Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Trên mạng đang nói cái gì mà "Người sói", "Kẻ ác", mà Ngụy Anh Lạc nàng hiện thời lại là một người rảnh rỗi. Từ sau khi nàng về nước vẫn luôn ngoài sáng trong tối ám chỉ Phó Dung Âm mình muốn ở lại Khôn Ninh Bang giúp cô, dĩ nhiên, không hề có một ngoại lệ nào đều bị ngôn từ vì việc nghĩa của Phó Dung Âm cự tuyệt, còn hỏi nàng rằng có muốn cô giúp nàng tìm một công việc nhẹ nhàng cho hay không. Tiểu Ngụy còn đang bực bội làm sao có thể đồng ý ? Phó Dung Âm ngược lại cũng không để ý, cười nói không sao, dù sao chị cũng nuôi em được.

Cứ như vậy, sau khi du học sinh tài chính thời đại mới Ngụy Anh Lạc về nước vẫn không thể đóng góp gì cho quê hương , mà ngược lại lại trở thành một người rảnh rỗi, chính là cái loại rảnh rỗi đến phát hoảng, mỗi ngày đi dạo phố một chút, xem tivi, lên mạng, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy như mình bị Phó Dung Âm bao nuôi vậy. Tuy rằng ban đầu rất vui, cuộc sống không cần làm việc nói đơn giản chính là cuộc sống của thần tiên, nhưng theo thời gian trôi qua, Ngụy Anh Lạc cảm thấy mình sắp mốc meo cả rồi.

Hôm nay lại là một ngày nói lên suy nghĩ muốn giúp đỡ không ngoài suy đoán lại bị Phó Dung Âm từ chối, Ngụy Anh Lạc buông một tiếng thở dài, qua loa ăn cơm, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị ra cửa, không có mục tiêu đặc biệt nào, chỉ đi lòng vòng mà thôi.





*****

Tiếng bước chân chạy như bay sau lưng càng ngày càng gần, Ngụy Anh Lạc không thèm để ý, khẽ nhích sang một bên nhường đường, dù sao ở đây cũng gần bến xe, chắc cô cũng không đuổi kịp xe được.

Không ngờ người đó lại đi ngang qua nàng, trong tích tắc, tay trái đã khéo léo kéo túi xách từ trên vai nàng xuống, sau đó biến mất cùng chiếc túi trong đám đông, quen việc dễ làm, thủ pháp thành thạo. Lúc này Ngụy Anh Lạc mới phản ứng kịp, co chân đuổi theo người đó, kẻ đó nhất định là một người thường xuyên phạm tội, cực kỳ quen thuộc địa hình khu vực này. Ngụy Anh Lạc đi theo hắn khắp nơi, len lỏi qua các ngõ hẻm chật chội, thu hút sự chú ý của người qua đường.

"Bắt ăn trộm lại !" Ngụy Anh Lạc hô to một tiếng, có mấy đứa nhóc dám làm việc nghĩa thấy vậy lập tức giúp cô đuổi theo, mấy ngày trước tuyết vừa rơi, mặt đường trơn trượt, nhưng tên ăn trộm kia lại chạy rất nhanh, nhất thời không ai đuổi theo kịp.

Thể lực Ngụy Anh Lạc dần dần chống đỡ không nổi nữa, há to miệng thở hổn hển, hai chân giống như đeo sắt, sử dụng hết sức nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ kia càng ngày càng xa, đã sắp biến mất ở sâu trong hẻm. Bỗng nhiên, nàng thấy phía trước có một bóng người xuất hiện, lưu loát quật tên ăn trộm qua vai ngã xuống đất.

Cầm túi lên đi tới hướng nàng, tên ăn trộm kia bị quật ngã sau lưng đau nhói, thiếu chút nữa đã tắt thở, thấy tình thế không ổn, chỉ có thể nhịn đau nhe răng há miệng chạy trốn.

"Đây là túi của em đúng không ? Trả lại cho em."

Người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi, mái tóc uốn xoăn dài ngang vai, được chải chuốt tỉ mỉ, ngũ quan cân đối, sống mũi cao, bên dưới mắt trái có một nốt ruồi. Cô ấy mặc một bộ vest màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo khoác dài, nhìn qua giống như một doanh nhân thành đạt.

"Cảm ơn cảm ơn ! Nếu không có chị chắc không tìm lại được cái túi này rồi." Ngụy Anh Lạc giảm tốc độ lại, vội vàng nói cảm ơn người phụ nữ.

"Không có gì, nhấc tay một cái mà thôi, nhìn xem có mất món đồ nào ở trong không ?" Người phụ nữ cười cười, đưa túi cho Ngụy Anh Lạc.

Tiền và điện thoại đều ở đây, còn có mặt dây chuyển Deadpool hơi bạc màu treo trên khóa kéo, đó là thứ rất lâu trước đây Phó Dung Âm cho nàng, thật may mắn...

"Chào chị, em tên Ngụy Anh Lạc." Bắt tay với người phụ nữ trước mặt một cái, lấy giấy bút từ trong túi xách ra, viết dãy số điện thoại của mình xuống, "Đây là cách thức liên lạc với em, chị cầm đi, cần giúp gì cứ liên lạc với em." Vốn định trực tiếp dùng tiền mặt xem như đền đáp, nhưng người trước mặt hình như không cần tiền lắm.

"Không cần khách khí như vậy." Người phụ nữ cười từ chối.

"Chị làm vậy em biết sống sao đây, a đúng rồi, còn chưa biết tên chị là gì ?"

"Tên thì miễn đi, họ là Nam."

"Nam tiểu thư, bằng không chị cho em cách thức liên lạc đi, trở về em mời chị ăn cơm, lần này đừng từ chối em nữa nha."

Người phụ nữ nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhếch mép: "Em cũng thật thú vị." Vừa nói vừa lấy một tấm danh thiếp từ trong âu phục ra.

(Lại là câu nói huyn thoại y 💀)

Hai chữ "Nam Huệ" đập vào mắt, phía dưới là một hàng số điện thoại, trừ cái này ra thứ gì cũng không có viết, hẳn là danh thiếp riêng. Cẩn thận bỏ danh thiếp vào trong túi xách, Ngụy Anh Lạc cười nói: "Được rồi, Nam tiểu thư, đến lúc đó em sẽ liên lạc với chị, chị nhất định phải tới đó."

Nhìn bóng lưng Ngụy Anh Lạc rời đi, nụ cười trên mặt người phụ nữ từ từ rút đi, ánh mắt đen nhánh trở nên thâm thúy, như lang sói vậy, tựa như giây tiếp theo sẽ xông lên trước cắn chết con mồi.

"Nam tỷ." Theo tiếng kêu nhìn lại, là người đàn ông vừa giật túi hồi nãy, lúc này đang rất cung kính đứng bên người Nam Huệ.

"Cô ta chính là người bên cạnh Phó Dung Âm ?"

"Dạ, hình như một khoảng thời gian trước vừa từ Mỹ trở về."

Người phụ nữ gật đầu một cái, "Trở về chuẩn bị đi, đây là một cơ hội tốt."





*****

Về đến nhà Ngụy Anh Lạc liền ngồi phịch trên ghế sofa, nhìn đồng hồ kiểu phục cổ treo trong phòng khách một chút, sáu giờ rưỡi, trời đã tối đen, trong chốc lát ngoài cửa truyền đến âm thanh nhấn mật mã của Phó Dung Âm.

Lúc ăn cơm, Ngụy Anh Lạc kể lại chuyện đã trải qua hôm nay một lần, Phó Dung Âm càng nghe chân mày càng nhíu chặt.

"Vậy em có sao không ? Có bị thương gì không ?" Vừa nói liền muốn kéo Ngụy Anh Lạc lên kiểm tra một phen.

"Chao ôi, yên tâm đi." Đè cô lại lên ghế, "Chị nhìn em vui vẻ như vậy, giống như có chuyện gì lắm sao ?"

Chân mày nhíu chặt của Phó Dung Âm hơi giãn ra một tí, nhưng vẫn không yên tâm: "Sau này chị để Toàn Tử đi theo em, Toàn Tử trung thành, phản ứng cũng nhanh, đi theo em chị cũng yên tâm hơn."

"Không nên đâu... Lần này chỉ là do bất ngờ, cũng là do em nhất thời khinh thường, sau này sẽ không như vậy nữa. Nếu mà đi đâu sau mông cũng có người đi theo, suy nghĩ một chút đã thấy không được tự nhiên."

"Nhưng mà..."

"Chị Dung Âm, thật ra em có một biện pháp tốt hơn."

Nhìn gương mặt cười như kẻ gian của Ngụy Anh Lạc, trong lòng Phó Dung Âm đã bắt đầu cự tuyệt nàng.

"Không bằng chị để cho em đi giúp chị đi ! Như vậy mỗi ngày đều đi theo chị, em cũng sẽ không chạy loạn bên ngoài nữa, hơn nữa còn dưới mí mắt chị, còn có thể có nguy hiểm gì đây ? Chị  nói có đúng hay không ?" Mặt cười đầy nịnh hót.

Trên mặt Phó Dung Âm viết đầy biểu cảm chị biết rồi, đứng dậy đi tới cửa, lúc đi ngang qua bên người Ngụy Anh Lạc, nhân tiện còn dùng ngón tay chỉ trán nàng, khiến cho nàng ngửa người về sau một cái.

"Em ở đây đợi chị ! Nói không được là không được !"

Lần đề nghị thứ n, thất bại.

"Trong bang còn vài việc chưa xử lý xong, chị phải trở về đó một chuyến, em ngủ sớm một chút đi, không được phép chờ chị." Phó Dung Âm chỉ nàng một cái, sau đó ra cửa.





*****

Tác gi có li mun nói:

Chương này xem như làm nn, chương sau s là mt cuc gp g rt quan trọng trong chính truyn, thân phn Nam t có l đã có ngưi đoán đưc ri ?

Còn na, chuyên ngành ca tiu Ngụy rt cuc cũng đưc xác định ri --- tài chính (Tri mi biết tôi đã suy đi tính lại biết bao lâu mi quyết định đưc cái chuyên ngành này, dù sao vn phi làm nn cho ni dung sau này, đu cũng sp phát ngc ri ???)

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro