Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 "Gọi tôi là anh trai"

Đêm đó, Hạ Lương nghĩ đến Chu Sóc đang còn "ốm" ở nhà, ăn tối xong không bao lâu liền từ biệt rồi rời đi.

Trước khi rời đi, anh nghĩ rằng Lý Mặc và Quý Tần ở thành phố B không có xe sẽ bất tiện, nên anh lặng lẽ để chìa khóa xe ở lối vào.

Khi bước ra khỏi biệt thự, Hạ Lương mới nhớ ra khu vực này ban đêm tương đối ít taxi nên anh chỉ có thể đặt xe trên app.

Đang đi trên vỉa hè, anh vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại di động thì đột nhiên nghe thấy một tiếng còi xe từ phía sau.

Anh quay người lại, nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc cách mình hai bước - chiếc xe Chu Sóc hay lái.

Hạ Lương có chút kinh ngạc, anh mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, đang định hỏi Chu Sóc sao lại đến đây, mới phát hiện Chu Sóc đeo một chiếc khẩu trang dày cộm, hơn nữa khuôn mặt cũng bị che kín.

Cho nên câu Hạ Lương định hỏi bị đổi thành: "Sao cậu lại che mặt như vậy? Bị cảm lạnh à?"

Chu Sóc không nói gì, Hạ Lương càng đến gần, mùi hương ngọt ngào xuyên qua chiếc khẩu trang dày bay vào chóp mũi, cậu vô thức kéo khẩu trang cao lên sống mũi, né tránh tầm mắt của Hạ Lương.

Hạ Lương nhìn cậu, hỏi: “Cậu thấy khỏe hơn chưa?”

"Ừm." Chu Sóc mơ hồ đáp lại.

"Sao cậu lại lái xe tới đây? Đặc biệt tới đón tôi à?"

"……."

"Bản thân tôi cũng có ô tô, chỉ là tạm thời không muốn lái thôi. Cậu đoán được điều này à?"

“…Ừm.” Chu Sóc trả lời càng ngày càng có vẻ chiếu lệ, cậu không phải tới đón người, cậu đặc biệt tới đây để canh chừng bọn họ.

Chiều nay, trong lúc nóng vội từ chối Hạ Lương, nhưng sau đó cậu lại hối hận.

Nghĩ đến Hạ Lương và Lý Mặc ở cùng một chỗ, lỡ như hai người họ uống rượu loạn tính... Càng nghĩ càng thấy bất an. Cậu không thể ở nhà được nữa nên chỉ có thể lén lái xe tới theo dõi anh, nhưng ngoài dự đoán cậu lại nhìn thấy Hạ Lương một mình đi ra khỏi biệt thự, cậu lái xe cách khoảng đi theo sau anh một lúc, thấy anh có vẻ đang muốn bắt taxi, cậu mới tiến lại gần.

Hạ Lương không biết trong lòng Chu Sóc có những ý nghĩ này, nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cười nói: “Sao vậy, cậu bệnh đến không nói chuyện được nữa à? Chỉ biết ậm ừ là có ý gì?"

Chu Sóc thấy mình không thể che dấu nữa, do dự nói: "Tôi... tôi lo lắng buổi tối anh một mình bên ngoài không an toàn, cho nên..."

Hạ Lương phân tâm, nhớ lại mấy năm trước Hạ Lâm gặp tai nạn ở thôn Tử Lâm, anh vỗ vỗ vai cậu an ủi: "Đừng khẩn trương như vậy, tôi ở trong thành phố, có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, hiện tại cậu là trợ lý của tôi, không phải vệ sĩ, cho dù tôi có xảy ra chuyện gì, người khác cũng không thể trách cậu được."

Chu Sóc mím môi, không nói thêm nữa.

Trong suốt những năm ở bên Hạ Lương, cậu cảm thấy mối quan hệ giữa hai người luôn là một vòng tròn không có tiến triển. Mỗi lần cậu muốn gợi ý ám chỉ chút ít cho Hạ Lương, thì tư duy thẳng nam của Hạ Lương luôn có thể hiểu sai ý của cậu ra xa mấy ngàn dặm.

----------

Khi hai người trở lại Hạ gia, Hạ Lương thản nhiên hỏi: “Bữa tối đã ăn gì?”

Chu Sóc sửng sốt một lát, không biết trả lời thế nào.

Hạ Lương nhìn thoáng qua trong bếp, phát hiện có chút không đúng, quay lại nói với Chu Sóc: "Đừng nói với tôi là cậu chưa ăn tối nhé?"

Chu Sóc cúi đầu: “Dì Vương đã nghỉ phép hai ngày nay rồi…”

"Vậy cậu không thể tự mình gọi đồ ăn giao đến à?"

"Tôi... ăn không ngon miệng, không quen ăn đồ ăn bên ngoài..."

“Không quen thì cũng phải ăn chút gì đó.” Hạ Lương xắn tay áo lên, “Nếu cậu thấy đồ ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ và không sạch sẽ thì tôi sẽ làm cho cậu một ít. Nhưng tôi chỉ có thể nấu cháo và mì ăn liền, cậu chọn cái nào?”

Chu Sóc đang định mở miệng, Hạ Lương lại tự nhủ: " Suýt nữa tôi quên mất, cậu đang đau bụng, tốt nhất là không nên ăn mì gói, nhưng nấu cháo thì lâu lắm, sợ cậu không thể chịu được cơn đói..."

"Không sao, tôi ăn mì gói được rồi." Chu Sóc đột nhiên có chút mong chờ Hạ Lương nấu mì cho mình, háo hức nhìn Hạ Lương: "Đại thiếu gia, anh thật sự nguyện ý nấu mì cho tôi sao???"

Hạ Lương không để ý đến câu hỏi của cậu, mở tủ ra, tìm mấy gói mì gói rồi hỏi: “Cậu muốn ăn vị nào?”

"Nào cũng được……"

"Không có vị gì tên là nào cũng được. Cậu chọn một cái, thịt bò, nấm hay tôm?"

" Thịt bò."

Hạ Lương suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ bụng dạ cậu khó chịu, ăn thanh đạm chút đi. Vị tôm thì sao?"

“Cũng được.” Chu Sóc chọn một cái ghế ngồi xuống, mong đợi nhìn bóng lưng Hạ Lương. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình có thể ăn được mì ăn liền do chính Hạ Lương làm.

Hạ Lương ở nhà rất ít khi vào bếp, ngay cả nấu mì ăn liền cũng có chút vụng về, khi anh xé gói gia vị, phân nửa gói đã bị tràn ra ngoài.

Tuy nhiên, nhìn bóng dáng bận rộn của anh trong bếp, Chu Sóc trong lòng lại cảm thấy ấm áp, cho dù Hạ Lương có bưng cho cậu một bát mì bị khét, cậu cũng vẫn có thể ăn một cách thích thú.

Đương nhiên, trí tưởng tượng của cậu có chút phong phú, Hạ Lương mặc dù kỹ thuật nấu ăn không thành thạo lắm, nhưng mì ăn liền anh nấu cũng không khác nhau bao nhiêu.

Anh bưng mì gói tới cho Chu Sóc, sau đó ngồi ở ghế đối diện nhìn cậu ăn.

Chu Sóc tháo khẩu trang xuống, cẩn thận hít một hơi. Hương vị thơm ngon của mì ăn liền lập tức phả tới đầu mũi, tạm thời làm loãng đi mùi thơm trên người Hạ Lương đang ở đối diện.

Lúc này Chu Sóc mới ý thức được mình đã đói bụng, bắt đầu ăn từng ngụm lớn.

Hạ Lương lặng lẽ nhìn cậu ăn, không khỏi nhếch lên khóe miệng.

Anh bỗng nhiên cảm thấy xúc động, lẩm bẩm nói: “Đôi khi, tôi quên cậu còn nhỏ hơn Tiểu Lâm một tuổi.” Chu Sóc đang gắp mỳ lên, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hạ Lương.

Chỉ nghe Hạ Lương nói tiếp: “Tiểu Lâm từ nhỏ đã không thân cận với tôi rồi, có lúc tôi muốn quan tâm đến em ấy nhiều hơn, nhưng lại không biết phải làm thế nào, trước mặt trưởng bối em ấy có chút trẻ con.” Tôi không biết năm cuối cấp em ấy đã phải chịu đựng những gì, thú vị thay, em ấy bỗng trưởng thành và vững vàng hơn cả tôi, đôi khi tôi khó có thể phân biệt được ai là anh cả.

Chu Sóc kỳ thực trong lòng cũng cảm thấy như vậy, nhưng cậu không biết bây giờ Hạ Lương nhắc đến chuyện này có ý gì, nên cứ tiếp tục im lặng nghe anh nói.

Hạ Lương thở dài nói: "Tôi làm anh trai có lẽ có chút thất bại, ngoài việc lo đầy đủ về mặt vật chất, e rằng tôi cũng không làm được gì cho em trai mình." Vừa nói, anh vừa ngẩng đầu lên nhìn Chu Sóc "Nhưng may mắn thay, tôi vẫn còn có một người em trai như cậu."

Chu Sóc sửng sốt, không biết nên mừng hay nên lo.

Hạ Lương sẵn sàng coi cậu như em trai mình, điều đó có nghĩa là cậu vẫn có cơ hội đến gần anh, tuy nhiên, sự thân thiết như vậy lại có ranh giới không thể vượt qua, một khi vượt qua ranh giới đó, cậu sẽ vạn kiếp bất phục.

Hai người đều đang ở trong suy nghĩ riêng của mình, sau một lúc im lặng, Hạ Lương đột nhiên nói: "Chu Sóc, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề."

Chu Sóc ngẩng đầu nhìn anh.

"Lúc cậu đổi cách gọi với Tiểu Lâm thành 'Anh Lâm', tại sao cậu lại không muốn thay đổi cách gọi với tôi?"

Chu Sóc cúi đầu, bình tĩnh nói: "Tôi sợ... mạo phạm đại thiếu gia..."

"Cái này sao có thể coi là mạo phạm?" Hạ Lương dở khóc dở cười, "Cậu gọi Tiểu Lâm là 'Anh Lâm' trìu mến như vậy, nhưng lại gọi tôi là 'Đại thiếu gia', nghe mới quá không tôn trọng."

Tim Chu Sóc đập loạn xạ không rõ nguyên nhân, tuy biết rằng ngoại trừ tình anh em ra Hạ Lương cũng không có tình cảm gì khác với mình, nhưng tận đáy lòng cậu vẫn không thể kìm nén được hy vọng xa xôi.

Cậu lại ngẩng đầu lên, thận trọng hỏi: “Vậy… tôi có thể gọi anh là anh Lương được không?”

"Được." Hạ Lương nhếch lên khóe miệng mỉm cười, tựa hồ đang chờ đợi lời nói này của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro