Chương 17
Nam Thục Thận xác định vị trí rất chuẩn xác, điện thoại của cô luôn có thể bị gọi tới đúng lúc.
"Bây giờ, đến xưởng số hai ở số 40 quận Bảo An, tôi ở đó chờ cô, nhưng mà... Hình như còn chút khoảng cách, cho cô ba phút rưỡi, nhanh lên một chút đấy." Điện thoại bị ngắt kết nối, ngay sau đó liền nhận được một tin nhắn báo vị trí ngắn --- 1.1 cây số. Phó Dung Âm không dám dừng lại, vội vàng theo phương hướng bản đồ chỉ mà chạy đi, không khí rét lạnh bị hút vào trong phổi làm mũi đau nhói, cổ hong cũng nổi lên mùi máu tanh. Nếu như mình nhớ không nhầm thì xưởng số hai hẳn là ở ngay ngã tư Giáp Ngạn, Nam Thục Thận cố ý gọi sớm để mượn cơ hội tiêu hao thể lực cô đây mà.
*****
"Đừng nóng, cô ta sẽ lập tức tới ngay." Nhả ra một làn khói nhẹ cuối cùng, Nam Thục Thận đứng dậy, dập tàn thuốc đi trong gạt tàn, nói với Trân Nhi đứng một bên: "Coi chừng cô ta, tôi đi gặp Phó Dung Âm."
"Dạ, Nam tỷ."
Đứng ở cửa nhà máy, nhìn thấy bóng người từ xa xa đang chạy như bay về hướng này, Nam Thục Thận cười cười.
Thật đúng là liều mạng...
Đi tới trước mặt Nam Thục Thận, miệng há to hít thở một luồng không khí trong lành, thể chất của Phó Dung Âm rất tốt vì đã ở lâu trong hắc đạo, nhưng bây giờ thậm chí ngay cả đứng cô cũng thấy tốn sức.
"Mệt lả rồi ha bang chủ Phó." Nhìn người chật vật trước mặt, trong lòng Nam Thục Thận sinh ra một cảm giác sảng khoái, cúi đầu nhìn đồng hồ một chút: "Quá ba giây, nhưng mà không sao, mục đích đã đạt được rồi."
Song song với lời cuối cùng nói ra, cô dùng một cước đá Phó Dung Âm ngã xuống đất, bắt lấy hai tay cô kéo ngược ra, cầm còng tay đã chuẩn bị xong còng lấy người lại. Động tác nhanh chóng liền mạch, thể lực Phó Dung Âm vốn đã chống đỡ không nổi, căn bản không còn lực phản kháng, mặc kệ Nam Thục Thận lôi mình đi vào kho hàng cách đó không xa.
Không thấy bóng dáng Ngụy Anh Lạc đâu.
"Anh Lạc đâu ? Tôi muốn gặp em ấy." Chạy quá nhanh khiến cho giọng Phó Dung Âm có chút khàn khàn, không có cầu khẩn mà là ra lệnh.
"Bang chủ Phó đừng có gấp, không thấy cái này sao ?" Nam Thục Thận vừa nói vừa nhấn công tắc mở màn hình, hình ảnh của Ngụy Anh Lạc hiện ra trên máy tính. Tay chân đều bị trói chặt, hai mắt nhắm nghiền, ngoài miệng bị dán băng keo, bởi vì giãy dụa mà có mấy lọn tóc tán loạn rơi bên tai nàng, lòng Phó Dung Âm thắt lại.
"Cô có thể nói vài lời, cô ta có thể nghe được."
"Anh Lạc !" Tình trạng của Ngụy Anh Lạc dường như không tốt lắm, khiến cho Phó Dung Âm lo lắng một trận.
Nghe được âm thanh từ trong loa phát thanh truyền tới, trong nháy mắt Ngụy Anh Lạc liền tỉnh hồn lại, bên chỗ nàng không có đặt màn hình, chỉ có thể nghe được động tĩnh từ phía đối diện.
"Ưm... Ưm..." Không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể dựa vào lỗ mũi phát ra âm thanh vụn vặt.
Thấy Ngụy Anh Lạc đáp lại cô, trái tim đang treo lên của Phó Dung Âm được buông xuống... Em ấy không sao.
"Được rồi Bang chủ Phó, người cô cũng đã nhìn rồi, bây giờ chúng ta tới nói điều kiện đi." Cố định Phó Dung Âm thật tốt, còn mình thì ngồi đối diện cô, đại phát từ bi không có tắt màn hình để Phó Dung Âm tùy thời có thể nhìn thấy tình trạng của nàng, Ngụy Anh Lạc cũng có thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
"Không phải các người đều thích trực tiếp lắm sao ? Vậy chúng ta nói thẳng đi, muốn mang Ngụy Anh Lạc về, cứ lấy toàn bộ Khôn Ninh Bang ra đổi." Trên môi nở một nụ cười, Nam Thục Thận ung dung đưa ra đòi hỏi quá đáng, đánh cuộc địa vị của Ngụy Anh Lạc trong lòng Phó Dung Âm.
Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại, Phó Dung Âm căn bản không nghĩ tới Nam Thục Thận lại đưa ra điều kiện như vậy, nhất thời cô không kịp phản ứng. Ngụy Anh Lạc ở bên kia thì còn căng thẳng hơn so với trước đó, muốn biết câu trả lời của cô, nhưng lại sợ không dám biết. Nàng ngừng thở, lẳng lặng nghe âm thanh trong loa phóng thanh.
"Nhất là quyền quản lý những bến tàu tư nhân của Khôn Ninh Bang, tôi muốn lấy được quyền sở hữu chúng." Một khi lấy được bến tàu, phần mỡ lớn nhất của Khôn Ninh Bang sẽ bị cạo sạch sẽ, những lợi ích nhỏ còn dư lại mặc dù không đáng nhắc tới nhưng cô vẫn sẽ bỏ vào túi như cũ.
"Bang chủ Nam." Phó Dung Âm chậm rãi mở miệng, "Chuyển nhượng quyền sở hữu phải trải qua các thủ tục vô cùng phức tạp, cô thả Ngụy Anh Lạc ra trước đã, còn dư lại chúng ta có thể từ từ thương lượng." Cô tập trung tinh lực ứng phó, định tranh thủ thời gian nghĩ ra cách chạy trốn.
Nhưng Nam Thục Thận căn bản không chấp nhận điều này, xoa xoa mi tâm, vẫn thong dong nhìn người trước mặt. Cô không có từ chối ngay lập tức, mình đã đánh cuộc đúng, Khôn Ninh Bang đã là vật trong túi, trong lòng cô đã tính sẵn từ trước.
"Thủ tục phức tạp không liên quan tới tôi, tôi chỉ cần kết quả, giải quyết chúng bất quá chỉ là chuyện cần một câu nói của bang chủ Phó cô thôi không phải sao ?"
Phó Dung Âm cau mày, đàm phán không phải nên là hai bên thỏa hiệp với nhau, sau đó đều lui một bước, đạt được kết quả tốt nhất sao ? Nhưng Nam Thục Thận không theo lẽ thường, mục đích của cô ta vô cùng rõ ràng, vòng vo không phải là biện pháp tốt, lỡ như chọc tới cô ta ngược lại sẽ mất nhiều hơn được. Phó Dung Âm rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Khôn Ninh Bang làm tâm huyết của cha, nhưng Ngụy Anh Lạc...
Cô nên làm gì đây ?
"Bang chủ Nam, cô cảm thấy tôi sẽ dùng toàn bộ Khôn Ninh Bang để đổi lấy mỗi một mạng của Ngụy Anh Lạc thôi sao ?"
"Cô sẽ không à ? Ha, cái này khó làm lắm, vậy thì... Chặt một cái tay của Ngụy Anh Lạc trước đi." Vừa dứt lời, Phó Dung Âm liền nhìn thấy Trân Nhi bên kia lấy dao ra.
Trong lòng Phó Dung Âm rất rõ ràng, tầm quan trọng của một cái tay của Ngụy Anh Lạc so với cả Khôn Ninh Bang.
Mắt thấy dao sắp hạ xuống rồi, "Chờ một chút !" Phó Dung Âm vội vàng lên tiếng quát bảo dừng lại, hít sâu một hơi:
"Tôi cho cô, cô thả tôi ra, tôi sẽ gọi cho Minh Ngọc ngay bây giờ để cô ấy mang theo giấy tờ chứng minh quyền sở hữu tới."
Nam Thục Thận cười, từ chỗ ngồi đứng lên, sửa sang lại nếp nhăn trên âu phục một chút: "Đừng có nói đùa chứ bang chủ Phó, sao tôi có thể để cho người của cô tìm tới đây ? Nói địa điểm cho tôi, tự tôi đi lấy."
Tín ngưỡng của Nam Thục Thận là tự mình làm mọi việc, cô chỉ tin tưởng mình. Huống chi chuyện quan trọng như vậy, dĩ nhiên không thể tùy tiện giao quyền chủ động cho người khác.
"Dĩ nhiên là, nếu để cho tôi phát hiện cô lừa tôi, vậy Ngụy Anh Lạc sẽ thế nào tôi cũng không biết được đâu."
Phó Dung Âm không có chút manh mối nào, cô đã nghĩ đủ cách để bắt liên lạc với bên ngoài nhưng đều bị Nam Thục Thận gạt bỏ hết tất cả. Hai tay bị kéo ngược ra sau lưng thật đau, khiến cho cô không cách nào tập trung tinh lực suy nghĩ đối sách. Khi cô còn đang nghĩ mãi không ra, một âm thanh của luồng điện truyền đến tai trái.
"Để cô ta đi đi." Là một giọng nam trầm thấp, Phó Dung Âm không có ấn tượng. Nhưng không hề có chút do dự nào, cô quyết định dựa theo lời người đàn ông nói mà làm, dù sao bây giờ cũng không có chút biện pháp nào cả, tình hình cũng không cho phép tiếp tục trì hoãn nữa.
"Phòng 1702, tòa nhà số 3, Tiểu Nam Sơn, đường Thiếu Đế, mật khẩu cửa chống trộm là 0717. Giấy tờ chứng minh quyền sở hữu bến tàu để ở trong tủ đầu giường ở phòng ngủ cạnh ban công."
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Cho nên không tự nhiên mà nói tay Anh Lạc tương đối quan trọng.
Dung Âm: Người này không tuân thủ quy tắc gì hết...
Thục Thận: Đời này tôi không cần quy tắc.
Người trong tai nghe là ai ? Tất nhiên là không thể tiết lộ rồi, các bạn chỉ có thể đoán một chút.
Thiết lập nhân vật Thục Thận ở đây trùng khớp với nội dung gốc, mục tiêu chỉ có một --- thay thế Phó Dung Âm.
Những nơi và đường mà Dung Âm đã đi qua đều thực sự tồn tại, đã cố ý tra một chút.
(Editor xác nhận, phải search gg mới biết mấy chỗ đó tên gì)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro