Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

"Phó tỷ, bến tàu số một xảy ra chuyện !" Trong điện thoại truyền ra giọng nói lo lắng của Minh Ngọc, từ trong tiếng thở dốc ồn ào có thể nghe được, cô đang chạy.

"Biết rồi, bây giờ em tới đây đi, đưa Anh Lạc về."

"Dạ Phó tỷ, em đang đi đến chỗ chị đây."

Vì để ngừa vạn nhất, Phó Dung Âm luôn để Minh Ngọc canh giữ ở gần đây, cô thích phòng ngừa chu đáo.

"Chị phải đi sao, có phải xảy ra chuyện rồi hay không ?"

"Ừ, bên bến tàu, chuyện khác chị có thể giao cho người dưới làm nhưng bến tàu là việc quan trọng, chị phải tự mình đến đó. Anh Lạc, thật xin lỗi, hôm nay chỉ có thể đi cùng em đến đây thôi."

Lúc này Minh Ngọc đã chạy tới.

"Minh Ngọc, ở đây giao cho em." Phó Dung Âm xoay người muốn đi, sau lưng đột nhiên lại truyền đến tiếng của Ngụy Anh Lạc.

"Chị Dung Âm, em đi cùng với chị !" Nét mặt Ngụy Anh Lạc hơi cứng ngắc, trong mắt tràn đầy mong muốn, nàng đang đợi Phó Dung Âm cân nhắc quyết định.

Đáng tiếc nàng phải lãnh án tử hình.

"Đừng lộn xộn Anh Lạc, nghe lời chị, trở về đi." Dứt lời Phó Dung Âm cũng không quay đầu lại mà rời đi, để lại bóng lưng nhỏ gầy cho nàng.

Bóng lưng bóng lưng, lại là bóng lưng, Ngụy Anh Lạc phiền não, mình hao hết tâm tư muốn đi đến bên cạnh cô, cô chưa bao giờ cho nàng cơ hội, chỉ biết ném nàng ở sau lưng. Nàng biết Phó Dung Âm đang bảo vệ nàng, nhưng nàng thật sự chịu đủ rồi.

Nhắm mắt hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống phiền não trong lòng, quay đầu hỏi Minh Ngọc: "Chị không lo lắng cho chị ấy sao ?"

"Lo chứ."

"Vậy tại sao vừa rồi không giúp em khuyên chị ấy ?!" Ngụy Anh Lạc tức giận, lớn giọng hơn.

"Nhiều thêm một em cũng sẽ không thay đổi được gì, đó không phải là chuyện em có thể ứng phó được, hơn nữa sẽ còn làm cho Phó tỷ phân tâm, huống chi... Phó tỷ ra lệnh chị chỉ cần tuân theo, chị tin tưởng vào quyết định của cô ấy, chẳng lẽ em không tin cô ấy sao ?" Giọng điệu của Minh Ngọc vững vàng, cũng không để ý đến Ngụy Anh Lạc mới vừa thất thố.

"Đi thôi, trở về."

*****

 
Từ trước tới nay bến tàu luôn là nơi hỗn loạn, nếu chỉ dựa vào chút phí bảo kê thu về mà sống, có lẽ ai cũng sẽ chết đói, cho nên bọn họ cần phải dựa vào mua bán với các bang phái lớn để duy trì nguồn kinh tế, trong đó súng ống đạn dược là đứng đầu, dĩ nhiên còn có cả ma túy. Khôn Ninh Bang chiếm một khu vực tốt, thành phố S gần biển, có rất nhiều bến tàu lớn nhỏ nhưng đều là của công, không thể nào dùng chúng để vận chuyển hàng hóa. Mà tất cả các bến tàu tư nhân còn dư lại toàn bộ đều nằm trong phạm vi thế lực của Khôn Ninh Bang, nói trắng ra là Khôn Ninh Bang chiếm cứ hết toàn bộ đường ven biển của thành phố S. Những bang phái khác muốn vận chuyển hàng thế nào cũng phải đóng một chút "tiền lãi', thời điểm tàn nhẫn nhất chia theo 1:9, 2:8.

Phó Dung Âm sẽ trực tiếp rút ra 40%, tổng số tiền của loại giao dịch của bang phái lớn như này, đừng nói là 40%, cho dù chỉ là 10% cũng đủ để trang trải tiền ăn của toàn bộ bang phái một trận. Khôn Ninh Bang có thể phát triển thành bang phái có thế lực lớn nhất thành phố S, bỏ ra một chút như này là không thể thiếu được, cho nên luôn có những người muốn mưu lợi, không trả "tiền lãi".

Lúc Phó Dung Âm chạy đến, hai nhóm người đang giằng co, sắc trời mờ tối, cô đoán chừng đối phương có khoảng hai mươi người.

"Đám nhóc miệng còn hôi sữa như tụi mày nên thức thời, tốt nhất là tránh ra cho bố mày, bằng không một hồi động tay động chân bị đánh tới mẹ mày cũng không nhận ra !" Lời nói của người dẫn đầu độc ác, quả thật, trước khi động thủ có thể sử dụng khí thế để đẩy lui đối phương, vẫn tốt hơn là thật sự đánh tới bể đầu chảy máu. Huống chi, phim trên tivi cũng diễn như vậy.

"Tiêu Đức Thắng, tao đã cố khuyên giải mày rồi, mẹ nó mày đừng có không biết điều, quy tắc trên đường ai cũng hiểu rõ, dùng bến tàu của tụi tao chuyển hàng phải dựa theo tình hình hàng hóa mà rút ra, nhanh nộp tiền ra đây, sẽ cho mày qua ngay lập tức." Toàn Tử bên này cũng không phải ăn chay, ứng đối đâu vào đấy.

"Mày tự tìm đường chết ! Tiền lãi này bố mày không nộp đấy ! Các anh em, lên cho tao ! Đánh chết nó !"

"Ai dám ?" Mắt thấy hai ba người sắp đánh, Phó Dung Âm lên tiếng quát.

"Phó tỷ !" Toàn Tử thấy Phó Dung Âm, trong nháy mắt liền sáng mắt lên, có sức mạnh rồi, số người của họ không đủ, sợ rằng không thể địch lại đối phương. Bây giờ Phó Dung Âm mang theo người tới, Toàn Tử biết, chuyện này đã xác định rồi, nai con phải chết trong tay họ.

"Thủ lĩnh, người đó hình như là Phó Dung Âm." Đàn em bên người Tiêu Đức Thắng thấy tình thế không ổn, vội nhỏ giọng nhắc nhở.

Tiêu Đức Thắng kia nghe được Toàn Tử kêu "Phó tỷ" cũng biết là Phó Dung Âm đích thân đến, kiêu căng trong nháy mắt bị dập đi mấy phần, thái độ cũng mềm đi không ít. Gã chưa từng gặp Phó Dung Âm nhưng thủ đoạn của Phó Dung Âm gã cũng nghe nói không ít, năm đó cô mới mười chín tuổi đã có thể ổn định gót chân, từ chỗ cha cô tiếp nhận một bang phái lớn như vậy, nói không có chút thủ đoạn nào ai mà tin ? Không phải không thể thừa nhận, gã có chút sợ cô.

"A... Phó Bang chủ khỏe chứ, tôi là quản sự của Hồng Bang chủ Hồng Đường Bang, Tiêu Đức Thắng." Tiêu Đức Thắng hơi cúi người hỏi thăm sức khỏe Phó Dung Âm.

"Anh vừa mới nói cái gì ? Hôm nay bố mày không thèm nộp, hử ?" Giọng không lớn, thậm chí còn có chút ôn hòa, nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo, ngôn ngữ thô tục từ trong miệng cô nói ra cũng không trái ngược chút nào.

Tiêu Đức Thắng biết, nếu hôm nay không đưa ra một lời giải thích, vậy thì không riêng gì vấn đề vận chuyển hàng hóa, mấy người họ sợ là ai cũng không đi được. Vốn muốn lén vội chở hàng đi, không nghĩ tới lại bị tuần tra của Khôn Ninh Bang nhìn thấy, lúc này mới xảy ra mâu thuẫn.

"Hồng Bang chủ của các anh trước giờ coi trọng khuôn phép, tôi cũng rất kính trọng lão nhân gia như ông ta, nhưng tại sao ông ta lại có thể có một quản sự không quy củ như anh vậy ? Anh không chịu giao tiền lời, Hồng Bang chủ của anh có biết không ?"

Tiêu Đức Thắng lau mồ hôi trên trán một cái, chùi xuống ống quần. Hồng Hình Đường lập ra bang quy vô cùng nghiêm khắc, tới mức phải gọi là hà khắc. Ông ta ghét nhất chính là những người dưới tự quyết định, thoát khỏi khống chế. Nếu thật sự bị Phó Dung Âm đâm chọt đến tai bang chủ của bọn họ, gã tuyệt đối sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.

"Không phải... Phó lão đại, chúng tôi có mấy lời muốn thương lượng, giờ tôi ở đây xin lỗi ngài, chuyện lần này là chúng tôi không đúng, vì một lợi ích nhỏ mà phá hư quy củ, ngài đại nhân đại lượng, xin hãy tha thứ."

Hơi cúi người nói lời xin lỗi, nhưng trả lời gã chỉ là sự im lặng lâu dài của Phó Dung Âm. Cô không  nói lời nào, Tiêu Đức Thắng cũng chỉ có thể duy trì cái tư thế bất động này, cho đến khi xương sống và thắt lưng gã sắp mất hết cảm giác Phó Dung Âm mới chậm rãi mở miệng:

"Chỉ có vậy ? Chuyện gây náo loạn, chỉ một câu hối hận là xong sao ? Còn muốn tôi tha thứ cho anh, tha thứ cho anh cái gì ? Tha thứ cho anh vận chuyển hàng không trả tiền sao ?" Phó Dung Âm mở miệng liền khiến cho tất cả lời muốn nói của Tiêu Đức Thắng đều bị chặn trờ về. Không đơi Tiêu Đức Thắng trả lời, Phó Dung Âm đã nói tiếp:

"Giá lô hàng tôi phải rút ra nhiều hơn 10%, để tôi tự mình đi tìm Hồng Bang chủ của các anh nói chuyện được không ? Hay là tự anh đi tìm ông ta nói chuyện ?"

Tiêu Đức Thắng vừa nghe vậy liền quỳ sụp xuống đất, cài này để gã chọn sao đây ? Nếu Hồng Hình Đường hỏi tới gã thì phải nói sao ? Nói sao cũng khó thoát khỏi cái chết a.

"Phó lão đại, làm việc không nên đuổi tận giết tuyệt được, ngài... Yêu cầu này của ngài hơi quá... Quá mức, 10%... Cái giá ngài muốn không phải là muốn tôi đi chết sao ?"

Tiêu Đức Thắng nhìn khắp bốn phía, hung tợn nói: "Tôi... Hôm nay tôi ở đây tự cắt ngón tay mình để đền tội cho ngài, xin ngài tha cho tôi một mạng." Vừa nói vừa rút dao từ bên hông ra, muốn cắt ngón út của mình.

Toàn Tử phản ứng cực nhanh, đạp một cú lên tay Tiêu Đức Thắng, đau đến mức Tiêu Đức Thắng kêu thảm một tiếng.

Phó Dung Âm lạnh lùng nhìn gã bằng nửa con mắt, "Đừng nói đến một ngón tay của anh, dù là cái mạng của anh cũng không đáng bằng 10% tiền lời." Dứt lời, xoay người đi về phía xe Cayenne cách đó không xa.

"Giờ này ngày mai tôi muốn thấy tiền tới." Giọng nói ôn hòa nhưng lạnh lùng từ xa truyền tới, không sót một chữ nào truyền vào tai Tiêu Đức Thắng.

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau sẽ có một nhân vật quan trọng xuất hiện, là một người của cp phụ.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro