Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

lac duong nu nhi hanh 19 20

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 19</P>

<P align=center>Dục bả nhất huy giang hải khứ1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P align=center>Vu Tiểu Kế dắt Ban Chuy đợi ngoài cửa tây "Hậu Tái môn" của Lạc Dương thành. Sao còn chưa đến? Vu Tiểu Kế lòng bồn chồn bấn loạn. Ngạc ca sao còn chưa đến?</P>

<P>Nó rất lo cho Hàn Ngạc: một mình Hàn Ngạc thực ra có chống đỡ nổi sự hợp lực công</P>

<P>kích của hai đại cao thủ trong "Tử Thần" không? Bên cạnh lại còn có người trong Lạc Dương vương gườm gườm rình rập nữa! Huống hồ Đỗ Phương Ninh luôn khiến cho Hàn đại ca tâm mê ý loạn, lại một dạ chỉ muốn lợi dụng Ngạc ca!</P>

<P align=center>Nghĩ tới Đỗ Phương Ninh, lòng Vu Tiểu Kế càng phiền não, mũi chân đá vào tảng đá</P>

<P>vĩnh viễn có đá cách mấy cũng không động đậy, hoàn toàn không lo mũi giày của mình vốn đã sắp rách toét. Nó không có chút xíu hảo cảm nào với Đỗ Phương Ninh. Tâm tư nó bấn loạn: nếu Hàn đại ca quả có thể đánh lui Tử Thần, bằng vào nghề dụ hoặc mà Đỗ Phương Ninh rành nhất, thêm vào tâm địa mềm yếu của Ngạc ca đối với ả, Ngạc ca có còn đến được không?</P>

<P align=center>--- Hàn Ngạc hôm nay không chịu dẫn nó đi cùng, chỉ kêu nó dắt Ban Chuy ra ngoài</P>

<P>Lạc Dương thành đợi, nếu đến giờ Thân mà gã còn chưa đến thì không cần đợi nữa. Gã giao Ban Chuy cho Vu Tiểu Kế có vẻ cũng có thâm ý, lúc đó gã nói: "Có con ngựa này, sau này lúc ngươi gặp nguy cấp, chỉ cần cưỡi nó phóng đi, xung quanh chẳng có ai rượt kịp ngươi đâu".</P>

<P>Vu Tiểu Kế tâm tư rối loạn, nghĩ tới câu nói đó, không biết tại sao lại có một thứ cảm giác bất tường. Người ra kẻ vào Hậu Tái môn, ô lọng quan quyền lỉnh kỉnh, dân đen lúc nhúc, Vu Tiểu Kế lại đứng nhìn từ tuốt đằng xa, cảm thấy những người những vật đó hoàn toàn không tương quan với nó, người nó quan tâm lại thủy chung chưa xuất hiện.</P>

<P>Đã qua giờ Ngọ một hồi lâu, mặt trời mùa xuân vừa hiển lộ nét gay gắt, Vu Tiểu Kế mới nhìn thấy một con lừa đen lừ đừ đi qua Hậu Tái môn. Trên lưng lừa là một người cao tồng ngồng. Vu Tiểu Kế hoan hô một tiếng, không đợi con lừa đi đến gần, ba chân bốn cẳng chạy tới đón, kêu lên: "Ngạc ca!".</P>

<P>Mặt mày Hàn Ngạc hoàn toàn không có vẻ hưng phấn lúc vung Trường Canh đánh lùi hai đại cao thủ Tử Thần, chỉ còn nét trầm tư sầu muộn. Gã không cạo râu mấy ngày nay, bên trên đôi môi mỏng lún phún râu tơ có mà như không. Vu Tiểu Kế cũng không để ý sắc mặt gã, nhảy tót lên lưng lừa. Con lừa dừng chân, có vẻ chịu không nổi hai người. Vu Tiểu Kế cười nói: "Hại cho tôi lo lắng cả nửa ngày. Ngạc ca, huynh đánh đuổi Tử Thần lão tam và tên Tử Thần Nhất Tinh kia rồi à? Tôi biết huynh làm được mà! Tôi biết huynh làm được mà!".</P>

<P align=center>Nó còn hứng chí hơn cả Hàn Ngạc lúc nãy. Hàn Ngạc vốn không ưa nhất là người ta</P>

<P>tán tụng văn hoa như vậy, nhưng sự bái phục thành tâm thành ý của Tiểu Kế lại luôn làm cho gã cảm động --- Vì nó không coi gã là người ngoài, mà coi gã như một ca ca. Hàn Ngạc từ nhỏ lang thang phiêu bạt khắp nơi, gã ngước đôi mắt ứ đọng phiền muộn nhìn Tiểu Kế quần áo mộc mạc, lòng chợt thấy ấm áp. Gã ôm hông nó, chà chà râu lên mặt nó,</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1  Bài thơ "Tương phó Ngô Hưng đăng Lạc Du nguyên" của Đỗ Mục có hai câu: "<I>Dục bả nhất huy giang</I></P>

<P><I>hải khứ, Lạc Du nguyên thượng vọng Chiêu Lăng</I>". Muốn phất cờ đi Ngô Hưng miền sông biển, lại lên Lạc Du nguyên trông về Chiêu Lăng của Đường Thái tông. Ý biểu lộ tình cảm trung quân ái quốc tác giả muốn viễn chinh dốc sức cho nước nhà, lại bất nhẫn rời kinh, nhìn Chiêu Lăng tưởng nhớ thời hưng thịnh.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>cười nói: "Ngạc ca của ngươi cũng không phải ngon lành gì đâu. Đừng nói gì khác, đắc tội với Tử Thần, thủ lĩnh Du Cửu Khuyết của bọn chúng ta đâu có chọc nổi. May là</P>

<P>người trong Tử Thần đều là kẻ ham giữ thể diện. Bọn chúng đã bị ta làm bẽ mặt một trận, một khi chưa kiếm ta trả đũa, chắc chúng không tìm... nàng để gây phiền hà nữa đâu".</P>

<P>Vu Tiểu Kế mặt mày hưng phấn nhìn gã: "Ngạc ca, huynh kể cho tôi nghe đi, kể cho tôi nghe đi, huynh làm sao đánh bọn chúng chạy dài vậy? Bọn ta... có đi không?".</P>

<P>Hàn Ngạc gật gật đầu: "Đương nhiên là đi".</P>

<P>Không sai, gã đã quyết định --- Người của Lạc Dương vương có tranh chấp gì với</P>

<P>Thành Nam Tính đi nữa, bọn họ vẫn là người cùng một thành, còn có những quy củ và mặt mũi không thể không e dè, đó cũng là cuộc tranh đua hiểm ác âm thầm. Chỉ hy vọng nàng... có thể bình an trọn đời, gã không còn phải chộn rộn trợ giúp. Lạc Dương vương xuất thủ chắc không ỷ lại địa vị cao cả uy thế to tát mà bức bách chẳng kiêng kỵ như Tử Thần. Đối với chiêu số hiểm ác của chúng, Hàn Ngạc có ở lại cũng không có biện pháp gì.</P>

<P>Hai người bọn họ lên đường. Vu Tiểu Kế cứ cười toe toét nhìn Hàn Ngạc. Hàn Ngạc định cưỡi Ban Chuy, Vu Tiểu Kế lại không chịu cưỡi con lừa đen, nó nói: "Ngạc ca, con vật này ương bướng lắm, tôi không điều khiển được".</P>

<P>Hàn Ngạc hỏi: "Vậy ngươi cưỡi ngựa còn ta cưỡi lừa thì sao?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế không đáp, leo xuống lưng lừa, chạy nhanh đến gần Hàn Ngạc, nhón nhảy lên ngựa của Hàn Ngạc, ngồi trước người gã cười nói: "Huynh cũng không cưỡi lừa.</P>

<P>Ngạc ca, con ngựa này tốt hơn nhiều, đi vừa nhanh vừa không dằn xốc, lại không trở</P>

<P>chứng, bọn ta cứ cưỡi chung đi, cũng dễ nói chuyện nữa".</P>

<P>Hàn Ngạc quả cũng không có cách nào từ chối nó. Gã ít quen thân với ai, sống cô độc, thực cũng vì tự biết tính mình một khi ưa thích ai thì sẽ không có cách nào từ chối người đó, như đối với Phương Ninh, như đối với Vu Tiểu Kế.</P>

<P>Không biết sao lòng gã tràn ngập ưu phiền, nhưng thấy nụ cười toe toét của Tiểu Kế</P>

<P>lại cũng vơi bớt phần nhiều. Gã không khỏi nghĩ đến câu nói của ông thánh Khổng: "<I>Con gái và con nít khó nuôi lắm, gần gũi quá thì lờn mặt, cách xa quá thì oán hờn</I>".</P>

<P>Nhưng lúc gã nhớ tới câu nói đó, đầu óc lại ấm áp vô cùng, không có vẻ cảm khái than thở như ông thánh đứng đắn chừng mực... Tình trạng miêu tả trong hai vế cuối thực hay</P>

<P>quá.</P>

<P>Vu Tiểu Kế miệng huyên thuyên không ngưng, bắt Hàn Ngạc phải kể cho nó nghe trận</P>

<P>chiến đối đầu hai nhân vật Tử Thần. Hàn Ngạc vốn ít nói, nói hờ hai ba câu cho qua. Nhưng sự kiệm lời của gã địch không lại tính moi móc tới cội tới căn của Tiểu Kế, cuối cùng Hàn Ngạc phải thở dài, đã đi khỏi thành mấy trăm dặm, chỉ đành nhảy xuống rút trường kiếm im ỉm múa may chiêu số trùng diễn lại một lượt mới coi như xong chuyện.</P>

<P>Vu Tiểu Kế xem đến trợn mắt há mồm. Hàn Ngạc thực không giằng co nổi nữa, sau khi diễn xong lại nhảy lên ngựa, nắm Tiểu Kế đặt lên lưng lừa, giục Ban Chuy chạy trước.</P>

<P>Vu Tiểu Kế đằng sau la "ối ối", thúc lừa đuổi theo, miệng không ngừng nói: "Ngạc ca,</P>

<P>huynh dừng lại đi, huynh dừng lại đi, huynh có thể phụ rẫy một đứa bé côi cút như tôi sao?".</P>

<P>Nó nói nghe thảm thương mà mặt mày lại láu cá ghê gớm. Hàn Ngạc đâu có chạy nhanh, chỉ thúc nhẹ Ban Chuy đi trước con lừa đen mấy trượng, khiến cho Vu Tiểu Kế</P>

<P>phải toàn lực xua lừa, không còn sức để nói chuyện. Kẻ rượt người chạy như vậy, tuy ban</P>

<P>đầu không để ý gì, cuối cùng lại cảm thấy chơi vui. Cả Ban Chuy tựa hồ cũng thấy chủ</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>nhân những tháng ngày qua khó được cơ hội hứng chí, nó đùa bỡn sải vó không chậm mà cũng không nhanh, bao nhiêu mây sầu khói muộn ở Lạc Dương thành u uẩn trong đầu Hàn Ngạc càng lúc càng xa vời.</P>

<P>Chơi đùa như vậy được gần nửa canh giờ, cũng sắp đến Bạch Đọa tửu gia mà Hàn</P>

<P>Ngạc những ngày qua túy lúy cả buổi. Hàn Ngạc biết con lừa kia khó mà chịu đựng phóng chạy như vầy nữa, liền ghìm cương đợi Vu Tiểu Kế từ từ đuổi tới.</P>

<P>Gã ngước đầu, thấy tửu kỳ vàng vọt lất phất chào mời xa xa bên chân núi. Màu vàng sương gió đó không biết sao lại khiến cho tim Hàn Ngạc co thắt, nỗi đắng cay chua chát</P>

<P>bứt rứt trong lòng những ngày qua vừa có trận chiến Tử Thần đè nén lại đã bùng dậy.</P>

<P>Đầu gã tựa như nghe tiếng ngâm nga khàn đục hơi rượu của mình mấy ngày trước:</P>

<P><I>Đối diện nhoẻn cười, xoay mặt ho Biếng lười sinh chứng chẳng cần lo Chỉ có tương tư từng trở bệnh</I></P>

<P><I>Mưa phùn áo mỏng gượng nằm co</I>.</P>

<P>Thương tâm ngày xưa, mê loạn ngày xưa, xót xa ngày xưa, ôn nhu ngày xưa... Biết bao nhiêu mà kể, một tình cảm không thể nào nói rõ được nhất thời lẩn quẩn dày vò đầu óc gã.</P>

<P>Hàn Ngạc chợt cảm thấy khát, quay đầu nói với Tiểu Kế vừa tới: "Tiểu Kế, bọn ta đi</P>

<P>uống chút gì cho thấm cổ đi".</P>

<P>Vu Tiểu Kế vốn rành quan sát nét mặt, thấy gã nói như vậy, nó ngoan ngoãn gật gật</P>

<P>đầu. Con lừa dựa sát Ban Chuy, nó với Hàn Ngạc lỏng dây cương, từ từ đi về phía hàng rượu.</P>

<P>Còn chưa tới, Vu Tiểu Kế phải ngẩn người, thấy trước cửa tửu gia xưa nay hoang</P>

<P>vắng lại tụ tập khá nhiều ngựa xe, ít ra cũng mười mấy chiếc xe ngựa, hai mươi mấy thớt</P>

<P>ngựa. Còn chưa đợi Vu Tiểu Kế định thần, lại đã thấy Hàn Ngạc cau mày, một người ra khỏi cửa quán nghênh đón, vẫn là Khu Tấn. Hắn cười lớn nói: "Hàn huynh, Hàn huynh, tại hạ đợi lâu lắm rồi, tới bây giờ cuối cùng đã đến".</P>

<P>Hắn kêu lớn: "Các vị, các vị, Thái Bạch kiếm khách Hàn huynh đã đến".</P>

<P>Hắn ngóng vào nhà mà kêu. Vừa dứt lời, thấy không ít người ùa ra khỏi quán, cũng hơn ba chục có. Hàn Ngạc cau mày, lại nghe Khu Tấn nói: "Hàn huynh cao thượng khẳng khái, giúp người gặp nạn, đánh đuổi kẻ địch xong là lập tức bỏ đi, không kể công</P>

<P>lao, thực là một hảo nam nhi, rất có phong độ! Nhưng tiểu đệ lại không thể để Hàn huynh</P>

<P>đi khơi khơi như vậy, dễ gì có Hàn huynh đến Lạc Dương, ở đây dù sao ta cũng phải giữ tình địa chủ chứ, đâu thể không lo nâng chén tống tiễn, cứ để Hàn huynh đi không không như vậy cho được? Làm vậy, không chỉ danh gia lớn nhỏ trong Lạc Dương thành oán ta, huynh đệ giang hồ e rằng cũng trách tiểu đệ sao vô tình đến thế, sao lại để lỡ dịp gặp gỡ hiếm có này? Cho nên tuy biết Hàn huynh vốn là đấng cao nhân ẩn sĩ, chuyện phá mất hứng này tiểu đệ vẫn phải làm thôi".</P>

<P>Hắn mở miệng là cười tươi, làm ra vẻ thân thiết thành khẩn, Hàn Ngạc cho dù thích yên thân một mình cũng không thể nhăn nhó bực bội gì hắn. Đám người ra nghênh đón già trẻ gì cũng có, lại nghe Khu Tấn giới thiệu thao thao bất tuyệt: "Hàn huynh, vị này là Triệu lão chấp chưởng môn hộ 'Thái Bình Đao' lừng danh Lạc Dương, vị này là Ngô sư huynh của 'Hà Lạc tiêu cục', vị này là 'Trấn Tháp Thủ' Đồ huynh...". Gã nhớ mặt thực hay, một hơi báo danh hơn ba chục người. Cổ Siêu Trác cũng có mặt trong đám, lại không có ý chen lên. Hàn Ngạc lúc vái trả xã giao với người ta đã thấy hắn, lợi dụng người ta không chú ý, nhìn hắn cười khổ. Cổ Siêu Trác cũng mỉm cười, gật gật đầu với</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>gã, nụ cười đầu môi có vẻ như: ngươi chỉ mong vác gươm đi một vòng, không để nhuốm bụi trần, nào ngờ đến lúc đi còn có người quậy cho mưa gió dậy toàn thành, lọng mão chắn lối hả?</P>

<P align=center>Vu Tiểu Kế thấy người đông, nó không còn thái độ đùa phá với Hàn Ngạc như lúc</P>

<P>bình thường. Nó xuống lừa, tiếp lấy dây cương trong tay Hàn Ngạc, im lặng dẫn Ban Chuy đi an trí, tay chân mặt mày đều rất ngoan ngoãn. Hàn Ngạc đang khổ não đáp trả mọi người, thoáng thấy vẻ đằm thắm của nó, không kềm được cười thầm: không nói thì người ta làm sao biết được đứa bé đó ngày thường đâu có ngoan đến thế? Lòng gã nảy sinh cảm giác hối tiếc, mình thường hay chán ghét giao du với người ta, cảm thấy trên thế gian dù có nhiều cái tốt đẹp, lại đều là vẻ bề ngoài, khách sáo quá, giả dối quá, không</P>

<P>thiết thực quá, nhưng thực ra vẫn có những thứ chân thực, đáng để quý trọng vĩnh viễn đó chứ.</P>

<P>Gã đi sang nắm vai Tiểu Kế, mượn dịp để tránh đám người khách sáo gã không chịu nổi kia, ôm vai nó đi vào hàng rượu. Có người nói: "Đúng là Hàn huynh chuyến này đã</P>

<P>lấy lại chút khẩu khí cho đám huynh đệ . Người trong Tử Thần luôn luôn tự cao tự đại, không coi hào kiệt trong Lạc Dương thành ra gì, bọn tôi nể mặt Hoàng thượng nên nhịn</P>

<P>chúng đã lâu. Hàn huynh đánh chúng chạy có cờ, thực hay quá!".</P>

<P>Nói xong người đó còn vỗ vai Hàn Ngạc nữa. Hàn Ngạc cười cười liếc nhìn hắn, lại là</P>

<P>tên võ sư của tiêu cục gì gì đó trong Lạc Dương thành. Tiểu Kế lén nhìn gã cười lưu manh, Hàn Ngạc nhéo vai nó, miệng xuề xòa: "Không dám không dám, thẹn quá thẹn quá".</P>

<P align=center>Tiểu Kế đau điếng, lại không dám kêu lên, mặt mày càng láu lỉnh, hí hửng được che</P>

<P>đậy chút bí mật chút tâm tư với riêng Hàn Ngạc --- Đời người... đời người thực lắm niềm khoái lạc bé nhỏ, lắm vẻ thân mật nhỏ bé, có thể kiến lập chỉ qua một động tác tí xíu xìu xiu trong bất chợt. Đó là trong đầu hai người có cùng một thế giới nho nhỏ, tuy không</P>

<P>lớn, tuy bé hẹp, nhưng lại là nơi duy nhất hai người có thể phó thác tâm linh để kháng cự</P>

<P>lại ngoại vật kề cận, chút rủ rỉ tầm phào tán láo duy nhất mà hai người âm thầm hợp tác với nhau.</P>

<P>Hàn Ngạc bất lực ngồi xuống, đám đông vào chỗ chén chung rổn rảng, quát tháo gọi rượu. Lại có người nói: "Đời người từ ngàn xưa đã có tình si, chuyện này không phải</P>

<P>dính dấp tới gió trăng. Hàn huynh, Hàn huynh, huynh thực là một người chung tình đó".</P>

<P>Lúc lời nói đó vang lên, ai nấy cũng im phăng phắc. Mọi người đều biết cố sự về Hàn</P>

<P>Ngạc và Phương Ninh, lại không ngờ có người ngang nhiên nhắc tới. Cả đám đang chờ</P>

<P>xem phản ứng của Hàn Ngạc ra sao rồi mới tiếp lời.</P>

<P>Hàn Ngạc bực dọc, thực không thể đáp trả được nữa, nhưng ngoài mặt gã vẫn mỉm cười, cúi đầu nhấm nháp, không nói gì hết. Gã lại cảm thấy cực kỳ chán ghét: vậy là sao? Nói vậy mà không cảm thấy đường đột sao? Tương tư, sầu muộn, bất kể ra sao cũng chỉ</P>

<P>là chuyện của riêng ta, mắc mớ gì phải treo nơi đầu môi chót lưỡi của các người, thành đề</P>

<P>tài cho các người bàn tán, tô vẽ màu mè bôi đông trét tây để tăng hứng khởi cho cuộc sống khô khan cùng quẫn của các người.</P>

<P>Nhưng ngoài miệng gã cũng không nói gì, vì gã biết một khi lắm chuyện sẽ phải lấm bụi trần, bản chất câu chuyện sẽ bị biến đổi. Bất kể người trong chuyện có chân thành</P>

<P>đến đâu, kẻ xung quanh đều chỉ coi đó là một vụ hoạt náo, một chuyện để ngồi lê đôi mách. Trong tai gã tựa hồ lại vang lên lời nói dưới Đổng gia Tửu lâu của Lữ Tam Tài</P>

<P>trước khi y đi, chợt minh bạch Khu Tấn tại sao lại giương cờ gióng trống triệu tập đám</P>

<P>đông đến tiễn gã. Hắn đã thành công mượn sức gã cản không cho Tử Thần xen tay vào</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>chuyện trong Lạc Dương thành, hắn là người của Lạc Dương vương phủ, bây giờ chắc là nhóm không muốn mình ở lại Lạc Dương thành nhất. Cho nên bọn hắn mới tống tiễn rầm rộ như vầy, thậm chí còn lợi dụng mối tình của gã, chụp cái mũ "thanh cao" lên nỗi tương tư nhung nhớ của gã. Đó là muốn ép gã thanh cao đến vĩnh viễn không gặp Phương Ninh nữa, vĩnh viễn không vào Lạc Dương thành nữa.</P>

<P>Nghĩ đến đó, gã không khỏi cau mày: khà khà, Hàn Ngạc... Hàn Ngạc... ngươi tuy</P>

<P>tình bất đắc dĩ, ngẫu nhiên lọt vào mối tình khác thường, một mối tình còn có ẩn tình, nhưng đâu phải để một đời bị người ta nắm cán chứ?</P>

<P align=center>Hàn Ngạc thầm nghĩ: thực ra cái bọn họ gọi là "tình si" có khác gì "gian phu dâm phụ" mà Lữ Tam Tài nói chứ? Nếu có người dùng đạo đức luân lý, phu phụ luân thường</P>

<P>mà nói thẳng, Hàn Ngạc tuy lưng không đẫm ướt mồ hôi, cũng phải rét run thụ giáo ---</P>

<P>Vì gã tuy không cho mối tình này là một sỉ nhục, ít nhiều vẫn gìn giữ phần đạo đức mà gã</P>

<P>tôn trọng xưa nay, phải tôn kính lời nói đó. Còn những kẻ kia có dùng hai chữ "tình si" bình phẩm đến đâu đi nữa, cũng đâu có khác bốn chữ "gian phu dâm phụ". Hàn Ngạc chỉ biết cười khổ, hoàn toàn không tôn kính chút nào. Vì gã biết những lời bình đó chỉ xuất phát từ lợi ích trước mắt của chúng --- Thực sự mà nói, đối với đại đa số kẻ trong vòng công danh lợi lộc, trên thế gian này làm gì có cái gọi là đạo đức? Đạo đức bất quá là vũ khí có thể dùng để tán tụng người giúp cho chúng được lợi, để đả kích người tranh giành lợi lộc với chúng mà thôi. Lời tán tụng đầu môi chót lưỡi như vậy có thể biến đổi theo thời. Cho nên đậy nắp quan tài rồi hãy định luận --- vì chỉ có người chết mới không còn tranh giành lợi ích với người còn sống nữa. Cũng chỉ có người chết mới có thể trông mong thu hoạch được chút công bằng lẽ phải mà người sống vĩnh viễn không thể đạt được.</P>

<P>Khu Tấn không chịu để không khí im lặng ngượng ngùng, liền cười nói tiếp lời: "Cái</P>

<P>khó làm nhất là Hàn huynh trọng tình không để lễ nghi gò bó. Sự khẳng khái cao thượng đó người đời sao bì cho được. Nào nào, đừng nói những chuyện phiền lòng nữa, mọi người cùng cạn chén, mọi người cùng cạn chén".</P>

<P>Người ngồi chật quán liền nâng chén. Hàn Ngạc thấy không có ai chú ý, dõi mắt ra</P>

<P>ngoài cửa. Bên ngoài là đường trần hun hút, là đất rộng trời cao, cả một đất trời. Gã thầm nghĩ: bất tất phải dùng cái "cương danh vọng" mà trói buộc ta! Hàn Ngạc ta muốn đi thì tự mình đi, muốn đến thì chẳng có gì ngăn cản được, lúc nên đến vẫn sẽ đến! Bởi đây là chuyện của một mình ta, ta vốn không cần phải diễn xuất một vở "tình cảm đau thương" xứng hợp trong mắt các người.</P>

<P align=center>Nhìn đất trời, lòng gã chợt có một niềm cảm khái cao vời, đây là --- <I>dục bả nhất huy</I></P>

<P><I>giang hải khứ</I>...</P>

<P>--- Muốn dong cờ đi xa!</P>

<P>Gã thầm thét lên trong bụng. Gã muốn một mình một ngựa, phất ngọn cờ tuy trải bao sương gió mà vẫn đứng thẳng kia, thét lớn, tự do rong ruổi, đem dục vọng và khổ niệm của mình phóng xa, chạy xa, hoàn toàn bất chấp bụi trần đường đời che lấp mặt mũi.</P>

<P>--- <I>Dục bả nhất huy giang hải khứ</I>!</P>

<P>---- Con ngựa, lá cờ, dục vọng, trông mong, bôn tẩu...</P>

<P>Quay mặt lại, người ngồi đầy quán không ai chú ý đến gã, chỉ có Tiểu Kế. Lại cũng là</P>

<P>trái tim mẫn cảm của Tiểu Kế đã cảm nhận được ý niềm băng giá trong lòng gã. Nó có hơi lo lắng, có hơi... ngưỡng mộ nhìn gã.</P>

<P>Ánh mắt Hàn Ngạc chợt ấm nồng, ừ, nhân thế vẫn là nhân thế, Tiểu Kế về sau sẽ ở</P>

<P>bên cạnh mình. Nói gì thì nói, Vu Tiệp trước khi chết đã phó thác nó cho mình. Gã muốn</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>cho nó một sự tự do không phải hoàn toàn chẳng chút khoái lạc như mình --- Tự do không khoái lạc thì có ích gì chứ? Gã phải đem hết những ngọt thơm trong nhân thế cho nó hưởng dụng. Đâu có sợ giả tạo gì, khoái lạc trong nhân thế cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.</P>

<P>Vì vậy, gã còn phải giao thiệp với thế giới này. Hàn Ngạc không còn cau mày, mỉm</P>

<P>cười cạn chén với người ta, để sự tự do kia khốn khổ gào thét trong đầu gã. Gã còn phải gìn giữ an toàn và một trật tự ổn định cho Tiểu Kế. Gã hy vọng sau này nó có thể sống khoái lạc.</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 20</P>

<P align=center>Dữ nhân vô ái diệc vô sân1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Lợi đại phu tay cầm một vò rượu. Vị rượu cực đắng, tựa như không phải để người ta cảm thấy khoái lạc.</P>

<P>--- Hàn Ngạc cuối cùng đã đi ra khỏi hàng rượu, thoát khỏi những trói buộc câu thúc</P>

<P>xã giao, đã đi được một dặm đường, đụng phải y lúc đi qua một khu rừng tùng.</P>

<P>Lợi đại phu nói rất ngắn gọn: "Ta muốn tiễn ngươi".</P>

<P>Y không nói tại sao không bắt chước đi chung với đám người kia để đưa tiễn. "Vì cái lần ngươi xuất kiếm bên Thiên Tân kiều".</P>

<P>Y không giải thích tại sao lần xuất kiếm đó lại khiến cho y cảm thấy đáng để đưa tiễn. Hàn Ngạc liếc nhìn y, thấy sắc mặt y trắng tái, ngón tay rất dài, nhưng rất ổn định, tựa</P>

<P>hồ nối liền với thân thể chứ không có gân khớp.</P>

<P>Hàn Ngạc không xuống ngựa, vì Lợi đại phu ra dấu gã bất tất phải xuống ngựa, chỉ</P>

<P>muốn một ngồi trên ngựa, một đứng bên dưới nói vài câu ngắn ngủi là được rồi.</P>

<P>Y nói tiếp: "Ta từng gặp mặt Thái Ất lão nhân".</P>

<P>"Mang ơn ông ta, đã thụ giáo được rất nhiều sự". "Nhưng ta tiễn ngươi không phải vì sư phụ ngươi".</P>

<P>Y không cười, có vẻ chỉ lo trần tình: "Ta tiễn ngươi là vì một kiếm hồi sáng sớm, kiếm ý rõ ràng là '<I>Giang thượng sa âu lược thủy phân</I>' của Thái Ất thượng nhân nhàn du giang</P>

<P>hồ năm xưa. Lâu lắm rồi, ta đâu có ngờ trên thế gian còn có người không dựa vào võ thuật để đánh đổi công danh sự nghiệp, quan chức quyền thế, đã luyện thành một kiếm</P>

<P>đó. Ngoài ra, ta tìm ngươi còn có một chút chuyện nhỏ".</P>

<P>Mục quang của y chằm chặp nhìn gã: "Ngươi có bệnh".</P>

<P>Ánh mắt của y nhìn thẳng lên mặt Hàn Ngạc: "Nơi tuổi trẻ không nên đi tại sao lại cứ đi vậy? Ngươi vì vụ án Vu Tự Vọng, có phải đã từng đi qua Bắc Mang sơn?".</P>

<P>Hàn Ngạc gật gật đầu. Gã vốn không phải là người nói nhiều, huống hồ Lợi đại phu vốn không cho gã cơ hội nói.</P>

<P>"Ngươi có phải đã gặp nữ nhân nào đó trên núi?".</P>

<P>Hàn Ngạc nhíu mày, nữ nhân? --- Trên Bắc Mang sơn, quỷ không đầu... tim gã giật</P>

<P>thót: lẽ nào thực là A Xu?</P>

<P>Lợi đại phu không nhìn gã nữa, tựa như đã xem bệnh xong, bất tất phải nhìn nữa: "Đôi</P>

<P>mày ngươi nặng trịch, ẩn màu xanh sẫm, nếu lão nhân ta đoán không sai, ngươi đã trúng</P>

<P> </P>

<P>1  Bài thơ "Thất Đề - nhị thủ" của Tô Mạn Thù có hai câu "<I>Vũ lạp yên thoa quy khứ dã, dữ nhân vô ái diệc vô sân</I>" (Lấy mưa làm nón, lấy khói làm áo tơi mà về, không còn yêu cũng không còn hờn người nữa). Tô Mạn Thù sinh năm 1884, mẹ ông người Nhật, cha người Trung Quốc. Ông là tác gia - thi nhân - phiên dịch gia cùng thời với Lỗ Tấn. Ông từng phiên dịch tuyển tập thơ Byron và tác phẩm "Những người khốn khổ" của Victor Hugo, lúc đó (đầu thế kỷ XX) đã khiến cho dịch đàn đương thời dậy sóng. Năm mười lăm tuổi, Tô Mạn Thù theo người anh họ sang Nhật Bản học, yêu một cô nương người Nhật tên Cúc Tử. Nhưng mối tình của họ lại bị Tô gia phản đối kịch liệt. Bác của Tô Mạn Thù biết chuyện, mắng chửi Tô Mạn Thù làm bại hoại thanh danh Tô gia, đi hỏi tội cha mẹ Cúc Tử. Cha mẹ Cúc Tử nổi giận, đánh Cúc Tử trước mặt mọi người, kết quả Cúc Tử nhảy xuống biển tự tử. Sau này ông xuất gia, bắt đầu cuộc đời gió mưa phiêu bạt. Ông là một tình tăng, từng lấy mối tình đầu với Cúc Tử làm đề tài sáng tác tiểu thuyết tình ái "Đoạn Hồng Linh Nhạn Ký". Ông đã từng vì sự bất hạnh trong tình ái mà quyến luyến chốn thanh lâu, nhưng ông lại có thể giữ thân trong sạch, giữ khoảng cách với các cô gái lầu xanh. Sau khi ông qua đời năm 1918, được chôn ở Tây Linh Kiều, đối diện với mộ của Giang Nam danh kỹ Tô Tiểu Tiểu.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>trùng độc. Thứ trùng độc đó tên là 'A Đổ'. Nếu ngươi ham bạc tiền, sau này gặp bạc tiền thì nó phát, Đổ nhập vào phế phủ; nếu ngươi trọng tình, sau này gặp tình nó sẽ phát, Đổ nhập vào tâm can. Đây có lẽ là loại trùng độc khó trị nhất".</P>

<P>Y nói một mạch, nhíu nhíu mày, hoàn toàn chìm đắm vào y thuật của y. Hàn Ngạc lại</P>

<P>ngây người, không thể nào --- Gã không phải không tin lời của Lợi đại phu, mà là... nữ tử đó... nếu là A Xu... tuyệt tuyệt đối đối không thể nào hạ trùng độc với gã. Trên thế gian này, tất cả mọi nữ nhân khác đều có thể hạ trùng độc với gã... Gã đờ đẫn... nghĩ đến Phương Ninh... nhưng A Xu tuyệt đối không có lý do.</P>

<P>Gã đột nhiên "a" lên một tiếng, nhớ tới một người khác: người mình xưa nay không hợp, cũng chưa từng thực sự đối diện.</P>

<P>--- Nếu không phải là A Xu, nàng ta là... A Thù? <I>Đại Xu Tiểu Thù lạc ngọc bàn</I><I>2</I>, hình dáng và thanh âm của hai nàng đều như nhau, cả cái tên đọc lên cũng vậy, nếu là A Thù</P>

<P>muội muội song sinh của A Xu thì sao? Mình hình như có đắc tội với nàng ta. Nhưng biết bao nhiêu năm qua rồi, nàng ta vẫn còn hận sao?</P>

<P>Đầu óc Hàn Ngạc nhất thời mơ hồ nghi hoặc. Lợi đại phu mặt mày có vẻ rầu rĩ, cuối cùng thở dài thốt: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn hoàn toàn không có cách để bắt 'A</P>

<P>Đổ'. Vì vậy người hạ trùng rõ ràng đã dùng cách cầm bắt trái tim. Thuật 'Tâm Trùng'</P>

<P>này lại là trò cầm giữ của bọn con gái, ta cũng không có cách nào trị. Trừ phi ta có thể bắt</P>

<P>ả, mà có bắt được, nếu không hóa giải tâm ma trong tim ả, có giết ả cũng vô dụng".</P>

<P>Y ngước nhìn: "Cho nên ngươi uống chén rượu này cho ta".</P>

<P>Nói xong, y lấy một cái chén màu lục sẫm, đựng chất lỏng đặc dính, nhìn giống như loại rượu nhớt nhợt. Hàn Ngạc không khỏi cau mày, nhưng gã biết gặp phải người như Lợi đại phu, chỉ cần y chấm mình, một khi là bệnh y muốn trị, mình không uống thì y cũng bóp mũi mình bắt mình nuốt.</P>

<P>Lợi đại phu thấy gã cơ hồ tự bóp mũi uống chén rượu cho trôi, mặt mới có vẻ mãn nguyện, lẩm bẩm: "Thứ rượu đó có thể bảo vệ ngươi một năm. Sau này nếu tim gan có gì khó chịu, ngươi cứ đến tìm ta. Nhưng ta cũng không thấy có biện pháp gì hết. Ngươi tốt hơn hết là tìm cô gái đã hạ trùng, tìm cách để ả ta giải nó cho ngươi. Ả ta thế nào cũng có tình với ngươi, nếu nói vậy, thực ra cũng đơn giản thôi, ngươi chỉ cần... làm với ả một lần, thứ trùng đó sẽ tự nhiên không giải mà coi như giải".</P>

<P>Y tựa như hoàn toàn không thông hiểu chỗ ảo diệu rắc rối của yêu đương lãng mạn, liếc nhìn Hàn Ngạc: "Với công phu của ngươi, chuyện đó chắc cũng không khó".</P>

<P>Hàn Ngạc cho dù tính khí phóng khoáng, nghe vậy cũng không khỏi tròn mắt cười khổ</P>

<P>--- Gì đây, Lợi đại phu này xem ra chỉ tinh thông y đạo của y, lẽ nào chuyện như vậy mà</P>

<P>đối với y cũng chỉ là vấn đề bé nhỏ trên phương diện y thuật thôi, hoàn toàn không liên can gì đến... đạo đức lễ pháp, tình cảm vun vén đôi bên hay sao?</P>

<P>Gã đang định hỏi kỹ, nhưng còn có Tiểu Kế kề bên. Cho dù không có Tiểu Kế, e là gã cũng phải hỏi một cách ngượng nghịu. Lợi đại phu lại chăm chú nhìn gã vài lượt, lên</P>

<P>tiếng: "Tự do... tự tại... Đáng tiếc... đáng tiếc!".</P>

<P>Hàn Ngạc không hiểu y nói gì, lại thấy y thoái lui. Y lui mình thực nhanh, chỉ nghe</P>

<P>tiếng nói của y vọng lại từ đằng xa: "Đáng tiếc ta vì lời hứa năm xưa mà lọt thân vào vương phủ, không có cách nào tự do tự tại chu du sông biển như ngươi".</P>

<P>Hàn Ngạc chỉ kịp cười khổ: tự tại...?</P>

<P>Tiểu Kế nói: "Ngạc ca, bọn ta bây giờ đi được rồi chứ?".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>2  Xuất xứ từ câu "<I>Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn</I>" (những hạt châu rơi trên mâm ngọc --- ý nói thanh âm cực kỳ vui tai) trong bài "Tỳ Bà Hành" của Bạch Cư Dị.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Hàn Ngạc giật cương: "Không sai".</P>

<P>Vu Tiểu Kế hỏi: "Ngạc ca, vậy sau này huynh định làm gì?".</P>

<P>Nó ngại không hỏi kỹ, chỉ hàm hồ hỏi một câu như vậy.</P>

<P>Hàn Ngạc đáp: "Trước hết nghỉ ngơi đã, dạy ngươi công phu, sau đó lại đi lo liễu kết</P>

<P>đại sự mà tỷ tỷ ngươi phó thác".</P>

<P>"Về sau, <I>dữ nhân vô ái diệc vô sân</I>, là câu đó, không còn yêu cũng không còn hờn</P>

<P>người ta nữa".</P>

<P>Tiểu Kế còn ngồi trên ngựa của gã, Hàn Ngạc miễn cưỡng cười nói: "Đi cưỡi con lừa</P>

<P>của ngươi đi. Ngươi không thương con ngựa này, ta lại thương đó".</P>

<P>Vu Tiểu Kế nghe lời gã nhảy xuống, cưỡi lừa đi theo. Nó lại bỗng "ối" lên một tiếng.</P>

<P>Nó chỉ đằng sau Hàn Ngạc. Hàn Ngạc xoay mình, thấy dưới yên ngựa lộ ra một góc vàng. Gã ngạc nhiên, rút ra xem, sau đó đầu như bị sét đánh. Đó là một cái khăn tay lụa. Khăn tay mềm mại, hơi cũ, bên trên có thêu hình đuôi phượng. Phương Ninh... Phương Ninh... nàng đến hồi nào vậy? Có phải thừa lúc ta còn trong quán rượu, để lại vật này dưới yên ngựa mà không ai phát giác?</P>

<P>Trên khăn tay lại không có chữ nào, chắc Phương Ninh có đến mà lại không có gì để</P>

<P>nói. Hàn Ngạc mặt mày khổ não: nàng còn muốn dùng mối tình này trói buộc ta bao lâu nữa? Lẽ nào... kiếp trước ta nợ nàng, đời này chưa hoàn trả đủ? Bao ưu sầu cô khổ, bao đêm không chợp mắt được chút nào, vẫn trả chưa đủ sao?</P>

<P>Lòng gã bồi hồi bối rối, vụt siết chặt tay, chiếc khăn tay tan nát trong lòng bàn tay gã,</P>

<P>rơi lất phất xuống đất, sau đó gã giật cương, phi ngựa như bay.</P>

<P>Bọn họ lại không chú ý một tiếng thở dài nhè nhẹ phát ra trong khu rừng xa xa sau</P>

<P>lưng. Tiếng thở dài đã dứt lặng một hồi thực lâu, trong rừng mới có một chiếc du bích hương xa3  đi ra, bụi đường lơ thơ, quẹo về Lạc Dương thành.</P>

<P>Tiểu Kế thúc lừa đuổi theo sau Hàn Ngạc, nó nghĩ đến thần tình trên mặt Ngạc ca, nghĩ đến câu gã nói: <I>dữ nhân vô ái diệc vô sân</I>. Gã có làm được không? Gã có thể nào</P>

<P>làm được không? Khổ một cái gã là một nam nhi đầy huyết tính.</P>

<P>Tiểu Kế chợt ngẩng đầu, gương mặt bé nhỏ lấm tấm bụi đường hiển lộ dáng vẻ kiên</P>

<P>quyết: bất kể là sao, bất kể nữ tử kia có đeo đuổi thế nào, bất kể Ngạc ca có sầu muộn đến</P>

<P>đâu, vẫn sẽ có một ngày nó giúp Ngạc ca được hạnh phúc khoái lạc.</P>

<P>--- Đúng! Phải, nó muốn gã được khoái lạc.</P>

<P> </P>

<P align=center><B>Hết quyển I</B></P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>3  Xem chú thích (2) chương 10.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Tóm tắt các hồi truyện quyển I: <I>T</I><I>hiên Tân kiều thượng vô nhân thức Thất thập tam ông đán mộ thân</I></P>

<P><I>H</I><I>ọa đồ tỉnh thức xuân phong diện Phượng lâu ninh phụ mỹ nhân ân Oa ngưu giác trung tranh hà sự Thạch hỏa quang trung ký thử thân Khán tự bình thường tối kỳ quật</I></P>

<P><I>T</I><I>hành như dung dịch khước gian tân Ban Chuy chỉ hệ thùy dương ngạn Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm</I></P>

<P><I>Y thượng chinh trần tạp tửu ngân Hoàng kim bất đa giao bất thâm Tra thông Bích Hãn vô đa lộ</I></P>

<P><I>T</I><I>hổ thực hàn hoa hựu thử phần Toàn kiến y quan tựu Đông thị Hốt di cung kiếm bất Tây tuần</I></P>

<P><I>L</I><I>âu trung uy phượng khuynh quan thính</I></P>

<P><I>G</I><I>i</I><I>ang thượng sa âu lược thủy phân</I></P>

<P><I>D</I><I>ục bả nhất huy giang hải khứ</I></P>

<P><I>D</I><I>ữ nhân vô ái diệc vô sân.</I></P>

<P><BR clear=all> </P>

<P> </P>

<P><I>B</I><I>ơ vơ thành Lạc chẳng quen ai Hồn lão theo chân ngõ Luân Hồi Bần thần bút vẽ người trong mộng Lời hứa lầu son vướng một đời Chia năm xẻ bảy vòng danh lợi Tuốt kiếm sao băng tỏa núi đồi</I></P>

<P><I>Mộ phần bóng quỷ mời đưa lối</I></P>

<P><I>Tr</I><I>a án nào hay phá lứa đôi</I></P>

<P><I>H</I><I>ẹ</I><I>n nàng lìa bỏ khuôn phàm tục Thiếp nặng nợ trần khó thả trôi Rượu mềm môi miệng lòng dưng hụt Vàng chói mắt mi nghĩa há vơi</I></P>

<P><I>B</I><I>âng khuâng sải vó sao đi thoát</I></P>

<P><I>Khói lạnh tình thâm nhụy đỏ phơi</I></P>

<P><I>Tr</I><I>anh giành chém giết không ngưng nghỉ</I></P>

<P><I>Sai đúng dở hay chỉ nhất thời Trót yêu cất giọng lần sau chót Tung cánh hùng anh phút cuối thôi Phủi tay dong ruổi đường thiên lý Còn chút hờn thương gửi đất trời.</I></P>

<P> </P></P>

<P> </P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: