Chương 27
Tỉnh lại một lần nữa, Phó Dung Âm không biết mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu, trong phòng không có mở đèn, bên ngoài vẫn tối đen. Ánh trăng trong trảo lạnh lùng hắt vào cửa sổ, phác họa nên một bóng người, một đốm lửa nhỏ màu cam theo động tác hít vào của người nọ chợt nhấp nháy, mơ hồ có thể thấy được một làn khói nhẹ.
"Học từ lúc nào ?" Bởi vì vừa mới tỉnh lại, giọng Phó Dung Âm có chút khàn khàn.
Hiển nhiên người nọ không có chú ý tới Phó Dung Âm đã tỉnh lại, trong nháy mắt nghe được tiếng nói rõ ràng có hơi hoảng loạn, vội vàng dập tắt tàn thuốc trên bệ cửa sổ, giấu ở sau lưng mình. Khói đã vào phổi còn chưa kịp phun ra, nhạt nhẽo ho khan hai tiếng, Ngụy Anh Lạc cúi đầu giống như đứa trẻ làm sai chuyện bị bắt gặp.
"Em không có, chỉ là... Thỉnh thoảng tâm tình không tốt sẽ rút ra một điếu... Không có nghiện." Ngụy Anh Lạc đứng ở đằng kia giải thích, không có lập tức đi đến mép giường, nàng không muốn mùi thuốc lá làm Phó Dung Âm bị sặc.
"Ừ... Sau này đừng nên làm vậy nữa, không tốt."
Nghe giọng nói khô khốc của Phó Dung Âm, Ngụy Anh Lạc mới phản ứng lại được, vội vàng nói: "Em đi rót cho chị ly nước."
Dứt lời liền lắc mình đi ra ngoài, lúc trở lại nàng đã đổi một bộ quần áo khác.
Trong phòng vang lên âm thanh uống nước của Phó Dung Âm, sau đó là một sự yên lặng kéo dài, hai người ngồi đối diện nhau không nói một lời, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn nhau. Mỗi người nhìn chăm chú một góc phòng, không biết đang suy nghĩ gì.
Suy cho cùng, Ngụy Anh Lạc vẫn còn trẻ, tính tình không chịu được, luôn là người thua trận trước.
"Chị Dung Âm, em muốn vào Khôn Ninh Bang." Ngụy Anh Lạc ngồi thẳng lại, sau khi nghĩ ngợi hồi lâu vẫn dứt khoát lựa chọn nói ra ý nghĩ trong nội tâm.
Nhìn như thế này, là muốn đàm phán với mình sao ?
Lúc này bởi vì nguyên nhân bị thương nên Phó Dung Âm chỉ có thể ngồi dựa vào đầu giường, dĩ nhiên là so với Ngụy Anh Lạc thì thấp hơn một đoạn. Một kỹ thuật phổ biến trong đàm phán là lợi dụng lợi thế về chiều cao để tạo cảm giác áp lực cho đối phương, dùng khí thế để đánh đòn phủ đầu, có điều đối với Phó Dung Âm mà nói không có ích lợi gì.
Nhàn nhạt quét mắt nhìn Ngụy Anh Lạc một cái, Phó Dung Âm chậm rãi mở miệng: "Không được, nếu như cảm thấy không có chuyện để làm, chị có thể giúp em tìm một công việc tốt." Giọng điệu tuy yếu nhưng không cho phép phũ nhận.
"Em không có hứng thú với công việc, em chỉ muốn giúp chị, nhưng vì cái gì chị luôn từ chối em ?"
"Anh Lạc à..." Lời còn chưa nói hết, liền bị Ngụy Anh Lạc vội vã cắt ngang.
"Chị Dung Âm ! Em có thể ! Giống như lần này, chẳng lẽ em còn làm chưa đủ sao ?" Trong mắt tràn đầy háo hức mong đợi, nàng đã tận lực rồi. Trời mới biết mấy năm nay nàng xem báo cáo tài vụ đến mắt cũng sắp mù rồi, không ngày không đêm nào là không kiểm tra, rốt cuộc cũng tìm ra vấn đề. Buổi sáng hôm đó nàng vội vàng gởi một tin nhắn ngắn cho Phó Dung Âm, nói kết quả cho chị ấy, nhưng đổi lại là lời cự tuyệt không chút do dự của Phó Dung Âm.
"Em làm rất tốt, thật đó, nhưng mà Anh Lạc à, sao em lại không chịu hiểu chứ ? Chị không muốn em tiếp xúc với những thứ dơ bẩn kia, làm một người bình thường mà sống thật tốt không được sao ?"
"Phó Dung Âm, chị cảm thấy điều này có thể sao ?" Ngụy Anh Lạc chán nản, "Từ khi em bị Nam Thục Thận bắt cóc em đã biết, em là người bên cạnh chị và em không thể chạy thoát ! Bất kể chị có bảo vệ em tốt thế nào cũng sẽ luôn có tin tức lộ ra, Nam Thục Thận chính là một ví dụ rất tốt. Dù em không tìm người khác, người khác cũng sẽ tới tìm em !"
Người trước mặt mở to hai mắt, hiển nhiên còn chưa quen với cách xưng hô đột nhiên biến hóa này, nhưng chỉ ngay sau đó, Phó Dung Âm lựa chọn bỏ qua chuyện này.
"Anh Lạc, giúp chị có rất nhiều cách, giống như lần này vậy, năng lực của em được phát huy mới có thể giúp chị tìm ra được chứng cứ, đồng thời lại không cần tiếp xúc với những thứ chủ chốt bên trong, như vậy không tốt sao ?"
"Em chỉ muốn đứng bên cạnh chị cùng chị chia sẻ, em không muốn nhìn thấy chị một mình dốc lòng dốc sức, một mình mạo hiểm nữa, chị còn có em mà !"
"Có một số việc một khi vượt qua ranh giới đó rồi, tất cả bản tính sẽ hoàn toàn thay đổi, em sẽ từ từ bị tê liệt mà máu tươi chiếm đoạt, đáng sợ hơn là em căn bản không ý thức được nó ! Chị không hy vọng em biến thành như vậy ! Hơn nữa trong bang còn có Minh Ngọc, còn có Toàn Tử, họ có thể giúp chị, em không cần lo lắng cho chị."
"Cho nên chị thà rằng dựa vào họ cũng không muốn dựa vào em sao ?!" Ngụy Anh Lạc tức giận, đồng thời tủi thân ẩn giấu nhiều năm như vậy trong lòng bỗng trào dâng, đôi mắt vì tức giận và kích động mà ửng đỏ, tại sao ? Tại sao Phó Dung Âm luôn như vậy ? Nhiều năm như vậy chị chỉ lưu lại một bóng lưng cho mình, mình cố gắng đuổi theo bước chân chị, vào lúc nhìn thấy ánh sáng hy vọng phía rạng đông thì Phó Dung Âm luôn không chút lưu tình dập tắt nó.
Phó Dung Âm luôn tựa vào đầu giường bỗng có động tác, cô chợt vén chăn lên bước xuống giường, dắt tay Ngụy Anh Lạc đi ra ngoài. Vết thương theo động tác của cô mà nứt ra, vết máu nhiễm đỏ quần áo, tiện tay cầm theo áo choàng dài đang treo trên giá khoác lên người, tùy tiện nhét một chiếc áo khác cho Ngụy Anh Lạc sau lưng rồi ra cửa. Ngụy Anh Lạc sớm đã bị một loạt động tác của cô làm cho không biết làm sao, thậm chí quên cả lo lắng, cứ như tượng gỗ ngơ ngác mặc cho Phó Dung Âm lôi kéo. Cho đến khi ra khỏi cửa rồi, gió lạnh đêm khuya không tiếc sức ùa vào cổ nàng , nàng mới run lên một cái phản ứng lại, nhìn vết máu dính trên quần áo Phó Dung Âm, nàng nhất thời hoảng hốt.
"Chị Dung Âm, chị làm gì vậy ?! Vết thương của chị nứt rồi kìa ! Mau trở về với em !" Ngụy Anh Lạc vừa nói vừa dùng sức kéo về hướng ngược lại, định kéo người tựa như mất lý trí trước mặt, nhưng sức lực Phó Dung Âm lại lớn đến không ngờ, giống như một con thú bị nhốt trong lồng bây giờ xổng ra. Ngụy Anh Lạc sợ vết thương nứt ra càng nghiêm trọng hơn nên không dám kéo cô quá mạnh, chỉ có thể theo bước chân cô đi đến garage, Phó Dung Âm mở cửa xe, động tác có chút thô bạo đẩy Ngụy Anh Lạc vào trong xe, mình thì ngồi ở ghế lái. Giây kế tiếp Panamera liền như báo vồ mồi mà xông ra ngoài, theo quán tính Ngụy Anh Lạc lập tức dựa sát vào chỗ ngồi trên xe, nàng vội vàng nắm chặt tay, hơi kinh hoảng nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh. Từ trước đến giờ Phó Dung Âm luôn trầm ổn, đối với nàng lại rất dung túng, trước kia cho dù là tranh cãi vô lý thì Phó Dung Âm cũng chỉ cười một tiếng, không so đo, Ngụy Anh Lạc chưa từng thấy bộ dạng này của cô, nàng có hơi sợ.
"Chị, chị Dung Âm, đã trễ thế này rồi chúng ta đi đâu vậy ? Vết thương của chị đang chảy máu, chúng ta trở về đi..." Dáng vẻ khí thế hùng hổ dọa người vừa nãy sớm đã tiêu tan không còn một mống, lúc này đầu óc Ngụy Anh Lạc rối bời, nhìn thấy nét mặt âm trầm không nói lời nào của Phó Dung Âm liền thức thời ngậm miệng lại.
Bây giờ đã gần mười hai giờ, phương hướng các nàng đang đi đến là ngoại ô, trên đường sớm đã không còn một bóng người, chỉ có từng ngọn đèn đường tỏa ánh sáng mờ ảo màu vàng sừng sững hai bên đường. Ánh đèn quét qua, trong xe lúc sáng lúc tối, chiếu sáng gương mặt bình tĩnh của Phó Dung Âm, vết thương trên bụng dường như không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng đôi tay đang nắm chặt tay lái vẫn thể hiện sự khó chịu của cô vào lúc này.
Nhìn thấy máu Phó Dung Âm càng chảy càng nhiều, Ngụy Anh Lạc cau chặt mày, trái tim cô như thắt lại. Nhưng tình hình bây giờ dường như không cho phép nàng lắm mồm, nàng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho nhanh đến nơi.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Không có gì là không thể giải quyết bằng một cuộc tranh luận, nếu như có thì làm rùm beng hai lần là được.
Tin nhắn ngắn Dung Âm nhận được trước đó là do Anh Lạc gởi, nàng cũng không có đi tìm công việc gì cả, mà là bị Dung Âm sắp xếp đi kiểm tra báo cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro