Chương 1
Tên truyện: Lạc lối trong buổi hoàng hôn
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
09/09/2023
Sáng sớm đầu thu, không khí trong lành, thoảng mùi cỏ xanh hòa lẫn với hơi ẩm dịu nhẹ của đất trời. Một cơn gió mát mẻ lướt qua, mang theo cảm giác dễ chịu đến khó tả. Minh Châu ngồi ở trạm xe buýt gần nhà, lặng lẽ tận hưởng bầu không khí tĩnh lặng của buổi sớm mai.
Tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên, phá tan sự yên tĩnh. Theo phản xạ, cô ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, lọt vào tầm mắt là một thiếu niên có vóc dáng cao ráo, khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng tinh kết hợp với quần tây đen. Đôi chân dài thẳng tắp trong đôi giày thể thao trắng, từng bước đi toát lên vẻ điềm tĩnh và trầm ổn. Chiếc cà vạt caro thắt hờ hững, khuy áo trên cùng không cài, để lộ phần xương quai xanh tinh tế. Ở góc nghiêng, yết hầu của cậu nhô cao rõ ràng, mỗi khi cử động đều mang theo một sức hút kỳ lạ.
Diệp Chiêu Dương.
Cái tên ấy vô thức hiện lên trong đầu Minh Châu. Cô thầm nghĩ, một người có vẻ ngoài như cậu, thật sự khiến người khác khó lòng rời mắt. Mái tóc đen mượt gọn gàng, nước da trắng mịn màng không tì vết, hàng mi cong dài che phủ đôi mắt đen sâu thẳm đầy bí ẩn. Sống mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng với sắc đỏ nhạt tự nhiên. Đường nét khuôn mặt sắc sảo nhưng không hề mất đi vẻ nam tính. Cậu ta chính xác là hình mẫu "nam thần học đường" trong lòng bao cô gái. Thế nhưng, trên gương mặt hoàn mỹ ấy lại chỉ tồn tại một loại cảm xúc - sự hờ hững. Đôi khi, còn có chút lạnh lùng, thậm chí là tức giận, như thể thế giới này chẳng có gì có thể khiến cậu bận tâm.
Minh Châu lên xe buýt, chọn một chỗ gần cửa sổ. Cô lặng lẽ ngắm nhìn cảnh sắc thành phố sáng sớm. Con đường lát gạch phủ trong ánh nắng dịu nhẹ, những hàng cây rung rinh theo làn gió đầu thu. Xa xa, tiếng chim hót lảnh lót, hòa vào nhịp sống bắt đầu hối hả. Được một lúc, cô đưa mắt nhìn sang dãy ghế đối diện, nơi Diệp Chiêu Dương đang ngồi.
Cậu đeo tai nghe trắng, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt tranh thủ chợp mắt một chút. Dây tai nghe buông xuống từ cổ, nhẹ nhàng đung đưa theo từng nhịp thở đều đặn của cậu. Một tia nắng lọt qua cửa kính, chiếu lên gương mặt thanh tú, tạo thành những mảng sáng tối lấp lánh.
Chiêu Dương khẽ cau mày khi ánh sáng rọi thẳng vào mắt. Nhưng thay vì quay đi hay đưa tay che lại, cậu chỉ hơi nghiêng đầu, kéo tai nghe chặt hơn, như thể chẳng có gì có thể khiến cậu bận lòng.
Khoảnh khắc ấy, Minh Châu bỗng cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp.
Thật sự rất quyến rũ.
Không gian trên xe buýt vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng bánh xe lăn đều trên mặt đường và tiếng nhạc rò rỉ khe khẽ từ tai nghe của ai đó. Minh Châu thu ánh mắt về, tựa đầu vào cửa kính, lòng cô chợt nặng nề khi nghĩ đến sự xuất hiện của Diệp Chiêu Dương trong nhà mình.
Cậu là con riêng của bố. Một sự thật rõ ràng nhưng chưa từng có ai trong nhà chủ động nhắc đến. Suốt mười bảy năm qua, cậu sống cùng mẹ ở một con phố nhỏ vùng ngoại thành, nơi mà Minh Châu chưa từng đặt chân đến. Bố cô - Diệp Thế Thành đã từng vài lần đến thăm họ, nhưng chưa bao giờ đưa cậu về. Chỉ đến khi mẹ cậu đổ bệnh qua đời cách đây một tuần, ông mới vội vã sắp xếp mọi thứ, đón cậu về nhà và cho nhập học vào trường Quốc tế trong thành phố.
Chỉ có điều, cậu không thích điều đó.
Minh Châu không cần phải hỏi cũng biết, bởi mỗi lần chạm mặt trong nhà, vẻ mặt Chiêu Dương lúc nào cũng lầm lì, thờ ơ đến mức xa cách. Những lần mẹ cô - Phương Yến Chi đay nghiến cậu bằng những lời lẽ cay độc, cậu cũng chỉ im lặng, không phản bác, không phản ứng, như thể những điều đó chẳng còn khiến cậu bận tâm.
Nhưng chính sự im lặng ấy càng khiến bà ta căm ghét hơn.
Mỗi lần nhìn vào cậu, mẹ cô lại tức giận nói với cô rằng:
"Thằng đó xuất hiện chỉ để làm đảo lộn cuộc sống của con. Nó sẽ cướp đi tất cả tình cảm của bố con, rồi sau này lấy luôn cả gia sản. Đừng bao giờ để bị nó lừa!"
Những lời ấy Minh Châu nghe đến quen tai, nhưng cô chẳng để tâm. Thật ra, cô chưa từng lo sợ điều đó xảy ra, bởi chính cô cũng tự thấy mình là một người mờ nhạt trong gia đình này. Cô không tài giỏi và có năng lực như bố, cũng chẳng xinh đẹp sắc sảo giống mẹ. Ngay cả tình cảm của Diệp Thế Thành, cô cũng chưa từng cảm nhận rõ ràng, nói gì đến việc sợ bị ai cướp mất.
Cô không có tham vọng thừa kế tài sản, không có mong ước lớn lao nào về vị trí trong gia đình. Cuộc sống của cô vẫn cứ lặng lẽ trôi đi như trước đây.
Chỉ có điều, bây giờ trong nhà có thêm một người nữa - một người xa lạ nhưng lại cùng chung huyết thống với cô. Một người mà, dù sống chung một mái nhà, họ chưa từng nói với nhau một lời nào.
Kể cả khi ở trường học, cũng vậy.
Chiếc xe buýt dừng lại trước cổng trường Quốc tế. Minh Châu thu dọn cặp sách, bước xuống. Khi cô vô thức ngoảnh đầu lại, Chiêu Dương đã đi phía trước cô một đoạn, dáng người cao gầy khoác lên bầu không khí lạnh lùng, tách biệt khỏi tất cả.
Minh Châu nhìn theo bóng lưng ấy, rồi khẽ thở dài.
***
Những tiết học buổi sáng trôi qua một cách chậm chạp và có phần nhàm chán. Minh Châu ngồi trong lớp, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc lời giảng của giáo viên lướt qua tai như một bản nhạc không giai điệu. Không phải cô không thích học, chỉ là đôi khi, cô cảm thấy bản thân chẳng có đủ động lực để chú tâm vào những thứ này.
Chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ lơ đãng. Minh Châu chậm rãi thu dọn sách vở, rồi rời khỏi lớp, bước xuống căng tin của trường.
Trường Quốc tế A có khu căng tin rộng lớn, phục vụ đa dạng các món ăn từ Á đến Âu, nhưng hôm nay cô đơn giản chỉ muốn một suất cơm sườn nóng hổi. Cô lấy phần ăn của mình rồi đảo mắt tìm chỗ ngồi. Một cách vô thức, cô chọn một chiếc bàn ngay trung tâm căng tin, một vị trí lý tưởng để vừa ăn vừa quan sát xung quanh.
Và chính lúc đó, cô lại nhìn thấy cậu.
Ở góc khuất gần cửa sổ, nơi ít người qua lại, Diệp Chiêu Dương ngồi một mình, lặng lẽ ăn trưa. Dáng vẻ của cậu vẫn như mọi khi - điềm tĩnh, thờ ơ, như thể thế giới xung quanh chẳng hề liên quan đến cậu. Ánh nắng trưa xuyên qua lớp kính, phủ lên người cậu một vệt sáng dịu nhẹ, làm nổi bật gương mặt sắc nét, mái tóc đen gọn gàng và bờ vai thẳng tắp.
Dù vẻ ngoài của cậu rất đẹp, nhưng với tính cách khó gần như vậy thì đương nhiên sẽ không có lấy một người bạn. Mà có lẽ, cậu cũng chẳng cần.
Minh Châu cứ mải nhìn Chiêu Dương mà không nhận ra mình đã thất thần bao lâu, cho đến khi một bàn tay bất ngờ vỗ lên vai cô.
"Minh Châu! Hôm nay bà đi ăn trưa một mình chẳng đợi tôi gì cả!!!"
Cô giật mình ngoảnh lại, bắt gặp gương mặt quen thuộc của Bùi Linh - cô bạn thân từ thời mẫu giáo của cô.
Vẫn nổi bật và quyến rũ như thường ngày, Bùi Linh như một điểm sáng giữa đám đông. Ở trường Quốc tế A - nơi tập trung toàn con nhà giàu, học sinh không bị cấm trang điểm hay nhuộm tóc, và Bùi Linh thì luôn biết cách tận dụng điều đó để khiến mình tỏa sáng.
Với chiều cao nổi bật hơn hầu hết các bạn nữ khác, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp và lớp trang điểm tinh tế, cô nàng dễ dàng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Mái tóc vàng hoe được uốn xoăn sóng bồng bềnh, thân hình cân đối quyến rũ, tất cả đã giúp cô giành được danh hiệu hoa khôi của trường mà không ai có thể phủ nhận.
Minh Châu và Bùi Linh dù học khác lớp từ khi vào trung học nhưng vẫn duy trì thói quen cùng nhau ăn trưa mỗi ngày. Chỉ là hôm nay, lớp của Bùi Linh kết thúc giờ học muộn hơn một chút.
Minh Châu bình thản đáp: "Hỏi cái bụng của tôi ấy."
"Haha, Minh Châu đúng là ham ăn!" Bùi Linh bật cười, rồi bỗng nhiên hạ giọng, nghiêng đầu nhìn cô đầy tò mò: "Mà tôi để ý nãy giờ... bà đang nhìn gì thế?"
"A... không có gì!" Minh Châu giật thót, vội vã chối bay chối biến. "Bà đi lấy đồ ăn đi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đấy..."
"Ờ."
May mà Bùi Linh không nghi ngờ gì, liền xoay người đi về phía quầy lấy đồ ăn. Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, quay lại tiếp tục bữa trưa của mình.
Hai người ngồi ăn cùng nhau, vừa ăn vừa bàn tán đủ thứ chuyện trên mạng xã hội. Những tin hot, những drama mới nhất, những chủ đề muôn thuở của học sinh trong trường... tất cả cuốn cô vào nhịp điệu thường ngày, tạm thời quên đi hình ảnh của một người nào đó đang lặng lẽ ăn trưa ở góc khuất căng tin.
Cho đến khi chuông reo báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc, Minh Châu mới thu dọn khay thức ăn, cùng Bùi Linh rời khỏi căng tin, quay trở lại lớp học để tiếp tục buổi chiều.
Và khi cô bước qua cánh cửa căng tin, vô tình liếc mắt về phía góc bàn ấy lần nữa - Chiêu Dương đã không còn ở đó.
***
Vào tiết thể dục buổi chiều
Sau khi chạy khởi động mấy vòng quanh sân và tập bài thể dục, thầy giáo vẫy tay cho phép cả lớp tự do vận động. Sân thể dục nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Một nhóm tụ tập đá cầu, nhóm khác lại chơi cầu lông dưới những tán cây, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi.
Minh Châu không tham gia vào bất cứ trò chơi nào. Cô chọn một góc dưới bóng cây, tận hưởng làn gió mát rượi và quan sát mọi thứ xung quanh.
Tiếng còi vang lên từ sân cỏ nhân tạo phía xa khiến cô bất giác ngoảnh đầu nhìn. Ở đó, lớp của Chiêu Dương cũng đang học thể dục, và đám con trai đang chơi đá bóng.
Ánh mắt Minh Châu nhanh chóng tìm thấy cậu giữa đám đông.
Chiêu Dương đã bỏ bộ đồng phục thanh lịch thường ngày, thay vào đó là một bộ trang phục thể thao màu đen gọn gàng. Chiếc áo ngắn tay để lộ đôi cánh tay rắn chắc, quần cũng không dài quá đầu gối, chất vải mát mẻ ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp. Cậu nổi bật trên sân bóng không chỉ vì dáng vẻ mà còn bởi cách di chuyển linh hoạt của mình.
Khi bóng lăn về phía cậu, Chiêu Dương lập tức tăng tốc, nhanh chóng giành lấy. Cậu lướt qua các cầu thủ đối phương một cách dễ dàng, như thể tất cả bọn họ đều chỉ là những cái cọc đứng yên. Một cú ngoặt bóng sắc bén, rồi bất ngờ, cậu dùng lực mạnh sút thẳng vào khung thành!
Bóng găm vào lưới!
"Vào rồi!!!"
Đám bạn cùng đội hét lên đầy phấn khích, nhưng Chiêu Dương chỉ đứng đó, hơi thở dốc, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Mồ hôi lấm tấm trên trán, từng giọt nhỏ xuống thái dương, dọc theo đường xương hàm sắc nét. Cậu bất giác kéo vạt áo lên lau mồ hôi, để lộ vùng bụng săn chắc với những đường cơ bắp rõ ràng khiến không ít người xung quanh phải lén nuốt nước bọt.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 3-2, đội của Chiêu Dương giành chiến thắng.
Nhưng chẳng ai trong đội tỏ ra vui vẻ.
Một tiếng chửi rủa vang lên phá vỡ không khí căng thẳng:
"Thằng chó Diệp Chiêu Dương!!!"
Chiêu Dương vừa thả áo xuống thì đã thấy một đám con trai trong đội bước đến, gương mặt ai cũng đầy bực tức. Một tên cao to nhất trong nhóm túm cổ áo cậu, đẩy mạnh về phía sau.
"Định mệnh! Sao mày cứ cướp bóng của đồng đội hả?! Ít ra cũng phải biết chuyền chứ!"
Mấy đứa xung quanh hùa theo:
"Ờ! Đá bóng mà chỉ biết mình, bố ai chịu nổi!"
Chúng nó tức giận, không phải vì thua, mà vì cảm thấy bản thân hoàn toàn lu mờ trước Chiêu Dương. Cậu chơi một mình, ghi bàn một mình, khiến cả đội chẳng khác gì mấy kẻ thừa thãi.
Nhưng Chiêu Dương cũng chẳng phải dạng dễ bị bắt nạt. Cậu hất tay thằng trước mặt, ánh mắt lạnh tanh, giọng trầm thấp nhưng đầy khiêu khích:
"Mày bị ngu hả? Chỗ mày đứng làm đéo gì có góc sút mà bảo tao chuyền bóng cho mày? Cả lũ chúng mày chỉ biết đứng chờ bóng mà không chịu chạy, thế mà cũng đòi thắng! Một lũ ăn hại!"
Câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa.
"Mày nói cái gì?!"
Thằng cao to trợn mắt, cơn tức giận bùng lên như lửa đổ thêm dầu: "Đập nó!!!"
Thế là cả đám xông vào.
Nhưng chúng nó quên mất một điều: Chiêu Dương không phải là loại công tử bột chỉ biết sống trong nhung lụa.
Từ bé, cậu đã lăn lộn ngoài xã hội, đã từng đánh nhau với những đám còn đáng sợ hơn bọn nhóc trong trường này nhiều lần. Cậu né một cú đấm lao tới, rồi lập tức dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bụng kẻ vừa tấn công. Một đứa khác định vòng ra sau lưng cậu, nhưng Chiêu Dương nhanh hơn, cậu quay người, tung cú đá thẳng vào chân đối phương khiến nó loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Đám còn lại thấy vậy cũng không dám lơ là, nhưng so với một người từng đánh nhau trên đường phố, kỹ năng của chúng nó chẳng khác gì múa rối.
Chỉ trong vài phút, vài ba đứa đã ôm mặt ôm bụng lăn lộn trên bãi cỏ.
Những tiếng chửi rủa, tiếng la hét hỗn loạn cả một góc sân.
Nếu không phải thầy giáo kịp thời thổi còi ngăn lại, có lẽ cả đám đã bị Chiêu Dương tẩn cho lên bờ xuống ruộng.
Cuối cùng, tất cả đều bị lôi lên phòng giáo viên.
Sau khi viết bản kiểm điểm dài đến mức đau cả tay, bọn con trai kia dường như cũng nhận ra rằng, động vào Diệp Chiêu Dương chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân.
Từ đó về sau, bọn nó không dám gây sự với cậu nữa.
Còn Chiêu Dương?
Cậu chẳng buồn quan tâm.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro