Chương 4: HEART TO HEART
Helena đang ở trước cửa căn phòng họp cùng với tiến sĩ Anna Nishizawa và hai người đàn ông Nhật Bản luôn bám theo sát cô ta. Tất cả bọn họ đều đang ngồi đối diện với nhau. Vali màu trắng đang nằm trong lòng của vị tiến sĩ, trong khi cô ta nhìn chằm chằm vào tôi với một ánh mắt đầy nghi hoặc. Helena đứng lên và giới thiệu tôi với ba người họ. Vị tiến sĩ cũng đã nghe nói rằng chúng tôi đã thất bại trong việc truy bắt kẻ tình nghi. Bà Rosette thì được thông báo là đã đi về nhà, đặc vụ Diana đã thay Helena đi cùng bà tới chỗ người lái xe và Helena đã phải cáo lỗi để ở lại cùng với những nhà khoa học đến từ Nhật Bản.
"Xin lỗi đã phải làm phiền đến mọi người," Tôi nói, "Tôi đã nhận được thông tin rằng công ty của các vị đang phát triển một số loại vacxin kháng virus để chống lại các vụ khủng bố sinh học?"
Họ nhìn nhau với vẻ bối rối trong ánh mắt.
"Thứ lỗi cho tôi ! Vì tôi đã không có được những quyền hạn cần thiết, nhưng mọi người có hiểu những điều tôi đang nói ngay lúc này?" Tôi hỏi lại một lần nữa để chắc chắn rằng liệu họ có thể nói tiếng Anh. Cả ba gật đầu.
"Anh Kennedy, tôi là tiến sĩ Kato đến từ Tokyo - Nhật Bản. Làm thế nào mà anh có thể biết được chúng tôi đang phát triển nó" Một trong hai người đàn ông bên cạnh tiến sĩ Anna lên tiếng.
"Từ một người cung cấp tin tức. Chúng tôi nhận được thông tin rằng mẫu vật của các vị đã trở thành mục tiêu của một ai đó. Thật không may, chúng tôi đã thất bại trong việt truy bắt."
Một lần nữa họ nhìn lại nhau.
"Tôi nghĩ rằng các vị đã nhận được thông tin sai lạc," cuối cùng thì vị tiến sĩ Anna cũng lên tiếng, "Chúng tôi đã không mang theo bất kỳ mẫu vật nào."
Helena và tôi đã thực sự kinh ngạc: "Cái gì?"
"Vâng. Chúng tôi thực sự đang phát triển một loại vacxin kháng virus dự kiến sẽ được dùng trong việc ngăn ngừa các tác động gây ra bởi những vụ khủng bố sinh học ... khủng khiếp. Nhưng chúng tôi đã không mang theo bất cứ thứ gì, chẳng có lý do gì trong việc mang theo một mẫu vật còn đang trong giai đoạn thử nghiệm và không thể coi là hoàn hảo. Cả ba chúng tôi bay từ Nhật Bản đến đây chỉ trong vai trò là một đại diện để thảo luận về chương trình liên minh, anh Kennedy ".
"Vậy, Có những gì trong vali màu trắng?" Helena hỏi.
Họ đã mở nó, và bên trong chỉ có những tài liệu nghiên cứu mà tôi không thể nào hiểu được.
"Đây là những dữ liệu nghiên cứu từ một số thí nghiệm gần đây của chúng tôi, nhưng nó là vô dụng ngay cả khi họ ăn cắp nó. Trên thực tế, không có nhiều người biết chúng tôi đang làm việc trong dự án này. Nguồn cung cấp thông tin của anh cũng là một nhà nghiên cứu?"
"Người đó là bà Rosette Taylor. Các vị có biết bà ấy không?" Helena thú nhận.
"Hahahaha, dường như bà ấy ..." đột nhiên một người đàn ông bên cạnh tiến sĩ Anna bật cười, "Các vị đã nhận được thông tin sai lệch hoàn toàn! Đáng lẽ các vị phải nên để mắt đến người phụ nữ đó, chứ không phải là với chúng tôi."
Ngay lập tức lời nói của anh ta làm tôi sợ phát khiếp. Điều đó có nghĩa là gì?
"Công ty của quý bà Rosette đó đã mang đến những dữ liệu quan trọng. Nó chứa tất cả các thông tin chi tiết về chương trình liên minh, bao gồm tất cả các biện pháp phòng ngừa và tên một số phòng thí nghiệm đang phát triển các mẫu vacxin kháng virus. Có vẻ như nó có ích hơn là nội dung trong chiếc va li của chúng tôi ..." người đàn ông lên tiếng một lần nữa, "Vì vậy, sự hiểu lầm này đã kết thúc, thưa anh? Có phải chúng tôi đã được phép về nhà?"
Helena đứng lên và ngay lập tức cố gắng để liên lạc với khách hàng của mình. Trong khi tôi nhường đường cho các vị khách Nhật Bản có thể về nhà, họ đi xuống cùng với Ron.
"Helen! Cuối cùng thì cô cũng gọi cho tôi ..." thanh âm vui vẻ trong tiếng nói của bà Rosette cất lên qua điện thoại.
"Mọi thứ đều ổn cả chứ? Bà Rosette, hiện giờ bà đang ở đâu?" Giọng Helena nghe có vẻ hốt hoảng. Giọng nói của cô run lên như khi cô nhìn em mình, Deborah Harper.
"Ở trong xe với tài xế, Helen ... Trên đường về khách sạn, có chuyện gì vậy? Cô có sao không, Helen?"
"Ah, y ... tôi vẫn ổn. Thưa bà, có phải bà mang theo những dữ liệu quan trọng trong túi của mình, phải không? Bà phải rất cẩn thận bởi vì ..."
Lời cảnh báo của Helena đã bị gián đoạn bởi những âm thanh của hệ thống phanh.
.
.
DOORRR!
.
.
Tiếng súng ngừng tất cả mọi thứ.
Tình hình đã trở nên không thể kiểm soát được.
Hơn thế nữa, tiếng lốp xe rít lên khi chiếc xe bị mất kiểm soát, chúng tôi chỉ nghe thấy một tiếng hét từ Bà Rosette trước khi kết thúc tất cả bằng một sự im lặng. Không còn bất kỳ âm thanh nào nữa phát ra từ điện thoại. Helena ngày càng trở nên điên cuồng và cuồng loạn gọi tên bà Rosette.
"Bà Rosette! Bà có nghe thấy tôi không? Bà Rosette! Hãy trả lời tôi !?" Cô đã trở nên tuyệt vọng.
"LEON! ANH HÃY LÀM GÌ ĐÓ!" nước mắt của cô bây giờ đã không thể kìm lại. Trong khi cô cố gắng gọi tên bà Rosette - người đã không còn trả lời bất cứ điều gì, tôi đã kết nối được với Hunnigan.
"Hunnigan. Mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn. Một vị khách dường như đã bị tấn công, đó là bà Rosette Taylor, được bảo vệ bởi mật vụ Helena Harper. Tôi muốn cô gửi bất kỳ sự giúp đỡ nào đến đó sớm nhất có thể! Cô có thể lần ra đúng vị trí của bà ấy? Bà ấy đã sử dụng cùng một chiếc xe mà bà đã di chuyển tới vào sáng nay. "
Hunnigan có vẻ rất sửng sốt, nhưng ngay lập tức kiểm tra dữ liệu trên máy tính, "CÁI GÌ? Nhưng, ah chờ một phút ... Được rồi! Tôi tìm thấy vị trí của bà ấy, Leon! Tôi sẽ gửi sự trợ giúp gần nhất đến đó sớm nhất có thể ..."
Helena ngồi sụp xuống và khóc nức nở, gương mặt tái nhợt ... Trông cô đầy đau đớn.
"Leon, đáng lẽ ra tôi nên ở bên cạnh để bảo vệ bà ấy ..."
Tôi nắm lấy đôi tay đang run rẩy của Helena, cố gắng an ủi cô, "Đó không phải là lỗi của cô, Helena ..."
Tôi đang nhìn Helena như nhìn thấy chính bản thân tôi mười lăm năm trước đây, sau sự cố đã xảy ra ở thành phố Raccoon City. Bị tàn phá. Tội lỗi. Đau đớn. Cảm thấy thật đáng chết bởi vì chúng tôi đã không thể bảo vệ một ai đó quan trọng.
Hai mươi phút sau, tin tức từ Hunnigan khiến tất cả chúng tôi kinh hoàng. Chiếc xe đã bị bắn bởi một tay bắn tỉa, viên đạn xuyên qua kính chắn gió và giết chết người lái xe ngay lập tức. Chiếc xe bị mất kiểm soát và lao vào dải phân cách làn đường. Chiếc vali chứa những dữ liệu có giá trị quan trọng đã biến mất. Các dữ liệu đã biến mất cùng với bà Rosette Taylor. Phải. Bà ấy cũng đã không được tìm thấy tại hiện trường hay trong bất kỳ khu vực nào xung quanh. Và cũng không có trong danh sách bệnh nhân nào trong tất cả các bệnh viện. Helena đã không thể nào tưởng tượng được tình trạng này.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Leon?" Cô hốt hoảng.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cô, "Tôi cũng chẳng thể nào hình dung ... Nhưng có một khả năng rằng bà Rosette đã tự mình rời đi, hoặc là bà ấy đã bị bắt cóc. Nếu cô đang ở trong xe khi đó, có thể chính cô sẽ là người bị bắn ..."
"Có khả năng RED đã làm tất cả? Anh biết đấy, cô ấy là dân chuyên nghiệp ..."
Tôi không biết. Nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy đã làm điều đó.
"Tôi nghĩ là không. Nhưng tôi không thể nói trước bất cứ điều gì về chuyện này ..."
Sau khi báo cáo lại tất cả các sự kiện đã diễn ra với cơ quan trung ương, cuối cùng khoảng mười một giờ đêm tôi mới được trở lại căn hộ của mình. Hôm nay quả là một ngày khó khăn, đặc vụ Brooke được chuẩn đoán bị gãy nhiều xương và phải nhập viện. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy khá hạnh phúc vì có rất nhiều y tá xinh đẹp chăm sóc cho anh ta. Helena cũng đã kiểm soát lại cảm xúc của mình, cô không còn tiếp tục đổ lỗi cho bản thân sau tất cả những gì đã xảy ra. Sau cuộc hội nghị, mọi người đề xuất ý kiến sẽ cùng nhau đi uống với các đồng nghiệp khác, nhưng tôi quyết định rằng sẽ quay trở về nhà. Tôi đã quá mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống và quên đi tất cả mọi thứ. Trong lòng dường như giấy lên một cảm giác nuối tiếc rằng tôi đã đánh mất đi một thứ gì đó. Cảm giác trống rỗng ấy sẽ không thuyên giảm ngay cả khi tôi đi uống và có ý định vứt nó đi.
Một lần nữa, tôi đã đánh mất cô ấy ... Ada Wong.
Tôi mở cửa căn hộ của mình, bật công tắc đèn được đặt ở bên trái cánh cửa. Căn hộ được cung cấp bởi cơ quan này không quá rộng lớn, nhưng khá là tiện nghi nếu sống một mình. Tôi tháo giày của mình, cởi vest vắt lên thành ghế và đặt bao da vũ khí xuống mặt bàn. Chúng nên được đặt trong phòng ngủ, nhưng tôi sẽ lo chuyện đó sau. Tôi nhớ mình đã không ăn gì kể từ sau bữa trưa, đó là lý do tại sao bây giờ tôi đang cảm thấy rất đói. Tôi đi kiểm tra tủ lạnh, nhưng tất cả các ngăn đều trống rỗng không có gì ngoài trừ một lon bia. Tất nhiên, tôi đã lấy nó.
Trong khi uống lon bia, tôi bước vào phòng ngủ của mình để thay quần áo. Áo sơ mi của tôi đã ướt đẫm mồ hôi, tôi cởi nó ra và ném chiếc áo vào túi đựng đồ giặt, giỏ đồ đã chứa rất nhiều quần áo bẩn chồng chất. Được rồi, có vẻ như ngày mai tôi phải gọi cho dịch vụ giặt ủi. Căn phòng không được bật đèn nhưng tôi đã quá nhớ rõ nơi này, không có vấn đề gì khi mở tủ quần áo, tôi lục tìm một bộ quần áo thoải mái để mặc đi ngủ sau khi tắm.
.
.
"Anh trông rất sexy, đẹp trai ..."
.
.
Tôi cứng người ... không cố ý, lon bia rỗng đã bị tôi siết chặt trong tay.
Có lẽ nào tôi đang nằm mơ? Hay bản thân đã tự ảo giác để nghe thấy giọng nói của cô?
Bàn tay tôi với tới lấy công tắc và bật sáng đèn phòng. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trong góc giường, vắt chéo hai chân lại với nhau. Với mái tóc đen ngắn, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ kết hợp với chân váy công sở màu đen và đôi giày của cô ... Phải. Đó chính xác là ... một đôi giày cao gót nhọn màu đỏ.
Tôi đang mơ?
Ada Wong đang ở trong phòng ngủ của tôi?
"Tôi đã say?" Tôi hỏi bản thân mình.
Cô thậm chí còn cười khúc khích.
"Leon ... Tôi đã nói với anh, rằng tôi sẽ gặp lại anh sớm. Anh đang rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi? Thật dễ thương ..."
Hình như đây không phải là một giấc mơ. Mặc kệ, tôi không quan tâm nữa.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô nở một nụ cười thật quyến rũ, với ánh nhìn chòng chọc của cô ấy, tôi chợt nhận ra nó đang theo dõi tôi từ đầu đến ngón chân. Chính xác là, nhìn thấy tôi không mang áo trên, và đang ở trần. Ngay sau khi tôi nhận ra, tôi ngay lập tức mặc áo vào.
"Tôi cứ tưởng mình có thể nhìn vào cơ thể của anh lâu hơn một chút?" Cô buông lời trêu chọc.
Tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào cô.
"Tại sao cô lại ở đây ... Ada ..." Sau vài phút ngập ngừng, cuối cùng tôi cũng phải lên tiếng.
"Trông anh như vừa nhìn thấy ma vậy, eh?"
Hmm. Cô trông quá 'hấp dẫn' khi so sánh mình với một con ma.
"Đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của tôi ..."
"Được rồi, đẹp trai. Tại sao tôi lại ở đây? Thoải mái nào, tôi muốn gặp lại anh ...", cô đứng lên trong khi đang nhìn tôi, "Làm thế nào? Tôi hỏi đặc vụ Brooke. Anh ta đã rất vui mừng khi tôi hỏi nơi ở của các đặc vụ ... trong một hy vọng là tôi sẽ gặp anh ta và làm vài chuyện 'vui vẻ' với nhau ... hmm... Biết đâu? Tìm kiếm căn hộ của anh? Chuyện đó rất dễ dàng đối với tôi, Leon. "
Tôi cười, "Cô đã bẻ gãy xương của người đàn ông đó trước khi bỏ chạy."
"Tốt hơn so với giết hắn, đúng không?"
"Cô đã làm gì ở tòa nhà ARA? Cô đã bắn người lái xe?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Công việc của tôi đòi hỏi tôi ở đó, Leon. Bắn người lái xe? Tôi không hiểu ..."
"Rosette TAYLOR, Ada ... Chúng tôi đã không tìm thấy bà ấy tại hiện trường, nhưng lái xe của chúng tôi đã bị bắn."
Ada có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng điều đó cũng có thể do cô diễn kịch rất tốt.
"Thật sao? Nhưng tôi nghĩ rằng anh đã biết, lãng phí một viên đạn không phải phong cách của tôi."
Cô bắt đầu đi về phía tôi, khiến trái tim tôi ngày một đập nhanh hơn. Có vẻ như cô cũng đã nhận thức được nó, sau đó cô đẩy mặt hướng về phía tôi, ngay lập tức tôi nín thở vì căng thẳng. Cô mỉm cười, "Bình tĩnh nào, tôi không có ý định đi đến như là một thiên thần của cái chết."
"Rosette ... Bà ta khá nguy hiểm." Ada Wong lên tiếng khi cô đi lướt qua tôi, hướng về phía phòng ăn và mở tủ lạnh, chỉ tìm thấy một lon bia. "Hmm ... uống thứ này thật không tốt cho anh, Leon ..."
"Cô muốn tôi cung cấp một tách trà nóng của Trung Quốc để tiếp đãi một vị khách mời đặc biệt?"
Cô ấy mỉm cười chế giễu, "Đừng bận tâm đến điều đó. Tôi sẽ đi."
"Ada, xin vui lòng trả lời câu hỏi của tôi. Tôi nghe nói rằng cô đứng đằng sau Neo-Umbrella. Điều này có nghĩa là gì? Các BSAA đã đuổi theo cô và sau đó họ xác nhận rằng cô đã chết. Thực ra thì ... em là ai? "
"Nó rất phức tạp, Leon. Anh càng biết ít thì càng tốt hơn ..." Cô ném tầm nhìn của mình ra bên ngoài. Từ phòng ăn có một cánh cửa dẫn ra ban công với một cửa sổ kính lớn. Nơi mà tôi thích nhất khi trầm ngâm, ngắm những ngọn đèn của thành phố từ trên cao.
"Nhưng có lẽ là tốt hơn nếu họ nghĩ rằng tôi đã chết."
Những lời nghe có vẻ rất lạnh lùng và chói tai.
"Chắc chắn có những người không mong đợi em chết, hoặc giả vờ chết," tôi nói, "Không sao cả. Nhưng tôi nghĩ rằng em đã không còn bị ràng buộc bởi bất cứ ai bởi vì Wesker đã chết ..."
"Tôi không bao giờ được gắn liền với bất cứ ai, kể cả Wesker, Leon ... Có rất nhiều điều mà anh không cần phải biết, nó sẽ gây nguy hiểm cho cuộc sống của anh."
"Và em vẫn làm điều đó ngay cả khi em biết rằng nó rất nguy hiểm ?! Thật ra mục đích thực sự của em là gì, Ada? Công việc của em thực sự phức tạp đến thế sao ... em đang tìm kiếm điều gì?"
Ada Wong ngồi vào ghế và không nói bất cứ điều gì.
Tôi tiếp tục chờ đợi một phản ứng, và cô ấy nhận thức được điều đó.
"Leon ... Tôi sẽ nói cho anh biết một điều đơn giản mà anh có thể hiểu rõ về công việc của tôi ..." cuối cùng cô cũng lên tiếng, và tôi lắng nghe lời nói của cô thật cẩn thận.
"Hãy nghĩ về thế giới như là một tờ giấy trắng, nó sạch sẽ. Sau đó, mọi người điền vào đó với đủ loại câu truyện. Những người mạnh hơn nắm giữ những vết mực dày, trong khi những người yếu đuối chỉ có vết mực mỏng hơn. Còn tôi thì sao? Nghề nghiệp của tôi là .... tôi có thể thêm vào - hoặc lược bớt nội dung trong những tác phẩm của họ. Có lẽ nó có thể là một điều tốt, nhưng cũng có thể là một điều xấu. Tất cả phụ thuộc vào quan điểm của anh, vai trò của tôi, và cũng như họ. Những người không muốn dính vào rắc rối khi nhận ra bàn tay của mình bị giấy bẩn bởi những vết mực. "
Tôi đã nhìn thấy một cái nhìn thoáng qua của một tia mơ màng.
Trông rất mong manh.
Như không có nhận thức, không biết từ lúc nào tôi đã ngồi trước mặt cô ấy, và nắm lấy tay cô. Tôi muốn cố gắng để nói với cô ấy hãy dừng lại ... Nhưng tôi biết tôi không thể. Tôi chỉ hy vọng cô ấy biết rằng tôi quan tâm đến cô. Cô rời khỏi tiềm thức mơ màng và quay sang nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau, không có trạm trán, không có một ai đó chĩa súng hay bỏ chạy. Chỉ cảm thấy thật tĩnh lặng.
Bởi vì mỗi khi tôi nhìn thấy màu đỏ, tôi sẽ nghĩ về người phụ nữ này, Ada Wong.
Người vẫn đang nhìn tôi với một nụ cười.
"Tôi không thể hiểu loại mối quan hệ nào của chúng ta đang hiện hữu vào ngay lúc này. Nhưng thẳng thắn mà nói, tôi cảm thấy rất vui khi được gặp lại em, Ada Wong ..." đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
Ada dường như nhận ra điều gì đó và rút nhẹ tay của mình rời khỏi tay tôi.
"Tôi phải đi ngay bây giờ ..."
Tôi đứng dậy và cố gắng ngăn cản cô ấy, tôi không muốn phải chia ly trong khi thời gian vẫn còn rất sớm, "Không phải bây giờ. Ít nhất nên đợi thêm một vài phút, em có nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài? Đó là các đặc vụ, những người đang trở về nhà sau khi đi uống, thật không an toàn nếu em đi vào ngay lúc này ... "
"Tôi không có ý định sẽ đi ra ngoài bằng cửa chính, Leon." Ada dường như không bận tâm đến điều đó.
Cô lôi khẩu súng bắn móc quen thuộc từ bao da của mình và đi bộ ra ban công. Tôi hành động nhanh hơn, có lẽ lần này, tôi phải cảm ơn bản năng của mình. Tay trái của tôi kéo tay cô đi cho đến khi khẩu súng bị đánh rơi xuống mặt sàn.
Trong khi tay trái của tôi vẫn nắm chặt lấy tay cô, tay phải của tôi chộp lấy thắt lưng của cô ấy. Ada đã bị sốc và cố gắng để di chuyển, nhưng tôi vẫn giữ chặt lấy cô ấy như thế. Cuối cùng sau một vài giây, chúng tôi đang đứng ở trong một vị trí cứng nhắc như vậy, tôi nới lỏng tay của mình trên tay cô. Sau đó, với cả hai tay, tôi ôm chầm lấy cô. Ada cứng người lại, như giật mình.
"Em cố để không hiểu những gì tôi muốn nói, phải không ? Tôi muốn em ở lại với tôi, ít nhất là trong thời gian dài hơn ... Ada Wong." Tôi đã thốt lên như vậy.
Sau đó, tôi cảm thấy bàn tay cứng đờ của cô đặt lên trên lưng mình ... và cô ấy ôm chặt lấy tôi. Cô dựa đầu vào vai tôi. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của cô, nhưng tôi muốn tưởng tượng rằng cô đang mỉm cười. Điều này thực sự rất ấm áp, sự ấm áp lan tỏa ra khắp cơ thể của tôi. Thật dễ chịu. Trong một khắc tôi quên hết tất cả những câu hỏi và nỗi băn khoăn của tôi dành cho cô ấy.
Cảm giác như thể tôi đã đánh mất mọi ký ức về cô, hay có thể nào đây chỉ là một giấc mơ đẹp ...
Chúng tôi nới lỏng vòng ôm và nhìn thật sâu vào mắt nhau. Cô thật sự là... vô cùng xinh đẹp, tôi không muốn để cho cô ấy rời đi. Nhưng tôi biết điều đó là không có cách nào. Tôi chỉ có thể mỉm cười, thưởng thức từng đường nét trên khuôn mặt của cô.
"Anh có chắc rằng không muốn hôn tôi, Leon?" cô buông lời trêu chọc trong khi đang ngước lên nhìn vào tôi chăm chú.
Tôi cười khúc khích, "Hmm ... Có phải em đang tán tỉnh tôi? Em có muốn tiếp tục nói về 'đêm đó? Em thì biết gì? Nếu tôi có thể làm, tôi sẽ không thể kiểm soát bản thân mình. Em phải đi ngay và l .. "
Đặt một ngón tay lên môi tôi, cô ngắt lời: "Ssstt ... Im lặng. Anh nói quá nhiều," ... và cô hôn tôi.
Chỉ với một động tác chạm môi ấy, tôi đã không thể kháng cự lại, thậm chí còn không thể kiểm soát nổi bản thân mình ... Tôi đáp lại cô, tôi cảm thấy mười đầu ngón tay thon dài của cô ấy đan vào sau gáy mình. Tôi siết chặt vòng eo mảnh mai của cô chặt hơn nữa, kéo sát cô lại gần mình hơn ...
.
.
Chúa ơi. Tôi đã có tình cảm với cô ấy, nhưng tôi lại luôn cố gắng để phủ nhận nó ...
Lẽ nào cô ấy cũng có những cảm xúc giống như tôi? Chúng tôi đã ... bị ràng buộc bằng sợi dây của số phận.
.
.
Tôi lấy hai món đồ nhỏ ra khỏi ngăn kéo bàn của mình và đặt cả hai thứ ấy vào trong tay của Ada. Một trong số đó là hộp phấn trang điểm nhỏ gọn chứa con chip dữ liệu - một món quà nhỏ mà cô đã để lại cho tôi, thứ còn lại là một món quà từ một cô bé tên là Ling - người có thể "nhìn thấy" các mối quan hệ đặc biệt giữa tôi và Ada Wong. Cô bé nói rằng chúng tôi đã được kết nối vào với nhau bằng một sợi chỉ đỏ của số phận, và nó chỉ có thể được tháo ra nếu một trong hai chúng tôi chết. Sau đó, Ling đã đưa cho tôi một móc khóa có hình sườn xám (lưu ý: trang phục truyền thống tại Trung Quốc) màu đỏ, nó là lời chúc phúc sẽ mang lại cho tôi may mắn.
"Anh đã chăm sóc món đồ nhỏ này rất tốt," cô nhận xét trong khi quan sát hộp phấn của mình.
"Phải. Tôi đã muốn dùng thử nó nhiều lần nhưng tôi đã phải cố gắng có thể kiềm chế bản thân mình." Tôi nói đùa.
Sau đó, cô nhìn vào nó, "Móc khóa hình sườn xám? Cái này là gì?"
"Một món quà nhỏ cho em," tôi nói, "Trước khi chúng ta gặp lại nhau trong thành phố Slav tại Đông Âu, tôi đã nhận được nó từ một đứa trẻ ở sân bay. Cô bé cho biết đây là một biểu tượng mang đến sự may mắn."
"Vậy sao, thật dễ thương ... anh có tin vào lời tiên tri?"
"Không. Nhưng tôi nghĩ nó cũng không tệ, sau tất cả, nó phù hợp hơn với em. Vì vậy, hãy bảo vệ nó cho tốt. Tôi muốn em giữ lấy an toàn, Ada."
Đôi mắt đen huyền của cô nhìn thật sâu vào tôi, và môi cô nở một nụ cười nhẹ.
"Anh nên lo lắng cho bản thân mình", cô nhặt khẩu súng của mình lên và bắn nó vào mái nhà đối diện, "Cảm ơn anh, vì món quà dễ thương này. Hẹn gặp lại, Leon ..."
Sau đó, Ada Wong đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, để lại tôi một mình..
.
.
Những phút giây bên nhau của chúng tôi thực sự ngắn, nhưng tôi cũng đã cảm thấy khá hài lòng về nó. Mối quan hệ của chúng tôi là không thể xác định, nhưng tôi nghĩ rằng bây giờ chúng tôi đã có thể cảm nhận được những cảm xúc dành cho nhau.
Về bản thân bùa hộ mạng này ... Theo nhà chiêm tinh nhỏ, chúng tôi đang bị ràng buộc bởi sợi chỉ đỏ của 'số phận' , mà chỉ có thể được thả ra nếu một trong hai chúng tôi chết.
Nhưng tôi nghĩ ...
Không cần thiết phải tháo gỡ sợi chỉ đỏ miễn là chúng tôi có thể đặt nó lại với nhau.
.
.
Ada Wong, người phụ nữ trong màu đỏ.
Tôi mong đợi sợi chỉ đỏ của số phận sẽ lại đưa chúng tôi đến bên nhau một lần nữa.
.
.
CHƯƠNG KẾT
Tôi vừa được biết rằng B.S.A.A đã hạ Wesker. Tôi không thể nói rõ rằng tôi đang có cảm giác gì trước thông tin này, nhưng anh ta là một nhân tố quan trọng trong kế hoạch của tôi trong khi chúng tôi đang là đối tác.
Tôi gần như cảm thấy một sự trống rỗng khẽ thoát ra từ cơ thể.
Anh ta có tác động rất lớn đến nhiều tổ chức, đồng thời cũng là người nắm giữ dây cương trong các vụ khủng bố sinh học.
Tôi muốn xem chuyện này sẽ đưa sự thay đổi đến mức nào, nhưng ngay bây giờ, tôi cần phải để mắt tới Simmons và tổ chức của hắn, The Family.
Bất kể điều gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ đánh mất mục tiêu cuối cùng của tôi.
(Ada Wong Resident Evil-files)
.
.
"Đã hai ngày kể từ khi cuộc họp hội nghị thành lập liên minh chống khủng bố sinh học kết thúc, một vị khách tên là Rosette Taylor đã mất tích cùng với những dữ liệu quan trọng chứa tất cả các kết quả của cuộc họp. Xe của bà bị tấn công vào lúc 16:30 bởi một tay bắn tỉa, ngay lập tức giết chết người lái xe và khiến chiếc xe lao vào dải phân cách làn đường. Cho đến bây giờ tung tích của bà Rosette vẫn là một ẩn số ... "
Các phương tiện truyền thông đại chúng liên tục đưa tin về việc bà Rosette Taylor đã đánh mất những mất dữ liệu quan trọng trong chương trình liên minh. Không thể tìm thấy bà ta ở bất cứ đâu, không có trong chính ngôi nhà của mình, không có bất kỳ đăng ký nào tại khách sạn hay trong bệnh viện.
Theo văn phòng chính phủ nơi bà ta làm việc, Bà Rosette đã không có bất kỳ liên lạc nào với họ kể từ lúc bắt đầu cuộc họp trong trung tâm hội nghị Điều hành ARA tại Washington D.C .Cho đến nay Chính phủ của Hoa Kỳ vẫn còn đang điều tra vụ việc này.
.
.
Châu Âu - Sân thượng tòa nhà ROEAS
Cô bước đi trong bóng tối mang theo một chiếc hộp đen dài. Sau khi đặt chân thành công lên sân thượng của tòa nhà, với một chiếc quần da đen bó chặt kết hợp với áo sơ mi màu đỏ, cô đi bộ đến cuối hành lang dẫn đến một khu nhà trọ thuộc tầng lớp trung lưu. Cô mở hộp đen, và sau đó cô rút ra các vật dụng, của một món đồ yêu thích ... một khẩu súng bắn tỉa. Người phụ nữ ấy đang lắp đặt vũ khí của mình.
"Chúng ta hãy xem ngươi có những gì, cô bé ..." cô nói khi cô hôn lên nòng súng.
Sau đó, hạ báng súng lên vai, đưa mắt lại gần ống ngắm của mình, cô hướng nòng súng vào một trong những ô cửa sổ khu nhà trọ, và thiết lập khoảng cách. Cô nhìn thấy một bà già sáu mươi tuổi, đang ngồi thưởng thức bữa ăn tối trong phòng. Người phụ nữ mỉm cười, khi tìm thấy được điều cô đang tìm kiếm.
"Rosette Taylor ... Tôi đã có bà," cô thì thầm, "Bà sẽ không thể trốn thoát khỏi Ada Wong."
Ada Wong, chính là người phụ nữ bí ẩn, người đang hướng nòng súng của mình vào Rosette Taylor.
"Người bạn già cũ, tôi phải thừa nhận là bà khá thông minh. Mặc dù bà không nhận thấy sự hiện diện của tôi, nhưng bà đã yêu cầu một cô gái tên là Helena để chăm sóc mình. Sau đó, bà lan truyền tin đồn về các mẫu vacxin kháng virus, khiến cho tôi không thể di chuyển tự do trong tòa nhà đó. Thật không may, kịch bản của bà đã thuê một tay bắn tỉa để giết chết người lái xe, điều đó thật ngu ngốc," cô nói khi cô tiếp tục xác lập khoảng cách, "Có lẽ bà nghĩ rằng có một kẻ săn đuổi các dữ liệu trong túi xách của bà? Sai. Tôi không bao giờ được giao để ăn cắp dữ liệu, mà để giết bà, Rosette ... "
Ngón tay cô đặt lên cò súng.
"Bà nên suy nghĩ về việc nghỉ hưu ... để không cần trải qua những thứ như thế này ..." cô mỉm cười.
Cô di chuyển ánh mắt để xác nhận bà Rosette vẫn đang tiếp tục chăm chú thưởng thức bữa ăn tối, mà không nhận ra một mối nguy hiểm sắp sửa kết thúc cuộc sống của mình.
"Những giấc mơ ngọt ngào với thức ăn của bà. Hãy yên nghỉ, Rosette."
Ngay sau đó, cô bóp cò, trong tích tắc viên đạn đã xuyên qua mục tiêu mà cô nhắm tới.
.
Ada Wong ngay lập tức đưa vũ khí trở vào hộp, đóng nó lại, rồi nhanh chóng di chuyển ra xa khỏi vị trí. Cô nhảy khỏi mái nhà bằng khẩu súng bắn móc của mình, nhanh chóng trà trộn vào đám đông những người đang tò mò khi nghe thấy nhiều tiếng ồn ào trong khu nhà trọ ... Cô bước đi bình tĩnh về phía chiếc xe đậu không xa đó. Một chiếc xe thể thao màu đỏ mới và vẫn còn sáng bóng. Cô lấy chìa khóa từ một túi nhỏ ở thắt lưng, một lát sau, cô đã rời khỏi nơi mà cơ thể Rosette Taylor vẫn còn đang nằm lại. Và sau ba mươi phút lái xe, cô dừng lại ở một con đường vắng vẻ. Rõ ràng cô đã nhận được một cuộc gọi từ một người nào đó.
"Chào, ừm ... Là tôi, Ada Wong," cô nói, "Tôi đã khử Rosette Taylor, theo yêu cầu của bạn. Có, tôi chắc chắn rằng bà ta đã an nghỉ. Đừng lo lắng."
Dường như cô đang lắng nghe những lời của một người nào đó, "Oh, thật sao? Cám ơn bạn đã cộng tác ... Công việc khác? Hmm ... Tôi đang lắng nghe."
Ada Wong lắng nghe một cách cẩn thận, đôi khi cô ấy thở nhẹ hoặc gật đầu.
"Nó sẽ rất vui, thưa ngài. Chúc ngủ ngon." cô ngừng cuộc gọi và nhắm mắt lại. Để cho thời gian trôi đi trong im lặng, cô độc, với những suy nghĩ dữ dội. Những suy nghĩ chỉ có mình cô biết.
Cô im lặng trong vài giây cuối cùng trước khi mở mắt ra và lấy một cái gì đó từ trong túi của mình, đó là một móc khóa mini hình sườn xám. Cô mỉm cười tinh ranh.
"Leon ... Ước gì tôi có thể nói cho anh biết, nhưng điều đó là không thể," cô lẩm bẩm với chính mình khi cô tiếp tục nhìn vào món quà được tặng từ Leon cách đây hai ngày, "Tôi không bao giờ nghĩ rằng, đêm đó, tôi gần như quên mất mục tiêu chính của tôi khi đứng trước anh. Tôi nên có khả năng giữ vững lập trường cảm xúc của mình ... "
.
.
"Mối quan hệ của chúng ta là ... phức tạp, Leon ... Nhưng tôi luôn mong được đáp ứng một cuộc gặp gỡ với anh một lần nữa."
Đôi môi cong lên thành một nụ cười nhẹ, sau đó cô quay trở vào xe để tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cô nhấn mạnh chân vào bàn đạp để tăng ga sâu hơn, thúc đẩy xe của mình phóng lên với sức mạnh tối đa. Ada Wong, người phụ nữ màu đỏ, chỉ trong chốc lát đã biến mất vào ban đêm, không một dấu vết và không thể khám phá.
.
.
.
+ + == [THE END] == + +
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro