Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

lac duong nu nhi hanh 8-10

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 8</P>

<P align=center>Thành như dung dị khước gian tân1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Tiểu Kế nhìn thấy Hàn Ngạc, hứng khởi nhảy bật dậy. Nó lo rầu nguyên một đêm rồi. Hàn Ngạc mặt mày mệt mỏi, gã về đến Lạc Dương thành thì trời cũng đã sáng. Tiểu Kế rõ ràng cũng cả đêm không ngủ. Hàn Ngạc bẹo cằm Tiểu Kế một cái nhè nhẹ, một cảm giác ấm áp trào dâng --- Khó thể có một đứa bé tín nhiệm và ỷ lại vào mình đến thế. Gã nói: "Tiểu Kế, ta muốn ngươi giúp ta điều tra hai chuyện".</P>

<P>"Một là: Vu Tự Vọng hôm đó trước khi bị tỷ tỷ của ngươi hành thích đã gặp qua người nào? Y đã đi đâu?".</P>

<P>"Chuyện thứ nhì là: ta muốn ngươi giúp ta tìm một ngỗ tác2  giỏi nhất".</P>

<P>Gã giơ cái túi da nhỏ đựng máu: "Ta muốn xem xem bên trong có gì quỷ dị".</P>

<P>Được gã phân phó, Tiểu Kế nhận lời thực mau mắn. Nó xoay mình đi ra, tìm đám con nít lanh tin nhất của nó. Quả nó không hổ được tôn làm "tổng quản nắm tin tức chín cửa thành" Lạc Dương, mới đến giờ Ngọ đã về tới. Thấy mặt mày nó hưng phấn, xem ra chuyện Hàn Ngạc nhờ nó đã làm xong xuôi. Vu Tiểu Kế vừa gặp Hàn Ngạc là liền mở miệng cười nói: "Đại ca, chuyện huynh kêu tôi đi làm tôi đã điều tra xong. Hôm đó Vu Tự Vọng trước khi lên Thiên Tân kiều có gặp một người ở 'Tịch Hương Cư'".</P>

<P>Nó ra vẻ bí ẩn, đứng im không nói tiếp. Hàn Ngạc không lọt vào bẫy của nó, cũng im</P>

<P>ỉm chờ đợi.</P>

<P>Vu Tiểu Kế không chịu nổi, đành phải cười toe toét: "Ngươi đó e rất không tầm thường".</P>

<P>Hàn Ngạc nhướng mày: "Là người nào?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế nghiêm mặt: "Thành Nam Tính".</P>

<P>Hàn Ngạc trầm ngâm: "Thành Nam Tính?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế thở dài: "Đại ca còn nhớ lời nói hôm nọ chứ, không phải câu Lạc Dương</P>

<P>vương, mà là câu sau: <I>Thành Nam Tính, Bắc Mang Quỷ, Hà Lạc Thư, định dư đồ </I>--- Ở phía nam Lạc Dương thành đó giờ có hai dòng dõi trâm anh thế phiệt trú ngụ, một nhà họ Vi, một nhà họ Đỗ. Thế lực của bọn họ vững bền đời đời ở Lạc Dương thành, cũng qua</P>

<P>lại thân mật với Đông cung, quả là vọng tộc một cõi. Người xung quanh gọi bọn họ là</P>

<P>'<I>Thành nam Vi Đỗ, khứ thiên xích ngũ</I>'3, đủ để thấy quyền thế của bọn họ cường thịnh</P>

<P>đến đâu. Hôm đó kẻ gặp mặt Vu Tự Vọng trong 'Tích Hương Cư' là người của Vi gia".</P>

<P>Hàn Ngạc cau mày: "Người nào trong Vi gia?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế liếc nhìn gã như có thâm ý, không biết tại sao mặt mày có vẻ kỳ dị: "Một</P>

<P>nữ nhân".</P>

<P>Hàn Ngạc ngây người, lại nghe Vu Tiểu Kế nói tiếp: "Cũng là thiếu phu nhân của</P>

<P>đương gia nhà họ Vi".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1  Có vẻ dễ dàng mà lại gian khó. Xem chú thích ở chương 7.</P>

<P>2  Một chức lại chuyên môn khám nghiệm thi thể.</P>

<P>3  Nghĩa là: Họ Vi họ Đỗ ở phía nam thành, gần sát với cung đình. Vương Mô đời Thanh soạn sách "Hán Đường địa lý thư sao" có trích dẫn sách "Tân thị Tam Tần Ký" đời Hán: "<I>Thành nam Vi Đỗ, khứ thiên xích ngũ</I>". Họ Vi và họ Đỗ là quý tộc hào môn. "Thiên" muốn chỉ cung đình của đế vương.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>"Vi gia đời nay chỉ có một đứa con trai. Ả cũng có thể nói là người chấp chưởng Vi gia. Ả và Vu Tự Vọng nói gì thì không có ai biết. Hình như Vu Tự Vọng lúc đi ra thần tình rất hoang mang".</P>

<P>Hàn Ngạc gật đầu trầm tư, một lúc sao mới nói: "Được rồi, ngươi lại ra ngoài lần nữa</P>

<P>điều tra xem có tin tức gì của tỷ tỷ ngươi không? Còn phải tìm một ngỗ tác giỏi nữa. Ta ngã lưng một chốc đã. Tiểu tử ngươi ráng chịu phiền để lo xong chuyện của tỷ tỷ ngươi đi".</P>

<P>Tiểu Kế quả nhiên cần mẫn, nghe tiếng là lại lập tức lên đường.</P>

<P>Hàn Ngạc ngủ thực say, đến hoàng hôn mới tỉnh dậy, bụng lại có một cảm giác hoảng hốt, tựa hồ có gì đó bất an. Gã vừa mở mắt đã thấy Tiểu Kế đang đứng bên giường nhìn mình không chớp. Gã mỉm cười hỏi: "Sao rồi, có nghe ngóng được tin gì không?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế cười đáp: "Tiểu Kế ra mặt, làm sao tay không quay về được chứ? Hàn đại</P>

<P>ca, tối nay tôi dẫn huynh đi gặp ngỗ tác. Ngỗ tác nổi tiếng nhất Lạc Dương thành là Lam Lão Nhân, có điều ông ta về hưu đã lâu rồi. Ngoài ra, tôi nghe người ta nói thi thể không đầu của Vu Tự Vọng chôn trên Bắc Mang sơn bị người ta đào lên, không biết đem đi đâu, không biết là ai làm".</P>

<P>Hàn Ngạc mỉm cười: "Là y tự chui ra".</P>

<P>Tiểu Kế hơi ngẩn ngơ. Hàn Ngạc mắt hiện vẻ trầm tư, ngước đầu thấy mặt Tiểu Kế</P>

<P>thấp thoáng nét ưu sầu, liền hỏi: "Gì đó? Sao không vui vậy?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế nhỏ nhẻ: "Tôi nghe bọn chúng nói sáng sớm ngày mai bọn chúng sẽ thẩm</P>

<P>tra tỷ tỷ tôi ở 'Hữu Nam Sảnh' của Đại Lý Tự. Đó là nơi hung hiểm có tiếng trong Lạc Dương thành, chọn nơi đó khai đường, tỷ tỷ tôi sợ phải... Cổ Siêu Trác nói hắn đã hỏi qua chuyện này, tam ty hội thẩm, hắn cũng sẽ đi".</P>

<P>Hàn Ngạc thừ người: "Nhanh như vậy?".</P>

<P>Tiểu Kế gật gật đầu.</P>

<P>Hàn Ngạc ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Hai nhà trong Thành Nam Tính luôn giao hảo chứ?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế đáp: "Đâu chỉ giao hảo, bọn họ còn có quan hệ bà con thân thích đời đời nữa. Thiếu phu nhân của Vi gia đời nay là con gái họ Đỗ mà".</P>

<P>Hàn Ngạc trầm ngâm: "Vậy bọn họ có quan hệ thế nào với 'Ngũ Giám' và 'Cửu Tự'?". Vu Tiểu Kế ghé miệng sát bên tai Hàn Ngạc: "Đại ca, xem chừng quan hệ cũng không</P>

<P>tệ. Tôi nghe nói Thành Nam Tính bọn họ cùng đại đa số người trong 'Ngũ Giám' - 'Cửu</P>

<P>Tự' đều là phe đảng với Đông cung. Bọn họ luôn đối đầu với 'Bộc Xạ Đường' mà 'Tam</P>

<P>Tỉnh' - 'Lục Bộ' và 'Nhất Đài' ủng hộ. Thiên hạ ngày nay, nghe đồn trong triều Đông cung và Tể tướng tương tranh khá khốc liệt, đó là tỷ tỷ tôi nói vậy. Chị ta nói: bọn ta nếu muốn báo thù, lại người ít sức yếu, có muốn thành công chỉ còn nước lợi dụng cơ hội này".</P>

<P>Hàn Ngạc nhíu mày, lòng thấp thoáng cảm thấy vòng tranh đấu liên quan đến chuyện này thực sâu xa khó lường. Đây gọi là cá biết nước sâu mà không biết sâu đến đâu, mình vì tìm kiếm Phương Ninh, để bị cuốn vào cục diện tranh đua triều dã, e là đã sai lầm.</P>

<P>Gã ngẩng đầu: Vu Tiệp ơi Vu Tiệp, nàng có thực giống như dáng vẻ bề ngoài của</P>

<P>nàng, chỉ là một nữ tử cô độc yếu đuối muốn báo mối huyết hải thâm cừu của thân phụ thôi sao? Sao sự tình càng lúc càng khiến cho Hàn Ngạc cảm thây tâm tư của nàng ta cao thâm khó lường được? Hàn Ngạc, Hàn Ngạc, lẽ nào ngươi thực phải gánh mạng Hoa Sát?</P>

<P>Đêm hôm đó, Hàn Ngạc và Vu Tiểu Kế quay đi quay lại thực chật vật, mãi đến gần</P>

<P>canh tư mới chợp mắt được một chốc. Vừa hừng sáng, bọn họ lại vội vàng chạy đến bên ngoài "Hữu Nam Sảnh" của Đại Lý Tự.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Vu Tiểu Kế nhìn cửa lớn trang nghiêm và sư tử đá ngay trước "Hữu Nam Sảnh", lòng bất giác hơi khiếp hãi. "Hữu Nam Sảnh" này là chốn xét xử những vụ án lớn ở Đông đô, từ lâu âm trầm lãnh khốc khét tiếng Lạc Dương, bàn tay bé nhỏ của nó cũng không khỏi run run trong tay Hàn Ngạc.</P>

<P>Hàn Ngạc khẽ siết tay nó, an ủi: "Đừng sợ, có ta ở đây, tỷ tỷ của ngươi không có chuyện gì đâu".</P>

<P align=center>o0o</P>

<P>Trong "Hữu Nam Sảnh", tam ty đã thăng đường. Hình Bộ, Đại Lý Tự, nha môn Lạc</P>

<P>Dương Điển Thủ đều có người dự. Chủ thẩm hôm nay lại là Chu Vô Nhai, Phó khanh của</P>

<P>Đại Lý Tự. Y là một trung niên nhân mặt trắng không râu. Y chậm rãi thong dong cùng</P>

<P>đi với Ngô Hoè của Hình Bộ, Sở Thiệu Đức của Lạc Dương Điển Thủ và Cổ Siêu Trác của Ngự Sử Đài. Bọn họ vòng tay chào hỏi qua lại, hàn huyên khách sáo vài câu rồi vào chỗ ngồi, Chu Vô Nhai mở miệng quát: "Dẫn nghi phạm vào!". Vừa hét một tiếng uy nghi, Vu Tiệp đã bị giải vào. Sắc mặt nàng có vẻ tiều tụy, mặc quần áo tù nhân, lại không che khuất được dáng dấp yểu điệu ẻo lả.</P>

<P>Người của tam ty thăng đường có vẻ cũng không ngờ phạm nhân lại là một cô gái yếu</P>

<P>đuối như vậy, ai nấy cũng ngấm ngầm kinh ngạc, Chu Vô Nhai mở miệng: "Phạm nhân báo danh".</P>

<P>Vu Tiệp cúi đầu bẩm: "Vu Tiệp".</P>

<P>Chu Vô Nhai hỏi: "Ngày mười tám tháng ba ngươi có mặt trên Thiên Tân kiều?".</P>

<P>Vu Tiệp gật đầu.</P>

<P align=center>Chu Vô Nhai lại hỏi: "Ngươi có oan cừu gì với Lạc Dương Doãn Vu Tự Vọng? Sao</P>

<P>lại ngang nhiên hành thích, tàn hại quan lớn trong triều như vậy? Không coi vương pháp ra gì à?".</P>

<P>Vu Tiệp chợt ngửa mặt lên cười, sắc mặt nàng ánh rọi màu đen thui của cột trụ và tấm biển trong "Hữu Nam Sảnh", hơi có vẻ hốc hác. Lại nghe giọng điệu sắc bén của nàng:</P>

<P>"Vương pháp? Bao nhiêu vụ án oan ức, bao nhiêu người vô tội bị giết, sợ rằng còn hơn xa một đứa con gái bé nhỏ này, sao không nghĩ tới vương pháp? Đừng nói gì khác,</P>

<P>trường huyết án trong ngõ Luân Hồi năm xưa, các vị vẫn chưa thể điều tra gì được, sao không nhắc tới vương pháp lúc đó?".</P>

<P>Chu Vô Nhai mặt mày tỉnh bơ, hét một tiếng: "Lắm lời!".</P>

<P align=center>Nói xong mặt sa sầm: "Ngươi lì lợm muốn bổn ty dụng hình sao? Vụ hành thích này,</P>

<P>ngươi nhận hay không nhận?".</P>

<P>Vu Tiệp ngước đầu cười đáp: "Nhận! Ta sao lại không nhận? Ta chỉ tức giết y quá trễ</P>

<P>đó! Ngươi bất tất phải hỏi, ta và Vu Tự Vọng có một mối huyết cừu, ta đã giết người, sát nhân phải thường mạng, vậy thì đã sao? Chỉ đáng tiếc ta còn chưa thể giết hết cừu nhân".</P>

<P>Nói xong, nàng trừng trừng nhìn Chu Vô Nhai, Chu Vô Nhai cũng không khỏi hoảng hốt. Y xem ra quả nhiên có dính dấp tới huyết án năm xưa trong ngõ Luân Hồi, trong</P>

<P>lòng tựa như có e ngại, không tra cứu rõ "một mối huyết cừu" mà Vu Tiệp nói đến, không ngờ không hỏi Vu Tiệp gì nữa, chỉ lớn tiếng: "Dẫn chứng nhân vào".</P>

<P>Chứng nhân lại là "Hậu Bối Đao" Hậu Kiện, kiệu phu và vài người dân thường có mặt trên Thiên Tân kiều hôm đó. Đợt tra hỏi nhân chứng lại khá tỉ mỉ, tốn cả nửa ngày mới</P>

<P>coi như xong. Sau khi mọi người ký nhận, Chu Vô Nhai quay sang ba người bên cạnh cười nói: "Vụ án này chứng cứ đã xác minh, xem ra không còn chỗ nào đáng hoài nghi.</P>

<P>Các vị đại nhân, bọn ta tuyên phán ngay bây giờ chứ? Đông cung thái tử cũng đã có lệnh,</P>

<P><BR clear=all></P>

<P> </P>

<P>nói vụ án này trọng đại, không cần phải đợi sang thu4, cứ phán 'trảm lập quyết'5, các vị có dị nghị gì không?".</P>

<P>Lạc Dương Điển Thủ Sở Thiệu Đức đáp: "Như vậy mới được, Thái tử nghĩ thực chu</P>

<P>đáo. Nếu không, trong thành lại đồn đại rầm rộ. Chi bằng chém sớm để phủ an lòng dân".</P>

<P>Chu Vô Nhai lại nhìn sang Hình Bộ Ngô Hoè và Ngự Sử Đài Cổ Siêu Trác. Ngô Hoè không nói gì, Cổ Siêu Trác cũng nhíu mày im lìm. Chu Vô Nhai liền nhấc bút chấm mực đỏ, định viết lời phán quyết lên thẻ bài. Thẻ bài mà phát ra, phán "trảm lập quyết", mạng của Vu Tiệp sợ là không qua nổi giờ Ngọ ba khắc ngày mai.</P>

<P>Lúc đó lại nghe dưới sảnh đường có người lên tiếng: "Tôi có dị nghị".</P>

<P>Người trên đường giật mình. Cổ Siêu Trác ngước nhìn, Vu Tiệp thì mặt mày ấm áp.</P>

<P>Nàng từ từ ngoái đầu, thấy có hai người đang bước vào cửa lớn, chính là Hàn Ngạc tay</P>

<P>dắt Tiểu Kế. Đám thị vệ nha dịch vừa định ngăn cản, thân hình của Hàn Ngạc có vẻ chậm</P>

<P>rãi mà lại nhanh nhẹn, lướt qua mặt bọn chúng, không ai kịp trở tay chặn đứng.</P>

<P>"Hậu Bối Đao" Hậu Kiện nhíu mày, thấp giọng: "Đạp Ca Bộ? Quả nhiên là hắn!".</P>

<P>Hàn Ngạc đã đi thẳng lên sảnh đường.</P>

<P>Chu Vô Nhai hét: "Ngươi là ai? Ở đây đâu tới phiên ngươi lên tiếng! Cả gan!".</P>

<P>Y gõ búa công đường6  một cái, định ra lệnh bắt bớ. Hàn Ngạc lại cười nói: "Tôi chỉ là một thảo dân, nhưng tiểu huynh đệ này lại là khổ chủ. Phép tắc của triều đình lẽ nào</P>

<P>không có lệ cho khổ chủ đích thân trình bày? Nếu không phải vậy, tại hạ không tiện mở</P>

<P>miệng".</P>

<P>Chu Vô Nhai quát: "Đã là thảo dân, sao gặp bổn quan mà không quỳ xuống?".</P>

<P>Hàn Ngạc chợt ngửa mặt lên cười, thanh âm chấn động tới mái ngói. Gã giơ một ngón</P>

<P>tay ra, để lộ chiếc nhẫn bạc hôm trước lấy trong ngõ Luân Hồi. Chu Vô Nhai giữ chức vụ trọng yếu trong "Cửu Tự", dĩ nhiên nhận ra dấu hiệu đó cho nên lập tức nín nhịn, biết gã là người của Đại nội, liền đổi sắc mặt ôn tồn hỏi dò: "Xin hỏi phải xưng hô làm sao với các hạ?".</P>

<P>Hàn Ngạc nghiêm mặt: "Tiểu tử tôi là Hàn Ngạc".</P>

<P>Gã chỉ Vu Tiệp: "Lần này đến đây là vì vụ oan án của cô gái này".</P>

<P>Chu Vô Nhai hỏi: "Oan án? Vụ án này chứng cứ đã xác minh, cả ngàn người tận mắt chứng kiến trên Thiên Tân kiều hôm đó, bổn quan mới thẩm tra xong, lẽ nào còn cho là oan án?".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>4  Nguyên tác viết là "thu hậu", xuất xứ từ "thu hậu vấn trảm" (chờ đến mùa thu xử trảm). "Thu hậu vấn trảm" bắt đầu từ đời Đường. Thủy Hử Anh Hùng Truyện cũng có đề cập đến "thu hậu vấn trảm" này. Thời xa xưa xử trảm không nhất định phải chờ đến mùa thu. Đến triều Minh và triều Thanh mới cố định vào mùa thu. Sau đời Gia Khánh lại đổi thành xử trảm theo lúc phán quyết. "Chờ sang thu xử trảm" có liên quan đến việc canh tác nông nghiệp. Hồi xưa sau khi phán án tử hình thông thường đều đòi hỏi tập trung lại mà xử</P>

<P>tử, cũng cho phép thời gian để công cáo. Còn tại sao phải chọn hai quý thu và đông để xử tử? Chủ yếu là vì hai mùa đó nông dân rảnh rỗi ở không, cũng dễ dàng cho quan lại địa phương động viên dân chúng đi xem, có khi cũng có cưỡng bách dân chúng đi xem. Thời gian hành hình đại khái tập trung vào tháng 9 và tháng</P>

<P>10. Vì vậy mới xuất hiện thành ngữ "thu hậu vấn trảm".</P>

<P>5  "Lập quyết" là "chấp hành lập tức", chia làm "trảm lập quyết" và "giảo lập quyết" ("giảo" là thắt cổ). Đối với vụ án còn có nghi vấn hoặc thương hại niệm tình thì phán xử "giam hậu", gọi là "trảm giam hậu" hoặc</P>

<P>"giảo giam hậu". Án phạm bị phán "trảm giam hậu" hay "giảo giam hậu" không xử quyết trong năm mà</P>

<P>tạm thời giam cầm, đợi sang mùa thu năm sau mới thẩm tra phán quyết lại. Còn "Trảm lập quyết" có nghĩa là xử trảm lập tức.</P>

<P>6  Nguyên tác là "kinh đường mộc", là một khúc gỗ cứng hình chữ nhật, thời xưa quan lại dùng đập trên mặt bàn, có tác dụng đàn áp phạm nhân, có lúc cũng để giữ trật tự trong công đường.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Y chỉ Vu Tiệp đang quỳ: "Chính thị đã nhận, lẽ nào bây giờ lại phủ nhận không phải thị giết Lạc Dương Doãn Vu Tự Vọng?".</P>

<P>Hàn Ngạc cười lạnh: "Không sai, hôm đó tiểu tử tôi cũng có mặt trên cầu, nàng ta đã chém đầu Vu Tự Vọng".</P>

<P>Chu Vô Nhai cười đắc ý, lại nghe Hàn Ngạc nói tiếp: "Nhưng nếu đó là tội danh của nàng ta, thì người nàng ta giết là một người chết, chứ không phải là người đang sống!</P>

<P>Nàng ta chỉ cắt đầu vị Lạc Dương Doãn đã chết. Tuy điều này vị tất có thể gọi là vô tội, nhưng nếu gán cho Vu Tiệp là kẻ giết Vu Tự Vọng, Chu đại nhân khó tránh khỏi mang</P>

<P>tiếng xử án bất minh".</P>

<P>Lời nói của gã khiến người trên công đường ai ai cũng thất kinh. Cổ Siêu Trác mặt</P>

<P>mày lại mừng rỡ, Chu Vô Nhai bàng hoàng, ấp úng: "Ngươi có chứng cớ chứ? Vu Tự Vọng Vu đại nhân lúc lên kiệu còn khoẻ mạnh, sao ngươi có thể nói Vu đại nhân đã là người chết khi nữ tử kia hành thích?".</P>

<P>Hàn Ngạc nhẹ nhàng rút trong ống tay áo ra cái túi da nhỏ đựng máu: "Đây là bằng</P>

<P>chứng".</P>

<P>Sau đó gã thốt "Xin đại nhân thỉnh truyền  ngỗ tác Lam Lão Nhân".</P>

<P>Ngỗ tác Lam Lão Nhân vốn đã về hưu. Lão ta là người tiếng tăm lừng lẫy ở Lạc Dương thành, không một ai không biết đến. Lão bằng vào kiến thức mổ xẻ đã trải qua cả trăm cả ngàn vụ án, hơn nữa vụ nào cũng đều phá được, cả người bị xử cũng không thể không phục. Chu Vô Nhai thấy Hàn Ngạc vừa mở miệng đã nói tên Lam Lão Nhân, biết chuyện này không đơn giản. Y biến sắc mặt, lại có Cổ Siêu Trác và Hình Bộ bên cạnh, đâu thể nào không tra cho rõ, chỉ đành mở miệng: "Truyền Lam Lão Nhân vào làm chứng".</P>

<P>Trong sảnh liền có người đi vời Lam Lão Nhân. Chỗ ở của lão ta vốn ở sát mé Đại Lý</P>

<P>Tự, một đời lão làm sai dịch cho Hình Bộ, đâu có lạ lẫm gì với công đường, chỉ là lúc gặp</P>

<P>Hàn Ngạc mới hơi bần thần.</P>

<P>Hàn Ngạc đi tới mỉm cười chào hỏi: "Lam tiền bối".</P>

<P>Lam Lão Nhân gật gật đầu, thi lễ với các quan trên công đường. Tên tuổi đức độ của</P>

<P>lão đều cao, cả Phó khanh Chu Vô Nhai của Đại Lý Tự cũng không tránh khỏi thi lễ đối đãi. Hàn Ngạc thốt: "Đêm hôm qua, tiểu tử tôi đã từng trả tiền thỉnh Lam Lão Nhân khám nghiệm một vật".</P>

<P>Gã chỉ cái túi máu đã trình lên đang để trên án: "Là cái túi đó".</P>

<P>Gã nghiêng đầu nhìn sang Lam Lão Nhân: "Lam tiền bối, đêm hôm qua ông đã nói gì?".</P>

<P>Lam Lão Nhân tới bây giờ mới phát giác mình đã bị lôi vào một cuộc tranh tụng phức tạp. Lão thở dài, trầm ngâm đáp: "Không sai, hôm qua vị Hàn công tử này đã từng ghé</P>

<P>qua, phiền tiểu Lão Nhân kiểm nghiệm chỗ máu của người chết còn tồn giữ lại. Tiểu Lão</P>

<P>Nhân đã khám ra một loại độc từ chỗ máu đó".</P>

<P>Lão liếc nhìn những người trên công đường, cả đời lão lăn lộn trong Hình Bộ, vừa nhìn là đã đoán biết chuyện này sâu xa đến cỡ nào, không muốn dính thêm rắc rối, chỉ theo lời thực mà thuật: "Tiểu Lão Nhân đã khám nhận được một thứ độc hiếm thấy từ trong máu".</P>

<P>"Tên của thứ độc đó thậm chí có rất ít người biết đến, nó là 'Nhãn Nhi Mị'7".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>7  "Nhãn nhi mị" còn là tên một điệu từ, xuất xứ từ câu trong bài từ của Trương Hiếu Tường: "<I>Kim tiêu nhãn</I></P>

<P><I>để, minh triêu tâm thượng, hậu nhật mi đầu</I>" (Đêm nay nàng con gái hoạt bát vẫn ở trước mắt ta; đến sớm</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Mắt lão tràn ngập vẻ sợ hãi. Người ngồi bên trên ai nấy cũng giật mình. Phải biết Lam Lão Nhân tuy không nói rõ, mọi người ai cũng biết "Nhãn Nhi Mị" là là độc dược bí truyền trong cung. Biết bao nhiêu Thục phi8  danh viện9  ngộ hại xưa nay, nghe đồn hầu</P>

<P>hết có liên quan với loại độc dược này. Vì kẻ sử dụng loại độc này đa số là nữ nhân, kẻ bị hại cũng hầu hết là nữ nhân, cho nên mới có cái tên thương hương tiếc ngọc: Nhãn Nhi Mị.</P>

<P>Lam Lão Nhân thở dài: "Độc dược đó cực ít thấy, chỉ có thể hòa vào trà thơm, mà còn phải là 'Niệp Nhi Trà' thì độc tính mới có thể phát tác. Lá trà đó cũng rất hiếm có. Phàm những người trúng phải thứ độc này, chỉ cần uống 'Niệp Nhi Trà' có pha 'Nhãn Nhi Mị', hơi thở lập tức nghẽn nghẹt, có mở miệng muốn cầu xin cứu trợ cũng nói không nên lời, chưa đầy ba khắc phải bỏ mạng. Mà một khi chết, nếu không lập tức dùng kim loại cắt</P>

<P>xẻ, ngỗ tác có khám nghiệm kỹ đến đâu cũng không tra ra được nó. Nó vốn là loại độc</P>

<P>dược sát nhân không để lại đối chứng ghê gớm nhất, kết quả khám nghiệm của tiểu Lão</P>

<P>Nhân là như vậy".</P>

<P>Hàn Ngạc tiếp lời: "Chỗ máu đó là tại hạ rút ra trên mình Vu Tự Vọng".</P>

<P>Thanh âm gã lãnh đạm, bụng biết chuyện này nhất định có dính dấp tới tranh chấp cửa</P>

<P>quan. Gã đó giờ chu du sông nước, không muốn tham dự vào sự đấu đá của đời, nhưng vì</P>

<P>để giúp Vu Tiệp, để tìm Phương Ninh, gã cũng chỉ còn nước làm vậy.</P>

<P>Chu Vô Nhai lại rùng mình, một hồi sau mới định thần nói: "Nhưng ngươi làm sao chứng minh được máu đó là từ trên mình Vu Tự Vọng ra?".</P>

<P>Y quả nhiên xem xét cẩn mật. Hàn Ngạc cười tươi, tay chỉ ra cửa: "Xin Chu đại nhân cho người mang cái hòm gỗ ngoài cửa vào". Chu Vô Nhai phất tay, ra lệnh cho đám nha</P>

<P>dịch đem cái hòm Hàn Ngạc đã mang đặt ngoài cửa vào.</P>

<P align=center>Hàn Ngạc đi tới mở hòm, điềm đạm thốt: "Mời chưa vị đại nhân xem, đây là thi thể</P>

<P>của Vu Tự Vọng".</P>

<P>Trong hòm quả có một thi thể không đầu, cổ thi thể đã khô máu, thịt da tái mét. Tuy</P>

<P>"Hữu Nam Sảnh" quá quen thuộc với hung sát thảm án, nhưng hiện giờ lưng ai nấy cũng toát mồ hôi lạnh, lại không thể ngoảnh mặt không nhìn.</P>

<P>Hàn Ngạc điềm đạm thốt: "Thỉnh Lam Lão Nhân khám nghiệm ngay tại đây được chứ?".</P>

<P>Chu Vô Nhai thấy chuyện đã đến nước này, chỉ đành gật đầu.</P>

<P align=center>Lam Lão Nhân rút trong mình ra một lưỡi dao chuôi vàng, đâm lên cánh tay của thi</P>

<P>thể, nặn chút máu đọng. Sau đó lão lấy một cái hộp bạc --- Thì ra tuy lão đã về hưu, đi</P>

<P>đâu vẫn mang theo đồ nghề ngỗ tác. Lão đổ trong hộp ra một chiếc lá khô không biết là lá</P>

<P>cây gì, thắp hỏa tập đốt lá thành tro. Tới lúc chiếc lá cháy rụi không còn màu không còn mùi, lão mới cẩn thận nhỏ một giọt máu lên đống tro.</P>

<P>Có một mùi lạ bốc lên trong "Hữu Nam Sảnh", người trong công đường đều ngửi thấy. Bọn họ cũng là hành gia, biết đó là phép "Bối diệp nghiệm độc". Lam Lão Nhân thở dài:</P>

<P>"Không sai, trong máu của thi thể có độc, chính là 'Nhãn Nhi Mị'. Nếu không phải sau</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>mai hình bóng của nàng lại chỉ còn sống trong tim ta; sang ngày kia nhớ nàng mà lại không gặp được nàng, không gọi được nàng, ta chỉ có thể nhíu mày chịu đựng nỗi sầu chia ly).</P>

<P>8  "Thục phi" là một tên gọi phi tần thời xưa. Ví dụ vào thời Đường, Thục phi đứng dưới Hoàng hậu và Quý</P>

<P>phi. Hệ thống Hậu Phi thời Đường: Hoàng hậu, ba phu nhân (Quý phi, Thục phi, Đức phi), chín Tần (Chiêu nghi, Chiêu dung, Chiêu viện, Tu nghi, Tu dung, Tu viện, Sung nghi, Sung dung, Sung viện), 27 Thế phụ</P>

<P>(9 Tiệp dư, 9 Mỹ nhân, 9 Tài nhân), rồi đến 27 Bảo lâm, 27 Ngự nữ, 27 Tài nữ.</P>

<P>9  Danh viện là con gái đại gia tộc quyền quý yểu điệu thanh nhã, tài giỏi cầm kỳ thi họa.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>khi chất độc phát tác, bị binh khí cắt vào mình thì phải coi là cái chết bình thường rồi, thứ độc này cũng không khám nghiệm ra được".</P>

<P>Chu Vô Nhai trầm ngâm: "Có điều... ngươi có thể xác định thứ độc đó không phải sau khi người chết rồi mới hạ trên mình không?".</P>

<P>Lam Lão Nhân mỉm cười đáp: "Thứ độc này nếu không phải cho người sống uống, có hòa vào máu cũng không có hiện tượng lạ như vầy".</P>

<P>Chu Vô Nhai trầm ngâm. Hàn Ngạc mở miệng: "Theo tại hạ điều tra, Vu Tự Vọng hôm đó trước khi về quan nha đã từng ghé qua 'Tích Hương Cư'. Thứ y uống cũng chính</P>

<P>là 'Niệp Nhi Trà'. Dùng trà xong mới lên kiệu đi Thiên Tân kiều, vừa đúng thời gian ba khắc".</P>

<P>Gã chỉ Vu Tiệp: "Huống hồ cho dù tôi không nói, các vị chắc cũng biết Vu đại nhân là cao thủ võ thuật. Với năng lực của ông ta, làm sao có thể bị hành thích mà không phản</P>

<P>kháng được chút nào? Cho nên tôi mới nói Vu cô nương đây quả đã từng sát nhân, nhưng lúc nàng sát nhân, Vu đại nhân đã là người chết rồi".</P>

<P>"Vì vậy, phải nói kẻ thực sự sát hại Vu đại nhân là một hung thủ khác!".</P>

<P>Lời nói đó vừa dứt, Chu Vô Nhai vẫn im lặng không nói gì, những người khác cũng</P>

<P>cấm khẩu. Phải một hồi sau Chu Vô Nhai mới liếc Ngô Hoè, Sở Thiệu Đức và Cổ Siêu</P>

<P>Trác, nghi hoặc hỏi: "Ba vị đại nhân thấy sao?".</P>

<P>Ba người nhất thời cũng lặng im không đáp. Cuối cùng Cổ Siêu Trác nói: "Xem ra vụ án này còn có ẩn tình. Có Hàn huynh trình bày chứng cứ, lại có Lam Lão Nhân nghiệm thi, ta thấy vụ án này phải điều tra kỹ nữa".</P>

<P>Chu Vô Nhai mặc hơi sa sầm. Hàn Ngạc lại cười cười, trong tiếng cười có ý mỉa mai:</P>

<P>"Chu đại nhân sao không hỏi hôm đó ai đã mời Vu đại nhân vào 'Tích Hương Cư' dùng trà?".</P>

<P>Chu Vô Nhai bất lực, ánh mắt bần thần hỏi: "Là ai?".</P>

<P>Hàn Ngạc điềm đạm đáp: "Thân phận của y thị e rất quyền quý. Theo tiểu tử tôi điều</P>

<P>tra, kẻ hôm đó dùng trà với Vu đại nhân là thiếu phu nhân của Vi gia thành nam, vốn là con cháu nhà họ Đỗ".</P>

<P>Gã nhướng mày: "Đại nhân thấy vụ án này còn phải điều tra cho rõ ràng chứ?".</P>

<P>Nói xong, mục quang của gã quay sang Cổ Siêu Trác, mắt trừng trừng, tỏ ý: phần ta đã</P>

<P>làm xong, lời hứa của ngươi đâu thể không đoái hoài. Cổ Siêu Trác tựa như cũng không ngờ được sẽ có kết quả này, ngẩn ngơ một hồi rồi mới khe khẽ gật gật đầu nhìn Hàn Ngạc.</P>

<P> </P>

<P>

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 9</P>

<P align=center>Ban Chuy chỉ hệ thùy dương ngạn1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Nhà cửa phía nam hoàng thành rất tráng lệ, mái cao vành cong, chạm trổ tinh vi lộng lẫy.</P>

<P align=center>"<I>Thành nam Vi Đỗ, khứ thiên xích ngũ</I>" --- Lúc Hàn Ngạc bước vào con đường nhỏ</P>

<P>sạch sẽ vắng lặng đằng trước Vi phủ, bụng nhớ tới câu nói của Tiểu Kế.</P>

<P align=center>Họ Vi và họ Đỗ là dòng họ quyền quý lâu đời, muốn bái phỏng bọn họ thực khó như</P>

<P>lên trời. Chỉ một điểm đó đã có thể thấy danh vọng của hai nhà có uy lực đến mức nào.</P>

<P>Bị lời nói của Hàn Ngạc ép bức, Chu Vô Nhai bất đắc dĩ phải kêu người chuẩn bị kiệu,</P>

<P>cùng Ngô Hoè, Sở Thiệu Đức, Cổ Siêu Trác, Hàn Ngạc, Vu Tiểu Kế, Lam Lão Nhân và Hậu Kiện kéo Vu Tiệp theo đến bái kiến thiếu phu nhân của Vi phủ. Bọn họ không dám triệu nàng ta đến nha môn chất vấn, há chẳng phải đã xác nhận thanh thế cường thịnh của Vi gia ở Lạc Dương? Chu Vô Nhai vừa đến cửa Vi phủ liền sai người thông báo, có gia nhân dẫn bọn họ vào một khách sảnh nhỏ.</P>

<P>Mọi người thượng tọa trong khách sảnh một hồi mà vẫn không ai lên tiếng, có vẻ</P>

<P>người nào người nấy đều có tâm sự riêng. Hàn Ngạc lại đang nghĩ: Cổ Siêu Trác không giống hạng coi nhẹ lời hứa, lúc trước hắn có nói nếu mình khám phá được bí ẩn của vụ án này, hắn sẽ phiền Lạc Dương vương ra mặt, cho Vu Tiệp một cơ hội hoàn hồn. Hắn tuy không nói rõ, nhưng Hàn Ngạc cũng biết Hình trường có lắm mánh khoé, đại để đã đoán ra được biện pháp bọn họ có thể dùng để giúp Vu Tiệp toàn mạng. Gã thầm trông mong chuyện này xong cho lẹ để gã gặp được Phương Ninh.</P>

<P>Bàn tay Tiểu Kế trong tay gã lấm tấm mồ hôi, Hàn Ngạc cúi đầu mỉm cười với nó, không biết tại sao gã lại cảm thấy cậu bé này rất có duyên với gã.</P>

<P align=center>Còn nếu Cổ Siêu Trác nuốt lời? Hàn Ngạc khoé môi chợt thoáng hiện một nụ cười lạnh --- Có thanh kiếm của mình, Cổ Siêu Trác muốn không làm theo lời hứa e cũng phải</P>

<P>đắn đo cho kỹ. Nghĩ đến đó, Hàn Ngạc liếc sang Cổ Siêu Trác, cười rất lạnh lùng. Cổ</P>

<P>Siêu Trác đến gần thấp giọng: "Hàn huynh an tâm".</P>

<P>Hàn Ngạc gật đầu nhè nhẹ.</P>

<P align=center>Khách sảnh của Vi phủ trang hoàng hết sức hoa lệ. Bên ngoài hơi xuân lành lạnh, khó</P>

<P>mà kiếm được hoa tươi mơn mởn như những đóa hoa trưng bày trong sảnh. Một nhành chi tử2  hoa trắng nhạt tỏa hương thoang thoảng. Trong sảnh trải chiếu in hình rồng, xà buông lụa trắng, hiên thả vải sa, sàn gạch đệm gấm, thực thanh nhã sang trọng. Ngồi một hồi lâu trong thất, Hàn Ngạc cũng cảm thấy tâm thần nhẹ nhõm, trong đầu đang nghĩ: phá</P>

<P>xong vụ án, mình cuối cùng cũng có thể gặp Phương Ninh, Phương Ninh mà mình ngàn nhung vạn nhớ.</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1  Câu "<I>Ban Chuy chỉ hệ thùy dương liễu</I>" trong bài thơ "Vô Đề - kỳ ngũ" của Lý Thương Ẩn (Lý Nghĩa Sơn) dùng ý của câu dân ca "<I>Lục lang thừa Ban Chuy... vọng môn bất dục quy</I>" trong "Nhạc Phủ thi tập - Thanh thương khúc từ tứ - Minh Hạ Đồng Khúc" ("Lục lang" ở đây là Lục Du, sủng thần của Nam triều Trần Hậu chúa. Lục lang cưỡi ngựa Chuy... đã nhìn thấy cửa mà không muốn về --- Sự vô tình này của Lục lang có khác với lòng người con trai trong thơ Lý Thương Ẩn), đại khái ám chỉ ý trung nhân của nàng thực ra đâu có cách xa nàng, có lẽ đang buộc ngựa bên bờ thùy dương, chỉ là gần trong gang tấc mà như cách trở thiên nhai, không có duyên hội hợp.</P>

<P>2  Còn có tên là "dành dành", loại cây bụi, hoa to màu trắng vàng rất thơm.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P align=center>Phương Ninh, theo lời của Dư cô cô, đang đụng phải một nan đề lớn, không biết chỗ</P>

<P>khó xử của nàng là gì? Mà mình thực ra có giúp được không?</P>

<P>Gã trầm tư mặc tưởng, bất giác cũng đã chờ được nửa canh giờ, chủ nhân lại còn chưa</P>

<P>đến. Bọn Chu Vô Nhai lại không có vẻ bồn chồn. Qua một hồi thực lâu mới nghe sau</P>

<P>bình phong có tiếng bước chân khe khẽ, đang có người chầm chậm đi ra. Nghe tiếng động là biết có vài nữ nhân. Một người trong số thầm lặng đến mức cơ hồ không thể nào nghe nổi. Hàn Ngạc giật mình: hảo công phu!</P>

<P align=center>Sau đó thấy từ đằng sau bình phong có ba thị nữ xuất hiện trước, y phục một lụa đào</P>

<P>nhạt, một xanh mạ non, một đỏ hạt lựu, người nào cũng da trắng mịn màng, cổ thon mềm mại. Thị nữ cũng chẳng kém phận giai nhân, nhà họ Vi quyền quý khó bì.</P>

<P>Sau đó tiếng vòng xuyến tinh tang, bọn Cổ Siêu Trác ngước mắt, thấy chủ nhân chậm rãi thả bước. Hàn Ngạc vốn đứng quay lưng lại, ban đầu chỉ thấy mặt mày mấy vị quan</P>

<P>nhân lộ vẻ bàng hoàng, tựa như tuy đã nghe danh, nhưng cũng không ngờ được thiếu phu nhân của Vi phủ lại xinh đẹp đến thế. Hàn Ngạc bụng cũng ngạc nhiên, biết mấy vị quan</P>

<P>nhân đó đâu phải là hạng khờ khạo ít giao thiệp gặp gỡ, sao lại có thể để lộ vẻ bàng hoàng thờ thẫn như vậy? Để xem xem Vi thiếu phu nhân kia kiều diễm đến đâu! Gã hiếu</P>

<P>kỳ không biết nàng ta thực ra là nhân vật thế nào, xuất thân từ hào môn mà lại có thể sát nhân một cách vô hình, hạ thủ tàn độc như vậy?</P>

<P>Gã chầm chậm quay đầu, không hiểu sao, chưa xoay mình đã cảm thấy có gì đó không</P>

<P>ổn, mà lại chẳng biết không ổn ở chỗ nào. Sau đó gã ngước nhìn, thấy người đến thân thể</P>

<P>tầm vóc, vận trang phục thiếu phụ, đôi mày cong vút, ánh mắt rạng ngời, mỹ lệ mà u lãnh. Tim gã như bị sét đánh, không tin được vào mắt mình, cơ hồ không kềm được muốn giơ tay dụi mắt. Gã nhắm chặt mắt, thậm chí không muốn mở mắt nữa, cũng cảm</P>

<P>thấy mục quang của nữ tử kia đang dõi nhìn mình. Sau đó một thanh âm đã từng hồi vọng</P>

<P>trong lòng gã ngàn vạn lần, quen thuộc đến cực độ, dịu dàng vang lên: "Phiền các vị đợi lâu. Tiểu nữ là Vi phủ Đỗ thị, Đỗ Phương Ninh".</P>

<P>Không thể nào... Không thể nào... Sao lại có thể như thế được? Hàn Ngạc cảm thấy trong đầu nhất thời rần rật ngàn vạn ý từ. Gã lặn lội tìm kiếm, tổn hao sức lực ráng điều</P>

<P>tra cho được vụ án bí ẩn, mà nàng con gái gã muốn tìm lại chính là hung thủ của vụ án này sao? Nàng lại là thiếu phu nhân của Vi phủ. Không... nàng không thể nào... Nàng là</P>

<P>một cô gái trong sáng bình dị, hồn nhiên đáng yêu mà... Nàng không thể nào!</P>

<P>Nhưng lòng gã lại biết đó là sự thực --- Đâu lạ gì... đâu lạ gì nàng nằng nặc không</P>

<P>muốn mình vào Lạc Dương thành! Đâu lạ gì đêm hôm đó lúc tình cờ gặp nàng ngoài ngõ Luân Hồi, nàng lại ngồi một cỗ xe sang trọng như vậy! Bao nhiêu nghi hoặc ba năm trời nay đến giờ mới tan thành mây khó, chỉ là không thể nào ngờ được lại có kết quả như vầy.</P>

<P>Sau đó gã mới xót xa nhớ tới lời nói của Dư cô cô, bây giờ mới minh bạch cái gì gọi là: "<I>Nếu ngươi điều tra cho rõ chuyện ngõ Luân Hồi, ngươi có thể tìm được xuất xứ của nàng ta; nếu ngươi làm được một chuyện hiệp nghĩa, ngươi có thể tra ra xuất xứ của nàng ta; nếu ngươi có thể trợ giúp một nữ tử yếu đuối, ngươi có thể tra ra xuất xứ của nàng ta</I>". Cũng không lạ gì Vu Tiệp từng nói: "<I>Sao lại quá đa tình? Nhưng đa tình sao lại vô tình đến thế! Lời này ta không nên nói, nhưng đến lúc huynh sẽ biết. Phương Ninh</I></P>

<P><I>tuy tốt, sợ rằng lại không phải... lại không phải là người tốt để sánh đôi với Hàn huynh</I>".</P>

<P>Gã nhất thời cảm thấy đây là một trò đùa tàn khốc của số phận. Gã mơ hồ nghe</P>

<P>Phương Ninh nói: "Chư vị đại nhân tìm tiểu nữ không biết có chuyện gì?".</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Hàn Ngạc cuối cùng đã mở mắt, thấy Phương Ninh... không... Đỗ Phương Ninh đang chăm chú nhìn mình, trong mắt bao bi thương, bao khó xử, bao xót xa,  bao u oán. Gã cảm thấy cổ họng khô quánh, không ngờ nổi lần trùng phùng thầm trông trộm chờ lại đến nước này. Gã đã nhận lời Vu Tiệp bảo vệ mạng sống cho nàng ta, nhưng điều tra vụ án giúp nàng ta, không ngờ lại khám phá người mình nhớ nhung tìm kiếm có dính líu. Phương Ninh thậm chí vì vậy có thể bị ghép vào tử tội. Gã quay lại nhìn, thấy Vu Tiệp bị trói giữ đang buồn thảm tiếc thương nhìn mình, mục quang phảng phất có chút vẻ cảm thấy có lỗi. Hàn Ngạc tới giờ mới phát giác: thì ra đây là một cái tròng, mà gã một mực u mê không nhận ra, kẻ lọt vào tròng chính là gã. Gã cứ cho rằng mình đang tra cứu một vụ án không liên can tới mình, đâu có ngờ mình đã rơi vào một cái tròng mưu tính tinh vi</P>

<P>đến thế!</P>

<P>Bây giờ gã xử sự làm sao? Gã làm sao mới cứu được nàng ta mà tuyệt đối không làm</P>

<P>tổn thương đến Phương Ninh?</P>

<P>Chu Vô Nhai đằng hắng hai tiếng rồi mới lên tiếng: "Vi phu nhân, ngày hôm kia</P>

<P>không biết phu nhân có từng ghé 'Tích Hương Cư' không?".</P>

<P>Đỗ Phương Ninh gật gật đầu, điềm đạm đáp: "Có gì không?".</P>

<P>Chu Vô Nhai thở dài hỏi: "Hôm đó Vi phu nhân có gặp Lạc Dương Doãn Vu Tự Vọng không?".</P>

<P>Từng câu hỏi của y như từng nhát dao cắt tận đáy lòng Hàn Ngạc.</P>

<P>Đỗ Phương Ninh hơi biến sắc: "Không sai, ta có gặp y".</P>

<P>Chu Vô Nhai buồn bã thở dài, hỏi: "Còn sau đó? Vi phu nhân có gì để thuật lại không?".</P>

<P>Đỗ Phương Ninh nhìn Hàn Ngạc, thần sắc trên mặt biến chuyển liên miên trong chớp mắt, một hồi sau quả quyết đáp: "Nói như vậy các người đã điều tra ra, vậy ta...".</P>

<P>--- Nàng sắp lên tiếng thừa nhận mình đã pha "Nhãn Nhi Mị" trong chén trà Niệp Nhi giết chết vị đại quan Ngũ phẩm của triều đình! Nàng sắp cung khai!</P>

<P>Hàn Ngạc cơ hồ không kềm được muốn lao lên bịt miệng nàng, chỉ muốn... chỉ muốn lập tức kéo nàng đi. Gã không thể nào... không thể nào gian khổ kiếm tìm, rồi đến cuối</P>

<P>lại đưa người yêu vào tuyệt cảnh. Vu Tiệp cứ lặng lẽ đăm đăm nhìn gã, đến giờ đột nhiên biến sắc mặt, nhảy bật dậy cười lớn: "Đám khốn kiếp các ngươi, thứ độc đó do ta hạ, hôm</P>

<P>đó ta cũng có đến 'Tích Hương Cư', ha ha, ha ha, không hạ độc thì làm sao dễ dàng cắt</P>

<P>đầu tên Vu Tự Vọng đáng chết kia".</P>

<P>Hậu Kiện cũng vọt dậy tức thời, sợ nàng ta đả thương người. Vu Tiệp thì lại nhảy tới bên bàn, thò bàn tay đang bị còng chộp lấy con dao Tịnh châu3  nhỏ dùng để cắt gọt trái cây, trở mũi đâm phập vào ngực mình. Mọi người thất kinh, làm sao ngờ được nàng ta vào đúng lúc này lại đột nhiên nhận tội rồi tự đâm mình! Hàn Ngạc hoảng hốt, tim rụng</P>

<P>rời, vọt mình về phía Vu Tiệp. Vu Tiệp cũng vô ý hữu tình ngã lên mình Hàn Ngạc, khẽ</P>

<P>thốt bên tai gã: "Hàn công tử, huynh còn nợ ta...".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>3  Vốn dao kéo sản xuất ở Thái Nguyên được coi là bén nhọn nhất, thổi sợi tóc phớt qua lưỡi dao là lập tức đứt làm hai, chém sắt như chém bùn. Thái Nguyên còn được gọi là Tịnh châu, cho nên tiếng tăm "dao kéo Tịnh châu" lừng lẫy. Bài thơ "Hí đề Vương Tể họa sơn thủy đồ ca" của thi nhân thời Đường Đỗ Phủ có</P>

<P>câu: "<I>Yên đắc Tịnh châu khoái tiễn đao, tiễn thủ Ngô Tùng bán giang thủy</I>" (Không biết dao kéo Tịnh châu</P>

<P>sao mà bén dữ, cắt làm đôi sông nước Ngô Tùng cũng được). Câu này có áp dụng điển tích. Tương truyền Tác Tĩnh thời Tấn xem tranh vẽ của Cố Khải thấy sống động quá mới tán thán: "Tức là không mang theo dao kéo Tịnh châu để cắt nửa dải sông Tùng đem về". Đỗ Phủ ở đây đã so Tác Tĩnh với mình, đem tranh của Vương Tể bì với tranh của Cố Khải.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Giọng nàng như hòa xen tiếng cười nhẹ. Hàn Ngạc còn đang bàng hoàng, Vu Tiệp chợt ngửa mặt than: "Ân oán chưa dứt, ân oán chưa xong! Cha mẹ ơi, cha mẹ, trời xanh ơi, trời xanh, Vu Tiệp con cuộc đời này sống không cam lòng!".</P>

<P>Sau đó thân thể nàng ta nhũn ra, ngã vào lòng Hàn Ngạc, máu từ lồng ngực phun ra</P>

<P>thấm ướt ống tay áo gã đang ôm chặt nàng ta. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, yếu ớt thốt: "Hàn công tử, Vu Tiệp ta ngàn vạn kiếp sau cũng không quên vòng tay ôm ấp của chàng. Chỉ xin Hàn công tử niệm tình ta hôm nay, giải quyết cho xong mối thù còn chưa liễu kết của nhà tiểu nữ".</P>

<P>Tiếp đó nàng ta quay sang Tiểu Kế, miệng thì thầm: "Tiểu Kế, Tiểu Kế...", không còn nói gì thêm được nữa.</P>

<P>Rồi nàng ngửa mặt, đôi mắt xoe tròn, yết hầu hớp vài hơi liên tục. Lam Lão Nhân len mình đến, lão làm ngỗ tác cho nên rành y thuật. Nhưng lão cố gắng cấp cứu một hồi cũng</P>

<P>không có kết quả tốt, mặt mày buồn thảm thở dài: "Không xong rồi".</P>

<P>Mọi người đâu có ngờ lại đến nước này. Đỗ Phương Ninh nhất thời cũng kinh ngạc,</P>

<P>sau đó trên mặt dâng hiện một vẻ cổ quái. Hàn Ngạc còn đờ đẫn ôm thi thể Vu Tiệp, lòng bâng khuâng ý tưởng: sao nàng lại... sao lại đột nhiên tự đâm mình? Mọi sự có phải là vì mình? Gã nghĩ tới ánh mắt trân trối chút tình câm vào giây phút cuối cùng, một lúc sau, hai dòng lệ buông rơi trên mặt gã --- Nàng ta không ngờ lại buông bỏ cả sinh cơ vì người con gái mình yêu thương, có thể chỉ vì mình cũng là người nàng ta yêu thương nhất cuộc đời này, nhưng ân tình đó mình làm sao kham?</P>

<P>Hàn Ngạc chợt ngửa mặt cười bi ai, vòng tay nói với bọn Chu Vô Nhai: "Vụ án này đã xong, tiểu tử tôi xin thối lui, tôi không ngờ lại như vầy... lại đến nước này...".</P>

<P>Cổ họng gã nghèn nghẹn, không nói gì nhiều được, buồn bã thốt: "Quý thể của Vu cô nương, tại hạ xin mang đi trước".</P>

<P>Nói xong, gã ôm thi thể Vu Tiệp, dắt Tiểu Kế bỏ đi. Hậu Kiện vẫn chặn lại --- Tù nhân cho dù đã chết, cũng đâu thể cho phép gã đem thi thể đi như vậy. Hàn Ngạc khựng bước,</P>

<P>xoay tay rút kiếm sau lưng, đâm một kiếm lên đao giắt bên hông Hậu Kiện, thanh Hậu bối đao ngân "xoẻng" một tiếng vang vọng, Hậu Kiện thân hình lảo đảo. Sau đó Hàn</P>

<P>Ngạc cười dài, rướn mình phóng đi.</P>

<P>Đỗ Phương Ninh sau lưng gã u uẩn thở dài, khe khẽ ngâm một câu: "<I>Lai thị không</I></P>

<P><I>ngôn khứ tuyệt tung</I>...".</P>

<P>Câu nói của nàng ẩn hàm thâm ý, chất chứa bi thương. Cuộc đời này đây, những gặp</P>

<P>gỡ trong đời tại sao luôn luôn <I>hẹn đến chỉ là nói suông cho qua, mà đi rồi lại mất tung tích</I>.</P>

<P>"<I>Lai thị không ngôn khứ tuyệt tung, nguyệt tà lâu thượng ngũ canh chung. Mộng vi viễn biệt đề nan hoán, thư bị thôi thành mặc vị nùng.</I></P>

<P><I>Chá chiếu bán lung kim phỉ thúy, xạ huân vi độ tú phù dung.</I></P>

<P><I>Lưu lang dĩ hận Bồng sơn viễn, canh cách Bồng sơn nhất vạn trùng</I>"4.</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>4  Bài "Vô Đề - kỳ nhị" này là một bài thơ tình, tả nỗi nhớ nhung sau khi biệt ly tình nhân. Mới tỉnh mộng, cảm thấy buồn bã mất mát, nhớ lại tình cảnh chia tay trong mộng, vội vàng viết thư cho nàng, mượn điển cố Lưu lang để cho thấy giờ đây muốn gặp mặt cơ hồ là chuyện không thể nào. Trần Trọng San dịch:</P>

<P><I>Mờ mịt tăm hơi hứa hẹn suông</I></P>

<P><I>Canh năm trăng xế chợt nghe chuông</I></P>

<P><I>Mộng ly biệt mãi kêu khôn tỉnh</I></P>

<P><I>T</I><I>hư giục mau xong mực đậm nồng</I></P>

<P><I>Á</I><I>nh nến nữa in chăn phỉ thúy</I></P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Nguyên văn bài "Vô Đề" của Lý Thương Ẩn là vậy. o0o</P>

<P>Trăng tàn canh năm, Hàn Ngạc đã an táng xong thi thể của Vu Tiệp, an ủi Vu Tiểu Kế</P>

<P>thẫn thờ ngây ngốc, đưa nó về khách sạn rồi mới một mình lén lút tiềm nhập hoàng</P>

<P>thành.</P>

<P>Phía nam hoàng thành là khu lầu các của Vi phủ. Gã nhẹ nhàng tung mình vào.</P>

<P>"Thành nam Vi Đỗ, khứ thiên xích ngũ", gã ngẩng đầu nhìn trời, ông trời sao lại như</P>

<P>vậy? Cả thiên hạ này, thì ra một nàng con gái yêu kiều khả ái, xem có vẻ hoàn toàn không</P>

<P>chút tâm cơ như Phương Ninh cũng ẩn tàng biết bao nhiêu là bí mật.</P>

<P>Gã tìm đến vườn sau, rón rén lẻn vào. Trong vườn sau quả có một ngôi lầu. Lầu cao</P>

<P>năm tầng, mái vành tráng lệ, trên tầng cao nhất có thắp một trản hoa đăng.</P>

<P>Phảng phất có một người ngồi bên song cửa dưới đèn. Thân ảnh người đó yêu kiều ẻo</P>

<P>lả, có phải là Phương Ninh?</P>

<P>Lúc nàng khẽ ngâm câu "<I>Lai thị không ngôn khứ tuyệt tung</I>" khi gã vừa đi, có phải</P>

<P>mượn thơ cám cảnh? Hàn Ngạc nghĩ câu khiến gã thực sự sợ lại là câu sau: <I>Nguyệt tà lâu thượng ngũ canh chung</I>.</P>

<P>Lúc này bên ngoài vừa đúng lúc vang lên tiếng chuông báo canh năm. Có phải nàng</P>

<P>đã hẹn gã đến gặp? Ngàn vạn gia đình trong Lạc Dương thành, kẻ dậy sớm chắc cũng đã</P>

<P>dậy? Kẻ không quen dậy sớm còn đang say ngủ, lại không biết có bao nhiêu người trăn trở năm canh.</P>

<P>Gã đứng dưới lầu ngước nhìn lên, hận không thể dõi nhìn như vậy mãi, không thể</P>

<P>khiến cho trời vĩnh viễn không hừng sáng, trống canh không biến dời, cứ trông cứ đợi</P>

<P>mãi không thôi.</P>

<P>Thở dài một hơi, cái gì nên đối diện luôn luôn phải đối diện, thân hình gã rướn lên,</P>

<P>mũi chân điểm nhẹ, vọt mình lên mái ngói tầng một.</P>

<P align=center>Cả ngôi lầu tựa như chỉ có tầng trên cùng mới có người, phần còn lại đang chìm vào</P>

<P>đêm vắng tĩnh mịch, không một hơi thở.</P>

<P>Hàn Ngạc nhảy lên từng tầng một, không biết tại sao lại cảm thấy chân càng lúc càng</P>

<P>nặng nề. Lúc chưa gặp cứ khẩn trương khao khát gặp mặt, giờ thì lại bâng khuâng không có cách nào trì hoãn lần gặp gỡ này tới vô cùng tận.</P>

<P>Không lâu sau, gã đã nhảy lên đến tầng cao nhất. Vừa đứng yên, gã nghe người trong song cửa thở dài: "Sương đêm giá buốt, Ngạc, chàng vào đi".</P>

<P align=center>Sau đó song cửa "kẹt" một tiếng, hai cánh cửa sổ mở ra, hiển hiện đôi bàn tay trắng muốt. Nến đỏ lung linh bên trong. Dưới ánh nến chính là Phương Ninh hờn giận vui cười</P>

<P>gì cũng đều làm cho gã ngàn thương vạn nhớ.</P>

<P>Hàn Ngạc thở dài nhè nhẹ, nhảy vào trong. Đỗ Phương Ninh lại không nhìn gã, hai tay</P>

<P>chống nâng bờ má ngồi yên. Ánh nến soi hiện hàng mi dài, nàng thực là một cô gái đẹp đến mức không còn gì có thể đẹp hơn được nữa, đẹp đến thẫn thờ như một tiếng thở dài nhè nhẹ, đến hoảng hốt như một tiếng nghẹn nấc hợt hời, đẹp đến mức một tơ tóc cũng không thể nào len thêm vào nữa.</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P><I>T</I><I>hoảng bay hương xạ gối phù dung</I></P>

<P><I>B</I><I>ồng sơn đã hận đường xa thẳm</I></P>

<P><I>L</I><I>ại cách Bồng sơn một vạn trùng.</I></P>

<P>"Lưu lang" là Lưu Thần trong điển tích Lưu Thần và Nguyễn Triệu lạc cõi Thiên Thai. "Bồng sơn" tức là Bồng Lai sơn, ý chỉ tiên cảnh.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Nhưng tâm sự nàng âm thầm cất giấu tại sao lại nặng nề đến thế?</P>

<P>Hàn Ngạc đứng thừ ra trong phòng, một hồi sau thấp giọng than: "Ta đã sai".</P>

<P>Đỗ Phương Ninh lắc lắc đầu: "Không, chàng không sai".</P>

<P>Hàn Ngạc đờ đẫn thốt: "Ta đã sai, ta không nên không nghe lời nàng, xâm nhập Lạc</P>

<P>Dương thành này".</P>

<P>Lạc Dương vừa lọt vào mắt, gã liền sực tỉnh khỏi giấc mộng thanh xuân.</P>

<P>Đỗ Phương Ninh lệ lăn dài trên bờ má, thấm dịu hai cánh mũi. Hàn Ngạc hận không thể ôm lấy nàng, nhẹ hôn cho hết nỗi niềm. Lại nghe Đỗ Phương Ninh thốt: "Chàng ngồi đi, nghe ta kể những chuyện xưa".</P>

<P>Nàng cười khe khẽ: "Truyện kể trong Lạc Dương thành có một nàng con gái người</P>

<P>người ngưỡng mộ. Nàng xuất thân hiển hách, cha anh đều là người quyền cao chức trọng, gia tài ức vạn, người hầu kẻ hạ vô số. Trong mắt người thường, nàng sung sướng lắm</P>

<P>phải không?".</P>

<P>Sau đó nàng thở dài nhè nhẹ: "Nàng cũng lớn lên trong khoái lạc, nhưng thủy chung</P>

<P>vẫn có một mối gút bó buộc tận đáy lòng nàng, là nhân duyên của nàng. Nhân duyên của một cô gái nhà quyền quý không phải là cái cô ta có thể tự quyết định, hôn phối của nàng đã dạm định --- <I>Thành nam Vi Đỗ, khứ thiên xích ngũ</I>; nhưng lúc nàng chào đời, hai nhà Vi Đỗ không còn bì được lúc trước nữa. Nàng từ nhỏ đã bị đính hôn vào Vi gia, chuyện đó không khác gì một trường ác mộng, cho nên sau những đùa vui là những đăm chiêu, mỗi lần nghĩ tới, nàng không khỏi buồn lòng".</P>

<P>"Nàng cũng từng ngàn lượt vạn lần muốn bỏ trốn. Vì vậy, nàng thậm chí không ngại chịu khổ, đi học nghề võ mà đám con gái quý tộc ít ai chịu học. Nàng học cũng không tệ, sư phụ của nàng người nào cũng nói bất kể ở ở nơi nào cũng đều có thể liệt nàng vào</P>

<P>hàng cao thủ. Nàng cuối cùng đã có thể nhảy vọt qua dãy tường cao một mực vây khổn</P>

<P>nàng. Nhưng trong cõi đời, có những bức tường rành rành thực tại, mắt thịt nhìn thấy được, lại có những bức tường có phóng cũng phóng không qua, có bay cũng bay không khỏi, như máu mủ ruột thịt, như gia tộc, như trách nhiệm".</P>

<P>"Từ tấm bé nàng đã biết Vi gia đời nay đã quá điêu linh. Người nàng kết hôn tuy là</P>

<P>con trai duy nhất của nhà họ Vi, có xuất thân vẻ vang sang quý, nhưng từ nhỏ lại đã mang trọng bệnh --- chứng nhuyễn cốt. Vi Đắc Huy, nam nhân đó tên là Vi Đắc Huy, lớn hơn nàng ba tuổi, lại không đi lại được, cả ngày nằm dài trên giường. Nàng không khinh ghét y, nhưng cũng không muốn lấy y. Chàng có biết nỗi khổ của kẻ xuất thân danh môn</P>

<P>không chứ? Bề ngoài xem ra tuy rộn ràng inh ỏi, nhưng người ngoài nào có biết phúc họa vô thường? Những danh môn dòng dõi lâu đời giờ nào phút nào cũng lo sốt vó rón rén bước trên dây tơ đồng. Một bước thất thố, bất kể là ủng hộ sai người hay lỡ lầm lọt vào vòng tranh chấp của triều dã, đắc tội với kẻ quyền quý, bị các thế lực lấn át, mình có là công hầu khanh tướng, ngay cả có cao quý như hoàng tử, cũng một sớm một chiều mang họa diệt môn. Dư Quốc trượng ngõ Luân Hồi năm xưa thanh thế lẫy lừng, không phải cũng khuynh đảo một thời sao? Tại sao trong nháy mắt toàn gia bị diệt? --- Nàng lại là một cô gái rất có đầu óc, đến khi nàng trưởng thành, cũng hiểu thấu cốt lõi bên trong. Nàng muốn trốn, nhưng vì cha anh, vì tộc nhân, những chuyện phiền não nàng lại không thể không đối diện. Mười lăm tuổi đầu, tuy võ nghệ đã thành tài, tung hoành tứ hải há không thể tự lập được, nhưng cha già tiều tụy khuỵu ngã không còn chịu nổi sự dằn xé phúc họa vô thường".</P>

<P>Đỗ Phương Ninh thở dài: "Ca ca của nàng, người bạn chơi đùa thời thơ ấu của nàng, người trông coi bảo bọc nàng, mỗi một người nàng biết đều bị lôi vào vòng phúc họa một</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>sớm một chiều đó. Cho nên có một ngày cha nàng nói với nàng: 'A Ninh, cha cũng biết nếu gả con vào nhà họ Vi, Đắc Huy ra nông nỗi đó, thực quá là bất công cho con".</P>

<P>Nàng thở dài, nói tiếp: "Cha nàng tiếp lời: 'Nhưng con người ở đời, được hưởng phú quý, được nhà cao cửa rộng, làm sao để đánh đổi những thứ tốt lành đó? Phú quý là thứ</P>

<P>ép bức con người. Cha biết con cũng không để ý gì đến phú quý, nhưng vì trên dưới hơn hai ngàn miệng ăn của hai nhà Vi Đỗ, con không thể nào không gả mình. Vi gia không</P>

<P>còn ai, nếu không có một cô gái thông minh như con đảm đương ngôi gia chủ, e rằng phải sụp đổ hẳn. Mà Thành nam Vi Đỗ luôn luôn như môi với răng, vinh quang cùng</P>

<P>hưởng vinh quang, mất mát chung gánh mất mát. Cho nên không phải là cha bắt ép con, mà là cha cầu xin con, xin con đừng vứt bỏ hôn phối này".</P>

<P>"Nàng trăn trở cân nhắc lời nói đó rất lâu, nhưng có cân nhắc đến đâu đi nữa cũng không có cách nào có thể nói hạnh phúc khoái lạc của mình mạnh hơn tính mạng trên</P>

<P>dưới hơn hai ngàn nhân khẩu kia, không có cách nào đối diện giọt lệ buồn tủi của cha già. Cho nên nàng lấy chồng rất sớm, mới mười lăm tuổi đầu".</P>

<P>Nến chập chờn ánh đỏ trên án, mủi lòng trước tâm sự của một nàng con gái. Hàn Ngạc nghe đến đó, lòng không khỏi thầm than --- Phú quý đời người xem có vẻ rộn ràng náo</P>

<P>nhiệt, nhưng lại đã dìm lấp bao nhiêu là thanh xuân!</P>

<P>Phương Ninh nói: "Nàng gả mình, con tim lại không gả".</P>

<P>Thanh âm nàng khựng lại một chút, lại khe khẽ thốt: "Thực ra, thân xác cũng có gả</P>

<P>bán bao giờ? Đắc Huy có bệnh, lắm khoái lạc trên đời không phải là cái sở năng của nàng</P>

<P>có thể dâng hiến cho y. Nhưng nàng quả không phụ kỳ vọng của phụ thân, mấy năm nay, tuy triều dã biến chuyển liên miên, như bước trên băng mỏng, nhưng dưới sự tận tâm lèo lái của nàng, không ngờ vẫn đi thoát qua được. Trên dưới một nhà đến nay vẫn chưa gặp phải đại họa, nói cho cùng cũng có thể coi là công lao của nàng chứ?".</P>

<P>"Song nàng còn có những nguyện vọng bé nhỏ, cho nên có lúc nàng đột ngột xuất hành. Lạc Du nguyên ngoài Trường An thành --- Lạc Du nguyên đúng là nơi giúp người ta được lạc du, vui quên đường về. Nhưng sống trên đời này, biết bao thân nhân đang trong vòng khuynh loát, làm sao mà nàng không về cho được?".</P>

<P>Nàng thở dài nhè nhẹ: "Ba năm trước, nàng đã quen một nam tử, có vui thích hay không vui thích bất tất phải nói đến rồi, nhưng nàng chỉ có thể cho chàng ta một câu: trọn đời chàng vĩnh viễn đừng vào Lạc Dương thành! Đó là một thành thị hiểm ác, thành thị của Nội Mị, thành thị của vô số tranh đấu lật lọng. Mùa đông năm nay, nàng bận rộn đủ thứ chuyện, chỉ lười biếng bê trễ một chút là có thể mang họa diệt môn. Nàng đành buông bỏ hạnh phúc nhỏ bé kia, khổ tâm dàn xếp, vì tính mạng của hai nhà Vi Đỗ, bỏ lỡ một</P>

<P>mùa đông có thể nói cơ hồ là niềm an ủi duy nhất cho cuộc đời thảm đạm của nàng".</P>

<P>Nàng lắc đầu cười nói: "Lúc đó Lạc Dương Doãn Vu Tự Vọng đã cậy thế nắm cán</P>

<P>chèn ép cha anh nàng. Đáng tiếc đến lúc nàng cuối cùng đã diệt trừ được họa hoạn, dùng một chén 'Niệp Nhi Trà' hạ độc giết chết tên Vu Tự Vọng cực kỳ nguy hại đối với gia đình nàng, không ngờ chàng ta đã đến".</P>

<P>Nàng nhắm mắt lại, không nói gì nữa, thần tình giây phút đó mệt mỏi đến cực độ. Sự</P>

<P>mệt mỏi đó nặng nề quá sức chịu đựng của một cô gái yếu đuối. Đột nhiên nàng lại mở mắt, phô trương tuyệt nghệ võ thuật nàng khổ công tập luyện từ nhỏ xoay vụt lại, bờ môi nàng mấp máy, tựa như có ngàn vạn ý niềm, mà bao ý niềm đó chỉ hóa thành một động tác. Nàng bỗng giơ tay ôm lấy Hàn Ngạc, ôm tình thắt chặt, ôm nghĩa sâu dày, như ôm giữ trọn đời không muốn buông tay nữa. Sau đó lệ thắm loang má nhợt: "Tại sao, tại sao</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>ta phải gặp chàng. Ngạc, chàng đừng trách ta, thực ra trong lòng ta, cũng thực... thực...</P>

<P>khổ lắm... khổ lắm...".</P>

<P>Bóng đêm ngoài song cửa run run, thân người Hàn Ngạc cũng run run. Bóng đêm run rẩy vì ánh hừng đông sắp hiện, Hàn Ngạc run rẩy vì cái gì? Vì những giọt lệ thắm rát bỏng trên vai gã? Vì thân hình nồng cháy đang dụi vào lòng gã? Vì...</P>

<P>Gã cúi đầu đưa môi dịu dàng ép sát bên tai Phương Ninh, khe khẽ thốt: "Buông bỏ tất</P>

<P>cả, đi theo ta".</P>

<P>Làn da sau vành tai ấm nồng nhục cảm, có phải rất thích hợp để bờ môi nam tử thoảng</P>

<P>phớt chút đắm say? Đằng sau vành tai đó, có phải rất thích hợp để đón nhận ôn nhu một đời cất giấu nơi khoé môi nam tử? Môi nàng còn ép sát trên vai gã, có phải rất thích hợp để làn môi nam tử lần theo cổ áo trễ, từ từ xuôi xuống, ngang qua vai, qua cánh tay, qua vùng nhô hiện... qua chốn phẳng trơn...</P>

<P>Eo thon vừa khéo lọt vào đôi tay khô gầy của Hàn Ngạc. Nhưng gã có cảm giác sự dịu dàng bên dưới bàn tay lại thờ ơ không chút phó thác, khiến cho gã không dám đoan chắc có thể ôm hoài trọn đời hay không.</P>

<P>Hàn Ngạc cúi đầu, môi ép sát sau vành tai Phương Ninh. Cảm giác giây phút đó lâng</P>

<P>lâng đến thế, như sự vật tốt đẹp nhất mà nhân thế này có thể dâng hiến, có thể nghe thấy tiếng máu nóng cuộn chảy trong thân mình.</P>

<P>Hàn Ngạc khe khẽ thốt: "Bỏ hết tất cả, theo ta đi...".</P>

<P>Chỉ một giây phút mà như vĩnh cửu. Ngoài song cửa, ánh sáng trắng nhợt như bụng cá</P>

<P>chết đã xâm nhập khung trời, bắt đầu mở màn cho một ngày mới bôn ba bương bả. Phương Ninh hít một hơi sâu: "Chàng cần phải đi rồi".</P>

<P>Bên ngoài đã có người dậy. Hàn Ngạc cơ hồ không muốn buông tay, gã dịu dàng phớt ngón tay vạch vẽ trên eo lưng nàng, như viết từng chữ một.</P>

<P>Phương Ninh nhắm mắt, cảm nhận sự va chạm dời động ở chỗ mẫn cảm nhất trên lưng, gã biết chỗ nhạy cảm nhất của nàng là ở đó. Ngón tay vạch từng chữ từng chữ:</P>

<P>Ban... chuy... chỉ... hệ... thùy... dương... ngạn...</P>

<P><I>Ban Chuy chỉ hệ thùy dương ngạn</I>.</P>

<P>"Ta đợi nàng trong vòng ba ngày". Hàn Ngạc dịu dàng thốt.</P>

<P><I>Ban Chuy chỉ hệ thùy dương ngạn </I>--- Đó cũng là một câu thơ của Nghĩa Sơn:</P>

<P><I>Ban Chuy chỉ hệ thùy dương ngạn, Trú mã tây nam đãi hảo phong</I><I>5</I>...</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>5  Câu "<I>Hà xứ tây nam đãi hảo phong</I>" (đâu chốn tây nam đợi gió lành) cũng trong bài "Vô Đề - kỳ ngũ" của Lý Thương Ẩn --- tác giả Tiểu Đoạn đổi thành "<I>Trú mã tây nam đãi hảo phong" </I>(dừng ngựa tây nam đợi gió lành) <I>--- </I>dùng ý thơ "<I>Nguyện vi tây nam phong, trường thệ nhập quân hoài</I>" trong bài "Thất Ai" của Tào Thực (hy vọng có thể làm một trận gió lành lọt vào lòng người thương. Tào Thực mượn lòng người</P>

<P>con gái nhớ tình lang để bày tỏ lòng mình muốn kề cận hòa hảo với huynh trưởng Ngụy đế Tào Phi --- Hướng "tây nam" ý chỉ đô thành Lạc Dương của nhà Ngụy). Câu của Lý Thương Ẩn khác ở chỗ đợi gió thổi mình đi chứ không phải mình hóa làm gió như trong câu của Tào Thực.</P></P>

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 10</P>

<P align=center>Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>"Tiểu thư". Một thị nữ khẽ gọi Đỗ Phương Ninh đang bần thần ngây ngốc: "Có một vị</P>

<P>Hàn công tử sai tôi giao cái này cho tiểu thư".</P>

<P>Trong tay ả thị nữ là một mảnh giấy nho nhỏ. Mảnh giấy nhăn nheo quăn quéo, bên trên chỉ có bảy chữ, giống như một câu thúc giục xuất giá2 --- một câu thắp nến động phòng, bút rảy đón dâu --- một dòng văn hay.</P>

<P align=center>Ả thị nữ kia vì là người bên họ Đỗ theo hầu chủ nhân về nhà chồng, cho nên còn gọi</P>

<P>Đỗ Phương Ninh là "tiểu thư".</P>

<P>Bảy chữ đó là: <I>trú mã tây nam đãi hảo phong</I>.</P>

<P align=center>Trên mặt Đỗ Phương Ninh không còn vẻ đau thương đờ đẫn đêm vừa qua nữa, sắc</P>

<P>mặt nàng chỉ có nét trầm tĩnh khôn tả.</P>

<P>Ả thị nữ nhẹ giọng: "Tiểu thư, tiểu thư có đi không?".</P>

<P>Đỗ Phương Ninh lắc đầu nhè nhẹ.</P>

<P align=center>Ả thị nữ có vẻ là người rất bén sát tâm tình, tựa như cũng biết chuyện tình giữa nàng</P>

<P>và Hàn Ngạc, khe khẽ than: "Vậy coi như chàng ta đợi chờ không không, cuối cùng phải đi về không không?". Nghe giọng nói của ả ta, tựa như cũng rất tiếc thương cho một nam tử cực kỳ si tình như Hàn Ngạc.</P>

<P>Đỗ Phương Ninh điềm đạm thốt: "Chàng ta cũng không thể đi".</P>

<P>Ả thị nữ ngạc nhiên. Một nụ cười hờ lạnh lùng hiện trên môi Đỗ Phương Ninh: "Ả Vu Tiệp kia trước đây ta chưa bao giờ gặp mặt, nhưng ả đúng là một kẻ tâm kế khôn ngoan, đáng lẽ ta không nên xem thường ả. Ả mưu tính sắp bày cho Hàn Ngạc lọt vào trong cuộc, cuối cùng không ngại tự đâm mình, chẳng phải vì đã biết chàng ta là một nam tử chưa bao giờ phụ bạc, muốn chàng ta liễu kết mối thù không đội trời chung này cho ả đó sao?".</P>

<P>Sau đó nàng bỗng mỉm cười, mặt mày tươi tắn như nở hoa: "Ả thông minh đến thế, lẽ nào ta ngu khờ sao? Huống hồ bằng vào sức một mình ta khó mà chống giữ hai nhà Vi Đỗ. Phụ thân lại đã đi Trường An, họa phúc khó lường. Chàng ta là nam tử duy nhất dốc một lòng nghe theo ta, chàng ta không đến giúp tay thì ai đến chứ? Hơn nữa ta đâu có dễ gì câu được chàng ta đến Lạc Dương, sao lại có thể dễ dàng theo chàng ta đi?".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1 Bài thơ "Thường Nga" của Lý Thương Ẩn có câu: "<I>Thường Nga ưng hối thâu linh dược, Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm</I>". Trần Trọng San dịch: "Thường Nga hối trộm thuốc tiên, Trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng".</P>

<P>2 Nguyên văn là "thôi trang", một lễ nghi hôn nhân. Con gái xuất giá phải có nhà trai thôi thúc nhiều lần,</P>

<P>trang điểm sơ rồi mới đi. Thôi trang phải nhiều lần: hai ba ngày trước hôn lễ, nhà trai phải liên miên gửi lễ "thôi trang", áo cưới, mũ phượng, dây choàng (hà bí), gương, phấn trang điểm. "Hà bí" là một dây choàng lễ phục, hình dáng giống như dải thắt lưng dài, rộng khoảng ba thước hai phân, dài khoảng năm thước bảy phân, vòng qua cổ treo trước ngực, có gắn ngọc thạch hoặc vòng vàng. Hà bí là đồ trang sức của mệnh phụ trong cung đình, con gái bình dân chỉ đeo khi xuất giá. "Đông kinh mộng hoa lục - Thú phụ" của Mạnh Nguyên Lão thời Tống viết: "Một ngày trước ngày cưới, hoặc sáng sớm ngày cưới, đem mũ phượng, dải choàng, phấn son đến thôi trang". Đến lúc đón dâu, nhà gái đóng chặt cửa, nhà trai liên tục thổi tấu khúc thôi trang để giục tân nương lên kiệu, đốt pháo thôi trang. "Đào Hoa Phiến - Truyện Ca" của Khổng</P>

<P>Thượng Nhiệm đời Thanh có viết: "<I>Thôi trang diễm cú, nghênh hôn du bích</I>" (Câu lời tốt đẹp giục xuất giá, đón dâu lên xe du bích). Thời xưa xe phụ nữ Trung Quốc ngồi, thùng xe sơn dầu hắc, cho nên gọi là "du bích hương xa".</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Ả thị nữ mặt mày kinh ngạc, lại nghe Đỗ Phương Ninh khẽ thở dài: "Ngươi nên biết chàng ta là một người thông minh, cũng là một người hành sự rất độc đoán, chỉ là tai kiếp hồng phấn quá nhiều. Thay vì để người ta làm khổ, chi bằng để chính ta cho gánh tai</P>

<P>kiếp! Con người của chàng ta, đừng nói gì ta không chịu thẳng thắn cầu khẩn chàng ta</P>

<P>tương trợ, cho dù ta có làm vậy, chàng ta cũng sẽ không muốn làm. Nếu chẳng phải ta không cho phép chàng ta đến Lạc Dương, ba năm trời khổ tâm bày bố cục trường, chàng ta làm sao có thể khăng khăng tìm đến chứ? Hơn nữa còn không quên được ta, khốn đốn không buông bỏ được. Chàng ta nếu không đến, hoạn nạn ta đang đương đầu còn có người ngoài nào trợ giúp được sao?".</P>

<P>Nàng cười tươi sáng như hoa xuân, trong lòng ả thị nữ kia lại như dâng hiện một tảng</P>

<P>băng buốt lạnh. Tảng băng cứa nhè nhẹ lên tim ả, nhưng ngoài mặt ả lại không dám biểu lộ ra. Đỗ Phương Ninh nhìn dòng chữ vơi gầy mà ương ngạnh trên mảnh giấy, mày mi cũng bốc dâng một tí xíu vẻ bất lực. Nàng đâu có muốn bày mưu tính kế với chàng nam tử này, cũng đâu phải không yêu, nhưng sinh trưởng vào thời cuộc này, nàng chỉ có thể dùng phương thức của mình để lôi kéo chàng ta...</P>

<P>Sau đó lại nghe nàng ta trầm tĩnh thốt: "Ngươi giúp ta đi âm thầm điều tra chỗ mai</P>

<P>táng ả Vu Tiệp trên Bắc Mang sơn xem có dị động gì không?". o0o</P>

<P>Bên Vị thủy phía tây nam thành Lạc Dương, gió xuân lan man, vi vu êm đềm. Hàn</P>

<P>Ngạc đứng dưới một cành liễu, mặt mày lại cay đắng ngậm ngùi. Ban Chuy bên cạnh biết</P>

<P>bao lần bồn chồn dậm vó, nhưng chủ nhân của nó lại đang đứng lặng áo não đợi chờ trong gió, đứng bất động. Trong lòng gã đang bứt rứt dày vò: nàng sẽ đến chứ? Hay là không đến? Nếu không đến thì mình thực có thể buông bỏ mà đi sao?</P>

<P>Nguyệt dạ cao lâu, ngôi lầu cao một đêm trăng hôm đó; hoang thôn dã điếm, quán dân</P>

<P>quê một thôn vắng dừng cương năm xưa... Làm sao có thể quên nguyệt dạ cao lâu nàng thổ lộ tình trong? Làm sao có thể quên hoang thôn dã điếm hai mảnh tình đẹp mối.</P>

<P>Phương Ninh, nàng... sao lại vô cớ trộm đi linh dược3? Để trời xanh nước biếc đêm</P>

<P>đêm tỏ lòng... Mình một đời tung hoành lang thang tiêu sái, nhưng nếu giục ngựa ra đi</P>

<P>như vầy, còn có ai chia sẻ với nàng nỗi cô độc đêm đêm dưới trời xanh nước biếc?</P>

<P>Tay Hàn Ngạc với một cành liễu, day day dứt dứt bẻ, lòng cũng đang day day dứt dứt</P>

<P>nghĩ: nàng có đến không? Hay là không đến?</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>3 Xem chú thích (1).</P>

<P> </P>

<P> </P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: