Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Từ bỏ ...

Từ bên ngoài vọng vào những tiếng kêu thảm thiết khiến DIệc Nhi đang say giấc cũng phải choàng dậy...

- Con a hoàn này ! Ngươi đi đâu thế? - Kim ma ma đứng chặn một nha đầu đang chạy vào trong Tương Dao viện.

- Xin hãy cứu chủ nhân tôi !

- Quý phi đang bệnh ... Thân còn lo chưa nổi , nói gì tới cứu chủ tử của ngươi .

Từ lúc chuyển tới đây dưỡng bệnh , chỉ có một Kim ma ma hầu hạ , cô luôn sống trong nỗi cô độc yên tĩnh đáng sợ . Vậy mà hôm nay lại có người tới gây náo loạn . Diệc Nhi mò mẫn bước tới cửa chính :

- Kim ma ma ! Bà có thể cho nàng vào đây với ta...

- Vào đi ! - Kim ma ma vội ẩn nàng a hoàn về phía Diệc Nhi .

- Ngươi là ai ? Tại sao lại tới đây?

- Quý phi Nương nương ! Nô tì là Hạ Thư , hầu hạ trong cung Đào quý nhân. Xin Người hãy giúp Đào quý nhân của nô tì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng . Nô tì có chết cũng không hối tiếc ! -  A hoàn hạ Thư vừa quỳ xuống vừa dập đầu, dáng điệu hết sức thành khẩn .

- Ngươi đang làm gì vậy? Đứng lên đi ! - Tuy không nhìn thấy a hoàn đó nhưng Diệc Nhi có thể cảm nhận được hành động của nàng lúc này.

Hạ Thư vẫn dập đầu không ngừng :

- Chủ tử của nô tì đang bệnh nặng . Vì phạm tội, bị thất sủng đã lâu nên không một vị thái y nào tới trị bệnh . Đến nay đã tới lúc Người sắp qua đời , nô tì mạo muội cầu xin quý phi hãy giúp chủ tử được gặp Hoàng thượng lần cuối ! 

Diệc Nhi ngậm ngùi nuốt nước mắt .Hồi đó , cô đã quên không đưa Đào quý nhân vào danh sách phi tần của Hoàng Thụ ... 

- Kim ma ma ! Phiền ngươi dẫn ta tới chỗ Hoàng thượng 

- Nhưng nương nương đang... 

-- Ta đã quyết ! 

Kim ma ma đành đỡ Diệc Nhi bước từng bước tới Dưỡng Tâm điện.

- Nha đầu kia ! Ngươi còn làm gì mà không giúp ta một tay ?

Và thế là , hai người một già một trẻ cùng dìu cô . Mà không biết rằng mỗi bước đi là con đường dẫn tới bi kịch  ...  hay đúng hơn là sự thay đổi lớn trong cuộc đời.

***

- Muốn ta tới thăm ả ư? - Hoàng Thụ đang ôm người đẹp trong tay và thưởng thức cao lương Tây Vực mới tiến cống . 

- Đúng thế ! - Diệc Nhi quỳ trước điện . Thân hình tiều tụy mỏng manh đến đáng sợ . Sợ chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ cuốn nàng đi mất ... 

- Ta còn tưởng là ai . Thì ra là Diệc quý phi ...  - Một giọng nữ cao vút cất lên . Người đẹp trên tay Hoàng Thụ ngay lập tức mặt cắt không còn giọt máu vội lui trước. Nữ nhân kia còn liếc ánh nhìn đáng sợ về phía nàng . Như muốn ăn tươi nuốt sống , như hận không thể cắn nát nàng ta. 

- Tử Lam , nàng đến rồi à? - Âm sắc Hoàng Thụ có chút run rẩy.

Diệc Nhi tự hỏi không biết vị nữ nhân nào lại có thể khiến Hoàng Thụ nể phục như thế . Chợt nhớ lại năm xưa có một nàng Tử Lam làm hầu nữ bên cạnh Hoàng hậu .

- Nhị Đẳng Tử Lam tham kiến Hoàng thượng , Nhất đẳng Quý phi Nương nương ! 

Dáng điệu hành lễ của nàng ta miễn cưỡng vô cùng . Sau đó đứng giữa điện bằng một phong thái uy nghiêm , lẫm liệt . Thì ra đã lên tới chức Nhị Đẳng Quý phi . 

- Diệc Quý phi Nương nương ! Người không ở Tương Dao viện dưỡng bệnh , đến đây có chuyện gì vậy? Người không khỏe chỗ nào sao?  Kim ma ma hầu hạ không chu đáo? Hay người đã quen với những thứ xa hoa nên không chịu nổi sự ảm đạm ở đó ? 

Diệc Nhi không muốn đối đáp với loại người kiêu ngạo như vậy nên định bụng sẽ im lặng . Bỗng nhiên ả ta thét lên :

- Mau chém đầu Kim ma ma , phá dỡ Tương Dao viện đi cho Bổn cung !

- Khoan ! Nàng đang làm gì thế? – Diệc Nhi hết sức ngỡ ngàng

- Kim ma ma hầu hạ người không tốt , Tương Dao viện khiến người không hài lòng . Vậy tốt nhất nên đốt giết hết đi , Người càng đỡ chướng tai gai mắt !

- Chướng tai gai mắt ? Ta đâu còn nhìn được nữa ... Với lại , ta cũng đã nói gì đâu ?

- Thần thiếp nghĩ im lặng nghĩa là Người đông tình ... Hay là Quý phi coi khinh ta? Nên nhớ chúng ta cùng một bậc , chẳng qua là Người may mắn được sắc phong trước , danh phận cao hơn chút thôi

- Thế ta nói rõ nhé : Kim ma ma hầu hạ ta rất tốt , nơi ta ở vô cùng yên tĩnh . Cho nên nàng cũng không cần vội vàng làm gì để mắc tội khi quân

- Tội khi quân?

- Hoàng thượng còn ở đây , ta còn ở đây , nàng vội vàng cái gì mà làm loạn Dưỡng Tâm điện? Tương Dao viện vốn là nơi Tiên đế và Mẫu phi của Hoàng thượng đã từng gặp nhau khi Hoàng thượng còn chưa ra đời . Nàng nói dỡ là dỡ được hay sao?

- Một nơi đẹp và mang ý nghĩa lớn như vậy mới xứng đáng cho Diệc Nhi –người ta yêu nhất sống chứ ! Tử Lam , nàng có phải được nuông chiều quá mà sinh hư rồi không ? Vậy giờ nàng cứ ở yên trong Loan Hoàn Điện tiếp tục hầu hạ Hoàng hậu đi .

-  Hoàng thượng ! Người không thể phế bỏ thần thiếp được ! – Tử Lam ngỡ ngàng.

- Vậy nàng nghĩ lại xem vì sao khi xưa ta động lòng với nàng ? Tử Lam hay e thẹn , Tử Lam dịu dàng đã biến mất ... Ta không phế nàng là không làm tròn chữ Hiếu với Tiên đế và Tiên Hậu ! Làm sao ta còn mặt mũi để sống trên dương gian? Người đâu ! Mau đưa a hoàn Tử Lam về Loan Hoàn điện .

- Hoàng thượng ! Hoàng thượng ! ... Thần thiếp không dám nữa. Xin người hãy tha cho thần thiếp ... Hoàng thượng !

Diệc Nhi khẽ cười thầm . Hoàng Thụ lại gần đỡ cô đứng dậy , choàng áo cho cô . Diệc Nhi đưa tay về phía trước , đã chạm đến khuôn mặt Hoàng Thụ. Da y không còn mịn màng như xưa, y đã để râu . Vừa di chuyển đôi tay , cô vừa cảm nhận về người bạn năm xưa.

Hoàng Thụ bất ngờ nắm lấy tay Diệc Nhi . Khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ .  Tay trái luồn vào áo trong của cô. Diệc Nhi hốt hoảng rút tay lại nhưng đã bị y nắm chặt . Đoạn y cất giọng đều đều :

-       Muốn ta tới thăm Đào quý nhân nàng phải quên đi Kỷ Cung , trở thành Quý phi thật sự của ta.

-       Bỏ ra ! Người đang làm gì thế?

-       Làm gì à? Nàng biết mà . Ta muốn có được nàng ... Cả thể xác lẫn trái tim.

-       KHÔNG ! Ta yêu Kỷ Cung ... Mãi mãi là như thế...

-       Vì sao chứ? Y đã CHẾT rồi ... Đã hồn tiêu phách tán thật rồi . Hơn nữa y còn có hôn ước với Tiểu Mạn . Trong tim hắn , sớm đã không còn tồn tại hình bóng của nàng nữa rồi ! – Hoàng Thụ lạnh lùng gằn từng chữ.

-       - Không... ! – Diệc Nhi muốn khóc nhưng không thể khóc nổi.

 Bờ môi cô ngay lập tức bị y cưỡng đoạt . Hắn đã điểm huyệt cô , Nằm trên long sàng , cô run rẩy sợ hãi , Y phục đã bị trút bỏ hoàn toàn. Bây giờ , cô không cón sức chống cự như năm xưa. Dù có chống cự thì y vẫn sẽ không buông tha .Vô ích !  Làm xong chuyện này , cô còn có thể giúp Đào Quý nhân đạt được ước nguyện cuối cùng , Vậy thì...

Cơ thể Diệc Nhi cứng đơ như khúc gỗ bị phủ một lớp tuyết dày . Dù long sàng rất ấm , dù Hoàng Thụ rất mềm mại di chuyển trên cô. Đang thở dốc bỗng y dừng lại . Đơn giản vì y muốn ngắm nhìn cô ... Nhưng cô đã mù thật rồi , Ánh mắt không thể biểu hiện nỗi thất vọng hay bi thương nữa. Nó chỉ là ánh mắt trống rỗng , đẹp long lanh khiến y càng say đắm.

Diệc Nhi cắn chặt môi chịu đựng sự đau đớn đang dày vò trong lòng và trên thân thể .

Đột nhiên , Hoàng Thụ khựng lại . Y rời khỏi người cô . Nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi mặc lại y phục cho cô . Diệc Nhi ngỡ ngàng . Y ôm chặt cô vào lòng , thì thầm như nói cho chính mình nghe :

-       Xin lỗi ! Ta xin lỗi nàng . Ta đã quá ngu ngốc khi làm chuyện bì ổi này với nàng . Ta biết nàng chỉ coi ta là bạn , ta cũng biết nàng chỉ yêu mình Kỷ Cung . Nhưng ta vẫn cứ tự lừa dối mình rằng ta và nàng sẽ có cơ hội... Nhưng ta đã nhầm rồi .... Nhầm thật rồi ...

Một giọt nước mắt rơi xuống mái tóc cô. Diệc Nhi vòng tay ôm chặt Hoàng Thụ an ủi . Cơ thể cô rung rung nhưng mắt không đọng giọt lệ nào. Trong bóng tối , cô chỉ có thể cảm nhận ... Cô phải từ bỏ Kỷ Cung ! Từ bỏ y để hạnh phúc .

Xuân đi thu đến

Hoa tàn rồi lại nở 

Kí ức chôn sâu nơi lòng biển

Vì điều gọi là vương vấn

Chẳng qua chỉ là tổn thương

Không một ai tưới lên vạn vật hai màu đen trắng

Chỉ là ta chưa thể từ bỏ

Sự ỷ lại vào người 

Nhưng ta vẫn không thể từ bỏ nỗi nhớ mong

Chỉ là ta chưa thể từ bỏ

Sự ỷ lại trong lòng

Để quên đi sự lừa dối của ngươi

Một đường đi tới

Biết bao bụi trần

Yêu là gì? Rồi lại là oan trái ?

Quyết định tỉnh lại

Tránh khỏi tổn thương

Nhưng số phận đã an bài không thể thay đổi

Chỉ là ta chưa thể từ bỏ

Niềm vui cả đời chỉ có MỘT

Mà ta không thể nào bày tỏ

Chỉ là ta chưa thể từ bỏ

Sự kì vọng nơi Người

Không thể coi thường sự TỒN TẠI của 1 tình yêu đích thực !!!~  ( Từ bỏ - Ái Nhạc Đoàn )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro