
Chương 19
Đúng lúc này, Vương Kiệt- cũng bạn cùng cấp hai của Lăng Hạ bước vội tới, tay cầm sấp tài liệu đặt xuống bàn, sau đó ngồi xuống ghế dành cho cảnh sát đối diện ba người.
Thấy cậu ta, Lăng Hạ mắt mở to, tâm trạng bực bội với Trương Đình cũng giảm đi đôi chút. Cô thoải mái trêu:
" Tiểu Kiệt, bao giờ mình mới được thả ra vậy? Lâu chết đi được, mình ngồi đây ê ẩm sắp mốc hết người rồi này."
Cô vừa nói vừa xoa xoa tay như biểu thị mình sắp mốc thật. Lăng Hạ dù sao cũng không lo lắng lắm. Chỉ là đánh nhẹ vài cái, cùng lắm bọn đó nằm viện vài ngày là cùng.
Trương Kiệt gật đầu với Lăng Vân một cái coi như chào hỏi, sau đó quay sang Lăng Hạ thở dài:
" Lăng Hạ. Lần này mình không giúp được cậu rồi."
" Là sao?" Lăng Hạ bật thốt. Sau vài giây lại trêu đùa:
" Hahaa, tiểu tử, cậu đùa mình hả? Không phải mọi lần đêù được sao?! Đúng là không vui chút nào mà."
" Mình không nói đùa. Lần này cậu chọc phải tổ ong bò vẽ lớn rồi." Vương Kiệt nhíu mày bất lực.
" Ý gì?" Lăng Hạ khó hiểu, dò hỏi. Còn Lăng Vân bên cạnh thì trầm tư không nói gì.
" Một trong số người cậu đánh là em trai của Lê Kim. Anh ta là một người rất cưng chiều em trai, cái gì cũng dành hết cho em trai. Dù em trai anh ta có sứt mẻ một chút thì anh ta cũng nhất định bắt kẻ đó phải trả giá gấp mười."
"...???"
" Mình đã cố giúp đỡ cậu rồi. Ngay cả cha mình cũng phải nhún nhường anh ta vài phần. Thế nhưng anh ta không coi ai ra gì, tuyên bố bằng bất cứ giá nào nhất định phải khiến cậu vào tù trả món nợ này."
Lăng Hạ khó hiểu:
" Nhưng mình chỉ đánh bọn chúng rất nhẹ, đâu nặng đến nỗi phải vào tù vài tháng chứ? Mẹ kiếp, là bọn chúng sai trước mà. Dám dở trò đồi bại với mình, mình đánh cũng chỉ coi như tự vệ chứ ."
" Cậu không hiểu rồi. Lê Kim đó là con người rất xảo quyệt. Sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."
Vương Kiệt lại thở dài. Lăng Hạ vừa là người anh thầm thương, cũng vừa là người bạn tri kỉ của mình. Hai lần trước cô đánh lộn, cũng may người bị đánh không nặng lắm, nên anh dễ dàng đút lót giúp cô lách luật. Lần này đánh rất nhẹ, phần tổn thương chưa tới 10%, nhưng anh lại chẳng giúp được gì cho cô. Anh nặng nề nói:
" Mình sẽ nghĩ xem còn cách nào không."
"..."
Bầu không khí chìm vào ảm đạm, mỗi người một suy nghĩ riêng. Lăng Hạ thì nhíu chặt hai mày môi mím mím. Vương Kiệt qua một lúc lại nhìn Lăng Hạ tâm trạng nặng nề. Trương Đình lại cúi xuống nhìn chân mình như có điều suy nghĩ.
Qua thời gian ngắn, Lăng Vân bỗng lên tiếng cắt đứt bầu không khí trầm lặng:
" Chỉ khi tên Lê Kim đó rút giấy tố cáo thì Lăng Hạ mới được thả?"
" Đúng vậy chị."
" Được. Lăng Hạ, chịu khổ em vài ngày trong này rồi. Chờ chị." Lăng Vân khuôn mặt trấn tĩnh, như hạ quyết tâm điều gì đó.
Lăng Hạ ôm tay chị gái mình, mỉm cười rạng rỡ :
" Chị hai, chị thật tốt. Xem kìa, chị mặt tâm sự trông thật xấu. Chị là người xinh đẹp, không nên làm mặt xấu. Em không sao đâu mà. Hừm, trong tù thì trong tù. Dù sao cũng chẳng có gì to tát, nhiều nhất coi như du ngoạn thăm thú hoàn cảnh tù vài tháng chứ mấy. Chị hai đừng vì em mà mệt nhọc nhiều nhé. Biết đâu trong này em lại thành thủ lĩnh chị cả cũng nên ấy chứ."
" Con bé ngốc này. Sợ chị lo lắng mà cứ gây chuyện là thế nào..." Lăng Vân chỉ tay lên trán em gái mình, trong lòng như có dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy. Em gái cô luôn vậy, vui tươi hóm hỉnh có, nhưng không bao giờ mong muốn mọi người xung quanh vì mình mà phải buồn khổ nhiều.
" Vương Kiệt, nhờ cậu chăm sóc giùm chị đứa em này vài hôm. "
" Được chị. Em mà không chăm sóc,ra ngoài chắc cô ấy sẽ đạp em nằm viện vài tháng mất.*
"..."
" Về thôi Trương Đình."
" Dạ." Trương Đình từ lúc Vương Kiệt ra không nói gì cho tới bây giờ.
Đồng thời, cậu cũng có cái nhìn khác về cô nàng ngổ ngáo Lăng Hạ.
Cậu phải nhờ anh cả giúp...
****
Lầu 11, phòng 69 căn hộ VZ...
Trong căn phòng làm việc rộng tầm 30m2, tường sơn màu đen, chỉ có ánh sáng đèn điện le lói chiếu rọi. Giữa nhà kê một chiếc bàn làm việc, nơi đó Ngôn Hạo đang ngồi, trầm ngâm nghe Trương Đình kể những sự việc đã xảy ra chiều nay.
"........"
" Lê Kim của Hải Nham?"
" Đúng vậy đại ca. Tên Lê Kim đó chính là giám đốc công ty Hải Nham. Hừ, đúng là nực cười, chính chúng ta khiến công ty hắn lâm vào khủng hoảng, vậy mà hắn không biết vẫn đến giả bộ thanh cao muốn hợp tác với chúng ta. Hắn coi ta là kẻ ngốc không bằng."
Suy cho cùng, cũng vì Trương Đình muốn trêu đùa Lăng Hạ mà khiến cô ấy gặp bọn chúng nên giờ mới dây dưa với đống tạp nham này. Nếu cô ấy mà đi tù, cậu thật sự có chút hối hận, cho nên ác cảm về hai anh em họ Lê kia càng sâu.
" À, Em từng tìm hiểu thông tin về hắn. Bề ngoài có vẻ hắn rất mực thương yêu em trai mình, coi em trai mình là nhất. Nhưng thực chất hắn rất ham công việc, địa vị và tiền tài. Lig còn nói với em, hình như Lê Kim đó có sở thích luyến ái."
Ngôn Hạo hơi nhíu mày, nhìn quyển sách trên bàn, hơi dựa ghế, gõ gõ mặt bàn theo tiết tấu. Trương Đình thấy anh không để ý đến mình. Vội nói thêm:
" Đại ca, anh nhất định phải giúp chị Lăng cứu nhóc ấy. Hôm nay trước khi ra về, chị có nói sẽ cứu Lăng Hạ, dường như quyết tâm lắm. Một mình chị làm sao có thể thắng được tên Lê Kim xấu xa đó chứ."
Nghe đến đây, Ngôn Hạo mày nhíu càng chặt. Đúng vậy, cô quả thực không đấu lại được hắn. Anh có từng gặp qua hắn một lần, hắn ta rất xảo quyệt thông minh, dường như không có nhược điểm.
Ngôn Hạo xoa xoa cằm đăm chiêu. Qua một thời gian ngắn, anh cất giọng :
" Cậu và Lig tiếp tục kéo cổ phiếu hắn đến mức thấp nhất có thể. Sau đó tìm cơ hội để tôi gặp mặt hắn ta."
" Ý đại ca là?" Trương Đình khó hiểu, rồi dường như hiểu ra thâm ý, cậu vui mừng liên tục gật đầu:
" Đại ca thật tài tình. Giờ em đi làm ngay." Nói rồi Trương Đình vội vã ra ngoài.
Trương Đình vừa đi, không bao lâu sau, Ngôn Hạo cũng vào phòng khác thay quần áo đơn giản.
****
* Ting tong* chuông nhà kêu, Lăng Vân đầy bụng tâm sự ra mở cửa. Vừa thấy người đến là Ngôn Hạo, cô không hiểu sao an tâm lạ.
" Ngôn Hạo, anh vào đi."
"..."
Ngồi trên sopha gần 15phút, Lăng Vân vẫn lặng im không nói gì. Ngôn Hạo bên cạnh lặng lẽ ngắm khuôn mặt mệt mỏi, lòng nhói đau. Bỗng nhiên anh hít sâu, khẽ nắm đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại, có phần lành lạnh vì ngồi lâu trong điều hoà của cô:
" Lăng Vân..."
" ? " Lăng Vân giật mình, định rút tay về nhưng đã nghe anh nói tiếp:
" Tôi sẽ giúp cô cứu em gái."
" Điều kiện?" Lăng Vân bật thốt, sau đó thức thời ngậm miệng.
" Có chuyện gì?" Tay anh bỗng nắm chặt tay cô, mắt lạnh nhìn chằm chằm. Anh hiểu rõ Lăng Vân, cô sẽ không tùy tiện nói điều kiện với ai. Trừ khi đã xảy ra việc gì đó...
" Xin lỗi... tôi..."
Lăng Vân chậm rãi kể Ngôn Hạo nghe.Đúng vậy, chiều nay vừa từ đồn về, cô liền đến tìm gặp tên đó ngay, nhưng hắn lại ngả ngớn trêu đùa nói muốn tình một đêm. Cô cũng biết hắn chỉ nói vậy, nhưng trong lúc tức giận không kìm mình đã tát hắn một cái. Có lẽ hắn thù mới nợ cũ tính càng sâu.
" Không sao. Tin tưởng tôi." Người nào đó hài lòng, khẽ mỉm cười nhếch miệng.
Ngôn Hạo là người nói là làm. Anh nói giúp, vậy có nghĩa chắc chắn sẽ thành công. Lăng Vân cảm kích, đôi mắt sáng long lanh ngước nhìn anh: " cảm ơn"
" Bé ngốc." Ngôn Hạo khẽ bật cười, xoa xoa đầu cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro