Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5


Nông trường phần 5

Cùng thời gian lúc đó, Cố Bạch cùng một nam nhân xa lạ ăn đồ ăn hết không còn một mảnh, ngay cả cơm cũng không dư một hạt nào.

Tuy rằng những thức ăn đó vào miệng có thể nếm được hương vị, nhưng nuốt xuống không no được càng làm khát vọng đối với mỹ thực chân chính của Cố Bạch càng tăng thêm.

Quả nhiên phải kiếm tiền nhanh lên, chỉ có thể kiếm lời từ tiền trinh, mới có thể ăn ngon được.

Hôm nay xem phản ứng của khách hàng như vậy, cậu định giá hẳn là hơi thấp, hơn nữa nếu kiếm tiền bằng tốc độ này, thì cũng phải mất một hai tuần mới kiếm đủ tiền thuê người máy làm cỏ, đây là tính không dùng tiền cho vấn đề khác nữa.

Nhưng hiện thực là, không chỉ mua nguyên liệu cần tiền, mà sau này mua bàn ghế cũng cần tiền a.

Hết thảy tiêu dùng đều cần tiền!

Tăng giá! Ngày mai cần phải tăng giá!

"Được rồi, cơm cũng ăn xong rồi, anh mau chóng hạ tuyến về nhà uống dịch dinh dưỡng bổ sung một chút đi, tôi cũng phải offline nữa" Cố Bạch thu dọn xong mâm thức ăn, nói với nam nhân, không chờ hắn trả lời, trực tiếp offline.

Cậu không hỏi tên nam nhân, dù sao hôm nay cũng là bất đắc dĩ với động lòng trắc ẩn một lần, về sau chưa chắc có qua lại nữa.

Chương 11: Hóa ra anh không phải người câm.

"Ai....." Cố Bạch thở dài một hơi, mỗi lần nhìn thấy giá cả của nguyên liệu nấu ăn ngoài thế giới thực, cậu liền không nhịn được tiếng thở dài.

Mắc, quá mắc, này mẹ nó chính là giựt tiền!

Cho dù đồ ăn ở mạt thế thưa thớt, giá cả cũng không mắc đến như vậy, một búp cải trắng vậy là hơn một trăm tinh tệ, một củ khoai tây cũng khoảng một trăm tinh tệ, nên biết là người bình thường ở thế giới này lương cơ bản một tháng cũng chỉ có 3000 tinh tệ, cũng chỉ trị giá 30 củ khoai tây hoặc bắp cải trắng.

Trái cây càng không cần phải nói tới, giá là gấp đôi để bán, khó trách người thường không ăn nổi đồ ăn tự nhiên, mắc đến thái quá.

Nếu nông trường của cậu thuận lợi tiến hành gieo trồng, thực phẩm được trồng bán ra, chẳng phải là một đêm liền phất lên sao?

Quả nhiên, vẫn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền! Kiếm tiền! Kiếm tiền!!!

Trước khi kiếm đủ tiền, cậu chỉ phải ăn trên tinh võng cho đỡ ghiền đi, dù không thể chân chính ăn vào bụng, nhưng ít nhất vẫn nếm được chút hương vị.

Ngày kế, Cố Bạch lên tinh võng sớm hơn so với này hôm qua, cậu quyết định đem số tiền hôm qua kiếm được để mua sắm nguyên liệu nấu ăn hết, hơn nữa tăng giá các món hôm qua lên gấp đôi.

Nếu có thể bán hết, hôm nay có thể thu vào khoảng một vạn.

Ngẫm lại liền thấy rất tốt đẹp, cũng không biết những khách hàng ngày hôm qua có thể tiếp nhận hay không, bất quá xem tư thế hô giá cướp đồ của họ, cho dù tăng giá gấp đôi vẫn hẳn nằm trong phạm vị tiếp nhận của họ mà.

Cố Bạch đem toàn bộ nguyên liệu cần làm mua đủ, sau đó thuần phục đem nguyên liệu nấu ăn rửa sạch sẽ, cắt thành kích cỡ thích hợp, đem mọi việc đều chuẩn bị xong, cách 8 giờ còn khoảng nửa tiếng.

Cậu quyết định ra bên ngoài dạo một chút, thuận tiện nhìn các quán ăn xung quanh, hiểu biết một chút về chung ngành hàng, mới có thể nhận thức chính xác về cửa hàng của mình được.

Chỉ là, khi Cố Bạch mở ra cửa quán, liền phát hiện nam nhân ngày hôm qua đến cọ cơm đang đứng trước cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa hàng, cho đến khi cậu ra, tầm mắt liền dừng trên người cậu.

Cố Bạch: ".........."

Đây là tình huống gì? Đây là chuẩn bị ăn vạ ở cửa hàng của cậu đó hả? Nhưng cậu không có nhiều tiền để mời hắn ăn cơm trắng như vậy đây, hiện tại cậu nghèo đến mức không một xu dính túi.

Cố Bạch làm bộ như không thấy hắn, xoay người đi hướng khác, nhưng tiếng bước chân khác ở phía sau làm cậu rất khó bỏ qua.

Cậu dừng lại, tiếng bước chân dừng lại, cậu tiếp tục đi, tiếng bước chân cũng vang lên, cậu quẹp vào ngõ, tiếng bước chân vẫn như cũ.

Cố Bạch rốt cuộc không thể nhịn nữa, "Đi theo tôi làm cái gì?"

"Muốn ăn" nam nhân lần này không có trần mặc nữa, lần đầu tiên mở miệng.

"Hóa ra anh không phải người câm?" Cố Bạch kinh ngạc, sau đó cảm thấy có chút tức giận.

Người này nếu không phải là người câm, ngày hôm qua sao hỏi cái gì cũng không trả lời, chơi cậu sao?

"Muốn ăn" nam nhân lại lắp lại một lần nữa.

"Muốn ăn cái gì? Tôi coi anh coi bộ muốn ăn đánh!" Cố Bạch tức giận nói dỗi, sau đó không thèm để ý nam nhân nữa, lần nữa đi về phía trước.

Nhưng bất luận cậu đi đến nơi nào, tốc độ mau hay là chậm, nam nhân vẫn theo sau cậu duy trì khoảng cách hai mết.

Cố Bạch bị đối phương làm cho không còn muốn tức giận nữa, người này thực sự định theo cậu hoài phải không? Đây là cảm thấy cậu làm gì đó ăn ngon, cho nên vẫn muốn ăn nữa?

"Muốn ăn đồ tôi nấu cũng được, anh có tinh tệ không?" Cố Bạch khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào nam nhân.

Người nam nhân này ngũ quan đoan chính, diện mạo không phải loại kinh diễm liếc mắt một cái là nhận ra được, mà là loại hình phổ thông quăng vào một đám người cũng chưa chắc có thể nhân ra ngay, nhưng nhìn lúc lâu, còn thấy rất thuận mắt.

Khoan đã! Cố Bạch, mày đây là ở mạt thế lâu quá rồi, nhìn thấy heo đực cũng cảm thấy mi thanh mục tú phải không? Cố Bạch không nhịn được ở trong lòng thầm khiển trách chính mình.

Xu hướng của cậu tuy là đồng tính, nhưng không phải cứ là nam nhân là được, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của cậu rất cao đó, ít nhất nam nhân trước mặt này hoàn toàn không hợp với lý tưởng của cậu.

Chương 12: Mộc Mộc.

"Tôi có" nam nhân trả lời thực nghiêm túc.

"Món ăn tôi làm là rất mắc, cần rất nhiều tinh tệ" Cố Bạch rất có hứng thú tiếp tục nói.

Tuy rằng nam nhân trước mặt không phải hình mẫu lý tưởng của cậu, nhưng hai lần gặp gỡ, làm cậu cảm thấy đầu óc của nam nhân này quả thực là có vấn đề, nói chuyện cũng rất ít, nhưng rất thú vị.

Nam nhân không mở miệng nữa, mà là mở ra giao diện của chính mình, đem số tinh tệ trên đó cho Cố Bạch xem.

Một chuỗi số không dài ngoằn phía sau, náy mắt làm mắt Cố Bạch đau đớn, cậu không rõ là có bao nhiêu số không, nhưng cảm thấy cả đời cậu cũng kiếm không được.

Lại lần nữa nhìn về phía nam nhân, ánh mắt Cố Bạch trở nên phức tạp rất nhiều, có hâm mộ, có thù ghét phú, còn có bất đắc dĩ.

Người này rõ ràng đầu óc có chút vấn đề, kết quả trên người lại đem nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn không chút phòng bị nào với người khác, tùy tiện liền cho người khác coi tiền trong tài khoản, chói mù mắt người ta như muốn nói "Ta có rất nhiều tiền, còn rất ngốc, mau mau tới gạt ta".

Này là gặp phải cậu, vạn nhất gặp phải kẻ lừa đảo hay người có bụng dạ khó lường, tùy tiện nói mấy câu là có thể dụ nam nhân đến táng gia bại sản.

Người này rốt cuộc là đứa trẻ nhà ai, cũng không coi chừng mà thả ra ngoài, còn cho nhiều tiền như vậy, cũng không biết lo lắng.

Bất quá, cái đó đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là......

"Cùng tôi trở về đi, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó" trên mặt Cố Bạch lộ ra tươi cười càng lớn, có tiền không kiếm là đầu đất.

Cậu đương nhiên là không phải.

"Anh tên là gì?" Trên đường trở về, Cố Bạch hỏi.

Về sau không chừng bọn họ sẽ thường xuyên gặp mặt, cũng không thể nào không biết tên "kim chủ" được.

Nam nhân nghe vậy, cau mày, như là hồi tưởng cái gì đó, biểu tình trên mặt có chút thốn khổ, nửa ngày cũng chưa nói chữ nào.

Cố Bạch thấy thế, vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền nghe được đối phương trả lời: "Tôi không biết".

Không biết? Thời buổi này còn có người không biết tên của chính mình? Hay là không muốn nói cho cậu, hay là.....

Nhưng xem bộ dáng của đối phương, tựa hồ không phải nói dối, khả năng lớn là hắn thật sự không biết tên của mình.

Người này đầu óc quả nhiên có vấn đề, Cố Bạch trong lòng thầm nghĩ.

"Không biết cũng không sao, nhưng sau này. tôi cũng không thể kêu anh uy uy được, bằng không tôi kêu anh là Mộc Mộc đi" Cố Bạch cười nói.

Mộc Mộc là tên của cộng sự tốt nhất của cậu ở mạt thế, là một cây dây mây biến dị, cùng cậu trải qua rất nhiều nguy hiểm, là thứ thân mật nhất với cậu.

Hiện tại cậu trọng sinh đến tinh tế, cũng không biết Mộc Mộc như thế nào, có lẽ sau này cũng không không gặp được Mộc Mộc nữa, bây giờ đem cái tên này cho nam nhân dùng, coi như là tưởng nhớ cộng sự của cậu đi.

"Mộc Mộc?" nam nhân thấp giọng nỉ non lặp lại lần nữa.

Người nam nhân này diện mạo tuy rằng hơi phổ thông, nhưng thanh âm lại khàn khàn mang theo từ tính, nói theo ngôn ngữ lưu hành chính là loại âm thanh khiến lỗ tai muốn mang thai vậy, Cố Bạch đứng gần đó nghe được, trái tim mãnh liệt đập nhanh một nhịp.

"Anh tạm thời kêu là Mộc Mộc đi, nếu sau này anh nhớ tên của mình rồi, lại nói cho tôi" Cố Bạch vuốt ngực, nỗ lực bình tĩnh rung động vừa rồi.

Thanh âm dễ nghe quả thực dễ làm người ta sinh ra cảm giác phạm tội, cũng may diện mạo bình thường, bằng không cậu cũng không biết bản thân mình sẽ làm ra hành động gì nữa.

"Sắp 8 giờ, tôi phải về nấu ăn rồi, đợi lát nữa anh có thể tới cửa hàng mua thức ăn, nếu đoạt không được, thì đợi khi khách hàng về hết rồi, tôi lại nấu riêng cho anh vậy" Cố Bạch dặn dò nói.

Tại vì cái nam nhân này, nửa tiếng vừa rồi cậu cũng chẳng tìm hiểu được chút xíu nào về giá cả thị trường cả, bất quá nhìn đối phương có khả năng sẽ trở thành khách quen của cậu, cậu cũng không thèm so đo nữa.

Chương 13: Lần đầu tiên trong cuộc đời được ôm công chúa.

Trở lại phòng bếp, Cố Bạch lại bắt đầu một ngày bận rộn.

Số nguyên liệu nấu ăn của ngày hôm qua đã làm cậu bận rộn cả một buổi sáng, nguyên liệu hôm nay nhiều gấp đôi hôm qua, chỉ sợ phải vội vàng cả một ngày.

Tình huống giống như ngày hôm qua, cậu làm một nồi đồ ăn sẽ đăng lên khu buôn bán, khách hàng bên ngoài sẽ bắt đầu đoạt, thường là mấy giây sẽ không còn nữa.

Đối với tình huống như vậy, Cố Bạch đã quen, cho đến khi ở phòng bếp làm đến mệt lả, cậu mới chuẩn bị đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút.

"Ông chủ, anh không cần làm xong một phần rồi bán một phần, anh có thể làm xong hết rồi mới bán cùng lúc được không? Không vấn đề gì cả, chúng ta có thể chờ"

"Đúng vậy, ông chủ, anh thiết lập thời gian bán ra đi"

Cố Bạch lúc này mới vừa đi ra, liền bị khách hàng vây quanh lên, mồm năm miệng mười nói ra kiến nghị.

Cố Bạch không hiểu ra sao, rõ ràng hôm qua cũng bán ra bằng hình thức này, mọi người còn rất vui vẻ, thậm chí còn yêu cầu cậu làm xong thì bán ngay, bất luận có phải giờ cơm hay không, bọn họ đều muốn ăn ngày, hôm nay sao lại thay đổi rồi?

"Còn có thể vì sao? Tất cả đều tại hắn!" bất giác Cố Bạch nói ra suy nghĩ trong lòng, lập tức liền có khách hàng ai oán chỉ vào một người "Tiểu tử này không biết có phải luyện tốc độ tay solo mấy năm trong bụng mẹ hay không, tốc độ tay nhanh đến mức không phải là người, đồ ăn của anh vừa lên kệ, chúng ta vừa mới nhìn thấy, kết quả nháy mắt đã bị đoạt đi, nếu chỉ có một hai lần thì không nói, nhưng mà cơ hồ là mỗi lần hắn đều cướp được, đồ ăn anh lam vốn là tăng nhiều cháo thiếu, mỗi lần hắn đều mua được như vậy, đến phiên chúng ta chỉ còn lại một ít".

"Còn phải nói? Nếu anh làm đồ ăn xong mới đăng bán một lượt, thì cho dù tốc độ tay của anh ta nhanh thì cũng chỉ cướp được một hai món, chúng ta có thể ăn nhiều một chút" một khách hàng khác cũng sôi nổi oán giận.

Bọn họ biết chuyện này không thể trách người khác tay mau, nhưng mỗi lần đều xem được mà ăn không được, cũng thực là phiền longf.

Cố Bạch nhìn về phương hướng bọn họ chỉ, liền nhìn thấy nam nhân trước sau như một đứng thẳng chăm chăm nhìn vào cậu, quen mắt vô cùng, cậu không nhịn được đỡ cái trán.

"Để tôi đi thương lượng với anh ấy" Cố Bạch đi đến trước mặt nam nhân, đem người kéo đến trong góc.

Cố Bạch: "Mộc Mộc, anh đoạt nhiều như vậy ăn hết sao?"

Đồ ăn hôm nay cậu làm giống như ngày hôm qua, nhưng số lượng mỗi loại tăng lên rất nhiều, người bình thường đều chỉ mua một phần nếm thử vị, dù sao cũng không nuốt xuống bụng được, mua một phần hay nhiều phần thì hương vị vẫn như nhau.

"Ăn ngon" nam nhân nghiêm túc trả lời.

" Được thực khách công nhận, Cố Bạch rất vui vẻ, nhưng vẫn phải giải quyết vấn đề.

"Vậy đi, về sau thức ăn được đăng bán, anh đừng tranh với họ, lát sau tôi nấu riêng cái khác cho anh, làm món ăn khác được không?" Cố Bạch thương lượng nói.

Cậu còn đang cần những món ăn này hấp dẫn nhiều khách hàng tới quan hơn, như vậy thì mua bán mới lâu dài được, không thể để một mình Mộc Mộc lũng đoạn.

"Không đủ"

"Không đủ?" Cố Bạch kinh ngạc, người này ăn có vẻ rất được, cậu biết hắn có tiền, nhưng có tiền cũng không thể tiêu như vậy a, "Được được, anh muốn ăn ít nhiều gì, tôi cũng làm cho anh, ăn đến khi anh no luôn là được chứ gì?"

Nam nhân gật đầu, xem như đồng ý. lúc sau quả nhiên cũng không tranh mua với những khách hàng khác nữa.

Mệt nhọc cả một ngày, Cố Bạch mệt quá sức, cậu căn bản định sẵn, một ngày dùng hai ngàn tinh tệ mua nguyên liệu thức ăn, sau đó kiếm một vạn tinh tệ, lời được 8000, như vậy là có thể mua được bàn ghế cùng với thuê được người máy làm cỏ rồi.

Nề hà suốt một ngày, cho dù là trên tinh võng, là tinh thần thể nấu ăn, nhưng lại mệt quá mức, đến nồi sạn cũng không cầm nổi nữa, nếu mỗi ngày đều như vậy, có khả năng cậu sẽ đột tử mất.

Không được, không được, từ ngày mai phải điều chỉnh lại số lượng và thơi gian, tiềm muốn kiếm, mạng cũng phải còn mới được.

Tiễn đi hết khách hàng, Cố Bạch hận không thể trực tiếp nằm ra mặt đất, nhưng nghĩ đến ở đây còn có một khách hàng khó tiễn, cũng chỉ có thể bò dậy: "Hôm nay anh muốn ăn cái gì, tôi làm cho anh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro