Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

.


---

Ái Phương đứng lặng người, trái tim như ngừng đập khi nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má Lan Hương. Những giọt nước mắt ấy như từng nhát dao đâm vào lòng cô, khiến cổ họng Ái Phương nghẹn lại, không thể thốt ra lời. Đôi tay cô đang siết chặt bỗng chốc buông lỏng, không còn sức lực để giữ lấy bất cứ điều gì.

Lan Hương không nhìn cô, ánh mắt chị khép lại, dường như muốn che giấu cả thế giới xung quanh. Cả cơ thể chị như một cơn bão nội tâm, cố gắng thoát ra khỏi sự thật đang vây hãm. Ái Phương cảm nhận được sự lạnh lẽo từ chị, một thứ cảm giác mà cô chưa bao giờ thấy trong suốt thời gian qua.

"Chị Hương..." Giọng Ái Phương run rẩy, vừa bàng hoàng, vừa hoảng loạn. Cô bước tới, bàn tay run rẩy đưa lên, định chạm vào gò má của người con gái mà cô yêu thương, nhưng trước khi ngón tay cô chạm vào, Lan Hương đã quay đi, né tránh. Cái động tác ấy như một nhát cắt vào tim Ái Phương.

"Đừng chạm vào chị." Giọng Lan Hương khàn đi, mệt mỏi nhưng dứt khoát, lạnh lùng. Từng chữ như một bức tường vô hình ngăn cách hai trái tim, khiến Ái Phương không thể tiến gần hơn.

Ái Phương đứng đó, sững sờ. Cảm giác tội lỗi dâng lên mạnh mẽ, cuốn phăng mọi lý trí trong đầu cô. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt, nghẹn ngào đến không thở nổi. Tất cả những gì cô từng nghĩ, từng làm, giờ đây như một sự phản bội không thể cứu vãn.

"Em xin lỗi..." Ái Phương lùi lại, bàn tay rũ xuống, không còn sức lực để giữ nó lại. Đôi mắt cô long lanh, nhưng nước mắt không rơi. Có lẽ cô không xứng đáng với những giọt nước mắt ấy.

Lan Hương nhìn cô một cách lạnh lùng, giọng chị không còn chút ấm áp nào. "Em không cần xin lỗi. Chị biết đây là thứ em muốn. Chị chỉ... không nghĩ em cũng giống những người khác." Giọng chị không còn chút cảm xúc, chỉ còn lại sự trống rỗng và đau đớn.

Mỗi lời Lan Hương nói như một lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào trái tim Ái Phương. Cô cố gắng tìm kiếm một câu nói để biện minh, nhưng không thể. "Không! Không phải vậy!" Em hét lên, nước mắt đã bắt đầu rơi, nhưng giọng nói vẫn chưa kịp ra khỏi cổ họng, bị nghẹn lại trong sự hoảng loạn. "Em yêu chị, chị Hương! Em yêu chị! Em không bao giờ muốn làm chị đau!"

Lan Hương bật cười, nhưng đó không phải là một nụ cười hạnh phúc. Nó đượm vẻ chua chát, cay nghiệt, như một lời chỉ trích sâu sắc. "Yêu chị? Nếu em yêu chị, vậy tại sao chị lại cảm thấy mình không khác gì một món đồ chơi bị em vùi dập? Tình yêu của em... đau đớn quá, Ái Phương à..."

Ái Phương như bị đâm một nhát vào tim. Mỗi từ chị nói là một đòn đánh trực diện vào niềm tin của cô. Cô không còn sức để chống cự, chỉ có thể đứng lặng im, nhìn Lan Hương quay đi.

Trên cơ thể Lan Hương, những vết bầm tím dọc theo cánh tay, vai, và cổ, hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn mờ. Những dấu vết của những cú siết chặt, những cử chỉ không thể kiềm chế trong lúc cơn giận dữ của Ái Phương lên đến đỉnh điểm. Vết bầm đậm màu như những mảng mây đen, ánh lên vẻ đau đớn nhưng không hề yếu ớt. Mỗi vết bầm là một chứng tích của cuộc đấu tranh nội tâm không ngừng nghỉ, của sự rạn nứt trong mối quan hệ mà Ái Phương không thể nào kiểm soát được.

Bên cạnh đó, những vết cắn thô ráp trên làn da Lan Hương, đỏ ửng lên, hiện lên như những vết sẹo của sự hoang dại. Những vết cắn ấy không chỉ là những dấu vết vật lý, mà là biểu tượng của sự giằng xé, của một tình cảm không thể kiểm soát, của sự kiềm nén đã lâu ngày bùng nổ. Mỗi lần nhìn vào chúng, Ái Phương cảm nhận được nỗi đau đớn mà cô đã gây ra cho người mà mình yêu thương, nỗi đau mà không thể sửa chữa.

Những vết thương này, tuy chỉ là những dấu vết bên ngoài, nhưng lại phản ánh sâu sắc sự tổn thương trong tâm hồn của Lan Hương. Chị là người phụ nữ mạnh mẽ, luôn giữ vững vẻ ngoài kiên cường, nhưng những vết thương này như đang tố cáo một sự yếu đuối không thể che giấu. Ái Phương cảm thấy mình như một kẻ phá hoại, một kẻ đã xé nát đi tất cả những gì tốt đẹp trong mối quan hệ giữa họ.

Mỗi lần Ái Phương chạm vào những vết thương ấy, một cảm giác tội lỗi như ngập tràn trong lòng cô. Cô không thể quay lại, không thể sửa chữa những gì mình đã làm. Những dấu vết ấy là bằng chứng không thể xóa nhòa, là một cái giá phải trả cho sự mất kiểm soát trong tình cảm của cô. Mỗi giây phút nhìn Lan Hương, cô không thể không nhớ đến những vết bầm, những vết cắn ấy, như những lời tố cáo lặng lẽ mà ám ảnh trong tâm trí cô.

Cảm giác tội lỗi không thể trôi đi. Mỗi khoảnh khắc nhìn thấy Lan Hương, trái tim Ái Phương lại bị xé rách, cảm giác tự trách mình như một cơn sóng dữ không thể nào dập tắt. Liệu có thể nào hàn gắn lại những vết thương này? Liệu có thể nào sửa chữa được những sai lầm mà cô đã gây ra? Hay những dấu vết này sẽ mãi mãi tồn tại, là những nhắc nhở không thể tránh khỏi về một tình yêu đã bị hủy hoại bởi chính sự yếu đuối của bản thân.

Cả căn phòng như chìm vào im lặng chết chóc. Ái Phương không thể thốt lên lời nào, chỉ có tiếng gió rít nhẹ qua khung cửa sổ hé mở, như một lời than thở cho nỗi đau mà cả hai đều đang phải chịu đựng.

Lan Hương chậm rãi ngồi dậy, khoác vội chiếc áo lên người, rồi đứng dậy. Mỗi bước đi của chị đều kiên định, nhưng bóng lưng ấy lại gợi lên một nỗi cô độc đến đau lòng. Chị rời đi, không quay lại, như thể cánh cửa đóng lại sẽ khép lại tất cả những gì còn lại giữa họ.

"Chị Hương, đừng đi..." Ái Phương thì thầm, nhưng giọng cô quá nhỏ, không đủ sức để ngăn chị lại. Cô muốn chạy theo, muốn giữ chị lại, nhưng đôi chân của mình như bị đổ bê tông, không thể nhúc nhích.

Lan Hương bước ra ngoài, khép lại cánh cửa, và để lại một khoảng không lạnh lẽo trong căn phòng. Từ giây phút ấy, giữa họ không chỉ là khoảng cách về không gian, mà còn là một vực sâu không đáy của nỗi đau và sự hối hận.

Ái Phương ngồi sụp xuống, đôi chân như không còn sức lực, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn. Cô biết rằng những gì mình đã làm không thể dễ dàng xóa bỏ, và những vết thương trên cơ thể Lan Hương không phải chỉ là những vết bầm tím mà còn là những vết thương sâu sắc trong trái tim chị. Cảm giác tội lỗi cứ như một cái bóng đen, ám ảnh cô không rời.

Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ấy, khi mình mất kiểm soát và làm tổn thương Lan Hương, trái tim Ái Phương lại đau nhói. Những lời nói của Lan Hương vẫn vang vọng trong tâm trí cô, "Tình yêu của em... đau đớn quá." Mỗi câu chữ đó là một nhát dao sắc bén, cứa vào từng ngóc ngách trong tâm hồn cô, và Ái Phương không thể làm gì ngoài việc gặm nhấm nỗi đau tự mình gây ra.

Nhưng sau tất cả, trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn biết rằng cô yêu Lan Hương, hơn tất cả mọi thứ. Chưa bao giờ tình yêu lại trở nên khó khăn như vậy, chưa bao giờ cô cảm thấy mình yếu đuối và vô dụng đến thế. Dù có làm gì, cô vẫn không thể sửa chữa được những gì đã xảy ra. Chỉ còn lại những dấu vết không thể xóa nhòa và nỗi đau thấm vào từng tế bào trong cơ thể.

Trong lúc ấy, Ái Phương không biết phải làm gì, chỉ biết nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi mà Lan Hương đã rời đi. Cô muốn chạy theo, muốn xin lỗi, muốn giải thích tất cả, nhưng đôi chân của cô như bị đóng đinh tại chỗ, không thể bước nổi. Mỗi bước đi của Lan Hương như nhấn sâu vào nỗi cô đơn và thất vọng của cô, càng làm cho khoảng cách giữa hai người thêm rộng.

Ái Phương ngồi bần thần giữa căn phòng lạnh lẽo, tiếng gió rít qua khe cửa như hòa vào nỗi đau đang âm ỉ trong lòng. Cảm giác trống rỗng bao trùm lấy cô, chỉ còn lại bóng tối của sự hối hận không thể chịu đựng. Những hình ảnh về Lan Hương cứ chập chờn, như một bộ phim quay chậm không hồi kết; từng ánh mắt lạnh lùng, từng lời chất vấn đau đớn vang vọng mãi trong tâm can.

Cô nhớ lại đôi mắt dịu dàng của Lan Hương khi họ còn bên nhau, lúc tình yêu như một dòng suối trong veo chảy nhẹ nhàng giữa hai người. Nhưng giờ đây, đôi mắt ấy đã trở thành một tấm gương phản chiếu sự tổn thương mà cô đã vô tình gây ra. Cảm giác mất mát như một vết thương không bao giờ lành, dù thời gian có trôi qua lâu đến mấy.

Trong những ngày tháng mà Ái Phương và Lan Hương ở bên nhau, chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình sẽ là người gây ra nỗi đau cho người mình yêu thương nhất. Cô từng muốn bảo vệ chị, muốn mang lại hạnh phúc cho chị, nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ lấy đi niềm vui từng ngày của Lan Hương. Tình yêu của cô, thứ tình yêu từng rực rỡ và tràn đầy, giờ chỉ còn là dấu vết của sự hoang phế và mất mát. Ái Phương cảm nhận rõ nét sự hủy diệt của một thứ tình cảm mà cô không biết cách kiểm soát, giống như một ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó.

"Phải làm thế nào để sửa chữa sai lầm này?" Ái Phương tự hỏi, nhưng câu trả lời vẫn lẩn tránh cô. Cô không biết bắt đầu từ đâu, không biết liệu Lan Hương có thể tha thứ hay không. Mỗi giây phút trôi qua, trái tim của cô như bị giam cầm bởi những giằng xé không hồi kết. Cô muốn viết thêm một chương mới cho câu chuyện của họ, muốn tìm lại những tháng ngày yêu thương trước đó, nhưng cảm giác vô vọng đeo bám cô như bóng tối bao phủ.

Ái Phương đứng dậy, đi lại trong căn phòng với những bước chân nặng nề, đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ. Cô nhớ lại từng kỷ niệm ngọt ngào, những lần cả hai cùng cười đùa dưới ánh nắng, những lời nói yêu thương dịu dàng mà giờ đây mình chỉ có thể ôm ấp trong ký ức. Cô muốn quay trở lại thời gian, muốn sửa sai tất cả, nhưng những gì đã xảy ra đã không thể thay đổi.

Trong mớ hỗn độn của suy nghĩ, Ái Phương biết rằng cô cần phải đối mặt với chính mình, cần tìm cách chữa lành những vết thương mà mình đã gây ra. Sự tĩnh lặng trong lòng cô dần dần trở thành một sự quyết tâm âm thầm nhưng kiên định. Cô cần phải thay đổi, cần tìm lại chính mình, để không bao giờ gây tổn thương cho người mình yêu một lần nữa. Nhưng hành trình này sẽ không dễ dàng. Nó đòi hỏi nhiều sức mạnh, và trên hết là một sự tha thứ từ một người mà cô chưa biết liệu có thể quay về bên mình hay không.

Nhưng ít nhất, trong lúc này đây, cô biết rằng mình không thể tiếp tục chìm sâu vào hối hận mà không hành động gì. Ái Phương phải bước đi, từng bước một, dù có khó khăn thế nào đi nữa. Cô phải mở cánh cửa của trái tim mình, tìm kiếm ánh sáng của hy vọng, để một ngày nào đó có thể đối diện với cả quá khứ lẫn tương lai mà không còn cảm giác tội lỗi đeo bám.

Quyết tâm, dù mong manh, đã trở thành ngọn lửa mới trong lòng cô. Ái Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng nhạt nhòa đang dần lộ diện, và tự nhủ rằng đây sẽ không chỉ là một kết thúc mà có thể là khởi đầu của một hành trình mà cô cần phải tìm lại chính mình, tìm lại tình yêu mà mình từng đánh mất.

---

Ổn k để tui còn viết tiếp k thì thui 🙃 lần đầu viết cp này lun 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro