Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoang đường

- Kỷ Cung! Cuối cùng ngươi đã trở về! Ta nhớ ngươi muốn chết đây!

Thoáng thấy bóng Kỷ Cung từ xa, Diệc Nhi cười hì hì 

Trong sân miếu

Gương mặt Kỷ Cung hốc hác nhưng vẫn tuyệt mĩ. Dưới ánh nắng dịu dàng bao trùm , cơ thể y tỏa ra một vầng dương rực rỡ , chói sáng

- Chói mắt ta!

- Ha ha! Ta đã bảo là cô nương thích Kỷ sư huynh mà . Cô còn chối

- Sao... sao lại là ngươi chứ? Diệc Nhi xịu mặt, có phần ủ rũ.

- Thất vọng hả? Phúc Minh bắt chước bộ dạng đáng yêu của cô. Xem ra ánh nắng làm cô lóa mắt thật rồi

- Ta không có! Diệc Nhi vội xua tay, ấm ức

- Còn chối!

Phúc Minh cười. Ánh mắt hiền dịu, sống mũi cao rất giống với Kỷ Cung nhưng lại nhỏ hơn. Kỷ Cung lạnh như tuyết trắng, chàng lại ấm áp như nắng mùa hạ.

- Đồ cu li! Ta cho ngươi chết này! Diệc Nhi vừa té nước vào y , vừa cười nắc nẻ

...

Trong cung

Hoàng đế băng hà

Thái tử Hoàng Thụ được đưa lên nối ngôi.

-Có kẻ tố Tiên hoàng bị Kỷ thị vệ ám sát! Đại thần Đào Ngụy Tiễn bẩm tấu lên Hoàng thượng. Mong Hoàng thượng giao cho vi thần xử lí việc này!

Hoàng Thụ vốn là bằng hữu của Kỷ Cung. Trong lòng y lúc nào cũng coi trọng Kỷ thị vệ dũng mãnh, có vẻ ngòai lạnh lùng. vì thế y biết Kỷ Cung không thể ám hại Phụ vương. nhưng tên Đào Ngụy Tiễn này cũng có thế lực rất lớn. Trong tay hắn là ba mươi vạn quân triều đình. Vương Nguyên soái cũng phải nể mặt hắn.Hoàng Thụ đành miễn cưỡng đồng ý : Được!

chữ " Được" của thiên tử như lời tuyên án cuối cùng...

***

- Ngươi dẫn ta đi đâu?

- Đến một nơi . Mở mắt ra đi! Phúc Minh bỏ tay che mắt Diệc Nhi ra. Trước mặt cô là một khu rừng nhỏ, có thác nước trắng xóa đổ xuống từ trên cao. Có những đàn hồ điệp bay lượn . Có những chú thỏ trắng muốt trên thảm cỏ non xanh biếc.

- Cô thử lắng nghe xem!

Diệc Nhi làm theo lời anh. Không khí và mùi lá rừng sau cơn mưa nhỏ xộc vào, ngưng đọng nơi cánh mũi. Cô nhắm mắt lại , nghe thấy tiếng hai người đang xì xào

- Hôm nay có hai vị khách lạ tới thăm

- Cô gái kia xinh quá!

- Này! Thiếp còn đứng đây mà chàng dám ngắm gái hả? Một giọng nữ chát chúa âm vang

- Ơ kìa! Cha mẹ đừng cãi nhau nữa. Ngày nào cũng thế! Bình Nhi không vui đâu. Tiếng trẻ con vang lên

Diệc Nhi mở mắt, cô nói với Phúc Minh: Hình như trong rừng này có người!

- Không phải người

- Vậy tiếng ở đâu ra thế?

- Của cây rừng...

- Hả? Diệc Nhi nghĩ mình đang nghe nhầm

- Thực vật cũng có tiếng nói riêng. Rất thú vị đúng không?

- Wow! Thật kì lạ. Diệc Nhi thích thú . Cô không ngờ thế giới xa xưa lại có lắm điều thú vị đến thế!

***

Vạn Ngọc phủ

- Chúng ta có nên tiêu trừ thằng nhãi Kỷ Cung đó không?

- Hắn là người có năng lực. Nếu có thể kéo hắn về phe ta thì tốt quá

- Đúng thế! Đại nhân quả có con mắt tinh đời

- Tạm thời thả hắn ra. Đào Ngụy Tiễn nói

- Có hắn trong tay, sớm muộn gì Ngài cũng sẽ trở thành Bá chủ! Ha ha ha ha

-  Lúc đó ta moi tim tên Hoàng Thụ , ta sẽ khiến cho thế gian chìm trong biển máu

- Chúc mừng Đại tướng quân ! 

Những tiếng cười độc ác vang lên , phá tan không gian đêm tĩnh lặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro