Chương 1: Ngõ Nhỏ Nhà To
Con ngõ nhỏ nằm yên bình trong tỉnh Nghi Hà, nơi tôi lớn lên, nơi chất chứa biết bao kỷ niệm của tuổi thơ. Những con đường gạch cũ, những hàng cây ven đường, những ngày hè rộn ràng tiếng ve…
Tất cả đều là những mảnh ghép tạo nên thế giới tuổi thơ của tôi, một thế giới mà dù thời gian có trôi qua bao lâu, tôi vẫn muốn lưu giữ mãi trong tim.
Tôi là Hứa Lạc Lạc, cô con gái út trong một gia đình bốn người. Nhà tôi không quá giàu có, cũng chẳng phải danh gia vọng tộc gì, nhưng lại là nơi tôi cảm thấy bình yên nhất trên đời.
Bố tôi, Hứa Hiên – Một người hùng trong lòng tôi
Bố là cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy, một nghề nguy hiểm, nhưng với ông, đó không chỉ là công việc mà còn là lý tưởng. Từ nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh bố trong bộ đồng phục cảnh sát, bước ra khỏi nhà với dáng vẻ mạnh mẽ, kiên định, và trở về với những vết hằn mệt mỏi trên gương mặt.
Tôi từng thắc mắc tại sao bố lại chọn một nghề nguy hiểm như vậy. Những ngày còn bé, tôi từng bám chặt lấy vạt áo bố, phụng phịu hỏi:
- Tại sao bố không làm giáo viên như bác cả? Hoặc làm bác sĩ như chú hai?
Bố chỉ cười, xoa đầu tôi, giọng trầm ấm:
- Vì bố muốn bảo vệ những đứa trẻ như con, để con có thể sống trong một thế giới an toàn hơn.
Tôi không hiểu hết những lời đó, nhưng tôi biết bố luôn cố gắng hết sức để giữ gìn sự bình yên, không chỉ cho gia đình mình mà còn cho rất nhiều người khác.
Dù bận rộn với công việc, bố chưa bao giờ lơ là trách nhiệm làm cha. Ông là người dạy tôi cách buộc dây giày, cách đi xe đạp, cách đọc bản đồ, cách nhận biết phương hướng. Mỗi lần tôi bị trầy xước khi chơi đùa, bố không bao giờ trách mắng, mà chỉ kiên nhẫn băng bó vết thương rồi nhẹ nhàng bảo:
- Đau một chút thôi, con gái của bố mạnh mẽ mà.
Điều đặc biệt, bố luôn kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện ngây ngô của tôi.
- Báo cáo! Hôm nay con được 9,5 điểm bài tập làm văn!"
Tôi hân hoan giơ cao tờ giấy trước mặt bố.
Bố dữ dằng xoa đầu tôi, ánh mắt tràn đầy tự hào:
- Giỏi lắm, tiểu bảo bối. Hãy cứ tiếp tục cố gắng nhé.
Dù công việc căng thẳng, bố vẫn luôn cố gắng dành thời gian đưa tôi đi học, dạy tôi cách đối xử tử tế với mọi người.
Mỗi khi con gái gặp chuyện buồn, bố không chỉ an ủi mà còn kể cho tôi về những lần ông giúp đỡ người khác, để tôi hiểu rằng trên đời này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp.
Bố không chỉ là một người hùng ngoài xã hội mà còn là chỗ dựa vững chắc trong lòng tôi và cả mẹ
Tôi thích nhất là những đêm bố kể chuyện cho tôi nghe. Không phải truyện cổ tích như mẹ vẫn kể, mà là những câu chuyện về cuộc sống, về những con người mà bố từng gặp trong công việc. Những mảnh đời khác nhau, những nỗi đau, những niềm hy vọng… Những câu chuyện ấy khiến tôi nhận ra rằng thế giới ngoài kia không chỉ có màu hồng, nhưng cũng không hoàn toàn là màu xám.
Bố là người đầu tiên dạy tôi về lòng trắc ẩn.
Mẹ tôi, An Diệu Hoa – Người phụ nữ của gia đình
Nếu bố là bức tường thành vững chãi che chắn cho gia đình, thì mẹ chính là ánh lửa giữ ấm cho mái nhà này.
Còn mẹ, An Diệu Hoa, là chủ tiệm mì "Bình An" – một quán nhỏ nhưng luôn ấm áp và thơm lừng mùi nước dùng. Với nụ cười sảng khoái và đôi tay thoăn thoắt, bà vừa nấu mì vừa trò chuyện với khách, tạo nên bầu không khí vui vẻ, gần gũi.
Mẹ không chỉ bán mì, mà còn mang đến cho mọi người những câu chuyện đời thường đầy ý nghĩa, những lời khuyên chân thành như một người chị, người mẹ trong khu phố.
Mẹ rất phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết nhưng lại rất nghiêm túc với đạo đức và lý tưởng sống. Với bà, làm ăn phải chân chính, sống phải có tình nghĩa. Dù công việc bận rộn, bà vẫn luôn dành thời gian chăm sóc chồng con.
Bữa cơm gia đình không bao giờ vắng mặt mẹ, bởi mẹ tin rằng, không chỉ cơm canh, mà sự quan tâm của một người mẹ mới là thứ giữ lửa cho mái ấm.
Với con tôi và anh trai, bà vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc. Mẹ không áp đặt nhưng luôn dạy con sống có trách nhiệm, biết thương người và tự lập.
Với bố, những khi bố đi làm về muộn, mẹ vẫn đợi cửa, nấu sẵn tô mì nóng hổi như một cách lặng lẽ bày tỏ yêu thương. Dù ngoài kia có bao nhiêu bão tố, chỉ cần bước vào tiệm mì của mẹ, ai cũng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Và còn anh trai Hứa Chấn của tôi, là một người ít nói, luôn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, lạnh lùng. Với dáng cao gầy, đôi mắt sâu thẳm và nét mặt lúc nào cũng bình thản khiến nhiều người lầm tưởng là khó gần.
Nhưng thực ra, ẩn sau sự trầm lặng đó là một người anh trai luôn thấu hiểu và quan tâm em gái theo cách riêng của mình.
Anh không hay thể hiện tình cảm bằng lời nói. Nhưng mỗi khi tôi cần giúp đỡ, anh luôn là người xuất hiện đầu tiên. Khi tôi quên mang ô, anh sẽ lặng lẽ đứng đợi trước cổng trường, dù chẳng nói gì ngoài câu
- Cầm đi.
Những lần tôi bị ai bắt nạt, anh chỉ nhẹ nhàng bảo:
- Lần sau có chuyện gì thì nói với anh.
Thế mà chẳng hiểu sao, kẻ gây chuyện với tôi hôm sau đều tự nhiên tránh xa.
Dù bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng anh ấy luôn cưng chiều tôi theo cách âm thầm.
Khi đi ngang tiệm bánh tôi thích, anh sẽ mua nhưng giả vờ như vô tình đặt lên bàn. Những đêm tôi thức khuya đọc tiểu thuyết, anh không nhắc nhở mà chỉ lặng lẽ pha một ly sữa để đó rồi gõ đầu tôi một cái rất nhẹ.
Đối với anh, tình thương không cần thể hiện bằng những lời ngọt ngào, mà nằm trong từng hành động nhỏ bé nhưng chân thành.
Có lẽ mẹ tự hào về anh ấy nhất, vì anh không chỉ giỏi giang mà còn vô cùng hiểu chuyện. Bố và anh rất hợp nhau, lúc nào cũng có đủ thứ để nói, từ công việc, cuộc sống cho đến những chuyện nhỏ nhặt mà tôi chẳng buồn hiểu.
Còn tôi? Cũng không phải dạng vừa đâu! Một cô bé thừa hưởng sự phóng khoáng và lạc quan từ mẹ, lại được bố và anh trai cưng chiều nên đôi khi có chút bướng bỉnh.
Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, gia đình bốn người của chúng tôi vẫn luôn đầy ắp tiếng cười.
Nhà tôi có những quy tắc riêng - không chiến tranh lạnh, có gì thì nói thẳng, không được chia rẽ tình cảm gia đình, và quan trọng nhất, bố mẹ và con cái là những người bạn.
Từ lúc tôi bắt đầu có trí nhớ thì vì một sự cố nhỏ mà anh trai tôi, Hứa Chấn phải đăng ký khai sinh muộn một năm.
Thế là từ mẫu giáo đến tận cấp ba, chúng tôi luôn học cùng lớp, cùng trường.
Anh trai tôi xuất sắc mọi mặt, lúc nào cũng đứng đầu lớp, đứng top trường. Còn thành tích học tập của tôi lúc nào cũng lẹt đẹt. Thứ duy nhất khiến tôi có thể tự hào chỉ là điểm Văn và Lịch sử.
Có điều, mẹ chưa bao giờ giận dỗi hay trách móc khi tôi làm bài thi không tốt. Mẹ cũng không bao giờ so sánh anh em tôi. Khi tôi nhìn bài kiểm tra kém, thấy buồn bã, mẹ chỉ xoa đầu:
- Lần sau ráng hơn, đủng áp lực nhé con!
Rồi mẹ quay sang bố, nháy mắt:
- Lạc Lạc nhà mình vẫn là số một mà, phải không anh?
Bố cũng gật đầu, cười đầy tình cảm.
Mẹ luôn nhẹ nhàng an ủi, động viên, như thể điểm số chẳng quan trọng bằng cảm xúc của tôi.
Tóm lại, tôi yêu họ rất nhiều. Và hơn hết, tôi biết ơn vì được sinh ra trong mái nhà này.
Và dù tôi có lớn lên, có đi bao xa, có trở thành người như thế nào…
Tôi vẫn sẽ mãi là Hứa Lạc Lạc—cô gái nhỏ của bố, mẹ và anh trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro