Chương 4 Bạn Cũ
Hạ Lương kêu Chu Sóc tới, dường như chỉ để giới thiệu hai bên, sau khi giới thiệu xong lại quay sang Chu Sóc nói: "Cậu tự kiếm chút gì ăn đi, không cần phải theo đợi ở đây đâu."
Chu Sóc cúi đầu đồng ý, thái độ rõ ràng bảo cậu tránh mặt của Hạ Lương trước đây cũng không phải chưa từng có.
Mặc dù trong công việc Hạ Lương rất tin tưởng cậu, thậm chí còn có ý định đào tạo và thăng chức cho cậu, cậu được đi cùng anh đến hầu hết các cuộc họp kinh doanh, nhưng nếu liên quan đến nội dung cuộc họp cực kỳ bí mật hoặc một số vấn đề riêng tư trong cuộc sống, Hạ Lương vẫn sẽ để cậu tránh mặt.
Trước kia Chu Sóc rất nghe lời, trong lòng rất bình tĩnh. Nhưng lần này, cậu không thể thuyết phục mình không suy nghĩ quá nhiều.
Cậu không khỏi suy đoán nguyên nhân hai người họ gặp nhau lần này, ngoài việc là bạn học cũ của Hạ Lương, Lý Mặc còn có mối quan hệ nào xa hơn với Hạ Lương.
Cậu không biết Lý Mặc có bị mê hoặc giống như cậu khi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Hạ Lương hay không, cậu không thể tưởng tượng được sau khi mình rời đi họ sẽ nói chuyện gì, sẽ làm những gì…
"Này, cậu có đang nghe không đấy?" Hạ Lương giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt Chu Sóc.
Chu Sóc ngẩng đầu, chợt tỉnh táo lại.
"Tôi nói là, cậu không cần ở lại đây với tôi, hai giờ sau tới đón tôi là được." Hạ Lương bất đắc dĩ lặp lại, sau đó giơ tay sờ sờ trán Chu Sóc: "Cậu có chỗ nào không thoải mái hả? Sao trông lại...…”
Một làn hương thơm ngọt ngào nồng nặc lập tức ập tới mặt cậu, khiến Chu Sóc gần như mất đi lý trí.
Chu Sóc đột nhiên lùi lại như đang đối mặt với một thứ gì đó đáng sợ, suýt chút nữa tránh được bàn tay của Hạ Lương nhưng lại xấu hổ ngã xuống chiếu vì cơ thể mất thăng bằng.
"..." Tay Hạ Lương lơ lững giữa không trung, nhìn Chu Sóc không nói nên lời.
"Tôi... Tôi ra ngoài trước." Chu Sóc không giải thích được sự hớ hênh của mình, chỉ có thể vội vàng rút lui.
Sau khi Chu Sóc rời đi, Lý Mặc cười đùa bảo: “Xem ra nhóc này rất sợ cậu.”
Hạ Lương cạn lời: “Bình thường tôi đối với em ấy không tệ, nhưng hôm nay không biết tại sao…”
Vốn dĩ anh muốn phản bác lại, nhưng khi ngước mắt lên liền phát hiện Lý Mặc tay đặt lên chiếc bàn thấp, ôm cằm, đang cười nửa miệng nhìn anh.
“ Gì vậy?” Hạ Lương khó hiểu.
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy bốn năm không gặp, cậu càng ngày càng trẻ."
“Thật hả?” Hạ Lương cười nói.
"Làn da của cậu rất mỏng mịn. Tôi thấy thậm chí còn được bảo dưỡng tốt hơn cả một diễn viên như tôi".
Hạ Lương chỉ nghĩ là y đang nói đùa: "Chúng ta mấy năm không gặp, cậu lại nói nhiều như vậy."
“ Tôi nói nghiêm túc mà.” Lý Mặc chỉ vào ánh mắt chân thành của y.
Hạ Lương cũng không có ý định tranh cãi với y, cười nói: “ Cậu cũng không thay đổi nhiều.”
“Sao lại không thay đổi?” Lý Mặc nén cười, thở dài: “Tâm hồn của tôi đã già hơn trước rất nhiều.” Hạ Lương im lặng một lát rồi đổi chủ đề: “Cậu về nước được bao lâu rồi?”
"Đã được vài ngày rồi."
Hạ Lương bất mãn: “Vài ngày rồi mới nhớ đến việc liên lạc với tôi ?”
Lý Mặc cười giải thích: “Tôi phải tìm một nơi để ở trước.”
Hạ Lương mới nhớ tới bốn năm trước Lý Mặc vội vàng rời đi, thậm chí còn bán đi căn nhà duy nhất của mình.
“Vậy bây giờ cậu đã tìm được chỗ ở chưa?”
"Tôi thuê một căn hộ nhỏ trên đường Thanh Viễn."
“Đường Thanh Viễn?” Hạ Lương cau mày, “Nơi đó quá xa, đi lại thì bất tiện, giá cả cũng không rẻ.”
“Tôi vẫn chưa nhận được việc làm nên cố gắng ở tạm chỗ đó.”
Hạ Lương nhìn chằm chằm Lý Mặc một lúc, đột nhiên nói: “ Hay là cậu chuyển đến căn biệt thự tư nhân để trống của tôi đi. Vị trí tốt, xung quanh yên tĩnh, sẽ không bị các tay săn ảnh theo dõi. "
Lý Mặc cười khẽ: “Tôi chỉ là một diễn viên lỗi thời, sao có thể bị paparazzi bám đuôi chứ?”
_________Tác giả có lời muốn nói______
Lý Mặc: Đoán xem tôi là công hay là thụ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro