Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

lac duong nu nhi hanh 16-18

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 16</P>

<P align=center>Hốt di cung kiếm bất tây tuần1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Huyết quang nhoáng hiện, đám đông nhất thời ùa lên, cũng không biết bọn họ tranh nhau xem cái gì. Hàn Ngạc đứng gần tuốt đằng sau, chỗ đứng thưa thớt hẳn. Gã trầm giọng: "Còn muốn xem nữa không?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế lắc đầu nguầy nguậy: "Không xem". Hàn Ngạc cũng không đỡ nó xuống, một tay dắt ngựa, thân hình lấn ra ngoài, lần theo vệ đường đi về phía "Hậu Tái môn". Người tuy vẫn còn đông, nhưng đã có khe hở, không chặn nỗi gã ngấm ngầm vận lực gạt nhẹ, vẹt được làn sóng người tránh đường, thồ Vu Tiểu Kế dắt ngựa thoát ra khỏi dòng người cuồn cuộn, lại nhắm hướng tây thẳng tiến.</P>

<P>Đi đến cửa thành, Hàn Ngạc nhìn ba chữ "Hậu Tái môn", thầm cười mỉa: văn chương cửa quan chi cho lắm! Nói "<I>Quân tử dĩ hậu đức tái vật</I>"2  gì chứ? Đám quân tử kia vốn dùng chém giết để "tái vật", để nâng đỡ vạn vật, để gánh vác trọng nhiệm đó mà! Gã tâm tình đang chán ngán, Vu Tiểu Kế bụng dạ cũng không dễ chịu gì. Ra khỏi cửa thành, Hàn Ngạc cùng Vu Tiểu Kế lên ngựa, chậm rãi đi về hướng tây.</P>

<P>Một hồi lâu sau, Vu Tiểu Kế mới định thần khỏi trận mưa máu vừa rồi, khẽ than: "Trong Lạc Dương thành cũng lâu rồi không có vụ tịch thu tài sản xử trảm toàn gia như vậy. Đám đông kia cuối cùng lại có cái để dòm ngó để râm ran".</P>

<P align=center>Nó tuy là một đứa bé, chứng kiến đại sự như vậy, miệng cũng có ý vị buồn tủi đường</P>

<P>đời.</P>

<P>Hàn Ngạc im lặng, một hồi lâu sau mới hỏi: "Tiểu Kế, ngươi muốn học kiếm không?".</P>

<P>Vu Tiểu Kế vụt phấn chấn tinh thần, vui mừng đáp: "Muốn học! Hàn đại ca, huynh dạy tôi hả? Nếu huynh dạy thì tôi học. Tôi muốn học '<I>Thạch hỏa quang trung ký thử thân</I>'".</P>

<P align=center>Hàn Ngạc cười khổ: giây phút sao xẹt chớp nhoáng, thân này ký gửi được gì? Gã xoa</P>

<P>trán Tiểu Kế nhè nhẹ: "Ngươi học kiếm là muốn học để tịch thu tài sản xử trảm toàn gia người khác? Hay là giống như Hàn đại ca ngươi, chỉ có thể tụ thủ đứng nhìn?". Lời nó</P>

<P>của gã tràn ngập hơi hướm tự nhạo, Tiểu Kế tuổi còn nhỏ, không nhận ra được. Nó vui vẻ</P>

<P>nói: "Tôi muốn học được kiếm thuật như Hàn đại ca, gặp phải chuyện như vầy, tôi muốn</P>

<P>điều tra tử tế, xem thực ra là oan hay không oan. Nếu không oan, tôi muốn trông cậy vào kiếm để cứu trợ".</P>

<P>Trong mắt tuôn trào ánh sáng cuồng nhiệt chỉ tồn tại ở tuổi thiếu niên, tựa như nó</P>

<P>đang tưởng tượng đến hình ảnh nó trượng kiếm giang hồ, lo liệu hết mọi chuyện bất bình</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1  "<I>H</I><I>ốt di cung kiếm bất tây tuần</I>" (Chợt bỏ lại cung kiếm không tuần phòng phía tây nữa) là câu tiếp sau câu "<I>Toàn kiến y quan tựu Đông thị</I>" {xem chú thích (1) chương 15) trong bài "Hà Hoàng" của Đỗ Mục. "Cung kiếm tây tuần" ý nói đế quốc dùng võ công trấn định biên phòng. "Bất tây tuần" nghĩa là không đoái nghĩ lo lắng đến chuyện biên phòng. Sách "Thủy Kinh Chú - Hà Thủy" có viết: "Trên Kiều sơn ở huyện Dương Chu có mộ Hoàng đế. Vua băng hà, chỉ còn để lại cung kiếm". Sách "Đường Hội Yếu" viết: Hiến tông băng hà tháng 1 năm Nguyên Hòa thứ mười lăm, bốn mươi ba tuổi. Câu thơ này nhắc việc lúc Hiến tông Lý Thuần xem địa đồ, từng cảm thán khu vực Hà Hoàng bị thất hãm, có ý tưởng muốn khôi phục lại vùng đất đã mất, nhưng chưa kịp tây chinh lại đã qua đời.</P>

<P>2  "Dịch Kinh" có quẻ Khôn, "Đại Tượng" rằng: "<I>Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật</I>" (Khí thế của mặt đất dày chắc hòa thuận, người quân tử nên xây đắp đức hạnh, đủ để nâng đỡ vạn vật). Ý chỉ người đạo đức cao thượng có thể gánh vác nhiệm vụ trọng đại.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>bất hạnh của thiên hạ. "Cho dù không oan, trước tiên tôi vẫn muốn cứu mấy đứa bé. Ai phạm tội thì người đó gánh tội, bất kể ra sao, người lớn làm sai, bé con đâu có gì sai? Tôi không để bọn họ giết những đứa bé".</P>

<P>Bàn tay cầm cương của Hàn Ngạc chợt siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.</P>

<P>Phải, mấy đứa trẻ kia có lầm lỗi gì chứ? Gã biết Tiểu Kế đâu phải muốn châm chích mình, kẻ lầm lỗi không phải là Tiểu Kế, mà là mình, là mình thiếu dũng khí trượng kiếm cứu người. Đường đời này, kẻ chỉ lo cho một mình mình như mình có đúng hay không? Nhưng... cứu thì làm sao cứu? Thị phi trên thế gian vốn đâu phải có thể quyết đoán một cách giản đơn như vậy. Trẻ nít có lầm lỗi gì? --- Gã cũng đã từng thấy không ít trẻ nhỏ con nhà quyền quý ỷ thế hà hiếp người ta. Lúc chúng nó khinh khi lấn át, mặt mày rờ rỡ vẻ khoái trá tàn nhẫn, đâu thua kém gì người lớn. Gã nhớ tới thời thơ ấu của gã, lòng thoáng xót xa. Gã không đủ sức mổ xẻ mọi đúng sai trên thế gian, gã chỉ muốn bỏ đi.</P>

<P>Ngựa lại đi được thêm một đoạn đường, Vu Tiểu Kế vẫn hứng chí không thôi, nó nói: "Hàn đại ca, huynh cho tôi đụng vào kiếm của huynh lần nữa được không? Tôi lại muốn xem cái chuôi kiếm, muốn cầm nó. Phải bao lâu nữa tôi mới có 'Trường Canh' của riêng tôi đây?".</P>

<P>Hàn Ngạc mỉm cười gật đầu, Tiểu Kế thòng tay xuống bên hông yên ngựa chỗ Hàn Ngạc hay treo kiếm. Vừa mò tới, mặt mày nó biến sắc --- Tay nó chạm vào chỗ trống không. Nó hoang mang hỏi: "Ngạc ca, kiếm của huynh đâu?".</P>

<P>Hàn Ngạc vụt cúi đầu, kiếm quả nhiên không có giắt bên hông yên. Từ khi nắm giữ</P>

<P>Trường Canh đến nay, gã chưa từng để nó phân ly. Kiếm của gã đâu?".</P>

<P>Tim gã bỗng đau xót: Hàn Ngạc ơi Hàn Ngạc, lẽ nào ngươi lại mê muội yếu đuối đến</P>

<P>thế? Cả kiếm cũng quăng mất?</P>

<P>Gã vỗ đầu, tới giờ mới nhớ thanh kiếm còn để trong Lạc Dương thành.</P>

<P>Hàn Ngạc kéo dây cương, ngựa dừng chân --- Không trách con ngựa hôm nay có vẻ khác lạ, nó cũng cảm thấy thanh kiếm đáng lẽ phải treo bên hông nó không còn đó. Hàn Ngạc ơi Hàn Ngạc, thì ra lòng ngươi rõ ràng nói muốn đi, nhưng... kiếm của ngươi lại đâu muốn đi...</P>

<P align=center>o0o</P>

<P align=center>Trường Canh trong bọc vải lam còn đặt thẳng thớm trên án bên song cửa trong lữ xá.</P>

<P>Điếm tiểu nhị cười nói: "Đại gia quả nhiên lại về đến. Lúc tôi thu dọn phòng, biết ngài sẽ về mà. Ngài để quên đồ, may là quán bọn tôi làm ăn trung thực có tiếng cả trăm năm rồi. Khách nhân, bọc vải của ngài tôi không động đến một chút xíu nào".</P>

<P align=center>Hàn Ngạc thở phào, trân trọng cầm thanh kiếm như đã lâu rồi mới được gặp lại, móc</P>

<P>chút bạc vụn thưởng điếm tiểu nhị, hắn tươi cười cảm tạ rồi lui ra. Tiểu Kế lại nói: "Ngạc ca, trên bàn có một tờ giấy kìa".</P>

<P align=center>Hàn Ngạc ngẩn người, cầm tờ giấy mở ra xem, thần sắc lại thêm bàng hoàng. Trên tờ</P>

<P>giấy không có chữ, lại có vẽ hình. Hình vẽ lại là một cây cung không có mũi tên đang</P>

<P>căng dây, tựa hồ đang đợi bắn ra. Mục tiêu lại không phải là người, trong hình cũng không có người, mà mục tiêu lại là một dải dây.</P>

<P>Đó là một dải dây xanh uyển chuyển xoáy vòng trên bìa giấy. Cung vẽ mực đen đậm nét, hình dáng thần thái sung túc. Dải dây màu xanh uốn vòng ngoằn ngoèo, như chuyển</P>

<P>động ngay trên giấy. Tiểu Kế cả kinh: "Đây là nét bút của Dư cô cô".</P>

<P align=center>Dư cô cô sao lại chia màu ra như vậy? Cô ta không phải người mù sao? Tại sao cô ta</P>

<P>còn vẽ được? Ý niệm đó chỉ thoáng qua đầu Hàn Ngạc, lập tức bị tâm tư khác thay thế.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Vu Tiểu Kế ngước lên liếc nhìn Hàn Ngạc, thấp giọng: "Dải dây này không biết có phải</P>

<P>đại biểu cho... Đỗ Phương Ninh?".</P>

<P>Ý lời của nó ngập ngừng, cổ họng còn nhỏ chưa đổi giọng thấp thoáng tiếng thở dài khe khẽ. Nó cũng biết việc Hàn Ngạc không ngờ lại quên luôn cả kiếm có hàm nghĩa gì. Nó không biết lần quay lại này Hàn Ngạc sẽ bị cầm chân bao lâu. Thực ra là một đứa trẻ, nó không phải như tỷ tỷ của nó từng trải mối thù toàn tộc. Báo thù hay không báo thù đối với nó mà nói, đâu phải là việc quan trọng hàng đầu. Nó chỉ muốn cùng Hàn Ngạc rời xa Lạc Dương, bế môn học kiếm, chỉ cần được ở bên cạnh Hàn đại ca --- không, Ngạc ca, nó đã đổi cách xưng hô với Hàn Ngạc thành Ngạc ca --- nó cảm thấy tự tin và vui sướng</P>

<P>lắm.</P>

<P>Nhưng lúc chứng kiến Lư Thị lang bị tịch thu tài sản xử trảm toàn gia, nó thấy Hàn Ngạc biến sắc mặt, nó cũng biết trong lòng gã lúc đó đang nghĩ gì. Người đó nghe nói là môn hạ của Thành Nam Tính, bây giờ Dư cô cô lại để lại một bức tranh... Nó nghi hoặc ngước nhìn Hàn Ngạc. Ngạc ca --- huynh có thực sự đi khỏi được Lạc Dương thành mà huynh ngẫu nhiên tìm tới rồi lại lún sâu đến như vầy không? Cho dù đi khỏi Lạc Dương tường thành bao bọc này, có đi ra khỏi Lạc Dương trong lòng huynh không?</P>

<P>Nó chỉ muốn gã thư giãn tâm thần một chút, thấp giọng: "Ngạc ca, Dư cô cô nhất định có ghé qua. Cô ta thấy huynh bỏ quên kiếm, nhất định cho là huynh sẽ về lại. Cho nên cô ta mới để lá thư cảnh báo. Cô ta cũng không muốn huynh sau này hối hận trọn đời, vì vậy đem tin tức điều tra được báo cho huynh biết. Có điều cây cung đó không biết đại biểu</P>

<P>cái gì?".</P>

<P>Hàn Ngạc ngẩng lên, đanh giọng: "Tử Thần Nhất Tinh".</P>

<P>--- Dư cô cô đã từng nói cả Tử Thần cũng bị lôi cuốn vào vòng ân oán này. Bọn chúng nhất định nhắm vào Phương Ninh xuất thủ. Vật Vu Tự Vọng để lại mà Lợi đại phu ban đầu đoạt được vốn là vật bọn chúng muốn lấy, mà bọn chúng lại nhất quyết không muốn để vật đó lọt vào tay "Thành Nam Tính", mới dẫn tới "Tử Thần Nhất Tinh" bức bách Phương Ninh.</P>

<P>Nghĩ đến đó, Hàn Ngạc cũng minh bạch giọng điệu của Cổ Siêu Trác hôm rồi sao khó</P>

<P>lường đến thế. Hắn không phải muốn đuổi mình đi, thực ra là lưu mình lại. Hắn biết Vi thiếu phu nhân là ai, đương nhiên cũng biết quan hệ giữa mình với nàng. Mà Phương Ninh tuy đoạt được vật đó từ tay bọn họ, bọn họ lại càng không muốn vật đó lọt vào tay "Tử Thần". Người của Lạc Dương vương tất không tiện xuất thủ đối phó Tử Thần, cho nên mới ám thị cho mình biết Phương Ninh có nạn. Gã đã nghĩ thấu, bề ngoài lại hoàn toàn không vui vẻ gì. Vu Tiểu Kế kinh hãi nói: "Tử Thần Nhất Tinh, là Tử Thần Nhất Tinh hôm đó ngoài quán rượu báo danh '<I>Nhất tinh như nguyện khán đa thì</I>'?".</P>

<P>Hôm đó uy thế một tiễn ngoài hàng rượu của "Tử Thần Nhất Tinh" Cung Diệc Tinh</P>

<P>quả đã để lại ấn tượng khó quên trong đầu nó. Lần đầu tiên nó thấy Hàn đại ca mà nó ngưỡng mộ như thiên thần cũng phải bị thương, mà kẻ gây thương thế chính là kẻ đó. Nó còn nhớ thần tình bình tĩnh và ánh mắt bừng cháy bên dưới vẻ bình tĩnh tối hôm đó lúc cùng Hàn Ngạc thoa thuốc băng bó vết thương. Đó là nhân vật Hàn đại ca rất chú ý đến. Là hắn đang truy bức Đỗ Phương Ninh?</P>

<P>Hàn Ngạc thốt: "Không chỉ có Cung Diệc Tinh đến".</P>

<P>Gã ngẩng đầu: "Còn có người khác đến".</P>

<P>Vu Tiểu Kế kinh hãi --- Là người nào nữa? Người nào mà đáng để Hàn đại ca đặc biệt</P>

<P>nhắc tới như vậy? Hàn Ngạc đưa đồ hình cho nó, chỉ lên một điểm. Vu Tiểu Kế nhìn theo</P>

<P>đầu ngón tay gã, thấy chỗ trống bên cây cung có một chữ nhỏ.</P>

<P><BR clear=all></P>

<P>Chữ đó là: "Tam".</P>

<P>Sao lại gọi là "Tam"? "Tam" có ý gì? Dư cô cô sao còn ra vẻ đố tìm như vậy? Hàn</P>

<P>Ngạc bình tĩnh hẳn: "Kẻ cô ta chỉ ra không ai khác ngoài Tử Thần lão tam. Người đó danh hiệu là 'Tam bôi thông đại đạo'3, bình thường không động tới một giọt rượu, một khi uống tửu lượng lại không ai bì kịp, khéo phân tích thiên thời, giỏi mưu toan địa lợi, rành tìm bắt nhân hòa, là 'Tam công tử' Lữ Tam Tài!".</P>

<P>Vu Tiểu Kế ngước lên, lòng vụt bốc dâng một niềm phấn chấn. Những người đó là những nhân vật trong truyền thuyết, luôn luôn chỉ nghe danh tiếng, lại cứ như thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Tiểu Kế cũng có thể coi là có quan hệ với người trong võ lâm từ tấm bé. Vậy là bọn họ sắp đến rồi? Trong Lạc Dương thành sắp vần vũ một trường phong vân phải không?</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>3  Đây là câu trong bài "Nguyệt hạ độc chước - kỳ nhị" của Lý Bạch. "Tam bôi" là uống ba chén rượu. "Đại đạo" là đường xá rộng rãi. Ý nói uống ba chén rượu vào bụng, có thể đạt tới cảnh giới khoáng đạt lý tưởng. Ẩn ý văn nhân không đắc ý với thời thế, mượn rượu để an ủi mình, chìm trong cơn say, cũng đồng nghĩa với câu "<I>nhất túy giải thiên sầu</I>".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 17</P>

<P align=center>Lâu trung uy phượng khuynh quan thính1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Một mảnh sa trắng buông rũ, vừa khéo che đến mũi của nữ tử. Nơi đây là Đổng gia Tửu lâu, nàng ngồi bên song cửa tầng ba, ngoài song là Lạc Hà lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Vì còn sớm, trong Đổng gia Tửu lâu không có ai, cô gái ngồi có một mình. Nàng không dùng chén trà trong tửu lâu, vừa rút một cái chén nàng mang theo ra khỏi ống tay áo, dùng một cái khăn lụa trắng nõn chùi nhẹ. Nàng lại lấy trong ống tay áo ra một chút lá trà, bỏ vào chén. Nàng tuy đến tửu lâu, lại chỉ chịu dùng thứ nước suối tửu</P>

<P>lâu ngày ngày kéo ngoài thành về. Tên tiểu nhị không dám chậm trễ chút nào. Hắn biết rõ</P>

<P>khách nhân kiểu này thưởng tiền phóng khoáng lắm.</P>

<P>Nữ tử như đang đợi ai đó. Nàng ngồi đã một canh giờ, thần sắc vẫn bình tĩnh ung</P>

<P>dung. Tiểu nhị thấy nàng nâng chén, môi đỏ tươi ánh lên chén sứ trắng ngời, màu sắc đan xen, cương nhu hòa lẫn, thực chẳng bút mực nào tả xiết. Hắn không khỏi nghĩ bụng: con gái nhà quyền quý nào đây? Tuy che khăn sa mà vẫn thanh tú làm sao. Có điều không</P>

<P>biết nếu vén khăn sa lên thì mặt mũi ra sao?</P>

<P>Nữ tử tay tay chợt bấu vào cạnh bàn, khẽ giọng: "Tam công tử, ngươi cũng đến rồi sao?".</P>

<P>Dưới thang lầu truyền vọng một tiếng cười sảng khoái: "Phương nữ hiệp quả nhiên hảo nhĩ lực, không ngờ đã nghe được ta đến. Bọn ta hẹn gặp ở lầu hai, sao Phương nữ</P>

<P>hiệp lại lên lầu ba vậy?".</P>

<P align=center>Nữ tử thì ra là Phương Ninh. Nàng hẹn gặp người ta, cuộc hẹn này lại là cuộc hẹn</P>

<P>giang hồ. Vì vậy người đó dù biết rõ nàng họ Đỗ, vẫn không nói ra, chỉ gọi nàng là</P>

<P>"Phương nữ hiệp".</P>

<P>Bọn họ ai cũng e dè, không muốn xung đột thẳng. Phương Ninh cười lạt: "Người trong Tử Thần luôn luôn quen cao sang. Lầu ba vốn rộng thoáng hơn, tiểu nữ đâu dám bắt Tam công tử chịu ủy khuất ngồi chỗ thấp. Gì chứ, Tam công tử lẽ nào khiêm hòa, không quen ngồi cao?".</P>

<P>Nàng vừa nói vừa từ từ xoay đầu lại. Người đến đôi mắt đâu phải tầm thường như tiểu nhị, tuy cách một lớp sa mỏng, đại để cũng có thể nhận ra mặt mũi nàng. Thần tình y thừ ra --- Nhan sắc tuyệt trần như vậy, y cảm thấy vuông khăn sa che trùm kia thực đáng</P>

<P>ghét.</P>

<P>Phương Ninh lại ngoái đầu phát một tiếng: "Ngồi".</P>

<P align=center>Người đến thân hình tầm vóc, y phục vừa vặn, áo bào tơ mềm mại nhẹ nhàng hết sức,</P>

<P>có vẻ xuất thân cao quý, tuy một màu đen tuyền, lại không có chút nào khiến người ta cảm thấy màu sắc đè nén tối tăm, trái lại có khí vận phong lưu quan tướng. Y búng tay nhè nhẹ, đôi mắt vẫn chăm chăm ghim trên mặt Đỗ Phương Ninh qua làn sa mỏng. Nhìn chăm chú như vậy lại không khiến cho người ta cảm thấy vô lễ, trái lại càng làm nổi bật sự thong dong của y. Y cũng có ý đó, y biết gặp được tuyệt sắc hiếm có, mình có nhìn</P>

<P>đăm đăm cũng đâu quá đáng gì. Đó lại là phép "Tự định" với trần thế mà y rất tinh thông.</P>

<P>Phương Ninh cũng không khỏi trân trân nhìn y, thầm khen: nam tử trên đời quả ít có ai dám nhìn thẳng mặt mình mà không chút ngượng nghịu.</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1  Trên lầu phượng uy nghi nghiêng đầu lắng nghe, là câu trong bài thơ "Ký Lễ châu Trương xá nhân địch"</P>

<P>của Đỗ Mục.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Chỉ có một người từng giật cái khăn sa che mặt của nàng xuống, ngơ ngẩn nhìn thực lâu, mãi cho đến khi mặt nàng cũng dâng hiện nét ửng hồng, gã mới thì thầm nói một câu: "Nàng đẹp quá". Thanh Sách của nàng hóa làm roi tơ quất lên vai gã. Nhưng cái quất đó lại không dụng lực.</P>

<P>Phương Ninh khẽ nhíu mày, nhớ tới người đó. Người đó là Hàn Ngạc.</P>

<P>--- Nghĩ đến Hàn Ngạc, nàng cảm thấy cái nhìn trân trối của nam tử ước tầm ba mươi trước mặt mình cũng thuộc hạng tầm thường... Hàn Ngạc... Hàn Ngạc... Ba năm trời ta</P>

<P>khổ tâm bày bố, cuối cùng đã dụ được người kiêu ngạo như chàng không kềm chế được nữa, phải tiến vào Lạc Dương. Nhưng hôm nay ta gặp đại nạn, chàng có đến không?</P>

<P>Nam tử kia tựa hồ cũng thán phục sự trấn định của Đỗ Phương Ninh, y mỉm cười hỏi: "Có mang theo chứ?".</P>

<P>"Cái gì?". Phương Ninh thoáng hé một nụ cười. Nụ cười tươi tắn làm sao, như bên dưới nụ cười đó, hoa lá toàn thành Lạc Dương chẳng biết xuân sang chưa mà vẫn nở</P>

<P>thắm. Nàng mỉm cười thốt: "Lẽ nào ta đến còn chưa đủ?". Nàng cúi đầu nhấp khẽ chén trà, tư thái ưu nhã, tựa như muốn dẫn dụ nam tử kia chú ý đến dung nhan của mình. Tử</P>

<P>Thần Tam công tử lừng danh phong lưu, có lẽ mình chỉ cần dùng nhan sắc một chút, đâu phải không thể hóa giải trường đại nạn này.</P>

<P>Nam tử kia ngạc nhiên, mặt mày hiển hiện vẻ mỉa mai: "Là vật nàng đoạt khỏi tay Lợi</P>

<P>đại phu, cũng là vật Vu Tự Vọng lưu lại. Lẽ nào nàng không biết ta đến tìm nàng là vì</P>

<P>nó?".</P>

<P>Phương Ninh chỉ đáp hờ một tiếng: "Ồ?". Tiếp đó cười nói: "Ta còn nghĩ Tam công tử</P>

<P>là người thanh nhã, tìm ta chỉ là vì muốn chuyện trò một phen, nào ngờ cũng là vì những chuyện phàm tục đó".</P>

<P>Khoé môi nàng còn ngậm nụ cười, lòng vòng chưa chịu vào vấn đề chính, đang tính toán phải làm sao mới có thể xoay chuyển sức chú ý của nam tử kia khỏi chuyện đó.</P>

<P>Nàng là nữ nhân, lúc đối diện nan đề tự có biện pháp mà các cô gái xinh đẹp thường dùng. Vật đó nàng thực không thể nào giao ra, nhưng thế lực của Tử Thần cũng quá</P>

<P>mạnh mẽ. Chỉ cần... có lẽ chỉ cần cho y xem nhan sắc của mình...</P>

<P>Nam tử kia tựa hồ cũng không có cách nào nổi giận đang khi đối diện dung mạo của</P>

<P>nàng, mắt tránh đi, cười điềm đạm nói: "Phương nữ hiệp, nàng bất tất phải vòng vo. Vật đó là vật Du tổng quản của bọn ta dặn dò ta và lão yêu2  phải mang về cho được. Cho dù nàng có đánh lừa được ta, cũng không qua được Du lão đại của bọn ta. Mà nàng không rủ rê được Du tổng quản của bọn ta, hóa ra cuối cùng tổn phí tâm cơ rồi. Bao nhiêu kẻ sĩ</P>

<P>dưới trướng Lạc Dương vương e cũng không có ai cả gan chống đối lại Tử Thần".</P>

<P>Phương Ninh vụt ngước mắt --- "<I>Thượng đế thâm cung bế cửu hôn</I>"3? Lão đại mà y nói chẳng phải là Cửu Hôn tổng quản Du Cửu Khuyết, xưng hiệu "<I>Thượng đế thâm cung</I></P>

<P><I>bế cửu hôn</I>" đó sao?</P>

<P>Người đến cũng đâu phải ai khác, chính là tam đệ trong "Tử Thần bát vệ", là người mà người ta gọi là "Tam công tử", Lữ Tam Tài. Lữ Tam Tài con nhà gia thế, kinh nghiệm</P>

<P> </P>

<P>2  "Yêu" ở đây nghĩa là "em út".</P>

<P>3  Thượng đế đóng chặt cửa thiên cung, là câu đầu trong bài "Khốc Lưu Phần" của Lý Thương Ẩn. Lưu</P>

<P>Phần tự là Khứ Hoa, người Xương Bình, đỗ Tiến sĩ năm Bảo Ứng thứ nhì (Đường Kính tông). Ông bị hoạn</P>

<P>quan vu hãm, bị biếm làm quan nhỏ vùng xa. Bài thơ này Lý Thương Ẩn nghe tin ông chết bệnh mà sáng tác. "Cửu hôn" là Cửu trùng môn. Sách "Cửu Biện" của Tống Ngọc có viết: "<I>Quân chi môn dĩ cửu trùng</I>" (Cửa của vua chín lớp). Câu thơ đầu trong bài "Khốc Lưu Phần" này ý nói triều đình không chịu phái người giải oan cho Lưu Phần.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>đầy mình, nếm trải đường đời, cho dù mình dùng sắc đẹp cũng đâu thể dụ được y động lòng.</P>

<P>Mày mi đằng sau tấm khăn sa mỏng không kềm được nhíu lại. Lúc nàng xử sự, có khi dùng nhan sắc của mình làm vũ khí hòng đạt được mục đích. Nhưng nếu nàng chỉ có</P>

<P>ngón đó, nàng cũng đâu đáng gọi là Phương Ninh. Nghe Lữ Tam Tài châm chọc mấy lời, nàng đã nổi nóng trong lòng. Lúc bị người ta ép đến đường cùng, can thiệp đến số phận</P>

<P>của nàng, thậm chí của toàn gia tộc nhà nàng, nàng quyết không lùi bước nhường nhịn. Nếu chẳng phải vì không muốn làm liên lụy đến gia đình, không muốn trở mặt triệt để</P>

<P>với người trong Tử Thần, nàng đã không ngại vứt bỏ địa vị, dùng thân phận nữ nhân tầm thường để gặp mặt kiểu giang hồ với Lữ Tam Tài. Dù là ngươi đem thanh danh Du Cửu</P>

<P>Khuyết ra hù dọa, ta làm sao có thể đem trên dưới hơn hai ngàn miệng ăn trong hai nhà</P>

<P>Thành Nam Tính giao phó cho ngươi chứ?</P>

<P>Phương Ninh cau mày, mắt lộ nét tôn nghiêm, điềm đạm thốt: "Ngươi kêu giao, ta giao liền, vậy danh hiệu 'Sách nữ' Phương Ninh của ta ba năm nay hóa ra là đồ bỏ à?".</P>

<P>Lữ Tam Tài tới giờ mới lại liếc nhìn nàng, chợt cười lớn một tràng, một lúc sau mới phẩy tay: "Đó mới là Lư Sơn chân diện4  của Phương nữ hiệp! Phương nữ hiệp nếu không ra oai, Lữ mỗ ta lại nhận lầm Phương nữ hiệp bất quá là hạng phấn son dung tục chỉ cần dùng hai chữ kiêu sa là có thể hình dung trọn vẹn".</P>

<P>Y tựa như cũng không muốn trở mặt với Phương Ninh, thấy dùng uy ép bức không xong, cũng mềm mỏng khẩu khí phần nào. Y mỉm cười nói: "Phương cô nương, nàng không chịu nghĩ kỹ sao?".</P>

<P>---- Tử Thần nguyên là thị vệ lo hộ vệ đương kim Thánh thượng. Tổng quản của bọn</P>

<P>chúng cũng không muốn dễ dàng bị lôi cuốn vào vòng phân tranh giữa đương kim Tể tướng và Đông cung sau lưng Phương Ninh. Phương Ninh lại vẩu môi: "Hạng nam tử ngạo mạn trước rồi mới cung kính sau, chỉ thích nghe sư tử gầm như Lữ huynh, ta sợ mình cảm thấy Lữ huynh cũng bất quá chỉ là một nam tử tầm thường".</P>

<P>Lữ Tam Tài không nổi giận chút nào, chỉ mỉm cười, chợt ngóng tai lắng nghe, rướn người tới nói: "Phương nữ hiệp có nghe không, Lợi Dữ Quân trong Lạc Dương vương phủ xem chừng đang ở trên nóc lầu, sớm như vầy, không biết tại sao y lại chạy lên nóc hứng gió vậy? Y bước thực khẽ, nếu không để ý nghe kỹ, sợ tại hạ cũng không nhận ra". Sau đó y dõi mắt nhìn xuống lầu, búng tay nhè nhẹ: "Ngoài Thiên Tân kiều bên kia, kẻ chống lan can ngắm dòng nước không biết có phải là Cổ Siêu Trác của Ngự Sử Đài hay không?". Sau đó y vỗ tay: "E rằng còn có một người ta chưa từng gặp mặt, đó lại là tổng quản Khu Tấn trong Lạc Dương vương phủ. Con người đó giao tế rộng rãi, hình dáng bách biến, hiện giờ không biết đã giả làm người bán hàng rong hay là chưởng quầy tiểu nhị gì đó. Chuyện đó khỏi phải nghi ngờ, cho dù hắn có chuyện trọng yếu gì khác, tất nhiên cũng sẽ có mặt kỳ này".</P>

<P>Ánh mắt y cười cợt nhìn Phương Ninh: "Nói gì thì nói, đây vẫn là lần đầu tiên Phương</P>

<P>nữ hiệp chính thức lộ diện trong Lạc Dương thành. Đại sự giang hồ như vậy, phàm là kẻ</P>

<P>tinh thông võ nghệ trong Lạc Dương thành, làm sao mà không đến xem cho được?".</P>

<P>Y cười nói rất nhàn nhã, lại hoàn toàn có ý bức bách: "Không biết Phương nữ hiệp có nghe được gì khác không? Nàng rành địa giới và con người ở Lạc Dương thành, chắc nghe được những gì ta nghe không được".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>4  Ý nói chân tướng của sự vật hoặc mặt mũi thực của một người. Xuất xứ từ câu "<I>Bất thức Lư Sơn chân diện mục</I>" trong bài thơ "Đề tây lâm bích" của Tô Thức.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Phương Ninh mỉm cười thốt: "Một cây cần câu một ngư ông, trên Lạc Dương Hà ít có ngư ông nào thả câu sớm như vậy". Nàng thuận tay chỉ giữa Lạc Hà, trên một chiếc thuyền quả có một ông lão câu cá. Một ngư ông bình bình thường thường, nếu không có nàng chỉ, Lữ Tam Tài phải lầm tưởng lão là người thường, không thèm để ý tới.</P>

<P>Phương Ninh cười thốt: "Hứng chí đến thế, e rằng cũng chỉ có đám dị vật của Long</P>

<P>Môn Dị mà thôi".</P>

<P>Nói xong, mũi nàng nhăn nhăn: "Không biết Tam công tử có ngửi thấy xung quanh</P>

<P>đây còn còn có hơi hướm quỷ mị không?".</P>

<P>Lúc Lữ Tam Tài hơi động dung khi nghe đến ba chữ "Long Môn Dị", lại nghe đến câu đó, không khỏi nhíu mày: "'Bắc Mang Quỷ'?" --- Đám quỷ mị đó, y vừa nghĩ tới là phải cau mày.</P>

<P>Phương Ninh cười thốt: "Tam công tử chắc muốn hỏi: những người đó có phải là bằng</P>

<P>hữu đồng bọn của nàng?".</P>

<P>Nàng mỉm cười lắc đầu: "Không phải, quả thực không phải".</P>

<P>Nàng cười tươi tắn, nhưng đằng sau nụ cười lại là vẻ chua chát miễn cưỡng che đậy --- Sao vậy... sao chỉ mấy năm ngắn ngủi, Thành Nam Tính trong Lạc Dương thành lạc lõng mất hết bè bạn đến như vầy? Cây vừa nghiêng là chúng nhân xúm xô cho ngã luôn sao? Mà thực, tổng cộng cũng chỉ ngần ấy khẩu phần, bớt một người ăn luôn hay hơn là thêm một người ăn! Lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác bất lực. Cảm giác bất lực đó không chỉ vì trong tình huống một thân con gái ngồi một mình trên lầu, cường địch bủa vây</P>

<P>xung quanh, mà còn vì cảm thấy: bao nhiêu tranh giành gìn giữ, thực ra cũng vô ích mà thôi.</P>

<P><I>B</I><I>ất tri hủ thử thành tư vị</I>5  --- Đầu Hàn Ngạc có phải đang nghĩ về nàng như vậy không? Nhưng hai họ ở thành nam trên dưới hơn hai ngàn miệng ăn, bọn họ phải trông</P>

<P>cậy vào thức ăn có mùi chuột chết này. Đó là số phận, nàng không tranh đoạt thì đợi gì</P>

<P>đây? Đâu phải tất cả mọi người đều có thể như chàng ta, lan man như làn gió, không bị</P>

<P>đời ngăn trở!</P>

<P align=center>Lữ Tam Tài cười nói: "Cho nên thân thể ngàn vàng của Phương cô nương chật vật</P>

<P>cạnh tranh với đám hán tử hung hãn quỷ dị kia làm gì? Bằng vào một dải Thanh Sách của</P>

<P>Phương cô nương, tung hoành giang hồ, tự bảo vệ mình vốn đủ sức mà".</P>

<P>Gã búng cái chén: "Huống hồ ta nghe nói Lạc Du nguyên ngoài Trường An thành vui vẻ hạnh phúc quá sức! Nếu có người giục ngựa sánh vai, mà người đó lại dáng dấp cao ráo, mặt mày sáng sủa, kiếm thuật đệ nhất giang hồ, niềm khoái lạc đó há không phải là cảnh giới thần tiên mà các cô gái ai ai cũng dốc lòng cầu mong sao? Phương cô nương hà tất phải vì những chuyện ruồi muỗi mà tự chuốc khổ như vậy?".</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>5  Bài "An Định thành lâu" của Lý Thương Ẩn có hai câu: "<I>Bất tri hủ thử thành tư vị, sai ý Uyên sồ cánh vị hưu</I>" (Đâu biết tham lam mùi chuột chết, ngờ chi Uyên phượng có thèm tranh). Uyên sồ là một loài chim giống Phượng hoàng trong truyền thuyết cổ đại. Sách "Trang Tử - Thu Thủy" có viết: Huệ Tử làm Tể tướng nước Lương, Trang Tử đi sang thăm y. Có người nói với Huệ Tử: "Trang Tử đến Lương quốc là muốn làm Tể tướng thay ông". Huệ Tử lo sợ, tìm kiếm Trang Tử trong đô thành trọn ba ngày ba đêm. Trang Tử gặp Huệ Tử mới nói: "Ông biết phương nam có một thứ chim gọi là Uyên sồ không? Uyên sồ từ Nam hải bay đến Bắc hải, không có cây ngô đồng thì nó không dừng chân nghỉ ngơi, không phải hạt tre thì nó không ăn, không phải nước suối ngọt trong thì nó không uống. Lúc đó một con cú mèo tìm được một</P>

<P>xác chuột chết thối rữa, thấy Uyên sồ tình cờ bay ngang, cú mèo ngước nhìn Uyên, sừng sộ ré lên. Nay ông cũng muốn dùng Lương quốc của ông nên quát tháo tôi sao?". Thi nhân dùng Trang Tử và Uyên sồ ví với mình, nói mình tâm chí cao xa, không mang bụng nhỏ nhen của hạng sàm nịnh ham quan chức lợi lộc.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Phương Ninh cúi đầu. Bao năm qua nàng che mặt xông pha giang hồ, không ngờ những chuyện sánh đôi với Hàn Ngạc ai ai cũng biết. Lữ Tam Tài nhìn thần sắc nàng, nghĩ là nàng đã dao động, đang định bồi thêm vài câu, chợt thấy Phương Ninh ngửa mặt cười lớn, cười đến mức vuông sa che mặt lất phất. Lữ Tam Tài không khỏi ngạc nhiên: "Phương cô nương cười gì vậy?".</P>

<P>Phương Ninh phải một hồi sau mới nhịn cười đáp: "Tam công tử, hồi nãy ta định dùng</P>

<P>sắc đẹp dụ ngươi, để ngươi tha cho một cô gái nhỏ nhắn như ta. Một cô gái yếu thế như ta, làm vậy còn coi được. Nào ngờ Tam công tử cũng muốn dùng sắc đẹp dụ ta, hơn nữa không phải đem sắc đẹp của mình để dụ, mà lại dùng sắc đẹp của người khác. Tam công tử làm vậy thực dung tục hơn ta gấp trăm lần! Ngươi bảo ta không cười sao được?".</P>

<P>Lời nói của nàng cực kỳ bén nhọn, hồi nãy mới gặp mặt nàng còn nhẫn nhịn vì gia môn, vì Lữ Tam Tài hạ nhục nên mới châm chích trả đũa, nói ra được những gì muốn nói, khoan khoái vô cùng.</P>

<P>Lữ Tam Tài cuối cùng đã biến sắc. Trên thế gian này, đối với nam nhân mà nói, không</P>

<P>có gì nhục nhã hơn là bị một cô gái cười nhạo. Lữ Tam Tài cau mày: "Phương nữ hiệp, ta nói vậy là nghĩ tốt cho nàng. Nàng nên biết phải trái chứ! Ta còn chịu nói, gã em út của ta e là không thèm nói năng gì đâu. Khà khà, đời nay quả là âm thịnh dương suy mà. Chả trách trong triều từ lâu đã rao truyền một câu: <I>sinh con trai như dê cừu, chi bằng có con gái như sài lang</I>! Đỗ Thượng thư quả nhiên có phước".</P>

<P>Đỗ Thượng thư chính là phụ thân của Đỗ Phương Ninh. Lữ Tam Tài nói câu này chính</P>

<P>là câu phe đối đầu của hai nhà Vi Đỗ dùng lâu nay để châm chọc sau lưng họ. Phương Ninh không nổi giận, trái lại còn điềm đạm cười thốt: "Có lý, có lý --- <I>Nam bất phong hầu nữ tố phi</I>6, ai bảo con gái lại phải làm rường cột. Con gái mà như dê cừu thì làm sao mạnh bằng sói lang được? Ít ra cha anh cũng có thể theo hưởng ké vinh quang, cũng có thể trà trộn vào cung hòng lãnh chút quan chức".</P>

<P>Lữ Tam Tài lần này thực sự tái mặt. Nhà họ Lữ của y chính là nhờ có một người chị</P>

<P>nhập cung được Hoàng thượng yêu thương, cho nên mới ban ân sủng cho toàn gia. Hơn nữa tỷ tỷ của y nguyên là người đã có chồng, bỏ chồng mà vào cung, chuyện đó vốn là một bí mật Lữ gia cho dù rỡ ràng cũng vẫn có phần mắc cỡ. Giờ nghe Phương Ninh vạch trần, y liền biến sắc mặt, nổi cơn thịnh nộ, vẫn ráng trấn định nhìn ra song cửa nói: "À, lão em út của ta tới rồi".</P>

<P>"Ban ngày ban mặt mà hắn vẫn đeo khư khư cây Kình Điêu Cung của hắn".</P>

<P>Bàn tay Phương Ninh bỗng siết chặt. Tuy nàng khinh khi người trước mặt, nhưng biết rõ luận về công phu, Tử Thần Tam công tử đâu phải tay vừa. Y tuy cậy thế gia đình, nhưng người trong Tử Thần thanh danh tuyệt không phải may mắn có được. Nếu y không có tài, cho dù Du Cửu Khuyết cho phép y gia nhập Tử Thần, sáu người còn lại cũng đâu dung tha cho y. Một mình y Phương Ninh không biết mình có đối phó nổi hay không, huống hồ còn có lão yêu, kẻ kiêu ngạo tự phụ nhất trong Tử Thần.</P>

<P>"<I>N</I><I>hất tinh như nguyệt khán đa thì</I>" --- Sách xưa chép7: Kỷ Xương theo Phi Vệ học</P>

<P>bắn tên, Phi Vệ nói với Kỷ Xương: "Mày trước hết phải học mắt không chớp đã", ý là nói</P>

<P>phải học không nháy mắt. Kỷ Xương về nằm dưới khung cửi của vợ, mắt đăm đăm nhìn bàn đạp chuyển động lên xuống, khổ công luyện tập. Hai năm sau, mũi dùi có đâm sát</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>6  Thời Đường Huyền tông, gia tộc của Dương Quý phi nhờ nàng được vua sủng ái mà tận hưởng vinh hoa phú quý. Dân gian vì vậy có câu ca dao: "<I>Nam bất phong hầu nữ tố phi, quân khán nữ khước vi môn mi</I>" (Con trai không được làm quan thì cho con gái làm quý phi, xem con gái trở thành rường cột kìa).</P>

<P>7  Sách "Liệt Tử - Thang Vấn".</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>mắt cũng không chớp mắt. Lại đi gặp Phi Vệ, Phi Vệ mới dạy cho y học "nhìn vật nhỏ mà như to, nhìn cảnh mờ mà như sáng". Kỷ Xương về lấy lông đuôi bò treo một con rận trên song cửa sổ, ngày ngày nhìn chăm chú, mãi cho đến khi mục lực có thể nhìn thấy con rận lớn như cái bánh xe, rồi mới bắt đầu học dùng sừng thú đất Yên làm cung, dùng</P>

<P>cỏ bồng phương bắc làm tên, cuối cùng có thể bắn trúng con rận mà lông bò không đứt --</P>

<P>- Tuy truyền thuyết vốn có ý khoa trương, nhưng "<I>Nhất tinh như nguyệt khán đa thì</I>" là</P>

<P>nhìn sao mờ mà như nhìn trăng sáng, thanh danh đến mức đó, chắc phải có thâm ý bên trong. Mục lực xạ thuật của Tử Thần Nhất Tinh quả cao đến mức "nhìn sao mờ ra trăng sáng" mà còn "nhìn được thực lâu" sao?</P>

<P>Phương Ninh chợt nghếch rướn cổ, vốn là một động tác bất tri bất giác, nhưng sau khi</P>

<P>nghiêng đầu, lòng nàng lại bỗng xót xa --- Đó là động tác theo thói quen của Hàn Ngạc mỗi khi sắp đối diện cường địch. Gã mỗi lần nghếch cổ, cổ áo hơi trễ, để lộ cái gáy mạnh mẽ trẻ trung. Phương Ninh trước khi đương đầu đại địch mà lại nhớ đến cái gáy đầy nhựa sống của Hàn Ngạc, không biết từ lúc nào thói quen của gã cũng đã lậm sang nàng, tư thế nghếch đầu cũng học theo!</P>

<P>Nàng chợt cảm thấy hơi thở mình khẩn trương, Thanh Sách trong ống tay áo rục rịch</P>

<P>như mỗi lúc đối diện cường địch. Dải tơ xanh này lại chính do phụ thân nàng thỉnh cao thủ thợ nghề dùng tơ tằm Thiên Sơn hòa trộn với "Thái Bạch chi tinh" của năm thứ kim loại dệt thành sau khi ông biết nàng cãi lời ông, khổ luyện võ công cuối cùng đã thành tài. Nàng vừa yêu lại vừa hận nó. Yêu nó vì nó mềm dẻo bền bỉ gánh nhận sự kiêu ngạo của nàng; hận nó vì có khi nàng cảm thấy dải tơ xanh này lại là một ẩn dụ cho sự mất tự do của mình: nó đâu có quấy nhiễu bó buộc ai khác ngoài cái cổ cứng cỏi không dễ dàng</P>

<P>chịu khuất phục cúi đầu của nàng.</P>

<P>Khoé mắt nàng liếc lên Thiên Tân kiều bắc ngang Lạc Dương Hà. Trên cầu Tử Thần</P>

<P>Nhất Tinh đang chậm rãi đeo cung thả bước. Thiên Tân kiều hiện không đông người, bộ dạng của hắn càng bắt mắt. Nàng không biết hắn phải mất bao lâu để tháo cung căng dây, cũng không biết Thanh Sách của mình có thể chặn đỡ một tiễn của hắn dưới sự rình rập của Lữ Tam Tài hay không. Nàng không biết được.</P>

<P>Nhưng trên mặt nàng đột nhiên hiển hiện một thứ thần tình nghe ngóng. Nón tre trên đầu nàng cực kỳ tinh xảo, chót đỉnh có thể tháo gỡ, trời mát đội nón không cần chóp ngù, để lộ đầu tóc bó cột kiểu đàn ông. Ngày thường hành tẩu giang hồ nàng luôn ăn vận như vậy. Lúc này nàng tựa hồ đang để tâm lắng nghe, bó tóc giữa chóp nón giữ nguyên tư thế nghiêng mình.</P>

<P>Lữ Tam Tài nãy giờ đâu có thấy nàng chú tâm đến thế, nghi hoặc hỏi: "Phương cô</P>

<P>nương, nàng đang nghe ngóng gì vậy?".</P>

<P>Thần thái trên gương mặt trắng tái của Phương Ninh bỗng ngời sáng:</P>

<P>"Ta đang nghe một bài ca". "Một bài ca hết sức ngân vang".</P></P>

<P align=center>Quyển I: Ban Chuy đợi</P>

<P align=center>Chương 18</P>

<P align=center>Giang thượng sa âu lược thủy phân1</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>Tử Thần Nhất Tinh đột nhiên dừng khựng trên Thiên Tân kiều.</P>

<P>Hắn đã đi đến đầu cầu. Chỉ cần ngước mặt lên, ngay đằng trước cách chưa tới mười trượng chính là Đổng gia Tửu lâu.</P>

<P>Mười trượng đối với một mũi tên bất quá là một khoảng cách gần sát. Gần như vậy, cho dù là Cửu Khuyết tổng quản, e rằng cũng không dám ngông nghênh có thể dễ dàng</P>

<P>tránh được một tên buông khỏi dây cung của hắn.</P>

<P align=center>Tầng cao nhất của Đổng gia Tửu lâu --- Trên tầng ba, bên song cửa, tam ca của hắn</P>

<P>đang ngồi. Hữu thủ của y nhè nhẹ thò ra cửa sổ, tay cầm một chén trà. Tư thế đó nhìn có vẻ như vô ý, nhưng chỉ cần y buông tay, chén trà vừa thoát khỏi tay, một tên của hắn cũng sẽ lập tức phát ra.</P>

<P>Tử Thần Nhất Tinh không tháo cung.</P>

<P>Cung còn đang trên lưng hắn, cây cung này thanh danh tuy vang vọng, thân cung lại không đặc biệt gì, đã không to, dài cũng không hơn một thước rưỡi, hơn nữa lại thẳng đuột, cho nên có vẻ hẹp khít --- Hình dáng như vậy mà kéo căng, lực chứa đựng phải lớn lắm. Dây cung kéo căng cũng chỉ cách cánh cung chưa tới hai tấc.</P>

<P>Hắn sở dĩ không tháo cung là vì cây cung của Tử Thần Nhất Tinh hắn từ lúc tháo cung</P>

<P>đến lúc buông tên đó giờ chỉ cần một chớp mắt.</P>

<P>Hắn không tất yếu phải tháo cung trước, hắn đương nhiên tin chắc đúng vào lúc chén trà của Tam ca thoát khỏi tay, mình có thể hoàn thành quá trình tháo cung - giương cung</P>

<P>- nạp tên - bắn tên ra. Nếu không hắn còn xưng danh Tử Thần Nhất Tinh, hay hiệu xưng</P>

<P>"<I>Nhất tinh như nguyệt khán đa thì</I>" gì nữa?</P>

<P>Hắn lại đang thủ thế. Đối diện nữ tử trong "Sách Kiếm minh", một trong "Lạc Du song lữ" danh tiếng lẫy lừng, hắn cũng không thể không thủ thế. Thiên hạ ngày nay, nữ tử có thể khiến Tử Thần Nhất Tinh hắn phải thủ thế e cũng chỉ có cô gái này thôi.</P>

<P align=center>Cung Diệc Tinh một đời đam mê võ nghệ. Hai mươi mấy tuổi đầu, hắn vẫn còn chưa</P>

<P>thực sự tiếp xúc hay chú ý đến nàng con gái nào. Chỉ nói về võ công thôi đã cơ hồ hao</P>

<P>phí hết toàn bộ tinh lực của hắn. Nếu không, danh sách Tử Thần chỉ có tám người, hắn trẻ</P>

<P>tuổi như vậy làm sao có thể xen chân vào?</P>

<P align=center>Hôm nay hắn lại có hứng thú đối với một cô gái, đương nhiên hứng thú đó cũng chỉ</P>

<P>dính dáng tới võ công.</P>

<P align=center>Hắn ngước nhìn về phía lầu, thấy một nữ nhân đang ngồi đối diện Tam ca bên song</P>

<P>cửa. Ban đầu hắn ngạc nhiên, Tam ca xưa nay luôn có biệt tài thu hút nữ nhân. Danh tiếng đó nổi như cồn trong Tử Thần, sao nữ tử kia lại có vẻ hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của y vậy?</P>

<P align=center>Chỉ một điểm đó đã đủ dẫn dụ sự hiếu kỳ của hắn, Cung Diệc Tinh không khỏi chăm</P>

<P>chú quan sát nữ tử kia. Bên trong cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng có mảnh khăn sa che phủ. Nàng ta biết rõ mình đang ở dưới lầu, có cây Kình</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>1 Chim âu lướt rẽ sóng trên sông. Câu này Tiểu Đoạn sửa câu "<I>Sa thượng kinh hồng lược thủy phân</I>", tức câu tiếp theo câu "<I>Lâu trung uy phượng khuynh quan thính</I>" thuộc bài thơ "Ký Lễ châu Trương xá nhân địch" của Đỗ Mục (xem chú thích {1} hồi 17).</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Điêu Cung hảo thủ võ lâm trong thiên hạ chẳng ai dám không chú ý, nàng ta bằng vào cái gì mà còn có thể trấn định đến thế?</P>

<P align=center>Sau đó đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thấu qua khăn che mặt --- Tử Thần Nhất Tinh</P>

<P>cho dù võ công chưa phải là đệ nhất giang hồ, nhưng mục lực của hắn e thiên hạ chẳng có</P>

<P>ai có thể hơn được, nếu không, làm sao mà xưng "<I>Nhất tinh như nguyệt khán đa thì</I>"?</P>

<P>Cho nên tuy cách xa gần mười trượng, hơn nữa đối phương lại che mặt, hắn vẫn có thể dễ</P>

<P>dàng nhìn thấy dung nhan của nữ tử kia.</P>

<P>Liền đó hơi thở của hắn khẩn trương hẳn, cảm thấy máu huyết toàn thân ngừng chảy.</P>

<P>Sự ngưng đọng đó giống như phải đợi đến lúc mũi tên thoát đi thì mới có thể bộc phát trở</P>

<P>lại, sinh khí lưu động trở lại.</P>

<P>Tử Thần Nhất Tinh có cảm giác huyết mạch của mình trì trệ: hắn chưa từng giết một cô gái, hơn nữa lại là một cô gái đẹp như vậy! Vốn trước đây hắn cũng luôn luôn hoài nghi nhiệm vụ lần này. Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy một cô gái như vậy để cho hắn giết cũng... đáng giá lắm!</P>

<P>Lữ Tam Tài trên lầu hỏi: "Phương cô nương, vật đó nàng có giao ra hay không?". Không khí dưới lầu tựa hồ cũng hiển lộ vẻ kỳ dị. Cổ Siêu Trác cúi mình bên sông có</P>

<P>vẻ đã quên mất mình đang nhìn dòng nước, còn ngư ông giữa Lạc Thủy cũng bất chợt ngước lên. Trên lầu và mái ngói Đổng gia Tửu lâu cũng rung động nhè nhẹ, rung động</P>

<P>mà im phăng phắc, khí quỷ khí dị tựa hồ cũng nặng nề hơn lúc bình thường, chỉ chưa biết</P>

<P>Khu Tấn ẩn mình ở đâu.</P>

<P>Phương Ninh cũng cảm nhận được mọi sự. Nhưng mọi sự lại không tạo được biến hóa gì trong tâm tư của nàng. Nàng vẫn nghiêng đầu, mặt dâng hiện một niềm hạnh phúc --- một niềm hạnh phúc lan man khó lường giữa vòng vây của cường địch, tựa như thực sự nghiêng nón lắng nghe một bài ca vang vọng.</P>

<P>Lữ Tam Tài thần sắc lộ hung quang, chợt nới lỏng tay, cái chén rơi xuống.</P>

<P>Sau đó y chằm chặp nhìn Phương Ninh --- Đây là ngươi ép ta! Cho dù danh tiếng</P>

<P>"Sách nữ" của ngươi không phải may mắn đạt được, cho dù ngươi có thể né được nhất tiễn phá không của lão yêu, Tam Tài Thủ của ta đâu phải hư danh, đang khi hoảng loạn làm sao ngươi thoát được chứ!</P>

<P align=center>Cục trường hôm nay y vốn an bài thỏa đáng vô cùng, thậm chí y còn hoài nghi Du</P>

<P>tổng quản sao lại phải kêu hai người bọn y nhất tề xuất thủ, thực ra đâu cần thiết chứ?</P>

<P align=center>Tử Thần Nhất Tinh nơi đầu cầu mặt thoáng vẻ kỳ dị, gần như là... yêu thương. Hắn</P>

<P>vặn người, cung đã lọt vào tay, xoạt chân thẳng tay, tả thủ như dằn Thái Sơn, hữn thủ như ôm trăng tròn --- Đó là Ái mộ nhất tiễn của hắn. Vào giây phút đó, hắn yêu nữ tử kia đến cùng cực, cho nên dây cung giương đến mức huyết mạch của hắn ngưng trệ, lại liền túa</P>

<P>ra như vạn dòng nước tuôn xối. Dương quang sáng chập chờn, khiến cho hắn có một thứ</P>

<P>cảm giác thỏa mãn kỳ dị. Hắn phải bắn chết một cô gái, mà cô gái đó hắn lại sẽ trọn đời ghi nhớ. Đó là cô gái đầu tiên hắn để ý tới trong suốt hơn hai mươi năm trường đời. Hắn cần phải giết nàng.</P>

<P>Lúc đó, trên bờ lại đột nhiên có một tiếng ca vang lên. Lạc Hà mới sáng sớm, mặt trời</P>

<P>lên chưa được bao lâu. Người qua kẻ lại trên cầu, trà trộn cao thủ đó đây, cường hào quan quyền, phe phái tranh đấu, lại thình lình vang lên một tiếng ca.</P>

<P>Đây là một thành thị đầy màu sắc, cả bụi bặm trong thành thậm chí cũng mang chút hương khí. Buổi sớm ở Lạc Dương thành là một buổi sớm đầy màu sắc, vì sênh ca khắp</P>

<P>nơi đêm hôm qua còn chưa tiêu tán hết khói nến, vì trên Lạc Hà bềnh bồng che phủ một</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>lớp hơi nước mờ sương, vì trên Thiên Tân kiều tụ tập chen lấn, người người sau một đêm ngủ vùi lại thu thập vun vén đủ thứ dục vọng, vì... ánh bình minh ấm áp...</P>

<P>Nhưng lời ca đó xuyên phá mọi màu sắc mê loạn mà đến, ngân vang:</P>

<P><I>Thái Ất cận thiên đô, liên sơn tiếp hải ngung.</I></P>

<P><I>Bạch vân hồi vọng hợp, thanh ải nhập khán vô. Phân dã trung phong biến, âm tình chúng hác thù. Dục đầu nhân xử túc, cách thủy vấn tiều phu</I>.2</P>

<P>Lúc tiếng ca vang lên, ai ai cũng đưa mắt nhìn, muốn nhìn cho rõ con người có vẻ như đang đạp ca3 đi đến. Phương Ninh trên lầu lại không quay đầu: còn nhìn gì nữa, bóng dáng của người đó, từng tơ tóc đã in hằn tận đáy lòng nàng.</P>

<P>Trong đầu nàng chỉ vang vọng một tiếng than khẽ: chàng cuối cùng vẫn đã đến! Người xướng ca đến từ bờ nam. Gã cưỡi một con lừa nhỏ, con lừa rất lùn thấp, càng</P>

<P>làm nổi bật thân thể lêu nghêu trên lưng lừa. Nhưng gã không ngồi thẳng dậy, mà có hơi nghiêng nghiêng ngã ngã. Y phục cũ kỹ rũ rượi, bên trên vấy rượu lẫn bụi bặm. Lúc đó</P>

<P>gã đang ngửa ra sau, tay đang nhấc một vò rượu, rượu đang rải rót vào cái miệng vừa ca xong, tựa hồ bài ca đó đã chấm dứt, gã đang dùng rượu để thấm họng.</P>

<P>Tửu vị khá lợt lạt --- Nơi đây có biết bao nhiêu hảo thủ võ lâm, cảm quan dĩ nhiên linh mẫn hơn người thường nhiều --- Bọn họ cảm thấy được tửu ý cực nồng trên mình gã,</P>

<P>nhưng tửu vị lại mong manh làm sao. Hàn Ngạc tựa hồ không say sưa đến thế, gã cũng không biết có nên đến gần Đổng gia Tửu lâu bên Thiên Tân kiều người đi như thoi cửi</P>

<P>đan dệt.</P>

<P>Mắt Phương Ninh ươn ướt, quen biết ba năm, đó giờ nàng chỉ thấy sự tiêu sái thanh</P>

<P>thoát của người đó, chưa từng thấy gã túy lúy bệ rạc đến thế, hơn nữa ý chí còn hụt hẫng</P>

<P>đến nước này.</P>

<P>Giây phút đó, nàng tuy hết sức trông đợi gã đến, nhưng đến lúc gã tới, trong lòng lại</P>

<P>đột nhiên nảy sinh cảm giác bất an.</P>

<P>Cho dù nàng không nói ra, nàng có thể kềm nhịn được ý niềm có lỗi trong đầu không?</P>

<P>--- <I>Thái Ất cận thiên đô</I>, gã học nghệ trên Thái Ất Phong mé Chung Nam Sơn. Trên</P>

<P>Lạc Du nguyên, bao vui sướng hạnh phúc như giấc mộng. Tỉnh mộng rồi, nam tử cứng rắn sái thoát trong mộng lại cưỡi lừa say sưa đi cứu trợ mình.</P>

<P>Người xung quanh đều liếc nhìn, Tử Thần Nhất Tinh lại ít khi tư lự, hắn chỉ bị ngắt dòng suy nghĩ một chút, lại đề khí hất giọng: "Đi"!</P>

<P>Dây cung vừa buông, mũi tên nhắm Phương Ninh che mặt trên lầu bắn tới.</P>

<P align=center><I>Mũi tên xé gió trên cầu,</I></P>

<P> </P>

<P> </P>

<P>2 Đây là bài thơ "Chung Nam Sơn" của Vương Duy. Chung Nam Sơn ở phía nam Trường An, cách chừng</P>

<P>50 dặm, một trong những ngọn núi chính của dãy Tần Lĩnh. Người xưa còn kêu sơn mạch Tần Lĩnh là Chung Nam Sơn. Tần Lĩnh trải dài hơn tám trăm dặm, là dãy núi cách chia Vị Thủy và Hán Thủy. Người Đường kêu Chung Nam Sơn là Thái Nhất, hay Thái Ất. Sách "Nguyên Hòa Quận Huyền Chí" có viết: "Chung Nam Sơn ở năm chục dặm phía nam huyện [Kinh Triệu Vạn Niên huyện]. Theo Kinh truyện, Chung Nam Sơn còn có tên là Thái Nhất, cũng có tên Trung Nam". "Thiên đô" là đế đô, tức chỉ Trường An. "Thanh ải" là khí núi. "Hải ngung" là vùng ven biển. Chung Nam Sơn đâu có gặp biển, ở đây Vương Duy dùng nghệ thuật khoa trương. Hai câu 5-6 nói cảnh tượng Chung Nam Sơn cao to, chia cắt mạch núi phía nam và phía bắc, biến hóa khí tượng giữa các sơn cốc cũng khác hẳn nhau.</P>

<P><I>T</I><I>hái Ất dựa Trường An, non ven nối biển bờ.</I></P>

<P><I>Ngoái trông mây trắng rượt, chui kiếm khói lạnh tan. Chia giữa dòng nam bắc, mưa ni nắng nớ hè.</I></P>

<P><I>H</I><I>ỏi tìm nơi trú nghỉ, bác đốn củi tê tề</I>.</P>

<P>3 "Đạp ca" là hình thức ca múa dân gian cổ xưa, vừa hát vừa dậm chân theo nhịp điệu.</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P align=center><I>Gã say vướng nỗi u sầu bên sông.</I></P>

<P align=center>Đúng vào lúc Tử Thần Nhất Tinh quát một tiếng, Hàn Ngạc trên lưng lừa bỗng ngã</P>

<P>mình dang thẳng tay, cơn say ngà ngà như trút ra hết theo cái ngã đó, không còn che đậy</P>

<P>được sự tỉnh táo của gã. Gã hét lên: "Trường Canh!".</P>

<P>Lúc gã ngã ngửa, bắp thịt vùng lưng cọ chạm vào cơ quan gắn trường kiếm trên lưng. "Trường Canh" rẻng một tiếng, bắn qua vai gã. Phép điều khiển bắp thịt toàn thân tùy ý chuyển động vốn là cảnh giới cực độ của võ thuật tự khống chế cơ thể. Tiếp đó gã dùng vai sai sử cánh tay, lấy cánh tay sai sửa khuỷu tay, dùng khuỷu tay vận động cổ tay, lấy cổ tay thủ thế, phóng trường kiếm tung bay. Người trên Thiên Tân kiều tới giờ mới giật mình. Tử Thần Nhất Tinh cùng Hàn Ngạc đều thủ thế cho chiêu thức đã lâu, trường kiếm</P>

<P>chặn đầu Đại Vũ Tiễn đen bóng. Không ngờ thanh thế của mũi tên đó cũng bị chặn đứng.</P>

<P align=center>Ánh mắt Tử Thần Nhất Tinh như thiêu đốt. Hắn quát một tiếng: "Giỏi"! Đệ nhị tiễn,</P>

<P>đệ tam tiễn, cho tới đệ thất tiễn cơ hồ dốc sức bắn ra trong nháy mắt.</P>

<P align=center>Mấy mũi tên đều nhắm đúng Phương Ninh. Hôm nay không phải đánh nhau, người</P>

<P>hắn muốn giết và Hàn Ngạc muốn cứu đều là Phương Ninh!</P>

<P align=center>Hàn Ngạc hồi nãy đúng vào lúc trường kiếm bay ra đã vỗ vào cổ lừa, thân người vọt</P>

<P>đi. Con lừa không chịu nổi sức vỗ của gã, bốn chân mềm nhũn, lập tức quỵ xuống. Tử Thần Nhất Tinh lợi dụng khoảng thời gian còn thừa, lại căng dây cung, Hàn Ngạc có đuổi kịp bảy mũi trường tiễn mình bắn ra, một tên này sẽ giành riêng cho gã.</P>

<P>Hàn Ngạc hai chân đạp liên hồ trên không, cứ như đạp ca. Bảy mũi tên từ thấp bay lên</P>

<P>cao bị gã nhất nhất đạp dưới gót chân. Mỗi lần gã đạp trúng, thân hình như trúng phải khí lực nặng nề, run lên từng đợt. Tên sắt đuôi lông chim không ngờ lại bị gã đạp gãy --- "Đạp Ca Bộ" của gã không ngờ có thể vọt lên tới mấy trượng, đạp liền bảy bước trên không, thực đáng kinh hãi.</P>

<P>Lúc gã vừa chạm lên mũi tên thứ bảy, một tiễn rượt theo sau gã đã đến nơi. Hàn Ngạc tay chân không kịp dời động, thân hình vụt ngã ngửa ra sau, dùng miệng cắn giữ. Lực bay nhảy đã cạn kiệt, thân người nằm ngang hạ xuống.</P>

<P align=center>Tử Thần Nhất Tinh một tiễn đó lực khí cực mạnh, tại trường có không ít hảo thủ tai</P>

<P>mắt nhanh nhạy, nhìn thấy Hàn Ngạc không dễ gì gánh chịu mũi tên đó, khoé miệng rỉ</P>

<P>máu.</P>

<P>Lúc Hàn Ngạc hạ mình đã tiếp đón Trường Canh từ trên không rơi xuống. Lưng vừa chạm đất, lại dùng thế cá chép vượt Long môn búng người lên, lao về phía Tử Thần Nhất Tinh, không cho phép hắn bắn tên nữa.</P>

<P align=center>Tử Thần Nhất Tinh trong túi còn lại ba mũi. Hắn không kịp rút tên, chợt buông dây</P>

<P>cung không không. Hàn Ngạc đã lao đến bên hắn, giây phút hắn buông dây cung, thấy một vệt máu rướm bên trán Hàn Ngạc. Hàn Ngạc căn bản không kịp dùng mũi kiếm phong tỏa địch nhân, một kiếm vỗ lên thân cung của Tử Thần Nhất Tinh. Tử Thần Nhất Tinh song thủ run run, không khống chế nổi, phải lùi liền ba bước.</P>

<P>--- Võ thuật vốn là vậy. Lúc đánh nhầu, nào cho phép mình còn có chiêu thuật gì nữa. Chỉ có lâm cơ ứng biến, liều mạng trong chớp mắt.</P>

<P align=center>Cung Diệc Tinh vừa lùi, đã lùi đúng cự ly tốt nhất để Hàn Ngạc phóng kiếm nghênh</P>

<P>địch. Hắn phải lùi tiếp, lùi càng xa càng có lợi cho hắn. Hàn Ngạc đâu cho phép hắn lùi</P>

<P>nữa! Chỉ thấy chuôi kiếm của Hàn Ngạc xoay một vòng, mũi nhọn chỉa tới trước, đánh một chiêu như phà hơi chếnh choáng. Bên sông, Cổ Siêu Trác nhịn không được kêu lên một tiếng: "Hay"!</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Trên lầu, mũi Đại Vũ Tiễn thứ bảy Hàn Ngạc chỉ chạm nhẹ chứ không thể ngăn trở hoàn toàn vẫn xé gió bay đến. Phương Ninh vặn mình lướt khỏi chỗ ngồi. Hiểm ghê, đầu tên bay lướt sát chót mũi nàng. Trán nàng toát mồ hôi. Lữ Tam Tài lại đột nhiên xuất thủ. Lúc nàng tránh tên, Tam Tài Thủ bấu về phía cổ họng nàng.</P>

<P>Phương Ninh sở dĩ mạo hiểm để mũi tên bay sát mũi cũng vì e dè Lữ Tam Tài xuất thủ. Nàng bẻ mình lùi một bước. Trường sách của nàng tấn công từ xa là hữu hiệu nhất, vì vậy nàng cần phải tìm cách ráng hết sức lùi cách xa một trượng. Lữ Tam Tài lại há để nàng nói lùi là lùi, thân hình lập tức bám theo. Tuy chưa đúng cự ly tốt nhất, Phương Ninh bất đắc dĩ phải phất tay, Thanh Sách lất phất bay ra.</P>

<P>Màu xanh trên dải tơ tuy ở sau lưng, vẫn tựa như ánh chiếu vào mắt Hàn Ngạc. Lòng</P>

<P>gã bỗng dâng tràn một niềm vui --- Đã lâu rồi sách kiếm chưa tương hợp, liên thủ đối địch như vậy. Gã cười một tràng dài: "A Ninh, có ta ở đây, chưa đến lúc sinh tử quan đầu, đâu cần đến nàng xuất thủ".</P>

<P>Tử Thần Nhất Tinh mặt mày biến sắc, tức bực gã khinh thường mình thái quá. Hắn</P>

<P>thấy kiếm của Hàn Ngạc đâm tới, không thể không tránh, nào ngờ Trường Canh tựa như dốc hết sức vào một chiêu lại dừng sựng cách hắn một thước rưỡi. Hắn đang chực chờ phản kích, Hàn Ngạc lại cả người lẫn kiếm vọt ngược trở lại, nhắm hướng trên lầu bay đi.</P>

<P>Gã mới hiện thân trên thành cửa sổ, đệ cửu thủ của Tam Tài Thủ đang quơ về phía</P>

<P>xương bả vai của Phương Ninh. Phương Ninh thấy Hàn Ngạc vừa dứt tiếng đã tới, không ngờ nàng không thèm tránh thế đánh của Lữ Tam Tài, mỉm cười nhìn Hàn Ngạc, tựa như gã kêu mình không động thủ thì dù nguy cơ ép sát cũng không cần động thủ. Đây rõ ràng là tín nhiệm đến mức đem tính mạng ra đánh đổ. Lữ Tam Tài ngẩn người, tay lại không chậm mà thần tốc kẹp lên xương bả vai Phương Ninh.</P>

<P>Phút chốc đầu ngón tay vừa chạm vào xương vai, Hàn Ngạc còn chưa kịp lao đến,</P>

<P>nhưng gã rướn người chìa kiếm, bản kiếm đón đỡ một trảo cho Phương Ninh.</P>

<P>Phương Ninh nở một nụ cười nhìn gã --- Chiêu thuật đối địch quên lãng cái chết, phó</P>

<P>thác cuộc đời này vốn là lối cười đùa với nhau lúc đôi tình lữ bọn họ đối diện cường thù. Đầu Hàn Ngạc rúng động, cảm thấy trước mắt ánh xuân bừng sáng, hạnh phúc của cuộc đời còn gì hơn thế nữa. Gã hoành kiếm bức lùi Lữ Tam Tài, Tử Thần Nhất Tinh cũng đã rượt đến. Trường Canh tung về hướng khác, không còn kịp xoay trở. Tử Thần Nhất Tinh thân hình dúi thấp, bắn mình tới, cánh cung quật về phía bụng dưới của gã.</P>

<P>Tả thủ của Hàn Ngạc chợt xoãi ra, thanh quang nhoáng lên khỏi ống tay áo, quát khẽ</P>

<P>một tiếng: "Đoản Thanh!".</P>

<P>Chủy thủ "Hàm Thanh" thanh quang lấp loáng rạch một đường trước mặt Tử Thần</P>

<P>Nhất Tinh.</P>

<P>Tử Thần Nhất Tinh một tay chống xuống đất, thân người bay lui. Lúc hắn vừa hạ</P>

<P>chân, Lữ Tam Tài lại lao lên, nhất thời trên không chỉ thấy bóng trảo hình cung, rồi lại có kiếm quang. Đổng gia Tửu lâu bên Lạc Dương Hà không ngờ đã thành nơi ba đại cao thủ quyết đấu liều mạng. Cung Diệc Tinh xuất một chiêu lại thoái về liền, vừa định bộc phát lần nữa, vai lại bỗng bị Lữ Tam Tài ấn giữ.</P>

<P>Hắn kinh ngạc, lại nghe Lữ Tam Tài lạnh lùng thốt: "Hàn Ngạc đã đến, với sức của hai ta, nếu không liều mạng, tuyệt đối không hạ được 'Sách Kiếm song lữ'. Có điều Du tổng quản đã dặn bọn ta nếu Hàn Ngạc đến thì bọn ta cứ đi trước đã". Y nắm vai Tử Thần Nhất Tinh nhảy xuống lầu, lại lạnh lùng nói: "Hàn huynh, ân oán giữa ngươi với Tử Thần coi như đã kết".</P>

<P><BR clear=all> </P>

<P>Hàn Ngạc mỉm cười, thấy Phương Ninh như mừng lại như hờn, tình tứ chăm chú nhìn mình. Gã cảm thấy chỉ cần có một chốc lát nhìn nhau như vậy, kết oán với Tử Thần có ra gì đâu! Người thanh niên gã đây vốn vụng miệng, đối diện Phương Ninh, môi gã mấp máy mấy lượt, lại chẳng phát thành tiếng, có điều mày mi khoé mắt đều vui tươi, nụ cười trẻ trung khoát đạt, có một thứ khí chất dương cương hừng hực, ngời sáng lẫm liệt.</P>

<P align=center>Lúc này Lữ Tam Tài kéo theo Tử Thần Nhất Tinh đã hạ mình bên dưới lầu, hừ lạnh</P>

<P>thốt một câu cuối cùng: "Để đôi gian phu dâm phụ đó hưởng thụ cuộc hẹn hò của chúng</P>

<P>đi".</P>

<P>Phương Ninh thảng thốt. Nàng tuy là con gái, nhưng trải bao khuynh loát, lời nói đó đâu thể khiến cho nàng xúc động. Nàng thảng thốt vì thấy nụ cười trên mặt Hàn Ngạc trong chớp mắt đã cứng đờ như băng lạnh.</P>

<P align=center>Cái nàng sợ là điều đó, nhưng nàng cũng không biết làm thế nào để khuyên giải gã.</P>

<P>Hàn Ngạc... gã là một nam nhân ương ngạnh. Phương Ninh cúi thấp đầu, câu nói đó như gió bấc tạt lên lầu. Trên Đổng gia Tửu lâu mới vừa tràn trề xuân quang, chỉ một câu nói đã khiến nhiệt tình vụt lạnh cứng, đông đặc giá băng.</P>

<P> </P>

<P> </P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: