Chap 5
• Diêm Hậu nhìn hắn, đôi mắt bà nhìn sang cô rồi thở dài nói
DH: Lạc Lạc của chúng ta còn nhỏ quá, ta sợ nó không đảm đương nổi
TĐ: Mẫu Hậu không thử thì làm sao biết
• Bên ngoài có một nữ tử bước vào, là Thanh Đàm, Thanh Đàm bước vào nghiêm túc nói. Diêm Hậu trố mắt trước câu nói của cô
DH: Con muốn thế nào nói rõ một chút
TĐ: Mẫu Hậu, Chúng ta có một Nữ Đế tại sao lại để nguời của tộc khác vào cai trị vùng đất của Phụ Đế chứ. Lạc Lạc trưởng thành hơn chúng ta nghĩ
UT: Đại điện hạ nói đúng, vả lại ngôi Đế Lạc Hy ngồi, còn có ba chúng ta trụ cùng mụi ấy người yên tâm đi Uất Trì ở đây sẽ không để chuyện xấu gì xảy ra đâu
TĐ: Còn con nữa
• Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tiểu công chúa, cô mạnh dạng nói rõ
LH: Nguời yên tâm con nhất định sẽ ngồi thật vững cai trị thật tốt
DH: Con ngoan của ta, tội cho con sau này sẽ vất vả lắm
• Trong thâm tâm cô giờ đây sớm đã không còn những cuộc vui chơi cùng bằng hữu rồi, cô biết trách nhiệm và nghĩa vụ của cô, cô cũng biết con đường sau này cô đi sẽ gặp rất nhiều khó khăn sẽ có rất nhiều trở ngại nhưng lòng dạ cô không còn suy nghĩ được nhiều như vậy nữa
• Ngày lành tháng tốt đã điểm chỉ một lát nữa thôi cô sẽ là Nữ Đế. Cô ngồi trong điện trước chiếc gương , gương mặt cô buồn bã ủ rủ Thanh Đàm và Uất Trì phía sau đi đến
TĐ: Lạc Lạc, mụi chủân bị xong chưa chúng ta đi thôi
UT: Khoang đã, lông mài của mụi không đều nào ta giúp mụi vẽ lại
• Hắn đến bên cô vẽ lại tươm tất đôi lông mài, nhìn sắc sảo hơn hẳn, mọi thứ đã chuẩn bị xong cho lễ đăng cơ của cô. Rời khỏi điện, hắn và Thanh Đàm đi phía sau hắn nói
UT: Lạc Hy, sau này có ta phía sau mụi, mụi yên tâm
TĐ: Còn có tỷ nữa
LH: Lạc Hy sẽ ngồi thật vững mọi người yên tâm. Uất Trì chuyện cái chết của Phụ Đế , ta và huynh sẽ điều tra thật kĩ
UT: Được
• Cô bước đến đại điện từng bước từng bước một đi thật chậm thật chắc ngồi trên ngai vàng đó cô sẽ là Đế của nơi này sánh ngang vai ngang vế với các bậc tiền bối ở Thần Giới. Cô đã nghỉ đến cảnh đăng cơ của mình sẽ rất vui, nhưng sao lần này khác với trí tưởng tượng của cô, cô đi bước nào trong đầu cô đều hiện rõ hình ảnh của cô cùng với Phụ Đế những tháng ngày tươi đẹp. Cô quay mặt lại nhìn xuống những nguời đứng duới đó, Mẫu Hậu, Tỷ tỷ và nguời cô yêu đều có đủ nhưng cha cô, thì đâu mất rồi.
• Các đại diện tộc nhân và các quan của Địa Phủ đều có mặt cùng với các chư Thần của Thần Giới cũng đang hiện diện ở đây, cô đứng hiên ngang ngẩng cao đầu nói
LH: Cái chết của Phụ Đế ta quá bất ngờ cho cả Địa Phủ, ta hiểu rỏ bản thân ta là Nữ Đế nhưng từ nhỏ đã được Phụ Đế và cả Địa Phủ che chở vô lo vô nghĩ, nay ta đã trở thành Nữ Đế thật sự. Dưới sự cai trị của ta, ta sẽ bảo hộ nơi này thật tốt
• Nói xong cô giơ một bàn tay của mình lên luồng ánh sáng tím đó một lần nữa xuất hiện nhưng màu tím lần này đậm đặc và ủy mị hơn trước. Một cây gậy phỉ thúy lại xuất hiện trước cô và những người hiện diện nơi này
LH: Ta là Nữ Đế nữ tử duy nhất trong nghìn vạn năm nay đuợc cai trị một cõi, Phù Sinh Trường ở đây sẽ đại diện cho công lý cho lẽ phải , dưới sự cai trị của ta dù bất kể là ai cũng sẽ như nhau !
• Từng câu từng chữ cô thốt ra đều dõng dạc và uy nghiêm khiến ai ở đây cũng im thinh thít lắng nghe cô nói, sự uy dũng này khác so với một tiểu điện hạ sống trong Sinh Hoa Điện ngày ngày chơi Tài Xỉu, tính tình hoạt bát đôi mắt lương thiện. Giờ đây đôi mắt trong trẻo ấy đã pha lẫn các tạp dư của thế gian của số phận
• Buổi lễ kết thúc tất cả mọi người đều trở về nhà riêng cô vẫn đứng ở đại điện nhìn ra xa xa nhìn ngắm tất thẩy vùng đất này nhìn mồ hôi công sức giọt máu của các binh sĩ và cả người cha đã mất của mình rơi xuống cô thấy hổ thẹn với lòng, hổ thẹn với cha cô ông đã kì vọng vào cô con gái này biết bao điều. Đến khi ông nhắm mắt người ông khao khát gặp nhất chính là cô, đã quá muộn để nhìn lại. Cô sải bước đến Hoàng Âm Lăng bước vào Lăng đến cạnh giường băng cha cô nằm nước mắt lại trực trào lần nữa cô nghẹn ngào khóc than. Tiếng khóc ai oán bi thương. Sự lạnh lẽo cô tịch của Địa Phủ cũng chẳng bằng sự lạnh lẽo trong lòng cô lúc này
LH: Phụ Đế, Lạc Hy đến thăm người đây, Lạc Hy đã trở thành Nữ Đế như nguời mong muốn nguời mở mắt nhìn con đi mà xin người
• Cô òa lên khóc nằm lên giường băng khóc nức nở, cô bỗng nhìn thấy trên tay ông cầm thứ gì đó . Cô nghi ngờ đó là manh mối cha cô để lại cho cô, cô vội đứng lên lau đi nước mắt lùi ba bước dùng linh lực mở nắp quan
• Cô tiến lại gần mở tay của ông ra tuy hơi cứng vì nguời đã khuất thịt da đều đông lại cô cố gắng mở tay ông ra một mảnh áo chất liệu thuợng gấm cô suy đi nghĩ lại vải thượng gấm chỉ duy nhất một nơi có đó là chỗ của Yêu Thần sinh sống - Hồ Vong Ưu
• Cô vội vàng chạy khỏi Hoàng Lăng trở lại điện của Uất Trì, thấy cô Thanh Đàm, Diêm Hậu và cả hắn nôn nóng chạy tới hấp tấp nói
UT: Mụi đã ở đâu ta rất lo cho mụi
TĐ: Đúng đó sau đại lễ phải trở về điện rất nhìu việc cần mụi xử lý đó
LH: Mụi đi đến gặp Phụ Đế mụi nhớ ông ấy nhưng mụi tìm được một thứ
DH: Thứ gì ?
LH: Mẫu Hậu nguời nhìn giùm Lạc Lạc có phải vải thượng gấm không ?
• Bà nghe thấy cầm lên nhìn đi nhìn lại sờ qua sờ lại thì gật đầu xác nhận Uất Trì hỏi cô
UT: Ở đâu mụi có nó ?
LH: Là Phụ Đế, mụi tìm thấy trong tay người rất có thể lúc giao đấu với hung thủ Phụ Đế đã nhìn thấy mặt hắn và giữ lại bằng chứng đợi mụi đến
TĐ: Rất có thể là vậy, nhưng vải thượng gấm chỉ có ở Hồ Vong Ưu thôi
LH: Mụi sẽ đến gặp hắn ta và tìm bằng chứng buộc tội hắn trước vong linh Phụ Đế
TĐ: Không được, không phải mụi không biết Hồ Vong Ưu nguy hiểm ra sao
LH: Dù thế nào mụi cũng muốn thử một lần
DH: Địa Phủ chúng ta chỉ còn nương tựa vào con, con không được có mệnh hệ gì. Nghe lời mẫu hậu đừng đi con à
UT: Diêm hậu, tôi sẽ đi cùng với Nữ Đế, tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật chu toàn
DH: Vậy...
LH: Mẫu hậu, tỷ tỷ nguời yên tâm con nhất định sẽ bình an trở về. Con lo là sẽ không ai trông coi nơi này thôi. Tiếp nhận các linh hồn và sắp xếp ổn thỏa mọi việc
TĐ: Mụi yên tâm tỷ sẽ lo thật tốt cho nơi này đợi mụi và Uất Trì trở về
LH: Uất Trì thật sự huynh muốn đi cùng ta sao ?
UT: Không thì mụi đi một mình sao ?
LH: Ta nhất định sẽ bảo hệ huynh thật tốt, an toàn trở về
UT: Ừm... Ta biết Lạc Lạc thà hy sinh bản thân cũng sẽ không để ta gặp chuyện
• Cô cười sau câu nói đó của hắn đã rất lâu chưa một ai thấy nụ cuời trên môi cô. Diêm Hậu đứng nhìn đôi uyên ương nam nữ này tình chàng ý thiếp trong lòng bà vui vẻ vạn phần
• điện ai nấy trở về chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng lên đường. Cô biết lần đi này có thể sẽ lành ít dữ nhiều cũng sẽ rất khó khăn nhưng cô đã quyết nhất định phải tìm cho ra bằng chứng, cô muốn Phụ Đế của cô an tâm ra đi.
• Trong gốc tối lạnh lẽo nào đó có hai nguời nam đứng quay mặt với người nữ bóng lưng quen thuộc của nguời nam và nhân dạng không xa lạ của nguời nữ - là chúng !
YT: Ngươi làm cái quái gì vậy ? Tại sao cho lão già đó nắm giữ chứng cứ quan trọng chứ, đúng là chết tiệt đã chết rồi còn không chịu im miệng. Ta nói cho ngươi biết nếu cô ta tìm ra thêm một bằng chứng gì buộc tội liên lụy ta thì ngươi đừng có trách
• Nguời nữ đó đưa bàn tay mềm mại thon dài vuốt ve vai rồi đến ngực hắn khiến hắn khó chịu đẩy cô ta ra hắn gằn giọng
YT: Hồ ly đúng là bản chất hồ ly
TH: Ngươi nói gì hả ?
• Ả quát nạt hắn ánh mắt của ả giờ đây con nguơi có màu đỏ rực như máu nhìn vào hắn, Ả nói
TH: Ta nói cho nguơi biết chúng ta là hợp tác chẳng ai hơn ai cả cái nguơi không muốn cô ta biết ta cũng vậy huống hồ lần này có cả Uất Trì theo một mình cô ta đã khó đối phó bây giờ thêm Uất Trì
YT: Cái chúng ta cần làm là hủy bỏ mọi chứng cứ
TH: Nếu cô ta muốn tìm thì cứ để cô ta tìm, Hồ Vong Ưu này trùng trùng nguy hiểm lỡ Nữ Đế của chúng ta có chết nơi này cũng chẳng ai nghi ngờ
• Nụ cười tàn độc tô điểm lên khuôn mặt ả, giờ ả đang nghĩ gì hay âm mưu thứ gì cũng chẳng ai hay biết nữa cả !
• Phía cô.. Cô và hắn bước vào cửa của Hồ Vong Ưu bên trong bao trùm một màu tối đen như mực không có nổi một ánh sáng hắn lo cô sẽ sợ hãi nên nắm lấy đôi tay mềm mại thon dài của cô nói rằng
UT: Đừng sợ ta ở đây
• Cô là Nữ Đế lần đầu tiên đối mặt với những thứ hãi hùng sắp diễn ra bên trong vẫn còn một nguời đứng ra che chở
LH: Ngoài Phụ Đế ra chỉ có huynh là nguời đứng ra che chở cho ta
LH: Ta không yếu đuối như vậy đâu
UT: Ta biết Lạc Lac của ta rất dũng cảm nhưng hãy cho phép ta che chở cho mụi được không
• Cô cuời thầm rồi nói
LH: Được
• Tiểu điện hạ và Tiểu chủ tay trong tay tiến vào bên trong hồ ra khỏi nơi tối tăm trước mắt cô và hắn là một hồ nước nhưng lại bị treo ngược
LH: Ta từng nghe phụ Đế nói ở nơi này có một hồ vong ưu , nước của nó giống như canh của Mạnh Bà vậy có thể giúp người ta quên đi mọi chuyện trong quá khứ nhưng chỉ tác dụng với các vị Thần còn con người thì chỉ là nước bình thường
UT: Nhưng hồ ở đâu ? Nơi này kì quái thật ta chưa từng đến
LH: Nơi này là Hồ Vong Ưu chúng ta đang đứng gần sát bên hồ, phụ Đế nói hồ này đã có từ thời xa xưa nó như một chiếc gương, phản chiếu lại hình ảnh vạn vật nếu ta đóan không nhầm thì nó đang trên đầu chúng ta
• Cô dùng ngón tay của mình chỉ lên trên hướng vô định hắn nhìn theo tay cô nhìn lên thì thấy thật sự có một chiếc hồ bị treo ngược
UT: Tại sao lại như vậy ? Nó không hề đổ xuống chúng ta
LH: Tất nhiên, mẹ thiên nhiên không bao giờ thiên vị với bất kì vùng đất nào kể cả Thần Giới Nhân Gian hay Địa Phủ đều công bằng như nhau. Ta cũng chẳng biết vì sao lại có chiếc hồ này mặc kệ đi chúng ta đi tiếp đi phải đến được nơi ở của Yêu Thần và điều tra ra vải thượng gấm này có thể sẽ có chút gì đó về manh mối của hung thủ
• Cô và hắn bước qua khỏi mặt hồ bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên khói trắng bay khắp nơi đưa hai người đến một nơi khác chính là bên trong hồ vong ưu. Cô tờ mờ mở mắt vì khói dày đặc không thấy Uất Trì đâu cô gọi lớn
LH: Uất Trì, Uất Trì huynh ở đâu
• Phía bên hắn thì làn khói trắng bay khắp nơi hắn không nhìn rõ được đâu là đâu , gọi to
UT: Lạc Hy, Lạc Hy, Lạc Hy mụi ở đâu ?
• Một lúc sau Cả hai không còn thấy làn khói trắng bao quanh nữa mà thay vào đó là một bãi cỏ xanh mướt mọc toàn hoa cỏ, cô tận hưởng không khí thanh mát một lát sau cô nghe thấy tiếng đao kiếm phía sau, cô phản xạ nhanh né đi cô nhìn thấy yêu thần hắn ta đang cầm kiếm muốn giết cô , nói
LH: Với ngươi ta không cần dùng đến Phù Sinh Trường
• Cô biến ra một cây kiếm khác tiếp chiêu của hắn, luồng linh lực màu tím của cô trở nên mạnh mẽ đánh bay hắn ra mười mét ọc máu cô định dùng kiếm giết hắn nhưng từ trong người cô bay ra một luồng khí đỏ là nó Phù Sinh Trường, bay ra dùng sức mạnh của nó đưa cô và hắn rời khỏi trận pháp này ra ngoài cô nhìn nó còn hỏi
LH: Ngươi đến đưa ta đi tìm huynh ấy sao ?
• Như thể có linh tính hiểu được ý cô nó quay sang hướng của yêu thần lúc nãy cô trông thấy hắn đang khụy dưới nền đất lạnh lẽo, cô hoảng hốt chạy lại
LH: Uất Trì, Uất Trì
• Cô dùng linh lực kiểm tra vết thương là thế nào, cô hốt hoảng nhìn hắn, hắn ngất đi trong lòng cô
LH: Sao ta có thể dễ mất lừa như vậy ta ngốc thật làm huynh bị thương nữa rồi
• Cô tìm xung quanh thấy một ngôi làng đông đúc người qua kẻ lại cô đỡ hắn dậy cô đưa hắn vào ngôi làng đó nhờ sự giúp đỡ điều bất ngờ hơn là ai cũng nhận ra cô là Nữ Đế họ thấy cô đều quỳ bái
Nữ Đế
LH: Miễn lễ
• Cô vui vẻ nói, cô vui vì ngôi làng nhỏ này vạn năm không ai dám lui tới Hồ Vong Ưu nhưng vẫn có nguời nhận ra cô là chủ
LH: Xin mọi người hãy giúp tôi cho chúng tôi ở lại đây bằng hữu của tôi bị thương rất nặng
Được thưa Nữ Đế
LH: Đa tạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro