Chap 4
• 3 ngày trôi qua, hắn đã thành công dạy cô cách trấn áp Phù Sinh Trường và sức mạnh khủng khiếp của mình. Rời khỏi kết giới hai người họ vừa đi vừa nói, cô ngẩng cao đầu hai tay đặt vào nhau để sau lưng ngay hông bộ dạng tự tin , giờ đây hắn nhìn cô bằng đôi mắt tự hào, một phần vì bản thân hắn dạy được một tiểu cô nương ương bướng, phần khác hắn tự hào giờ đây cô đã là người biết trách nhiệm của mình ở đâu. Không còn ngạo mạn như lần đầu gặp cô
• Cô bỗng cất tiếng nói
LH: Tối hôm nay là giao thừa rồi
UT: Ừm, ta biết
LH: Hôm nay ai nấy đều được nghỉ phép dọn dẹp điện của mình và làm bữa cơm đoàn viên cùng gia đình sau đó được nghỉ ba mùng
UT: Vậy... Mụi thì sao ? Về nhà ăn cơm với Diêm Đế Diêm Hậu và Đại công chúa sao ?
LH: Tất nhiên, trước đây ta ham chơi thật nhưng mỗi năm ta đều về nhà, còn huynh ?
UT: Ta ? Đó giờ ta không đón giao thừa
LH: Hả ?.. Vậy chơi pháo thì sao ?
UT: Không biết
• Cô nhìn hắn bằng đôi mắt buồn bã nói
LH: Vậy huynh đã làm gì mỗi năm giao thừa ?
UT: Từ nhỏ cha ta bắt ta khổ luyện nếu không được thì hôm đó sẽ không cho ta ăn cơm, nên giao thừa hay tết nguyên đán đối với ta đều như ngày thường
LH: Vậy còn sinh thần thì sao ?
UT: Ta chưa từng ăn sinh thần, ta chẳng nhớ ngày mình sinh ra thì làm sao ăn sinh thần
LH: Hóa ra tộc chủ dạy dỗ huynh nghiêm khắc như vậy
UT: Không sao ta quen rồi bây giờ tốt hơn rồi, Lạc Hy sẽ đối xử rất tốt với ta
LH: Ừm... Lạc Hy nhất định sẽ đối tốt với huynh
• Cô nhìn gương mặt người nam nhân cô yêu say đắm mà lòng quặn từng cơn , đau thấu tâm can khi nghe những lời nói thỏ thẻ về quá khứ không mấy vui vẻ của hắn. Cô cười dịu ngỏ ý
LH: Huynh cùng ta về nhà ăn cơm chịu không ?
UT: Được sao ? Ta không muốn mụi khó xử đâu ta ở lại kết giới này đợi mụi quay lại cũng không sao
LH: Không cần đâu, huynh đi cùng ta về nhà, Phụ Đế và Mẫu Hậu sẽ rất vui khi thấy huynh
UT: Ừm
• Cô nắm tay anh chạy một mạch về đến đại điện các, cô thấy vẫn còn bốn năm người hầu vẫn chưa về đứng lại hỏi
LH: Đã canh mấy rồi mà vẫn ở đây sắp đến giao thừa rồi pháo cũng chủân bị bắn còn không mau về
NH: Tiểu điện hạ, tiểu chủ, chúng tôi không có nhà để về nên ở lại đây quét dọn đại điện để ba ngày sau Diêm Đế phán xét các linh hồn
LH: Vậy... Các ngươi cầm lấy ít châu báo cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon và ngắm pháo đi đủ cho các ngươi chơi thỏa thích hôm nay đó
NH: Đa tạ tiểu điện hạ, đa tạ người
LH: Mau đi đi, ta phải đi rồi
• Cô khựng lại vài nhịp đi thật chậm, cung điện ngày thường con đuờng rất ngắn đối với cô nhưng hôm nay lại dài lê thê như vậy. Cô run run thút thít hắn cảm nhận được nắm tay cô quay lại thì nước mắt của cô lả chả bất giác rơi, hắn hỏang liền hỏi
UT: Lạc Hy, mụi sao vậy ?
LH: Thì ra con dân của ta vẫn còn rất nhiều nguời khổ sở, đói khát, không có nguời thân , không có nhà để về mà ta lại vô tâm thờ ơ không mải mai để ý
UT: Không sao, sau này mụi cai trị mụi sẽ có thể cải thiện được cuộc sống của họ ban phước lành cho họ đừng khóc ngoan đi vào điện thôi Diêm Đế Diêm Hậu và Đại công chúa đang đợi mụi đó
LH: Đi thôi
• Cô mĩm cười hít một hơi thật sâu lau vội nước mắt nắm tay hắn đi tiếp vào đến cửa đập vào mắt cô nào là máu me be bét các binh lính chết lạng đã xác âm binh chồng chất nhau Phụ Đế của cô Mẫu Hậu của cô Tỷ tỷ của cô giờ đang ở đâu trong đám xác lạnh lẽo này. Cô hét tóang lên nước mắt một lần nữa rơi cô hét rất lớn khóc rất to chạy vào đào bới trong đám xác âm binh tìm cha, mẹ, tỷ tỷ mình cô vừa khóc vừa hét tóang lên, hắn nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi kìm nổi nước mắt nữa đến hắn cũng bất ngờ không chấp nhận nổi . Chỉ một đêm cả nhà của cô không còn một ai giờ đây cha mẹ và tỷ đang ở đâu cô cũng không biết họ có an toàn không cô cũng không hay biết. Cô khụy gối bò tìm khắp nơi vừa khóc vừa tìm vừa hét
LH: Phụ Đế, Mẫu Hậu, Tỷ Tỷ
LH: Mọi người đang ở đâu, tại sao lại xảy ra chuyện này
• Hôm nay là giao thừa ai nấy đều trở về nhà đón giao thừa ăn bữa cơm đòan viên ngắm pháo hoa cùng nhau còn cô cũng như họ nhưng hôm nay cả nhà của cô lại máu me be bét khắp nơi đều là xác binh lính cô hét toáng lên đập mạnh tay xúông nền đất thường ngày lạnh lẽo hôm nay lại càng lạnh lẽo nền đất rung chuyển phá vỡ mọi thứ tạo nên một vụ động đất nhẹ, sự giận dữ của Thần đáng sợ hơn bao giờ hết cô cuối đầu khóc thật lớn hắn thấy cô như vậy chạy lại ôm cô vào lòng an ủi vỗ về cô nói nghẹn ngào
LH: Tại sao lại như vậy, ta không biết tìm họ ở đâu, tại sao lại vậy Uất Trì
TĐ: Lạc Lạc
• Cô khóc tức tưởi bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng kêu rất to tiếng nói quen thuộc thân thương phát ra sâu bên trong điện cô và hắn tức tốc chạy vào, đập vào mắt cô là hai nhân ảnh ôm lấy một cái xác, cái xác đó không ai khác là Phụ Đế của cô, cô như chết lặng ngã vật ra đất khóc ngất không thành tiếng từ từ bò lại chỗ của Phụ Đế mình cô dập đầu quỳ bái khẩn xin sự tha thứ từ nguời cha mà cô yêu thương đau xót tột cùng
LH: Phụ Đế... Con xin lỗi, con xin lỗi con không nên ra ngòai cung điện con không nên rời khỏi nhà nguời tỉnh lại nhìn Lạc Lạc của nguời đi con cầu xin nguời nhìn con một cái đi Phụ Đế
• Cô ngước lên nhìn Mẫu Hậu và Tỷ Tỷ của mình hai nguời họ đau xót nước mắt rơi lả chả Thanh Đàm chạy lại ôm lấy cô tiểu mụi mụi của mình an ủi, cô càng khóc lớn hơn như thể trút được hết thẩy mọi thứ đau khổ ra ngoài
LH: Tại sao lại xảy ra vụ việc này, tại sao không ai nói với mụi, ai đã giết Phụ Đế là ai có khả năng lớn như vậy ? Tỷ tỷ..tỷ tỷ
LH: Phụ Đế, nguời tỉnh lại đi, Phụ Đế.
• Cô ngẩng đầu lên đôi mắt hằn lên sự uất hận giận dữ bước lại chỗ Phụ Đế quỳ cao người nói dõng dạc rằng
LH: Dù cho ngàn năm vạn năm núi non có lỡ đất có mòn Lạc Hy ta nhất định sẽ lôi người gây ra vụ thảm xát này đến trước linh bài của Phụ Đế ta cuối đầu xin lỗi sẽ chính tay giết hắn để máu của hắn có thể an ủi vong linh của Phụ Đế ta
• Cô quỳ trước thi thể của cha mình lập lời thề với trời đất, Thanh Đàm cũng dõng dạc nói
TĐ: Thanh Đàm nhất định sẽ hổ trợ Nữ Đế tìm ra hung thủ
• Cô mang thi thể của cha mình đến Hoàng Âm Lăng nơi chôn cất các thi thể của các bậc Đế nơi Cõi Âm Ti này, đưa vào giuờng băng để đời đời kiếp kiếp giữ mãi gương mặt và da thịt không bị thối rửa biến dạng, ba ngày tết Nguyên Đán đối với cô và các dân chúng âm phần nơi này là những ngày u tẻ cô tịch
• Cô ngồi ba ngày ba đêm bên cạnh giuờng băng của Phụ Đế mình vừa úông rượu vừa tâm sự nức nở với ông, phải chăng giờ đây trên đời này không còn nguời nam nhân nào yêu cô hơn ông ấy. Không còn người la mắng cô mỗi khi cô ham chơi không còn ai hỉ nộ với cô cũng chẳng còn nguời cùng úông ruợu ,cùng tâm sự ,cùng cuời với cô nữa rồi. Không còn ai mỗi chiều rảnh rổi đánh cờ cùng cô không ai bắt cô tu luyện, không ai ép cô trở thành Nữ Đế nhắc nhở cô từng việc nhỏ mỗi bữa cơm không ai gọi cô đến nữa. Nguời che chở mọi lỗi sai của cô cũng đi rồi nguời chịu đứng ra cuối đầu nhận lỗi thay cô cũng không còn nữa rồi
• Cô múôn hối hận sao ? Cũng đã quá muộn, Hắn bước vào ngồi cạnh cô ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô nói
UT: Đừng khóc nữa, ông ấy sẽ đau lòng lắm
LH: Tại sao lại đối xử với Phụ Đế như vậy một nguời tốt như ông lại phải chết, tại sao chứ. Bữa cơm đoàn viên mụi vẫn chưa cùng ông ăn. Mụi còn mang cả quà về huynh xem
• Cô lấy trong xiêm y ra một chiếc nhẫn màu vàng đồng nhìn sơ thì không khéo lắm nhưng nhìn kĩ rất đẹp rất tinh xảo.
LH: Lạc Hy đã dùng linh lực của mình để đúc nó thành nhẫn tặng Phụ Đế nhưng giờ người không còn nữa người không cần mụi nữa nguời nói mụi không ngoan nên bỏ lại mụi có đúng không
UT: Không có đâu, không có đâu
• Cô ôm hắn khóc ngất hắn chua xót nhìn thi thể của Diêm Đế rồi nhìn lại cô hắn bất giác rơi lệ giọt lệ nói lên nổi niềm của hắn, hắn cuối mặt hôn vào tóc cô nhẹ nhàng trả lời. Chỉ sau một đêm mọi thứ đảo ngược, cô từ bi bát ái muốn tạo phúc cho dân nhưng lại quên mất cách bảo vệ gia đình của mình. Cô khóc đến nổi ngất trong lòng hắn
• Hắn đưa cô về điện, Thanh Đàm và Diêm Hậu chạy đến
UT: Diêm Hậu, Đại điện hạ
DH: Miễn lễ
• Đôi mắt Diêm Hậu giờ đây đượm buồn, vừa chua xót nổi đau mất chồng chưa vơi nay nhìn đứa con gái nhỏ của mình tiều tụy yếu ớt lòng bà chẳng còn chút sức lực để chống chội nữa rồi, bà tiến lại ngồi cạnh giường cô nắm lấy tay cô
DH: Lạc Lạc của ta, con ngoan
• Bà nhắm mắt lại giọt nước mắt từ mắt bà rơi xuống, bà đứng lên đi ra khỏi điện trở về điện của mình, trong điện của cô chỉ còn lại cô đang nằm trên giường và Thanh Đàm và Uất Trì. Hắn nhìn Thanh Đàm nói
UT: Điện hạ có thể ra ngoài nói chuyện một chút không ?
TĐ: Được
TĐ: Huynh nói đi
• Hai nguời ra ngoài Thanh Đàm nói với hắn , hắn đáp
UT: Hôm đó xảy ra chuyện gì ?
TĐ: Hôm đó.. Tôi và Phụ Đế Mẫu Hậu đang chủân bị cơm dọn lên bàn thì có một nguời đeo mặt nạ bước vào và một đám lính phía sau, hắn nhìn xung quanh rồi nói với thuộc hạ của mình "giết hết cho ta" ba chúng tôi xong lên các binh lính cũng chạy vào nhưng đấu không lại hắn ta. Phụ Đế biết không thoát được nên đang dùng linh lực cả đời của ông bảo vệ tôi và Mẫu Hậu giam tôi và nguời vào kết giới một mình ông chống chịu bọn họ, bọn họ giết ông, chúng rời đi ông ở ngoài thở thoi thóp và gọi "Lạc Hy" gọi ba lần và trút hơi thở cuối cùng đến khi Lạc Hy và huynh đến sức mạnh của mụi ấy đập xuống đất nên mới mở được kết giới tôi mới kêu được mụi ấy
UT: Vậy người có biết họ là ai không ?
TĐ: Không biết... Nhưng tôi ngửi được thoang thoảng mùi hồ ly
UT: Người chắc không ?
TĐ: Không , chỉ thoang thoảng thôi hắn là nam nhân nên cũng không biết lúc đó quá hỗn loạn
UT: Ừm.. Tôi sẽ điều tra thật kĩ chuyện này, nguời nén đau thương
TĐ: Tôi chịu được chỉ lo cho Lạc Hy mụi ấy rất thương Phụ Đế
UT: Nguời yên tâm tôi sẽ lo cho mụi ấy chu toàn
TĐ: Uất Trì. Tôi múôn nói một chuyện
UT: Nguời nói đi
TĐ: Nếu huynh thật lòng yêu thương Lạc Hy chỉ mong huynh kiên định thật nhiều vì mụi ấy là Nữ Đế không giống những nữ nhi bình thường
UT: Tôi biết rồi
TĐ: Từ nay không chỉ tôi và Mẫu Hậu và Phụ Đế còn có huynh sẽ cùng chúng tôi bảo vệ mụi ấy
• Nói xong Thanh Đàm rời đi hắn đứng nhìn ra xa xa suy nghĩ một lát quay lại vào điện không thấy cô đâu hắn hỏang sợ, đây là lần đầu hắn sợ như vậy hắn chạy khắp nơi trong cung đíẹn tìm cô đến một điện quen thuộc là nơi của Cựu Diêm Đế ở. Hắn nhìn thấy cô hắn chầm chậm đi vào cô ngồi một góc khóc thút thít hắn tiến lại ngồi cạnh cô nói
UT: Sao lại chạy đến đây ? Ta rất lo cho mụi
LH: Ta nhớ Phụ Đế, hôm nay là mùng hai rồi mỗi năm nguời thường sẽ tặng quà tết cho mụi bây giờ không ai cho mụi nữa
UT: Lạc Lạc ngoan, sau này mỗi năm ta tặng mụi đuợc không ?
• Cô khóc mãi chẳng thể ngừng nổi đau của cô hiện tại chẳng ai hiểu được nhưng cô ráng bình tâm lại đi đến Thanh Giao điện của Diêm Hậu ở tìm bà vì cô biết lúc này nguời đau nhất không phải cô mà là Mẫu Hậu
LH: Mẫu Hậu
DH: Lạc Hy, con không sao chứ sao lại chạy đến đây không nghỉ ngơi sao ?
LH: Lạc Hy lo cho người con biết nguời đau lòng hơn bất kì ai nên con đến an ủi nguời, mẫu Hậu đừng sợ đừng lo con ở đây từ nay con không để ai ức hiếp nguời nữa con sẽ tìm được hung thủ để an ủi vong linh của Phụ Đế được không ?
DH: Con ngoan, nhưng bây giờ ta lo Địa Phủ không ai cai quản Thần Giới sẽ cho nguời đến cai quản một thời gian thôi, nhưng đây là nhà của chúng ta, ta không thích bất kì ai đến đây
UT: Diêm Hậu người còn một Nữ Đế mà
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro