Chương 7 Em Họ
Chu Sóc đi đến trước cửa phòng ngủ Hạ Lương, nghe ngóng bên trong nhưng không có động tĩnh gì.
Cậu dựa vào tường thẫn thờ, một lúc sau, nghe thấy bên trong cửa có tiếng động nhỏ, hình như Hạ Lương đã tắm xong đi ra.
Chu Sóc hít sâu một hơi, gõ cửa nói: "Đại thiếu gia, anh tắm rửa xong chưa?"
"À, có chuyện gì thế?" Hạ Lương hé cửa ra, hai tay vẫn đang buộc dây áo choàng tắm.
"Vừa rồi..." Chu Sóc mới nói hai chữ, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Lương, phát hiện làn da mịn màng có chút ẩm ướt lộ ra dưới vạt áo choàng tắm hình chữ V sâu thâm thẩm của Hạ Lương, hơi thở ngọt ngào nồng nàn từ trong đó bay ra. Từ khe cửa, theo hơi thở của cậu, nó lập tức xâm nhập vào các cơ quan nội tạng, tứ chi và xương cốt của cậu.
Cậu chợt lùi lại một bước, xấu hổ che mũi.
Hạ Lương mở cửa, đứng nhìn cậu, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Vừa rồi... Tống Diên vừa gọi điện, hình như có việc gấp, hắn nói anh lát nữa gọi lại cho hắn..." Chu Sóc dùng sức kiềm giữ giác quan đang dần mất khống chế của mình, bịt mũi lại. Thấp giọng nói xong, liền gấp gáp chạy vào phòng vệ sinh chung gần đó đóng sầm cửa lại.
Lúc này tim cậu đập như trống, đầu choáng váng, lòng bàn tay che mũi có chút nóng.
Cậu đưa tay còn lại lóng ngóng ấn đèn tường, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy trong gương đôi mắt mờ mịt của mình, giữa kẽ ngón tay mơ hồ hiện ra vết máu, cậu chậm rãi buông tay ra, rửa đi máu mũi đang chảy ra bằng nước lạnh, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hạ Lương sửng sốt một chút, mới đi tới gõ cửa: "Chu Sóc, cậu không sao chứ?"
"...Không sao." Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, mơ hồ hòa lẫn với giọng nói rất trầm của Chu Sóc.
"Cậu bị bệnh à?" Hạ Lương hỏi: "Hôm nay tâm trạng của cậu rất không ổn, nếu thấy khó chịu ở đâu thì đừng cậy mạnh, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện."
"Không, không cần..." Tiếng nước chảy dần dần che lấp giọng nói của Chu Sóc.
Từ bé đến giờ Hạ Lương rất ít khi thấy Chu Sóc bị bệnh, cho dù thỉnh thoảng có sốt hoặc cảm lạnh, nhưng theo lời bác sĩ, về cơ bản đây chỉ là cơ thể thải độc sinh lý mỗi năm một lần, qua một hai ngày sẽ khỏi bệnh.
Nhưng lần này Chu Sóc có vẻ không giống bị cảm lạnh, mà giống như... bị đau dạ dày?
Hạ Lương đợi một lúc, cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Chu Sóc tỏ ra mình không sao nữa, Hạ Lương mới trở về phòng, gọi điện cho Tống Diên.
Tống Diên nhanh chóng nghe máy, cười nói: "Anh Lương, bên đó đã tối rồi phải không? Xin lỗi đã làm phiền anh muộn như vậy."
"Có chuyện gì cứ nói đi."
"Chuyện là thế này. Mẹ em nói thằng em bà con xa của em ngày mai sẽ đến Thành phố B, bảo em chăm sóc nó thật tốt. Nhưng hiện tại em đang ở nước ngoài và em không có người thân hay bạn bè nào khác ở Thành phố B. Nghĩ tới nghĩ lui, em đành phải nhờ anh Lương, tạm thời chăm sóc giúp em nhé."
Hạ Lương hỏi: "Em họ của cậu tới thành phố B làm gì?"
"À... nó là diễn viên, em cũng không rành lắm. Em nghe mẹ em nói nó vào nghề đã mấy năm, nhưng hiện tại vẫn chưa nổi tiếng. Em nghe nói gần đây sắp có buổi thử vai cho một bộ phim truyền hình ở thành phố B, có thể kéo dài hơn nửa tháng, nó cũng không tìm được chỗ ở tạm thời ở thành phố B, cho nên..."
"Tôi biết rồi." Hạ Lương vui vẻ đồng ý, "Gửi cho tôi tên và thông tin liên lạc của em họ cậu, tôi sẽ giúp cậu ấy sắp xếp."
Hạ Lương cúp điện thoại không lâu, liền nhận được thông tin liên lạc người họ hàng xa của Tống Diên.
Em họ của hắn tên là Quý Tần, Hạ Lương lên mạng tìm kiếm, phát hiện thanh niên này khá tuấn tú, nhìn mấy bức ảnh cũng có chút đẹp trai, từng đóng vai chính trong mấy bộ phim thần tượng kinh phí thấp. Hơn nữa rating cũng không cao, nhưng cũng không phải là vô danh, mấy năm nay đã tích lũy được một lượng fan nhất định, xét theo cách vui đùa và tương tác cùng fan trên weibo thì có thể nhận định cậu nhóc này phải là một chàng trai trẻ có tính cách vui vẻ, hoạt bác và cá tính.
Hạ Lương nhìn thoáng qua thông tin người này, suy nghĩ một chút rồi chủ động liên lạc.
"Xin chào, ai vậy ạ?" Lúc đối phương nhấc máy, thái độ rất khách khí.
"Xin chào, tôi là bạn của Tống Diên, Hạ Lương." Hạ Lương che giấu mối quan hệ giữa anh và Tống Diên, "Tôi tin là Tống Diên đã đề cập với cậu rồi. Ngày mai khi cậu đến thành phố B, cậu có thể đến công ty tìm tôi trước, địa chỉ công ty sẽ sớm gửi cho cậu."
Đối phương sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng, vui vẻ liên tục cảm ơn anh: "Làm phiền anh quá!"
"Không có gì" Hạ Lương mỉm cười, "Ngày mai... có lẽ tôi còn có chuyện khác làm phiền cậu."
Đối phương lại giật mình, vừa định hỏi, Hạ Lương đã nói: "Được rồi, tạm thời như vậy đi. Ngày mai chúng ta liên lạc bằng điện thoại, cậu có thể gọi trực tiếp vào số này của tôi."
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Lương mở cửa phòng đi ra, thấy Chu Sóc còn chưa ra khỏi phòng vệ sinh, sợ cậu xảy ra chuyện gì, liền gõ cửa lần nữa: "Chu Sóc, cậu thế nào rồi?"
"Không..." Dưới ánh sáng mờ ảo, Chu Sóc vung tay, cố gắng kìm nén hơi thở.
"Cậu đã ở trong đó gần nửa tiếng rồi đấy." Hạ Lương nói, "Cậu có thấy đau bụng gì không?"
Chu Sóc nghe thấy giọng nói của Hạ Lương, nhắm mắt lại, hồi tưởng lại bộ dáng anh mặc áo choàng tắm, đột nhiên toàn thân rùng mình, phóng thích hơi nóng trong tay.
Sau khi thở dồn dập một lúc, cậu mới bình tĩnh lại được, nhỏ giọng nói: "Đại thiếu gia, tôi thực sự không có việc gì, anh đừng để ý, đi ngủ trước đi."
Hạ Lương đứng ngoài cửa lắng nghe, nhưng thật sự không nghe thấy gì, anh nghĩ nếu Chu Sóc đau bụng thật, ở bên ngoài tiếp tục hỏi thăm chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? ( Ổng tưởng thằng nhỏ bị té re á. =]]]])
Nghĩ đến đây, Hạ Lương không thể tiếp tục hỏi thêm nữa, nhắc nhở nói: "Trong tủ có thuốc tiêu hóa, lát nữa nhớ uống nhé."
"...Được." Chu Sóc im lặng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro