại đó!" Triệu Tam Bàn nhiệt tình giới thiệu.
Bỗng một cô liền quay qua nhìn nhìn Diệp Thứ Hành, chỉ vào hắn cười hỏi: "Có hắn diễn không?"
Triệu Tam Bàn sửng sốt! Còn Diệp Thứ Hành ngu người!
***
Rốt cuộc hai cô gái kia cũng mua hết số "AV" mà Triệu Tam Bàn giới thiệu rồi rời đi, Triệu Tam Bàn cầm tiền đếm mặt thì tươi hơn hớn, cuối cùng đối với Diệp Thứ Hành một bên vẫn đang hóa thạch nói: "Sếp Diệp à, ngài về sau thất nghiệp cũng không cần buồn, qua Nhật Bản khẳng định thế mạnh của khuôn mặt đẹp trai kia đi!" sau này nhất định phải mời sếp Diệp đứng bên quầy thì tha hồ mà kiếm tiền!
Diệp Thứ Hành nghĩ thấy mình như là vừa mới tiến hóa không bao lâu vẫn còn ở trong động, thế giới bên ngoài đối với hắn như tựa như người nguyên thủy lần đầu tiên biết dùng lửa để nấu chín thức ăn_ mới mẻ vô cùng.
"Triệu Tam Bàn, ngươi nói thật cho ta biết ngươi bán loại 'AV' này được nhiều hay ít—"
"Này, ta cũng không rõ lắm! Dù sao thể loại này bán rất được nha, rất nhiều cô trong khu này là khách quen của ta đấy." Triệu Tam Bàn không sao cả nói.
"Thế giới này tiến hóa quá nhanh—" Diệp Thứ Hành bất đắc dĩ lắc đầu, hắn già rồi sao?
Triệu Tam Bàn hít một hơi, vỗ vỗ bả vai Diệp Thứ Hành, làm ra vẻ hiểu biết thông cảm nói: "Sếp a! Không phải Triệu Tam Bàn ta đả kích ngươi, có đôi khi làm người phải tích cực một chút, bằng không là rất khó thích ứng với xã hội này! Cái đĩa này cho ngươi, hy vọng giúp ngươi mở mang đầu óc!" (có kẻ dụ dỗ 'trẻ nhỏ' xem phim đồi trụy kìa)
Diệp Thứ Hành run rẩy cầm trong tay cái đĩa Triệu Tam Bàn đưa cho, ngẩng đầu nhìn Triệu Tam Bàn, thấy gã đối với hắn ra sức gật gật đầu!
Mặt trời chiều ngả dần về tây, tại một góc tràn ngập ánh chiều tà soi rọi, hai cái bóng nam nhân kia đổ xuống mặt đường càng ngày càng dài—
***
Về đến nhà, Diệp Thứ Hành đem cửa khóa trái lại, kéo rèm xuống, ngẫm lại vẫn thấy không yên tâm, bèn đem cả cửa sổ đóng kín mít lại luôn. Mở cái máy tính dùng hơn 3 năm, đem đĩa nhét vào ổ, Diệp Thứ Hành tắt đèn, nhìn chằm chằm cái máy tính đang khởi động—
"Ực~" nuốt nước miếng. Hắn thấy mình giống như lại diễn lại cái thời mười bảy tuổi ở nhà xem lén phim con heo.
Màn hình hiện ra một loạt các kí tự, hắn xem không hiểu. Cũng không hơi đâu mà chú ý. Sau đó, màn hình liền hiện ra——
Một nam nhân cỡ đại thúc đang liếm phân thân của một thiếu niên.
Thiếu niên biểu tình vừa giống như thống khổ lại vừa thoải mái rên rỉ.
Đại thúc cầm lấy đầu phân thân của mình đưa đến bên miệng thiếu niên muốn hắn liếm, cuối cùng đem cả phân thân cho vào miệng thiếu niên, thiếu niên kia thì một bên liếm láp một bên không ngừng kêu hừ hừ.
Sau đó đại thúc tách hai chân của thiếu niên ra, đem phân thân đang ngẩng đầu vừa hồng vừa trướng lại to của mình đi đến giữa hai chân người kia, sau đó chậm rãi cắm vào— cái lỗ trên mông của thiếu niên! (Diệp Thứ Hành chỉ tìm được từ này để hình dung) [khổ, đoạn này là do anh Hành anh ý tự miêu tả, ko phải do ta dịch ngu đâu đấy. Mà ta dịch ngu kệ ta, cấm ý kiến *cầm chảo*]
Thiếu niên thống khổ hét lên, đem cái thứ thô to đến dọa người kia cho vào thân thể mình.
Đại thúc bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Thiếu niên nhẹ giọng khóc lóc rên rỉ.
Đại thúc rất nhanh bắt đầu di chuyển mạnh bạo, khiến cho ngay cả chiếc giường cũng kẽo kẹt chuyển động theo.
Thiếu niên bắt đầu kêu rên dâm đãng, hai chân gắt gao cuốn lấy hông đại thúc kia, vẻ mặt dâm đãng phiến tình, trong loa chỉ truyền ra những âm thanh phát ra do phân thân ra vào thân thể tạo thành cùng tiếng rên rỉ không dứt vô cùng dâm loạn—
Diệp Thứ Hành vẫn không nhúc nhích nhìn hai nam nhân dây dưa không dứt trên màn hình, cuối cùng thiếu niên thét lên một tiếng rồi bắn ra, đại thúc bèn rời khỏi thân thể thiếu niên, cùng lúc đại thúc rút phân thân chôn trong cơ thể thiếu niên ra chỉ thấy một dòng tinh dịch trắng đục theo cái lỗ nhỏ kia chảy ra, thấm đẫm một mảng ga giường, mà thiếu niên trên mặt là biểu tình thỏa mãn cực điểm, ở trên giường thở dốc không ngừng—
Diệp Thứ Hành mặt không chút thay đổi, trong lòng nghĩ: Ta có hay không nên cám ơn Triệu Tam Bàn tặng cho ta phim con heo vừa rõ ràng lại kích thích còn con mẹ nó không có mã—
Vài phút sau, Diệp Thứ Hành đành dùng "Ưng Trảo công" ở trên bàn — "tự an ủi"!
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro