Chương 5: Khổ hạnh
Khổ hạnh
'Em có thể yêu anh thêm sáu tháng nữa'
01:16 ngày 1 tháng 1 năm 16
------- 'Năm mới vui vẻ' là điều em nói với anh
------- 'Em nhớ anh' là điều em không nói với anh
------- 'Em thích anh' là điều em không có dũng cảm nói ra
------- Em là người nhút nhát như thế đó, thật muốn nói với anh như thế
------- Cũng chỉ có thể lặng lẽ tìm một nơi không có ai biết mà trộm nói ra
------- Bởi vì biết anh sẽ không nhìn thấy, cho nên mới không kiêng nể gì cả
15: 48 ngày 14 tháng 8 năm 17
------- Bà đi rồi
------- Lúc em từ quê trở về, đã mang theo hạt mầm của gốc cây ngân hạnh.
-------Nó lớn lên bên cạnh cây ngân hạnh trước kia chúng ta lần đầu gặp nhau
------- Em trồng nó ở trong sân hiện tại
------- Cũng không biết có thể sống không nữa
------- Nếu nó trưởng thành
------- Vậy Nam Kinh cũng có ngân hạnh rồi
------- Anh... Sẽ đến thăm em sao?
09:46 ngày 2 tháng 6 năm 18
------- Em hình như không thể thích anh nữa rồi
------- Bác sĩ nói em sắp chết
------- Có lẽ còn sáu tháng nữa thôi
------- Vậy em còn có thể yêu anh thêm sáu tháng nữa
------- Còn có thể cùng anh thêm một cái sinh nhật
------- Nói không chừng em còn có thể gửi cho anh thêm một câu năm mới vui vẻ
------- Nghĩ như vậy, hình như em cũng có chút may mắn đúng không?
11:27 ngày 26 tháng 6 năm 18
------- Hôm nay bác sĩ bảo em báo với người nhà một tiếng
------- Nhưng bà không cần em nữa rồi
------- Em lại thành một mình
------- Cũng chỉ có thể phiền anh, chắc anh cũng không thấy phiền phức gì đâu đúng không?
------- Anh sẽ không nhìn thấy
------- Em chỉ khẽ khàng quấy rầy anh mà thôi
12:05 ngày 24 tháng 7 năm 18
------- [Pic]
------- Ngô đồng ở Nam Kinh đang nở rộ, anh có thích màu xanh của ngô đồng không?
00:19 ngày 15 tháng 8 năm 18
------- Hôm nay là trung thu, trung thu vui vẻ
------- Bên cạnh anh có rất nhiều người, tốt quá
------- Trung thu ấy, náo nhiệt một chút mới đúng
------- Nam Kinh đã bắt đầu lạnh chút rồi, nhưng ở chỗ đó của anh hẳn là lạnh hơn một chút
------- Ngân hạnh cũng là lúc đẹp nhất ha?
------- Gần đây thân thể em không tốt lắm, bác sĩ đã kê thuốc cho em rồi.
------- Em có thể yêu anh thêm bốn tháng nữa
14:13 ngày 24 tháng 9 năm 18
------- Đây là sinh nhật cuối cùng em có thể ở cùng nhau, anh từ khi còn nhỏ đã nói sẽ chia sẻ sinh nhật với em
-------Nhưng mà ... Em vốn là một đứa nhỏ không ai cần, sao lại có thể có sinh nhật chứ.
------- Ngô đồng vàng rồi, em đứng từ xa nhìn thấy nó giống với ngân hạnh lắm
------- À đúng rồi, cây ngân hạnh trong sân kia cũng cao hơn một chút rồi
------- Nhưng mà em lại không đợi được tới lúc nó trưởng thành
------- Em chỉ còn có thể yêu anh thêm ba tháng
07:56 ngày 18 tháng 10 năm 18
------- Em xin thôi học rồi, thân thể của em ngày càng không tốt
------- Mùa đông gần tới rồi
------- Em bây giờ đã không còn dũng khí với anh
------- Không còn quan trọng nữa rồi, em sắp chết rồi
------- Em chỉ còn có thể yêu anh thêm hai tháng
16:43 ngày 20 tháng 11 năm 18
------- Em đã nằm viện một tuần
------- Đau quá đi... Tết năm nay anh sẽ tới Nam Kinh thăm em sao?
------- Quên đi, anh sẽ không tới
------- Đừng tới, bộ dạng hiện tại của cũng không còn đẹp nữa
------- Em buồn ngủ quá, em chỉ còn có thể yêu thương... Một tháng
23:56 ngày 31 tháng 12 năm 18
------- Gần sắp 0 giờ rồi
------- Còn có ... 2... 3 phút
-------Em không biết, em không thấy rõ nữa
------- Mệt quá, buồn ngủ quá, em không đợi cây ngân hạnh trưởng thành được nữa rồi...
23:59 năm 18
------- Năm mới vui vẻ
------- Năm mới vui vẻ
00:00 năm 19
------- Anh thích em
----------------
Thường Mộc mắt đỏ hoe, nhìn ngân hạnh trong sân.
Mạc Mạc của anh... Hình như cũng không vui vẻ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro