Chương 15: Đến
Công Ty thiết kế Vân Bảo.
Trong phòng riêng dành cho lãnh đạo cấp cao nhất ghi chữ Giám đốc Lăng Ninh Vân...
Trên chiếc bàn làm việc ngăn nắp, Lăng Vân đang xem những thiết kế thu đông mới nhất mà vừa sáng nay Hán Nguyên đem tới.
Bộ đầu tiên do Mịch An, một cô gái trẻ mới vào nghề thiết kế. Đó là một chiếc váy liền thân dài tới gần gót chân, màu đen ,loe phần đuôi váy, cổ áo pha chút chấm tuyền ngọc trai. Lăng Vân nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi gạch chéo bộ này. Bộ này tuy quý phái thanh lịch nhưng trông quá quen thuộc, không hợp mốt. Cô chậm rãi lật trang tiếp theo, là một bộ váy khác, cũng màu đen nhưng có phần phá cách hơn. Nó chỉ ngắn tới bắp chân, không có tay áo,... bỗng:
"Zing zing zing.. zing zing zing..." Điện thoại cô reo lên.
Lăng Vân vốn không quan tâm lắm,một tay vừa vuốt phím nghe, một tay vừa xoay xoay chiếc bút chì, chăm chú nhìn bản thiết kế mẫu váy.
" Alo. Lăng Ninh Vân xin nghe."
" Chị Lăng à..."
" Trương Đình? " Lăng Vân hơi ngạc nhiên, rút điện thoại cách xa để xem lại số, sau đó nghe tiếp:
" Ừm, có chuyện gì thế??"
" Anh cả bị thương, đang nằm trong bệnh viện rồi. Chị tới mau đi."
" Sao? Ngôn Hạo bị thương? Có nặng không? Sao bị thương? Đang trong bệnh viện nào?"
" Một lời khó nói hết. Chị đến đi. Tầng hai Bệnh viện Nhất Quan"
" Được được. Cậu chờ tôi chút. Tôi đến ngay." Nói rồi Lăng Vân tắt máy, gập tài liệu, vội lấy túi xách cạnh bàn, nhanh chóng bước ra ngoài.
" Lăng Vân, cậu đi đâu vậy?"
" Mình ra ngoài một chút."
" Vậy cậu không uống..."
" Không cần. Cảm ơn cậu."
Lăng Vân vội đi nhanh, không để ý chàng trai phía sau lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô bước đi, khe khẽ thở dài.
Cô ấy vẫn như vậy, bao giờ người trong nhà có chuyện gì, đều sẽ gấp gáp cuống cả lên. Không rõ lần này Tiểu Bảo có sao không nữa...
***
Tầng hai bệnh viện Nhất Quan.
Lăng Ninh Vân vừa tới nơi, ngó xung quanh một hồi chỉ thấy lác đác vài người, đang định rút máy gọi điện cho Trương Đình thì gặp cậu ta bước ra từ căn phòng cuối hành lang, một tay đúc túi quần,một tay cầm táo thoải mái gặm.
Thấy Lăng Vân, cậu ta vẫy vẫy tay cười vui vẻ:
" Chị Lăng, chỗ này!"
Lăng Vân nghĩ thầm: Ngôn Hạo bị thương nặng sắp chết đến nơi rồi mà cậu vẫn còn thoải mái gặm táo. Thật vô trách nhiệm!!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn nhanh chóng đi tới. Lo lắng hỏi:
" Ngôn Hạo sao rồi? Qua được cơn nguy kịch chưa? Anh ấy trong này hả? "
" Hả? Cơn nguy kịch? " Cậu ta trố mắt vài giây, sau đó bày ra bộ mặt buồn rầu :
" Haiz... Chị tự vào xem đi. Em ra ngoài chút."
"Ừm. Cậu nhớ mua ít hoa quả tươi nhé."
Trương Đình nhìn Lăng Vân vào trong, cười tủm tỉm như cáo già thực hiện được mục đích.
Hoa quả tươi? Từ khi anh cả vào trong này, cũng có hơn chục người tới thăm rồi, tiền đút lót có, bánh kẹo có, hoa quả thì càng không thiếu.
Còn "cơn nguy kịch"? Thú vị thật, thật sự thú vị mà!.
Vì vậy, anh chàng nào đó vừa bị đuổi đi đang có ý định ra ngoài hít thở không khí mua chút đồ ăn, liền lén lút quay trở lại, áp tai ngoài cửa nghe lén.
Khoá cửa được mở ra, Lăng Vân nín thở bước vào rồi khẽ xoay khoá đóng lại. Tràn ngập khoang mũi cô là mùi thơm mát dịu nhẹ thanh khiết của hoa lan. Tùng chân tơ kẽ tóc như được co lại bởi không khí mát mẻ thoải mái, khác xa với oi bức ngoài kia.
Căn phòng rất rộng và hiện đại, không khác gì khách sạn năm sao: tivi, tủ lạnh, điều hoà, giường đệm,...đều đủ cả.
Thế nhưng cô không quan tâm mấy thứ này, mà điều cô quan tâm là...
" Tôi đã bảo cậu đi ra mà." Lại vào? Ngôn Hạo cất giọng lạnh lùng khó chịu.
Anh nằm quay lưng về phía cô, chăn mỏng đắp nửa hờ đến eo, áo phông ngắn để lộ cánh tay rắn chắc bị băng bó. Lăng Vân ấp úng:
" Tôi..." anh ta đang nói mình?
" Lăng Vân?" Ngôn Hạo nghiêng đầu quay lại:
" Cô đến thăm tôi sao?" Giọng anh có chút ấp áp hơn, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào cô.
Lăng Vân vội lảng tránh ánh nhìn anh ta:
" Khụ khụ... Anh có vẻ đã qua cơn nguy kịch?!''
" Lại đây."
" Thôi không cần, tôi... Tôi ngồi sopha cũng được."
" Tôi không ngồi dậy được. Cô lấy gối kê giúp tôi."
"A..." Lăng Vân như sên bò mà đi lại, hai má hồng hồng như thoa lớp phấn.
Cô nhẹ nhàng đỡ anh dậy, lấy chiếc gối bên dưới kê lên lưng anh. Sau đó, đang định lấy ghế dựa ngồi cách xa thì anh ta kéo tay cô lại, vỗ vỗ lên đệm, nhíu mày không cho từ chối:
" Ngồi đây."
"..." Rồi, ngồi thì ngồi. Tim cô thoáng chậm một nhịp.
" Vừa nãy cô nói gì ý nhỉ? Tôi bị thương nguy kịch?"
" Đúng vậy. Anh bị thương có nặng không? Là anh đâm phải xe họ hay họ đâm phải anh trước?" Được quay lại chuyện chính, Lăng Vân có phần tự nhiên thoải mái hơn, cô nói tiếp:
" Bác sĩ bảo thế nào? Không bị thương tổn nặng liên quan đến não hay các cơ quan khác quan trọng phải không?"
Ngôn Hạo nhìn vẻ mặt nghiêm túc chân thành khi nói của cô, đáy mắt lỡ một tia cảm xúc:
" TrưƠng Đình nói với cô là tôi bị xe đâm rồi bị thương nguy kịch?"
" Không phải, Trương Đình chỉ nói anh bị thương đang mằm trong bệnh viện. Thế là tôi liền đi vội tới đây. Có chuyện gì sao?" Cô khó hiểu.
Còn nhân vật được nhắc đến kia, đang nghe lén ngoài cửa miệng không khỏi giật giật: chị dâu tương lai, em chỉ nói anh cả bị thương thôi mà. Năng lực lí giải và tưởmg tượng của chị cũng quá cao siêu rồi. Còn anh cả...
" Đúng vậy, tôi bị thương rất nặng. Tay cũng phải băng bó, não sợ là cũng bị ảnh hưởng không nhẹ.
Chắc phải nhờ Lăng Vân chăm sóc vài hôm rồi."
" Không sao, không sao. Chúng ta là hàng xóm. Giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường tình mà."
" Ừm." Ngôn Hạo lại nhìn chăm chú Lăng Vân.
" Ừ, tay anh khâu...bao nhiêu mũi vậy?"
" Ít lắm. Chắc cũng chỉ tầm 15 mũi thôi." Anh thản nhiên nói.
" Cái gì???" Cô choáng váng... bạn cô khâu có 2,3 mũi mà đã khóc lên khóc xuống nháo nhào cả rồi. Anh ta 15 mũi, là 15 mũi đó? Vậy nhưng vẫn còn ít? Cô xót xa:
" Thế giờ còn đau không?"
" Không đau."
"..."
Hai người im lặng một hồi, Lăng Vân nhàm chán liền đi dạo xung quanh nhìn ngắm phòng bệnh Vip này. Cô chậc miệng:
" Công nhận ở đây tốt thật. Mọi thứ đều đầy đủ tiện nghi cả. Có cả tủ lạnh 2 cánh này. Tôi mới bảo Trương Đình mua ít hoa quả rồi đấy.
Ừm...''
Lăng Vân vừa mở tủ lạnh ra, hai mắt mở to không dám tin.
Tầng 1: hoa quả!
Tầng 2: hoa quả!
Tầng 3: cũng hoa quản!
....
" Sao... sao nhiều thế này???"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro