Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Mất kiểm soát

Tác giả: Thiên Tập
Edit: NganDa1121

---------------------------------

Chu Sóc cẩn thận múc một thìa cháo nóng, thổi nhẹ, cẩn thận đưa tới bên miệng Hạ Lương, vẻ mặt nhìn anh đầy thành kính.

Hạ Lương không quen được người khác hầu hạ như vậy, nghiêng đầu muốn tránh, nhưng cái thìa trong tay Chu Sóc lại di chuyển theo anh.

Không làm gì khác được, Hạ Lương chỉ có thể cố nhịn xuống khó chịu mà ăn một miếng, không càm nhận được mùi vị gì.

Anh vừa định mở miệng nói chuyện, Chu Sóc lại đưa thìa tới, ánh mắt tha thiết khiến anh khó mà chống đỡ nổi.

"Vẫn là... để tôi tự làm đi." - Hạ Lương giơ tay muốn nhận lấy bát và thìa nhưng Chu Sóc cố chấp tránh tay anh.

Hạ Lương ngẩng đầu nhìn Chu Sóc một cái. Không biết có phải ảo giác không, Chu Sóc trước mắt trầm mặc ít nói nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác tồn tại phi thường mãnh liệt, thậm chí khiến anh kiêng kị cùng khó chịu - điều này hoàn toàn khác với Chu Sóc thường xuyên bị xem nhẹ trước kia.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Hạ Lương không giằng co với Chu Sóc nữa, ngoan ngoãn mở miệng chờ cậu đưa thìa tới, dần dần ăn hết hơn nửa bát cháo nóng.

"Được rồi, tôi ăn không nổi nữa." - Hạ Lương giơ tay lên, trên mặt lộ ra nét mệt mỏi: "Tôi muốn ngủ thêm chút nữa, cậu quay lại công ty trước đi."

Chu Sóc vẫn ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cánh môi Hạ Lương một hồi lâu.

"Có chuyện gì?" - Hạ Lương bị nhìn tới mức không hiểu sao có chút chột dạ.

"Của anh..." - Chu Sóc đưa tay lau nhẹ khóe miệng anh, ngón trỏ quệt chút nước cháo, sau đó giống như rơi vào mê muội, đưa lưỡi chậm rãi liếm chút cháo kia.

Hạ Lương trợ mắt há miệng kinh ngạc nhìn cậu, nếu người này không phải mang gương mặt của Chu Sóc, anh gần như hoài nghi đối phương đang quấy rối anh...

Nhưng trong nháy mắt khi suy nghĩ này còn chưa xoay chuyển xong, đã thấy Chu Sóc chậm rãi cúi người xuống, ánh mắt thủy chung khóa nhìn trên cánh môi anh, trong con ngươi sâu thẳm tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Khoảng cách giữa hai người ngày một gần, gần tới mức dường như anh có thể nghe thấy tiếng thở dốc bị đè nén cùng với hơi thở nóng rực phả lên mặt mình của Chu Sóc.

Hạ Lương rốt cục cảm thấy tình huống không đúng, giơ tay muốn đẩy Chu Sóc đang đến gần lại bị đối phương nắm chặt cổ tay trước.

"Chu Sóc, cậu muốn làm gì?" - Hạ Lương mở miệng răn dạy, nhưng lúc này thân thể anh suy yếu, biểu hiện ra lại như dục cự hoàn nghênh*.
(*Dục cự hoàn nghênh: muốn tiếp nhận nhưng còn vờ từ chối)

"Anh Lương..." - Thanh âm Chu Sóc khàn khàn, ngọn lửa dục vọng trong mắt ngày càng cháy bỏng, tựa hồ muốn đốt lý trí của cậu thành tro tàn.

Cậu đè Hạ Lương nằm ngửa trên giường, động tác chậm rãi nhưng không cho phép kháng cự, tròng mắt rủ xuống hơi nheo lại, phảng phất như con báo cả người căng chặt chăm chú quan sát con mồi của mình, thủ thế chờ đợi giây phút công kích mãnh liệt.

"Chu Sóc, cậu..." - Hạ Lương chưa dứt lời, đột nhiên có cảm giác bụng dưới của mình bị vật cứng đỉnh vào, lập tức có một dòng điện xa lạ gấp gáp từ bụng dưới xông lên, kích thích khiến anh cả người run rẩy. Âm thanh rung động nhẹ thốt ra như ám chỉ điều bí ẩn nào đó, bay vào tai Chu Sóc tựa như thiên âm, lại như độc dược trí mạng.

Một tia lý trí cuối cùng trong đầu Chu Sóc đứt đoạn, cậu thở dốc, cuối cùng không nhịn nổi mà cúi đầu cắn môi Hạ Lương.

Hạ Lương theo bản năng bắt đầu giãy dụa, đầu óc vốn không mấy tỉnh táo lúc này lại loạn thành nồi cháo.

Anh có chút nghi hoặc, người đàn ông điên cuồng hôn anh như mãnh thú trước mặt này đến tột cùng có phải là Chu Sóc tính tình chất phác mà anh nhìn từ nhỏ đến lớn hay không.

Anh thậm chí không dám xác định, cảnh tượng khó hiểu lại không thể khống chế này có phải mộng cảnh hoang đường trong cơn mê man của mình hay không. Nhưng nháy mắt thất thần này khiến cho sự ngoan cố chống cự không tổ chức của anh càng trở nên giống như không chịu nổi một kích.

Chu Sóc rất nhanh liền hoàn toàn khống chế thế cục, nụ hôn từ cuồng bạo xâm lược công thành đoạt đất ban đầu, dần dần trở nên ôn hòa lưu luyến, vừa an ủi lại khiêu khích.

Thân thể Hạ Lương vốn có chút mềm nhũn ấm nóng, nhất thời giống như bị đốt lên một đám lửa, thiêu cháy toàn thân anh, máu nóng phun trào, dục vọng bị kìm nén nhiều năm theo bản năng dần ngẩng đầu.

Anh gian nan thở dốc giữa nụ hôn không ngừng nghỉ của đối phương, chỉ còn một tia lý trí ra lệnh cho anh phải chấm dứt sự hoang đường này, nhưng dục vọng bộc phát từ sâu trong thân thể lại buộc anh không thể làm chủ mà nghênh đón đối phương. Khoái cảm đầy mâu thuẫn này khiến anh tuy xấu hổ nhưng đồng thời cũng cành phóng túng.

Vì thế trận hoan ái bất ngờ này, từ sự đơn phương cưỡng chế ban đầu, biến thành ngươi tình ta nguyện mà phóng túng.

Hạ Lương không nhớ rõ rốt cục mình bị giày vò bao lâu, anh chỉ biết trước khoảnh khắc cuối cùng ngất đi, dường như có thứ gì đó kẹt chặt trong thân thể anh, khoái cảm đánh thẳng vào linh hồn khiến anh vô cùng sung sướng nhưng lại không cách nào tự thoát ra. Thẳng đến khi một dòng chảy nóng bỏng tràn ngập toàn bộ thân thể, anh mới mất đi ý thức, hoàn toàn chìm vào bóng tối.

----------

Hạ Lương mở mắt ra lần nữa, phát hiện cửa phòng đóng chặt, ánh sáng lờ mờ, một mảnh hỗn độn, mùi hương ám muội thật lâu vẫn chưa tan. Mọi thứ như đang lặng lẽ nhắc nhở anh, tất cả những chuyện phát sinh giữa anh và Chu Sóc lúc trước không chỉ là một giấc mơ.

Anh cố hết sức chống đỡ cơ thể ngồi dậy, phía dưới lập tức có chất lỏng đục ngầu từ bên trong chảy ra.

Cơ thể anh cứng đờ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng vẫn gắt gao mím chặt môi kìm nén bản thân không mất khống chế ngay tại chỗ.

Chu Sóc thẳng lưng quỳ gối trước giường, cứi đầu không nhúc nhích, tư thái nhận tội im lặng mà quyết tuyệt, giống như chỉ cần Hạ Lương nói một câu, cậu có thể lập tức lấy cái chết tạ tội.

Một màn này hoàn mỹ chồng lên cảnh tượng hai lần anh thấy trong mơ, thật khiến người ta có suy nghĩ cực kỳ đáng sợ.

Nhưng Hạ Lương vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, gương mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Chu Sóc một lúc, khàn giọng nói: "Ngẩng đầu lên."

Thân thể Chu Sóc hơi động, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, tựa hồ dùng hết dũng khí cả đời để nghênh đón ánh mắt tức giận lạnh lẽo của Hạ Lương.

"Cậu... không có gì để giải thích sao?" - Giọng nói của Hạ Lương vô cùng suy yếu nhưng sắc lạnh như đao: "Chu Sóc, tôi chỉ cho cậu một cơ hội giải thích."

Chu Sóc nhắm mắt lại: "Em không có gì để biện minh... Là em bị ma quỷ mê hoặc, em tội đáng chết vạn lần."

Câu trả lời này cùng với đáp án mà Hạ Lương mong đợi là trời nam đất bắc. Anh tình nguyện tin rằng Chu Sóc bị người ta bỏ thuốc cũng không muốn tiếp nhận sự thật cậu mang ý đồ khiến người ta khinh thường với mình.

Lại là một hồi im lặng khiến người ta hít thở không thông. Hạ Lương mệt mỏi nói: "Cậu ra ngoài đi."

Chu Sóc hơi do dự: "Nhưng cơ thể anh..."

"Biến khỏi mắt tôi! Ngay lập tức! Ngay bây giờ!" - cuối cùng Hạ Lương nhịn không được quát lên, cơ hồ dùng hết sức lực còn lại của anh.

Kỳ thật anh biết, không phải tất cả đều là vấn đề của mình Chu Sóc, chính anh cũng có trách nhiệm không thể né tránh. Nhưng giờ phút này anh lại không thể khống chế bản thân mà giận chó đánh mèo.

Vẻ mặt Chu Sóc thê lương, im lặng nhìn Hạ Lương thật lâu.

Với hiểu biết của cậu về Hạ Lương, đây đã là sự khoan dung lớn nhất của anh đối với cậu, nhưng nơi trái tim kia vẫn đau đến mức không thể chịu nổi.

Cậu thấy có lỗi vì tội nghiệt chính mình vô ý phạm phải hôm nay nhưng mấy năm nay cậu đã đè nén quá lâu, cho dù không có lần mất kiểm soát này thì một ngày nào đó trong tương lai, cậu cũng chắc chắn sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo*.
(*Đại nghịch bất đạo: chỉ việc làm đi ngược lại với đạo lý, những hành động không tuân thủ các nguyên tắc đạo đức và giá trị đạo đức)

Chỉ là cậu có chút tiếc nuối, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ đã bị ép rời khỏi bên cạnh Hạ Lương.

Cậu muốn dặn dò Hạ Lương bảo trọng, không nên ngày đêm tăng ca, không cần vì gia tộc mà cố ý xem nhẹ, thậm chí là hy sinh tất cả của mình.

Nhưng cậu biết mình đã mất đi tư cách nói những điều này. Hiện tại chỉ sợ rằng Hạ Lương chán ghét cậu, không muốn nghe bất cứ điều gì từ cậu nữa.

Cuối cùng, cậu im lặng không nói gì, mở cửa rời đi.

----------
Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người cứ phát huy hết trí tưởng tượng đi nha~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro